Cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi thanh tú này có một cái tên nghe vô cùng thanh lệ
cùng với dễ nhớ, gọi là Hoàng Lệ. Đại khái là bởi vì nguyên nhân cái tên này nghe qua rất giống một loại chim rừng nào đó, cho nên thanh âm nói
chuyện của nàng cũng vô cùng thanh thúy dễ nghe. Bên trên chóp mũi lại
có một vài đốm tàn nhang cực nhỏ, càng điểm xuyến thêm một chút đáng yêu của cô nàng. Hơn nữa mỗi bước đi của cô nàng cũng không tạo thành bất
cứ thanh âm nào cả, cảm giác đặc biệt nhẹ nhàng thanh thoát.
Cô
nàng bưng cái cà men ăn cơm bình thường của mình, đi đến bên ngoài gian
phòng nghỉ ngơi cá nhân của mình, nhẹ nhàng xoay nhẹ tay nắm cửa một
chút, cẩn cẩn thận thận liếc mắt nhìn một chút cái hành lang vắng vẻ
không một bóng người phía sau lưng mình, cuối cùng mới lén lén lút lút
bước vào trong. Nhưng mà cô nàng cũng không có ngay lập tức chạy thẳng
vào phía sau cái rèm che trước cái giường nằm, mà chỉ là thông qua cái
rèm ngắm nhìn bóng dáng của gã nam nhân đang được truyền nước biển trên
giường, theo bản năng đưa tay lên sờ trán mình một cái.
Cô nàng
cũng không biết chính mình có phải bị trúng tà rồi hay không, không ngờ
lại thật sự thu lưu lại cái gã người bệnh không biết từ nơi nào chạy tới này. Đúng vậy, cái giấy chứng nhận thân phận quân nhân sĩ quan của gã
Công Tử Thi kia quả thật không có vấn đề gì, nhưng mà cô nàng làm ra một cái quyết định vô cùng mạo hiểm như thế kia, đến tột cùng là bởi vì cái gì đây chứ? Chẳng lẽ lại là bởi vì sâu bên trong tiềm thức của một cô
thiếu nữ mới lớn cũng có một cái gọi là khát vọng mạo hiểm xúc động hay
sao? Hay lại là bởi vì cái gã quân nhân sĩ quan kia lớn lên thật sự là
rất anh tuấn tiêu sái, rất mê người?
Hoàng Lệ nở nụ cười chế
giễu, lắc lắc đầu, quẳng ném cái suy nghĩ đáng xấu hổ kia sang một bên,
nhấc cái rèm vải lên, chậm rãi đi vào, đem cái cà men ấm áp đặt lên trên bàn bên cạnh giường, kiểm tra một chút những số liệu trên hệ thống bơm
truyền dịch điện tử ở đầu giường. Có chút rụt rụt rè rè ngồi xuống, nghi hoặc hỏi:
- Anh có cần em tiêm cho một mũi thuốc gây tê hay không?
- Không cần đâu, cảm ơn!
Thi Thanh Hải nở nụ cười mỉm liếc mắt nhìn cô nàng một cái, chỉ chỉ về phía miệng vết thương cùng với viên đạn đã được cố định cẩn thận trên bắp
chân của chính mình, nói:
- Không có đụng đến xương, cũng không phải tiến hành cố định xương cốt trở lại, cũng không có đau lắm đâu.
- Đúng rồi, đây là những thứ mà anh muốn tìm, huyết thanh protein, cùng
với loại thuốc chống đông máu. Còn có ba phân huyết thanh kháng viêm lọc máu nữa.
Hoàng Lệ từ trong cái bao nhỏ lấy ra mấy lọ thuốc mà cô nàng vừa mới kiếm về được, nghi nghi hoặc hoặc nhìn về phía Thi Thanh
Hải đang ngồi trên giường, hỏi:
- Vì cái gì mà anh cần phải kiếm mấy thứ này?
- Anh bị bệnh DVT!
