Gian Khách

Chương 93: Q.3 - Chương 93: Cành táo gai trong Hoàng cung






Tướng quân An Bố Lý im lặng lắng nghe một lát, lại quay lại nói chuyện mấy câu với gã quân nhân sĩ quan vừa thẩm vấn hắn xong, thoáng mỉm cười nhìn về phía gã lính trinh sát của Liên Bang, nói:

- Quân đội Đế Quốc chúng ta, cho đến bây giờ cũng chưa từng có tù binh. Phải biết rằng, người Đế Quốc chúng ta không có dư thừa lương thực!

Trên mặt của tên lính trinh sát Liên Bang kia hiện lên một vẻ mặt vô cùng kiên cường bất khuất, hắn một chân đạp mạnh lên trên mặt đất, cố gắng đứng lên. Thế nhưng hắn vẫn chưa có hoàn toàn đứng thẳng người dậy, một tiếng súng đã giòn tan vang lên… Tên lính trinh sát Liên Bang đầu đẫm máu tươi, nặng nề ngã sấp xuống phía trước, chìm nửa người trên tầng tuyết trắng.

Tướng quân An Bố Lý vốn cũng không có nhìn một màn vốn vô cùng quen thuộc này. Ông ta từ sớm đã chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa mỉm cười, quay đầu lại hỏi mấy gã lính hậu cần:

- Tối nay ăn cái gì vậy? Ta xem con thỏ rừng vừa rồi cũng không tệ đâu.

Còn chưa kịp tiến vào bên trong căn cứ, trong cặp mắt màu nâu sẫm của vị lão Tướng quân này chợt hiện lên một tia run sợ. Bởi vì ông ta phát hiện ra, lúc này gã quân nhân sĩ quan Nặc Mạn cùng với đám người bên trong phòng chỉ huy, lúc này cũng đã đi ra bên ngoài khu căn cứ, tựa hồ như là đang chờ đợi mình.

- Có quân tình khẩn cấp!

Gã quân nhân sĩ quan Nặc Mạn đưa ra một bộ văn kiện điện tử có đóng dấu tuyệt mật bên ngoài.

Lão Tướng quân An Bố Lý hai mắt mở lớn, biểu tình cực kỳ âm trầm, bàn tay già nua đang nắm bộ văn kiện điện tử kia khẽ run rẩy, trầm giọng nói:

- Đám Quân Bộ kia từ lúc nào có được cái quyền động tay động chân, ra lệnh hành động quân sự cho Quân viễn chinh Đế Quốc vậy? Toàn là một đám ngu xuẩn cả!

Gã sĩ quan Nặc Mạn kia lúc này sớm đã quên luôn cơn ho khan của mình, thoáng có chút bất lực, khiếp sợ nói:

- Cái này… Là Thánh chỉ của Hoàng đế Bệ hạ!

Khoảng cách giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc, có hai cái thông đạo không gian tự nhiên, phân biệt là Tinh vân Vãn Hạt cùng với Hành lang Gia Lý.

Rất nhiều năm trước đây, khi xã hội Liên Bang tiến hàng tăng cường khai phá Đại khu Tây Lâm, đồng thời, những chiếc phi thuyền khai phá của Cục Hiến Chương cử đi dò tìm ở những tinh vực xa xôi hơn, đã vô cùng ngạc nhiên phát hiện ra có hai khoảng chuyển giao không gian, ẩn chứa năng lượng vô cùng mênh mông. Trải qua sự tính toán vô cùng lâu dài của Máy vi tính Trung ương, đã đưa ra một cái kết luận, có lẽ là sau khi xuyên qua được hai khoảng chuyển giao không gian mới này, sẽ là một cái Tinh vực mới. Liên Bang lúc bấy giờ đã đặt tên cho cái Tinh vực chưa thể khám phá này là Tinh vực Tả Thiên.

Đối với xã hội Liên Bang, một xã hội luôn chú trọng chậm rãi phát triển, không có nôn nóng muốn khuếch trương lãnh thổ mà nói, Tinh vực Tả Thiên là một cái thế giới mới vô cùng xa xôi cùng với lạ lẫm. Dù cho cưỡi trên những chiếc phi thuyền thám hiểm tiên tiến nhất, tốc độ cao nhất của Liên Bang, cũng cần phải bay liên tục suốt thời gian bốn năm, mới có khả năng đi đến bên giới của cái Tinh vực kia. Trên thực tế nhân loại Liên Bang đã từng hướng về cái thế giới mới kia, phóng ra vô số những phi thuyền thám hiểm, tìm cách xuyên qua hai khoảng chuyển giao không gian đó, thế nhưng cuối cùng toàn bộ cũng đều là biến mất vô tung vô ảnh, tuyệt không hề phản hồi về bất cứ tin tức hữu dụng nào cả.

