Trải qua thời gian phát triển mấy vạn năm tháng lâu dài trong lịch sử,
Quân đội ở trong xã hội Liên Bang từ trước đến giờ địa vị cũng không hề
cao. Bởi vì Liên Bang ở trong cái vũ trụ này vốn cũng không hề có bất cứ địch nhân nào quá mức mạnh mẽ. Lúc đó cơ cấu chính trị xã hội của Liên
Bang, chính là do sự chế hành của Cục Hiến Chương, Pháp viện Tối cao,
ngoài ra thì là Chính phủ Liên Bang, Ủy ban Quản lý cùng với bóng ma
Thất Đại Gia Tộc đứng phía sau tấm màn lịch sử mà tồn tại.
Nhưng mà khi đám kẻ xâm lược Đế Quốc bắt đầu xuất hiện, trải qua vô số lần
thảm bại, những lần thắng thảm, những trận chiến khốc liệt, chỉ ngắn
ngủi trong thời gian gần sáu mươi năm, địa vị của Quân đội Liên Bang
giống như là gắn hỏa tiễn sau lưng, được nâng cao lên đến tột đỉnh.
Bất luận là dưới hình tượng cao thượng trong sự cảm nhận của hàng tỷ
dân chúng Liên Bang, hay là nhu cầu sinh tồn thật sự, nhu cầu về chính
trị… cũng khiến cho Quân đội trở thành một đoàn thể quan trọng nhất và
cũng là đặc biệt nhất trong xã hội Liên Bang.
Quy mô Quân đội
Liên Bang được mở rộng trên diện rộng, địa vị bay cao lên, quyền lực gia tăng vô cùng. Căn cứ theo luật lệ của Đệ nhất Hiến Chương, Tổng thống
tiên sinh, đảm nhận vai trò của Thống soái Quân đội Liên Bang, cũng tự
nhiên tính luôn cả bộ máy Chính phủ trong tay ông ta, cũng trở nên càng
ngày càng mạnh mẽ hơn. So sánh ngược trở lại, Ủy ban Quản lý Liên Bang
cùng với các gia tộc kia, trong tay không có lực lượng quân sự nào đáng
kể, thì lại dần dần mất đi vầng hào quang vốn có của nó.
Dưới
tình thế đại bối cảnh khẩn trương như thế, bên trong Liên Bang đã hình
thành nên một cái không khí lấy Quân đội làm vinh quang tối cao. Bất
luận là các đại chính khách hay là các đại lão nắm nền kinh tế trong
tay, cũng đều muốn tìm mọi biện pháp nhằm để tạo nên quan hệ với Quân
đội Liên Bang. Thiết Toán Lợi Gia, một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, cũng đều luôn một mực cố gắng phấn đấu trên phương diện này, huống chi
là các thế lực còn lại.
Nhưng mà các đại nhân vật bên trong
thượng tầng Liên Bang cùng không phải là thật sự nguyện ý, để cho gia
tộc của chính mình, để cho con cháu của chính mình, vì sự sinh tồn của
Liên Bang mà đi đổ máu hi sinh. Cái bọn họ cần chẳng qua chỉ là để cho
con cháu bọn họ gia nhập vào chi bộ đội 8384, mà quân doanh của nó vĩnh
viễn chỉ đóng đô tại vùng ngoại thành Cảng Đô mà thôi. Chi bộ đội này
chính là chi thiết huyết hùng binh do đích thân Quân Thần đại nhân một
tay đào tạo ra, là chi ‘bộ đội an toàn’ mà vì nguyên nhân hình tượng nên về sau rốt cuộc cũng sẽ không bao giờ tiến hành luân chiến trên tiền
tuyến nguy hiểm cả. Chính vì vậy cho nên nó đã trở thành đối tượng lựa
chọn hàng đầu của đám đại nhân vật này cho con cháu đầu nhập vào… Chính
vì nguyên nhân đó, Sư đoàn Thiết giáp 17 năm xưa trên chiến trường là
chi thiết huyết hùng binh, hôm nay đã biến thành một chi bộ đội không ra hồn, tràn ngập loại khí tức quyền quý cao sang tầm thường, không có
chút sức chiến đấu nào như thế này.
