Gian Khách

Chương 301: Q.4 - Chương 301: Còn sống (2)




A Tư Lạp đã bị cưỡng gian, ông nội của A Tư Lạp đã chết rồi, A Tư Lạp khóc, nước mắt của A Tư Lạp đã hoàn toàn cạn khô hết, A Tư Lạp vẫn còn sống, nhưng A Tư Lạp thì đã không còn sinh mệnh nữa rồi. Cô nàng ngây ngây ngốc ngốc, ngơ ngắc ngồi bệch trên mặt đất cực kỳ dơ bẩn, mảnh váy rách đồng dạng cực kỳ dơ bẩn che lại hai chân run rẩy cùng với đám máu tươi chảy ra bên dưới hạ thân của cô nàng thiếu nữ.

Gã Thượng úy Liên Bang sau khi phát tiết xong tất cả dục vọng của chính mình lên trên người một cô nàng thiếu nữ Đế Quốc, đột nhiên trong lòng nghĩ cảm thấy có chút ghê tởm. Cái làn da mềm mại trắng trẻo có cút nhợt nhạt cùng với mái tóc xoăn nâu sẫm của cô nàng thiếu nữ cách một phiến Tinh vực kia, lúc trước khiến cho hắn trong lúc tinh thần điên cuồng cảm thấy sảng khoải bao nhiêu, lúc này lại khiến cho hắn cảm thấy ghét cay ghét đắng bấy nhiêu.

Những gã nam nhân vừa mới phát tiết xong dục vọng, xả hết những tinh khí lâu ngày của mình ra, đều biến thành những gã hoạn quan, không có cảm xúc trước sự hấp dẫn của nhân vật khác giới, lại thường thường tự nhận mình là một gã Thánh nhân. Gã Thượng úy Liên Bang này sau khi từ trong cái loại cảm xúc điên cuồng dục vọng kia tỉnh táo lại, nghĩ đến chính mình vừa rồi không ngờ lại đi cưỡng gian một ả nữ nhân Đế Quốc cực kỳ đê tiện, trong lòng nhất thời cảm thấy phiền não.

Hắn ta cực kỳ thô bạo, dùng một cước đá văng đi cô nàng thiếu nữ đang nằm trên mặt đất giữa hai chân mình, miệng không ngừng mắng chửi thô tục, chậm rãi đi đến chỗ cái thùng nước đặt tại một góc tối của căn hầm ngầm, cầm lấy cái ca nước cuối cùng, dùng một chút nước sạch còn sót lại cuối cùng trong cái ca, qua loa rửa sạch một chút mớ máu loãng dinh dính ở bên dưới cái vật biểu tượng nam nhân của chính mình.

Mớ nước trong kia chính là chút hy vọng sống sót cuối cùng của lão thợ sửa đồng hồ đáng thương cùng với cô cháu gái của lão, là chính một chút lưu lại cuối cùng của phu thân cô nàng thiếu nữ A Tư Lạp ở trên thế giới này. Nếu đặt ở tình huống bình thường, cô nàng thiếu nữ sẽ không tiếc hết thảy mọi trả giá mà bảo vệ tốt mớ nước sạch này. Nhưng mà hiện tại lão thợ sửa đồng hồ đã biến thành một cỗ thi thể lạnh như băng. A Tư Lạp cũng đã mất đi tất cả những ý nguyện sinh tồn của chính mình.

Cô nàng thiếu nữ chỉ là đờ đẫn nhìn chằm chằm về phía gã quân nhân sĩ quan Liên Bang kia, nhìn thấy hắn dùng mớ nước quý giá nhất của chính mình, đi súc rửa cái vật dơ bẩn nhất cùng với quý giá nhất của hắn.

- Thượng úy, ả nha đầu này quả thật ra rất xinh đẹp a. So với những ả nữ nhân Đế Quốc hình dáng giống hệt như dã thú, lông lá đầy mình như trong tuyên truyền, quả thật là xinh đẹp hơn rất nhiều. Có phải là bởi vì nguyên nhân tuổi vẫn còn nhỏ hay không?

Gã lính cần vụ chống khẩu súng trong tay mình xuống đất, đứng ngã người dựa vào cánh cửa hầm phía sau lưng mình, dùng ngữ khí nịnh nọt lấy lòng, hướng về phía gã quân nhân sĩ quan Thượng úy, nói.

