Ánh lửa điện văng tung tóe khắp nơi, ngọn đèn báo nguy hiểm bên trong khoang thao tác không ngừng lóng lánh, may mắn cũng không kinh động hệ thống báo cháy tự động. Hứa Nhạc im lặng nhìn sang hệ thống thu thập tín hiệu đã bị hủy nát bên cạnh, nhịn không được có chút buồn rầu lắc lắc đầu.
Hắn trực tiếp gỡ ra đám dây dẫn cảm ứng dữ liệu trên người gỡ xuống, tháo ra mấy mảnh cách điện áp trên lớp da tay của mình, để lại vài dấu ấn tròn tròn trên đó. Lúc này Hứa Nhạc không khỏi phải tự giễu mình một chút, nhìn qua thật giống như là một con chó đốm vậy.
Hắn mặc lại bộ quần áo lúc nãy cởi ra để tiến hành thao tác, đem mấy thứ mảnh vỡ kim loại bị cỗ lực lượng kia của mình chấn nát thành từng mảnh nhỏ, ném vào hệ thống xử lý vật phế thải của phòng thí nghiệm, sau đó cúi đầu, nhìn xuống màn hình cảm ứng, bắt đầu cẩn thận quan sát những bản ghi chép số liệu của bốn kiện công cụ thí nghiệm mà hắn lắp ráp lúc trước.
Quá trình thực nghiệm đúng như hắn đã từng dự đoán vậy, hệ thống thu thập tín hiệu, cũng không thể nào hoàn toàn phân biệt được cỗ lực lượng thần bí bên trong cơ thể của hắn kia. Số liệu trên hệ thống cảm ứng kia thể hiện, đại khái chỉ có được khoảng 20% xác suất thành công mà thôi. Mà khi Hứa Nhạc đem toàn bộ năng lượng trong cơ thể của mình hoàn toàn phóng thích ra hết, hệ thống thu thập tín hiệu kia liền trở nên phá hoại, trực tiếp phát ra vô số tia lửa mà trở nên hỏng mất…
Bên trong phòng đối chiến robot tại Đại học Lê Hoa, khi cùng Chu Ngọc tiến hành trận chiến đối kháng robot kia, Hứa Nhạc cuối cùng đã điều động đến cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể của hắn, thông qua hệ thống cảm ứng toàn thân, trực tiếp khống chế robot, mới khiến cho con robot mô hình màu đen kia trong khoảnh khắc đó phát huy ra uy lực cực kỳ cường hãn như thế.
Hôm nay tiến hành thực nghiệm chứng minh, Hứa Nhạc vẫn như cũ chỉ có thể dùng loại lực lượng này để tăng cường năng lực vận động cơ thể mình, nhưng cũng không cách nào trực tiếp sử dụng loại năng lượng này để vận hành hệ thống cảm ứng thực. Lúc trước làm thế nào có thể làm được chứ? Hứa Nhạc híp mắt, bắt đầu càng không ngừng nhớ lại hồi chiến đấu giao lưu trong phòng đối chiến tại Đại học Lê Hoa, cho đến cuối cùng một hồi ôm bụng mà bỏ trốn… Dần dần, trong cặp mắt của hắn chợt hiện ra vẻ buông xuôi, từ bỏ suy nghĩ.
Có ít nhất 20% xác suất thành công, tỷ lệ như vậy cũng đủ cao rồi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tiến hành thí nghiệm, hơn nữa cái mà hắn sử dụng cũng không phải hệ thống cảm ứng ý nghĩ thực thụ, chỉ là một chút dụng cụ cảm ứng tín hiệu mà thôi.
Hứa Nhạc hiểu được, nếu tương lai hắn thật sự muốn sử dụng lại phương thức trước giờ chưa từng gặp kia, để khống chế robot hoặc là các loại máy móc thiết bị khác, bên trong xã hội Liên Bang nhân loại, đạt được một kỹ năng chỉ thuộc về bản thân mình, như vậy hắn cũng phải đồng thời tiến hành cải tiến hai cái phương diện kia. Một cái chính là cỗ lực lượng thần bí bên trong cơ thể của mình, đạt tới trình độ khống chế cực kỳ thuần thục. Mà phương diện càng quan trọng hơn nữa, cũng là thứ mà hắn cần phải nghiên cứu rõ ràng, chính là nguyên tắc của hệ thống năng lực thông qua cỗ lực lượng run rẩy này, thông qua da tay của hắn, tuyền tải lên hệ thống cảm ứng ý nghĩ, từ đó mà tiến hành cải tiến hệ thống cảm ứng ý nghĩ.
