- Cũng đừng có nghĩ đến chuyện đánh cho ta bất tỉnh mà không giết chết ta…
Vị lão nhân vuốt ve một chút bề mặt tròn tròn của chiếc nhẫn, giống hệt
như là vuốt ve da thịt của cô nàng nữ nhân đang run rẩy ở bên cạnh, lạnh lùng bổ sung một câu:
- Cô ta chỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái, hiệu quả cũng giống hệt như vậy mà thôi.
Trong bóng râm bên dưới vành nón thể thao, ánh mắt của Hứa Nhạc thoáng khẽ
nheo lại một chút. Trước khi hắn rời đi đúng là có nhìn thấy bên trên
bàn làm việc đúng là có một cái móc khóa hình gấu trúc bằng bông rất dễ
thương, lúc ấy hắn thậm chí còn có xúc động muốn đem cái móc khóa ấy
nhét vào trong túi quần làm quà kỷ niệm nữa.
Cái ngón trỏ ổn định mà hữu lực đem cái cò súng máy móc kéo nhẹ về phía sau thêm một chút
nữa, chỉ cần kéo mạnh thêm một tia thôi thì viên đạn sẽ liền phụt ra.
Hắn lạnh lùng hỏi:
- Ông muốn gì?
- Muốn gì? Ta chỉ là
muốn nói cho đám thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết nhưng lại chẳng biết vũ trụ này rộng lớn đến mức nào như các người biết, những lão nhân như
chúng ta vậy đã từng trải qua không biết bao nhiêu những gió tanh mưa
máu như thế nào mới có được một chút địa vị như ngày hôm nay, kết quả là đám thanh niên ngu xuẩn như các người chỉ nghĩ đơn giản như vậy là có
thể cướp đi hay sao?
Những luồng khói thuốc mờ mịt bốc lên khắp nơi bốn phía trước mặt Kim Cầu Đức, những nếp nhăn già nua phẫn nộ mà trào phúng:
- Con mồi? Muốn giết ta? Người trẻ tuổi, cậu có biết ta là ai hay không
đây? Những người mà ta đã giết qua so với những người mà cậu gặp trên
đời này còn nhiều hơn một chút, chẳng lẽ ta chẳng có một chút xíu chuẩn
bị nào liền dẫn theo mấy tên lính chạy đến đây chờ cậu đến giết ta à?
- Nói trực tiếp một chút đi!
Hứa Nhạc vẫn như cũ lạnh lùng nói.
Trên mặt Kim Cầu Đức lúc này đang hỗn hợp giữa hai loại tình tự âm trầm cùng với hưng phấn hoàn toàn bất đồng. Bàn tay trái rảnh rỗi của ông ta
không ngừng dùng sức xoa bóp liên hồi cặp mông căng tròn đầy đặn của cô
nữ nhân ngay bên cạnh mình, hồn nhiên không thèm để ý đến chuyện cô nàng nữ thuộc hạ trung thành mà ngu xuẩn của chính mình lúc này toàn thân đã run rẩy liên hồi.
- Những người bình thường trong thời khắc như thế này đại khái cũng chỉ biết yêu cầu cậu rời đi…
Vị lão nhân khàn khàn nở nụ cười nhàn nhạt, có chút đắc ý nói:
- Nhưng mà bản thân ta từ trước đến giờ vẫn luôn nghĩ rằng chính mình
không phải người bình thường, cho nên ta cũng không nghĩ muốn sau này
khi mà mình đã lên làm Phó Tổng thống của Chính phủ Liên Bang rồi, lại
còn bất cứ lúc nào cũng lo lắng không ngừng, sợ bị cậu chạy tới ám sát…
- Cho nên, ta muốn cậu tự sát trước mặt ta!
o0o
Từ trước cho đến giờ Hứa Nhạc luôn luôn cho rằng, trên cái thế giới này,
loại địch nhân khó đối phó nhất cũng chỉ có một loại duy nhất mà thôi,
đó chính là kẻ điên. Ví dụ như cái gã Đại Sư Phạm thích cởi truồng ở
trong cái đại viện màu trắng tại Đế Quốc bên kia vậy. Giờ phút này hắn
lại gặp phải một vị lão nhân đồng dạng cũng điên cuồng như vậy, hơn nữa
cái vị lão nhân này lại càng thêm tàn nhẫn cùng lãnh khốc hơn cả Đại Sư
Phạm rất nhiều.