Trong cái mảnh Tinh vực mênh mông này tràn ngập vô số các nguy hiểm không thể nào lường trước được. Quá trình chinh phục vũ trụ của nhân loại Liên Bang nhìn qua thì vô cùng rộng lớn bao la hùng vĩ, thế nhưng trên thực tế, số lượng tinh vực mà nhân loại Liên Bang có khả năng tiếp xúc đến thì lại ít đến đáng thương. Lúc này chợt phát hiện ra hai cái khoảng chuyển giao không gian có thể đi đến một Tinh vực Tả Thiên xa xôi kia, cũng khiến cho toàn bộ Liên Bang lâm vào chấn động.

Dựa vào năng lực tính toán mạnh mẽ đến kinh người của cái Máy vi tính Trung ương, vô số đời khoa học gia ngành Khoa học Không gian của Viện Khoa Học Liên Bang, đời này truyền đời kia, tiêu tốn thời gian mấy trăm năm, rốt cuộc cũng thành công tính toán ra tất cả các số liệu biến động năng lượng của hai luồng thông đạo không gia này, thậm chí ngay cả độ gấp khúc xoay dẫn ba chiều cùng với chu kỳ vận chuyển của luồng xạ tuyến bức xạ vũ trụ cuồng bạo nhất trong hai cái thông đạo này cũng hoàn toàn vẽ ra một cách chính xác.

Có được mấy cái số liệu thông đạo không gian cực kỳ quý giá, cùng với vô số kinh nghiệm về những khoảng chuyển giao không gian tích lũy trong vô số năm du hành vũ trụ của Liên Bang, một hạm đội vũ trụ Liên Bang, mang theo một cỗ hùng tâm tráng chí muốn khám phá khoảng không gian mới, dưới sự bảo vệ của hạm đội Quân đội, chậm rãi tiến nhập vào thông đạo không gian… Sau đó, đám người Liên Bang kinh ngạc phát hiện, ở bên kia đầu của cái thông đạo không gian, vốn tưởng rằng là một mảnh Tinh vực Tả Thiên vô cùng hoang vu, nguyên thủy, thì lại là một nền văn minh đã phát triển đến mức gần ngang bằng nền văn minh hiện tại của xã hội Liên Bang. Hơn nữa cái nền văn minh kia thật sự không hề có ý muốn chào đón mình, lại là một loại chủng tộc hung tàn, cực kỳ hiếu chiến…

o0o

Trong những thập niên cuối cùng của Hiến lịch 36, trải qua mấy lần đầu tiên tiếp xúc bằng Chiến hạm, súng hỏa vô cùng ác liệt, bên phía Liên Bang bằng vào kỹ thuật du hành không gian tiên tiến, mãi vẫn nắm quyền chủ đạo đối với Tinh vân Vãn Hạt cùng với Hành lang Gia Lý, mạnh mẽ khống chế trong tay của mình.

Bên phía Đế Quốc một khi còn chưa thể tính toán ra được các số liệu không gian thông đạo kia, vĩnh viễn không thể nào tổ chức thành một đại hạm đội xâm lược quy mô lớn mạnh, phá tan được sự ngăn cản của Tinh vân Vãn Hạt, tràn ngập vô số những hằng tinh dày đặc lúc nào cũng chuyển động với tốc độ vô cùng khủng bố, với lực hấp dẫn mạnh gấp mấy ngàn lần lực hút của hành tinh bình thường, hoặc là Hành lang Gia Lý, tràn ngập các luồng sóng bức xạ cường độ cao khủng bố được. Cho nên đám Quân viễn chinh Đế Quốc cuồng bạo kia, cũng chỉ có thể dùng phương pháp bay vòng quanh thân của Tinh vân Vãn Hạt, tiêu hao một khoảng thời gian dài đến bảy năm trời, cùng với một lượng năng lượng khổng lồ, mới có thể di chuyển đến được biên thùy Tây Lâm của Liên Bang.

Liên Bang đối diện với sự xâm lấn của đám người Đế Quốc dã man mà cực kỳ dữ dằn kia, mãi cho đến bây giờ vẫn là vô cùng ổn định, bình thản. Thậm chí về mặt chiến lược vẫn luôn luôn chiếm cứ quyền chủ đạo. Ngoại trừ Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương trải rộng khắp mọi nơi trong vũ trụ Liên Bang, hai cái thông đạo không gian nằm dưới quyền khống chế của mình kia, không cần phải hỏi cũng là phát huy ra tác dụng cực kỳ quan trọng của nó.