Muốn chân chính làm được chuyện người – máy hợp nhất, đó là một chuyện tình thập phần khó khăn cùng với xa xôi, tạm thời thất bại cũng không phải là chuyện suy sụp gì. Hứa Nhạc hơi hơi nghiêng đầu, nhìn kỹ lại những số liệu trong bản ghi chép của mình, nghĩ thầm mình bây giờ cần phải tiến hành cải tạo hệ thống cảm ứng tín hiệu chân chính, hoặc là… nếu như bản thân mình có được một con robot quân dụng chân chính, vậy thì càng tốt nhất…
Hệ thống cảm ứng ý nghĩ điều khiển robot, sớm đã bị các chuyên gia Liên Bang từ bỏ, đã mấy mươi năm nay đã không có đề tài nghiên cứu về nó nữa rồi. Mấy cái hệ thống cảm ứng ý nghĩ bị vất bên trong mấy cái kho hàng kia vẫn còn như cũ hoàn hảo, thậm chí đôi khi còn đem bán lại cho mấy người bình thường có hứng thú nghiên cứu về robot, hoặc là một số nhà sưu tầm có hứng thú nữa. Hứa Nhạc đã từng lấy thân phận nhà sưu tập, đặt hàng cho Công ty Cơ khí Quả Xác mua một hệ thống cảm ứng ý nghĩ lỗi thời, hơn nữa bản thân hắn từng tự mình sử dụng qua. Có thể nói, hắn là người hiếm hoi quen thuộc nhất đối với hệ thống cảm ứng ý nghĩ trong xã hội Liên Bang.
Vấn đề là ở chỗ những nghiên cứu ở phương diện này đã sớm bị bãi bỏ. Nếu hiện tại ngành nghiên cứu Liên Bang muốn tiến hành cải tạo gì đối với hệ thống nà, như vậy cũng thiếu mất một bộ phận tài lực để duy trì. Huống chi Hứa Nhạc cũng chỉ là một người, xem như hắn đối với phương diện máy móc có một loại thiên phú khiến người ta tán thưởng, chỉ là loại ý tưởng cải tạo này, giờ phút này vẫn như cũ giống như là đang nói chuyện không đâu, người si nói mộng.
Nhưng mà hắn có lòng tin, bởi vì ngoại trừ những cơ sở dữ liệu vô cùng khổng lồ trong phòng thí nghiệm này, còn có mấy cái thiết bị tiên tiến nhất của cả Liên Bang trong này nữa, trong đầu của hắn cũng có vô số những sơ đồ thiết bị vô cùng kỳ lạ, cổ quái, thế nhưng rõ ràng là rất tiên tiến kia, mà trong suy nghĩ của hắn, chính là những bản vẽ của Phong Dư đại thúc thông qua con chip vi mạch ngụy trang mà để lại cho hắn… Cổ lực lượng thần bí cường đại kia trong cơ thể của mình, cũng chính là do đại thúc lưu lại. Từ những chuyện đơn giản theo lẽ thường kia, bên trong khẳng định có lưu lại những kiến thức làm thế nào để sử dụng loại lực lượng này mà khống chế robot.
Hứa Nhạc trầm mặc xem xét những loại số liệu kia, sau đó đem toàn bộ những số liệu đó xóa hết đi. Sự tình liên lụy đến một trong ba đại bí mật lớn của bản thân hắn, hắn cũng không muốn bị Chính phủ Liên Bang phát hiện ra mối quan hệ giữa hắn và Phong Dư đại thúc.