Thông qua lời giải thích sơ
lược có chút trầm thấp của Lan Hiểu Long, Hứa Nhạc đại khái cũng đã hiểu được một chút bối cảnh lịch sử của chi bộ đội này. Chỉ là hắn mãi vẫn
không thể nào hiểu được, cái ý đồ chân chính mà Bộ Quốc Phòng cố ý an
bày đến tột cùng là gì.
Hắn biết bản thân mình cũng không phải
là một diễn viên thích hợp với vai trò thống lĩnh Quân đội. Đơn thương
độc mã chém giết ngoài ngàn dặm, cái loại quyết đoán cùng với dũng khí
mạnh mẽ này đối với hắn mà nói cũng không phải việc gì khó. Nhưng mà
muốn kêu hắn biến một đám phế thải thành một vườn hoa tươi mà nói, lại
hoàn toàn không phù hợp với tính cách xưa nay của hắn.
Nhưng mà
dựa theo lịch trình suốt một năm nay của hắn mà xem ra, cái vị lão gia
tử kia của Phí Thành tựa hồ như đã hạ quyết tâm muốn xem mình đóng thật
tối cái vai diễn này rồi. Bắt đành phải bất đắc dĩ hạ quyết tâm, mang
theo đám gia hỏa của Tiểu đội 7 kia mà đi lăn lộn khắp nơi. Hơn nữa lại
bởi vì hắn cuối cùng cũng không thể nào bắt chước được tính cách của đại thúc, sau khi nhận về mấy tên thuộc hạ sau đó không thèm để ý đến cuộc
sống, đến tiền đồ sau này của bọn họ được. Nguyên nhân quan trọng hơn
nữa chính là, tuy rằng Tiểu đội 7 mãi cho đến bây giờ vẫn không có cơ
hội gia nhập lên chiến trường, phô bày ra năng lực thực chiến chân thật
của bọn họ, nhưng mà trải qua một thời kỳ dài chung sống, Hứa Nhạc cũng
từng xem qua bọn họ tiến hành huấn luyện, cũng biết được sự chuyên
nghiệp của bọn họ, tính kỷ luật cùng với cảm giác vinh dự của một quân
nhân chân chính…
- Còn đám quân nhân con ông cháu cha này thì sao?
Hắn một mình một người ngồi trong căn phòng riêng của mình, mở ra máy
tính xách tay, phát hiện bên trong hòm thư mã hóa quân sự của mình có
một bức thư hồi âm của Thương Thu. Hắn cũng không có vội vã đọc và hồi
âm, bởi vì trong khoảng thời gian nửa năm gần đây, hắn thường xuyên cùng với cô Công Trình Sư xinh đẹp kia tiến hành trao đổi trên phương diện
bảo dưỡng Robot MX khá nhiều. Hắn nhẹ nhàng gõ lên trên bàn phím, bắt
đầu biết một lá thư gửi đến cô thiên kim tiểu thư Trâu Úc ở Lâm Hải Châu xa xôi kia.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, một tiếng tít nhỏ vang lên, đại biểu cho có thư hồi âm gửi đến.
Trong hai năm gần đây, phàm hễ gặp phải những tình huống gì cần phải
tiến hành phân tích chính trị hoặc là các tính toán âm mưu này nọ gì đó, Hứa Nhạc luôn có thói quen đầu tiên liền nghĩ đến cô thiếu nữ mỹ lệ
thích ăn mặc một màu đỏ tươi kia. Cái loại thói quen này bắt đầu từ hồi
còn ở tại căn nhà trọ Vọng Đô, một đường mãi cho đến bây giờ cũng không
hề thay đổi. Bởi vì Hứa Nhạc hiểu rất rõ ràng, bộ não thiên tài của
chính mình chỉ thích hợp với các ngôn ngữ thuộc về máy móc, đối với
những loại âm mưu quỷ kế phiền phức của nhân loại tuyệt đối không một
chút xíu am hiểu nào.
Cái gã bạn thân Thai Chi Nguyên kia của
hắn khẳng định cũng có cái đầu âm mưu quỷ kế rất có giá trị, cùng với
tuyệt đối đáng tín nhiệm, nhưng mà hắn thật sự cũng không muốn tình bạn
giữa mình và gã này lại nhiễm phải những loại thủ đoạn chính trị đen tối này. Điều càng quan trọng hơn nữa chính là, cái vị Thái Tử gia này rất
thường xuyên chơi đùa cái trò mất tích.
