Gian Khách

Chương 180: Q.2 - Chương 180: Cánh cửa tòa án dần dần mở ra






- Hỡi quần chúng nhân dân, cơ hội thay đổi của Liên Bang đang ở ngay trước mắt chúng ta và người có thể biến những điều này thành sự thật, không ai hết chính là các vị, và cũng chỉ có các vị mà thôi. Mùa thu năm 67 Hiến Lịch đã đến rồi… Phiếu Tổng tuyển cử cũng đã bắt đầu được in ấn và phát hành tại Ủy ban Giám sát Tổng tuyển cử. Ngón tay của các vị sẽ quyết định hết tất cả.

- Tôi là Nghị Viên Mạch Đức Lâm đến từ đại khu S2. Tôi bước vào hồ nước Liên Bang này, tôi muốn làm ra những thay đổi. Vì vậy, tôi cần các vị hãy bỏ những phiếu bầu trong tay mình cho Châu trưởng La Tư và tôi. Đây là một thỉnh cầu vô cùng thành khẩn và thẳng thắn.

Tiêu Văn Tĩnh bị điều động rời khỏi Khoa II Cục Hình Sự Thủ Đô đã được mấy ngày rồi. Bản thân hắn cũng hiểu rõ ràng rằng đây chính là dư âm của vụ án thảm sát sát ở Hổ Sơn Đạo dạo trước.

Văn phòng này nằm trong một tòa kiến trúc ngay bên cạnh Quảng trường Hiến Chương. Tòa kiến trúc này từ trước đến nay vẫn luôn là cơ cấu chi nhánh bên ngoài của Bộ Tư Pháp. Mãi cho đến mấy ngày trước, hắn chỉ biết rằng cơ cấu này thuộc về Bộ Điều Tra và Chấp Pháp. Nhưng có điều khiến hắn không tài nào hiểu nổi, gần đây Liên Bang không có vụ án đặc biệt nào cần phải tiến hành điều tra độc lập, thế nhưng tại sao những văn kiện được chuyển đến văn phòng trong mấy ngày gần đây hầu như đều là xin Ủy ban Quản lý Liên Bang thông qua việc bổ nhiệm Thanh Tra Viên độc lập.

Trong lúc rỗi rãi không có việc gì làm, hắn lại cầm tờ báo trong tay, tiếp tục lật giở, cố đọc cho xong loạt bài viết trong chuyên mục về ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Là một Thanh Tra Viên Liên Bang, đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu vụ giao dịch, câu kết bẩn thỉu trong nội bộ Liên Bang, tầng tầng lớp lớp màn đen bí ẩn, thế nhưng hắn vẫn như trước giữ vững lòng tin với Pháp luật và sự nhiệt thành với Liên Bang. Hắn vốn dĩ không phải là một kẻ thích quan tâm đến chính trị, nhưng lần này lại có chút cảm xúc đối với những bài viết của ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm.

Đây đã là bài viết liên tiếp thứ 17 của Mạch Đức Lâm trên tờ Nhật báo Thủ Đô. Kể từ sau sự kiện tập kích khủng bố tại buổi biểu diễn vì hòa bình tại Hoàn Sơn Tứ Châu ở Tinh cầu S2, Nghị Viên Mạch Đức Lâm liền dùng phương thức này để tiến hành giao lưu với các cử tri Liên Bang. Con người đã từng là chỉ huy số 2 của Phiến quân này quả không hổ danh nhân vật chính trị được nhân dân Liên Bang công nhận là thuộc môn đồ của Thánh Kiều Trì. 17 bài viết mang tính chính luận, bao hàm tất cả mọi phương diện về cuộc sống kinh tế, chính trị trong Liên Bang. Ngôn ngữ trong sáng dễ hiểu, một mặt trình bày mối liên quan trong chủ trương chính trị giữa mình và nhân vật cùng tranh cử là La Tư, mặt khác lại hô hào nhân dân hãy tiếp tục đi theo con đường hòa giải phi bạo lực. Những ngôn từ bình thường, cộng thêm bản lý lịch chính trị như truyền kỳ của ngài Nghị Viên, khiến cho những con chữ trên bài báo lộ ra một sức hấp dẫn người khác đến kinh ngạc.

