Gian Khách

Chương 134: Q.4 - Chương 134: Chén rượu (Trung)




Trước khi Thi Thanh Hải khu động cò súng, thậm chí ngay cả sau khi hắn chính thức khu động cò súng đi nữa, bên trong đại sảnh Nghị Viện này vốn dĩ cũng không có bất luận kẻ nào tin tưởng rằng cái gã quân nhân sĩ quan anh tuấn, trên người mặc một kiện áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục này, sau khi nói xong những cái tội danh vô cùng nhàm chán kia, kể lễ một cái quyền công dân bắt giữ không có bất luận kẻ nào đồng tình kia sẽ làm ra chuyện gì được.

Ở trong mắt tất cả mọi người ở nơi này, Thi Thanh Hải này là một người điên, là một tên vô cùng vớ vẩn, một chuyện đáng chê cười không cần đáng chú ý đến, cũng không có bất cứ sự thật ý nghĩa nào cả.

Cũng giống hệt như đúc Tây Môn Cẩn đã phạm phải sai lầm lúc trước vậy, căn cứ vào sự tín nhiệm tuyệt đối đối với quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương cùng với hệ thống phân hình mạng lưới điện tử trong tòa nhà Nghị Viện này, không có bất luận kẻ nào nghĩ đến chuyện Thi Thanh Hải có thể mang theo súng ống tiến vào trong tòa nhà Nghị Viện này, càng không có ai nghĩ đến chuyện ở bên trong kiện áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục nhìn qua vô cùng tiêu sái thẳng thớm kia lại có rất rất nhiều súng ống đạn dược.

Căn cứ vào những cái lý do này, tất cả mọi người ở đây cũng đều không ai đối đãi nghiêm túc đối với yêu cầu của hắn. Ngoại trừ một cô nàng nữ nhân xinh đẹp, bên trên mái tóc màu đen có cắm một đóa hoa hồng nhỏ xinh đẹp. Tất cả mọi người cũng đều lạnh lùng mà trào phúng nhìn về phía hắn, thậm chí ngay cả đám nhân viên quay camera, vốn dĩ dựa theo quy tắc khi gặp phải sự cố liền phải trực tiếp ngắt đi công tác truyền hình trực tiếp, tựa hồ cũng chẳng muốn đi quản chuyện tình này nữa.

Đám nhân viên cảnh vệ của Nghị Viện thì lại có chút mất mặt tự hỏi như thế nào lại để một gã quân nhân sĩ quan điên khùng nào đó trà trộn vào trong hội trường như thế này. Đám Đặc công của Cục Đặc Cần đứng rãi rác khắp nơi gần đó thì lại chuẩn bị bảo hộ Phó Tổng Thống tiên sinh cùng với vài vị Nghị viên chuẩn bị rời đi, vốn dĩ cũng chẳng thèm để ý đến Thi Thanh Hải đang đứng bên trên bục đài đặt quyển sách Đệ Nhất Hiến Chương giống hệt như một gã ngu ngốc đang nói điên khùng gì đó kia. Trong lòng bọn họ có lẽ là đang cười nhạo đám nhân viên cảnh vệ bình thường bọn họ vốn vô cùng xem thường kia. Một số kẻ thì có lẽ đang vội vàng đè nhẹ vào ống nghe điện thoại nhỏ xíu trên lỗ tai mình, hạ giọng trò chuyện, thể hiện ra bộ dạng lạnh lùng vốn có của một gã Đặc công Cục Đặc Cần.

Mãi cho đến khi Thi Thanh Hải chính thức khu động cò súng, một viên đạn phi hành với tốc độ cực kỳ cao, giống hệt như một đốm pháo hoa xinh đẹp nở rộ ra phía trước nòng súng trên bàn tay phải của hắn, sau đó xuyên thấu qua thân hình của vị Nghị viên đang phẫn nộ kia, thông qua một cái lỗ máu tràn ngập mỹ cảm thê lương, rất nhanh mang đi máu cùng với sinh mệnh của ông ta.

Sau đó cơ hồ là chỉ trong chốc lát, chỉ một cái chớp mắt, cũng không ai biết được hắn đã làm như thế nào mà có thể làm được, từ trong chiếc áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục, một khẩu súng lục liệp ưng cường độ cao viễn trình chuyên dụng đã xuất hiện trong tay trái của hắn. Thi Thanh Hải nhắm thẳng về phía vị Phó Tổng Thống tiên sinh đang hướng ra bên ngoài Nghị Viện mà chạy tới kia khu động cò súng.

