Chiến cuộc lúc này đã dần phát sinh thành một hồi đại chiến thảm liệt
nhất từ trước đến nay. Mỗi một giây một khắc trên chiến trường cũng đều
có những chiến sĩ Liên Bang anh dũng không ngừng ngã xuống, chết đi. Ba
cái tinh cầu lớn tại biên thùy tiền tuyến Tây Lâm lúc này sớm đã lâm vào trong chiến hỏa liên miên. Chính phủ Liên Bang cùng với các Bộ ngành có liên quan khẳng định sẽ không ngu xuẩn đến mức để cho các Đài truyền
hình tại Thủ Đô Tinh Quyển dùng những hàng chữ màu đen ở trên màn ảnh
không ngừng đăng cáo tên tuổi các binh lính tướng sĩ đã bỏ mình. Hoàn
toàn ngược lại, trên Kênh tin tức vẫn tràn ngập, không ngừng xuất hiện
những hình ảnh chiến thắng, những tin chiến báo tích cực, những chiến
công vừa mới được thiết lập…
Mà những cái chiến báo tích cực
cùng với những chiến công thường xuyên xuất hiện nhất trên các Đài
truyền hình, đó chính là Sư đoàn Thiết giáp 7 của Quân khu III Quân đội
Liên Bang.
Chiến tranh đột nhiên bùng nổ, dưới sự bùng phát dày
đặc mà vô cùng đồng bộ của vô số những kênh tin tức, các Đài truyền
hình, báo đài… Tóm lại là toàn bộ những kênh thông tin tuyên truyền của
Liên Bang, chỉ trong vòng ngắn ngủi thời gian mấy ngày mà thôi, Sư đoàn
Thiết giáp 7, cái chi bộ đội vốn đã bị công chúng Liên Bang dần dần quên đi, mặc dù là suốt mười năm trời thao diễn quân sự bất bại, thế nhưng
vẫn chưa nhận được bất cứ quân công chính thức nào, lúc này đã lại dùng
một loại khí thế như là chẻ tre, nháy mắt xuất hiện trước mặt toàn bộ vũ trụ.
Phải thừa nhận sự thật là, biểu hiện của Sư đoàn Thiết
giáp 7 trong sự thắng lợi của lần chiến dịch này, tuyệt đối xứng với
những vinh quang mà giờ phút này bọn họ được hưởng. Trên tinh cầu 5460,
Quân viễn chinh Đế Quốc ngang nhiên xâm nhập xuống phía Nam, ba đạo
phòng tuyến ban đầu của Quân đội Liên Bang đã lung lay muốn đổ sập,
chính là nhờ có Sư đoàn Thiết giáp 7 ở trên con đường xuyên qua Hoàng
Sơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh một mạch ngăn cản cơn sóng dữ, khai hỏa cho khẩu
súng phản công đầu tiên của Quân đội Liên Bang, cho nên mới có thể tạo
thành một hồi sóng to Bắc tiến như vậy.
Chi bộ đội này ở trong
khu vực sơn cốc tại Hoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh, tiêu diệt toàn bộ Đại
đội Robot Nguyệt Lang của Quân viễn chinh Đế Quốc, ngay sau đó lại còn
truy kích ngoài ngàn dặm chi Đại đội Đột kích quân số gần hai vạn của
Quân đội Đế Quốc. Nhưng mà điều khiến cho Quân đội Liên Bang cùng với vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh kia không thể ngờ đến chính là, hai cái
chỉnh biên Sư đoàn thiết giáp của Quân đội Liên Bang từ đường ranh giới
phía Nam rút nhanh về khu vực đó cũng không có trong thời gian định sẵn
mà chạy đến mục tiêu chỉ định.
Nhưng mà Đại đội Đột kích Quân
viễn chinh Đế Quốc cũng đã kịp thời khôi phục lại tinh thần, ở khu vực
cao nguyên Băng Hà gần biên giới tiếp giáp với Bắc bán cầu, ngay tại chỗ khởi xướng một hồi phản kích mãnh liệt, ý đồ muốn đem Sư đoàn Thiết
giáp 7 đang trong thế truy kích mãnh liệt mà hoàn toàn vùi lấp trong khu vực cao nguyên rộng lớn mà giá lạnh khủng khiếp đó.