Đấng Sáng Tạo vũ trụ quả thật là một sự tồn tại vô cùng kỳ diệu. Bất cứ một hạm đội tiên tiến nào, khi còn chưa nắm giữ được quy luật mà hắn lưu lại trong thông đạo không gian, ý đồ muốn lợi dụng ưu thế to lớn của mình, thông qua con đường tắt mà hắn đã chế tạo, mạnh mẽ vượt qua, đều sẽ dẫn phát hiện tượng vũ trụ dị biến, bão tố không gian. Nhưng mà nếu như là những tồn tại nhỏ bé hèn mọn xâm nhập vào trong khoảng không gian này, thì ở trong mắt của hắn lại không thèm để ý đến, tựa hồ như cái phiến vũ trụ khổng lồ này, cũng không có hứng thú đối với những tồn tại nhỏ bé vậy.

Bất cứ phương tiện phi hành nào tiến vào trong thông đạo không gian kia cũng sẽ đều dẫn phát ra những luồng gió lốc không gian. Thế nhưng mức độ ác liệt của những luồng gió lốc không gian lại có quan hệ trực tiếp đến kích thước cùng với chất lượng bền vững của loại phương tiện phi hành đó. Tuy rằng mãi cho đến ngày hôm nay, bên phía Đế Quốc vẫn như cũ không thể phái ra đại lượng Quân đội đột phá vào thông đạo không gian, thế nhưng trong hơn mấy mươi năm qua, cũng đã có vô số những chiến sĩ Robot đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc dũng cảm không sợ chết, cưỡi trên những loại phi thuyền cá nhân loại nhỏ thô sơ, giống như những con kiến nhỏ bé, ở dưới mí mắt của Đấng Sáng Tạo vũ trụ, lặng lẽ không một tiếng động, thậm chí là có chút hèn mọn âm thầm xông qua.

Đây có thể nói là một cuộc hành trình cực kỳ mạo hiểm. Tuy rằng các loại phi thuyền cá nhân loại nhỏ cũng chỉ dẫn phát ra những cơn lốc xoáy không gian cực kỳ nhỏ mà thôi, nhưng mà bản thân năng lực phòng hộ của vô số các loại phi thuyền cá nhân loại nhỏ này cũng yếu đến mức đáng thương. Đám phi thuyền không ngừng mang ý đồ nhập cư trái phép này, giống như là một chiếc thuyền chèo tay loại nhỏ đang lênh đênh trên đại dương mênh mông khổng lồ, lại tràn ngập sóng to gió lớn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh chìm xuống đáy biển sâu thẳm, trọn đời không có khả năng trở về.

Cho dù có một số Chiến sĩ Robot đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc có vận khí vô cùng tốt, có khả năng đột phá được thông đạo không gian, tiến nhập vào khoảng không vũ trụ thông thường thì sao cơ chứ? Nghênh đón bọn họ chính là công kích khủng bố của Hạm đội vũ trụ Liên Bang, chưa bao giờ ngừng nghỉ việc theo dõi từng phân tấc vũ trụ bên kia đầu thông đạo không gian.

Chỉ có một số chiến sĩ Đế Quốc có lực lượng bản thân cường đại cùng với vận khí vô cùng nghịch thiên, mới có thể may mắn tránh thoát được sự giám sát của Hạm đội Liên Bang. Nhưng mà bọn họ cũng không có cách nào xâm nhập vào lãnh thổ của Liên Bang, mà chỉ có thể đáp xuống những tinh cầu quặng mỏ xa xôi tại Tinh vực Bách Mộ Đại, phụ cận với Hành lang Gia Lý mà thôi.

Trong quá trình hành động may rủi như thế này, mỗi một trăm Chiến sĩ Robot Đặc chủng Hoàng gia mà Đế Quốc phái ra, cuối cùng còn có thể sống sót đáp xuống được các tinh cầu quặng mỏ biên giới Tinh vực Bách Mộ Đại, còn sót lại nhiều nhất cũng chỉ có thể còn lại bốn, năm người mà thôi.