Thi Thanh Hải bắt đầu chậm rãi mở ra các lọ thuốc, lần lượt bỏ vào miệng,
nuốt xuống, cũng không có một phen nói ra hai chữ cảm ơn, thế nhưng
trong lòng lại phi thường rõ ràng, mặc dù nơi này là Bệnh viện Trung
ương Lục quân, thế nhưng muốn tìm kiếm mấy cái loại thuốc men quân dụng
như thế này cũng là phi thường khó khăn. Cái cô bé con tiểu hộ sĩ đáng
yêu ở trước mặt này có thể nói là ngây thơ khờ dại vô cùng dễ dụ, nhưng
mà cái này sao lại không thể nói là một loại tính cách chất phác sạch sẽ thiện lương đây?
- Là bệnh tĩnh mạch mỏng dẫn đến tắc động mạch à?
Hoàng Lệ cố gắng nhớ lại nội dung về môn học các loại bệnh đường máu mà mình
từng học khi còn trong Khoa Hộ Lý của Đại học Thủ Đô, chậm rãi nói.
- Đúng vậy, em xem anh hiện tại tình huống thân thể đã đến mức này rồi,
cũng không có khả năng chảy quá nhiều máu được, cho nên cũng đành phải
sử dụng thuốc để kềm máu lại mà thôi…
Thi Thanh Hải thoáng cau
mày lại một chút, cố nén cám giác nóng cháy bởi vì mớ thuốc đi vào đến
dạ dày tạo thành. Hắn thoáng trầm mặc một lúc lâu sau, mới đưa tay xoăn
ống tay áo lên, nhìn Hoàng Lệ ánh mắt thành khẩn, nói:
- Hoàng Lệ, em có thể giúp anh xét nghiệm máu một chút được không?
- Không thành vấn đề, thiết bị xét nghiệm tần phổ điện tử ở ngay bên cạnh phòng em.
Hoàng Lệ nở nụ cười ngọt ngào, cực kỳ nhanh nhẹn lấy từ trong hộc tủ kế bên
giường mình ra một cái ống tiêm cùng với sợi dây buộc tay, đem gài lên
trên cánh tay của Thi Thanh Hải. Mấy đầu ngón tay mảnh khảnh của cô nàng rất nhanh ma sát mấy cái trên chỗ khủy tay của Thi Thanh Hải.
- Có thể cần phải vận dụng máy bơm ly tâm để tiến hành xét nghiệm.
Thi Thanh Hải nhìn xuống dòng máu đỏ tươi chậm rãi tiến vào trong cái ống
tiêm trong suốt nhỏ nhắn trong lòng bàn tay của Hoàng Lệ, có chút ý tứ
không tốt, nói:
- Anh có thể cần phải áp dụng trình tự phân tích hồng cầu cơ bản, cho nên cần phải làm xét nghiệp đơn thể huyết thanh mới được.
- Trình tự phân tích hồng cầu cơ bản này em cũng không rành lắm…
Hoàng Lệ chậm rãi gỡ xuống ống tiêm đã hút đầy máu trên tay của Thi Thanh Hải, có chút xấu hổ nhìn hắn, hỏi:
- Cần phải sử dụng những dụng cụ cùng với hóa chất gì?
- Đợi một lúc anh hướng dẫn cho em làm.
Thi Thanh Hải rất nhanh trả lời.
Hoàng Lệ theo bản năng lại đưa tay lên ôm lấy trán mình một cái. Cái mũ nữ hộ sĩ màu hồng nhạt trên đầu đã sắp sửa rơi xuống phía sau cái búi tóc đen nhánh của cô nàng. Cô nàng trợn tròn cặp mắt thanh tú lên, mang theo
một cỗ cảm giác ngây ngốc kinh sợ, cảm khái nói:
- Như thế nào mà cái gì anh cũng thành thạo hết vậy? Chẳng lẽ bên trong Học viện Quân sự bên kia cũng có dạy cả công tác chữa bệnh lâm sàng sao? Em xem dựa theo trình độ của anh, hoàn toàn có thể vào bệnh viện của bọn em làm một vị
bác sĩ chủ quản a!
Thi Thanh Hải quả thật rất quen thuộc với hình ảnh những cô thiếu nữ xinh đẹp dùng ánh mắt sùng bái cùng với khiếp sợ
nhìn chính mình, khẽ dựa nhẹ vào đầu giường, nở nụ cười mê người, hồi
đáp:
- Rất khoa trương có phải không? Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, anh cũng không biết chuyện sinh em bé đâu.