Từng giọt mồ hôi lạnh lẽo ẩm ướt dần dần thấm đầy lưng áo của hắn, hắn bắt đầu trở nên khẩn trương hơn rất nhiều, sau đó
lại trở lại một mảnh bình tĩnh. Bản thân hắn có được những sợi dây thần
kinh thô chắc nhất trong vũ trụ này, căn bản là có được cái năng lực đặc thù như thế. Ánh mắt hắn nheo lại nhìn chằm chằm về phía vị lão nhân
đang gần trong gang tấc kia, rất nhanh tính toán thử xem trước khi đối
phương kịp khởi động cái thiết bị kia, mình ra tay đánh ngất đối phương, có bao nhiêu cơ hội thành công. Hoặc là nếu dùng viên đạn hoàn toàn hủy diệt hệ thống thần kinh phản ứng trên tay phải của đối phường thì sẽ có bao nhiêu cơ hội thành công.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến
Chương lúc này cũng đồng dạng trầm mặc tiến hành tính toán, so với hắn
còn nhanh hơn rất nhiều đã đưa ra được một vài tỷ lệ phần trăm vô cùng
chính xác. Tỷ lệ thành công do lão già kia tính toán ra tương đối cao
một chút, nếu như tình huống đặt trên chiến trường, đã đủ để cho Hứa
Nhạc mạo hiểm tiến hành.
Nhưng mà lúc này Hứa Nhạc lại chậm chạp
không chịu hành động, nguyên nhân cũng không phải là bởi vì không muốn
đem sinh mệnh của chính mình ra đánh bạc, mà là không muốn khiến cho
sinh mệnh của người con gái vừa rồi còn dụng tâm giúp chính mình sửa
sang lại quần áo gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.
Ngay trong bầu
không khí giằng co khiến cho kẻ khác phải hít thở không thông kia, cỗ
Máy vi tính Trung ương Liên Bang lại chủ động hướng về phía đại não của
Hứa Nhạc phát ra lời cảnh báo. Hệ thống cảnh báo bên trong Tòa nhà Nghị
Viện đã không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên khởi động, các cơ cấu
cường lực của Chính phủ Liên Bang chuyên môn tổ chức nhằm vào hắn đã bắt đầu tập kết chuẩn bị xông vào. Căn cứ vào tính toán, hiện tại thời gian còn lại dành cho hắn cũng không quá năm phút đồng hồ.
Hứa Nhạc
khẽ hít sâu một hơi, ánh mắt đang nheo lại lúc này chợt lóe lên sáng
ngời. Bóng râm bên dưới vành nón thể thao trong khoảnh khắc liền biến
mất, cỗ lực lượng cường đại mạnh mẽ mà nóng rực ngay chỗ thắt lưng bắt
đầu hướng ra toàn bộ cơ thể không ngừng lan tràn đi.
Nhưng mà
ngay tại thời điểm khi mà hắn chuẩn bị mạo hiểm động thủ, ngay trên
giường phía trước mặt đột nhiên lóe lên hai luồng ánh đao sáng loáng mà
cực kỳ diễm lệ.
Ánh đao thứ nhất cực kỳ lãnh khốc hoàn toàn chặt
đứt đi nửa bàn tay phải đang nâng lên giữa không trung của Kim Cầu Đức,
còn ánh đao thứ hai thì lại cực kỳ rõ ràng mà thống khoái đâm thẳng vào
phần giữa ngực khô quắt của vị lão nhân, phát ra một tiếng phốc trầm
đục.
Năm cái ngón tay có chút khô héo vô cùng chỉnh tề, giống như năm chiếc lá vừa mới rời khỏi cành, ở trong không trung bay múa văng ra tản ra. Máu tươi từ năm miệng vết thương bắt đầu phun ra thành vòi. Một cỗ cảm giác đau nhức mãnh liệt đột nhiên truyền lên khiến cho sắc mặt
Kim Cầu Đức kịch biến. Nhưng mà tiếng kêu thảm lại không thể nào phát ra khỏi cổ họng của lão ta được, bởi vì một đao cực kỳ sắc bén đâm thẳng
vào trong giữa ngực, mạnh mẽ cắt vỡ lá phổi, xuyên thấu thẳng vào trong
trái tim, khiến cho ông ta căn bản không còn khả năng phát ra bất cứ
thanh âm nào nữa.
Lưỡi đao lãnh khốc phi thường sắc bén, cực kỳ
chính xác đâm thẳng vào trong trái tim già nua, khiến cho những dòng máu áp lực mạnh mẽ ở trong cơ thể của vị lão nhân điên cuồng xâm nhập thẳng vào trong lá phổi đã đồng dạng bị đâm rách, những phản ứng sinh lý theo bản năng khiến cho ông ta bắt đầu ho khan kịch liệt, thế nhưng lại căn
bản không thể phát ra bất cứ thanh âm nào cả.
