Hỏa lực bờ bên kia nhất thời trong khoảnh khắc bị luồng lửa đạn mãnh
liệt này nhất thời áp chế lại. Không biết đã có bao nhiêu binh lính Đế
Quốc ở trong một vòng bắn này thân thể đã phá nát thành một mảnh huyết
nhục mơ hồ. Mà những khúc cây gỗ nặng nề bị đạn bắn gãy ngã xuống, cũng
đã đè chết hơn mười gã binh lính Đế Quốc.
Hùng Lâm Tuyền lúc này đã dựa thẳng người vào trong một gốc cây phía sau, hai mắt mở ra trừng
lớn. Thân thể của hắn cũng theo từng đợt chấn động của khẩu cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm này mà chấn động theo. Nhưng mà lực lượng cánh tay cường
hãn cùng với bản lĩnh bắn súng tuyệt vời của hắn, khiến cho khẩu cơ pháo Đạt Lâm kia không ngừng phun ra sáu đạo lửa đạn khủng bố, đúng là không hề chếch ra khỏi phương vị mà Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan đã chỉ định một phân nào cả.
Ba gã lão binh của Tiểu đội 7 lúc này đang nửa
ngồi nửa đứng ngay bên cạnh của hắn, rất nhanh không ngừng đẩy vào những băng đạn liên thanh, cung cấp liên tục cho khẩu cơ pháo Đạt Lâm khủng
bố. Đồng thời bọn họ cũng dùng thân thể của chính bản thân mình để bảo
hộ cho sự an toàn của Hùng Lâm Tuyền. Thông thường có những viên đạn lạc bắn trúng vào mũ giáp hoặc là chiếc áo chống đạn mặc trên người của bọn họ. Cả người bọn họ không ngừng rung lên, thậm chí là bị hất văng sang
một bên nữa, nhưng mà ngay sau đó bọn họ lại mạnh mẽ không hề sợ chết,
bắt đầu ngồi xổm dậy, tiếp tục không ngừng công việc của chính mình, vẻ
mặt lạnh lùng, vô cùng trầm mặc.
Hỏa lực của đám người Đế Quốc ở bên bờ kia sông nhất thời bị áp chế xuống. Thừa dịp một khoảng thời
gian an toàn ngắn ngủi này, Hứa Nhạc tựa như là một tảng đá sừng sững,
từ ngay phía sau khối tảng đá lớn kia mạnh mẽ đứng thẳng lên, hướng về
phía trong rừng cây mà phóng đi. Ngay trên đường mà hắn phóng thẳng vào
trong rừng cây, tay phải hắn chụp nhang xuống mặt đất, mạnh mẽ chụp lấy
một gã thương binh đang nằm rạp dưới mặt đất, mà từ nãy đến giờ hắn đã
quan sát một hồi lâu, mang theo người đó nhanh chóng rời khỏi cái bãi
sông lõa lồ dưới luồng đạn của đám người Đế Quốc kia.
Hắn vốn
cũng không có chú ý xem cái gã thương binh kia là ai, chỉ biết là ngay
tại thời khắc bắt đầu xuất hiện công kích, cái tên gia hỏa kia bị những
luồng đạn phá giáp của đám người Đế Quốc đánh trúng, bị trọng thương ngã rạp xuống không thể nào nhúc nhích nữa. Cũng chính vì cái lý do muốn
cứu mạng gã thương binh này, cho nên bản thân hắn lúc này đang giống như một đầu báo săn rất nhanh lao ra khỏi phạm vi đạn bắn công kích của
Quân đội Đế Quốc, hắn cũng không chú ý đến lúc này cái mông của mình
cũng đã tê rần lên một trận.
