Cái cửa hàng bách hóa dưới chân núi này, chính là một phiến địa phương
vô cùng kỳ diệu. Ít nhất đối với Hứa Nhạc mà nói thì chính là như vậy.
Trong những năm tháng của tuổi thanh niên tràn ngập sắc thái trốn chết này,
cũng chỉ có cái gian cửa hàng bách hóa nằm cuối con đường bằng đá nằm
sâu bên ngoài phiến thành thị, dựa lưng vào vách núi đá kia, cùng với
gian tiểu viện nhỏ trong khu dân nghèo tại Thiên Kinh Tinh của Đế Quốc,
mới có thể mang đến cho hắn cảm giác thả lỏng chân chính mà thôi. Mà cái trước cùng với cái sau khác nhau lớn nhất chính là ở chỗ, bên trong
gian tiểu viện Đế Quốc kia, hai mẹ con thiện lương nọ chính là ngọn
nguồn của cảm giác thả lỏng an bình, còn bên trong cái cửa hàng bách hóa này, thì ngay cả bốn vách tường, thậm chí ngay cả bên trong không khí
cũng đều thẩm thấu ra sự bình tĩnh nhẹ nhàng nhất.
Ngày hôm nay
Hứa Nhạc hắn cũng không có chọn mua các loại thức ăn tổng hợp năng lượng cao mà các sinh viên học sinh khi đi cắm trại hay dùng, mà là từ một
chỗ khuất sâu bên trong cửa hàng bách hóa kia, lấy xuống một chai rượu
đế rẻ tiền, cùng với mua thêm hai bịt đậu phộng rang. Sau đó hắn hướng
về phía cái bàn ăn nhỏ, kiêm luôn chức năng của quầy thu ngân phía trước mà đi tới.
Hắn cúi đầu trầm mặc móc từ trong túi ra một chút
tiền mặt ít ỏi cuối cùng, sau đó lặng lẽ đặt trước mặt ông chủ cửa hàng, xoay người rời đi, không nói tiếng nào.
Ông chủ cửa hàng trung
niên với mái tóc hoa râm khẽ buông bát cơm trong tay xuống, cũng không
có kiểm kê mớ tiền hắn vừa đưa, mà là nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc
đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa, ngữ khí trào phúng nói:
- Hiện tại xem ra càng ngày càng kém lễ phép a. Ít nhất trước kia cũng còn biết gọi một tiếng ông chủ Tiểu Sơn…
Thân thể của Hứa Nhạc nhất thời cương cứng lên một chút, quay đầu lại, gỡ
xuống cái mũ trùm đầu, liếc nhìn về phía ông chủ cửa hàng, cười khổ,
nói:
- Vì cái gì lần nào ông cũng đều có thể nhận ra được tôi vậy?
- Tôi ở chỗ này mở cửa hàng buôn bán cả đời này rồi, cũng chưa từng gặp
qua gã đào phạm nào có lá gan giống như cậu vậy, năm lần bảy lượt quay
về chỗ của tôi mà mua đồ. Thậm chí còn biết rõ ràng lần đó khi Tổng
thống Mạt Bố Nhĩ tuyên cáo toàn Liên Bang, tôi đã nhận ra cậu rồi, nhưng cậu vẫn quay lại. Loại đào phạm giống như cậu vậy, thật sự là phi
thường hiếm gặp a! Tự nhiên tôi không dễ dàng quên được rồi.
Hứa Nhạc trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói:
- Nhưng mà lần này cùng với những lần trước không giống nhau. Hiện tại tôi là người Đế Quốc a!
- Có câu gọi là, mười năm như mới, khoảnh khắc như thân. Có lẽ cậu cũng
không hiểu được những ý tứ trong câu nói này. Đại khái nói là nói đến
những người làm bạn với nhau cả đời những vẫn như cũ phi thường lạ lẫm
không hiểu gì nhau, lại có người chỉ là khẽ dừng lại trò chuyện dăm ba
câu trên đường phố thôi, liền đã giống như là bằng hữu tri kỷ cả đời
vậy, giống như quen nhau vô số năm rồi…
Ông chủ cửa hàng bách hóa Lý Tiểu Sơn này nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, vẻ mặt không chút biểu tình, nói:
- Đương nhiên là giữa hai người chúng ta cũng không có được cái loại giao tình như thế rồi. Nhưng mà chẳng qua theo như tôi thấy, cậu miễn cưỡng
cũng tính như là một tên gia hỏa thú vị. Cho nên tôi nguyện ý dành ra
một chút thời gian quý giá của mình mà cùng cậu tán gẫu vài câu.