Gã Thượng úy Liên Bang quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn, bắt gặp những tơ máu đỏ rực dày đặc trong mắt gã lính cần vụ, còn có cái động tác le lưỡi liếm nhẹ, bộ dáng thèm khát dâng lên khó có thể áp chế trên mặt hắn, không khỏi nở nụ cười nhạt trào phúng, phất phất tay tỏ vẻ đồng ý.

Gã lính cần vụ thần tình tham lam điên cuồng khó thể kềm chế nổi, nhất thời phát ra một tiếng kêu khàn khàn cuồng nhiệt. Hắn một phen nắm mái tóc nâu của cô nàng thiếu nữ, lôi về phía một góc hầm gần đó, rất nhanh lột đi cái quần quân trang trên người mình, lộ ra cặp đùi lông lá so với người Đế Quốc còn dày đặc hơn một chút, thô bạo hất văng mảnh váy rách rưới dưới chân cô nàng thiếu nữ, thân thể hung hăng đè ép xuống.

Vào đúng lúc này, chỗ cánh cửa sắt hầm hầm đột nhiên truyền đến một tiếng kêu trầm đục, bụi mù nhất thời tung bay tán loạn. Phần cánh cửa sắt đã bị khóa chặt lại, không ngờ vào lúc này lại bị người bên ngoài kia mạnh mẽ hất văng ra. Ngọn đèn leo loét trên đỉnh hầm nhất thời bị tầng bụi bặm che lại khuất mất.

Trong mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh, dáng người cực kỳ khôi ngô hùng vĩ, cứ như vậy mà phóng vọt vào trong hầm ngầm.

Ngay phía sau lưng cái thân ảnh khôi ngô hùng vĩ kia, lại có thêm bốn năm gã nam nhân nhanh như tia chớp phóng vọt vào trong hầm, động tác có vẻ phi thường ngắn gọn mạnh mẽ hữu lực. Bọn họ giơ cao khẩu súng cải tiến lạnh như băng trong tay mình lên, nhắm ngay về phía gã Thượng úy Liên Bang còn đang cong người chuẩn bị kéo quần lên, còn có cả nhắm về phía phần mông trắng hếu của gã lính cần vụ ở trong góc phòng, đang cực kỳ kích thích chuẩn bị làm chuyện xấu. Một gã trong số đó hạ thấp thanh âm, gầm rú nói:

- Giao nộp vũ khí đầu hàng, bằng không ta giết!

- Buông ngay súng trong tay các người xuống.

Hai tay gã Thượng úy Liên Bang đang nắm lưng quần chuẩn bị kéo lên, nghe thấy thanh âm vội vàng giơ hai tay lên đầu, để cho cái lưng quần tuột thẳng xuống dưới chân. Hai tay của gã lính cần vụ của hắn thì lại đang ôm chặt lấy phần hông của cô nàng thiếu nữ Đế Quốc, tự nhiên cũng không có cầm súng, vì thế cũng không có cách nào buông suống xuống được, cũng liền không có biện pháp giao nộp vũ khí đầu hàng, sau đó sẽ không bị giết chết.

Nhìn thấy mấy gã nam nhân mang theo sát khí nóng hổi phóng vọt vào từ cánh cửa hầm ngầm, thần tình của gã Thượng úy Liên Bang nhất thời lâm vào một mảnh tuyệt vọng. Khóe mắt hắn để ý thấy khẩu súng tự động của mình hiện tại còn cách mình một khoảng cách ít nhất đến hai thước nữa, căn bản không có khả năng phản kháng nào cả.

Mãi một lát sau, cặp mắt của gã Thượng úy Liên Bang nhất thời lóe sáng lên một chút. Hắn chợt nhớ tới mấy gã nam nhân này trong lúc phóng vọt vào trong hầm ngầm, tuy rằng thốt lên là ngôn ngữ Đế Quốc, thế nhưng ngữ âm lại cực kỳ cứng ngắc, rất giống như là trước khi đi ra tiền tuyến mới tiếp nhận huấn luyện lâm thời như mình vậy.

Bởi vì một tia hy vọng cực kỳ mong manh nào đó, gã Thượng úy Liên Bang nhất thời hưng phấn mà dồn dập hô hấp một trận, hắn chợt run giọng nói:

- Không cần nổ súng! Chúng ta là người Liên Bang!