Bên trong rừng cây lúc này tràn
ngập những luồng khói súng bốc lên, từng trận tiếng súng vang lên, Hứa
Nhạc trừng mắt nhìn chằm chằm về phía phương hướng bãi sông bên kia,
biết rằng Tiểu đội 7 lúc này cần phải lập tức lùi lại. Nhưng mà vấn đề
là ở chỗ, bên cạnh việc tìm cách thoát hiểm, hắn hiện tại việc đầu tiên
cần phải suy nghĩ chính là làm thế nào để hoàn thành được cái nhiệm vụ
của Cục Hiến Chương giao phó cho Tiểu đội 7 hắn ngày hôm nay.
Nếu như việc sửa chữa thiết bị này không được hoàn thành, như thế sẽ
quan hệ đến rất nhiều thứ khác nữa. Trong đầu hắn phi thường rõ ràng
rằng, nếu như Tiểu đội 7 ngày hôm nay không thể hoàn thành được cái
nhiệm vụ lần này, như vậy công tác sửa chữa lại Quang huy Đệ Nhất Hiến
Chương của Liên Bang sẽ xuất hiện ra một vấn đề vô cùng lớn. Có lẽ cái
lá quân kỳ Liên Bang cần phải được tung bay trên tinh cầu 163 này cũng
căn bản không thể nào tung bay được nữa. Mà cái lá cờ hoa màu đen của
Quân viễn chinh Đế Quốc kia, cũng sẽ trở nên diễm lệ áp người.
Kẻ được Hứa Nhạc cố tình cứu về tới bên trong rừng chính là Lưu Giảo.
Hắn đã bị thương ngay giữa bụng, chỗ đó chính là một cái lỗ hổng tràn
ngập máu tươi khiến cho kẻ khác cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hắn
quay đầu lại, chuẩn bị mạo hiểm lao ra ngoài bãi sông tràn đầy mưa đạn
của đám người Đế Quốc kia đằng kia mà cứu thêm vài gã thương binh của
Tiểu đội 7 nữa. Thế nhưng tại một chỗ bên phía bên phải hắn chợt có một
tên lão binh đã rất nhanh khom người phóng vọt ra ngoài, hướng về phía
chỗ gã Đạt Văn Tây nằm giữa bãi cát đá, bị luồng mưa đạn áp chế đến mức
không dám ngẩng đầu lên được mà phóng vọt đến.
Gã lão binh kia chính là Tiêu Thập Tam Lâu.
Nhìn thấy Tiêu Thập Tam Lâu phóng vọt ra ngoài, Hứa Nhạc lập tức dừng
lại cước bộ, xoay người nấp nhanh vào phía sau một gốc đại thụ bên cạnh
bìa rừng. Hắn vươn tay phải ra, dùng sức đè lại cái lỗ thủng chảy ra đầu máu thịt thê thảm ngay phần bụng của Lưu Giảo. Hắn cố không nhìn xuống
đám máu tươi từ trong kẽ tay của mình chảy ra, trợn trừng cặp mắt nhìn
vào khuôn mặt tái nhợt của Lưu Giảo, lớn tiếng nói:
- Cố lên!
Đám binh lính Quân viễn chinh Đế Quốc ở bờ sông đối diện với bãi sông
bị luồng đạn bắn ra từ khẩu cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm tạm thời áp chế
lại, nhưng mà đám quân nhân Đế Quốc từ phía hạ du dòng sông bọc lót qua
bên này, rốt cuộc cũng đã phá tan được phòng tuyến của đám người Tiểu
đội 7. Hứa Nhạc quay đầu lại nhìn thấy phía cánh rừng bên dưới lúc này
đã tràn ngập thân hình, bóng dáng của đám quân nhân Đế Quốc, trong lòng
nhất thời lạnh lẽo một trận.
Hắn tuy rằng cũng không phải là một gã quan chỉ huy quân sự vô cùng xuất sắc, ưu tú, nhưng mà hắn cũng biết rất rõ ràng, hiện tại chuyện tình duy nhất mà Tiểu đội 7 có thể làm,
chính là toàn lực lui lại. Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, rút lui lại
phía sau nhất định cũng phải làm cho lưu loát sạch sẽ, không thể để cho
đám binh lính Đế Quốc này cắn một phát mạnh vào trong cái đuôi của chính mình… Bởi vì Tiểu đội 7 cuối cùng vẫn phải hoàn thành cái hạng mục
nhiệm vụ quan trọng của Cục Hiến Chương này.