Vị ông chủ cửa hàng bách hoa này độ tuổi khoảng chừng năm mươi, nhìn qua
phi thường bình dị này, những từ ngữ nói chuyện cũng đều là bình thường
cùng với mộc mạc, nhưng mà bên trong ngẫu nhiên lại lựa chọn những từ
ngữ hết sức thú vị, ví dụ như là hai câu mười năm như mới, khoảnh khắc
như thân kia, nghe qua đặc biệt khá lý thú cùng với độc đáo.
Cái
gian cửa hàng bách hóa rời xa phố xá sầm uất đằng kia, một mình một cửa
hàng nằm dựa vào núi rừng như thế này, việc kinh doanh thật sự không thể nào quá tốt được. Thậm chí ngay cả đám chim sẻ trong rừng cũng lớn mật
đến mức thong thả mà kiêu ngạo đi tới đi lui ngay trước cửa nữa. Quản lý một gian cửa hàng như thế này, cuộc sống hàng ngày đại khái cũng đều là cực kỳ buồn tẻ, thời gian trôi qua ngoại trừ nhắm nhìn con đường vắng
vẻ bên ngoài, rồi lại đến ăn cơm, đi ngủ, thì làm sao lại nói rằng thời
gian quý giá đây?
Hứa Nhạc đưa tay lên gãi gãi đầu đầy nghi hoặc, cũng không biết nên nói cái gì cho đúng:
- Chúng ta có cái gì mà tán gẫu đây?
Ông chủ cửa hàng bách hóa tên Lý Tiểu Sơn kia khẽ đưa mấy đầu ngón tay gõ
nhẹ xuống mặt bàn mấy cái, nhìn thấy bình rượu đế cùng với mấy bọc đậu
phộng rang trong tay Hứa Nhạc, nhíu mày nói:
- Dựa theo những gì
trên Kênh tin tức nói, thì hiện tại hẳn là cậu cũng không có thời gian
mà nhàn tình dật trí uống rượu giải sầu mới đúng. Tán gẫu cái gì cũng
không quan trọng, quan trọng nhất là tôi không vui khi thấy có người
lãng phí rượu do cửa hàng tôi bán thôi.
- Như vậy phải làm thế nào mới không lãng phí?
Hứa Nhạc nghi hoặc hỏi.
- Cậu mời tôi uống vài ly, đó chính là không lãnh phí.
Ông chủ Lý Tiểu Sơn nói.
o0o
Một bình rượu đế nhỏ rất nhanh đã chui hết vào trong bụng của hai người,
sau đó là đến bình thứ hai, bình thứ ba. Đồ nhắm rượu vẫn như cũ là đậu
phộng rang, có thêm một vài túi bánh ăn liền rẻ tiền mà đám học sinh
tiểu học thường hay ăn, còn thêm được mấy gói mì ăn liền được nấu nhừ
lên nữa.
Bản thân Hứa Nhạc tửu lượng vốn dĩ cũng không cao, cho nên hai má lúc này đã lộ ra một mảnh đỏ bừng rồi.
Hắn liếc nhìn một chút ánh hoàng hôn phía Tây đang xuyên thấu qua những tòa kiến trúc cao tầng xa xa mà chiếu rọi tới, rót đầy một ly rượu, nheo
mắt nói:
- Tôi không muốn leo lên con thuyền của người khác, là
bởi vì tôi biết rất rõ ràng chính bản thân mình. Một khi đã bước lên
rồi, như vậy rốt cuộc cũng sẽ hối hận mà thôi. Nhưng mà lưu lại thì cũng thật sự rất ngu ngốc. Ngoại trừ việc liên lụy đến những người không
quan tâm đến chuyện tôi là người Đế Quốc như là ông vậy, cũng chẳng có
bất cứ tác dụng nào cả.