Phốc một tiếng trầm đục vang lên, lực phản chấn mạnh mẽ cường hãn nhất thời chấn động khiến cho tay áo của hắn cũng phải run rẩy một trận.

Đám đông mãi cho đến lúc này mới kịp phản ứng. Bọn họ bắt đầu gào thét, bắt đầu kêu khóc, bắt đầu bối rối chạy loạn khắp nơi, bắt đầu đưa hai tay lên ôm đầu, ngồi thụp xuống phía sau các dãy ghế… Phó Tổng Thống Bái Luân tiên sinh đang đẩy nhanh cước bộ rời khỏi đại sảnh, lúc này bỗng nhiên giống như bị trúng đòn đánh nghiêm trọng vậy, nặng nề mà ngã sấp xuống mặt đất.

Đám Đặc công của Cục Đặc Cần Liên Bang từ trước đến giờ vẫn luôn luôn trứ danh chuyên nghiệp, bởi vì một sự bối rối trong lúc nhất thời, đúng là đã không kịp ngăn cản cái viên đạn đoạt mệnh từ phía sau phóng tới này giúp cho Phó Tổng Thống tiên sinh.

Một vài giây sau, vị Phó Tổng Thống Bái Luân tiên sinh thân hình mập mạp cực kỳ gian nan chống tay đứng lên. Bộ áo giáp chống đạn chuyên dụng cứng rắn bên trong áo khoác đã thành công cứu ông ta một mạn, nhưng mà không có biện pháp nào bảo trụ lại mấy cái xương sườn của ông ta, không biết đã có bao nhiêu cái bị gãy rồi.

Trong tiếng khóc rống cùng với tiếng gào thét ầm ỹ, đám Đặc công của Cục Đặc Cần Liên Bang ánh mắt đã đỏ ngầu, ngay lập tức đem Phó Tổng Thống Bái Luân bao vây lại ở chính giữa, rất nhanh hướng về phía đại môn của tòa nhà Nghị Viện mà thối lui, sau đó cũng không cấp cho Thi Thanh Hải bất cứ cơ hội ngắm bắn nào nữa.

Bên trong Bệnh viện Trung ương Lục quân, trong một gian phòng nghỉ ngơi cá nhân chật hẹp của hộ sĩ, vẫn như cũ là cái giường đơn một người kia, những trang bị vẫn còn đặt dưới gầm giường, hệ thống bơm ly tâm cùng với thiết bị tách lọc máu vẫn còn chưa kịp đem trả trở về vị trí cũ kia, vẫn còn im lặng được đặt bên cạnh cái giường, ít nhất cũng có thể chứng minh rằng gã nam nhân thanh tú kia là sự tồn tại chân thật, đã từng xuất hiện qua ở trong này.

Cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi thanh tú lúc này đang ngồi trên chiếc giường, cặp môi mím chặt, cảm giác thấy trong khoang mũi mình có một chút cay cay nhàn nhạt, cặp mắt đỏ hoe, những đốm tàn nhang nhỏ bé đáng yêu bên trên chóp mũi lúc này cũng đã ảm đạm không có chút sáng bóng nào nữa.

Đột nhiên vào đúng thời điểm này, trên màn hình TV đột nhiên vang lên thanh âm có chút quen tai nào đó mà cô nàng đang vô cùng mong ngóng. Cô nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy lúc này trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đang tiến hành truyền hình trực tiếp hiện trường nghi thức trao tặng huân chương cho các quân nhân sĩ quan binh lính tiền tuyến, đột nhiên lại xuất hiện một gã nam nhân mặc trên người kiện áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục.

Anh đang nói muốn bắt cái gì thế? Phó Tổng Thống Liên Bang như thế nào lại có thể là tội phạm được chứ? Cái quyền công dân bắt giữ kia của anh thật đáng buồn cười, giống hệt như những lời nói lạnh nhạt của anh ở bên trong gian phòng nhỏ này vậy, cũng thật đáng buồn cười. Mau nhanh chóng quay xuống đi, đừng có đứng ở trên đó mà hồ thuyết bát đạo nữa, nơi đó là địa phương nghiêm trang đứng đắn. Một khi anh đã không phải là nhân viên Tác chiến Đặc chủng của Quân khu I rồi, vậy thì chạy đến cái địa phương đó làm cái gì chứ? Mau xuống đi, mau xuống đi, Lão Công, anh ngàn vạn lần không được gây chuyện phiền toái như thế.