Chợt vào lúc này, trên màn hình cảm ứng đặt trên bàn bên ngoài phòng thao tác bỗng nhiên vang lên thanh âm nhắc nhở nhu hòa. Hứa Nhạc chợt nao nao, đem mấy sợi dây an toàn bên trên người của mình gỡ xuống, đi ra khỏi phòng thao tác. Lúc này cái thiết bị cầm tay ngăn cản tất cả các thiết bị theo dõi hệ thống kia đã không còn phóng xuất ra luồng lam quang kia nữa, hắn đeo nó vào trong túi của mình.
Trên màn hình cảm ứng đặt trên mặt bàn thể hiện một bức email do Trưởng phòng 3 Sở Nghiên Cứu gửi đến. Dấu hiệu bên ngoài bức email kia để thể hiện rất rõ ràng, bức thư email kia được gửi sang mỗi một phòng thí nghiệm độc lập bên trong Phòng 3 của Sở Nghiên Cứu, mức độ bí mật cấp cao.
Hứa Nhạc đọc sơ qua nội dung bên trong bức email điện tử, ánh mắt dần dần híp lại. Giống như là những tin tức mà hắn nghe được bên trong phòng căn-tin lúc ăn cơm buổi trưa vậy, bức email này nói rằng, Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác dạo gần đây đã nghiên cứu phát minh ra được một kiểu mẫu robot mới nhất, xuất hiện một số vấn đề nào đó, cần phải có sự trợ giúp kỹ thuật của bên phía Sở Nghiên Cứu. Thượng tầng của Sở Nghiên Cứu cũng không có tiến hành các yêu cầu cứng ngắc đối với các phòng thí nghiệm, chỉ là bên trong bức email điện tử kia liệt kê ra các vấn đề mà Bộ Công Trình đang gặp phải, hy vọng các nhân viên nghiên cứu trong các phòng thí nghiệm có thể cung cấp ra một số ý tưởng để giải quyết vấn đề.
Hứa Nhạc nhanh chóng đọc xong bức email điện tử này, sau đó lâm vào suy nghĩ. Lúc mới vào làm việc cho Sở Nghiên Cứu của Quả Xác, hắn đã từng ký qua bản hợp đồng bảo mật dữ liệu, cho nên cũng không lo lắng chuyện mình sẽ biết được những chuyện mà mình không nên biết. Trái ngược lại, hắn cũng đã biết được phong thanh ít vấn đề về chuyện này. Mẫu thiết kế về con robot thế hệ mới mà Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác đang tiến hành nghiên cứu chế tạo kia, tạm thời đặt tên là mẫu VI, vào mùa thu năm trước, cũng đã nghiên cứu chế tạo thành công rồi, nhưng mà sau đó trải qua tiến hành sử dụng thực tiễn tại một số công ty bảo an, hình như đã xảy ra một số vấn đề rất khó giải quyết nào đó.
Công ty Cơ khí Quả Xác là một công ty khổng lồ, ngoại trừ bối cảnh Chính phủ Liên Bang phía sau, sản nghiệp cùng với vốn tài chính khổng lồ, những ngành nghề máy móc có liên quan hầu như trải khắp mọi nơi, cũng đồng dạng với câu khẩu hiệu kia của công ty vậy, nơi nào có kim loại, nơi đó liền có Quả Xác.
Nhưng mà những nghiên cứu phát minh nào của nó, cho dù là từ những phương diện như chiến hạm cho đến robot, thành quả của những nghiên cứu phát minh mới nhất kia, luôn luôn là để chuyển hóa thành dân dụng. Nhưng mà tất cả những loại máy móc từ những Bộ Công Trình hay là phòng thí nghiệm của Sở Nghiên Cứu, bất luận là đã trải qua quá ngàn vạn lần thử nghiệm tại các phòng nghiên cứu, bước cuối cùng trước khi ứng dụng vào trong thực tiễn, trước khi định hình sản phẩm, đều phải có một ban ngành nào đó, chuyên môn tiến hành các công việc thực nghiệm các loại vũ khí hoặc là công cụ mới đó.