16 bài viết chính luận trước vừa phát hành, nhân dân Liên Bang đã tranh nhau đọc. Những vị học giả, giáo sư của Giới Khoa Học không tiện phát biểu bất kỳ ý kiến mang tính khuynh hướng nào, thế nhưng theo thông tin hành lang thì bọn họ vô cùng đồng tình với ngài Nghị Viên Mạc Đức Lâm. Là một người quy hồi, một Nghị Viên thuộc trường phái chống đối, ông ta hiểu rất rõ những tệ nạn trong giới chính trị Liên Bang, vậy mà vẫn dùng thái độ lý trí này để đưa ra những ý kiến cải cách Liên Bang, cũng không có một chút xíu ý cấp tiến nào.

Hôm nay là bài viết chính luận thứ 17, cũng là bài viết cuối cùng. Nghị Viên Mạch Đức Lâm đã quyết định thay đổi từ giọng điệu bình tĩnh, ôn hòa sang dùng những từ ngữ bắt mắt và một ngữ khí đầu tính kích động. Có nền móng được xây dựng sẵn từ 16 bài viết trước, bài viết cuối cùng này quả đúng là thập phần khí thế, thể hiện rõ ràng quyết tâm của ông ta.

- Đúng là có chút cảm giác tràn đây nhiệt huyết thật. Ngài Nghị Viên này không ngờ lại dám đề cập đến chuyện cải cách cả Cục Hiến Chương. Lá gan quả thật là cũng không nhỏ đâu.

Tiêu Văn Tĩnh bỏ tờ báo trên tay xuống, khoanh chân bắt đầu đọc những thông tin trên mạng mà hắn cảm thấy có chút hứng thú. Mấy ngày gần đây, hắn cũng giống như bao người dân Liên Bang bình thường khác, lên mạng chủ yếu là lấy về những bức hình của con robot MX xinh đẹp mang tên Tử Hải.

Đúng lúc đó, trên màn hình bỗng hiện lên một dòng thông báo, khiến hắn phải đứng bật dậy, vội vàng chỉnh sửa lại bộ sắc phục thanh tra trên người mình, tiến về phía văn phòng trên lầu. Sau khi bước vào văn phòng, hắn nhìn thấy vị thanh tra trung niên trong phòng, không khỏi sững sờ, ngây người ra trong giây lát, mãi một lúc sau mới ngập ngừng, nói:

- Thầy?

Vị thanh tra trung niên hai mắt trũng sâu, nét mặt nghiêm nghị, nghe thấy lời chào đó liền ngẩng đầu lên, nói:

- Tôi bây giờ là Chánh Thanh Tra độc lập, được đích thân Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp bổ nhiệm.

Tiêu Văn Tĩnh lập tức hiểu ra vấn đề. Trong Liên Bang nhất định đang có vụ đại án nào đó, nếu không Bộ Tư Pháp cũng sẽ không mời thầy mình từ Học Viện Thanh Tra đến đây tiếp nhận. Hắn ngẩn ra một lúc rồi mới nghĩ đến chuyện mình được điều đến đây. Chẳng lẽ là thầy mình đã tiếp nhận vụ án này từ rất lâu rồi, nên mới đặc biệt điều mình đến đây để trợ giúp. Nhưng mà vấn đề ở đây là tại sao trước giờ chưa từng nghe thấy bất cứ động tĩnh gì cả?

- Là vụ án gì ạ?

Hắn bước đến trước bàn vị Chánh Thanh Tra độc lập. Trên bàn là thanh kiếm nhỏ, tượng trưng cho pháp luật và chính nghĩa của Bộ Tư Pháp Liên Bang.

- Cậu có còn niềm tin đối với pháp luật Liên Bang hay không?

Vị thanh tra trung niên ngẩng đầu lên, nhìn người học sinh mà mình coi trọng nhất. Hơn ai hết, ông hiểu rất rõ vai trò người thất bại của Cục Hình Sự Liên Bang trong vụ án thảm sát ở Hổ Sơn Đạo, cũng hiểu rất rõ ràng tâm trạng hiện tại của người học sinh này, nên ông cũng không trả lời thẳng câu hỏi của hắn, mà ngược lại, đặt ra một câu hỏi như vậy.