Bụi bặm cũng dần dần lắng hết xuống đất, ánh sáng trên ngọn đèn dầu leo loét lại một lần nữa tỏa ra hào quang u ám. Cái thân ảnh cao lớn hùng vĩ kia cũng từ trong bóng tối khuất phía sau mà đi ra, lộ ra chân diện mục của chính mình.

Một gã nam nhân thân hình cao lớn khôi ngô, toàn thân ước chừng cao đến một thước chín. Trên thân thể hùng tráng khoác hờ một phần ngực của bộ áo giáp chống đạn đã rách tả tơi, hiển lộ ra một cơ thể cực kỳ cường hãn. Mái tóc trên đầu rõ ràng là dùng những cây đao lưỡi lê tại chiến địa cắt ngắn, lởm chởm xộc xệch không chút đồng đều, có cảm giác giống hệt như là dùng vô số cây đinh nhọn ghép một cách lung tung lại cùng một chỗ với nhau.

- Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, Tiểu đội NTR, Hùng Lâm Tuyền, anh là ai?

Gã hán tử khôi ngô nhìn chằm chằm vào gã Thượng úy Liên Bang, tự báo ra tên họ cùng với đơn vị quân ngũ, sau đó mới hỏi. Ánh mắt của hắn chậm rãi hạ xuống, dừng lại ở cái vật biểu tượng nam nhân cực kỳ khó coi nằm giữa hai chân còn chưa kịp mặc quần của gã Thượng úy, ánh mắt khẽ nheo lại một chút, cặp mày thẳng tắp nhíu lại, sắc mặt trở nên băng lãnh.

o0o

Bên trong hệ thống chỉ huy chiến địa của Quân đội Liên Bang, thì Hùng Lâm Tuyền đã là một gã quân nhân đã mất tích gần hai tháng trời.

Tiểu đội NTR của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới sau khi âm thầm tiến vào chiến khu Tây Nam, chấp hành cái nhiệm vụ chết tiệt kia. Thời gian không đến một tuần lễ sau đó, thì bốn chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp của Quân đội Liên Bang cũng đã bắt đầu ập tới, tiến hành một tràng huyết chiến thảm liệt khủng bố kia.

Những tràng oanh tạc luân phiên dày đặc, những sự đả kích hủy diệt bao trùm trên diện rộng, chẳng cần phân biệt địch ta xuống khu thành thị Tát Nhiệt của cả hai phương Liên Bang cùng với Đế Quốc kia, đã khiến cho chi Tiểu đội NTR lúc đầu sớm đã tiến vào trong phiến chiến khu này lâm vào một hồi cục diện cực kỳ nguy hiểm.

Những hồi chiến đấu ngăn chặn tín hiệu điện tử liên lạc chiến địa với cường độ phi thường đáng sợ, khiến cho toàn bộ các kênh liên lạc hoàn toàn tắt nghẽn. Vô số những đám mây đen điện từ dày đặc do những hồi chiến đấu cực kỳ thảm liệt tạo nên, đã che đậy toàn bộ phiến bầu trời bốn phía xung quanh phiến thành thị này. Vô số các trạm trung chuyển tín hiệu dày đặc bên ngoài tầng khí quyển tại khu vực này của phiến Tinh cầu, sau khi trải qua những hồi không kích mãnh liệt của không quân Đế Quốc, đã gần như tiến vào trạng thái tê liệt toàn diện. Mạng lưới Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương của Liên Bang căn bản không có khả năng bắt giữ được những tín hiệu chip vi mạch nhân thể tiêu chuẩn cơ bản phía sau gáy của đám thành viên Tiểu đội NTR này.

Càng phiền toái hơn nữa chính là, hoặc là nói vận khí của bọn họ càng không xong nữa chính là, tuy rằng Tiểu đội NTR có thể nhận được những đoạn tín hiệu tin tức liên lạc che chắn điện từ do bên phía căn cứ phát tới, thế nhưng mà hai cái radio lọc sóng mini do Tiểu đội mang theo lúc xuất phát, không ngờ bởi vì những va chạm mạnh mẽ trong các tràng chiến đấu, cùng với những nguyên nhân kỳ diệu khó hiểu khác, đã toàn bộ mất đi khả năng phát tín hiệu phản hồi. Chính vì thế bọn họ đã hoàn toàn biến thành một chi quân đội xâm nhập vào vùng địch nhưng lại bị cô lập hoàn toàn, một thân một mình không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào cả. Thậm chí ngay cả bốn Sư đoàn Thiết giáp kia cũng hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của bọn họ nữa.

