Gian Khách

Chương 238: Q.2 - Chương 238: Cái chết của Mạnh Đức Lâm (1)






Một đấm này giáng ngay xuống chỗ có ba vết rạch hình chữ nhân. Cả căn phòng bắt đầu rung lên khe khẽ cùng với những tiếng vang trầm đục.

Nghe như tiếng xé vải... Cánh cửa kính kiên cố đạn bắn cũng không thủng kia bắt đầu dần dần xuất hiện những vết nứt vỡ.

Theo giáo sư Trầm Dụ Lâm bao nhiêu ngày như vậy, về phương diện lý luận vật lý, Hứa Nhạc mặc dù vẫn là một gã bảo dưỡng sư thiếu kinh nghiệm thực tiễn nhưng lý luận lại cực kỳ phong phú. Những hiểu biết về định luật phi co dãn Hoắc Khắc cũng như cách sử dụng của hắn thật sự khiến người ta phải trầm trồ thán phục.

Việc kết nối lại hệ thống thống điều khiển cho căn phòng an toàn trong suốt trở nên càng kiên cố hơn. Dùng đạn để vẽ lên đó một đường chịu lực tốt rồi cuối cùng tác động trọng lực trên điểm gắn kết đó. Tấn công kiểu này nhất định sẽ thành công.

Đã có lý luận thì thực tiễn sẽ chẳng còn khó khăn gì. Quan trọng là phương thức và năng lực thực thi nó. Căn phòng bí mật có thể đập tan mọi âm mưu đen tối nhưng một đấm cuối cùng của Hứa Nhạc lại quá mạnh, quá nặng, không khác gì quả cầu gang trên những cái xe phá dỡ giáng xuống.

Có lẽ nhân vật ngồi trong căn phòng an toàn kiên cố kia có lẽ cùng không ngờ được cơ thể con người lại có thể xuất ta một thứ năng lượng mạnh mẽ không kém gì robot hạng nặng như thế.

Sau một đấm nặng nề, tấm kính dày dặn từ từ rạn nứt, những vết nứt màu trắng cứ lan dần như một cái lưới nhện khổng lồ rồi cuối cùng tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Rụng loảng xoảng xuống đất, tựa như đang có hàng ngàn lớp tuyết trắng chặn giữa 2 con người.

Và không nằm ngoài sự đoán, sau khi đưa ra một đấm mạnh không giống con người thì cổ tay phải của Hứa Nhạc cũng gãy cái rắc cái, sắc mặt hắn hơi tái lại nhưng đôi mắt ti hí lại sáng đặc biệt không hề có một tia đau đớn hay do dự nào.

Hắn từ từ bước qua cánh cửa. Đôi giày quân đội dẫm trên đám tuyết thủy tinh lạo xạo.

Trong khoảnh khắc cánh cứa kính vỡ tan, sự bình tĩnh như nước hồ thu phẳng lặng trong cặp mắt Mạch Đức Lâm cũng nứt ra thành từng mảng nhỏ. Những tia sáng lấp lánh cũng mờ dần rồi từ từ biển mất.

Bởi vì hắn phát hiện cái chết mà chưa bao giờ hắn tưởng tượng ra lại đang từ từ tiến sát lại gần từng bước từng bước một như thế.

Mọi thứ đang lướt qua liên tục trong đầu hắn nhanh như một cuộn băng được tua nhanh. Hình ảnh bé trai quỳ bên bờ sông cầu hôn với cô bé mà mình yêu quý, rồi những con quái vật mũi to mũi nhỏ bước đến động viên khích lệ.

Rồi chuyện tìm sư huynh và vua quay cóp làm đồng đội trong kỳ thi cấp ba rồi chuyện một mình anh hùng lao vào giữa mưa bom bão đạn của quân đội Đế Quốc oai hùng không kém gì Quân thần Lý Thất Phu.

Tóm lại là vô cùng oai phong lẫm liệt, muốn làm gì là làm cho bằng được, không phải suy nghĩ nhiều, chính là con người trước đây của hắn.