Hắn ngửa mặt lên, một hơi uống cạn sạch
mớ rượu đế rẻ tiền, tràn ngập hương vị cháy khét trong tay mình, sau đó
mang theo biểu tình thống khổ mà liếm liếm môi, liếc nhìn ông chủ Lý
Tiểu Sơn, nói:
- Từ lần trốn chết trước đây, cho đến lần trốn
chết này, kỳ thật trước đây tôi còn trốn chết được rất nhiều lần khác
nữa… Nhưng mà tôi thật sự là mệt chết đi được. Tôi không nghĩ muốn tiếp
tục trốn chết nữa. Nhưng mà vấn đề chính là, tôi không nghĩ muốn bước
lên con thuyền của người khác mà rời đi. Lưu lại thì lại cũng là sai
lầm, đến bây giờ tôi vẫn còn chưa muốn chết, ông nói thử xem tôi như bây giờ nên làm cái gì cho tốt đây?
Cái gọi là thỉnh giáo kỳ thật
chẳng qua cũng chỉ là muốn phát tiết những cảm xúc đã tích tụ không biết bao lâu trong nội tâm chính mình mà thôi. Còn không đợi đối phương trả
lời, hắn đã lắc lắc đầu, có chút tự giễu nói:
- Cả cuộc đời này
của tôi kỳ thật rất hiếm khi, không, phải nói là cho tới bây giờ vẫn
chưa từng bao giờ cảm thấy hối hận về chuyện gì cả. Nhưng mà vào lúc này tôi thật sự có chút hối hận rồi. Tôi nghĩ thấy cái loại cảm xúc này
thật sự quá mức lạ lẫm, quả thật… không được tự nhiên!
Ông chủ Lý Tiểu Sơn đưa chén rượu nhẹ nhàng đặt lên trên môi mình, thong thả không một tiếng động hút cạn mớ rượu trong chén, cũng không phát ra một tia
thanh âm nào cả. Sau đó ông ta cầm lên hai hột đậu phộng rang, cùng với
gắp một khối đậu phụ khô ném vào trong miệng, lách nha lách nhách mạnh
mẽ dùng sức nhai kỹ, sau đó mới phát ra một tiếng thở dài cực kỳ thỏa
mãn.
Ông ta quay sang nhìn về phía Hứa Nhạc, thần tình hết sức sầu khổ bên cạnh, trào phúng nói:
- Con người thật sự là một loại động vật không dễ dàng thỏa mãn chút nào. Năm đó cậu chỉ là một gã cô nhi của Đại khu Đông Lâm mà thôi, hiện tại
đã biến thành Thái Tử gia của Đế Quốc rồi, có thể không một chút cố kỵ
mà ăn thịt tươi, cuộc đời còn có chuyện gì mà không ổn nữa chứ?
- Cách nói chuyện của ông cùng với gã đại thúc kia của tôi thật sự rất giống nhau!
Hứa Nhạc cầm bình rượu lên ót đầy chén rượu cho ông ta, cười cười nói.
Ông chủ Lý Tiểu Sơn lại đem vài hạt đậu phộng rang cùng với một khối đậu
phụ khô bỏ vào trong miệng, dùng sức nhai kỹ. Mấy sợi cơ bắp hai bên má
gồng lên có vẻ đặc biệt cố sức, có chút hàm hồ không rõ ràng, nói:
- Tổ tiên tôi đã từng thuật lại một chuyện, có một vị tiên hiền trong
dòng họ tôi trước khi chết đã từng nói, dưa muối cùng với đậu tằm nhai
cùng lúc với nhau, sẽ có được mùi vị giống như quả hạch đào vậy. Chẳng
qua tôi lại thích một câu nói khác hơn. Đậu phộng rang cùng với đậu phụ
khô ăn chung với nhau, sẽ cho ra mùi vị của chân giò hun khói!
