Có người đang muốn trợ giúp chính mình. Bên trong chữ chính mình này
cũng không bao gồm Hoài Thảo Thi ở trong đó! Cái thế lực thần bí có thể
dễ dàng treo ngược Đại Sư Phạm, mở ra cánh cửa hợp kim của căn nhà giam
đặc chế kia, vô cùng rõ ràng cũng không phải là người thuộc về phương
diện Hoàng Thất Đế Quốc, đối với bản thân Hứa Nhạc có một lối suy nghĩ
rõ ràng hơn nữa cũng có đầy đủ sự bình tĩnh mà nói, đưa ra một cái phán
đoán đơn giản như vậy quả thật cũng không cần mất quá nhiều thời gian.
Cái vị trung niên nhân lõa lồ thân phận cực kỳ hiển hách kia lúc này đang
bị treo ngược toàn thân trên cây, dưới ánh nắng sớm chiếu rọi. Một màn
hình ảnh quỷ dị như thế này khiến cho cả hai gã thanh niên trẻ tuổi bên
dưới đồng thời sợ run lên một trận, sau đó rất nhanh thanh tỉnh trở lại. Chính là căn cứ vào cái loại cảm giác nguy hiểm cực độ đang tiềm tàng
sâu bên trong cảnh vật âm u xung quanh, khiến cho phản ứng của Hoài Thảo Thi tất nhiên so với Hứa Nhạc tâm tình thanh minh thì chậm hơn một
chút. Cả hai người đồng thời dùng ánh mắt quét nhanh qua địa phương gần
mình nhất, ý đồ muốn tìm ra một thanh vũ khí nào đó để sử dụng.
Chỉ cần có thể nhặt được một khẩu súng nào đó, bọn họ tuyệt đối sẽ trong
lúc nhất thời ngay lập tức hướng về phía đối phương mà khu động cò súng
không một chút chần chừ. Trải qua rất nhiều các loại chuyện tình đến như vậy, những trận chiến gần như là chém giết hung hiểm dị thường ở bên
trong bóng tối, bọn họ cũng sớm đã xác nhận, đối với lẫn nhau, đối với
thế giới của cả hai người, đối phương đều chính là những nhân vật nguy
hiểm nhất. Có thể giết chết được đối phương, bất cứ cái loại cảm giác
anh hùng, anh thư cùng với tỉnh táo chính nghĩa, những cảm giác cô đơn
vì đứng trên đỉnh cao một mình… toàn bộ cũng chỉ đều là chuyện không
đáng để nhắc tới.
Thế nhưng thật đáng tiếc cùng với vô cùng kỳ
quái chính là, cái gã thần bí nhân đã một phen chế trụ vị Đại Sư Phạm
cùng với một phen đem hai người bọn họ từ trong căn nhà giam hợp kim đặc chế thả ra ngoài, lại cũng không có lưu lại bất cứ vũ khí gì cho Hứa
Nhạc hoặc là cho Hoài Thảo Thi cả.
Những luồng gió lạnh lẽo của
buổi sáng sớm nhất thời thổi quét vào bên trong cái sân lớn của tòa đại
viện màu trắng. Bên ngoài cái sân này lại là một mảnh im lặng không có
bất cứ một tia thanh âm nào cả. Những đầu chim chóc đang say ngủ trên
những tán cây, lúc anfy ánh mắt vẫn còn đang khép hờ trong giấc mơ của
chính mình.
Thời gian, cái mà hai người đang cần thiết nhất vào lúc này chính là thời gian!
Hứa Nhạc cũng không thèm liếc mắt nhìn Hoài Thảo Thi lấy một cái. Ánh mắt
đang nheo lại của hắn chợt phát hiện ra trên đỉnh đầu của vị Đại Sư Phạm đang bị treo ngược trên cây kia có dán một tờ giấy gì đó. Hắn liền
giống như tia chớp, lập tức dùng tay gỡ ngay xuống, nhanh như tia chớp
phóng ra hai chân mình, không có lấy một chút đình trệ nào cả, mang theo một tia ý vị quyết tuyệt vô cùng, hướng về phía cái bức tường cao ngất
của tòa đại viện kia mà phóng đi.
Khóe mắt khẽ liếc nhẹ một cái
thoáng qua trên tờ giấy vừa chụp được vào tay kia, trên mặt hắn chợt lóe lên một vẻ ngưng trọng vô cùng. Hứa Nhạc cũng không biết sự bố trí quân lực của Quân đội Đế Quốc ở bên ngoài bức tường tòa đại viện này là như
thế nào, cũng không biết ở đó sẽ có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi
chính mình. Nhưng mà bất luận nói như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng
không muốn tiếp tục cùng với Hoài Thảo Thi ở cùng một chỗ nữa, sau đó
ngu xuẩn chờ đợi đối phương triệu gọi đến vô số bộ đội tinh nhuệ của Đế
Quốc, một phen đem chính mình ra giết hàng trăm lần, hàng nghìn lần.