Trâu Úc hồi âm lại cho
hắn rất nhanh, người mẹ trẻ này cực kỳ bình tình, dùng loại ngôn ngữ vô
cùng đơn giản, thay Hứa Nhạc phân tích một chút tình huống hiện tại mà
Hứa Nhạc đang gặp phải, cùng với nguyên nhân chân thật vì sao Bộ Quốc
Phòng lại một phen biến hắn thành một cây đao…
Liên Bang cùng Đế Quốc đích chiến sự khai mạc, Liên Bang một mảnh rung động phấn khởi ở
ngoài, vẫn như cũ khó có thể tránh cho địa xuất hiện phản chiến đích
tiếng hô, nhất là từ Mạch Đức Lâm thanh niên quân phân hoá đi ra đích
một chi Kiều Trì Tạp Lâm học phái phần tử, không biết theo cái gì cách,
lấy đến Quân đội Cục Hậu Cần đội đích nhân sự danh sách, hơn nữa thông
qua Đặc khu Thủ Đô nhật báo đăng đi ra, Liên Bang dân chúng nhóm khiếp
sợ phẫn nộ đích phát hiện, mấy cái này không cần ra tiền tuyến đích Cục
Hậu Cần trong môn, đúng là tràn ngập Liên Bang chính khách cùng kẻ có
tiền hậu đại đích thân ảnh.
Chiến sự giữa Liên Bang cùng với Đế
Quốc đã chính thức khai mạc. Bên trong Liên Bang ngoại trừ đại bộ phân
dân chúng rúng động cùng với phấn khởi ra, vẫn như cũ khó có thể tránh
khỏi xuất hiện những cá thể phản chiến. Nhất là một bộ phận thanh niên
trước đây ủng hộ Mạch Đức Lâm cùng với những phần tử ủng hộ trường phái
của Kiều Trì Tạp Lâm. Đám người này không biết bằng cách nào đó, đã lấy
được danh sách nhân sự của Cục Hậu Cần của Quân đội Liên Bang, hơn nữa
còn thông qua con đường Nhật báo Đặc khu Thủ đô mà phát tán ra ngoài.
Đám dân chúng Liên Bang khiếp sợ cùng với vô cùng phẫn nộ phát hiện ra,
bên trong Cục Hậu Cần, vốn dĩ không cần phải đi ra tiền tuyến chiến đấu, đúng là tràn ngập bóng dáng của các con cháu của các đại chính khách
Liên Bang cùng với các đại gia, đại nhân vật khác…
Ở trong bức
email phân tích, Trâu Úc đã dùng những ngôn ngữ vô cùng trào phúng mà
châm chọc đám đại nhân vật bên trong Liên Bang, thậm chí ngay cả vị phụ
thân đại nhân của chính mình cũng không hề buông tha. Bởi vì vị đương
kim Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng này, mấy năm trước đây, trên thực tế chính
là vị chủ quản đại nhân của Cục Hậu Cần Quân đội Liên Bang.
Dưới sự toàn lực áp chế của Chính phủ Liên Bang cùng với các thế lực thượng
tầng trong xã hội, cái tin tức này rất nhanh đã bị áp chế xuống. Nhưng
mà Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lại lập tức hạ mệnh lệnh cho Bộ Quốc Phòng
triển khai điều tra toàn diện, phẫn nộ ra chỉ thị, nhất định phải điều
tra cho rõ ràng minh bạch, tình trạng hiện tại của Quân đội Liên Bang có phải là đang phát triể theo chiều hướng xấu hổ, đi ngược lại phương
châm bình đẳng giữa giàu và nghèo mà Chính phủ Liên Bang đang hô hào
thực hiện hay không…
Có lẽ đúng là bởi vì cái bối cảnh đặc thù
này, cũng có lẽ bởi vì do vị lão gia tử tại Phí Thành kia sớm cũng đã
nhìn không vừa mắt bộ dạng nhếch nhác hiện tại của Sư đoàn Thiết giáp
17, cho nên mới có chuyến lữ hành vũ trụ khiến cho đám công tử con ông
cháu cha kia phẫn nộ mà hoảng sợ như thế, mới có một màn xảy ra ngày hôm nay trong quân doanh Tây Lâm…
Các quân nhân con cháu của bình
dân bá tánh, ở tại tiền tuyến Tây Lâm bỏ sinh mệnh, đổ nhiệt huyết,
trong khi đó đám quân nhân công tử con cháu của các đại nhân vật thì lại trốn tránh tại vùng ngoại thành Cảng Đô, trải qua cuộc sống vô âu vô
lo, ăn no ngủ kỹ, chăn êm nệm ấm, chơi bời phóng đãng…
Đọc xong bức email này, Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, cũng không có cảm thấy rét lạnh, mà ngược lại trở nên vô cùng bình tĩnh.