Tiêu Văn Tĩnh nhìn lướt qua thanh kiếm nhỏ trên bàn, vô cùng nghiêm túc, nói:

- Có.

- Tốt lắm. Tôi có thể nói cho cậu biết, Bộ Tư Pháp trao cho tôi quyền điều tra độc lập vụ án này. Có liên quan đến Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Hiện đang có 17 tội danh đang chờ ông ta.

Vị thanh tra trung niên gương mặt không chút cảm xúc nói.

Tiêu Văn Tĩnh nghe thấy cái tên Mạch Đức Lâm, lại nghe thấy 17 tội danh, liền liên tưởng ngay đến 17 bài viết chính luận trên Nhật báo Thủ Đô, rồi theo bản năng liên tưởng tiếp rất nhiều sự việc. Đôi mắt ánh lên một tia chán ghét lẫn khinh bỉ. Mang chút tự giễu cợt, hắn khẽ nói:

- Những âm mưu chính trị trong Liên Bang quả thật là đếm không xuể.

Vị thanh tra trung niên không hề ngạc nhiên trước phản ứng của người học sinh. Bởi vì ngay lần đầu tiên nghe Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp thông báo chuyện này, chính ông ta cũng có những suy nghĩ ấy. Ngày hôm nay Nghị Viên Mạch Đức Lâm đang hỗ trợ Châu trưởng La Tư tiến hành tranh cử Tổng Thống của Liên Bang, vậy mà đúng thời điểm này, Chính phủ Liên Bang lại muốn điều tra ông ta. Nếu như nói bên trong không có bất cứ sự can thiệp chính trị đen tối nào, chỉ sợ rằng cũng sẽ không có ai tin.

- Hãy ngồi lại trong văn phòng của tôi và đọc kỹ hết những tài liệu này, sau đó hãy phát biểu ý kiến của mình.

Ông ta nhíu mày, khiển trách:

- Thanh Tra Viên phải có những phán đoán độc lập của chính mình, chứ không được để bị che mắt bởi những cái gọi là ý kiến đám đông hay là hình thức bên ngoài. Đây là bài học đầu tiên tôi dạy cậu năm nào. Lẽ nào cậu đã quên rồi sao?

Tiêu Văn Tĩnh cúi đầu nhận lỗi, bước về phía máy tính bắt đầu cẩn thận đọc những tài liệu đã được sắp xếp thành bốn tập tin khác nhau. Càng đọc hắn càng thấy kinh hãi, còn có vài phần không tin nổi vào mắt mình. Ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm nổi tiếng khắp cả Liên Bang với chủ trương hoạt động phi bạo lực, lại chính là kẻ đứng đằng sau giật dây vụ tập kích khủng bố hay sao?

Là một Thanh Tra Viên chuyên nghiệp có tố chất vô cùng ưu tú, Tiêu Văn Tĩnh không cần mất quá nhiều thời gian để nhận ra đống tài liệu này tuyệt đối cũng không phải do bất kì nhân vật dã tâm nào tạo ra dùng để hãm hại ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Lúc này, hắn đương nhiên là không biết rằng, đây là những tin tức tình báo mà tên gián điệp ưu tú mang tên Thi Thanh Hải phải sử dụng vô số thủ đoạn đen tối mới có thể thu thập được. Chính là theo bản năng hắn mách bảo rằng nếu như những việc này được điều tra ra đúng sự thật, thì trong Liên Bang chắc chắn sẽ phải đón nhận một trận chấn động cực lớn.

Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, cuối cùng Tiêu Văn Tĩnh cũng đọc xong hết đống tài liệu kinh thiên động địa ấy, hai đầu lông mày cũng chau khít sát lại.

- Người tham gia tranh cử Tổng Thống, sau khi đăng ký vào danh sách của Ủy ban Tuyển cử, sẽ tạm thời có quyền miễn trừ tiếp nhận điều tra tạm thời.

Hắn lo lắng quay sang nhìn thầy giáo của mình:

- Đống tài liệu này chỉ có tác dụng trên phương diện tình lý, chứ không thể dùng trong việc trợ giúp tố tụng.

- Phán đoán của cậu là gì?