Các loại vũ khí kiểu mới của Công ty Cơ khí Quả Xác khổng lồ kia, đều phải tiến hành qua quá trình thực tiễn, căn cứ vào mục đích này, Ban Giám Đốc của Công ty Cơ khí Quả Xác mới thành lập nên Công ty Bảo an Tịnh Thủy, trực tiếp do Ban Giám Đốc cho đến Bộ Quốc Phòng phụ trách.
Công ty Cơ khí Quả Xác cũng không có ý định khiến cho Công ty Bảo an Tịnh Thủy này sinh lời cho mình. Mục đích chủ yếu của nó, chính là đưa những thành quả nghiên cứu nhất của Công ty Cơ khí Quả Xác đem cho Công ty Bảo an Tịnh Thủy tiến hành thực nghiệm. Trải qua quá trình thực chiến quả thật đã phát hiện không ít vấn đề mà trong các phòng thí nghiệm không thể nào phát hiện ra.
Cái Công ty Bảo an Tịnh Thủy này mặc dù địa vị trong Công ty Cơ khí Quả Xác cũng không cao lắm, nhưng lại chuyên sử dụng các loại vũ khí tiên tiến nhất của toàn Liên Bang, có được đội ngũ kỹ thuật viên của Bộ Công Trình Quả Xác duy trì, còn có Bộ Quốc Phòng âm thầm hỗ trợ bên trong, sức chiến đấu thể hiện ra đương nhiên là cũng thập phần cường hãn. Hiện thời trong Liên Bang, Công ty Bảo an Tịnh Thủy, Hắc Ưng, Lam Điểu là nổi danh nhất. Nhiệm vụ tiếp nhận không ngừng nghỉ, lợi nhuận khổng lồ. Nhưng thật ra đám người của Ban Giám Đốc Quả Xác cùng với mấy vị lãnh đạo ngầm kia cũng chỉ là cầm tiền cổ đông mà thôi, cũng không có quyền can thiệp vào nội bộ của nó.
Ánh mắt của Hứa Nhạc sớm đã rời khỏi bức email điện tử kia. Con robot thế hệ mới nhất do Bộ Công Trình nghiên cứu ra này, đúng là trong một lần võ trang hành động bên cạnh khu vực Đại Tam Giác của Công ty Bảo an Tịnh Thủy đã bộc lộ ra vấn đề lớn, trực tiếp khiến cho lần nhiệm vụ này thất bại lớn, khiến cho Bộ Quốc Phòng cùng với Ban Giám Đốc của Quả Xác tức giận không thôi.
Bộ Công Trình chịu áp lực cực lớn, cho nên tại cuộc thi tuyển dụng nhân viên mùa xuân kia, Chủ nhiệm Jose, chủ quản của Bộ Công Trình mới đích thân chạy tới tận nơi mà cướp người như vậy, chủ yếu là nhằm vào lần nghiên cứu sửa chữa cho đến giải quyết tận gốc vấn đề cho con robot mới phát minh này. Hứa Nhạc cũng không biết Công ty Bảo an Tịnh Thủy, nhưng cũng biết rõ Bộ Công Trình hiện tại đang lâm vào khốn cảnh. Hắn nhìn chằm chằm vào mấy vấn đề ghi trên màn hình kia cho đến mấy sơ đồ thiết kế gửi kèm trong đó, cặp mắt hơi hơi híp lại…
Vừa rồi sau khi thực nghiệm chấm dứt, hắn đang nghĩ tới mình bây giờ cần phải có một hệ thống cảm ứng ý nghĩ thực tiễn, hoặc là một con robot, không ngờ rằng cơ hội lại lập tức xuất hiện. Dựa theo bức email điện tử kia có thể nhận ra được, chỉ cần một nhân viên công tác nào đó bên trong phòng thí nghiệm của Sở Nghiên Cứu có thể đưa ra một phương pháp giải quyết nào đó, như vậy Bộ Công Trình nhất định sẽ mời người đó sang mà hợp tác, như vậy người kia nhất định là có cơ hội tiếp xúc chặt chẽ với robot.