-
Trước khi chết đi, trong lòng không có bất cứ chuyện gì khiến cho mình
cảm thấy hối hận. Đó mới chính là thái độ làm người đáng nên có của một
con người. Cuộc sống con người chính là ý nghĩa ở chỗ được ăn thịt uống
rượu, không có chuyện gì khiến cho mình hối hận… Chờ đến lúc nào cậu có
thể một phen suy nghĩ cẩn thận về những lời nói này, lúc đó đại khái sẽ
không còn giống như hiện tại nữa. Những người trẻ tuổi vẫn cứ sống mỏi
mệt như vậy a!
Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu nằm trong tay mình, lẩm bẩm nói:
- Làm sao có thể nhìn thấu dễ dàng như vậy được?
Ông chủ quán vừa thổi phù phù vừa nhai nuốt mớ mì ăn liền nóng bỏng trong
chén mình, tiếp tục răn dạy với ngữ khí hàm hồ không rõ ràng:
-
Nếu như cậu thật sự cầm lấy cái vé tàu, leo lên chiếc thuyền kia rồi,
dựa theo phương hướng đó mà phát triển tiếp tục, trong tương lai đến
thời điểm sắp chết rồi, cậu có thể nào sẽ hối hận hay không?
Hứa Nhạc khẽ chau mày nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó mới hồi đáp:
- Sẽ có! Tuy rằng cũng không có phát sinh như vậy, nhưng ít ra hiện tại tôi cho rằng mình sẽ hối hận nếu như làm như vậy.
Một gã nam nhân trẻ tuổi, ngắm nhìn ánh mặt trời lặn, nói ra những lời hối
hận tuổi già đối với một cái kết cuộc tuyệt đối không có phát sinh, đây
thật sự là một loại thuyết pháp hết sức quái dị. Ông chủ cửa hàng Lý
Tiểu Sơn cười ha hả nói:
- Như vậy thì cậu còn muốn cái gì nữa chứ?
- Tôi hiện đang muốn rời khỏi nơi này, tôi đang muốn có một con thuyền của riêng chính bản thân mình!
Hứa Nhạc chậm rãi xoay chuyển nhè nhẹ cái ly rượu trong tay chính mình, khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm ông chủ cửa hàng, ánh mắt có vẻ đặc biệt sáng
ngời, ngữ khí chân thành nói:
- Ông có thể nào giúp tôi được không?
- Cái này thật sự là không thể!
Ông chủ cửa hàng huy động đôi đũa trong tay chính mình giống như là đang
múa một cây kiếm vậy, khiến cho nước canh văng tứ tung khắp nơi:
- Đây là một sự chê cười do tổ tiên tôi truyền xuống từ bao đời nay. Tôi
nghiên cứu suốt nửa đời người rồi, thế nhưng lại cũng không biết được
đến tột cùng là nó buồn cười ở chỗ nào. Phỏng chừng nguyên nhân là do sự thiếu hụt qua những lần truyền đời xuống a!
- Còn về chuyện Phi
thuyền, cả cuộc đời này của tôi chỉ có mỗi một việc là quản lý cái cửa
hàng bách hóa dưới chân núi này. Ngay cả cái rạp chiếu phim bên kia con
đường còn chưa có đặt chân qua lần nào, càng đừng nói gì đến việc du
lịch khắp nơi trong vũ trụ làm gì.
Hứa Nhạc nghe ra được rằng đối phương rõ ràng cũng không phải là đang nói đùa, có chút khiếp sợ nhìn
chằm chằm vào ánh mắt đối phương, hỏi:
- Cả đời của ông cũng đều chỉ ở trong cửa hàng bách hóa này sao? Ông cuối cùng cũng phải đi học hành gì chứ?
- Tự học thành tài!
Ông chủ cửa hàng bách hóa thoáng dừng lại một chút, sau cùng cũng không có
giảng giải thêm gì nữa về bốn cứ tràn ngập ý tứ trào phúng chê cười này.
- Như vậy chẳng phải là sẽ buồn đến chết hay sao?
Hứa Nhạc căn bản không thể nào tin nổi, nhìn chằm chằm ông chủ cửa hàng.