Ngô Lệ kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía màn hình TV kia, có chút không thể nào tin nổi nắm chặt hai nắm tay lại, trong lòng không ngừng mắng chửi cùng với cầu khấn. Sau đó khi cô nàng nhìn thấy cảnh cái gã nam nhân kia mang theo một loại phong độ khí khái vô cùng nam nhân mà khu động cò súng, cuối cùng nghe được bên trong TV truyền ra vô số tiếng hét chói tai sợ hãi hỗn loạn của vô số nam nam nữ nữ nào đó.

Ngô Lệ cũng đồng dạng khổ sở cùng với kinh hoảng thét lên một tiếng, những giọt nước mắt bắt đầu không thể khống chế nổi, tuôn chảy ào ào xuống dưới. Ngay tức khắc cô nàng dùng sức xô mạnh cửa phòng, hướng ra bên ngoài bệnh viện mà phóng chạy tới. Từ nơi này đến chỗ Tòa nhà Nghị Viện cũng không quá xa xôi.

Cái mũ hộ sĩ màu hồng phấn nhỏ nhỏ xinh xinh giống hệt một cái thuyền nhỏ ở trên đầu của cô nàng bị gió thổi bay đi, rơi xuống mặt đất, nhìn qua vẫn giống hệt như là một chiếc thuyền nhỏ bé, lại có chút giống như một đóa hoa xinh xinh vậy.

Tại Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm, Hứa Nhạc biểu tình ủ dột buồn bực ngồi trên ghế sô pha. Đầu của hắn cúi xuống cực thấp, thấp đến mức gần như chìm vào giữa hai đầu gối vậy. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào cái bức ảnh tự chụp nhìn qua giống hệt như phong cách hình ảnh của trường phái dã thú đang xuất hiện trên màn hình điện thoại di động của mình kia, phát ra một tiếng kêu trong cổ họng cực kỳ quái dị, lớn tiếng hỏi:

- Hiện tại ông hẳn là nên biết hắn ở chỗ nào rồi chứ?

Những lời này của hắn chính là muốn hỏi cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia. Đối với chuyện lão già kia tốn một khoảng thời gian khá dài cũng không thể nào tìm ra được Thi Thanh Hải, Hứa Nhạc cảm thấy không thể nào tin nổi, sau đó khó tránh khỏi có chút căm tức cùng với phẫn nộ.

- Mục tiêu chính là ở trong Nghị Viện… Chính là bên trong gian toalet xa hoa nổi tiếng kia. Lúc này mục tiêu đã di động hướng ra bên ngoài đại sảnh!

Đã biết được số điện thoại di động cá nhân, có được sự trợ giúp bằng cách định vị con chíp vi mạch bên trong điện thoại di động, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang trong khoảng thời gian ngắn nhất liền điều tra ra được vị trí mới nhất của Thi Thanh Hải.

Hứa Nhạc thử gọi ngược trở về số điện thoại đó, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, số điện thoại mà Thi Thanh Hải lựa chọn sử dụng là dãy số một chiều, căn bản không có biện pháp gọi ngược trở về.

Tự hỏi trong khoảnh khắc, sau đó cặp mày của Hứa Nhạc nhất thời nhíu chặt lại, gọi một cú điện thoại cho đám đội viên Tiểu đội 7 ở tại Đặc khu Thủ Đô, trầm giọng nói:

- Thi công tử đang ở trong tòa nhà Nghị Viện, các người giúp tôi chạy qua đó xem xét một chút, coi đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi. Nếu như mọi chuyện không thành vấn đề, tìm cách bắt hắn trói lại cho tôi, đừng để hắn gây chuyện lộn xộn.

Mấy phút sau đó, dưới sự nhắc nhở nhàn nhạt của lão già kia, Hứa Nhạc mở TV, sau đó thấy được một màn xảy ra tại nghi thức trao tặng huân chương được truyền hình trực tiếp trên Kinh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, hình ảnh cái gã nam nhân xinh đẹp kia đang thú vị mà kiên định giảng giải về cái quyền lợi công dân bắt giữ trước bao nhiêu cặp mắt tại hiện trường.