Đỗ Thiếu
Khanh vẫn như cũ đeo một cặp kính đen, trầm mặc mà không ngừng giơ cánh
tay phải lên, giống như là một mũi tên thẳng tắp chĩa thẳng về phía
phương Bắc.
Tình thế lúc này giống như tên đã lên dây, cũng
không thể không bắn ra nữa. Mặc dù đám quân nhân sĩ quan, binh sĩ của Sư đoàn Thiết giáp 7 lúc này cũng đã vô cùng mỏi mệt, thế nhưng lại vẫn
như cũ trầm mặc mà dũng mãnh tiến công mãnh liệt, hướng về phía đám Đại
đội Đột kích Quân viễn chinh Đế Quốc đang không ngừng tập hợp điều chỉnh lại, tổ chức phát động phảcn ông ngay tại chỗ mà công kích tới!
Ngay khi vừa tiếp xúc liền bùng nổ kịch chiến. Những chiến sĩ Quân đội
Liên Bang anh dũng cũng với đám quan binh của Quân viễn chinh Đế Quốc, ý chí chiến đấu sắt thép được ma luyện bởi băng tuyết hơn mười năm đằng
đẳng, ở trên mảnh đất cao nguyên tràn ngập tuyết trắng, tại một khu vực
sơn cốc nhỏ hẹp như một cái cổ chai, không ngừng chiến đấu kịch liệt. Sư đoàn Thiết giáp 7, chỉnh biên Sư đoàn vừa mới thành hình trở lại, lại
một lần nữa đứng trước nguy cơ nhân số giảm xuống thảm trọng, thế nhưng
vẫn như cũ không ngừng lãnh khốc mà cuồng loạn tiến hành truy kích vô
cùng sắc bén.
Một trận chiến đấu truy kích thảm liệt này kéo dài từ đêm khuya đánh mãi cho đến sáng sớm, từ lúc sáng sớm đánh mãi cho
đến hoàng hôn. Chẳng biết đã có bao nhiêu máu tươi phun nhuộm đỏ cả một
mảnh cao nguyên trắng xóa, dưới ánh nắng hoàng hôn đỏ rực chiếu rọi vô
cùng đẹp đẽ mà cũng vô cùng thảm thiết.
Mãi cho đến khi những
tia nắng cuối cùng khuất dưới đường chân trời, ánh nắng vẫn còn sót lại
vài tia chiếu sáng rực những rặng mây đỏ như máu, Sư đoàn Thiết giáp 7
cuối cùng cũng giành được thắng lợi cuối cùng. Nhưng mà bọn họ sau trận
chiến này cũng đã trả một cái giá vô cùng thảm trọng.
o0o
Chiến lược phòng thủ bám trụ đợi chi viện đã bám vững kéo dài hơn mười
năm nay của Quân viễn chinh Đế Quốc, đột nhiên giống như một mảnh băng
tuyết vậy, nháy mắt hoàn toàn tan rã đi mất, giống hệt như một lần băng
lưu cứ mỗi ba ngàn năm lại xuất hiện một lần ở trên khỏa tinh cầu 5460
này vậy. Những tài sản tích lũy tồn tại rất nhiều năm nay của Quân đoàn
Phong Lâm, dưới một lần hạ lệnh không suy xét của vị Hoàng đế Bệ hạ Đế
Quốc kia, dưới một cái quyết định khủng bố thảm lệ gian ngoan thậm chí
còn có chút tuyệt vọng của vị lão Tướng quân An Bố Lý kia, đã toàn bộ bị quét sạch khỏi tinh cầu 5460.