Hắn sớm đã biết rằng xã hội Liên Bang đã bị thối nát đến một trình độ
nhất định nào đó, nhưng mà hắn cũng không ngờ nổi đám đại lão trong Liên Bang cũng dùng một thanh đao sắt để cắt xuống mớ thịt nát đó… Hắn trầm
mặc suy nghĩ miên man, cũng không hề lưu ý đến, ở cuối bức email, Trâu
Úc đã dùng một câu biểu lộ sự phẫn nộ cùng cực, nhắn Hứa Nhạc bảo cái
tên gia hỏa lưu manh kia đừng có chạy đến làm phiền mình nữa…
o0o
Hứa Nhạc đi ra khỏi phòng, tiến vào bên trong quân doanh không khí vô
cùng trầm thấp kia, nhìn về phía đám quân nhân con ông cháu cha giống
hệt như một đám ô hợp hỗn loạn kia, đeo lên cặp kính râm, quát lớn:
- Tập hợp!
Cũng không có xuất hiện trường hợp không ai thèm nghe mệnh lệnh của
hắn. Bởi vì dù sao nơi này cũng là ở trong quân doanh, hắn lại là sĩ
quan quân sự cao cấp nhất ở đây. Chỉ là tốc độ tập hợp của bọn họ rõ
ràng là rất chậm. Đám công tử con ông cháu cha tiến vào quan doanh chỉ
để dát vàng lên mặt này rõ ràng là lết thếch từng bước đi tới.
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm về phía hơn một trăm gã quân nhân ở trước mặt
mình, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng trên mặt của đám gia hỏa này cái gọi
là cảm giác bản thân mình ưu việt cùng với thái độ không thèm đặt người
khác vào mắt.
Hứa Nhạc đeo trên mắt cặp kính râm, nhìn chằm chằm về phía đám quân nhân kiêu ngạo trước mặt, biểu tình vô cùng bình tĩnh.
Nếu so sánh về xuất thân của đám công tử con ông cháu cha thuộc thượng
tầng xã hội Liên Bang trước mặt này, hắn chỉ là một gã cô nhi đến từ Đại khu Đông Lâm, xuất thân bần hàn, khi sinh ra, mở miệng cũng không thể
nào ngậm những chìa khóa vàng hay là bảo ngọc châu báu gì cả. Nhưng mà…
hắn có được thực lực vô cùng cường đại cùng với xương cốt cứng rắn.
Trong đầu hắn lại có sự ủng hộ nhiệt tình của cái lão gia hỏa tồn tại từ thời cổ xưa nhất của nhân loại, và cũng là sự tồn tại vĩ đại nhất trong lịch sử. Cho dù có đối diện với vị Quân Thần Lý Thất Phu được vạn dân
kính ngưỡng đi chăng nữa, hắn vẫn có thể cứng rắn đối mặt, tâm thần
không lay động. Ở trước mặt hắn mà thể hiện sự ưu việt về cảm giác? Đây
căn bản là một sự tự sỉ nhục mình mà thôi.
Sau khi trầm mặc một lúc, hắn mới mở miệng, hướng về đám quân nhân trước mặt mà lạnh lùng nói:
- Có lẽ rất nhiều người trong các vụ lúc này còn đang suy nghĩ, vì cái
gì mà Bộ Quốc Phòng lại đem đám các người phái đến Tây Lâm như thế này.
