Đại Học Thành ở phía Bắc của Thủ Đô Tinh Quyển, ngoại trừ vào mùa Đông giá lạnh ra, hằng năm phần lớn thời gian đều là sáng sớm đến quá nhanh, khiến cho mọi người đều cảm giác thấy khó có thể thích ứng. Sáng sớm khoảng 6h, Trương Tiểu Manh từ trong ngủ mơ tỉnh dậy, sờ soạng đầu giường đeo lên cặp kính gọng đen không bao giờ rời khỏi người kia, vươn vai, nhìn chăm chú ra dòng sông Hoa Hồng xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, dòng sông mùa thu nhìn qua có vẻ vô cùng trong suốt cùng với rừng cây vàng rực, lâm vào trầm tư.
Con người nàng mặc dù còn ở đây, nhưng trong lòng nàng kỳ thật không biết đang ở nơi nào. Nàng phục vụ cho Nghị Viên Mạch Đức Lâm, có được nhiệm vụ cùng với chức trách của mình. Năm trước khi nàng trở lại Đại Học Lê Hoa, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là tìm mọi cách tiếp cận với nhân vật thần bí, thanh niên được mệnh danh là 'Thái Tử', hơn nữa càng phải tìm cách để giúp Nghị Viên Mạch Đức Lâm thành lập nên mối quan hệ tốt đẹp với Thai Gia, gia tộc đứng đầu Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang. Thông qua hệ thống điện tử trải rộng khắp cả Liên Bang, giúp cho nàng bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ đồng thời tiếp nhận chỉ lệnh từ phía Nghị Viên. Nhưng nàng đã trở lại Đại Học Lê Hoa hơn nữa năm rồi, nhưng cái tròng kính gọng đen trên mắt nàng cho tới bây giờ vẫn không hề có bất cứ động tĩnh gì, cuộc sống bình lặng khiến cho nàng suýt chút nữa quên mất thân phận thật sự của mình.
Mãi cho đến hôm trước, trên cái gọng kính màu đem chợt xuất hiện văn tự, bên phía Nghị Viên thông báo cho nàng, đã xác nhận mục tiêu đúng là đang học tập trong Đại Học Lê Hoa, chỉ là không cách nào tra ra địa chỉ cư ngụ chính xác. Bất quá, theo như tình báo điều tra, mục tiêu nhất định sẽ tham gia Song Nguyệt Vũ hội tuần sau. Nghị Viên Mạch Đức Lâm thông qua thuộc cấp trực tiếp phát cho nàng một mệnh lệnh cực kỳ cấp thiết, phải tìm mọi biện pháp trong buổi vũ hội tiếp cận 'Thái Tử', tránh để cho các thế lực khác tiếp cận, tạo nên cục diện không mong muốn.
Cảnh mùa thu ngoài cửa sổ thanh lệ như vậy, nhưng tâm tình Trương Tiểu Manh trong trẻo nhưng lại lạnh lùng như vậy. Tin tức về 'Thái Tử' kia không quá rõ ràng, nhưng là trong đó có một số tin tức cực kỳ quan trọng, cũng khiến cho nàng nhìn thấy được một chút phương hướng nhất định. Một nam nhân tuổi trẻ có thể dễ dang bỏ qua một Trâu Gia Đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, một nam nhân trẻ tuổi từ nhỏ đã bị quản giáo cực kỳ nghiêm ngặt, nhất định là phải có tâm tình xúc động, quậy phá, đối với mấy loại cảm xúc như là tình yêu nhất định là sẽ vô cùng tò mò.
Tình yêu? Hình như mình cũng đang yêu? Trương Tiểu Manh chỉ là một cô gái trẻ không đầy 20 tuổi. Nàng cũng từ vô số lần ảo tưởng qua về tương lai của mình, tình yêu của mình. Nhưng mà... cảnh vật mùa thu bên ngoài cửa sổ dần dần biến thành một khuôn mặt, chính là khuôn mặt cười híp mắt của Trương Tổng thị. Một khuôn mặt hiền hòa tràn ngập chân thành. Trương Tiểu Manh tự giễu cười nhẹ một chút, cái gã Hứa Nhạc kia cũng rất thành thật.
Học giả Bố Lỗ Tư, chính là người ủng bộ kiên định nhất của học thuyết Kiều Trì Tạp Lam, còn được xã hội công nhận là độc giả tốt nhất. Hắn cho rằng trên thế giới này, tình yêu cũng giống như là một năm tay vậy, cũng chia ra có lớn có nhỏ. Tình yêu nam nữ, tình yêu gia đình đúng là rất đẹp, nhưng những thứ đó so ra vẫn là yếu kém. Tình yêu sâu đậm đối với toàn xã hội Liên Bang, mới chính là tình yêu lớn.