Tại khu vực phía Bắc chiến khu này chính là nơi mà Quân đội Đế Quốc tập kết với mật độ cao nhất. Chi Tiểu đội NTR này sau khi cực kỳ gian nan hoàn thành xong cái nhiệm vụ bí mật kia, đồng thời trong lúc đó cũng không tránh khỏi việc bị quân đội chủ lực của bên phía Đế Quốc chú ý đến. Bọn họ đành phải một đường trốn chết một đường chiến đấu, chi Tiểu đội bị thương vong cực kỳ thảm trọng, dưới tình huống bất đắc dĩ không thể làm gì khác, bọn họ bắt buộc phải lẻn vào trong khu thành thị Tát Nhiệt này.

Khắp nơi trên mặt đất phế tích này chẳng biết ẩn nấp bao nhiêu tay súng bắn tỉa của Quân đội Đế Quốc. Cái phiến thành thị Tát Nhiệt này lúc đó vẫn còn bị bên phía Đế Quốc khống chế trong tay, thế nhưng mỗi ngày cũng đều phải tiếp nhận sự tẩy rửa dày đặc của không quân Liên Bang. Đối với đám người không ai biết đến sự tồn tại như bọn họ mà nói, nơi này chính là một cái bãi tha ma hoang tàn mà lạnh như băng.

Vì để có khả năng tiếp tục sinh tồn dưới cái loại tình huống cực đoan như thế này, chi Tiểu đội NTR liền tiến hành một hồi hội nghị dự họp lâm thời tại chiến địa, sau đó thông qua quyết định phân chia Tiểu đội ra làm hai cánh, tiến hành ẩn núp ngay tại chỗ. Chờ đợi sau khi bộ đội chủ lực của Liên Bang có thể hoàn thành xong được ý đồ chiến lược, đến lúc đó mới tùy thời cơ mà hành động.

Hùng Lâm Tuyền cùng với một vài gã đội viên cũ của Tiểu đội 7 liền không một chút do dự, xung phong lựa chọn tiến vào khu vực gian nan nguy hiểm nhất. Còn Đông Phương Ngọc, bản thân vốn dĩ nên chỉ huy một chi Phân đội khác, thế nhưng lại trong một lần gặp phải phục kích, sau khi chiến đấu đã bị trọng thương, về sau cũng may nhờ Hùng Lâm Tuyền lặng lẽ không một tiếng động, xâm nhập vào khu vực chiến đấu, kéo hắn ra khỏi cuộc chiến.

Chi Phân đội mà Hùng Lâm Tuyền chỉ huy có tổng cộng mười bốn người, bao gồm cả sáu gã thương binh bị chút vết thương nhẹ cùng với Đông Phương Ngọc đang bị trọng thương nằm trên cán, còn có hai gã tù binh Đế Quốc, trong lần nhiệm vụ đột kích vào chi Tiểu đội cuối cùng của đối phương bắt giữ được.

Hai gã tù binh Đế Quốc trong đội ngũ này chủ yếu phụ trách khiêng cáng cùng với chiếu cố chăm sóc cho Đông Phương Ngọc sau khi đã bị trọng thương.

Một chi đội ngũ với đủ các loại thành viên pha trộn phức tạp này, đã lựa chọn một căn nhà kho bỏ hoang ở phía sau một cái gác chuông trong thành thị Tát Nhiệt làm địa điểm ẩn núp của mình. Nhưng mà thậm chí bản thân bọn họ cũng không thể nào ngờ đến nổi, trận chiến dịch này không ngờ lại tiến hành lâu dài mà huyết tinh đến như thế. Bọn họ đã bị vây ngây ngốc bên trong gian nhà kho bỏ hoang kia ẩn nấp suốt thời gian hơn bốn mươi ngày trời. Cũng may vào lúc này thì sự may mắn đã quay trở lại với bọn họ. Bất luận là các Doanh đoàn Robot tuần tra trên đường, hay là những đường tên lửa đạn đạo địa đối địa vốn dĩ không có ánh mắt của Quân đội Liên Bang cũng đều không có phát hiện ra bọn họ.