Nếu không thể sửa
chữa được cái sai lầm ngu xuẩn đến cực điểm kia của đám người Cục Hiến
Chương, quang huy Đệ Nhất Hiến Chương sẽ không thể trọng lâm trở lại
trên tinh cầu 163 này. Cuộc Tổng tiến công sớm đã định phải phát động
ngay chạng vạng ngày hôm nay, sẽ phải đối diện với một cái vấn đề cực kỳ lớn. Cái lá quân kỳ tiên diễn của Quân đội Liên Bang kia có lẽ cũng sẽ
bị bức bách khiến cho ngủ say trở lại.
Ngay trong lúc Hứa Nhạc
đang rất nhanh tính toán con đường rút lui cho chi bộ đội của mình, đột
nhiên chợt nghe được thanh âm thét gọi cực lớn của Bạch Ngọc Lan vang
lên bên trong cánh rừng phía sau:
- Thập Tam Lâu!
Đồng tử của hắn nháy mắt co rụt, quay đầu nhìn lại phía bãi đất trống!
o0o
Cặp chân thô to của Tiêu Thập Tam Lâu rất nhanh chớp động một trận, chỉ trong khoảnh khắc chớp mắt đã dũng cảm phóng vọt tới khu bão cát nằm
bên cạnh của bãi sông, vươn tay ôm chặt lấy thân thể run rẩy của Đạt Tây Lâm đang nằm trong vũng máu, sau đó lập tức xoay người hướng về phía
cánh rừng bên cạnh mà phóng vọt tới. Nhưng mà ngay tại địa phương cách
bìa rừng một khoảng không đầy năm thước, mưa đạn dày đặc khủng bố của
đám người Đế Quốc đã mãnh liệt đánh úp lại.
Bộp bộp bộp bộp!
Thân thể của hắn bị phản lực của những viên đạn mạnh mẽ chấn động, cả
người không ngừng rung rẫy ở giữa không trung, sắp sửa không thể chống
đỡ được nỗi nữa. Thế nhưng hắn vẫn như cũ dũng mãnh dùng hết toàn lực
còn lại của mình, ra sức ném mạnh Đạt Văn Tây thẳng vào bên trong cánh
rừng. Bởi vì cái động tác này của hắn, thân thể của hắn bị lực quán tính đẩy ngược lại, cả người bay ngược trở ra phía ngoài bãi sông khoảng nửa thước.
Một vài viên đạn bắn trúng vào phần hộ giáp cứng rắn
trên lưng của hắn, trên bộ quân phục nhất thời tràn ra mấy luồng khói
trắng khét lẹt.
Bộp bộp bộp!
Lại có mấy viên đạn của đám Quân viễn chinh Đế Quốc bắn trúng vào cái khôi giáp trên đầu của hắn.
Phần mũ giáp trong suốt trước mặt của hắn trong khoảnh khắc nứt vỡ ra
như những mạng nhện dày đặc.
Thế nhưng lúc này Tiêu Thập Tam Lâu vẫn còng sống, đám đội viên Tiểu đội 7 bên trong rừng nhìn ra, thậm chí còn có thể nhìn thấy trên khuôn mặt tái nhợt của tên gia hỏa này toát
ra một nụ cười đặc biệt hàm hậu của một gã nông dân chính hiệu, nhưng
bên trong nụ cười đó lại mang theo một tia giảo hoạt nhìn thấy mà phát
lãnh cả người.
Đây cũng là lần cuối cùng mà mọi người có thể nhìn thấy nụ cười nở trên khuôn mặt của gã quân nhân con của một nông dân này.
Ngay sau đó, một mảnh đạn hỏa tiễn tốc độ cao của đám Quân viễn chinh Đế Quốc đã oanh thẳng xuống phía dưới chân của hắn.