Kỳ thật tôi cũng vô cùng nghi hoặc về cái vấn đề này. Bởi vì nếu muốn
huấn luyện các người, tôi cũng không biết là cần phải bắt đầu huấn luyện từ đâu cả. Các người vốn chỉ là một đống bùn nhão đầy tạp chất, cho dù
có quẳng vào lò tinh luyện, nung nóng thêm mấy năm trời đi chăng nữa,
đại khái cũng chỉ có thể biến thành một đống gốm sứ vỡ vụn vô dụng mà
thôi, cũng không có khả năng biến thành những vật liệu sắt thép chân
chính mà Quân đội cần. Vật liệu của chính bản thân các người, mới có thể quyết định sự hữu dụng của các người. Nếu như các người đã là một đống
phế thải, cho dù có đưa ra tiền tuyến đi chăng nữa, cũng sẽ bị bom đạn
gầm rú của đám người Đế Quốc dọa cho sợ hãi đến mức tiểu tiện cả ra
quần, như vật sẽ biến thành một đám hỗn độn hôi thối. Một đám người như
vậy mà gia nhập vào trong Tiểu đội 7 của tôi, sẽ khiến cho tôi vô cùng
không thoải mái, vô cùng phẫn nộ…
Trước đây trong căn cứ huấn
luyện đặc biệt của Bộ Quốc Phòng tại tinh cầu S1, Hứa Nhạc đeo cặp kính
râm, đã rất nhiều lần đóng vai một gã thầy giáo chỉ huấn lãnh khốc vô
tình, bây giờ lại một lần nữa đóng vai đó liền vô cùng thành thục. Lúc
trước những gã tinh anh chân chính của Quân đội Liên Bang cũng từng bị
những lời nhục nhã của hắn mà thần trình trở nên đỏ bừng, tâm tình vô
cùng phẫn nộ mà bộc phát, huống chi lúc này trước mặt hắn chỉ là một đám quân nhân con ông cháu cha đến từ Sư đoàn Thiết giáp 17, một đám công
tử hư hỏng cả đời này chưa bao giờ chịu qua bất cứ một sự sỉ nhục nào cơ chứ?
Phế vật, một đám hỗn độn hôi thối, một đống bùn nhão đầy
tạp chất không có khả năng rèn luyện thành sắt thép… Đám quân nhân kiêu
ngạo kia sau khi nghe được những từ nghĩ nhục nhã đến cực điểm như thế
này, lại nhìn thấy vẻ trào phúng khi dễ cùng cực của gã quân nhân sĩ
quan Trung Tá, đeo cặp kính râm che khuất hơn phân nửa khuôn mặt trước
mặt mình kia, sắc mặt sớm đã trở nên khó coi dị thường. Trong mắt rất
nhiều người lúc này đã toát ra thần sắc cừu hận vô cùng. Có một số kẻ
còn bắt đầu mang sắc mặt âm trầm mà quay sang nghị luận lẫn nhau nữa.
Hứa Nhạc cũng không thèm để ý đến những biểu hiện rõ ràng là khinh
thường kỷ luật Quân đội của bọn người kia. Hắn cúi đầu nhìn xuống danh
sách các gã quân nhân trong bản ghi chép điện tử trong tay mình, nói:
- Nhưng mà một khi Bộ Quốc Phòng đã một phen đem đám các người giao vào trong tay của tôi, Tổng thống tiên sinh một khi đã tín nhiệm tôi, tôi
cũng chỉ đành phải miễn cưỡng mà gánh lấy cái trách nhiệm vô cùng nặng
nề này mà thôi. Ở đây tôi cũng nói thật với các người luôn, khoảng mười
ngày nữa, chúng ta sẽ đáp phi thuyền, hạ cánh xuống tinh cầu 163 chấp
hành một cái nhiệm vụ mang tính nguy hiểm vào bậc nhất. Tôi tin tưởng
chắc chắn rằng, sau khi hoàn thành xong cái nhiệm vụ này, cơ hội sống
sót của các người có thể nói là gần như bằng 0.
Ngoại trừ mấy
tên quân nhân dũng mãnh cường hãn mà bất tuân kỷ luật ở phía sau ra, đại bộ phận đám quân nhân con ông cháu cha nhất thời sắc mặt kịch biến. Nếu như nói lúc trước những lời nói của Hứa Nhạc khiến cho bọn chúng cảm
thấy phẫn nộ, thì giờ phút này khi nghe hắn công bố nhiệm vụ, thì lại
khiến cho bọn chúng cảm thấy một sự sợ hãi mãnh liệt dâng lên trong
lòng.