Con người trước khi làm bất cứ điều gì thường quen tự cố vũ tinh thần cho mình. Hứa Nhạc cũng là một người bình thường nên cũng không nằm ngoài số đó. Tất nhiên khi hắn dẫm qua đám tuyết thủy tinh để bước đến trước mặt Mạch Đức Lâm hắn chẳng kịp nghĩ gì trong đầu.

Hứa Nhạc hoàn toàn quên mất người ngồi trước hắn lúc này là một ông già heo hắt như ngọn nến trước gió. Ánh mắt của ông già này giờ đây cùng run rẩy sợ hãi, cũng van vỉ cầu xin khiến cho người đối diện không khỏi động lòng.

Hắn không hề nghĩ rằng sau khi mình giết lão già xong thì sẽ phải chịu hậu quả gì. Cũng không hề nghĩ rằng đây dù sao cùng là một mạng người.

Hắn nhìn cái con người mệt mỏi già nua trước mặt trong giây lát cùng có suy nghĩ muốn từ bỏ, nhưng đúng lúc đó bức ảnh của những đứa trẻ tội nghiệp trên quảng trường Hiến Chương lại kéo cái suy nghĩ ấy trở về.

Vì vậy hắn đã quyết định là sẽ không nghĩ thêm gì nữa mà khoác balo lên vai, lao thẳng vào căn phòng này.

Có những người nghĩ quá nhiều nhưng lại làm rất ít. Còn Hứa Nhạc là người nghĩ xong rồi mới làm. Hắn cùng chỉ là một nhân vật tầm thường, thậm chí còn không biết thân phận thực sự của Mạch Đức Lâm là gì nên có thể những gì hắn sắp làm sẽ gây nên những ảnh hưởng không nhỏ cho Liên Bang.

Giơ cao khẩu súng, ngón tay đặt trên cò súng khẽ nhúc nhích.

Ngay từ lúc bắt đầu đột nhập. Mọi chuyện đã được tiến hành đúng như kế hoạch ban đầu. Chỉ có điều ở giữa xảy ra một vấn đề lớn. Nhưng bằng sự bình tĩnh hắn vẫn có thể hoàn thành mọi chuyện một cách hoàn hảo.

Căn phòng an toàn này chính là một ví dụ. Vì vậy, lúc này hắn tin vào phán đoán của mình rằng bên trong khẩu súng vẫn còn một viên đạn, viên đạn cuối cùng.

Nhưng súng đã không nổ, khẩu súng lợi hại của Phòng cơ giới Tiểu đội 7 lần đầu tiên bộc lộ ra nhược điểm của mình. Mà lại còn chọn đúng thời điểm quan trọng này nữa chứ. Hứa Nhạc lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, liếm vết máu khô trên môi rồi ném khẩu súng ra xa.

Cả đời này, Mạch Đức Lâm đã phải đối mặt với không biết bao nhiêu lần sinh tử. Nhưng chưa bao giờ hắn lại thấy sợ hãi như lúc nhìn Hứa Nhạc đặt ngón tay lên cò súng. Nhưng bây giờ thìi cảm giác ấy đã biến mất rồi và lão cáo già Mạch Đức Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng để nắm bắt cơ hội cuối cùng cua mình.

Hắn không hề có ý định sử dụng khẩu súng trong túi mình. Bởi vì qua những hình ảnh vừa diễn ra trước mắt, hắn biết rằng chàng trai mắt ti hí này có một thực lực đáng sợ trên phương diện này.

Mạch Đức Lâm giơ cây bút kim loại nãy giờ vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay mình rạ giọng lạc cả đi:

- Ta... Có lẽ là cậu sẽ cần đến cái này.

Cho đến tận lúc này, Mạch Đức Làm vẫn đang suy nghĩ xem chàng trai tên Hứa Nhạc này đến đây giết mình vì lý do gì. Nếu như là để trả thù cho cô gái trê Trương Tiêu Manh thì hắn có thể khẳng định Trương Tiểu Manh vẫn chưa chết.