Mặt đất ngay chỗ bãi sông nhất thời bị chấn động nổ mạnh một trận. Thân hình cường tráng của Tiêu Thập Tam Lâu, giống như là một cái túi chứa
đầu loại thuốc màu đỏ như máu bị chấn động mạnh, hất thẳng lên không
trung, bay ngược về phía sau, nặng nề mà rơi thẳng xuống một tảng đá lớn phía sau, phát ra một tiếng phốc lớn trầm đục.
Máu tươi từ
trong ngũ quan của hắn phun mạnh ra ngoài, văng lên trên chiếc mũ giáp
bộ binh trong suốt đã gần sắp vỡ vụn, theo những vết rạn như tơ nhện rất nhanh lan tràn xuống…
Bộ áo giáp chống đạn cứng rắn lúc này
hoàn toàn tan nát, chiếc áo quân trang màu sẫm bị những viên đạn bắn
trúng, rách ra thành từng mảnh vụn, tung bay khắp nơi. Lá quân kỳ Liên
Bang nho nhỏ được thêu trên phần vai trái kia của hắn, bị những mảnh đạn cắt gọt, bị những luồng lửa đạn cùng với khí lãng chấn tung bay lên,
nhẹ nhàng phiêu lãng bên trong luồng khói súng mù trời…
Sau đó nó chậm rãi dừng lại ở trên khôi giáp trong suốt ở trên đầu của hắn.
Bên trong chiếc mũ giáp bộ binh tràn ngập máu loãng kia, khuôn mặt của
Tiêu Thập Tam Lâu vẫn còn duy trì lại nụ cười quái dị ngay một khắc
trước khi chết của hắn. Ánh mắt của hắn lúc này vẫn còn mở trừng lớn ra, giống như là chưa hề chết vậy, vẫn còn đang nghiêm trang ngắm nhìn cái
mảnh nhỏ quân kỳ Liên Bang đang nằm bên trên chiếc mũ giáp trong suốt
trước mặt mình.
…
- Đại Lâu!
Đạt Văn Tây bị Tiêu Thập Tam Lâu quẳng mạnh vào trong cánh rừng, cả người ngã sấp thật mạnh xuống một phiến đá lớn ngay phía sau bìa rừng. Hắn bị chấn động quá
mạnh, mới vừa hơi thanh tỉnh lại, liền chứng kiến được một màn hình ảnh
thảm thiết xảy ra cách đó không xa. Hắn không ngừng kêu gào, khóc thét,
nhổm cả người dậy, kéo lê cái chân phải đã bị trọng thương nghiêm trọng, hai tay cào cấu trên mặt đất, giống như là phát điên lên vậy, cố gắng
phóng vọt về phía bên kia. Đồng thời hắn cố gắng hướng khẩu súng Tạp Yến trong tay của mình, hướng về phía bãi sông đối diện không ngừng nổ súng để phát tiết sự điên cuồng của mình.
Bạch Ngọc Lan lúc này đang ở cách hắn không xa, vội hắng giọng nghiêm mặt một chút, liền không một chút do dự đạp mạnh một cước cho hắn ngã rạp xuống mặt đất, quơ tay lôi lấy cặp giò của hắn, lúc này đang không ngừng gào thét giãy dụa, cố
gắng lao về phía trước, rất nhanh lùi thật sâu về phía cánh rừng phía
sau.
Lá quốc kỳ hình một bông hoa màu đen đại diện cho Hoàng gia Đế Quốc lúc này đã tung bay trên một mảnh bãi sông bờ đối diện. Dày dày đặc đặc những gã quân nhân Đế Quốc lúc này phẫn khởi cao giọng quát to, từ phía bờ bên kia cùng với phía hạ du bên dưới chia làm hai cánh quân, hướng về phía Tiểu đội 7 bên trong cánh rừng đối diện mà khởi xướng
xung phong mãnh liệt.
Nhìn mớ quân số kia thì biết ít nhất cũng là một doanh bộ binh của Quân viễn chinh Đế Quốc.