Khoảng hơn một tiếng đồng hồ trước đây, thông qua việc quan sát quy luật tiến hành tuần tra canh gác của Quân đội Đế Quốc trong một thời gian dài, cùng với xác định quy luật tiến hành pháo kích tên lửa đạn đạo của Quân đội Liên Bang, Hùng Lâm Tuyền xác nhận là tràng chiến đấu huyết tinh thảm liệt trên phiến thành thị Tát Nhiệt này đã tạm thời ngừng lại, vì thế mới quyết định để cho toàn bộ đội ngũ bắt đầu dời đi.

Nhưng mà toàn bộ chi đội ngũ vừa mới nương theo ánh hoàng hôn di chuyển xuyên qua hai phiến quảng trường, còn chưa có kịp cảm khái đối với sự lạ lẫm của ánh hoàng hôn nơi tha hương, hay là cảm nhận sự tốt đẹp của việc vẫn còn sống sót trong một thời gian dài chiến đấu, liền suýt chút nữa đã bị một Doanh đoàn Robot tăng cường tiền tuyến nào đó của Quân đội Đế Quốc phát hiện ra.

Chi đội ngũ chiến đấu tinh nhuệ, sớm ở trên chiến trường từng vô số lần chứng minh sự thiện nghệ của chính mình, đã dùng tốc độ nhanh chóng nhất, những động tác êm ái nhẹ nhàng nhất, tránh thoát khỏi tuyến đường di chuyển của tám đầu Robot Lang Nha cực kỳ khủng bố kia, nhanh chóng xông vào một tòa nhà dân cư bỏ hoang nào đó, chuẩn bị ở tại nơi này tạm thời lẫn tránh một đoạn thời gian. Thế nhưng một gã đội viên đột nhiên đã phát hiện ra phía sau nhà có một cửa vào hầm ngầm có chút quái dị.

Kế tiếp thì Hùng Lâm Tuyền dùng sức mạnh tông ra cánh cửa sắt của cái hầm ngầm, phóng vọt đi vào, liền bắt gặp được một màn hình ảnh giết người cưỡng gian bên trong kia.

o0o

- Tôi là Thượng úy Trần Kỳ, thuộc Liên đội phản ứng nhanh thuộc Căn cứ!

Gã quân nhân sĩ quan Thượng úy kia chật vật không chịu nổi, bắt đầu chậm rãi mặc lại cái quần quân trang, khẽ hít sâu một hơi, nhìn về phía Hùng Lâm Tuyền, nói:

- Xin hãy báo ra cấp bậc quân hàm của anh!

Vẻ mặt Hùng Lâm Tuyền không một chút biểu tình nhìn chằm chằm vào gã Thượng úy, bàn tay trái còn rảnh rổi nhấc lên một chút phần ngực áo chống đạn trên người mình, để lộ ra cấp bậc quân hàm ở ngay bên trong.

Sắc mặt gã Thượng úy Trần Kỳ nhất thời kịch biết, lập tức ba một tiếng đứng nghiêm thân thể lên, tiến hành một động tác kính chào theo nghi thức Quân đội Liên Bang cực kỳ tiêu chuẩn, nghiêm giọng nói:

- Kính chào Trung tá!

Hùng Lâm Tuyền vẫn như cũ im lặng nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên cất giọng lạnh lùng hỏi:

- Cảm giác khi cưỡng gian người khác như thế nào?

Những người còn lại trong phòng cũng vẫn như cũ tiếp tục duy trì trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gã Thượng úy Trần Kỳ cùng với gã lính cần vụ của hắn, lúc này đã run rẩy mặc lại quần đàng hoàng. Ngoại trừ hai gã tù binh Đế Quốc đang ngồi xổm bên cạnh góc tường đằng kia ra, cũng không có bất cứ kẻ nào thể hiện biểu tình khinh bỉ chán ghét cả.

Cũng không phải là bởi vì đám bọn họ có thể chấp nhận cái loại sự tình này, mà là bản thân Tiểu đội NTR đã từng gánh vác vô số những nhiệm vụ hiểm ác nhất, tối tăm nhất của Quân đội Liên Bang, bọn họ chính là một đám người đã từng tận mắt chứng kiến qua vô số những chuyện tình sinh tử giết chóc, những sự tình giết hại tàn sát, đốt nhà cướp của, cưỡng gian đáng ghê tởm nhiều nhất trên thế giới này, cho nên sớm đã có chút chết lặng đối với những chuyện tình như thế này rồi.