Tất cả các thiết bị vũ khí hạng
nặng trong căn cứ, các căn cứ đạn đạo không kích ẩn nấp bí mật, những
trạm điều khiển phi cơ mini, những trạm tiếp sóng điều tra bí mật, những bố trí quân lực cơ mật, thậm chí thực lực áp hòm cuối cùng của các chi
bộ đội Quân viễn chinh Đế Quốc, trong một lần chiến đấu này đã hoàn toàn bại lộ ra dưới ánh mắt của Quân đội Liên Bang.
Dùng chiến thắng thảm thiết của Sư đoàn Thiết giáp 7 là phát súng khởi đầu, Quân đội
Liên Bang bắt đầu từ phía Nam bán cầu rất nhanh tiến hành phản kích một
đường thẳng lên Bắc bán cầu. Bất luận là Bộ Chỉ Huy tiền tuyến, hay là
Quân khu Tây Lâm, hay là Bộ Quốc Phòng đóng tại Thủ Đô Tinh Quyển xa xôi đi chăng nữa, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua một cơ hội trời ban như vậy, hay nói chính xác là một thế cục tuyệt hảo do một bộ não thần kỳ sắp
xếp ra như vậy.
Trong toàn bộ Liên Bang hiện tại có tổng số gần
ba nghìn bốn trăm đầu Robot M52, ở trên con đường ranh giới phân chia
Nam, Bắc bán cầu của tinh cầu 5460 đã gia nhập đến tám trăm đầu, biến
thành vô số những mũi khoan nhọn bằng thiết thạch lạnh như băng, gia
nhập vào các chi bộ đội cơ giới hóa, tự động hóa, không ngừng hướng
thẳng về phía phương Bắc mà phóng tới.
Hơn nữa còn có thêm mấy
chục đầu Robot MX kiểu mới màu đen giống hệt như những con u linh yêu
dị, ở trong các khu vực sơn dã khi ẩn khi hiện.
Quân đoàn Phong
Lâm của Quân viễn chinh Đế Quốc khi công kích xuống phía Nam bán cầu thì kiên quyết dồn dập như thủy triều xô bờ, còn Quân đội Liên Bang tiến
hành truy kích thì cuồng nhiệt như lửa cháy ngập rừng xanh, phấp phới mà đi, dồn dập không ngớt, mãi cho đến khi biến toàn bộ tinh cầu 5460
thành một mảnh biển lửa.
o0o
Quân đoàn Phong Lâm của
Quân viễn chinh Đế Quốc là do chín Đại đội Lục quân cùng với một Đại đội Robot tổng hợp lại thành. Hơn nữa cộng với các đơn vị hậu cần cùng với
các sĩ quan chỉ huy tương quân, tổng cộng là hai mươi mốt vạn tám ngàn
người. Sau khi bọn họ công kích lên phía Nam bán cầu, rút lui trở về khu vực an toàn phía sau hệ thống đạn đạo phòng ngự tầm trung ẩn giấu bên
dưới khu vực băng tuyết của Bắc bán cầu, đã để lại mười hai vạn cổ thi
thể ở trên lãnh thổ của Nam bán cầu. Trong chín Đại đội Lục quân của
Quân đoàn Phong Lâu, đã điều động ra mười bảy Sư đoàn thiết giáp khủng
bố, gánh vác nhiệm vụ công kích mãnh liệt xuống Nam bán cầu. Cuối cùng
có thể bảo tồn được lực lượng rút lui trở về, cũng chỉ còn lại có năm Sư đoàn.
Càng trí mạng hơn chính là, dưới sự đả kích của lực lượng không quân Liên Bang cùng với hệ thống đạn đạo công kích tầm xa dày
đặc, Quân đội Đế Quốc rất khó có khả năng một lần nữa đem những trang bị hệ thống vũ khí hạng nặng, hỏa lực lớn của chính mình đem ẩn giấu xuống bên dưới những khu nhà kho an toàn trên khu vực núi băng khổng lồ, cho
nên những thứ vũ khí đó xem như hoàn toàn bị tiêu diệt. Sau này bọn họ
căn bản không có cách nào tiếp tục chống cự phòng thủ lâu dài như trước
đây được nữa.