Nhân số tuy rằng không nhiều lắm, thế nhưng Quân đội Liên Bang tuyệt đối cũng sẽ không cho phép những con kiến nhỏ nhoi đó thoát khỏi sự khống chế của mình. Tiểu đội chiến đấu số bảy của Công ty Bảo an Tịnh Thủy cùng với chi Quân đội do Lý Phong quản lý, thường hay lui tới nơi này chấp hành các nhiệm vụ bí mật, chính là công tác càn quét mấy con cá lọt lưới trên những khỏa tinh cầu quặng mỏ hoang vu này. Vấn đề là ở chỗ, đám Chiến sĩ Robot Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc này, sau khi trải qua những cơn bão táp vũ trụ khủng bố cùng với sự đuổi bắt của Hạm đội Vũ trụ Liên Bang mà vẫn còn có thể sống sót, thông thường cũng có thực lực cực kỳ khủng bố, cũng không phải dễ dàng đối phó như vậy.

Cá lớn, cá nhỏ cùng các loại tôm tép có thể lọt lưới đến mức nào, chung quy cũng là phải nhìn xem cái lưới đánh cá của các ngư dân có lỗ thủng lớn nhỏ thế nào, cùng với mật độ thả lưới ra sao mà thôi. Hai cái khoảng chuyển giao không gian ở Tinh vân Vãn Hạt cùng với Hành lang Gia Lý này, chính là nghiêm túc chấp hành chính xác cái mệnh đề triết học mộc mạc mà hết sức thực tiễn này, tùy ý để mặc cho các loại năng lượng thô sơ cùng với các tia tín hiệu sóng ngắn thông tin liên lạc, dễ dàng tự do chạy qua chạy lại bên trong thân thể của mình, căn bản cũng sẽ không làm ra bất cứ phản ứng gì cả.

Chính vì vậy mà bên phương diện cao tầng của Đế Quốc vẫn luôn có khả năng liên lạc cùng với điều khiển chỉ huy chi Quân đội viễn chinh cách xa mình đến bảy năm thời gian di chuyển kia. Giữa hai bên mặc dù tin tức quân sự truyền qua truyền lại cũng có chút khó khăn, thế nhưng cũng chưa bao giờ bị cắt đứt hoàn toàn cả. Thậm chí tại cái trung tâm văn minh tập quyền Hoàng quyền ở trong cái Tinh vực Tả Thiên xa xôi kia, trong tòa kiến trúc cao nhất của Đô thành Tinh cầu Thiên Kinh kia, còn có một người thậm chí có khả năng xem được những tin tức TV bên trong Liên Bang nữa.

Đương nhiên, cái loại phương pháp bắt trộm sóng tin tức TV kia so với việc truyền tải tin tức có mục đích xét theo một số phương diện nào đó thì khó khăn hơn không biết bao nhiêu lần. Những tín hiệu hình ảnh cùng với thanh âm TV kia mặc dù ở trong những cơn bão tố vũ trụ khủng bố vẫn như cũ không hề thất thoát tín hiệu, nhưng mà cũng trở nên cực kỳ mỏng manh. Muốn có thể tập hợp được những sóng tín hiệu yếu ớt mỏng manh này, cần phải trải qua hệ thống chuyển phát tin tức gia tốc, nắm bắt được một chút tín hiệu mỏng mang đi xuyên qua một quãng đường vũ trụ mà ngay cả ánh sáng cũng cảm thấy xa xôi này. Việc làm này khẳng định là sẽ hao tốn một lượng cực lớn tài nguyên cùng với năng lượng của bên phía Đế Quốc.

Cho nên ngoại trừ Quân Bộ của Đế Quốc, cùng với Bộ Tình Báo Hoàng gia không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để theo dõi từng tin tức của Liên Bang ra, trong toàn bộ lãnh thổ Đế Quốc rộng lớn bao la bát ngát, kể cả các đám con cháu đại thần cùng với con dân trong Đế Quốc, cũng chỉ có một người duy nhất là có khả năng nhìn thấy những tiết mục tin tức của TV Liên Bang.

Tại trung tâm Đô thành Tinh cầu Thiên Kinh của Đế Quốc, ở ngay tại điểm trung tâm của vô số những con đường quốc lộ đẳng cấp cao, tồn tại một cái quảng trường khổng lồ, khí thế vô cùng khoáng đạt. Thế nhưng mà nếu đem so sánh cái quảng trường này với cái tòa kiến trúc phong cách cổ xưa kéo dài vô tận ở ngay phía sau nó, thì cái quảng trường vẫn là vô cùng nhỏ bé.

Cái tòa kiến trúc phong cách cổ xưa này chính là Hoàng cung của Đế Quốc.