Hùng Lâm Tuyền quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía cô nàng nữ nhân Đế Quốc đang ngồi bó gối tại một góc riêng rẻ bên trong căn hầm ngầm đằng kia, ánh mắt khẽ nheo lại một chút, có chút ngoài ý muốn khi phát hiện ra cô nàng cũng không có khóc.

Sau đó hắn mới chú ý đến cô nàng này vẫn còn rất trẻ tuổi, hơn nữa khuôn mặt rất xinh đẹp, lại có một mái tóc màu nâu sẫm dài mềm mại trên đầu, xõa dài xuống phần đầu vai gầy yếu có chút mỏng manh tinh tế, làn da do lâu ngày không có ra ánh nắng mặt trời cho nên thoáng có chút tái nhợt, trên người lại còn có vài vết máu hằn rõ rất sâu.

Hùng Lâm Tuyền khẽ rùng mình một cái, trong lòng hơi trào phúng nhớ tới, trong những hình ảnh tuyên truyền về người Đế Quốc của Liên Bang, tất cả đám người Đế Quốc ai nấy cũng đều là một đám dã thú, khắp nơi trên người đều là những lông lá hoang dã…

Hình ảnh trong tuyên truyền cùng với sự thật luôn luôn có sự khác biệt rất xa a!

Hùng Lâm Tuyền từ đầu đến cuối mãi cũng đều không có thả súng xuống. Cái nòng súng tối om thẳng tắp lúc nào cũng nhắm thẳng về phía mi tâm của Thượng úy Trần Kỳ, bất luận là trong lúc hắn đang kéo quần lên mặc lại, hay là lúc đứng nghiêm kính chào, thì cái họng súng của hắn cũng chưa từng lệch khỏi quỹ đạo kia lấy một chút nào.

Thượng úy Trần Kỳ cảm nhận được một cỗ cảm giác sợ hãi khó hiểu nào đó, dùng một loại thanh âm khàn khàn, run rẩy nói:

- Hùng Trung tá, ngài nghĩ muốn làm cái gì vậy? Chẳng lẽ ngài nghĩ muốn vì một con ả Đế Quốc đê tiện này mà giết chết tôi sao?

Họng súng đen ngòm của Hùng Lâm Tuyền vẫn như trước không có buông xuống.

Sắc mặt của Thượng úy Trần Kỳ nhất thời biến thành một màu xám trắng, ngữ khí ảm đạm kháng nghị nói:

- Cả một Liên đội của tôi cũng đã chết trong tay đám người Đế Quốc vô sỉ kia, thì tôi cưỡng gian một ả phụ nữ Đế Quốc thì có vấn đề gì đâu?

Hùng Lâm Tuyền yên lặng cúi đầu xuống, đồng thời buông thõng khẩu súng lục trong tay của mình xuống, nhàn nhạt nói:

- Nếu như sau này mi có thể sống sót quay trở về căn cứ, vậy thì tự mình chạy đến chỗ Quân pháp đầu án đi. Ta đã biết phiên hiệu cùng với tính danh của mi rồi, nếu như không đi, mi tự biết lấy hậu quả sẽ như thế nào.

Hai gã tù binh Đế Quốc đang ngồi xổm bên cạnh bức tường của căn hầm ngầm, trên người bám đầy là bụi bặm, thế nhưng lại vẫn như cũ không cách nào che lấp được hai tròng mắt trong trẻo sáng sủa của một gã trong đó. Nhìn thấy một màn này, gã tù binh này khẽ thấp giọng, trào phúng lẩm bẩm mấy câu gì đó.

Hùng Lâm Tuyền cũng biết được tiếng Đế Quốc, có thể nghe hiểu được gã tù binh Đế Quốc này vừa rồi mới nói cái gì. Có một vài gã đội viên khác bên trong phòng này cũng nghe hiểu được hắn nói. Đại khái chính là hắn đang chê cười đám người Liên Bang chỉ biết dối trá. Một khi đã không dám ra tay giết chết gã Thượng úy Liên Bang kia, lại không thèm dẫn hắn đi, như vậy sau đó thì cô nàng thiếu nữ Đế Quốc này nhất định sẽ gặp phải những trận ô nhục càng đáng sợ hơn nữa mà thôi.