Có thế nào thí lão nghị viên cáo già này cũng không hiểu được rằng Hứa Nhạc đến đây vì những chuyện xưa như trái đất ở Lâm Hai Châu và đại nhạc hội tại Hoàn Sơn Tử Châu kia.

Hắn luôn cho rằng Hứa Nhạc liều chết lao vào Cơ Kim Hội ám sát bản thân là vì nguyên nhân khác. Cũng có thể là một lợi ích lớn nào đó của Liên Bang, hoặc cũng có thể là ý nguyện của vị phu nhân đó, mà nói không chừng hắn cũng có thể là người do những kẻ trên Thanh Long Sơn phái đến.

Cho nên Mạch Đức Lâm mới chịu đưa ra cây bút của mình ra và lại đang chuẩn bị dùng giọng nói khàn đặc để đàm phán.

Hứa Nhạc nhìn cây bút đang giơ ra trước mắt mình. trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Hắn tự nhủ lúc này mình có nên nói 2 chữ 'cảm ơn' không nhỉ? Hắn đến để giết lão, vậy mà bây giờ lão lại đang muốn hắn ra tay bằng một kỉ vật của mình? Mặc dù biết rõ là nhân vật này không thể tha thứ nhưng tại sao hành động này của hắn lại khiến cho Hứa Nhạc cảm động đến vậy.

Không một ai và có lẽ mãi mãi về sau cũng không ai biết rằng đây là một sự hiểu lầm đầy tai hại.

Nét mặt Hứa Nhạc vẫn vô cùng bình thản. Có lẽ lúc này chỉ có sự bình thản mới che đậy được tâm trạng của hắn. Hắn lặng lẽ nhận cây bút rồi cũng lặng lẽ đâm thẳng xuống.

Chương 238: Cái chết của Mạnh Đức Lâm (2)

Lợi Duyên Cung trút bỏ đôi găng tay dày dặn, sải bước men theo lối đì dành cho khách quý.

- Việc chúng ta phải làm bây giờ là phối hợp hết mình

Phối hợp hết mình? Nhưng phối hợp cái gì kia? Không lẽ là hạn chế những biến động có thể xảy ra sau khi Mạch Đức Lâm chết? Đôi lông mày thanh tú của Lợi Tu Trúc vẫn chưa có ý định giãn ra.

Cứ nghĩ đến vị chính khách vừa mới qua đời, Lợi Duyên Cung lại muốn thở dài mấy cái. Làn sương trắng mờ ảo vẫn vít theo từng hơi thở

- Liên Bang không thể loạn được. Bất luận là tổng thống Mạt Bố Nhĩ hay là Thai phu nhân thì cũng đều nghĩ như vậy.

- Dù sao hắn cũng đã chết rồi. Chúng ta phải chấp nhận sự thật này và phối hợp cho thật tốt

Những lời này thốt ra nhẹ nhàng như kiểu cái chết của người đồng đội lâu năm Mạch Đức Lâm chẳng là cái gì đối với ông

-Lần trước mới chỉ đến bộ Tư Pháp thôi mà đã thành ra như vậy.

Lợi Tu Trúc lo lắng nói.

Không biết từ lúc nào từ quảng trường phía sau đã vang lên những tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Lợi Duyên Cung mỉm cười bước lên phía trước rồi chầm chậm nói bằng cái giọng già nua run run:

- Ta chưa bao giờ đi thăm một tên dân thường nào, nhưng ta cũng chưa bao giờ đánh giá cao mức độ trung thành của chúng đối với một loại tín ngưỡng.

Lợi Tu Trúc dường như cũng vừa hiểu ra được điều gì. Lần trước làn sóng những người ủng hộ Mạch Đức Lâm đã làm rung chuyển Liên Bang xem ra phía sau chuyện này cũng có bàn tay của gia tộc mình.

Chỉ có điều Lợi gia lúc đó cần khả năng kích động của Mạch Đức Lâm để đảm bảo rằng Liên Bang sẽ không điều tra sâu thêm nữa để khỏi liên lụy đến mình.