Vị Thanh Tra Viên trung niên cũng không trả lời câu hỏi, mà trực tiếp hỏi lại.

- Con cho rằng Nghị Viên Mạch Đức Lâm rất khả nghi.

Tiêu Văn Tĩnh sắp xếp lại những dữ liệu trong đầu, vô cùng thận trọng nói.

- Nghị Viên Mạch Đức Lâm có quyền miễn trừ tiếp nhận điều tra, cho nên việc điều tra chỉ có thể tiến hành âm thầm. Bộ Tư Pháp đã cấp cho quyền hạn tối đa, chỉ là bên phía Ủy ban Quản lý Liên Bang cũng không có khả năng thông qua đơn xin thành lập Ủy ban Thanh tra độc lập. Cho nên chức vụ hiện tại của tôi cũng chỉ là tạm thời.

Tiêu Văn Tĩnh đã phần nào hiểu được những công việc chủ yếu của cơ cấu này trong mấy ngày gần đây.

- Cậu có quyền hạn điều động Cục Cảnh Sát và lực lượng của Cục Quản Lý Liên Bang.

Vị Thanh Tra Viên trung niên nhìn hắn, nói:

- Nếu như không có bằng chứng, thì cậu phải tìm cho ra được bằng chứng. Không được quên, chúng ta chính là đại diện cho Liên Bang, hắn chỉ là một kẻ nghi phạm. Một chính khách dù có lão luyện như thế nào thì cũng vĩnh viễn không thể trốn tránh trước pháp luật. Ngươi có sự tự tin này chứ?

- Có.

Tiêu Văn Tĩnh trả lời.

- Tốt lắm.

Vị Thanh Tra Viên trung niên nở nụ cười, khóe mắt khẽ liếc về phía mấy bài phát ngôn chính luận của Nghị Viên Mạch Đức Lâm trên phần chuyên mục của tờ Nhật báo Thủ Đô, nhẹ giọng nói:

- Tôi không hiểu vị ứng cử viên chức vụ Phó Tổng Thống Liên Bang này có tòa án lương tâm hay không, nhưng tôi muốn nhắc nhở ông ta rằng, Liên Bang cũng còn có tồn tại một cái tòa án thực sự.

Tiêu Văn Tĩnh gật gật đầu, trong lòng hiểu rất rõ ràng, nếu như Mạch Đức Lâm thật sự trúng cử chức Phó Tổng Thống Liên Bang thì với khả năng làm việc cùng với sự trải rộng quyền lực khắp nơi của Ủy ban Quản lý Liên Bang hiện nay, có thể khẳng định một điều là bản kiến nghị yêu cầu buộc tội, hay bản kiến nghị thành lập Ủy ban Thanh tra độc lập kia, vĩnh viễn cũng không bao giờ được thông qua, ít nhất là trong nhiệm kỳ tại nhiệm của Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Bộ Tư Pháp sẽ rất khó tiếp tục điều tra về chuyện này, và Mạch Đức Lâm sẽ trở nên vô cùng an toàn.

Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện ra, hóa ra cái tờ phiếu bầu nhỏ bé trong tay mình cũng đóng một vai trò rất quan trọng đối với sự tôn nghiêm của Pháp luật Liên Bang.



o0o

Cũng trong lúc đó, trên một con đường tập trung khá nhiều văn phòng các tòa soạn báo của Thủ Đô Đặc Khu… Trong văn phòng Tổng Biên Tập tòa soạn Nhật báo Thủ Đô cũng nổ ra một trận tranh luận còn kịch liệt hơn cả trận tranh luận bên trong văn phòng Bộ Tư Pháp, hoặc chính xác hơn có thể gọi là tranh cãi. Đây là việc xảy ra một cách thường xuyên ở Ban Biên Tập của tờ Nhật báo Thủ Đô. Cũng giống như ẩn ý của cái biểu tượng vầng trăng nguyệt thực một phần treo bên ngoài tòa soạn, không có bất cứ chính kiến là viên mãn và an bình cả.