Lực chú ý của Hứa
Nhạc lúc này toàn bộ đều đã dừng ở trên năm cái ngón tay còn đang không
ngừng bay múa trên không trung, tình tự tuyệt vọng mà ngơ ngẩn xâm chiếm toàn thân hắn, khiến cho hắn trong nhất thời phản ứng chậm lại một
chút, trơ mắt nhìn thấy một cái bàn tay trắng muốt nõn nà giơ ra, nhẹ
nhàng bắt lấy cái ngón tay trỏ còn đang đeo một chiếc nhẫn to đang bay
múa trong không trung.
Cô nàng nữ nhân độ tuổi chừng khoảng ba
mươi kia, một tay nắm lấy ngón tay trỏ đeo nhẫn đã bị cắt đứt, một tay
cầm một con đao nhỏ phi thường thanh tú, thanh tú giống hệt thanh tiểu
đao cận thân của Bạch Ngọc Lan vậy. Không có bất cứ kẻ nào ngờ tới được
một thanh tiểu đao thanh tú như vậy mà lại có thể nở rộ ra hai luồng ánh đao lãnh khốc sắc bén mà lại diễm lệ như vừa rồi cả. Cũng giống như là
không có bất cứ kẻ nào có thể ngờ đến được, một cô nàng nữ nhân mỹ lệ
nóng bỏng, diễm tình như thế kia, ngay tại một khắc trước đây còn hoảng
sợ không ngừng run rẩy, nằm đó để cho Kim Cầu Đức xoa bóp cái mông, mà
ngay sau đó lại có thể làm ra một chuyện lãnh khốc đến như thế.
Cô nàng nữ nhân kia tựa hồ như vô cùng tin tưởng vào năng lực khống chế
cảm xúc của Hứa Nhạc, căn bản không thèm nhìn về phía cái họng súng lạnh băng tối ôm lúc này đã chuyển sang chỉ thẳng vào chính mình, vẻ mặt
chuyên chú khẽ cúi đầu xuống, rất nhanh từ trên cái ngón tay trỏ đứt lìa kia gỡ xuống chiếc nhẫn, nhanh chóng mang lên trên ngón tay cái của
chính mình.
Sau đó cô nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Nhạc, bình tĩnh giải thích:
- Đồng chí Kim Ủy viên cũng không biết rõ ràng lắm, cái loại trang bị cảm ứng này khi rời khỏi tay phải mất một giây đồng hồ sau mới bắt đầu kích hoạt.
Hứa Nhạc nghe thấy câu nói đó, biểu tình trên mặt mặc dù
không có chút biến hóa nào cả, nhưng mà phần lực lượng nóng rực bên
trong cơ thể, lúc này đã quán nhập xuống hai chân dưới, cũng chậm rãi
tiêu tán đi. Lúc này chiếc nhẫn đã đeo lên ngón tay cái của đối phương
rồi, hơn nữa rất rõ ràng là vị nữ nhân này phi thường không dễ đối phó,
cho dù biết là rời khỏi tay sẽ có được một giây đồng hồ mất hiệu lực,
nhưng mà hắn cũng không có chút tin tưởng có khả năng đoạt được từ trong tay đối phương.
Cô nàng nữ nhân chú ý đến vẻ khẩn trương trên
mặt Hứa Nhạc, khẽ mỉm cười, từ trên giường ngủ đi xuống, bộ dáng giống
hệt như một thục nữ, kéo nhẹ vạt áo ngủ trên người mình, cái phiến da
thịt trắng nõn nở nang trên ngực kia lại càng thêm rõ ràng hơn một chút.
Cô nàng bình thản đi đến ngay trước mặt Hứa Nhạc, gỡ xuống chiếc nhẫn, đưa qua cho hắn.
Hứa Nhạc tiếp nhận chiếc nhẫn, rất nhanh đeo vào trong tay mình, thế nhưng
vẫn không có thu hồi khẩu súng trên tay, vẫn như cũ nhắm thẳng về phía
cô nàng nữ nhân.
Cô nàng nữ nhân cười cười, cũng không hề để ý
đến sự cảnh giác của Hứa Nhạc, lại một lần nữa quay trở lại trên giường
ngủ, biểu tình trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Vị lão nhân Ủy viên Kim Cầu Đức lúc này đã ngã ra phía sau, dựa lưng lên đầu giường, trong cặp
mắt già nua đã bị sự sợ hãi cùng với ngơ ngẩn hoàn toàn chiếm cứ. Lão ta có chút vô lực nhìn chằm chằm xuống mớ huyết hoa bắn văng khắp nơi trên tấm khăn trải giường trắng muốt, còn có cả bốn ngón tay vừa mới bị cắt
đứt lìa của chính mình nữa. Ông ta muốn dùng bàn tay trái lành lặn của
mình ôm lại bàn tay phải vẫn còn đang không ngừng phun máu, thế nhưng
lại vốn không thể làm ra bất cứ động tác nào được nữa.
