Một sự tự do tuyệt đối, vĩnh viễn cũng không có ý nghĩa là sẽ có công
bằng cùng với chính nghĩa tuyệt đối. Đây là một lời giải thích vô cùng
đơn giản mà chính xác là vô cùng vô nghĩa. Bởi vì sự tự do cùng với hai
cái danh từ ở phía sau kia, bản thân nó cũng sẽ không có bất cứ liên
quan hoặc là quan hệ logic nào với nhau cả. Thế nhưng mà vị lão nhân gia Lý Thất Phu lại đem chuyện đại thúc đối kháng với quang huy Đệ Nhất
Hiến Chương kết hợp với chuyện thù hận từ rất nhiều năm trước kia lại
với nhau, hơn nữa lại cùng quan hệ với hai chữ tự do kia, vẫn như cũ
khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy phi thường không thoải mái.
Cái con
chíp vi mạch nhân thể ngụy trang ở sau gáy, đã giúp cho hắn có khả năng
tự do tự tại chu du khắp nơi bên trong Liên Bang, đã cùng ở với hắn
trong rất nhiều năm tháng này, đối với Hứa Nhạc mà nói, cái con chíp vi
mạch nhân thể ngụy trang này cùng với những phương pháp rèn luyện mà đại thúc đã từng dạy cho hắn, tuyệt đối tương đương với hai chữ tự do kia.
Cho dù sau này hắn có thể cùng với cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang
kia có mối quan hệ hữu nghị bí ẩn mà quỷ dị đi chăng nữa, thì vẫn như cũ là như thế.
- Ta cũng không muốn thảo luận về vấn đề mối quan hệ giữa con chíp vi mạch nhân thể cùng với sợi dây xích chó trong suy nghĩ của rất nhiều người kia. Bên trong Đệ Nhất Hiến Chương có vô số những
điều khoản hạn chế với hơn bảy mươi vạn chữ… Ta cũng không muốn đem cái
hệ thống theo dõi điện tử của Liên Bang gắn liền với ý nghĩa thực tế đối với việc thống trị của một chính quyền xuyên vũ trụ…
- Cái này thực tế đáng để nhắc tới một chút.
Hứa Nhạc khẽ nhíu chặt cặp mày, nói:
- Thời điểm khi còn nhỏ, tôi cũng đã từng tự hỏi qua về cái vấn đề này, nhưng nghĩ mãi cũng không tìm ra được đáp án!
- Cậu đã từng đi qua Đế Quốc rồi…
Lý Thất Phu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, nói:
- Một cái Tinh vực vô cùng rộng lớn, bên trong một cái chính quyền vũ trụ mà sự trao đổi tin tức xuyên qua vũ trụ, cùng với tốc độ truyền tải võ
lực lại khác biệt nhau theo từng giai cấp xã hội, nếu như muốn có thể
gắn bó vững chắc với nhau, vậy thì nếu như không có mạng lưới điện tử
theo dõi toàn bộ phương vị, như vậy, cũng chỉ có thể là đàn áp cùng với
tàn sát mà thôi.
Hứa Nhạc trầm mặc không lên tiếng.
- Không cần tiếp tục nói về cái đề tài này nữa…
Lão nhân gia ho khan hai tiếng, phần ngực khô gầy nhất thời phập phồng lên
kịch liệt, chấn động khiến cho mặt nước ao nước khoáng tạo thành một
trận gợn sóng nhộn nhạo:
- Cái mà ta muốn nói đến chính là thái
độ làm người của cái gã nam nhân kia, chính là một tên gia hỏa có được
năng lực siêu việt khả năng quản chế máy móc của toàn bộ một quốc gia…
Hắn có ý đồ muốn đột phá hệ thống đảm bảo bình ổn ở dưới đáy tầng chót
của xã hội Liên Bang. Cái mà hắn luôn luôn theo đuổi chính là một sự tự
do không bị bất cứ sự ràng buộc quản chế nào cả… Điều đáng sợ hơn cả
chính là, hắn có được cái loại năng lực khủng bố như thế. Như vậy ai có
thể nói trước được cuối cùng hắn sẽ làm ra những cái gì?