Hứa Nhạc cũng không hề nhìn tới lá cờ bông hoa màu đen tượng trưng cho
tử vong dày đặc trên bãi sông đối diện kia, cũng không nhìn về phía Tiêu Thập Tam Lâu đã ngã xuống trên bãi sông và nơi mấy gã đội viên kia ngã
xuống, hoặc là những thân hình lạnh như băng đang nằm ở trong dòng nước
lạnh. Bởi vì hắn quay đầu lại quá mau, cho nên phần cổ chợt dâng lên một cảm giác đau nhức.
Hắn vội vàng đem cái túi cấp cứu nhét vào
trong lòng của Lưu Giảo, lúc này đã sắp sửa lâm vào hôn mê, đang ngồi ở
bên cạnh, sau đó phân phối cho một gã tân binh ở ngay bên cạnh mình, đem Lưu Giảo lập tức đưa sâu vào bên trong cánh rừng. Sau đó hắn mới đứng
thẳng người lên, quay sang phía Tích Bằng, ngay từ đầu đã chui vào, ngồi xổm ở một bụi cây gần đó, lớn tiếng hô:
- Lùi lại!
Tiếng súng vang lên ở hai bên bờ sông cùng với bãi sông quá lớn, Tích
Bằng lúc này sắc mặt đã tái nhợt, có chút thất thần quay sang nhìn về
phía Hứa Nhạc. Hắn vốn là không có nghe rõ vừa rồi Hứa Nhạc đã quát cái
gì với hắn, nhưng mà nhìn thấy Hứa Nhạc khoa tay múa chân ra thủ thế chỉ lệnh khiến cho hắn nhất thời thanh tỉnh lại. Cả người hắn rung lên, lập tức thông qua hệ thống chỉ huy chiến địa nội bộ, hướng về phía tất cả
các đội viên còn lại của Tiểu đội 7 rất nhanh truyền tin:
- Ba giây đồng hồ sau truyền qua bản đồ!
- Đếm ngược thời gian!
- Tiến hành tập hợp lại tại địa điểm cũ, toàn bộ Tiểu đội, nhanh chóng lùi sâu vào trong rừng!
- Tiến hành phương án liệt hỏa cản hậu phía sau!
Trên cái đồng hồ quân dụng chợt vang lên từng tiếng vang tích tích nhỏ. Thời gian đếm ngược đồng bộ hoàn thành. Dựa theo những chỉ lệnh là
thượng cấp tuyên bố xuống, đám đội viên Tiểu đội 7 lúc này đang rãi rác ở trong rừng, rất nhanh tháo xuống khối thuốc nổ công suất cao buộc ở bên hông mình, sau đó hướng về phía một tên gia hỏa đang ngồi chồm hổm bên
trong một cái bụi cây gần bìa rừng mà ném tới.
Sau đó bọn họ
dùng một loại biểu tình bi thương, trầm mặc, áp lực hoặc là phẫn nộ,
hoặc vác hoặc dìu, mang theo tất cả những gã chiến hữu đã bị thương, vô
cùng nhanh chóng hướng về phía sâu bên trong cánh rừng phía sau mà phóng vào.
Tích Bằng lúc này cũng không có thoái lui. Hắn thân là
lính liên lạc của Hứa Nhạc, Chủ quản của Tiểu đội 7, trong khoảng thời
gian hai tháng này, hắn sớm đã quen thuộc với vị trí công tác của chính
mình, từng cái từng cái một chỉ lệnh dựa theo sự an bày bố trí chiến
lược trước đó của Tiểu đội 7 mà tuyên bố xuống cho đám đội viên khác.
Vốn dĩ dựa theo sự âm trầm, khiếp nhược, ích kỷ trước giờ của hắn, căn
bản hắn cũng không có lưu lại.