Thời gian dần dần đi vào đêm, bên trong gian phòng nghỉ cá nhân vang lên
những tràng ho khan bị cố gắng dồn nén lại. Thi Thanh Hải đưa tay lên
lau đi mớ mồ hôi lớn như những gạt đậu tương bởi vì quá mức đau đớn mà
chảy ra trên trán mình, dưới sự giúp đỡ đầy ôn nhu của cô nữ hộ sĩ trẻ
tuổi mà nặng nề đi vào giấc ngủ.
Sau khi giữa đêm bị đánh thức
dậy bất ngờ bởi cú điện thoại của Trương Tiểu Manh, Hứa Nhạc căn bản
cũng không thể nào có tâm trạng đi ngủ một lần nữa. Hắn vẫn mặc trên
người bộ áo ngủ, hai tay chống lên thắt lưng, đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía vầng mặt trời đỏ chói vừa mới nhú lên khỏi
đường chân trời Lạc Nhật Châu, cặp mày rậm rạp nhăn lại cực nhanh, vẻ
mặt vô cùng sầu lo, căn bản không giống với hắn thường ngày.
Cố
gắng áp lực cảm giác bất an mãnh liệt trong lòng mình, hai bàn tay chống xuống thắt lưng, đứng sững người giống như một bức tượng đá cứng ngắc
mà ngắm nhìn ra bên ngoài. Sau khi chờ đợi gần hai mươi phút đồng hồ sau đó, bên phía Đặc khu Thủ Đô bên kia rốt cuộc cũng có hồi âm. Cố Tích
Phong ở trong bức email điện tử ghi hình tiến hành báo cáo, bắt đầu vào
mười giờ sáng ngày hôm qua, bên phía Cục Điều Tra Liên Bang cũng không
có công bố công tác cấp bậc an toàn cao cấp, nhưng rất rõ ràng là có ba
tiểu đội tại các châu xung quanh đã có hành động khác thường. Nhưng mà
xuất hiện bên ngoài kế hoạch bình thường của bọn họ chính là, những
người chấp hành nhiệm vụ hành động lần này lại là các nhân viên tình báo đặc biệt của Phòng tác chiến Quân chủng Đặc biệt của Quân khu I Liên
Bang.
Còn về tình huống hiện tại của Thi Thanh Hải, ngay cả Cố
Tích Phong cũng không biết rõ ràng. Hoặc là nói ngay cả bên phía Chính
phủ Liên Bang cũng không có đáp án rõ ràng. Bởi vì cái ban ngành mà hắn
đang tiến hành nghe lén kia tựa hồ cũng đang dốc toàn lực tìm kiếm một
người nào đó, ý đồ muốn xác định sự sinh tử của đối tượng tìm kiếm kia.
Bởi vì chuyện lần này quan hệ trực tiếp đến sự an toàn của Thi Thanh Hải,
cho nên Hứa Nhạc căn bản vốn không thèm quan tâm gì đến quy củ của Quân
đội nữa, hắn lập tức trực tiếp liên hệ với đám đội viên Tiểu đội 7 đã
quay trở về Tinh cầu S1 bên kia, yêu cầu bọn họ phải trong thời gian
ngắn nhất truy tìm cho ra cái tên gia hỏa kia. Nhưng mà khiến cho kẻ
khác phải vô cùng bất an chính là, đám người Cố Tích Phong, Hùng Lâm
Tuyền bên kia căn bản không tìm ra được bất cứ dấu vết gì cả, tự nhiên
cũng không thể nào trợ giúp được gì cho Thi Thanh Hải cả.