- Tôi cần một lý do. Hôm nay anh nhất định phải cho ta một lý do thỏa đáng mới được! Tôi đã tốn ba tên phóng viên và mười bảy tên thợ săn ảnh, tiêu hết bảy vạn đồng Liên Bang, trải qua biết bao khổ cực, cuối cùng mới xác minh được một chút xíu manh mối quan trọng trong đống tài liệu tố cáo nặc danh đó, viết thành một bài báo nho nhỏ vài trăm chữ như miếng đậu phụ… vậy mà anh lại cắt nó đi? Còn cắt đến 3 lần nữa chứ!

Phóng viên Ngũ Đức, phóng viên chuyên mục tin tức chính trị bí mật của tờ Nhật báo Thủ Đô phẫn nộ nhìn vị Tổng Biên Tập, quát lên một cách đầy giận dữ:

- Anh Bod, đến tột cùng là anh muốn làm cái gì? Không lẽ anh cũng là vì e ngại, không muốn đắc tội với nhân vật chính trị đó mà biến thành một kẻ vô dụng quên mất cả những nguyên tắc của nghề báo chí hay sao?

Tổng Biên Tập Bod ngó qua cánh cửa thủy tinh, xác nhận lại một lần nữa nó đã thật sự đóng chặt, xác nhận lại cuộc trò chuyện giữa mình và ông bạn già thân thiết này cũng không bị bất cứ kẻ nào nghe thấy, mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Ông ta im lặng một lúc, lắc lắc đầu, cười khổ sở rồi nói:

- Ngũ Đức. Anh đừng quên rằng tôi cũng là một phóng viên, mà còn là một trong những phóng viên hàng đầu của tờ Nhật báo Thủ Đô này. Tôn chỉ của Nhật báo Thủ Đô, tôi rõ hơn bất cứ ai khác. Cái biểu tượng vầng trăng nguyệt thực một phần, bị che đen một nửa trên bên ngoài cổng tòa soạn đang không ngừng nhắc nhở chúng ta về điều đó… Nhưng bài viết tin tức này của anh vẫn như trước không thể đăng được.

- Vầng trăng nguyệt thực bị che mất một nửa, chính là muốn chúng ta đi tìm hiểu nguyên nhân, những thủ đoạn đen tối đằng sau ánh sáng. Đây chính là một câu danh ngôn nổi tiếng, do những người hành nghề báo, năm xưa khi những người hành nghề phóng viên, đi thu thập những tin tức tối mật mà Chính phủ cố gắng phong tỏa trong thời kỳ Liên Bang còn tiến hành khai thác tài nguyên tại Đại khu Đông Lâm đã từng nói ra…

Ngũ Đức tiên sinh sầm mặt, kéo một cái ghế, ngồi xuống nói:

- Ngay cả khi đối diện với áp lực của Chính phủ, anh cũng không hề khiếp sợ. Tôi không tài nào hiểu nổi. Không lẽ anh định trơ mắt ra nhìn một tên chính khách giả nhân giả nghĩa, ngụy quân tử, một kẻ trước thì đùa bỡn với với Phiến quân, sau thì đùa bỡn với các cử tri Liên Bang, cứ như vậy có thể dễ dàng trở thành Phó Tổng Thống Liên Bang hay sao?

- Vấn đề là kết quả điều tra của các anh cũng không có chứng cứ chính xác.

Tổng Biên Tập Bod chau mày, nói:

- Cho một bài viết như thế này đăng báo, tòa soạn phải gánh chịu bao nhiêu áp lực, anh là người hiểu rõ nhất kia mà. Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là người chúng ta đối mặt không phải là Chính phủ Liên Bang, mà là một gã chính trị gia được tất cả các cử tri Liên Bang cực kỳ kính trọng. Chúng ta phải chứng thực thật cẩn thận mới được.

- Chứng thực cẩn thận là chuyện của các nhà khoa học. Phóng viên thời sự thì chỉ cần đưa tin một cách khách quan những điều mà hắn ta phát hiện ra. Còn những độc giả từ những tin tức chân thực ấy có thể liên tưởng ra điều gì, phát hiện ra điều gì. Đó không phải là vấn đề mà chúng ta quan tâm tới.

Phóng viên Ngũ Đức trực tiếp ngắt lời ông ta.