Nhưng mà không hiểu sao ngày hôm
nay hắn lại cảm thấy hai chân mình có chút nặng nề. Rất nhiều chiến hữu
của hắn cũng đã đổ ra máu tươi cùng với tính mạng, khiến cho miệng của
hắn nhất thời khô khốc, cắn chặt môi, một cỗ phẫn nộ, lo lắng nhất thời
bốc lên trong lồng ngực của hắn, thiêu đốt cho cả người của hắn trở nên
run rẩy mãnh liệt. Có một loại cảm giác phẫn nộ cùng cực nhất thời dùng
tốc độ như sấm chớp trùng kích thẳng lên đại não trên đỉnh đầu của hắn.
- A!
Thanh âm của hắn mang theo một cỗ rống giận điên cuồng mà hét to lên
một tiếng, chạy ngay theo phía sau lưng Hứa Nhạc, hướng về phía cánh
rừng bên cạnh mà phóng đi. Tay hắn ôm lên khẩu súng, không ngừng mãnh
liệt nổ súng, bắn chết một gã quân nhân Đế Quốc đang xông lên phía trước nhất.
Khóe mắt của Hứa Nhạc chợt nhìn thấy thân ảnh của Tích
Bằng. Chỉ là ở trong tình huống như thế này, hắn cũng không có thời gian để mà biểu đạt sự kinh ngạc cùng với tán thưởng của mình đối với gã
kia. Hắn trầm mặc phóng vọt lên trước mặt, sau đó hai chân giống như là
hai thanh sắt nguội, đạp mạnh vào trong một cái khe hở giữa một gốc cây
đại thụ và một tảng đá, bình tĩnh một phen ôm lên khẩu súng trường bắn
tỉa 2126 mà khi nãy Bạch Ngọc Lan vừa mới quăng đến cho hắn.
Phụp!
Một thanh âm thanh thúy bên trong mớ thanh âm súng đạn hỗn loạn ngập
trời mà vang lên. Một gã quân nhân Đế Quốc đang vọt vào trong rừng, trên mi tâm nhất thời phúng ra một luồng máu, sau đó té ngã xuống mặt đất.
Hắn đứng dựa vào một gốc đại thụ bên cạnh, khẩu súng trường giơ lên
ngang tầm mắt, ánh mắt nhắm chuẩn vào trong ống kính của khẩu súng bắn
tỉa, rất nhanh di chuyển nòng súng, mỗi lần nòng súng di chuyện trúng
một thân ảnh di động nào đó, ngón trỏ cũng đồng thời khu động cò súng
mọt cái.
Lại thêm một tiếng súng bắn thanh thúy vang lên, lại có thêm một gã binh lính Đế Quốc ngả ngửa ra, hai tay dang thẳng lên trời, té phịch xuống mặt đất.
Tích Bằng lúc này dựa cả người vào một
tảng đá lớn, vừa điên cuồng lồng lộn gào rú, vừa dùng sức thôi động cò
súng, phun ra từng luồng lửa đạn.
Hứa Nhạc thế nhưng lúc này vẫn đứng sững người, trầm mặc đứng sừng sững ở phía trước nhất, cũng không
có tìm một cái gì để che chắn thân hình mình, tay ôm lấy khẩu súng bắn
tỉa, rất nhanh nhắm chuẩn, sau đó nhẹ nhàng khu động cò súng. Khẩu súng
trường bắn tỉa 2126 thon dài nằm ở trong tay của hắn, thế nhưng cũng đã
biến thành một thanh lợi khí cận chiến cường hãn khủng bố.
Chỉ trong nháy mắt sau, đã có sáu gã binh lính Đế Quốc đã chết dưới nòng súng của hắn.
Hắn lúc này tuyệt đối không thể lui lại, phải cấp cho cái tên gia hỏa
đang ngồi xổm trong một cái bụi cây nào đó trong mảnh rừng phía sau
không ngừng tính tính toán toán một khoản thời gian cần thiết. Chỉ có
làm như vậy, thì đám đội ngũ đang hướng về phía cánh rừng sơn mạch phía
sau mà rút sâu về kia, mới có thể dưới sự truy kích khủng bố của một
doanh đoàn Đế Quốc mà sống sót trở về.