- Con người còn sống sờ sờ ra đó, làm sao có thể buồn mà chết được?
Ông chủ cửa hàng khẽ cau mày một chút, nói:
- Có thể lên mạng, có thể gọi điện thoại đặt mua đồ giải trí, có thể xem
TV, thời điểm nhàm chán thì có thể xách súng săn chạy ra khu bảo hộ động vật hoang dã mà tùy tiện săn thú. Bao nhiêu thú vui như vậy cũng đã
không tệ rồi!
- Chạy ra khu bảo hộ động vật hoang dã mà tùy tiện săn thú?
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm về phía vị nam nhân trung niên nhìn thế nào cũng không thể nhìn thấu này, lặp lại câu nói của ông ta.
Ông chủ cửa hàng bách hóa đình chỉ động tác dùng muốn khuấy đều trong cái
nồi lẩu đã đặt sệt như keo kia, dùng cái muỗng dính đầy nước canh đầm
đìa chỉ chỉ về phương hướng phía sau núi, nói:
- Băng ngang qua ngọn núi này, liền có thể nhìn thấy được bức tường vây của khu bảo hộ động vậy hoang dã!
- Ngài rốt cuộc là ai?
Bàn tay đang cầm ly rượu của Hứa Nhạc nhất thời có chút cứng ngắc. Kỳ thật
thì từ đầu hắn đã nghi rằng ông chủ của cửa hàng bách hóa dưới chân núi
này cũng không phải là người bình thường, cho nên lúc trước hắn mới thử
thăm dò hỏi về chuyện tình liên quan đến Phi thuyền này nọ. Nhưng mà hắn nói thế nào cũng không có nghĩ đến, vị nam nhân trung niên có mái tóc
hoa râm nhìn qua cực kỳ bình thường như thế này, không ngờ lại có thể
không thèm để ý đến Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, dễ dàng vượt qua bức
tường vây điện tử mà đi săn thú như vậy.
- Tôi họ Lý tên là Tiểu Sơn. Cái này tôi đã nói với cậu ba lần rồi, cậu còn không nhớ nổi hay sao?
- Vì cái gì mà mỗi lần tôi đến gian cửa hàng này của ông, lại hết sức kỳ
lạ, cảm thấy đặc biệt thả lỏng hơn bình thường, thậm chí có thể nói là
hết sức thoải mái nữa.
Ông chủ cửa hàng bách hóa trầm mặc nhìn khuôn mặt kinh hãi của gã nam nhân trẻ tuổi trước mặt mình, bình thản nói:
- Bởi vì cái cửa hàng bách hóa này của tôi, ánh mặt trời có thể đi vào,
mưa gió có thể đi vào, con người có thể đi vào, thế nhưng chỉ có Quang
huy Đệ Nhất Hiến Chương là tuyệt đối không thể đi vào!
Hứa Nhạc
gãi gãi đầu mấy cái, biểu tình khó nén nổi sự khiếp sợ. Hắn trầm mặc một thời gian thật lâu, đột nhiên khẽ cau mày, nghi hoặc hỏi:
- Bên
trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang cũng có họ Lý nữa mà? Ngài đừng nói với tôi rằng, ngài chính là một vị đại nhân vật nào đó của Phí Thành Lý Gia lưu lạc ra bên ngoài a?
- Đừng có thả ra mấy lời rắm thúi không có chút xíu thú vị nào như vậy…
Ông chủ Lý Tiểu Sơn đưa tay lau đi một ít nước canh tươm ra trên cái môi mỏng của chính mình, nói:
- Tôi cùng với đám đại nhân vật kia cũng chẳng có chút quan hệ nào cả!
Hứa Nhạc nghĩ thấy những chuyện mà ngày hôm nay chính mình đã chứng kiến
cùng với nghe thấy đã hoàn toàn vượt qua khỏi sự tưởng tượng của bản
thân rồi. Cái vị nam nhân trung niên ở trước mặt này lại còn nói rằng
Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương vốn bao phủ toàn bộ vũ trụ này không cách
nào tiến vào trong cái cửa hàng bách hóa lụn bại này được, thật sự là
không thể nào hiểu nổi, không thể nào tưởng tượng nổi nữa.
