Gian Khách

Chương 85: Q.3 - Chương 85: Cô nhỏ của lý gia






Vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang kia vẫn tiếp tục ngồi bên ngoài cửa sổ. Cặp lông mi dài dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng phát ra một chút ánh sáng khiến người khác có cảm giác mê muội. Cô ta thinh thoảng mới khẽ chóp mắt một cái, nhìn qua giống như là đang ngủ vậy.

Nhưng mà khi Lý Phong đứng im sau lưng cô ta một lát, cô thiếu nữ này mới khẽ vươn tay ra, với tới cái đĩa bánh ăn vặt để trên bàn bên cạnh, lấy ra một cái bánh trứng gà, đưa lên trên cặp môi xinh xắn, cắn nhẹ một cái nhẹ nhàng nhai. Cô ta khẽ nhíu mày lại, nói:

Tôi cũng không phải là quân nhân, ở trước mặt tôi cũng đừng làm ra bộ dáng này!

Cũng là do quy củ trong nhà cả thôi... Cô từ thuở nhỏ đã là rời khỏi nhà ra ngoài, nhưng mà ông nội lại còn vui mừng không nhịn được, cứ khen cô mạnh mẽ quyết đoán.

Lý Phong gỡ xuống cái mũ quân dụng của mình, vô cùng quy quy củ củ ngồi xuống ghế, nhìn về phía cô thiếu nữ đang ngồi bên cạnh cửa sổ kia, có chút khẩn trương, nhẹ giọng giải thích, nói:

Lúc người trong nhà báo cho tôi biết là cô sắp đến đây, tôi đang chấp hành nhiệm vụ bên ngoài. Hôm trước mới trở về, tiền tuyến vừa báo lại, tôi nhận được tin liền chạy đến đây, cho nên có chút chậm trễ.

Những người trong gia tộc ven bờ hồ Phí Thành kia quả thật cũng không nhiều lắm, Giản Thủy Nhi thì lại ở lúc trước khi tròn mười hai tuổi cũng liền rời khỏi nơi đó, bắt đầu những chuỗi ngày sống độc lập của mình. Chỉ cần những lúc nào có cơ hội, ông cháu ba đời của Lý Gia kia sẽ luôn tìm mọi cách đề tụ họp lại, nhất là những cơ hội hiếm hoi khi mà Lý Phong từ tiền tuyến trở về thăm nhà.

Điều khiến cho cả đời Lý Phong thương cảm nhất chính là, cái cô thiếu nữ ngồi bên cửa sổ kia tuy rằng so với mình chỉ có lớn hơn có một tuổi lẻ mấy tháng, thế nhưng cũng chính là trường bối của mình Bản thân mình mỗi lần nhìn thấy cô ta liền phải cung cung kính kính gọi cô ta một tiếng cô nhỏ.

Trong gia tộc bên bờ hồ kia, người được vị lão nhân gia kia thương yêu chiều chuộng nhất, cũng không phải là gã thiếu niên tráng kiện khủng bố Lý Phong hắn, mà chính là cái cô thiếu nữ tóc tím này. Từ nhỏ đã tập thành thói quen, khiến cho Lý Phong, kẻ trời không sợ, đất không sợ này, mỗi khi ở trước mặt của cô nhỏ Giản Thủy Nhi này, đều sẽ có một loại cảm giác kỳ lạ không được tự nhiên.

Gần đây bên phía Quân đội có hành động lớn. Tối hôm nay tôi còn phải quay trở về tiền tuyến rồi, ở lại với cô một chút là phải đi!

Lý Phong nói:

Cô nhỏ, chuyện tình ngày hôm nay là do tôi xử lý không tốt, cô ngàn lần vạn lần hãy tha lỗi cho tôi!

Giản Thủy Nhi khẽ buông quyển sách đang đọc xuống, tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, vươn tay đẩy cái đĩa bánh trứng gã khá to về phía hắn, gay gắt nói:

Tối ngày cũng chỉ biết đánh đánh giết giết. Những chuyện tình đơn giản như thế này, trực tiếp gọi một cú điện thoại cho Chung phu nhân chẳng phải là có thể giải quyết ổn thỏa rồi sao? Cho dù anh không có mặt mũi đi nhờ vả người ta, nhờ lão đầu tử ở nhà lên tiếng một cái cũng có thể giải quyết xong mà.

Nói ra thì cũng thật kỳ diệu, vị thiếu nữ chỉ vừa mới trải qua sinh nhật hai mươi tuổi không bao lâu này, lại dùng một câu nói tràn ngập cảm giác như trưởng bối răn dạy kẻ giết người vô số Lý Cuồng Nhân này, thế nhưng lại cũng không hề có bất cứ cảm giác hoang đường nào, mà ngược lại còn có vẻ vô cùng tự nhiên và thân thiết.