Hắn khẽ cúi đầu xuống, có chút bất lực dùng sức xoa xoa nhẹ mặt mình mấy cái, lại một lần nữa bấm số điện thoại của Cố Tích Phong, trầm giọng nói:

- Có thể xác nhận hắn đang ở trong đại sảng Nghị Viện, hơn nữa có lẽ còn đang chiến đấu. Các người cần phải chú ý an toàn… Tận hết khả năng không được ra mặt, âm thầm mai phục ở bên ngoài, nhìn xem có cơ hội nào tiếp ứng hắn rời đi hay không.

Những hình ảnh trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang nhất thời ngừng phắt lại, biến thành một mảnh im bặt. Ở trước mắt của Hứa Nhạc lại một lần nữa biến thành một mảnh hắc ám. Một màn hình ảnh cuối cùng xuất hiện trên màn hình TV chính là cảnh tượng Thi Thanh Hải vô cùng tiêu sái, hai tay cầm hai khẩu súng lục xông vào trong đám Nghị viên, hai nòng súng không ngừng khạc ra hoa lửa, sau đó một gã Nghị viên cả người đầy máu ngã xuống mặt đất.

Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, thanh âm không một chút cảm xúc, nói nhanh:

- Cho tôi xem hình ảnh!

Thêm một lúc trầm mặc nữa, sau đó cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia một phen đem những hình ảnh mà các camera bên trong tòa nhà Nghị Viện bên kia ghi lại, điều thẳng vào bên trong đại não của hắn.

Hứa Nhạc nheo cặp mắt lại nhìn chằm chằm về phía ánh dương quang xuất hiện trên bầu trời Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm, nhưng mà trên thực tế lại chính là đang nhìn về phía tòa nhà Nghị Viện đang nằm ở cách hắn xa đến hàng tỷ đơn vị thiên văn, nhìn thấy một tràng chiến đấu đầy nhiệt huyết của cái gã nam nhân xinh đẹp đang mặc trên người kiện áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục kia.

Khẽ nhếch môi lên một cái, dùng sức hít thở sâu một chút, Hứa Nhạc dùng hai bàn tay chầm chặt khẩu súng lục nặng nề, chậm rãi nhắm thẳng vào ngay dưới cằm của mình.

Cái nòng súng lạnh như băng gắt gao chĩa thẳng vào trong da thịt, chỉ cần ngón tay trỏ của hắn khẽ nhúc nhích một chút, nhẹ nhàng khu động cò súng một cái, thì viên đạn trí mạng trong khẩu súng sẽ ngay lập tức xuyên thẳng qua đỉnh đầu của hắn, mang theo xương sọ cùng với đại não huyết nhục toàn bộ văng ra ngoài.

Toàn trường là một mảnh kinh hoàng, bụi mù tung bay khắp nơi, những viên đạn đánh nát lên những đồ vật nội thất vô cùng sang quý, hất cho bọn chúng văng lên tung tóe, bay múa khắp nơi chung quanh.

Vẻ mặt Thi Thanh Hải vô cùng bình tĩnh, không ngừng bắn phá khắp nơi. Thỉnh thoảng lại có một người nào đó ngã xuống vào vũng máu ngay trước mặt của hắn, bất luận thân phận của người đó có tôn quý đến mức nào, là một vị Nghị viên tiên sinh hay là một người nào khác.

Đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 ngày hôm nay đến đây vốn dĩ tiếp nhận bằng khen, huy chương gì đó, lúc này cũng đã sớm phản ứng lại. Nhưng mà bên người bọn họ không ai có bất cứ món vũ khí nào cả, vì thế đại bộ phận các quân nhân sĩ quan, binh lính đều là phóng chạy về phía bên ngoài tòa nhà Nghị Viện. Mà hai gã quân nhân sĩ quan trong số đó thì lại cường hãn không sợ chết, một đường phóng thẳng về phía Thi Thanh Hải, ý đồ muốn dùng thân thể huyết nhục của mình để mà ngăn cản Thi Thanh Hải hướng về các vị đại lão, Nghị viên có mặt ở nơi này mà giết hại.

Hai tay của Thi Thanh Hải giơ lên ngang thân, bình bình thản thản hướng về phía đám nhân viên cảnh vệ đã xuất hiện đầy trong đại sảnh tòa nhà Nghị Viện tiến hành nổ súng dày đặc mà áp chế, không ngờ lại cấp cho hai gã quân nhân sĩ quan kia của Sư đoàn Thiết giáp 7 cơ hội tiến sát đến cạnh người hắn.