Trong cuộc sống mỗi người, muốn trung thành với tình yêu lớn thì phải hy sinh đi tình yêu nhỏ của mình. Trương Tiểu Manh đứng trước cửa sổ, dần dần nắm chặt hai nắm tay của mình. Thông qua cặp mắt kính thủy tinh dày như vậy nhìn thế giới, cuối cùng cũng không đồng dạng như vậy, có lẽ có một phần chân thật, cũng có lẽ có mấy phần giả dối. Trương Tiểu Manh tựa hồ nhìn thấy tình cảnh đám người bên trong vùng núi cao đang cùng với Liên Bang đối kháng, chỉ vì mưu cầu một cuộc sống càng công bình hơn trong tương lai, nàng tựa hồ như nhìn thấy được những con người đang ở tầng cuối cùng trong xã hội đang không ngừng dãy dụa. Một tầng lớp công dân cả đời cuối mặt mà sống. Nàng cũng nhìn thấy hình bóng những chính khách nắm gần như là đại bộ phận quyền lực, tham lam vô sỉ thao túng toàn bộ xã hội Liên Bang, còn có bóng dáng của những thế lực tài phiệt cùng với gia tộc đứng sau đám chính khách kia.
Trên thế giới có rất nhiều chuyện không công bằng, tiếp xúc với Thai Gia, một gia tộc góp phần tạo nên xã hội không công bằng này, chỉ là một thủ đoạn mà thôi. Nhìn lên bầu trời tinh thuần, phiêu đãng kia, tâm hồn của Trương Tiểu Mạnh cũng dần dần tinh thuần lại. Nàng nguyện ý dưới sự lãnh đạo của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, vì để tiêu trừ tất cả những không công bằng trên thế giới này mà hi sinh hết tất cả mọi thứ của mình. Chỉ là,... còn về phần cái tình yêu căn bản còn chưa kịp nảy mầm kia thì sao?
Bất quá, trước khi đem cái tình yêu chưa từng được bắt đầu kia hóa thành tro tàn, nàng hẳn là còn có được chút thời gian cuối cùng để tận tình hưởng thụ một chút, ôn nhu đáp lại tình cảm của đối phương, để cho gã nam nhân trẻ tuổi chân thành kia, lưu lại một đoạn ký ức. Mặc dù đoạn ký ức này khi nhớ lại, kết cục nhất định sẽ khiến cho người ta thương tâm. Nắm tay Trương Tiểu Manh dần dần thả lỏng lại, dứt khoát gỡ xuống cặp kính gọng đen trên mũi mình, để vào trong một tủ kéo kim loại có mật mã, sau đó thả mái tóc đen vốn được buộc cao của mình, cẩn thận bắt đầu chuẩn bị lại cách ăn mặc của mình.
o0o
Sáng sớm... Cửa sau Đại Học Lê Hoa, trong làn gió thu đã muốn trở nên rét lạnh. Hứa Nhạc nhìn cô nữ sinh mặc cái váy dây màu xanh da trời đứng trước mặt mình, có chút không dám tin vào hai mắt của mình. Hắn giật mình cũng không phải ở chỗ bởi vì Trương Tiểu Manh cư nhiên dưới thời tiếc lạnh lão như vậy mà còn mặc ít như thế, mà là ở chỗ hắn lần đầu tiên phát hiện, hóa ra Trương Tiểu Manh lại có thể... xinh đẹp đến như thế.
Bất luận là trên xe buýt, hay là trên bàn ăn cơm của căn tin, hay là trên đường băng của sân vận động, Hứa Nhạc bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy trên mũi của Trương Tiểu Manh vĩnh viễn mang một cặp kính gọng đen lớn. Những sinh viên khác cũng giống như Hứa Nhạc vậy, tựa hồ cũng không ai biết Trương Tiểu Manh khi không đeo kính sẽ có hình dáng gì.
Trương Tiểu Manh mang mắt kính, đơn thuần văn nhã, nhưng hiện tại Trương Tiểu Manh gỡ cặp mắt kính xuống, lại biến thành một con người khác. Trong tròng mắt trong trẻo mang theo nét cười mê người. Ánh mắt không có cặp thấu kính thủy tinh che giấu cực kỳ động lòng người, giống như là có thể nói với người khác vậy. Bộ mặt đơn thuần không chút son phấn trang điểm, nhìn giống như một bức tranh phong cảnh tinh xảo. Cặp môi mọng động lòng người, lại thêm bộ váy dây màu xanh da trời, đem phần da thịt trắng nõn trước ngực cùng cái cổ nhỏ nhắn của nàng hoàn toàn lộ ra, tản ra một cỗ hơi thở thanh xuân.