Càng
khủng bố hơn nữa chính là, Cố Tích Phong đã xác nhận được, phương diện
trực tiếp ra tay với Thi Thanh Hải cũng không phải là đám người bên Cục
Điều Tra Liên Bang, mà là một đơn vị bộ đội tác chiến đặc chủng của Quân đội Liên Bang, trực thuộc Quân khu I. Loại đơn vị tác chiến đặc chủng
này cũng giống hệt như là đám người Tiểu đội 7 năm xưa, chuyện tình am
hiểu nhất chính là tiến hành bắn tỉa ám sát, các loại nhiệm vụ đặc thù
không thể công bố ra ngoài, cho nên hiện tại Hứa Nhạc đang vô cùng lo
lắng cho sự an nguy của cái tên gia hỏa kia.
Hứa Nhạc đưa tay ôm
đầu, quay trở lại ngồi trên chiếc ghế sô pha giữa phòng. Bên ngoài cửa
sổ, những luồng ánh sáng mặt trời mùa thu vô cùng mãnh liệt, thế nhưng
cũng không có bất cứ một chút ấm áp nào xuyên thấu qua cửa sổ mà đi vào
phòng, đem cái thân hình ngồi ôm đầu của Hứa Nhạc vẽ lên trên mặt đất
một cái bóng dài vô cùng ảm đạm. Đột nhiên hắn trầm giọng hỏi:
- Ông còn chưa điều tra ra được à?
Câu hỏi vừa dứt, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang ở trong đồng tử mắt
phải của hắn liền ngay tức thời hiện lên một hàng quang phù màu trắng
ngắn gọn.
- Điều tra không được!
Hứa Nhạc ngồi
thẳng thân thể lên một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điếu thuốc lá
hiệu Ba số 7 được gác lên trên cái gạt tàn thuốc, đã mãi thiêu đốt đến
hơn phân nữa, lại quên hẳn việc đưa lên miệng hút, thanh âm có chút bực
tức, chất vấn:
- Ông như thế nào mà lại không thể điều tra ra được?
- Chính là điều ra không được. Tín hiệu từ con chíp vi mạch nhân thể của
công dân tên Thi Thanh Hải kia đã bị gián đoạn, không thể nào tiến hành
định vị được.
Khóe mắt của Hứa Nhạc có chút hơi điên cuồng, khẽ
co rúm lại một chút, nuốt xuống một ngụm nước miếng, có chút gian nan,
ngập ngừng hỏi:
- Có phải là hắn đã chết rồi hay không?
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang tạm dừng trao đổi lại, một hồi tạm
dừng này kéo dài một khoảng thời gian khá lâu, sau đó mới hồi đáp:
- Hẳn là không phải, chỉ là không thể tiến hành định vị được mà thôi.
Trải qua mấy vạn năm hoạt động, loại tình huống như thế này quả thật
không hiếm thấy chút nào. Có thể là bị các lớp quặng mỏ kim loại che
chắn tín hiệu điện tử, hoặc cũng có thể bởi vì các trạm trung chuyển tín hiệu điện tử bị hệ thống gió lốc điện từ quấy nhiễu…
- Nhưng mà
hiện tại cũng đã kéo dài hơn một tiếng đồng hồ rồi, cái loại trường hợp
không thể định vị tín hiệu trong khoảng thời gian dài như thế này thì
không bình thường chút nào cả.
Hứa Nhạc nằm ngửa người ra trên sô pha, trong cặp mắt không có một chút biểu tình gì cả, chậm rãi nói:
- Năm đó khi không tiến hành truy nã đại thúc, bởi vì hắn sử dụng con
chíp vi mạch nhân thể ngụy trang thay đổi đi, cho nên ông mới không thể
nào tiến hành truy tung được, thế nhưng cái loại trường hợp không thể
định vị trong khoảng thời gian dài như hiện tại là vì cái gì?
-
Đối tượng trong tình huống dị thường từ số 1 cho đến số 71, đã từng
nghiên cứu ra một loại thiếu bị che chắn tín hiệu mini cần tay. Càng
chính xác hơn mà nói là một loại thiết bị phát ra sóng ngụy trang, cái
loại dụng cụ này có thể có một số tác dụng nhất định trong việc ngắt
đoạn tín hiệu điện tử.
- Ý của ông muốn nói chính là, hiện tại
Thi Thanh Hải cũng không phải là đã chết, mà là đã khởi động cái loại
dụng cụ này hay sao?
- Đúng vậy!