Mái tóc
bạc trắng như cước thấm đẫm đầy mồ hôi ẩm ướt bám dính lên vầng trán
nhăn nheo. Vị lão nhân đại nhân vật của Thanh Long Sơn, luôn luôn có vô
số người âm thầm hận đến thấu xương này, vào lúc này bộ dáng phi thường
thê lương chật vật từ trước đến giờ chưa từng có. Ở bên trong thân thể
già nua của ông ta, ở nơi địa phương mà mắt thường không thể nào nhìn
thấy được, trái tim già nua đang không ngừng phun ra những luồng máu
tươi, quán nhập vào bên trong cái lá phổi đã bị đâm thủng một cái động
khẩu cực lớn kia.
Máu tươi tuôn trào vào bên trong buồng phổi,
khiến cho vị lão nhân phải ho khan một trận kịch liệt. Những tia nước
bọt pha lẫn một chút máu tươi nhất thời sùi ra bên trên cặp môi đã tái
nhợt của ông ta. Vị lão nhân phi thường gian nan chuyển động cặp tròng
mắt đã gần trắng dã của mình, gắt gao giương mắt nhìn chằm chằm về phía
vị nữ nhân đang ngồi bên giường, phảng phất như là lần đầu tiên mới nhìn thấy cô nàng nữ nhân đã đi theo chính mình một quảng thời gian khá dài, ngày thường mặc dù kiều mị vô song nhưng lại dị thường ngu xuẩn kia…
Mặc dù Kim Cầu Đức đã không thể hỏi thành tiếng được, nhưng mà cô nàng nữ
nhân nhìn thấy yết hầu rung rung không ngừng của vị lão hân, mới khẽ
nghiêm giọng nói:
- Đây chính là mệnh lệnh mới nhất do Ủy ban
Trung ương trực tiếp chuyển xuống, Lãnh tụ Nam Thủy tiên sinh nhắn tôi
nói lại cho ngài rằng, tổ chức chỉ cần những thành viên trung thành mà
thôi!
Nghe thấy câu nói đó, lại nghe được bốn chữ Lãnh tụ Nam
Thủy, vị lão nhân đồng chí Ủy viên sắp sửa trở thành Phó Tổng thống Liên Bang này, trong cặp mắt thể hiện ra một sự sợ hãi phi thường kịch liệt. Thân thể khô quắt của ông ta ở trên giường khẽ run rẩy thêm mấy cái,
sau đó tuyệt vọng chấm dứt hoàn toàn hô hấp.
Hứa Nhạc nhìn theo bóng dáng của cô nàng nữ nhân trên giường, chậm rãi hạ khẩu súng trong tay xuống, nghi hoặc hỏi:
- Cô ở ngay bên cạnh ông ta, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay giết chết lão, vì cái gì phải lựa chọn lúc này mới ra tay?
Cô nàng nữ nhân khẽ xoay người lại, biểu tình bình tĩnh nghiêm túc trên
mặt lúc này đã sớm biến mất không thấy đây, khôi phục lại bộ dáng mỹ lệ
ngớ ngẩn mà run rẩy nhát chết như lúc trước. Cô nàng dùng thanh âm mềm
nhẹ giải thích:
- Nếu như để cho dân chúng Liên Bang biết rằng
đây là một hồi đấu trang quyền lực tràn ngập huyết tinh bên trong nội bộ tổ chức chúng tôi, như vậy sẽ tổn hại đến danh dự của Ủy ban Trung ương cùng với đồng chí Lãnh tụ Nam Thủy. Cho nên đành phải để cho anh gánh
cái nổi oan này giúp chúng tôi vậy.
Hứa Nhạc khẽ nhún nhún vai một cái, hồi đáp:
- Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ!
Trước khi xoay người rời đi, Hứa Nhạc còn quay đầu lại, nhìn về phía cô nàng
nữ nhân đang chuẩn bị tiến lên trên giường, kéo chăn trùm kín người lại, hoàn thành vai diễn một cô nàng run sợ khi chứng kiến cái chết ngay bên cạnh mình, có chút tò mò, nghiêm túc hỏi:
- Có thể cho tôi biết… tên họ hoặc là danh hiệu của ngài được hay không?
Cô nàng nữ nhân đang co rúm người run rẩy trên giường chợt quay đầu lại, khẽ mỉm cười trả lời:
- Anh có thể gọi tôi là Đáy Biển!