Cả người hắn đứng sững ở
đó cũng không hề có chút thả lỏng nào, giống hệt như là một tảng đá
bướng bỉnh đang ngoan cố chống đỡ dòng nước chảy xiết, một tảng đá mang
trên mình vô số những rêu xanh, đang được ngâm sâu bên dưới lòng sông.
Một tảng đá tồn tại hàng tỉ năm, cũng sẽ không sợ những viên đạn mãnh
liệt của đám người Đế Quốc, nhưng mà hắn thật sự cũng không sợ hay sao
chứ?
Một đám binh lính Đế Quốc không ngừng dũng cảm xông thẳng
về phía trước nhất thời bị hắn bắn ngã rạp xuống mặt đất. Nhưng mà ngay
tiếp sau đó càng có thêm nhiều gã binh lính Đế Quốc cường hãn không sợ
chết, phóng vọt vào bên trong cánh rừng rậm u ám này. Bên phía bãi sông
bên kia, đã có thể nghe thấy được những thanh âm gào rống bằng ngôn ngữ
của Đế Quốc, cùng với những tiếng bước chân dày đặc.
Một khi đám quân nhân Đế Quốc đang khởi xướng xung phong kia dũng mãnh tiến vào bên trong mảnh rừng này, chỉ sợ chỉ trong khoảng thời gian một cái chớp
mắt, liền có thể đem Hứa Nhạc và Tích Bằng, hai tên gia hỏa cường ngạnh
này nhấn chìm hoàn toàn sạch sẽ.
- Còn phải chống đỡ thêm bao lâu nữa đây?
Hứa Nhạc vẫn tiếp tục giơ ngang khẩu súng trường bắn tỉa mà không ngừng ngắm bắn. Vẻ mặt hắn lúc này vô cùng trầm mặc, nhìn qua giống như là
một trường khói thuốc súng ngập trời ở chỗ này, vốn không hề liên quan
gì đến hắn cả. Trên thực tế cũng chỉ có một mình hắn là biết được rõ
ràng nhất, nội tâm của hắn đang vô cùng lo lắng. Ánh mắt của hắn đã tràn ngập một mảnh đỏ bừng. Đó cũng không phải là những tơ máu mỏi mệt, mà
là trạng thái căng thẳng phẫn nộ đến mức sắp không khống chế được nữa.
Một tràng thanh âm súng nổ nhất thời vang lên, một gã binh lính Đế Quốc ở bên cánh phải phía trước từ sau một bụi cây rậm rạp nhất thời vọt ra, khẩu súng máy trên tay hắn đột nhiên phun ra một luồng lửa đạn. Một
loạt các viên đạn ba ba bắn ra, có viên ghim chặt lên trên vỏ cây, có
viên xới lên vài mảnh đá nhọn… Bên má phải của Tích Bằng chợt truyền đến một cảm giác đau nhẹ, hắn vội vàng theo bản năng nằm úp mặt sấp xuống
đất.
Mấy viên đạn phóng thẳng lên nửa thân trên của Hứa Nhạc. Cả người của hắn giống như là bị người ta lôi ngược về phía sau, đụng mạnh vào một gốc đại thụ ở sau lưng hắn khoảng ba thước!
Bên trên
cái áo chống đạn cứng rắn của hắn xuất hiện thêm mấy cái lỗ nhỏ không
ngừng toát ra từng tia khói trắng khét lẹt, trên phần mũ giáp trong suốt trước mặt chợt xuất hiện một vết nứt như mạng nhện, đường kính khoảng
một lóng tay.
Rầm lớn một tiếng, cái cây bị hắn đụng phải nhất thời rơi xuống vô số lá cây.