Nhưng bây giờ Mạch Đức Lâm đã chết rồi. Lợi gia đương nhiên sẽ chẳng còn phải lo lắng điều gì, đương nhiên sẽ phải sát cánh bên chính phủ, bên phía nhân dân.

oOo

Vài chiếc xe màu đen không rõ biển hiệu trên những con đường lớn. Nắng dìu dịu nhưng không ấm áp, cây cối cũng trơ trụi cả. Bởi vì các tuyến đường đều đã bị chặn lại để phục vụ cho buổi lễ nhậm chức, nên mấy chiếc xe này càng trở nên chướng mắt

Thai phu nhàn ngồi trên băng ghế sau, sát cửa sổ để còn tiện ngắm khung cảnh bên ngoài. Đối với những người thuộc tầng lớp thượng tầng của Liên Bang mà nói, hôm nay, vị phu nhân này có mặt trên khán đài đã là cơ hội tiếp cận hiếm có rồi.

Mặc dù bà đã cố tình chọn vị trí kín đáo nhất nhưng ngay khi màn đầu tiên của buổi lễ vừa kết thúc, không biết đã có bao nhiêu quan khách muốn được nói với bà mấy câu.

Chỉ có điều vị phu nhân này chẳng chịu nói câu nào cả.

Nhìn những cành cây khô trơ trọi hai bên đường, tự nhiên bà thấy tâm trạng mình cũng chùng hẳn xuống Không giống như những vị đại nhân vật chậm chạp khác, bà là người đầu tiên biết được tin tức về kẻ ám sát Mạch Đức Lâm

Trong xe rất ấm áp nhưng nhìn khung cảnh đìu hiu bên ngoài, phu nhân cũng cảm thấy hơi lạnh như đang quanh quấn đâu đây. Bà nghĩ đến gã tổng biên tập và tên phóng viên Ngũ Đức của tờ Nhật báo Thủ Đô.

Bà còn nghĩ đến cả cậu thanh tra viên có chết cũng không chịu nhượng bộ của cục Điều Tra Liên Bang. Đến đám người điên cuồng trong núi. Đến người đàn ông của rất nhiều năm trước và đương nhiên cũng nghĩ đến Hứa Nhạc.

Nghĩ đến họ là bà thấy lạnh. Chàng thanh niên trẻ tuổi thích tự mình kiểm soát mọi việc giống hệt như gã sư phụ quá cố của mình, cũng là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm

- Mạch Đức Lâm chết rồi.

Thai phu nhân di chuyển tầm mắt vào bên trong xe, bìinh thản nói:

- Ngài tổng thống nhất định sẽ gặp không ít rắc rối. Hãy liên lạc với bên đài truyền hình và bên phía truyền thông, đề nghị họ phối hợp với chính phủ Liên Bang

Người ngồi trên ghế phụ đằng trước không ai khác chính là Trầm thư ký. Hắn hơi sững người lại một chút, nhưng ngay lập tức đã có thể phản ứng lại và cũng bình thản trả lời phu nhân

Đúng lúc này từ đặc khu Thủ Đô bỗng vang lên một tiếng chuông, tiếng chuông ngân nga xuyên qua mấy khu phố rồi lại bị lớp kinh đen dày bên ngoài ôtô chặn lại, vọng vào trong xe có chút u buồn.

Đoàn xe của tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng đã đến trước cửa văn phòng tổng thống. Trên bãi cỏ, cựu tổng thống Tịch Cách đang đón tiếp người lãnh đạo cao nhất Liên Bang đồng thời thực biện công tác bàn giao quyền lực. Tiếng chuông ngân lên là để đánh dấu thời khắc lịch sử

Thai phu nhân nghiêng đầu nghe tiếng chuông, nét mặt bình thản nhưng trong lòng thì lại thầm nghĩ: - Không biết tiếng chuông này ngân lên là vì ai?

oOo

Hứa Nhạc ngồi dựa hẳn vào tường sắc mặt tái nhợt cánh tay gãy để lên trên đầu gối, xung quanh đồ vật ngổn ngang . Ngày hôm nay hắn đã dùng tất cả tinh thần, lý trí và vắt kiệt những giọt năng lượng cuối cùng trong cơ thể mình. Dưới sụ giúp đỡ thần kỳ của sự tồn tại vĩ đại kia, không biết hắn may mắn hay là điên cuồng mà đã hoàn thành xong mục tiêu của mình.