Hứa
Nhạc theo bản năng bưng lên ly rượu đến trong tay mình uống nhanh một
ngụm, dùng cái loại cảm giác cay nồng cháy khét của rượu mà hòa tan đi
sự ngơ ngẩn đang dâng lên trong đầu mình:
- Nhưng mà, vì cái gì mà Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương lại không thể vào trong cái cửa hàng bách hóa này được?
- Bởi vì cái cửa hàng bách hóa này cùng với cả ngọn núi phía sau lưng
nữa, cũng đều là lãnh thổ riêng của nhà tôi từ bao đời nay. Năm đó khi
tiến hành thiết kế mạng lưới hệ thông theo dõi điện tử toàn Liên Bang,
phiến địa phương này đã được cố tình chừa ra. Ở trong cái địa phương này của tôi cũng không có ánh mắt của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến
Chương, điều này là một trong những điều luật bí mật cấp bậc cao nhất
được ghi rõ ràng tại Đệ Nhất Hiến Chương! Còn về nguyên nhân về mặt lịch sử, vì sao lại có được đặc quyền này, thì lần sau có cơ hội tôi sẽ nói
tiếp cho cậu nghe.
Hứa Nhạc khẽ gãi gãi đầu mấy cái, có chút cảm khái nói:
- Chuyện này của ngài nói ra thật sự hết sức khó tin, cũng không thể nào
hiểu rõ ràng được, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy không thoải
mái mà. Về phần nói tới lần sau, ngày hôm nay tôi bước chân ra khỏi gian cửa hàng bách hóa này của ngài, phỏng chừng cũng không có cơ hội lần
sau trở lại nữa!
- Cậu có thể lưu lại trong này!
Ông chủ cửa hàng bách hóa Lý Tiểu Sơn nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, ngữ khí nhẹ nhàng bình thản nói:
- Nếu như cậu thật sự không có nơi nào để đi cả, vậy thì cứ việc lưu lại ở nơi này cũng được, sẽ không ai có thể phát hiện ra cậu được đâu.
Hứa Nhạc khẽ lắc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Hiện tại tôi đã làm liên lụy đến rất nhiều người rồi. Tuy rằng tôi biết ngài tuyệt đối không phải người bình thường, những lời ngài vừa nói có
thể là sự thật, nhưng mà tôi vẫn là không thể lưu lại đây được, sẽ khiến ngài gặp nhiều phiền phức!
- Không có việc gì đâu. Quyền hạn
thuộc Danh sách bảo hộ cấp độ I của cậu mặc dù đã bị hủy bỏ rồi, nhưng
mà vừa vặn, quyền hạn thuộc Danh sách bảo hộ cấp độ I của tôi vẫn còn
nguyên. Cái cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương khốn kiếp kia hẳn sẽ
không cho phép các binh lính võ trang của Liên Bang đến đây làm phiền
tôi đâu!
Ông chủ cửa hàng bách hóa cười nhạt nói.
Ngày hôm nay những sự khiếp sợ mà Hứa Nhạc gặp phải bên trong cái cửa hàng bách
hóa dưới chân núi này thật sự đã rất nhiều rồi, cho nên khi nghe được
việc ông chủ cửa hàng bách hóa không ngờ lại có được quyền hạn nằm trong Danh sách bảo hộ cấp độ I kia, Hứa Nhạc mặc dù cũng vô cùng kinh hãi,
thế nhưng vẫn là rất nhanh liền bình tĩnh trở lại. Hắn thoáng trầm mặc
trong khoảng thời gian rất dài, sau đó cười khổ, nói:
- Nơi này của ngài thật sự quá nhỏ, hơn nữa bản thân tôi cũng còn rất nhiều chuyện phải làm nữa.
- Cái địa phương này thật sự là quá nhỏ!