Cô chưa có nghe nói cái gã Nhị công tử Chung Gia kia ăn nói khó nghe như thế nào đâu. May mắn người đến đây mở buổi biểu diễn ủy lạo quân đội lần này, lại bị hắn điên cuồng theo đuổi chính là cô, chứ nếu đổi thành một vị minh tinh nào khác, hiện tại chắc đã rơi vào độc thủ của hắn rồi...

Lý Phong cười lạnh một tiếng, nói:

May cho hắn là hắn chưa kịp làm ra chuyện gì bậy bạ cả, chứ nếu không, tôi dám chắc vị Chung lão hổ kia cũng đành phải nén lòng mà đại nghĩa diệt thân thôi.

Mối quan hệ giữa Phí Thành Lý Gia cùng với cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang vốn được giữ bí mật rất chặt chẽ. Đám đại nhân vật trong Liên Bang tuy rằng cũng mơ hồ biết được điều này, nhưng mà cũng chỉ biết là giữa hai bên có mối quan hệ vô cùng thân thiết, nhưng cũng không biết rõ ràng quan hệ đó là gì, hơn nữa lại cũng không biết được dụng ý thật sự của việc vị Quân Thần lão nhân gia kia vì sao lại đem cái mối quan hệ này mạnh mẽ phong tỏa.

Lợi Tu Trúc lúc đầu toàn lực theo đuổi Giản Thủy Nhi, ngoại trừ nguyên nhân hắn thật sự là ái mộ cô ta ra, thế nhưng lúc ban đầu hắn cố tình tiếp cận, nguyên nhân sâu xa ở bên trong, ai nói cái vị lão nhân gia có cái mũ quả dưa buồn cười của Thiết Toán Lợi Gia kia, không phải là có ý đồ muốn cùng cái gia tộc có quyền thế cực mạnh trong Quân đội Liên Bang kia, kết thành một mối quan hệ thân thiết kia chứ? Thai phu nhân sau khi nghe được tin tức về sự tiếp cận kia, đã đặc biệt đích thân chạy đến Phí Thành, gặp mặt vị lão gia tử kia, trực tiếp tỏ vẻ bất mãn đối với ý đồ này của Thiết Toán Lợi Gia. Bởi vì bà ta là người duy nhất biết rõ ràng dụng ý vì sao Phí Thành Lý Gia lại một mực phong tỏa tin tức về mối quan hệ này.

Cháu một mình một người ở ngoài tiền tuyến, phải chủ ý an toàn một chút.

Giản Thủy Nhi nhìn Lý Phong đang há họng ăn mấy cái bánh trứng gã phía trước, vô cùng quan tâm nói:

Cháu là đứa cháu nội đích tôn duy nhất của lão đầu tử Lý Gia kia, mấy năm nay đánh đấm đã trở thành cái đinh trong mắt của đám người kia. Đám người Đế Quốc vốn giả dối tàn nhẫn, bọn họ vì muốn giết chết cháu, chắc chắn là không tiếc bất cứ giá nào đâu... Cô đương nhiên là biết năng lực của cháu không tệ, vấn đề là cũng không cần phải quá mức liều mạng... Cháu cũng không chịu nhớ lại xem, mấy năm nay, cháu đã bị thương biết bao nhiêu lần rồi.

Tôi không thành vấn đề!

Ở trước mặt của Giản Thủy Nhi, Lý Phong nhìn qua giống hệt như một thằng bé thiếu niên còn chưa có hoàn toàn trưởng thành. Hắn một bên ăn mấy cái bánh trứng gà, vừa một mặt mơ hồ không rõ nói:

Cô nhỏ, lần này cái nơi mà cô tổ chức biểu diễn ca hát ủy lạo quân đội chính là một địa phương cực kỳ nguy hiểm, vấn đề là tôi lần này vừa vặn tiếp nhận một nhiệm vụ quân sự, cũng không thể ở lại bên cạnh cô được.

Không có chuyện gì đâu. lão đầu tử cũng đã sắp xếp người bảo vệ

tôi.

Giản Thủy Nhi nghĩ đến gã Hứa Nhạc lúc này đang đứng ở trước cửa phòng, khuôn mặt đáng yêu nhất thời lâm vào trầm tư, nghĩ thầm cái gã nam nhân có cặp mắt hí kia, sau khi biết rõ ràng thân phận bối cảnh thật sự của mình xong, tâm tình của hắn sẽ phát sinh biến hóa như thế nào đây?