Lá cây ở trong không trung không ngừng phất phới rơi xuống. Thân thể
Hứa Nhạc thê thảm dựa thẳng vào gốc cây phía sau lưng, dùng một loại
phản ứng cùng với tốc độ khó có thể tưởng tượng ra được, nhất thời phóng lên, dựa thế phản lực mà lao ngược trở lại, giống hệt như được gắn thêm một cái hỏa tiễn phía sau lưng, hay chân rà sát trên mặt đất, kéo dài
ra tạo thành một đường rãnh nhỏ, oanh một tiếng, đã lao thẳng vào trong
một bụi cây rậm rạp trước mặt.
Phía sau cái bụi cây hắn lao vào
có một gã binh lính Đế Quốc đang núp ở đó. Ánh mắt của gã quân nhân Đế
Quốc kia lúc này đã trừng lớn vô cùng hoảng sợ, sắc mặt hoàn toàn trắng
bệch. Hắn nói thế nào cũng không dám tin tưởng rằng bản thân mình lại
nhìn thấy một màn như thế này. Ngón tay trỏ của hắn lúc này rõ ràng đã
đặt lên trên cò súng rồi, thế nhưng hoàn toàn không kịp bóp cò…
Rắc một tiếng vang lên, một tay của Hứa Nhạc đã giống như một tia chớp
từ trên đầu bổ mạnh xuống, tránh khỏi phần giáp phòng ngự chắc chắn trên đỉnh đầu, mạnh mẽ chém gãy ngang phần xương cổ của đối phương, một
luồng máu tươi nhất thời phun vọt ra.
o0o
Kẻ từ đầu đến
giờ vẫn ngồi xổm trong một bụi cây trong rừng chính là Cố Tích Phong,
hắn chính là một chuyên gia xuất sắc nhất trong phương diện khống chế
điện lưu của Tiểu đội 7, mà cũng là chuyên gia đột kích dũng mãnh nhất
cùng với chuyên gia bố trí hiện trường. Hắn lúc này đang ngồi xổm trên
mặt đất, đương nhiên cũng không có khả năng là do bị lửa đạn tại hiện
trường khiến cho bất lực không có khả năng hoạt động. Mà lúc này hắn
chính là đang cố gắng thu thập những khối thuốc nổ công suất cao đám
chiến hữu trước khi rời đi đã ném về phía hắn.
Mười ngón tay
bình thường nhìn qua có chút thô ngắn, thế nhưng vào thời khắc này lại
giống như là ngón tay của một đại danh gia đánh đàn dương cầm vậy, Cố
Tích Phong vẻn vẹn chỉ dùng một bàn tay trái của mình, liền đem những
khối thuốc nổ nằm rải rác khắp nơi bên cạnh của mình hoàn thành công tác liên kết điện lưu lại. Đồng thời tay phải của hắn lúc này đang rất
nhanh không ngừng tiến hành tính toán trên cái máy tính xách tay đặt ở
trước mặt mình. Hắn lúc này đang tính toán góc độ nghiêng của thế núi ở
phía sau khu rừng, độ dày của lớp đất đá, độ cứng của từng loại đất đá
bên trong, cùng với những tính toán vật lý tương quan nào đó.
Hắn vừa tiến hành tính toán, lại vừa một phen không ngừng theo thói quen lẩm bẩm trong miệng. Chỉ là ngày hôm nay trên mặt của hắn cũng không
còn cái vẻ bất cần cùng với nụ cười xấu xa giống như nắm vững toàn bộ
thế cục trong tay của ngày xưa nữa. Lúc này còn lại trên mặt cũng chỉ là một vẻ tiều tụy nhàn nhạt cùng với khẩn trương. Thời gian quá ngắn, lúc này hắn cũng chỉ có thể nắm chắc được 30% thành công mà thôi.
Chẳng qua là, vào thời điểm này, con số này cũng đáng để đánh bạc một phen.
Chỉ dùng một khoảng thời gian ngắn nhất, đã hoàn thành xong công tác
trang bị cần thiết, ngón tay trái vừa rời khỏi phần điện cực cuối cùng,
Cố Tích Phong đã xoay đầu hướng về phía trong rừng dồn dập kêu lên:
- Đi mau!