Đối với cái loại thiết bị phát ra luồng ánh sáng lam quang kỳ quái kia, Hứa Nhạc so với bất luận
kẻ nào cũng đều quen thuộc hơn rất nhiều. Chính là mãi cho tới bây giờ
hắn cũng chưa từng nghĩ qua rằng trong tay Thi Thanh Hải không ngờ cũng
có được một cái như vậy. Hắn khẽ nhíu mày lại một chút, lâm vào một
khoảng thời gian dài trầm mặc, tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên mở miệng nói:
- Nếu như bên phía
Cục Hiến Chương Liên Bang có nhân viên công tác nào đó tiến hành định vị trực tiếp, có thể nào phán đoán ra rằng Thi Thanh Hải đã chết hay
không?
- Sẽ không đâu. Bởi vì có sự duy trì tiến hành định vị kỹ
thuật của tôi, tôi sẽ đưa ra điểm đáng ngờ không hợp logic đối với hiện
tượng định vị tín hiệu điện tử đột ngột biến mất không phát hiện ra.
- Nếu như ông im lặng không nói gì, bên phía Cục Hiến Chương sẽ cho rằng hắn đã chết có phải không?
- Đúng vậy! Nhưng mà nếu như muốn tôi im lặng, vậy thì tôi cần được trao quyền.
- Tôi trao quyền cho ông giữ im lặng!
Vào một ngày mùa thu nào đó dưới ánh mặt trời chói chang tại Lạc Nhật Châu
Đại khu Tây Lâm, Hứa Nhạc đưa tay xoa xoa mi tâm có chút mỏi mệt của
mình, hướng về phía cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang trao quyền để
cho hắn im lặng, vì thế trên Tinh cầu S1 xa xôi, trong những luồng gió
mùa xuân mát mẻ, Cục Hiến Chương Liên Bang hướng về các ban ngành có
liên quan trong Chính phủ Liên Bang, xác nhận rằng Thi Thanh Hải đã
chính thức tử vong!
Trong tòa nhà nội trú của Bệnh viện Trung
ương Lục quân, căn phòng thuộc loại phòng nghỉ cá nhân của nữ hộ sĩ trực ca đêm cũng không quá lớn, phía nam căn phòng có một phiến cửa sổ nho
nhỏ, hướng thẳng ra công viên cây xanh ngay bên dưới lầu, đem căn phòng
kia liên hệ với không khí tươi mát của mùa xuân.
Một cái khai đầy đủ các loại thuốc men cùng với dụng cụ y tế đặt ở đầu giường, một khẩu
súng lục băng đạn đầy đủ đặt ở bên trái cái gối trên đầy, phía dưới bên
tay phải chính là cái dụng cụ cá nhân đơn giản vô cùng thần kỳ, có thể
phát ra ánh sáng lam quang nhàn nhạt, hoàn toàn che chắn quang huy của
Đệ Nhất Hiến Chương Liên Bang. Ánh mắt của Thi Thanh Hải từ bên ngoài
cửa sổ thu hồi trở lại, thực tự nhiên liền dừng lại bên trên cái công cụ thiết bị cá nhân đơn giản này…
Năm đó bên trong căn phòng rửa
chén ở phía sau nhà bếp Hội sở Lưu Phong Pha bên cạnh Quảng trường Hiến
Chương, cái vị lĩnh tụ tình báo truyền kỳ, gã đệ tử Tào Gia đã bội xuất
gia môn, tìm nơi nương tự trên con đường cách mạng kia, một mặt vừa hút
thuốc vừa nói ra chuyện bệnh hoạn sinh tử của chính bản thân mình, một
mặt đem tất cả những di sản quan trọng nhất trong suốt cuộc đời chính
mình để lại cho hai người. Hắn ta một phen đem cái phiến biển sâu Khoa
IV Thanh Long Sơn này giao lại cho Trương Tiểu Manh, một phen đem cái
dụng cụ phát ra lam quang nhàn nhạt này giao lại cho Thi Thanh Hải.
Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi Hoàng Lệ miệng thở
hổn hển, một tay cầm chiếc ô che, một tay xách một cái cà men đẩy cửa
tiến vào. Đại khái có lẽ bởi vì nguyên nhân đi quá nhanh, cho nên khuôn
mặt của cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi lúc này đỏ bừng lên, nhìn qua giống hệt như một trái táo mới chín vậy.