Nụ cười trên mặt ông chủ cửa hàng bách hóa Lý Tiểu Sơn đột nhiên trở nên có chút tiêu điều, cô độc, vô cùng cảm khái nói:
- Gia tộc tôi đã truyền thừa xuống không biết bao nhiêu năm trời rồi, vô
số những con cháu của gia tộc bởi vì không chịu nổi cái loại cô đơn tịch mịch của nơi này cho nên đã lựa chọn gắn con chíp vi mạch nhân thể vào
sau gái, tiến nhập bên dưới Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương. Cuối cùng còn có thể kiên trì ở lại nơi này, liền cũng chỉ còn lại có một mình tôi mà thôi… Thật sự không dễ dàng nhìn thấy một tên gia hỏa có thể không
giống như tôi, sau gáy không có con chíp vi mạch nhân thể, cứ tưởng rằng có thể kiếm được người bạn vong niên chứ…
- Nếu như tôi không
làm được những chuyện tôi muốn làm, nói không chừng tôi sẽ quay lại đây
tìm ngài. Tôi biết cách nói này thật sự có chút vô sỉ. Chẳng qua nếu như sau này tôi có thể tìm được cái vé tàu của chính mình, về sau có cơ
hội, tôi cũng nhất định sẽ trở lại thăm ngài.
- Vậy thì hãy đi đi!
Ông chủ cửa hàng bách hóa phất phất tay mấy cái.
Hứa Nhạc chậm rãi thu thập hành lý, hướng ra ngoài cửa mà đi tới, đột nhiên dừng bước lại, xoay đầu lại, hỏi:
- Có thể nói cho tôi biết, tổ tiên của ngài đến tột cùng là ai được không?
Ông chủ cửa hàng bách hóa một phen đem mấy cái bát chén dơ quẳng ném xuống cái hòm đồ lớn dưới chân bàn, khẽ cúi đầu xuống, nói:
- Tổ tiên của gia tộc ta hiện tại đang đứng ngây người giữa Quảng trường
Hiến Chương bên kia. Đương nhiên, mãi cho tới bây giờ tôi vẫn không có
cơ hội đi thăm lão nhân gia hắn. Chẳng qua nghĩ qua là ông ấy đã chết
nhiều năm như vậy rồi, còn bị đám hậu nhân Liên Bang bức bách đứng ở nơi đó bị người khác dò xét, bị mưa to gió lớn thổi quét, ngày phơi nắng,
đêm phơi sương, bị phân bồ câu rửa mặt, không tới nhìn có lẽ là tốt hơn
nhiều.
Sắc mặt của Hứa Nhạc lúc này cực kỳ phán khích, hắn từng
nghĩ đến Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, nghĩ tới Phí Thành Lý Gia, nhưng mà hắn lại không hề nghĩ đến đáp án không ngờ lại là hậu nhân của Tiểu tổ
năm người năm xưa…
- Tổ tiên của nhà ta chính là cái tên gia hỏa thích ăn thịt tươi, thích săn thú, không thích có chíp vi mạch nhân thể sau gáy…
Ông chủ của hàng bách hóa khẽ ngẩng đầu lên một chút, vẻ mặt không một chút biểu tình nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, nói:
- Tuy rằng trong tay ông ta có chiếc Phi thuyền đó, nhưng mà cái Phi
thuyền này chính là chiếc Phi thuyền của năm con người kia, cho nên một
mình ông ta nói cũng không được tính. Thời điểm khi mà tiến hành đầu
phiếu để quyết định, thì cái tên gia hỏa mày rậm mắt to lúc đầu đã quyết định sẽ ủng hộ ông ta, sau khi điều lệ Đệ Nhất Hiến Chương được chỉnh
sửa cho phép được ăn cá xong, không ngờ lại cũng phản bội không chấp
nhận tiến hành cách mạng, vì thế kết quả đầu phiếu biến từ ba trở thành
hai, cho nên cuối cùng toàn bộ Liên Bang đã biến thành bộ dáng như ngày
hôm nay!
Vị nam nhân trung niên mái tóc hoa râm kia khẽ nhún nhún vai, có chút trào phúng nói:
- Cũng đều là dân chủ thôi, cậu cũng biết mà.
Hứa Nhạc cũng không biết nên phải trả lời ông ta như thế nào.