Suốt mấy vạn năm nay, cái tòa Hoàng cung khổng lồ này đã hưởng thụ sự cung phụng, sùng bái của vô số những tinh cầu bên trong Tinh vực Tả Thiên, vô tình hấp thụ mồ hôi, máu và nước mắt của hàng vạn tỷ con dân của Đế Quốc, tích lũy một con số khổng lồ tài phú, mới có thể sáng tạo ra một tòa kiến trúc khổng lồ khí thế bức người, không gì có thể so sánh được này.

Ở ngay khu trung tâm của tòa Hoàng cung khổng lồ này, có một tòa kiến trúc theo kiểu lầu cao hình bát giác, màu sắc có chút u ám sừng sững đứng ở nơi đó, vươn thẳng lên tới tận trời cao. Nếu như nói tòa Hoàng cung giống như là một tấm thảm khổng lồ bao trùm cả một mảng lớn diện tích Đô thành Tinh cầu Thiên Kinh, thì cái tòa lầu cao này giống hệt như một thanh lợi kiếm dựng thẳng đứng lên trời cao, khiến cho đám thần dân Đế Quốc đứng ở bất cứ nơi nào trên Tinh cầu Thiên Kinh, ngẩng đầu nhìn lên vẫn có thể nhìn thấy nó sừng sững đứng đó. Người lần đầu tiên nhìn thấy nó, cũng sẽ phải hướng về phía vũ trụ hỏi một câu, ai là chủ nhân chân chính của tòa kiến trúc này?

Khí thế mênh mông cuồn cuộn, tuyệt đối chấn phách lòng người.

Năm xưa, vị Tổng Tư lệnh hạm đội vũ trụ Đế Quốc, Đại Tướng Lôi Qua Nhĩ, trong một lần trên chuyến hành trình phản hồi về Tinh cầu Thiên Kinh, ở ngoài vũ trụ cách đó mấy vạn km, nhìn thấy được tòa kiến trúc chọc trời một màu xanh biếc vô cùng bắt mắt tại trung tâm tinh cầu kia, đã từng cảm khái một tiếng, gọi nó đại khái là thành quả văn minh nhân loại to lớn nhất mà mắt thường có thể nhìn thấy từ trong vũ trụ.

Người của Đế Quốc lúc đó, cơ bản là không biết bên trong phiến vũ trụ này còn có một nền văn minh khác với mình, còn có một nền văn minh xã hội Liên Bang dị dạng kia. Nhưng mà mặc dù đã là vô số năm về sau, khi Liên Bang và Đế Quốc nảy sinh xung đột mãnh liệt, nhưng cũng đã có chút nhận thức cơ bản về nhau, thì cái tòa Hoàng cung trên Tinh cầu Thiên Kinh này, vẫn như cũ là tòa kiến trúc khiến cho người khác sinh ra tâm lý kính sợ mãnh liệt, không có bất cứ kiến trúc nào có thể so sánh được.

Nếu như ở trên một tầng không gian thấp hơn một chút mà quan sát Hoàng cung, như vậy cảm giác ấn tượng thị giác sẽ càng thêm mãnh liệt hơn một chút. Nhưng mà trải qua vô số vạn năm nay rồi, trên không gian bầu trời của Hoàng cung cũng vẫn không có bất cứ thiết bị phi hành nào dám có can đảm bay ở tầng trời thấp mà quan sát nó cả, cũng như ở trên tất cả các tinh cầu trong Đế Quốc, cũng không có bất cứ tòa kiến trúc nào dám xây dựng có độ cao bằng với tòa kiến trúc giống như thanh kiếm tại Hoàng cung kia.

Bởi vì Hoàng đế Bệ hạ chính là ở trong Hoàng cung, Hoàng đế Bệ hạ chính là ở trên Trích Tinh Lâu!

Kiến trúc thiết kế của tòa Trích Tinh Lâu này thật ra rất là đơn giản. Phần bên dưới trống trãi không có bất cứ phòng ốc kiến trúc nào, chỉ có vô số những cột trụ đường kính khổng lồ chống đỡ cả tòa kiến trúc, cùng với vô số những hệ thống thang máy tự động, phục vụ cho nhu cầu di chuyển lên xuống giữa các tầng. Ở độ cao khoảng hơn ba mươi cây số, là một tòa cung điện đẹp đẽ sang quý đến mức khó có thể tưởng tượng được. Đó chính là Huyền Không Điện.