Đến thời điểm này thì kế hoạch tác chiến lần này
của Bộ Quốc Phòng Liên Bang đã hoàn thành được một phần ba quãng đường.
Đám Quân viễn chinh Đế Quốc trước giờ vẫn co đầu rụt cổ ẩn nấp bên phía
Bắc bán cầu đầy tuyết trắng kia đã bị đánh cho tan tác, không có khả
năng khởi dậy lần thứ hai. Đến lúc này, đại thế trên hành tinh 5460 cơ
bản đã được định.
Lão Tướng quân An Bố Lý, một tài năng chỉ huy
quân sự của Quân đội Đế Quốc, bên phía Quân đội Liên Bang cũng không có
mấy người có khả năng so sánh. Kỳ thật trong hồi kế hoạch này ông ta căn bản cũng không có phạm phải sai lầm nào cả. Ông ta tuy rằng tại thời
điểm ban đầu cũng đã xác định được đây hoàn toàn là một cái bẫy của Quân đội Liên Bang rồi, hơn nữa những công tác chuẩn bị của ông ta hoàn toàn có khả năng phá tan cái bẫy đó. Chỉ là ông ta không thể nào ngờ nổi,
bên ngoài cái bẫy lớn kia, đám người Liên Bang lại còn lặng lẽ không một tiếng động tặng thêm cho ông ta một cái bẫy lớn, giống hệt như một cái
thòng lọng treo cổ khổng lồ khác nữa… Cái này gọi là bên ngoài bẫy lại
còn có bẫy. Vị lão Tướng quân Đế Quốc lần này thua, ngọn nguồn cớ sự,
hoàn toàn là thua dưới cái mệnh lệnh không suy nghĩ của vị Hoàng đế Bệ
hạ kia mà thôi.
Khuôn mặt già nua của vị lão Tướng quân An Bố Lý lúc này lạnh lẽo hệt như băng tuyết xung quanh ông ta vậy. Hai hàng
lông mày bạc trắng của ông ta cũng đã dính một ít lớp băng mỏng nhàn
nhạt, càng làm rõ ràng vẻ già nua trên mặt ông ta hơn. Ông ta đứng trên
khu tầng thượng bị bao trùm bởi tuyết trăng của căn cứ Bộ Chỉ Huy. Hai
bàn tay già nua héo quắt của ông ta siết chặt thanh lan can bằng sắt
thép lạnh lẽo, trong lòng sinh ra một sự cảm khái vô hạn cùng với một cỗ khiếp sợ không thể nói rõ ràng. Đám người Liên Bang vì cái gì lại có
thể đoán trước được cái mệnh lệnh kia của Hoàng đế Bệ hạ? Chẳng lẽ nói
rằng đám người Liên Bang đã dùng phương pháp khó tin nào đó, cài được
gián điệp vào thẳng trong mảnh đất trung tâm của Đế Quốc rồi?
o0o
Hoàn toàn bất đồng với những cảnh tượng thắng lợi giòn giã không ngừng
nở rộ như pháo hoa trên tinh cầu 5460, hai phần ba còn lại của bản kế
hoạch của Bộ Quốc Phòng Quân đội Liên Bang, tiến hành cũng không có chút thuận lợi nào cả.
Hạm đội chiến đấu chủ lực nhất của Hạm đội
Liên Bang mãi vẫn phải tuần tra dọc theo khu vực Hành lang Gia Lý cùng
với Tinh vân Vãn Hạt. Cho dù phải phòng thủ suốt mười vạn năm, vẫn phải
không ngừng đề phòng Hạm đội Đế Quốc bất cứ lúc nào cũng có khả năng
xuất hiện. Đây chính là cảnh tượng mà đám người Liên Bang sợ hãi nhất.