Thập phần bức người, mê mẩn bức người.
- Đẹp không?
Trương Tiểu Manh hơi hơi nghiêng đầu, khẽ nháy ánh mắt đáng yêu, nhìn chằm chằm Hứa Nhạc phía trước, đang có hơi lúng túng đứng đó, miệng khẽ cười nhẹ, nắm tay kéo cái váy màu da trời khẽ nhún nhẹ một chút.
Rất rõ ràng, chuẩn bị cho mình một ngày tự do làm càn cuối cùng của mình. Chuẩn bị hy sinh tất cả dành cho trăm họ của xã hội toàn bộ tâm tư tình cảm vì một kết cuộc tương đối. Trương Tiểu Manh thả lỏng lòng mình ra, không hề giống như mấy ngày trước u sầu, mà có dáng vẻ đáng yêu như mặc trời chiếu rọi vậy. Trăm họ, vốn là rất nhiều, chẳng còn giống như một nữ sinh u oán tức giận khi bị người khác đánh cắp bánh quy Tiểu Cẩu lúc trước.
Hứa Nhạc cũng đã cảm giác trước trái tim, tính cách của Trương Tiểu Manh hôm nay khác với ngày bình thường. Nhưng loại tính cách này khác với tính cách mà hắn yêu thích. Để che dấu đi sự trầm mặc và xấu hổ của mình, hắn tằng hắng hai tiếng, bước lên mấy bước, vô cùng thành khẩn nói:
- Rất được!
Hắn nói chính là rất được. Tay của Hứa Nhạc lại giống như không nghe theo sự sai khiến, đồng thời tiếp nhận cái áo khoác ngắn đang vắt ngang trên cánh tay của Trương Tiểu Manh, máy móc khoác lên trên vai nàng, nói:
- Trời lạnh, mặc cẩn thận một chút.
Chuyện này không quan hệ gì với chuyện nóng hay lạnh, thuần túy là tâm lý ích kỷ của thanh niên mà thôi. Mặc dù Hứa Nhạc và Trương Tiêu Manh cho tới bây giờ vẫn không hề có bất cứ quan hệ gì, nhưng loại cảm xúc mơ hồ này vẫn thông thả lên men ngòn ngọt, xuất phát từ bản năng mà thôi. Hứa Nhạc căn bản không muốn để cho những nam nhân khác nhìn thấy cặp vai lỏa lồ của Trương Tiểu Manh. Trương Tiểu Manh cũng cảm giác được cái gì, thấp giọng nói một câu:
- Quỷ hẹp hòi.
Nói xong câu đó, Trương Tiểu Manh vô cùng tự nhiên đấy cánh tay của Hứa Nhạc một cái, nửa thân trên Hứa Nhạc nhất thời như biến thành đá, có chút không tự nhiên động đậy hai chân. Trời gió mùa thu bỗng nhiên có thêm một ngọn gió xuân mê người, khiến cho khuôn mặt của hắn chợt có thêm một tia nóng bỏng.
Quá trình mua quần áo rất nhanh liền đã xong, ít nhất xem như một giai cấp tư sản dân tộc như Hứa Nhạc cũng không có bị mấy cô gái bán hàng xem thường. Trương Tiểu Manh mặc dù cũng có mua mấy bộ quần áo, nhưng cũng không có sự kén chọn của những nữ nhân thông thường, đơn giản lựa chọn một ít đồ sau đó đóng gói lại. Làm xong mấy chuyện này, cặp nam nữ trẻ tuổi này bắt đầu dạo phố trên mảnh đất phồn hoa nhất của Lâm Hải, cứ như vậy lang thang, cực kỳ giống như một đôi tình lữ đang lâm vào tình yêu cuồng nhiệt vậy.
Hứa Nhạc đang dự đoán trong lòng xem thử xem bây giờ mình phải làm gì đây, chẳng lẽ đây là đang hẹn hò sao? Sự tình hình như phát triển rất nhanh một chút. Bất quá cái thân thể mềm mại đang bên hông của mình kia, mùi thơm làm cho trái tim hắn có chút loạn.
Đi trên đường lớn của Lâm Hải suốt đại khái hơn 7km, hai cánh tay Hứa Nhạc và Trương Tiểu Manh khẽ hạ xuống dưới khoảng chừng 7cm, hai người đều nhìn thẳng phía trước, đều làm bộ như không biết quá trình hạ tay xuống 7cm này gian nan mà đáng kể đến mức nào. Lúc này tay của Trương Tiểu Manh đã giống như là hạ thõng xuống, gần như chạm vào nắm tay của Hứa Nhạc. Trong mắt nàng khẽ hiện ra nét cười mỉm, nghĩ thầm, Hứa Nhạc đúng là một tên gia hỏa thành thật.
- Đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.
Lại đi dọc theo bờ sông Hoa Hồng thêm nửa canh giờ, Hứa Nhạc bỗng nhiên chăm chú nói một câu, say đó tay phải hắn thật tự nhiên cầm lấy bàn tay mềm mại, lành lạnh của Trương Tiểu Manh, kéo nàng đi nhanh về phía một nhà hàng gần đó.
Nắm rồi cũng không buông ra.
- Trong trường học hẳn là có rất nhiều tin đồn về tôi.
Trương Tiểu Manh ngồi ở đối diện bàn ăn, cẩn thận cắt miếng thịt bò rắc hồ tiêu của mình, cúi đầu hỏi:
- Anh có ý kiến gì không?
- Đây là muốn tôi ca ngợi hay là muốn thông báo?
Hứa Nhạc lúc này cũng đã cúi đầu, khẽ dùng nĩa chọc chọc xuống mấy miếng thịt bò được cắt đều đặn trong dĩa, trong lòng ngẫm nghĩ, nhưng lúc nói ra lại là một câu khác:
- Tôi nghĩ cô vốn cũng không để ý người khác nói mình thế nào mà.
Trương Tiểu Manh hơi hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt nổi lên một nụ cười có chút cô đơn, nhẹ giọng nói:
- Rất nhiều người đều cho rằng tôi là một cô gái ngây thơ, không thực tế, khờ dại mà buồn cười, cư nhiên vì cái gì gọi là lý tưởng, bỏ qua bài vở, bài tập, chạy đến khu H này.
Hứa Nhạc ngẩn người, thật không ngờ Trương Tiểu Manh lại nói tới chuyện này. Về chuyện nàng trong quá khứ, hắn ở trong sân trường cũng có nghe qua, chỉ là từ lúc quen nhau đến giờ, Trương Tiểu Manh trong mắt Hứa Nhạc chính là một người văn nhã điềm tĩnh, là một cô gái trẻ buồn tẻ nhưng có chút tinh quái, cản bản đem nàng cùng với loại hình tượng này liên hệ lại cùng một chỗ. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi cười nói:
- Cô chẳng phải là đã suy nghĩ lại? Nói thế nào cũng chỉ là lý tưởng, cuối cùng hẳn vẫn là được tôn kính.
Trương Tiểu Manh nhìn hắn trầm mặc một chút, chăm chú hỏi:
- Anh đối với Kiều Trì Tạp Lâm thấy thế nào?
Hứa Nhạc đối với chính trị, đối với Kiều Trì Tạp Lâm cũng không có gì quá chú ý, nhưng hắn lại thấy Trương Tiểu Manh hỏi tới, hẳn là đang muốn tìm hiểu gì đó về tinh thần, do dự nói:
- Lý luận có lẽ là tốt, chính là dùng để chỉ đạo hành vi hành xử của con người, có lẽ... uhm, nói thẳng ra, tôi cho rằng hắn nói cũng có chút đạo lý.
Trương Tiểu Manh vui mừng cười cười, nhìn hắn mà nói:
- Mặc dù tôi đi học Đại học, nhưng thực ra,... tôi vẫn còn suy nghĩ về những thời kỳ trước, kỳ thật tôi cũng có thể xem như là một tín đồ của Kiều Trì Tạp Lâm.
Hứa Nhạc hơi cảm thấy kinh ngạc, nghĩ thầm vậy vì sao cô lại đến đây học? Trương Tiểu Manh cũng không có tiếp tục nói về vấn đề này, chỉ là nhìn Hứa Nhạc, tận đáy lòng có chút chua xót thầm nghĩ, nếu như không có chuyện này, cùng với gã nam nhân thành thật đáng yêu trước mặt mình tự nhiên dần dần phát triển đi tới, có lẽ thật đúng là một chuyện tình vô cùng hoàn mỹ.
Trương Tiểu Manh theo thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng nói:
- Anh tin tưởng vào tình yêu không?
- Tin tưởng.
- Tôi không biết tình yêu là cái gì.
Trương Tiểu Manh nhìn những người đi đường bên ngoài cửa sổ, khẽ nói:
- Xem như tương lai hiểu được thứ gọi là tình yêu này đi, nhưng vĩnh viễn là cái gì vậy?
Hứa Nhạc nhìn khuôn mặt đang ngắm nhìn người đi đường ngoài cửa sổ của nàng, mỉm cười nghĩ, Trương Tiểu Manh thật sự là một cô gái thần kinh có chút vấn đề. Trong lòng của hắn, tình yêu thứ này chỉ cần tin tưởng, vốn cũng không cần phải hiểu. Mà một cô nương xinh đẹp trước mặt như thế, sắp làm cho hắn tin tưởng.