Hoài Thảo Thi nheo mắt nhìn chằm chằm về phía cái bóng dáng giống hệt như
một cánh chim khổng lồ đang tiêu sái bay thẳng qua bức tường đại viện
đằng kia, bên trong cặp mắt đang nheo lại giống như hai vầng trăng non
nhất thời hiện ra một tia ý tứ ngoan cường. Bàn tay phải của nàng ta rất nhanh chặt mạnh xuống phần đùi đang bị gãy xương đau nhức vô cùng bên
dưới kia, lớn tiếng kêu thét lên chói tai.
Đùi phải đã bị trọng
thương gãy xương, nàng ta biết rõ ràng chính mình cũng không có biện
pháp nào để mà lưu lại Hứa Nhạc cả. Nghĩ đến điều này, nàng ta không
khỏi có chút cảm khái đối với vận khí may mắn của tên gia hỏa kia. Một
trận chiến đấu liều chết hung hiểm vô cùng, trên người của cái tên gia
hỏa kia không biết có bao nhiêu cái xương cốt đã bị chính mình đánh cho
gãy nát, nhưng không ngờ hai cái đùi lại vẫn như cũ hoàn hảo không chút
tổn hao gì cả.
Lớn tiếng la hét chói tai kêu gọi người đến, nghe
qua rất giống như là phản ứng của một cô thiếu nữ bất lực đang ở trong
một cái ngõ tắt tối tăm nào đó bị một đám du côn vô lại cướp bóc khi dễ
vậy. Bản thân Hoài Thảo Thi từ trước đến giờ vẫn luôn ghét cay ghét đắng cái loại gào thét kêu cứu như thế này, nhưng mà lúc này nếu như muốn
đem cái tên gia hỏa kia lưu lại, ngoại trừ việc hô to một tiếng như thế, tựa hồ như không còn biện pháp nào khác nữa.
Trên từ giấy nhỏ mà người thần bí nào đó đã gắn lên trên đỉnh đầu của Đại Sư Phạm đang bị
treo ngược kia cũng chỉ viết mấy chữ Đế Quốc đơn giản, dùng một loại
phương thức vô cùng giản lược để giảng giải lại một chút tình huống bên
ngoài bức tường của tòa đại viện, hơn nữa lại còn chỉ ra một cái địa
điểm nào đó nữa. Hứa Nhạc quả thật cũng không hiểu rõ ràng lắm tình
huống chân chính phía sau màn của chuyện này, cũng rất khó có thể tin
nổi rằng Quân đội Đế Quốc ở phía sau bức tường đại viện kia thật sự đã
triệt thoái về phía sau. Hơn nữa hắn lại càng thêm nghi hoặc đối với
việc thần bí nhân kia trực tiếp một phen đem tờ giấy này dán lên trên
đỉnh đầu của Đại Sư Phạm. Chẳng lẽ người đó không nghĩ đến Hoài Thảo Thi có thể nhìn thấy trước mình hay sao?
Ôm trong lòng quyết tâm dứt khoát liều chết, hoặc là nói mặc kệ sống chết, hoặc nói chính xác hơn
là tìm đường sống trong cái chết, Hứa Nhạc phốc một tiếng đã nhảy thẳng
ra khỏi bức tường tòa đại viện. Thế nhưng cũng không có nhìn thấy cảnh
như mình đã tưởng tượng, cũng không có những dòng nước lũ sắt thép, cũng không có vô số những khẩu đại pháo cường đại đủ để phá cả một Chiến hạm đang chỉ về phía mình, mà cũng chỉ có một mảnh phế tích hoang vu nằm
trong một màn bóng đêm vắng vẻ tĩnh mịch mà thôi.
Hóa ra những gì ghi trên tờ giấy kia cũng đều là sự thật cả. Mơ hồ cách nơi này khoảng
mấy km có thể nhìn thấy ánh đèn pha của mấy chi bộ đội Đế Quốc này đang
chiếu rọi, trên bầu trời đêm cách nơi này hơn bốn mươi độ vẫn còn có thể nhìn thấy vô số những chiếc chiến đấu cơ đang dùng tốc độ cao không
ngừng quần đảo trên đó.
Vốn dĩ đang là một cái tử lộ, không ngờ
đột nhiên lại biến thành một cái sinh địa. Hứa Nhạc nhất thời biến thành một đầu thỏ hoang trốn chết, tốc độ dưới chân cũng không hề có chút
giảm bớt nào cả. Bởi vì lúc này từ bên trong sân lớn của tòa đại viện
phía sau đột nhiên vang lên tiếng thét mang theo sự phẫn nộ vô cùng của
Hoài Thảo Thi. Đám Quân đội Đế Quốc đang triệt thoái ra bên ngoài vòng
vây kia một khi nghe được tiếng hét to phẫn nộ kia của nàng, khẳng định
sẽ lập tức hành động lại, một lần nữa quay trở lại nơi này.