Cái gã nam nhân có cặp mắt hí kia, năng lực thì cũng không có vấn đề

gì-

Lý Phong đưa tay lau đi mớ vụn bánh còn dính trên mép, sau khi tự ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng cực kỳ nghiêm túc đưa ra một lời đánh giá vô cùng công bằng đối với Hứa Nhạc:

Nhưng mà lúc trước tôi cũng đã nói, gần đây Quân đội Liên Bang có những hành động lớn, tôi cuối cùng cũng nghĩ thấy cô nhỏ nhà bây giờ chạy đến Tây Lâm, cũng có chút không thích hợp.

Quân đội Liên Bang từ trước đến giờ kỷ luật đều vô cùng khắc nghiệt, tuy rằng kẻ trước mặt mình chính là vị cô nhỏ của mình, thế nhưng Lý Phong vẫn như cũ không thể nào giải thích cặn kẽ thêm được về nhiệm vụ quân đội được.

Giản Thủy Nhi thoáng khẽ mỉm cười một cái, đưa một cái khăn tay ra cho Lý Phong, cũng không nói lời nào. Lý Phong nghĩ đến gần đây Quân đội Liên Bang mãi vẫn không ngừng chấm dứt việc bố trí binh lực cùng với chuẩn bị chiến tranh, lại nhìn thấy nụ cười ấm áp ngọt ngào của vị cô nhỏ này, trong lòng bất chợt hiện lên một tia lo lắng nhàn nhạt.

0O0

Bánh trứng gà ăn ngon lắm không?

Trên khu vực ban công ngắm cảnh của tầng thượng cao nhất tòa nhà Đại khách sạn Kim Tinh, Hứa Nhạc nheo cặp mắt hí nhìn về phía bầu trời xanh cùng với bãi cát trắng trải dài bên dưới, quay sang hỏi Lý Cuồng Nhân đang đứng bên cạnh, sau đó lấy ra trong túi áo một gói thuốc lá hiệu ba số 7, tự mình châm một điếu, sau đó đưa cho Lý Phong một điếu.

Tôi không có hút thuốc lá!

Lý Phong cự tuyệt điếu thuốc lá mang theo ý tứ đại biểu cho sự hòa giải của Hứa Nhạc, có chút thoáng suy nghĩ một lúc, sau đó mang theo một tia cảm khái nói:

Tôi cũng không thích ăn bánh trứng gà. Chỉ là cô nhỏ rất thích ăn bánh này khi uống Hồng Tửu. Một lần nọ vì không muốn cô ta uống say, nên tôi đã cướp lấy nó giấu đi, từ đó cô ta cứ mãi cho rằng tôi thích ăn nó... Bây giờ cứ mỗi lần nhìn thấy tôi liền chia cho tôi mấy cái. Tôi không muốn ăn cũng phải ăn, tôi cũng không dám không nghe lời của cô ấy.

Không biết vì nguyên nhân gì, Hứa Nhạc so với Lý Phong cũng chỉ lớn hơn có ba tuổi mà thôi, nhưng lại cảm thấy tâm tính của mình so với đối phương thì già hơn không biết bao nhiêu mà nói. Liên Bang cũng không có bất luận kẻ nào lại một phen xem cái gã Trung Tá Lý Cuồng Nhân trẻ tuổi, hai tay đã từng thấm đầy máu tươi của đám người Đế Quốc xâm lược này, trở thành một gã thiếu niên cả. Hắn lúc trước cũng trong bản năng mang theo cái loại cảm giác này, giờ phút này lại nghe đối phương nói ra những lời nói tràn ngập tia cảm khái kia, vẫn cảm thấy có chút không thể nào thích ứng nổi.

Hắn hít một hơi thật sâu điếu thuốc lá, sau đó đem luồng khói thuốc màu xanh nhạt kia nhẹ nhàng phun lên trên bầu trời trong vắt, xanh thẳng của Tây Lâm, thoáng nheo mắt hỏi:

Hình như cho đến bây giờ cũng không có mấy người biết được Giản Thủy Nhi là em gái của Lý Viện trưởng thì phải?

Những người biết chính xác mối quan hệ này, cũng không có mấy người.

Lý Phong nhìn hắn trào phúng nói một câu. Đám đại nhân vật tại Thủ Đô Tinh Quyển ai ai cũng biết, cha của hắn, Lý Thiếu Tướng, hiện tại đang đảm nhiệm vị trí Phó Viện trưởng của Học Viện Quân Sự I.

Ngay sau đó, trên mặt của hắn chọt hiện lên một nét mặt vô cùng cổ quái, sau đó giương mắt nhìn Hứa Nhạc, hỏi:

Chẳng lẽ cũng chưa có ai nói cho anh biết à?

Nói cho tôi biết cái gì?

Trái tim của Hứa Nhạc thoáng có chút co thắt lại.

Cô nhỏ chính là con gái ruột của ông cậu tôi!