Kế hoạch của Bộ Quốc Phòng Liên Bang chính là đem cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia ra làm con mồi, để kích phát một hồi chiến tranh mãnh liệt, sau đó dùng cục diện chiến tranh thảm liệt để kích phát một hồi
chiến tranh đại quy mô trên tinh cầu 5460. Mục đích của bọn họ chính là
lấy hồi chiến tranh đại quy mô trên tinh cầu 5460 kia nhằm để dẫn dụ chi Hạm đội Dạ Lang duy nhất của Quân viễn chinh Đế Quốc rời khỏi khoảng
tinh vực hoang vu kia…
Sau khi có thể dẫn dụ được chi Hạm đội Dạ Lang của Quân viễn chinh Đế Quốc kia rời đi, như vậy thì các Hạm đội
vận chuyển chi bộ đội Lục chiến của Quân đội Liên Bang mà Bộ Quốc Phòng
đã âm thầm chuẩn bị từ lâu, có thể đạt được một tình thế vô cùng quý
giá, chính là một hoàn cảnh không gian vô cùng an toàn, tiến hành đổ
quân ào ạt xuống dưới hai khỏa tinh cầu từ lâu đã bị rơi vào trong tay
giặc kia.
Bản thân cái kế hoạch chặt chẽ này cũng không có vấn
đề gì nghiêm trọng. Thế nhưng vượt ra ngoài sự dự tính của Quân đội Liên Bang chính là, bọn họ không ngờ đến lão Tướng quân An Bố Lý lại trực
tiếp đoán biết được kế hoạch cua Quân đội Liên Bang, sau đó liền bạo
phát một hồi chiến tranh quy mô toàn hành tinh vô cùng thảm thiết. Lại
thêm một điều vượt ngoài sự dự đoán của bọn họ chính là, Quân viễn chinh Đế Quốc không ngờ chỉ dùng thời gian có hơn mười năm, đã ở trên hai
khỏa tinh cầu bị chiếm đóng hoàn toàn kia, bố trí nên một tầng hỏa lực
công kích dày đặc mà vô cùng cuồng bạo!
Ở trên hai khỏa tinh cầu nằm tại biên thùy xa xôi của Đại khu Tây Lâm này, Quân đội Liên Bang
tuy rằng cũng không nói đến là tương lại mịt mù, thế nhưng cũng lâm vào
một cục diện vô cùng bế tắc khiến cho lòng người phải lạnh ngắt. Mỗi một giây mỗi một phút, đều có vô số những họ tên quân nhân của Quân khu Tây Lâm không ngừng bị đánh lên bên cạnh một dấu chéo màu đen, chính là đại biểu cho bọn họ đã ngã xuống trên chiến trường…
o0o
Trên Kênh tin tức của Đài truyền hình Liên Bang, vừa mới phát xong những lời khen ngợi của Nghị Viện đối với những chiến tích huy hoàng của Sư
đoàn Thiết giáp 7, sau đó đồng thời đưa tin hai gã Sư Đoàn trưởng của
hai chỉnh biên Sư Đoàn hành quân chậm trễ, khiến cho quân cơ bị thiếu
sót, bị cách chức ngay tại chỗ, áp giải lên Tòa án Quân sự tại Thủ Đô
Tinh Quyển tiến hành thẩm vấn, tiến hành trừng phạt theo quân lệnh.
Hứa Nhạc xem đến chỗ này thì khẽ nheo mắt lại một chút, sau đó tắt TV, bắt đầu ngồi tại chỗ nhắm mắt suy nghĩ một số vấn đề.
Hai cái Sư đoàn kia đều là đơn vị bộ đội trực thuộc Quân khu Tây Lâm…
Sư đoàn Thiết giáp 7 hiện tại không ngừng xuất hiện trên kênh tin tức,
không ngừng nhận được những lời khen ngợi hoa mỹ nhất. Hứa Nhạc quả thật cũng không cảm thấy kỳ quái đối với chuyện này. Chi bộ đội do đích thân Đỗ Thiếu Khanh mang ra chiến trường, mặc dù là lần đầu tiên gia nhập
tiền tuyến, thế nhưng cũng đã thể hiện ra được ý chí chiến đấu nhanh
nhẹn dũng mãnh mà thiết huyết, lập nên những chiến công phi thường. Nhận được sự khen ngợi cũng là chuyện đương nhiên theo lẽ thường.