- Tòa soạn của chúng ta từ trước đến giờ luôn nổi danh vì sự công chính khách quan…

Tổng Biên Tập cũng bắt đầu nổi giận, đập bàn, quát:

- Nhưng bây giờ anh lại muốn dùng bài báo này để làm ảnh hưởng đến kết quả của cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống… Xuất xứ của chứng cứ lại là đến từ một người thuộc về phe chống đối, nhưng chứng cứ này lại không có tính chân thực. Cả Liên Bang này sẽ nhìn tòa soạn của chúng ta như thế nào đây? Bọn họ có cho rằng tôi hay là anh chỉ đơn thuần dựa vào cảm giác của một người làm báo mà viết ra những tin tức này hay không? Bọn họ chỉ có thể nghĩ rằng chúng ta phải chịu áp lực từ một thế lực nào đó trong Liên Bang, mà chèn ép một con người không có căn cơ trong chính trường, một ông già đáng kính chủ trương phi bạo lực, vừa mới tham gia vào Ủy ban Quản lý Liên Bang chưa đầy hai năm!

Đây là một câu nói rất dài, Tổng Biên Tập Bod nói xong câu này thì cũng có chút xíu thở không ra hơi. Ông ta nhấp một ngụm café, khàn giọng nói tiếp:

- Nếu như anh có thể tìm ra những chứng cứ rõ ràng hơn một chút nữa, tôi sẵn sàng dù phải từ bỏ chức Tổng Biên Tập này cũng phải đồng ý cho bài báo ấy lên báo. Nhưng nếu như anh không thể tìm ra, tôi cũng không thể đồng ý.

- Chính là bởi vì tờ báo của chúng ta nổi tiếng trong Liên Bang vì tính công chính khách quan, cho nên cái người đưa tin nặc danh kia mới tin tưởng mà giao những tài liệu quan trọng này cho chúng ta.

Ngũ Đức tiên sinh không còn vẻ kích động vừa rồi nữa, ông ta nói với vẻ mặt đượm đầy vẻ đau khổ:

- Tôi hiểu ý của anh. Nhưng chúng ta chỉ là phóng viên. Nếu ngay cả chúng ta cũng cần phải điều tra rõ ràng những chuyện bí ẩn phía sau lưng Nghị Viên Mạch Đức Lâm thì Liên Bang còn cần Bộ Tư Pháp, Bộ Hình Sự làm gì nữa? Còn cần tòa án làm gì nữa? Chúng ta chỉ là những người biết trình bày lại sự thật. Những sự thật ấy đang nằm ở trên bàn của anh. Nếu như những điều ấy không thể được đưa ra trước công chúng. Chúng ta làm sao có thể đối diện với sự tín nhiệm của người đưa tin dũng cảm kia?

- Sự thật cũng chia thành rất nhiều loại. Không xét tới phương pháp viết bài, nhưng cảm quan của mỗi độc giả sau khi đọc xong bài biết cũng không giống nhau.

Tổng Biên Tập mệt mỏi nói:

- Tôi không thể lựa chọn phiêu lưu như thế được. Nếu như khiến cho các độc giả của Liên Bang đều nghĩ rằng chúng ta đang biến thành nắm đấm của các chính trị gia, thì cái thanh danh vạn năm của tờ báo này sẽ do ai gánh trách nhiệm đây?

- Tôi sẽ tận lực khách quan hết sức.

- Không cần phải nói gì nữa.

Tổng Biên Tập nhìn người phóng viên đồng nghiệp vào nghề cùng lúc với mình, chau mày nói:

- Đừng quên rằng, đối tượng mà anh đang điều tra, rất có khả năng sẽ trở thành Phó Tổng Thống nhiệm kỳ kế của Liên Bang. Theo kết quả lần điều tra dân ý mới nhất, đã thể hiện rõ Châu Trưởng La Tư cùng với ông ta, dưới sự hỗ trợ từ phía vây cánh của bọn họ, tỷ lệ đắc cử đã tiếp cận rất sát Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ. Hơn nữa, theo như những tin tức mà tôi có được, chiều nay La Tư và Mạch Đức Lâm, bộ đôi tranh cử này có thể sẽ ném ra một quả bom tấn quan trọng đối với sự nghiệp tranh cử lần này. Trong những thời điểm như thế này, tờ báo của chúng ta đừng hy vọng xa vời có thể xoay chuyển thái độ của cử tri Liên Bang.