- Cái này vẫn như cũ là một phen suy luận mà bản chất trụ cột đặt ở trường hợp cho rằng đại thúc là một người xấu…
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, lên tiếng phản bác.
- Nhân loại từ khi mới sinh ra đời, căn bản cũng không có phân biệt
thiện, ác, tốt xấu. Cho nên mỗi con người bất cứ lúc nào cũng đều có thể trở nên tốt đẹp, hoặc là trở nên hư hỏng.
Quân Thần Lý Thất Phu khẽ hờ hững nói:
- Mà đối với cái tên gia hỏa kia mà nói, cái nhân vật Kiều Trì Tạp Lâm
kia, cái năng lực đột phát quang huy Đệ Nhất Hiến Chương kia… Những cái
kế hoạch báo thù vô cùng khổng lồ kia, những cái kế hoạch khiến cho ngay cả ta cũng cảm thấy tâm thần chấn động không thể yên ổn kia… Hắn không
ngờ cũng đều không có tâm tình để mà làm đến bước cuối cùng… Cái nào
cũng thế, hắn đều là cực kỳ không có trách nhiệm, chỉ thoáng chơi đùa
vài năm trời, sau đó liền quẳng sang một bên…
- Hắn ở bên trong
Liên Bang đã từng sắm vai qua không biết bao nhiêu nhân vật, đã kết bạn
với không biết bao nhiêu bằng hữu, ai nấy cũng đều hết lòng hết dạ vì
hắn, thế nhưng mà hắn đã có từng để ý đến người nào chưa? Hắn có từng
liên hệ lại với người nào hay không? Cái gã nam tử ôn hòa trung hậu, Gia chủ đời trước của Thai Gia kia, năm xưa bởi vì buồn phiền vì những
chuyện tình mà hắn đã gây ra, rốt cuộc đã lâm bệnh mà qua đời, thế nhưng lúc mà tên kia chết đi, tên gia hỏa kia cũng có quay về S1 liếc mắt
nhìn người bạn thân thiết kia lấy một cái nào không?
- Một con người như vậy nếu như còn không tính là vô tình lãnh khốc, vậy thì còn có ai có thể xứng đáng với bốn chữ này nữa đây?
- Cũng chính là bởi vì những cái nguyên nhân này, cho nên mới khiến cho ta cảm thấy rét lạnh, thậm chí là sợ hãi không thôi.
- Cho nên chính vì như thế mà Liên Bang mới tiến hành truy nã hắn, vì thế mà ngài muốn giết chết hắn sao?
- Không! Dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng là đứa em trai ruột thịt
của ta, hơn nữa hắn khi còn ở Đại học Lê Hoa đã kết bạn với một gã nam
tử họ Thai kia. Dưới tình huống còn chưa có chân chính làm ra những
chuyện gì không thể tha thứ được, bên trong Chính phủ Liên Bang cũng sẽ
không có bất cứ người nào nghĩ đến chuyện muốn đối phó với hắn cả. Thậm
chí ngay cả sau khi phát hiện ra hắn chính là Kiều Trì Tạp Lâm đi chăng
nữa thì cũng là như thế.
- Còn về chuyện bên phía Cục Hiến Chương Liên Bang có tiến hành điều tra hắn hay không, năm đó ta quả thật cũng
không biết rõ ràng quá nhiều nội tình bên trong.
- Vẫn là cái câu nói kia, nếu như sớm biết trước tình hình sẽ phát triển theo chiều
hướng như thế, lúc trước ta nên sớm đích thân giết chết hắn cho rồi!
- Về sau đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Đại thúc vì cái gì cuối
cùng lại biến thành một gã tội phạm truy nã hàng đầu Liên Bang? Hơn nữa
lại còn có thân phận là gã Bảo Dưỡng Sư Quân đội Dư Phùng nữa?
Lão nhân gia khẽ phất phất tay mấy cái, ý bảo Hứa Nhạc tiếp tục công việc chà lưng cho mình, chậm rãi thấp giọng nói:
- Phía sau vẫn như cũ là những chuyện xưa vô cùng sáo rỗng, không có chút mới lạ nào. Mà cái chuyện xưa sáo rỗng này thật ra lại có quan hệ đến
một người con gái!