Những lời nói này của Hứa Nhạc cũng không phải là nói dối. Căn cứ theo những gì Trâu Úc đã phân tích trong bức email kia, Chính
phủ Liên Bang vì để trấn áp sự phẫn nộ của công chúng, vì để dàn xếp đám phần tử của Kiều Trì Tạp Lâm, cũng như để thể hiện sự thành ý đối với
phương diện Thanh Long Sơn đang trên quá trình sáp nhập quân sự kia, cho nên mới làm ra những động tác ứng phó như thế.
Đương kim Tổng
thống Mạt Bố Nhĩ vốn là xuất thân từ tầng lớp bình dân, bất luận là bởi
vì sự phẫn nộ của bản thân mình, hay là muốn để bình ổn sự phẫn nộ của
dân chúng Liên Bang, cũng đều muốn đẩy đám gia hỏa con ông cháu cha này
ra tiền tuyến chân chính, tiếp nhận sự khảo nghiệm máu lửa chân chính
của chiến trường. Mà Hứa Nhạc, chính là cây đại đao ở trong tay của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ…
Sau khi nhận rõ ràng ra ý đồ chân chính sau
chuyện này, cũng không khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy tức giận gì cả. Hắn
từ trước đến giờ vẫn luôn kính ngưỡng cùng với thưởng thức vị Mạt Bố Nhĩ tiên sinh này, chính là người mà Thi công tử đã nói: Vị Tổng thống của
chúng ta…
Vị Tổng thống tiên sinh này đã một phen cứu hắn từ
trong ngục giam đi ra. Hơn nữa vị Tổng thống tiên sinh này luôn một mực
thể hiện những hành vi cùng với phẩm đức thường ngày hoàn toàn không
giống đám chính khách bình thường khác. Tổng thống tiên sinh là một sự
khác biệt trong lịch sử chính trị của Liên Bang. Sự khác biệt của ông ta đáng giá cho những thanh niên nhiệt huyết như Hứa Nhạc chân thành ủng
hộ. Cho nên hắn hoàn toàn nguyện ý cố gắng hoàn thành sư mệnh mà Tổng
thống các hạ giao phó cho hắn.
Cho nên đám công tử thiếu gia phế thải của các đại nhân vật Liên Bang này, nếu như muốn có thể sống sót,
nhất định là phải thay đổi thái độ nhân sinh của chính mình. Nếu như bọn họ gia nhập lên chiến trường mà chết đi, Hứa Nhạc tin tưởng rằng bản
thân mình sẽ không nhỏ một giọt nước mắt thương xót nào cho bọn hắn.
Hắn nhìn về phía đám binh lính cường hãn mà bất tuân kỹ luật đang đứng ở phía sau nhóm người, lúc này vẫn không chút nào che giấu được vẻ phóng
đãng kiêu ngạo cùng với khiêu khích trên mặt mình, cặp mày rậm khẽ cau
lại một chút. Đám ‘người đẹp thể hình’ này chính là những hình ảnh trưng bày mặt tiền của Sư đoàn Thiết giáp 17, nhìn qua thì giống như đám thủ
hạ của Đỗ Thiếu Khanh, là một đám binh lĩnh lãnh khốc kiêu ngạo mà cường hãn, thế nhưng bọn chúng lại hoàn toàn không học được sự kỷ luật như
thép của Sư đoàn Thiết giáp 7, quả thật kiến cho người khác cảm thấy
thập phần chán ghét.
- Nhan Bính Yến, Liễu Thanh Tùng…
Hứa Nhạc đem tên của mấy gã quân nhân kia gọi ra, sau đó nói:
- Các người lưu lại đây, còn những người khác bắt đầu chạy bộ quanh sân thể dục, cho đến khi nào tôi gọi mới dừng lại.
Đây là một cái mệnh lệnh có thể nói là tạm thời giải tán. Thế nhưng giờ phút này đám quân nhân con ông cháu cha đnag lâm vào khiếp sợ, cảm xúc
tràn ngập phẫn nộ, khủng hoảng, cũng không có bất cứ kẻ nào nghe theo
mệnh lệnh mà bắt đầu chạy. Bọn chúng đồng loạt dùng ánh mắt giống như là phun lửa nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, tựa hồ như muốn dùng ánh mắt
của mình đốt cháy luôn cặp kính râm lạnh lùng trên mặt của hắn vậy.