Vấn đề là ở chỗ, Quân khu Tây Lâm nhận nhiệm vụ đảm nhiệm vai trò chủ
công trên hai khỏa tinh cầu đã hoàn toàn rơi vào trong tay giặc kia, mãi cho đến lúc này thủy chung cũng không tạo nên chút xíu chiến tích nào
đáng kể cả. Liên tưởng đến lời đồn đãi trước giờ rằng vị Lão đầu hổ Tây
Lâm mãi vẫn luôn chèn ép Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn
Thiết giáp 7 kia, lại nghĩ đến hai gã Sư Đoàn trưởng của Quân khu Tây
Lâm đã bị cách chức, trong lòng Hứa Nhạc thoáng có chút quái dị, cũng có chút suy nghĩ.
Theo như Hứa Nhạc đánh giá, cái gã Tử Kỳ Nhị
Lang, con cháu của Tây Lâm Chung Gia kia quả thật ngu ngốc, đám thân
thích quyền quý của Chung Gia kia xác thực là kiêu ngạo hống hách khiến
người khác phải ghét cay ghét đắng, nhưng mà Hứa Nhạc chung quy vẫn như
cũ ngồi chung một chiếc thuyền với Chung Gia Tây Lâm bên này. Nguyên
nhân bởi vì đó chính là gia tộc của Tiểu Dưa Hấu cùng với Chung phu
nhân.
Trong sự suy nghĩ phức tạp mà không chút rõ ràng như thế,
Hứa Nhạc nặng nề đi vào trong giấc ngủ. Bên ngoài cửa sở của căn cứ
Không cảng Lạc Khâu thỉnh thoảng lại nổ vang lên tiếng từng chiếc Chiến
hạm bay lên, đáp xuống. Tiếng động cơ khởi động bạo vang mà ồn ào, tiếng bước chân chỉnh tề mà nghiêm nghị của đám quân nhân hối hả công tác bên ngoài cũng đều không thể nào khiến cho hắn đang trong cơn mơ ngủ bừng
tỉnh lại.
Bởi vì đó là một cái giấc mộng đẹp!
Trong giấc mơ, Hứa Nhạc lúc này đang ôm chặt lấy Thương Thu, nằm trên bộ ngực căng tròn đầy đặn của cô ta. Hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực đó, nghiên cứu
những đường cong tròn trịa cùng với mớ da thịt mềm mại trắng nõn giống
hệt như đang nghiên cứu một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ vậy. Sau đó hai
bàn tay với mười ngón tay của hắn theo bản năng mở lớn ra, hóa thành
những móng vuốt của một loài động vật thần thoại nào đó trước thời thế
giới bị đại hạo kiếp, mang theo một tia do dự, khẩn trương mà hưng phấn
nhẹ nhàng chụp xuống bộ ngực tròn trịa.
Mười đầu ngón tay chụp
xuống, giống như chụp vào hai khối bông trắng mềm mại vô cùng, rất thoải mái, thế nhưng cũng rất là bối rối. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vô
tình nhìn thấy cặp mắt của Thương Thu nhìn chính mình chẳng khác nào bắn ra hai luồng tia xạ tuyến vậy, bản thân mình nằm dưới cặp mắt quan sát
chằm chằm đó của Thương Thu, chẳng khác nào như là một con Robot vô tri, bị hoàn toàn phô bày ra dưới hai luồng mắt sắc lẻm kia.
Nhưng
mà khi hắn quay đầu lại, liền thấy bên cửa sổ đã xuất hiện một cô thiếu
nữ mặc một bộ sơ mi trắng rộng thùng thình. Toàn thân cô thiếu nữ kia bị ánh sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ chiếc phi thuyền chiếu rọi vào, đem
toàn bộ thân hình thanh xuân của cô thiếu nữ ẩn chứa bên dưới bộ sơ mi
mỏng tang kia chiếu rọi vô cùng rõ ràng. Những đường cong thể hiện vô
cùng hoàn mỹ. Điều khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy động tâm nhất chính là
cặp chân có chút cao vút khoa trương, cùng với chiều cao của cô thiếu nữ phối hợp vô cùng cân xứng, càng khiến cho toàn thân cô thiếu nữ càng
trở nên thon thả mà sáng bóng hơn.