Bên ngoài Huyền Không Điện, là vô số những luồng cuồng phong mãnh liệt không ngừng thổi quét đến, khiến cho tòa Huyền Không Điện đứng ở giữa có cảm giác như là vô cùng yếu nhược, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay đi. Thế nhưng trên thực tế, hệ thông công nghệ tiên tiến bố trí khéo léo bên ngoài Huyền Không Điện này, lại đem những luồng gió cuồng phong mãnh liệt kia, thổi vào bên trong nó liền biến thành những luồng gió nhẹ vô cùng mát mẻ. Những người sinh hoạt bên trong Huyền Không Điện, thản nhiên nhẹ nhàng di chuyển giữa những luồng gió mát này, trong đầu căn bản không có bất cứ ý niệm lo ngại nào cả.

Đám nội thị cùng với các cung nữ trong này, căn bản cũng không dám thể hiện ra vẻ mặt say mê hưởng thụ, hoặc là nhìn ngắm cảnh đẹp gì cả, trên mặt chỉ luôn thể hiện một nụ cười vui vẻ cùng với sự khiêm tốn nhàn nhạt. Bọn họ mãi vẫn luôn cúi đầu đứng đó, không dám nhìn ngó tình hình phía sau tấm sa mành ngăn cách nửa tòa cung điện bên kia.

Ánh sáng bên trong cung điện này cũng không quá chói chang. Một gã thiếu niên trên người mặc quân phục nửa quỳ nửa ngồi ở đó. Bức bình phong khá lớn chắn giữa cung điện đã che khuất một phần khuôn mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy thân hình hắn có chút gầy yếu, quả thật hoàn toàn khác hẳn đám Chiến sĩ Đế Quốc thân thể bưu hãn khổng lồ.

Mặt ngoài của tấm bình phong chính là một bức tranh hoa hướng dương vô cùng sáng lạn. In trên bức bình phong, là một cái bóng. Cái bóng lúc này đang quơ tay múa chân, tựa hồ như trong lòng đang vô cùng tức giận vậy.

- Cái đám phế vật ở Bộ Tình Báo đó, kỳ thật nên thường xuyên xem những tiết mục TV của đám người Liên Bang kia!

Đó là một gã trung niên nhân trên người mặc một bộ hoàng bào. Thanh âm của kẻ này bình tĩnh dị thượng, cũng không có bất cứ chỗ đặc thù nào, thế nhưng vọng vào trong tai của người khác, lại khiến cho người ta cảm thấy rét lạnh dị thường cùng với kinh hãi.

Gã quân nhân trẻ tuổi ở phía trước tấm bình phong kia thoáng cúi đầu, rất nhanh nói:

- Vâng ạ!

Trung niên nhân ngồi trên cái ngai cao, cũng không hề quay đầu nhìn lại, thế nhưng chỉ là một cái bóng dáng mà thôi, cũng đã lộ ra một cảm giác áp bách khiến người khác hít thở không thông.

Hắn lúc này đang xem truyền hình trực tiếp buổi họp báo tin tức về buổi biểu diễn văn nghệ kia trên màn hình tinh thể lỏng trước mặt, nhìn thấy cô thiếu nữ tóc tím đáng yêu trên màn hình, trầm mặc không nói lời nào. Hắn tựa hồ như muốn từ trên khuôn mặt này tìm kiếm một nét quen thuộc nào đó trong trí nhớ, lại muốn từ trên cái sợi vòng tay kim loại trên cổ tay cô ta mà tìm lại một chuyện xưa nào đó.

Ngón tay thon dài của của hắn thoáng xẹt qua trên cái đàn thụ cầm ở bên cạnh. Tiếng đàn trầm thấp vang lên, thanh âm vang vọng vào trong tấm bình phong sau lưng hắn, khiến cho tiếng đàn nhất thời có chút hỗn loạn.

- Hoài Thảo Thi!

Gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi ở phía trước tấm bình phong cất tiếng trả lời:

- Có ạ!

- Đi nói với cái gã thúc thúc vô dụng kia của ngươi, nếu như hắn kiên trì để cho cái gã thúc thúc càng vô dụng hơn kia của ngươi đi chấp hành cái nhiệm vụ vô dụng kia, như vậy thì tùy ý để cho bọn họ đi đi, ta mặc kệ!

Thanh âm phía sau tấm bình phong lại lạnh nhạt vang lên:

- Bảo An Bố Lý, cái lão gia hỏa sắp về hưu ở tha hương kia, một phen đem cô gái đeo cái sợi dây xích trên tay kia bắt về, bắt nhốt cô ta, hoặc là… giết chết cô ta!

Gã quân nhân sĩ quan thiếu niên trước tấm bình phong thân thể thoáng cứng lại một chút, sau đó vẫn là cúi đầu đáp ứng, nói:

- Lần nhiệm vụ số một kế tiếp, tôi xin được âm thầm đi theo!