Đây là một cơ hội. Hứa Nhạc biết mình cần phải nắm bắt lấy. Chỉ là về vấn đề động cơ dưới điều kiện trọng lực gấp ba lần liền ảnh hưởng đến hệ thống điện tử điều khiển… chỉ nhìn thấy cái tên dài dòng như thế, liền biết là cực kỳ khó giải quyết rồi, cơ hội này làm sao có thể dễ dàng giải quyết đây?
Ban cho ta sức mạnh đi, chip vi mạch… Hứa Nhạc mở ra mấy tấm sơ đồ thiết kế gửi kèm kia, đồng thời bắt đầu trong đầu của mình rất nhanh kiểm tra lướt qua mấy cái sơ đồ thiết kế kỳ quái trong đầu của mình, sự thật cùng với hư ảo, rất nhanh chồng lại trước mắt của hắn, sau đó tách ra, vô số những tin tức số liệu, bắt đầu nhanh chóng luân chuyển trong đầu của hắn…
Một lúc lâu sau, Hứa Nhạc sắc mặt tái nhợt nhắm chặt hai mắt. Hắn cuối cùng cùng từ trong mấy loại sơ đồ thiết kế trong đầu mình kia, tìm ra được một ít tư liệu mơ hồ nào đó, tựa hồ có liên quan đến những vấn đề mà con robot mới phát minh của Bộ Công Trình công ty Quả Xác đang gặp phải.
Những sơ đồ thiết kế trong đầu của hắn cũng không phải là vạn năng, ít nhất cũng không thể trực tiếp giải quyết hoàn hảo những vấn đề kia. Nhưng mà một số sơ đồ thiết kế kín đáo này, lại là những thiết kế thiên tài, giúp Hứa Nhạc mở ra vô số cánh cửa, kiến thức đối chiếu cũng rất tương đối, dễn dàng phát hiện những vấn đề khi phối hợp với nhau. Hứa Nhạc mở ra hai mắt, ổn định tinh thần, bắt đầu cúi đầu một lần nữa chăm chú quan sát cẩn thận mấy sơ đồ thiết kế cơ cấu động lực mà Bộ Công Trình gửi qua.
Thời hạn mà Bộ Công Trình yêu cầu phản hồi cũng còn khá lâu, Hứa Nhạc cũng không cần phải gấp lắm. Hơn nữa kết cấu đồ của hệ thống động lực quá mức phức tạp, hắn cũng không tin rằng mình chỉ dựa vào mấy bản vẽ kỳ quái trong đầu của mình kia, chỉ vẻn vẹn dùng một ngày liền có thể độc lập giải quyết được hoàn toàn vấn đề này, nhất là toàn bộ cái sơ đồ thiết kế phức tạp đến như vậy.
Vẻ mặt của hắn cực kỳ thận trọng, cây bút cảm ứng đặt chăm chú lên trên bức bản vẽ, cũng không có quá mức hưng phấn, bởi vì hắn lúc này rốt cuộc cũng xác nhận, mấy cái bản vẽ trong đầu của hắn kia, tựa hồ… so với những thiết kế tiên tiến nhất của Liên Bang còn cao cấp hơn một chút. Phong Dư đại thúc, sao ông lại có thể ‘trâu bò’ đến như vậy chứ?
Thời gian không biết bao lâu, trong núi cũng không có ngày tháng, câu nói này rất chính xác khi chỉ về một người đang vô cùng chăm chú vào một chuyện gì đó. Khi Hứa Nhạc nhẹ nhàng đưa tay lên xoa xoa cặp mắt đỏ của mình, từ bên trong mấy cái sơ đồ thiết kế cùng với tư liệu gần như vô cùng vô tận kia tỉnh lại, mới phát hiện ra bụng của mình đã đói khát đến một trình độ cực kỳ khủng bố. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một việc, sắc mặt đại biến, thu thập mấy cái vật dụng cá nhân bên trong phòng thí nghiệm, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi Sở Nghiên Cứu.
Vừa mới ra tới cửa, hắn liền ngạc nhiên nhìn thấy Trâu Úc.
Cô gái khuôn mặt thanh tú, trong mắt lại tràn ngập lãnh ý, đang ôm lấy cái bụng hơi to của mình, ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn:
- Anh có biết bây giờ là mấy giờ không?