Ánh sáng trong căn hầm ngầm này quả thật rất tối tăm u ám, bầu không khí cũng cực kỳ u ám, nặng nề áp bức đến mức khiến cho kẻ khác không cách nào dậy nổi quá nhiều khí lực. Bên trong một mảnh quanh co trầm mặc tĩnh mịch như thế này, một gã đội viên cũ của Tiểu đội 7 nào đó đột nhiên mở miệng nói:

- Nếu như hiện tại Lão đại còn có mặt ở đây, không biết anh ấy sẽ làm như thế nào nhỉ?

Nghe được hai chữ Lão đại này, Hùng Lâm Tuyền mạnh mẽ quay đầu lại, phẫn nộ gầm rú một tiếng:

- Câm miệng!

Tất cả mọi người trong phòng này cũng bởi vì tiếng gầm này của hắn mà nhất thời trở nên trầm mặc. Bên trong căn hầm ngầm cũng chỉ còn lại duy nhất một người dám mở miệng nói chuyện, đó chính là Đông Phương Ngọc, cựu Doanh Đoàn trưởng Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 7. Hắn đang nằm trên cái cáng dài, dùng thanh âm có chút suy yếu mà cười nhạo, nói:

- Cái gã Lão đại kia của các người chính là người Đế Quốc mà, đương nhiên là sẽ trở thành chỗ dựa cho đám người Đế Quốc, cái này còn cần phải hỏi nữa sao?

Cái gã tù binh Đế Quốc vừa rồi mới mở miệng lẩm bẩm nói chuyện kia rõ ràng là cũng nghe hiểu được ngôn ngữ Liên Bang, trong ánh mắt hắn nhất thời hiện lên một tia thần sắc khiếp sợ nhàn nhạt. Nói thế nào hắn cũng không cách nào hiểu nổi, vì cái gì mà Lão đại của mấy gã quân nhân sĩ quan Liên Bang này lại là một người Đế Quốc cơ chứ?

Hùng Lâm Tuyền đem ống hãm thanh gắn lên trên họng khẩu súng lục trong tay mình, sau đó lại nâng cánh tay lên, nhẳm thẳng về phía góc của căn hầm ngầm.

Vẻ mặt hắn không một chút biểu tình, nhìn chằm chằm về phía khuôn mặt không một chút biểu tình của cô nàng thiếu nữ Đế Quốc, bắt gặp được một sự cừu hận quật cường không một tiếng động dâng lên tràn ngập bên trong cặp mắt tròn xoe của cô nàng.

- Không được!

Gã tù binh Đế Quốc kia thấy vậy, kêu lên một tiếng thất thanh.

Phốc! Phốc!

Hai tiếng súng trầm đục vang lên! Hùng Lâm Tuyền liên tục khu động cò súng. Thanh âm trải qua ống hãm thanh lọc lại, nên cũng không quá mức vang vọng, chỉ là ở bên trong căn hầm ngầm đang yên tĩnh cực độ này, thì vẫn giống như là tiếng sấm vang lên bên tai tất cả mọi người!

Trên mi tâm của Thượng úy Trần Kỳ cùng với gã lính cần vụ của hắn đã xuất hiện thêm hai cái lỗ máu sâu hoắm, cứ như vậy mà ngã xuống chết đi!

Vẻ mặt Hùng Lâm Tuyền không một chút biểu tình nhìn chằm chằm gã Thượng úy Trần Kỳ, đến lúc chết đi, cặp mắt vẫn còn mở lớn trừng trừng, căn bản là chết không nhắm mắt, nói:

- Toàn bộ Liên đội cũng đều chết trận cả, bản thân mi là quân nhân sĩ quan cao cấp nhất lại vẫn còn sống, như vậy thì mi chính là một gã đào binh!

Những lời này của hắn phảng phất như là muốn giải thích cho đám đội viên nghe, lại phảng phất giống như là đang muốn giải thích cho chính mình, lại còn có thể chính là muốn giải thích cho cô nàng thiếu nữ Đế Quốc ở trong góc tối căn hầm, đang giật mình thảng thốt kia nghe, vì nguyên nhân gì mà hắn lại nổ súng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.