Kiện áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục kia giống hệt như đón một tràng gió to thổi quét qua vậy, bên trong vạt áo chợt truyền ra một tràng tiếng rít gào, đùi phải của Thi Thanh Hải đã giống hệt như một tia thiểm điện từ phía dưới mớ súng ống đạn dược trên cái áo khoác phóng thẳng về phía trước, hung hăng đá thẳng vào trong bụng của cái gã quân nhân sĩ quan vừa mới tiến sát đến sau lưng mình.

Cơ hồ là đồng thời trong lúc đó, phần bụng dưới thắt lưng của hắn nương theo lực phản chấn từ dưới chân, cánh tay phải đánh một vòng tròn xuyên thẳng qua phần nách trái, một đạo thương hỏa vô cùng khủng bố cũng từ trên bàn tay phải bắn thẳng ra.

Chỉ trong khoảnh khắc, cái gã quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 từ phía sau đánh úp lại kia, phần đùi đã bị bắn gãy ngay đoạn giữa, kêu thảm lên một tiếng, quỳ sụm xuống mặt đất, trên vết thương khủng bố, những dòng máu tươi không ngừng tuôn trào ra.

Bên trong Nghị Viện không ngừng vang lên những thanh âm cảnh báo vô cùng mãnh liệt. Vô số các cảnh vệ không ngừng vọt lên. Các tham viên của Cục Điều Tra Liên Bang cùng với các Đặc công của Cục Đặc Cần đã đóng bên ngoài tòa nhà Nghị Viện vào lúc này cũng dồn dập phóng vọt lên.

Cùng với những thanh âm thét gào khóc gọi của đám người chạy nạn từ bên trong, những thanh âm phá không rít gào của những viên đạn khủng bố, trên vách tường, trên những dãy ghế thỉnh thoảng lại có những đám bụi nhỏ cứng rắn bắn lên, những lỗ thủng mới sinh ra.

Đối mặt với loại cục diện như thế này, Thi công tử vẫn như trước vô cùng bình tĩnh, thậm chí phải nói là thật sự lãnh tĩnh. Tựa hồ hắn căn bản không thèm để ý đến chuyện những khối mảnh đạn đang bay sượt qua vành tai của chính mình kia, chỉ càn khẽ hơi lệch xuống một chút, như vậy thì khối xương cổ của chính mình sẽ lập tức bị bắn thủng ngay lập tức. Hắn căn bản cũng không thèm để ý đến chuyện đến tột cùng là có bao nhiêu gã cảnh vệ vô cùng tinh nhuệ đang ngăn cản trước mặt của chính mình.

Hắn hờ hững giơ súng lên nhắm bắn, hắn bình tĩnh mà rất nhanh cùng với chuẩn xác thay đổi ống đạn, hắn khẽ cong đầu gối xuống xoay người đổi hướng bắn, dùng đầu mũi quân giày cửng rắn cùng với phần lưng của mình làm trục mà xoay tròn, hơn nữa trong lúc xoay tròn hắn vẫn không ngừng điên cuồng khu động cò súng, một phen đem toàn bộ những kỹ năng quân sự thiên tài học được từ trong Học viện Quân sự I cùng với Phiến Quân Thanh Long Sơn hoàn toàn phô bày ra một cách cực kỳ hoàn mỹ, không hề phạm phải bất cứ một sai lầm nào cả.

Hơn nữa bên trong kiện áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục kia của hắn tựa hồ như là vĩnh viễn không bao giờ cạn kiệt súng ống đạn dược vậy, liên miên bất tận.

Đám cảnh vệ Liên Bang cùng với nhóm Đặc công của Cục Đặc Cần Liên Bang thỉnh thoảng lại có người kêu rên lên một tiếng, sau đó tay ôm những vết thương máu đổ không ngừng mà ngã xuống. Dần dần làn mưa đạn liền trở nên thưa thớt dần, đúng là đã bị một mình một người Thi Thanh Hải hung hăn ngăng chặn lại toàn bộ.

Thời điểm khi mà Thi Thanh Hải phóng vọt đến bên cạnh cái cột lớn điêu khắc vô cùng tinh xảo chỗ cửa chính của tòa nhà Nghị Viện, thì Phó Tổng Thống Bái Luân tiên sinh đã dưới sự bảo vệ cẩn thận của đám Đặc công Cục Đặc Cần Liên Bang đi đến phía dưới bậc thềm đá, đang chuẩn bị tiến vào trong chiếc ô tô đặc chế chống đạn của mình rồi.