Cái khoảnh khắc Mạch Đức Lâm ngã xuống, tất cả những vết thương, những mệt mỏi, những chỗ đau gãy dường như bùng phát cùng một lúc khiến hắn cũng không thề đứng vững.

Hắn mệt mỏi đến mức không thể nhấc được cả ngón tay lên, vết đạn trên người đúng là nặng thật nhưng thứ thực sự làm cho hắn mất sức lại chính là đòn cuối cùng.

Một năm trước dưới bãi đậu xe ngầm tại sân vận động Lâm Hải Châu, hắn đã cho con robot quân dụng một đạp. Lực phản hồi về quá mạnh khiến chính hắn cũng phải hộc máu và ngã lăn xuống đất.

Hắn của ngày hôm nay dù đã mạnh hơn trước rất nhiều nên vẫn còn có thể cố được. Nhưng kế hoạch trốn thoát đằng sau thì e rằng khó lòng thực hiện nổi nữa.

Nghe những tiếng súng ngày càng thưa thớt bên ngoài và tiếng những bước chân gấp gáp xung quanh, Hứa Nhạc chỉ biết cúi đầu im lặng.

Cửa phòng bật mở, một gã toàn thân đầy máu mệt mỏi xông vào. Việc đầu tiên hắn làm sau khi bước vào phòng không phải bắn Hứa Nhạc mà là di chuyển tất cả các thứ đồ gia dụng trong phòng ra chặn trước cửa, kể cả hai cái két bảo hiểm nặng chịch

Hứa Nhạc ngẩng đầu, vừa liếc qua một cái hai mắt đã sáng rực lên. Từ lúc biết có người yểm trợ cho mình bên ngoài, hắn đã ngầm đoán xem nhân vật ấy là ai, không ngờ lại là kẻ đó.

Vừa nhìn thấy thi thể của Mạch Đức Lâm, Thi Thanh Hải hơi sững lại rồi ngay lập tức hai chân hắn khuỵu xuống. Sự mệt mỏi đã không còn cần phải che giấu nữa.

Hắn nở một nụ cười nhăn nhó, khó nhọc bước về phía bức tường rồi từ từ tụt xuống, ngồi ngay bên cạnh Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc lại nhổ ra một bãi nước bọt toàn máu, nghẹo đầu mệt mỏi nhìn Thi Thanh Hải, nói bằng giọng đứt quãng:

- Vậy mà tôi vẫn hy vọng cậu sẽ cứu tôi ra khỏi đây

Tiếng còi báo động trong Cơ Kim Hội vẫn hú liên tục. Cảnh sát cũng đã đến. Cục Điều Tra Liên Bang và cả những cơ quan lớn hơn nữa cũng đã kịp thời có mặt. Đám cảnh vệ trong Cơ Kim Hội nếu không chết dưới tay hai người bọn hắn, lúc này có muốn chạy trốn e rằng còn khó hơn lên trời.

- Tôi cũng vốn dĩ cứ hy vọng cậu sẽ cứu tôi ra khỏi đây.

Thi Thanh Hải cúi đẩu lầm bầm chửi bới vài câu rồi lại há miệng thở phì phò Khẩu ACWW nặng nề hết đạn đã bị hắn vứt bỏ bên ngoài kia rồi. Vì muốn giúp Hứa Nhạc cầm chân bọn cảnh vệ, hắn cũng đã thương tích đầy mình, có thể tiếp tục sống đến giờ này coi như hắn - đại nhân vật trưởng thành từ Học Viện Quân Sự 1 và Phiến Quân Thanh Long Sơn, đã may mắn lắm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.