- Cuối cùng tôi cũng chỉ muốn nói với cậu một câu nữa mà thôi!
Ông chủ cửa hàng bách hóa nhìn Hứa Nhạc, khẽ cười nhạt, nói:
- Sau khi Đại hạo kiếp của nhân loại xảy ra, chiếc Phi thuyền của Tiểu tổ năm người mới chạy vào phiến Tinh vực này. Tại thời điểm đó, bên trong
phiến vũ trụ này cũng không có Liên Bang, đồng dạng, tôi tin tưởng rằng
tình huống lúc đó bên phía Tinh vực Tả Thiên bên kia cũng không khác
biệt gì lắm so với bên này, trước đó cũng không hề có Đế Quốc gì cả!
- Thời điểm ban đầu nhất, không có cái gì mà người Liên Bang, cũng không
có cái gì mà người Đế Quốc cả, mà chỉ có người mà thôi. Cho nên cậu cũng không cần phải lo lắng, đấu tranh tư tưởng xem chính mình là người Liên Bang hay là người Đế Quốc cả, chỉ cần làm một người là tốt rồi!
Nghe được câu nói cuối cùng này của ông ta, Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong
khoảng thời gian khá dài, sau đó dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, hắn hướng về phía ông chủ cửa hàng bách hóa cúi đầu vái một cái thật sâu, thành
khẩn nói:
- Cám ơn sự chiếu cố của ông trong những ngày này, một
bữa thức ăn dinh dưỡng tổng hợp cao cùng với mấy bình rượu đế. Còn có cả cái câu chuyện xưa đầy phấn khích cùng với câu nói cuối cùng ngày hôm
nay nữa!
Mặt trời ban chiều chỉ mới trầm mặc lặn xuống hơn phân
nữa bên dưới đường chân trời, những bông tuyết trắng như mây đã cấp bách không nhịn được mà bao phủ tràn ngập phiến thành thị xa xa đằng kia,
bắt đầu không đủ kiên nhẫn mà xua đuổi những tia nắng hoàng hôn cuối
cùng rời đi. Những ngọn gió đông lạnh lẽ ở trên các con đường gào thét
thổi quét khắp nơi.
Sau khi uống thêm xong một bình rượu đế nữa,
bản thân Hứa Nhạc lại trải qua những cảm tình luân phiên không ngừng,
hắn cũng không cảm giác được một chút rét lạnh nào cả. Những lời nói của ông chủ cửa hàng bách hóa lúc ban chiều kia, đã khiến cho hắn cuối cũng cũng đã giải trừ được cái gút mắc ở sâu nhất bên dưới đáy lòng kia,
trong đầu mặc dù hỗn độn, nhưng mà tâm tình thì lại phi thường thanh
minh.
Người Liên Bang, người Đế Quốc, người Đông Lâm, người
Thượng Lâm, người Tây Lâm, người Nam Khoa Châu, người Tê Hà CHâu, người
Đạt Tây Châu, người Lạc Nhật Châu, người Cách Phản Tinh, người Mặc Hoa
Tinh, người Thiên Kinh Tinh, nam nhân, nữ nhân, người già, người trẻ,
người tốt, người xấu, người già, người trẻ… tất cả cũng chỉ đều là người mà thôi.
Hứa Nhạc trong suy nghĩ của Bạch Ngọc Lan, chuyện mà
hắn am hiểu nhất, cũng là chuyện am hiểu duy nhất, chính là một phen đem những chuyện tình phức tạp mà biến thành đơn giản nhất. Cho nên Hứa
Nhạc cũng chỉ quyết định sau này cực kỳ đơn giản đem con người chia ra
thành người tốt cùng với người xấu mà thôi.
Sau khi hắn suy nghĩ
cẩn thận về những chuyện này, mới trong lúc cảm giác say sưa còn chưa
chấm dứt, liền móc điện thoại ra gọi điện cho Lý Cuồng Nhân, thông qua
điện thoại kính rượu hắn một cái, sau đó mới nói:
- Lập tức thả Lão Bạch ra… Đừng bức người tốt phải phẫn nộ a!