Đèn xe cảnh sát không ngừng lóe lên, thanh âm cảnh báo chói tai, trên Quảng trường Hiến Chương bên dưới tòa nhà Nghị Viện đã tập hơn hơn mười chiếc xe cảnh sáng chớp đèn liên hồi, phía xa xa hơn mười chiếc xe Hưu Lữ màu đen đặc thù của Cục Điều Tra Liên Bang đang cũng đang dùng tốc độ cực cao phóng vọt tới.

Cái bậc thềm đá của tòa nhà Nghị Viện thật sự quá dài, những khấu súng ống chế thức theo kiểu thông thường căn bản không cách nào có thể nhắm bắn chính xác được. Ít nhất những khẩu súng ống giắt đầy bên trong cái áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục trên người của Thi Thanh Hải kia không thể nào làm được điểm này.

Hai tay Thi Thanh Hải nắm chặt hai khẩu súng lục, ánh mắt khẽ nheo lại nhìn chằm chằm về phía chiếc ô tô chống đạn đặc chế ở tuốt bên dưới bậc đá kia, cùng với vị Phó Tổng Thống Liên Bang thân hình mập mạp ngay bên cạnh cửa chiếc xe chống đạn.

Liền đúng vào lúc này, Phó Tổng Thống Bái Luân tiên sinh tựa hồ như cảm nhận được cái gì đó. Ông ta khẽ quay đầu lại, hướng về phía cửa lớn tòa nhà Nghị Viện liếc mắt nhìn một cái, biểu tình vô cùng bình tĩnh, thần thái thong dong không chút bức bách, không chút hoảng sợ.

Thi Thanh Hải buông thỏng hai tay xuống, hai khẩu súng lục cường độ cao đã không còn một viên đạn nào nữa lộp bộp một tiếng, đồng thời rơi thẳng xuống mặt đất, sau đó theo cái bậc thêm đá cao thăm thẳm, hướng về phía bên dưới Quảng trường Hiến Chương mà lăn lộn xuống, giống hệt như là hai tảng đá bất đắc dĩ lăn xuống bên dưới một cái dốc núi cao ngời ngợi vậy.

Hắn khẽ vươn bàn tay phải lên điều chỉnh cặp kính râm của mình một chút, sau đó tay phải vươn ra, nhếch ngón cái lên một chút, duỗi thẳng ngón trỏ ra, giống hệt như một thằng nhóc con, đem ngón tay thủ thế thành hình dạng bắn súng vậy, đầu ngón tay nhắm thẳng về phía vị Phó Tổng Thống Bái Luân tiên sinh đang đứng bên dưới bậc thềm đá xa xôi kia rung lên một cái, đồng thời cái miệng nhếch lên, nhẹ nhàng nói một tiếng:

- Bằng!

Phó Tổng Thống Bái Luân bắt gặp cái bộ dáng buồn cười đó của hắn, khẽ lắc lắc đầu một cái, trên miệng mang theo một nụ cười trào phúng nhàn nhạt, xoay người mở cửa xe, chuẩn bị leo lên.

Ngay tại cái thời điểm này, trên toàn bộ Quảng trường Hiến Chương đang ầm ỹ hỗn loạn đột nhiên trở nên im lặng một cách quỷ dị. Đại khái là bởi vì từ trên không trung đột nhiên truyền đến một tia thanh âm ong ong vô cùng kỳ quái nào đó, ngay sao đó trong bầu không khí kỳ quái phía trước tòa nhà Nghị Viện chợt xuất hiện một tiếng nổ bồng cực kỳ khủng bố.

Bồng!

Nụ cười trào phúng trên mặt vị Phó Tổng Thống Bái Luân tiên sinh vẫn như cũ chưa có biến mất, thế nhưng nửa người bên dưới đã bị một đầu đạn khủng bố từ trong không trung bay đến, oanh kích thành một chùm huyết hoa cực độ thê thảm!

Ở bên trên bậc thềm đá, Thi Thanh Hải thu hồi lại ngón tay trỏ của mình, nhẹ nhàng mím môi một cái, màu sắc son môi vốn đo đỏ trên môi hắn đã bị lem luốc ra, hóa thành một mảnh tím đỏ vô cùng hồ đồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.