Cặp mày của Lý Phong chợt nheo chặt lại, nhìn chằm chằm hắn, mang theo vẻ không tin nổi, nói:

Cô nhỏ của tôi cũng không biết được anh là học trò của ông cậu!

Tiếng sấm giữa mùa xuân lại một lần nữa vang lên trong lòng của Hứa Nhạc. Tuy rằng lúc trước sau khi nghe được thân phận thật sự của Giản Thủy Nhi, hắn cũng đã có một sự dự cảm mãnh liệt, lúc này vẫn như cũ bị cái tin tức kia khiến cho cả người có chút ngây ngốc, chết lặng lắc lắc đầu.

Đúng là loạn cả lên.

Lý Phong đột nhiên thoáng có chút đồng tình với Hứa Nhạc:

Đám lão gia hỏa kia đem hai người các anh ghép chung lại với nhau, hơn nữa lại còn muốn các người chơi cái trò chơi tình cảm này nữa chứ. Thật sự không hiểu nổi bọn họ đang suy nghĩ cái gì nữa!

Đáp án cuối cùng cũng đã được vén lên rồi.

Hứa Nhạc thoáng cúi đầu, chậm rãi đứng ở ban công, bàn tay nắm chặt tàn thuốc đã hút hết.

Lý Phong trầm mặc một lát, lắc lắc đầu nói:

Tôi chỉ là cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nếu như cứ tiếp tục loạn như vậy mãi, cơ hội để tôi giết anh càng ngày càng không có khả năng rồi.

Đúng vậy! Nói thế nào đi nữa thì hiện tại tôi cũng đã là tiểu thúc của anh rồi.

Hứa Nhạc đem cái tàn thuốc đã tắt khẽ xoay nhẹ trong lòng bàn tay, nhẹ giọng trả lời.

Lý Phong xoay người rời đi. Ánh mặt trời của Tây Lâm chiếu rọi lên trên khuôn mặt có chút ngây thơ của vị Trung Tá thiếu niên này, lại chiếu rọi ra vài phần phẫn nộ cùng với không thế nhẫn nhịn nỗi, không cách nào che dấu được.

oOo

Trên chiếc xe quân dụng chạy nhanh hướng về khu căn cứ Trường Phong, ba gã quân nhân sĩ quan lúc nào cùng đi theo bên cạnh Lý Phong, quả thật cũng không quá mức e ngại hắn. Ba người nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ khó coi của hắn, lên tiếng hỏi:

Trung Tá, chuyện gì khiến cho anh phải phiền não đến như vậy?

Bắt tôi phải kêu tên kia là tiểu thúc, tôi đã tức không chịu nổi rồi...

Lý Phong cau chặt cặp mày, lạnh giọng nói:

Sau này lại có thể phải gọi hắn một tiếng dượng nhỏ, tôi thật sự là hận không thể ngay lập tức làm thịt hắn mà!

oOo

Hứa Nhạc quả thật cần phải có chút thời gian để mà tiêu hóa được cái bí mật kinh thiên động địa kia. Cho nên hắn mới trực tiếp quay trở lại phòng của mình, bật vòi tắm một trận nước nóng, sau đó mới bắt đầu ngồi ở đầu giường của mình ngẫm nghĩ.

Giản Thủy Nhi, cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang, được sự kính yêu của hàng ngàn hàng vạn công dân Liên Bang kia, lại là thân thích của vị Quân Thần Lý Thất Phu Liên Bang. Cái tin tức này nếu một khi bị người khác tiết lộ ra, tuyệt đối sẽ gây nên một cơn bão cấp mười, thậm chí còn có thể tạo thành một trận Sóng Thần khủng bố nữa.

Đối với Hứa Nhạc mà nói, cái chân tướng này khẳng định là khiến cho hắn cực kỳ rung động. Mà cái sự thật Giản Thủy Nhi chính là cô con gái ruột của Phong đại thúc còn lưu lại trên thế gian này, điều này lại càng khiến cho hắn cảm thấy bối rối cùng với mờ mịt không thế tưởng tượng nổi.

Đúng lúc này thì có người nào đó gõ cửa phòng hắn mấy cái. Hắn dùng cái khăn mặt mạnh mẽ lau khô mớ tóc trên đầu, cũng như mạnh mẽ áp chế cảm xúc tình tự trong lòng mình, mở miệng nói:

Mời vào!

Bạch Ngọc Lan khẽ đẩy cửa bước vào. Hắn nhạy cảm phát hiện ra trạng thái của Hứa Nhạc tựa hồ như có chút vấn đề gì đó, thế nhưng cũng không có lên tiếng hỏi, chỉ là thoáng nhẹ giọng, cất tiếng nói ôn nhu:

Quá trình điều tra đã chấm dứt, báo cáo cũng đã gửi về cho Bộ Quốc Phòng rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.