- Tuy rằng tính phiêu lưu rất lớn, nhưng mà ta cũng đã từng đi qua một lần, vẫn là còn sống quay trở về. Ta tin tưởng vào năng lực của ngươi!

Trung niên nhân ở phía sau tấm bình phong kia thoáng đau thương nhàn nhạt nói:

- Đáng tiếc, vị huynh đệ thân thương nhất của ta, rốt cuộc cũng vẫn không quay về nữa!

- Thân Vương Mạch Đức Lâm, chắc chắn sẽ bất diệt!

Gã quân nhân sĩ quan tên Hoài Thảo Thi kia khẽ nhẹ giọng đáp lời. Hắn cũng biết rõ ràng, trong vô số những thúc thúc nhiều như sao trời của mình, đại khái cũng chỉ có vị thúc thúc mà mình chưa bao giờ gặp mặt kia, đã tử vong bên trong lãnh thổ Liên Bang, mới là người đáng để hắn kính ngưỡng nhất.

- Ừm, dùng cơm đi!

Trung niên nhân phía sau tâm bình phong phân phó một câu.

Thân thể Hoài Thảo Thi thoáng rung lên một cái, có chút khó khăn đứng thẳng dậy, đi tới phía sau tấm bình phong, lấy ra một cây roi làm bằng cành táo gai, thoáng cúi đầu đứng ở sau lưng của gã trung niên nhân.

Một lúc sau có một gã nội thị đem mâm thức ăn đặt tới trước bàn. Trung niên nhân cầm đôi đũa lên.

Hoài Thảo Thi mạnh mẽ quất cây roi táo gai trong tay xuống!

Cây roi táo gai đánh xuống, phía sau lưng trung niên nhân kia liền xuất hiện một vệt máu tươi dài.

- Bệ hạ, ngài đã quên đi mối thù giết cha rồi à?

Trung niên nhân đau đớn hừ lên một tiếng, sau đó nắm chặt đôi đũa trong tay, lạnh giọng trả lời:

- Vĩnh viễn không quên!

Lại thêm một cây roi táo gai mạnh mẽ quất xuống!

- Bệ hạ, ngài đã quên đi vị huynh đệ từ nhỏ đã phải rời xa quê nhà rồi sao?

- Vĩnh viễn không quên!

Bốp!

- Bệ hạ, ngài đã quên dòng máu Hoàng tộc chảy trong huyết quản rồi hay sao?

- Vĩnh viễn không quên!

Thanh âm chất vấn mạnh mẽ không ngừng vang lên bên trong tòa cung điện cao nhất trong Hoàng cung Đế Quốc. Thanh âm cây roi táo gai quật lên trên thân thể, cùng với thanh âm trả lời thống khổ thay nhau vang lên ở phía sau tấm bình phong…

- Bệ hạ chẳng lẽ không biết cái này có thể chỉ là cái bẫy sao?

Gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi, chân bước trên tấm thảm lông lạc đà trắng vô cùng quý báu từ trong đại điện tiêu sái đi ra, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Hắn đi ra khỏi Trích Tinh Lâu, cũng không hề quay đàu nhìn về phía gã trung niên nhân mà ai ai cũng phải vô cùng kính sợ đang ngồi trong Trích Tinh Điện kia, trong lòng mang theo một tia nghi hoặc cùng với bất an khó có thể nói rõ ràng được.

Hoài Thảo Thi, nghe nói năm xưa khi hắn mới bắt đầu đi theo phục vụ Hoàng đế Bệ hạ, Hoàng đế Bệ hạ vừa lúc đọc được một bài thơ hay, hoài niệm về một loại cỏ cây nơi quê hương, chẳng biết vì sao Hoàng đế Bệ hạ vô cùng cảm khái bài thơ này, cho nên cái tên này đã liền đi theo hắn ngày từng ngày trưởng thành lớn lên.

So sánh với các chiến sĩ Đế Quốc bình thường khác, Hoài Thảo Thi này còn thấp hơn cả một cái đầu, thân thể có chút gầy gò yếu nhợt, thế nhưng những người khác nhìn vào trong lòng cũng không khỏi có cảm giác kinh sợ. Trên bộ quân phục của hắn cũng không có thể hiện quân hàm cụ thể gì. Bộ quần áo cắt may vô cùng khéo léo, bó sát cơ thể, vô cùng tinh tế đem tất cả những đường cong lực lượng trong cơ thể mỗi lần hắn bước đi hoàn toàn triển lộ không chút bỏ sót.