Cô nàng một mặt mở cà men, lấy những món ăn trong đó ra, một mặt giải thích:
- Căn tin trong bệnh viện ngày hôm nay có làm món giò heo chưng với đông
qua, nghe nói mùi vị tương đương cũng tốt. Chỉ có điều món thịt tổng hợp xào thì mùi vị lại ăn không được, cho nên tôi mới chạy ra ngoài Bệnh
viện mua một ít thịt bò ngoài chợ đen, cho nên mới về trễ một chút.
Thi Thanh Hải nở nụ cười mỉm nhìn về phía cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi đáng yêu
thiện lương vô cùng này, cũng không có nói cái gì cả. Hắn đã ẩn thân bên trong gian phòng nghỉ ngơi cá nhân chật hẹp của cô nàng hộ sĩ này hai
ngày nay rồi, rõ ràng có thể nhìn ra được, cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi trong
bệnh viện cũng không có quá nhiều bằng hữu thân thiết, hơn nữa tựa hồ ở
Đặc khu Thủ Đô này cũng không có người thân nào cả, cho nên phần lớn
thời gian rảnh rỗi của cô nàng cũng đều dùng để chăm sóc cho hắn.
Hoàng Lệ dùng cái muỗng kim loại tinh tế đem mớ cơm nấu chín kỹ đổ ra chén,
chan vào trong đó một ít canh giò heo, bỏ thêm một chút thịt bò lên
trên, trộn đều lên, cuối cùng mới đưa tới trước mặt Thi Thanh Hải, liếc
mắt nhìn về phía cánh tay trái còn đang tiến hành truyền dịch của hắn,
mỉm cười nói:
- Có cần em đút anh ăn không?
- Để tự anh ăn cũng được.
Thi Thanh Hải ngồi thẳng người dậy, cong chân lại, thu hồi đầu gối, để cái
chén cơm vững vàng trên chân mình, dùng tay phải thong thả múc cơm ăn,
thỉnh thoảng lại thấp giọng ho khan mấy tiếng.
Hoàng Lệ lẳng lặng ngắm nhìn một bên khuôn mặt anh tuấn của gã quân nhân sĩ quan thần bí
này, không biết vì cái gì, chợt cảm thấy hai má của mình có chút đỏ bừng lên. Cô nàng theo bản năng dùng hai tay bị mưa làm cho lạnh như băng
của mình áp lên hai bên má, thấp giọng nói:
- Hai ngày nay mấy
người trong căn tin cũng đều chê cười em, nói em sao lại ăn nhiều như
thế. Không ngờ, không ngờ lại có người đoán rằng em đã mang thai… Tất cả đều là tại anh đó!
Thi Thanh Hải ngẩng đầu nhìn lên, đem ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm cô nàng, mãi cho đến khi đem khuôn mặt của cô
nàng từ quả táo mới chín biến thành vầng thái dương vừa mới mọc lên vào
buổi sáng sớm.
- Không, không phải là cái ý tứ kia đâu!
Hoàng Lệ cuống quýt vặn vẹo hai bàn tay, lấp bấp giải thích, căn bản là không dám nhìn thẳng vào ánh mắt mê người của hắn.
- Em có bạn trai hay không?
Thi Thanh Hải đột nhiên mở miệng hỏi.
- Không có!
Cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi Hoàng Lệ tựa hồ như là đang nhớ tới chuyện xưa nào
đó, cặp mày thanh tú khẽ nhướng lên một chút, bên trong cặp mắt đột
nhiên trở nên có chút xa xăm, tựa hồ như ẩn chứa một cỗ cảm giác thương
tâm nhàn nhạt.
- Xem ra trên đời này quả thật có rất nhiều gã nam nhân không có ánh mắt a!
Thi Thanh Hải cười rộ lên một tràng, thế nhưng vẫn như trước vô cùng mê
người. Chỉ có điều là màu sắc cặp môi hơi có chút tím tái, nụ cười cũng
có chút gian nan.