Phóng viên Ngũ Đức trầm mặc một lúc lâu rồi đột nhiên mở miệng hỏi:

- Có phải Ban Giám Đốc đã có chỉ thị ngầm cho anh hay không?

Nhà đầu tư lớn nhất phía sau của tờ Nhật báo Thủ Đô là một cơ cấu phụ thuộc nào đó của Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm. Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm thuộc về Lợi Gia trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang. Mà Lợi Gia lại là người ủng hộ mạnh mẽ nhất cho cặp đôi ứng tuyển La Tư và Mạch Đức Lâm trong cuộc Tổng tuyển cử lần này.

Đối với những phóng viên đã từng nhiều năm lăn lộn với nghề như bọn họ, những tin tức này cũng không phải là chuyện gì bí mật cả. Trơ mắt nhìn thấy cái bài viết bất lợi về Nghị Viên Mạch Đức Lâm bị cắt đi, Ngũ Đức tiên sinh tự nhiên cũng liên tưởng đến điều này.

Tổng Biên Tập Bod lạnh nhạt nhìn hắn, rất lâu sau rồi mới nói:

- Anh đã xem thường tôi rồi…

Ngũ Đức trầm mặc một lát, ông ta cũng tin rằng Tổng Biên Tập không phải là người như thế, mở miệng nói:

- Xin lỗi anh, tâm tình của tôi hôm nay có chút kích động.

- Không phải là tôi không cho anh đăng tin mà là anh cần phải có một thời cơ. Thủ đoạn nổi danh nhất của giới phóng viên là đánh chó khi nó đã rơi xuống nước, cũng không cần phải có những tình cảm thương xót giả tạo gì cả…

Tổng Biên Tập Bod thở một hơi dài, nhẹ giọng nói:

- Bây giờ Nghị Viên Mạch Đức Lâm vẫn còn chưa rơi xuống nước, chúng ta ra tay lúc này là hoàn toàn không phù hợp.

Phóng viên Ngũ Đức hiểu được ý của Tổng Biên Tập. Thở dài nói:

- Vấn đề là ở chỗ cuộc Tổng tuyển cử mùa thu sắp bắt đầu rồi. Lúc này phải đi đâu để mà tìm thời cơ thích hợp đây?

- Ta tin rằng nhất định sẽ có.

Bod tự lẩm bẩm, đọc kỹ lại bài viết chính luận của Nghị Viên Mạch Đức Lâm trên cột chuyên mục tờ báo của mình, đột nhiên trong lòng trào lên một tia chán ghét, liền vo tờ báo ném thẳng vào thùng rác.

Ông ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào phóng viên Ngũ Đức mà mình vẫn hằng kính trọng, bình tĩnh nói:

- Nếu như đến lúc đó mà tòa án Liên Bang cũng không phát huy tác dụng, tòa án đạo đức trong tim Mạch Đức Lâm cũng không phát huy tác dụng… thì đến ngành báo chí của chúng ra sẽ biến thành tòa án đạo đức của ông ta… Tuy nhiên đây vẫn là một cách làm vô cùng không thích hợp.



o0o

Đã cuối tháng tám, đầu tháng chín, trời chưa vào thu nhưng Cảng Đô mưa đã rơi rả rích như muốn gột rửa hết dư vị buồn chán của mùa hè. Tiết trời lại nhận được sự hỗ trợ của trận gió mùa từ phía Bắc thổi đến, không khí bắt đầu trong lành, mát mẻ hơn. Len lỏi đâu đó chút ít hương vị của mùa thu. Hứa Nhạc đứng trên sân thượng của tòa nhà Bộ Công Trình trong Khu công nghiệp, mắt nheo lại nhìn về phía thành phố xa xa, nơi đang bị mưa phùn làm cho mờ ảo, giống như một bức tranh màu nước, mơ hồ… đưa tay rít một hơi thuốc hiệu Ba số 7. Khói thuốc tràn vào cổ họng, tràn vào phổi có chút cay cay nhưng cũng có chút ngòn ngọt. Cũng giống như tâm trạng của hắn lúc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.