Cô thiếu nữ kia cũng không có lên tiếng, thế nhưng Hứa Nhạc ở trong giấc mộng hoàn toàn có thể nhận
ra được cô ta là ai, đó là bởi vì mái tóc ngắn trên đầu cô ta là một màu tím biếc xinh đẹp. Hứa Nhạc lúc này có cảm giác như mình đang khinh
nhờn một bức tranh nghệ thuật vô cùng hoàn mỹ. Hắn mang theo một tia
quyến luyến không nỡ rời, lại có chút hoảng hốt ý loạn quay đầu nhìn
lại, phát hiện ra Thương Thu đang nằm dưới thân thể hắn đã biến thành vị thiên kim tiểu thư dung nhan thanh lệ kia của Nam Tương Gia.
Nam Tương Mỹ nằm bên dưới, bị thân thể cường tráng của hắn đè lên trên,
trên người cô thiếu nữ mặc một bộ áo lụa cổ cao một màu xanh biếc nhàn
nhạt. Cô nàng đang nhắm chặt cặp mắt lại, thế nhưng hai hàng lông mi đen dài cong vút lại khẽ run rẩy, cũng không có mở to mắt mà nhìn, giống
như là đang chờ mong cái gì đó. Trên gương mặt cô nàng tràn đầy một mảnh ngượng ngùng đỏ bừng, bên trong vẻ dịu dàng mong chờ kia lại mang theo
một tia thuần khiết khiến người khác có chút không đành lòng xâm phạm.
Hứa Nhạc đối diện với vẻ thuần khiết của cô thiếu nữ kia, trong lòng
lại sinh ra một tia ý tức hàm xúc hưng phấn mang theo chút thô bạo. Hai
tay hắn nhanh chóng chụp lấy mảnh vạt áo lông màu lam biếc nhàn nhạt,
mạnh mẽ xé toạc ra hai bên, đem toàn bộ nửa người trên trần trụi, trắng
như bạch ngọc của Nam Tương Mỹ hoàn toàn bại lộ trước cặp mắt đang nheo
lại của hắn.
Hứa Nhạc chỉ cảm thấy những chỗ mà hắn tiếp xúc với thân thể cô thiếu nữ là một mảnh mềm mại, có chút ẩm ướt nhẹ nhàng, trừ bên dưới phần da thịt nõn nà bên dưới lại truyền lên một loại cảm giác
là lạ, giống như là không khí có chút lành lạnh.
Có chút lành
lạnh? Bên trong gian phòng của người gác cổng quả thật là có chút lành
lạnh. Bên ngoài gian phòng, chính là trong khu vườn Lê Hoa kia, bầu trời vẫn còn tuyết rơi nhẹ nhàng.
Hứa Nhạc hưng phấn rồi lại ngơ
ngẩn mà ngẩng đầu lên nhìn lại, phát hiện lúc này cô thiếu nữ dưới người mình lại đang đeo một cặp kính gọng đen quen thuộc. Cặp mắt bên dưới
hai tròng mắt thấu kính kia cũng không có chút cảm giác nghiêm nghị
chính nghĩa gì cả, mà chỉ là một loại cảm giác thanh thuần, vô cùng tinh nghịch. Trên đầu cô con gái kia vẫn còn đội cái mũ sừng ác ma màu đỏ
rực, giống như là một tinh linh ngốc nghếch đang giả dạng làm một tiểu
yêu tinh nghịch ngợm vậy…
Đến đây thì Hứa Nhạc đột nhiên bừng
tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi… Hắn kinh ngạc ngồi trên giường suốt
nửa ngày, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay của chính mình.
Một lúc lâu sau hắn mới cúi đầu ủ rũ lết vào trong phòng tắm, vặn vòi nước hết cỡ, bắt đầu chậm rãi tắm táp thân thể…