Tuy rằng Hoài Thảo Thi cũng không biết rõ ràng lắm vì cái gì mà một cô gái thần tượng quốc dân của bên phía Liên Bang kia lại có thể khiến cho vị Hoàng đế Bệ hạ của mình động dung lại như vậy. Tự nhiên hắn cũng không thể xác định được đây là có ẩn chứa bẫy rập gì, thế nhưng vẫn như cũ khiến cho hắn cảm thấy có một sự bất an mãnh liệt.

Nhưng mà mặc dù có nghi hoặc cùng với bất an đến thế nào đi chăng nữa thì sao cơ chứ? Hoàng đế Bệ hạ căn bản là không thèm để ý đến. Bất luận là đám Quân đội viễn chinh cô đơn xa xôi tại tiền tuyến Tây Lâm, hay là những nội thị cung nữ huy hoàng bên trong Hoàng thành này chăng nữa, cũng đều là con dân của hắn. Liên tưởng đến trên khuôn mặt vốn luôn luôn bình tĩnh của Hoàng đế Bệ hạ ẩn hàm một sự phẫn nộ, cặp lông mày của Hoài Thảo Thi chợt nhăn chặt lại, xác nhận Hoàng đế Bệ hạ chỉ vì bình ổn cỗ phẫn nộ không biết từ đâu đến kia, căn bản là không thèm để ý đến đám Quân viễn chinh kia sẽ vì chuyện này mà trả giá những hậu quả thảm trọng đến mức nào.

Hoài Thảo Thi từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ hoài nghi qua năng lực cường hãn của Hoàng đế Bệ hạ. Hoàng đế Bệ hạ năm xưa lúc còn là Nặc Đốn Thân Vương, cũng đã từng không tiếc thân mình lâm vào mạo hiểm, mạnh mẽ xuyên qua thông đạo không gian của Hàng lang Gia Lý, đi thẳng đến Bách Mộ Đại, tự mình đi thức tỉnh vị huynh đệ đã ẩn giấu từ nhỏ bên trong Liên Bang, hoàn thành nên kế hoạch vĩ đại mà năm xưa vị Tể Tướng quá cố đã từng lưu lại.

Loại hành động mạo hiểm như thế này, những nhân vật Hoàng tộc quyền quý bình thường khẳng định không thể nào làm ra được. Đứng trên hệ thống thang máy tự động, Hoài Thảo Thi nét mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía lối vào tầng kiến trúc sâu thẳm nằm bên dưới lòng đất của Hoàng cung, chính là Quân Bộ. Hắn thầm nghĩ đến vị thúc thúc đang phụ trách điều hành công việc trong Quân Bộ kia, chợt nghĩ nếu như bảo hắn phải xuyên qua thông đạo không gian kia, chỉ sợ ông ta sẽ lập tức chạy đến trại an dưỡng, kiếm ra một cái phòng bệnh, chạy vào đó, lấy danh nghĩa là bệnh nhân bị tâm thần phân liệt mà chui vào trốn.

Với thân phận của Hoài Thảo Thi, vẫn như cũ phải tiếp nhận những công tác kiểm tra phân hình vô cùng nghiêm khắc mới có thể đi vào trong tòa nhà văn phòng dưới lòng đất của Quân Bộ. Nhưng mà ngay sau khi hắn đi qua khỏi cánh cổng kiểm tra an ninh vô cùng phiền phức kia, gã quân nhân sĩ quan phụ trách việc kiểm tra thân phận đã ngay lập tức tiêu hủy tất cả những tài liệu, hình ảnh phân hình cùng với số liệu ra vào của hắn. Thậm chí ngay cả trong quá trình tiêu hủy số liệu này, bọn họ căn bản cũng không dám liếc mắt nhìn vào những hình ảnh, số liệu này lấy nửa cái.

- Mệnh lệnh của Hoàng đế Bệ hạ!

Ở trong một gian phòng sâm nghiêm nhất của Quân Bộ, cơ cấu cao cấp nhất của toàn bộ Đế Quốc, Hoài Thảo Thi đưa ra một kiện văn bản điện tử do đích thân Hoàng đế Bệ hạ ngự ký, nhìn về phía vị Bách Ô Thân Vương đang ngồi phía sau bàn công tác phía trước, trầm giọng nói:

- Mặt khác, Hoàng đế Bệ hạ còn có nói, nếu như cái gã gia hỏa chỉ biết đánh đập quân sĩ để giải tỏa cơn tức giận của mình kia, đã muốn đích thân chấp hành nhiệm vụ đệ nhất xuyên qua, như vậy thì ta nhất định phải đi cùng với hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.