Hứa Nhạc vươn tay cầm lấy cái khăn tắm ẩm ướt
đã tản ra thành một mớ hoa hỗn độn đang trôi nổi trên mặt hồ, cặp mày
của hắn cũng nhíu lại thật chặt, có chút không xác định nói:
- Là mẹ ruột của Thủy Nhi?
- Những chi tiết phía trước ta cũng không biết rõ ràng cho lắm, bởi vì
chuyện đó phát sinh ở bên Đế Quốc. Ta cũng không biết lúc ấy hắn đang
sắm vai là gã Bảo Dưỡng Sư Dư Phùng, ở thời điểm nào lại cùng với nàng
ta quan hệ với nhau…
- Nàng ta là cô con gái nhỏ nhất của sư phụ, so với hai anh em chúng ta còn nhỏ tuổi hơn rất nhiều. Lần trước khi mà ta đi đến Đế Quốc, nàng ta vẫn còn chưa có sinh ra, ta thậm chí vẫn còn chưa gặp mặt nàng ta lần nào, chỉ biết rằng sau này nàng ta đã trở
thành Hoàng hậu của Đế Quốc.
- Vào cái năm đó, chính là một lần
tiến công vào bản thổ Đế Quốc của Liên Bang, sau một khoảng thời gian
rất dài tiến hành chuẩn bị. Ta cũng đã tiến hành chuẩn bị một thời gian
rất dài, phu nhân cũng đã tiến hành chuẩn bị một thời gian rất dài… Tất
cả những công tác dự trữ vật tư chuẩn bị chiến đấu cũng đều phi thường
phong phú, đủ để chống đỡ một hồi chiến tranh lâu dài trên phạm vi Tinh
vực rộng lớn…
- Tổng Thống tiên sinh cùng với chúng ta cũng đều
tin tưởng vô cùng vững chắc, một hồi đại chiến này cho dù không thể đánh hạ được Thiên Kinh Tinh, thế nhưng khẳng định có thể một phen đem toàn
bộ Hoàng triều Bạch Cận của Đế Quốc toàn bộ kéo cho sụp đổ.
-
Nhưng mà ngay lúc đó đã có một chuyện tình mà hệ thống tình báo mạnh mẽ
của Liên Bang cũng không có phát hiện ra. Chính là Hoàng hậu Đế Quốc đã
lén lút bỏ trốn khỏi Hoàng cung, mang theo một ả tỳ nữ cùng với một đứa
bé con, ẩn cư ở một khỏa tinh cầu nào đó tại biên thùy của Đế Quốc.
- Mà cái khỏa tinh cầu kia, chính là một khu vực mục tiêu căn cứ chiến
lược vô cùng quan trọng bên trong kế hoạch quân sự của Liên Bang đã định sẵn từ trước.
- Hứa Nhạc, cậu đã từng đánh giặc, hẳn cũng nên biết rằng ở trên chiến trường có một cái thiết luật không thể phá vỡ được.
- Đánh giặc, luôn luôn phải có người chết!
- Cô con gái của sư phụ, cũng chính là vị Hoàng hậu Đế Quốc kia, cũng là một người bình thường, cho nên nàng ta cũng đã chết!
- Lúc ấy Tiểu Mộc vẫn chỉ là một đứa bé con nho nhỏ, cũng đang đứng bên trong hoàn cảnh chiến hỏa vô cùng nguy hiểm…
- Bộ đội tiền tuyến Liên Bang lúc bấy giờ tự nhận là đã khống chế được
đại cục trên khỏa hành tinh đó, nên đã đem một lượng lớn vật tư chiến
lược quan trọng nhất của cuộc chiến, vận chuyển lưu trữ trên khỏa tinh
cầu biên thùy kia.
- Vào đúng cái thời điểm này, có lẽ bởi vì
muốn thay vị Hoàng hậu Đế Quốc kia báo thù, có lẽ là muốn thừa dịp hỗn
loạn mà cứu Tiểu Mộc ra, nói tóm lại, hắn chính là muốn làm một cái gì
đó.
- Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang khi đó đang âm thầm
tiến hành điều tra hắn, quang huy Đệ Nhất Hiến Chương lúc đó cũng đã có
một vài sợi sâu thò sang bên đó rồi. Tuy rằng hắn quả thật là một gã
thiên tài vô cùng điên cuồng, nhưng mà ở dưới cái loại tình huống như
thế đó, hắn cũng rất khó có thể làm được cái gì.
- Cho nên hắn thật sự đã nổi điên!
Ngữ điệu của Lý Thất Phu càng ngày càng trở nên lạnh lùng hơn.
Nghe thấy những lời này, cặp lông mày rậm rạp của Hứa Nhạc nhướng lên cũng càng ngày càng mạnh, nói:
- Nữ nhân của mình đã chết, con gái sắp sửa cũng sẽ chết, ai cũng đều sẽ nổi điên lên!
Lý Thất Phu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Một tràng nổ mạnh tại khu căn cứ dự trữ vật tư kia, toàn bộ Quân đội cơ giới hóa tinh nhuệ nhất của Quân đội Liên Bang, đã ở bên trong tràng nổ mạnh đó mà hy sinh bảy vạn sáu ngàn ba trăm mười một người…
-
Trong bản tin tức cuối cùng mà Chính phủ Liên Bang đưa ra, đã thừa nhận
rằng có hơn một vạn chiến sĩ hy sinh, nhưng mà trên thực tế, đã có tổng
cộng bảy vạn sáu ngàn ba trăm mười một chiến sĩ chết đi.
- Còn về số lượng binh lính đánh mất khả năng chiến đấu, thì lại hơn sáu chục
vạn người, bị thương thích thì căn bản không thể đếm hết nổi!
-
Hơn bảy mươi bốn tấn quặng khoáng tinh năng lượng mà Thai phu nhân mệnh
lệnh cho Công ty Quặng mỏ Liên hợp đem toàn lực trù bị suốt năm năm
trời, ở bên trong một tràng nổ mạnh này mà toàn bộ bị hủy diệt.
- Bộ đội Liên Bang bị bức bách phải rút lui trở về.
- Một hồi chiến tranh đã được toàn bộ Liên Bang tiến hành trù bị suốt tám năm trời, cứ như vậy mà đặt dấu chấm hết một cách thê thảm.
-
Trong bản tin tức mà phía Chính phủ Liên Bang đưa ra, nói rằng vô số
binh lính Đế Quốc nhận được sự bố trí binh lực của Liên Bang do tên giặc phản quốc này cung cấp, toàn bộ xuất động phản công, cho nên bộ đội
Liên Bang bị bắt buộc phải rút trở về, trên thực tế hoàn toàn không phải là như vậy.
- Hết thảy tất cả những cái này, cũng chỉ là kết quả của một lần nổi diên của cái gã nam nhân vô tình lãnh khốc kia mà thôi!
Trên cái tinh cầu tha hương xa xôi kia, một vị Hoàng hậu Đế Quốc mang theo
đứa con tư sinh của mình mà trốn chết, trên cái khỏa tinh cầu tràn ngập
khói lửa mù mịt, một dòng thiết lưu Liên Bang bừng bừng hùng tâm tráng
chí, một gã Bảo Dưỡng Sư mặc trên mình một bộ quân trang cũ xưa hờ hững
nhìn chăm chú về phía phương xa, một hồi nổ mạnh cực kỳ khủng bố, ngàn
vạn gã chiến sĩ lớp chết lớp ngơ ngẩn…
Vô số những hình ảnh đồng
dạng bị che phủ bởi một tầng huyết sắc khủng bố rất nhanh không ngừng
xẹt qua trước mắt của Hứa Nhạc, khiến cho hắn mặc dù đang thả người
trong cái ao nước khoáng nóng bỏng, thế nhưng vẫn như trước cả người rét lạnh, thậm chí còn bắt đầu run rẩy lên một trận nữa.