Vị
Công chúa Điện hạ Đế Quốc cực kỳ cường đại đến mức không giống như bình
thường kia, hóa ra cũng có thời điểm giống như một cô thiếu nữ bị ức
hiếp vậy, phát ra tiếng la hét chói tai đến như thế a. Trên mặt Hứa Nhạc nhất thời hiện lên một nụ cười nhàn nhạt vô cùng khoái hoạt. Đột nhiên ý cười ẩn chứa bên trong ánh mắt của hắn nhất thời trở nên ngưng trọng
lại một chút, giương mắt nhìn chằm chằm vào một đầu Robot đang đứng sừng sững bên trong một phiến rừng cây cách chỗ của hắn khoảng mấy trăm
thước.
Đó là một đầu Robot Lang Nha kiểu mới, toàn thân được bao
phủ bởi một màu kim loại sẫm màu, giống hệt như là một đống cấu kiện
khổng lồ đang được lắp đặt chặt chẽ lên trên một hệ thống động cơ kim
loại khổng lồ, đứng giữa những gốc đại thụ trong rừng cây rậm rạp giống
hệt như một gốc đại thụ đặc biệt, đang sừng sững ngạo nghễ giữa trời
đất, rất có khí thế oán khí bất bình mãnh liệt.
Khoang điều khiển của con Robot Lang Nha này cũng không có đóng lại, mà khẽ mở hờ ra. Bên trong đó cũng không có bất cứ gã phi công Đế Quốc nào cả. Thính lực của Hứa Nhạc vô cùng tốt, có thể rõ ràng nghe thấy thanh âm ong ong từ
trong đó phát ra, tựa hồ như hệ thống động cơ của con Robot đã nằm trong trạng thái khởi động sẵn sàng đợi lệnh xuất phát.
Các chi bộ đội Thiết giáp của Đế Quốc ở bốn phía xung quanh lúc này đang dùng tốc độ
cực cao hướng về phía phủ Đại Sư Phạm màu trắng đằng kia mà phóng tới.
Nhất là bóng dáng ngoan lệ của mấy chục đầu Robot Lang Nha khủng bố, chỉ trong khoảnh khắc liền phát ra những thanh âm xé gió chói tai, hóa
thành vô số những bóng dáng khiến kẻ khác phải hít thở không thông,
nhanh chóng phóng tới gần tòa đại viện màu trắng kia.
- Đầu Robot này là đặc biệt lưu lại cho chính mình hay sao?
Hứa Nhạc thoáng nhíu mày một chút, thầm nghĩ. Nhưng mà hiện tại hắn cũng
không có thời gian để mà lo lắng quá nhiều như vậy nữa. Hai chân mạnh mẽ giẫm lên mặt đất tràn đầy những mảnh vụ của cành cây cùng với thảm cỏ
xanh hơi chút thê thảm dưới chân, giống như một đầu chim chóc khổng lồ ở bên trong phiến rừng rậm mà phóng thẳng lên trên cao, ở trong không
trung làm ra một động tác xoay người vô cùng xinh đẹp, phốc một tiếng
liền chui thẳng vào bên trong con Robot Lang Nha vô chủ đang đứng sẵn ở
nơi đó.
Phần lưng phía sau mạnh mẽ va chạm mạnh với cái ghế dựa
bên trong khoang điều khiển, chấn động khiến cho xương cốt vốn đã bị gãy mấy cái của hắn nhất thời phát ra một trận đau nhức mãnh liệt. Sắc mặt
Hứa Nhạc nhất thời tái nhợt, thế nhưng cũng không có mở miệng rên lên
lấy một cái. Ngón tay của hắn rất nhanh xẹt qua trên màn hình cảm ứng
điều khiển, tay trái mạnh mẽ lôi kéo thanh thao tác điều khiển, giống
như một tia chớp vậy, rất nhanh bấm vào một vài những nút bấm phức tạp
bên dưới thanh điều khiển của con Robot, rất nhanh hoàn thành xong cái
động tác điều khiển đầu tiên của chính mình.
Cánh cửa khoang điều khiển đầu Robot Lang Nha rất nhanh chóng chặt lại, hệ thống dịch áp
điện tử bởi vì thừa nhận những thao tác với tốc độ viễn siêu bình thường mà rất nhanh bắt đầu rung động, phát ra thanh âm dát chi liên tục. Hệ
thống cơ pháo trên cánh tay trái máy móc của đầu Robot rất nhanh bắn ra
một phát. Cơ hồ là đồng thời, thân thể máy móc nặng nề của con Robot
cũng mạnh mẽ trầm xuống một chút. Phần động cơ gắn thêm vào trên phần
đầu gối máy móc của con Robot cũng phát ra một tiếng nổ mạnh cực lớn.
Vù!
Thanh âm gầm rú trầm thấp mà khổng lồ, mang theo vô số bùn đất từ dưới chân
bắn tung tóa lên khắp nơi nhất thời vang lên mạnh mẽ. Đầu Robot Lang Nha đang ẩn nấp bên trong phiến rừng rậm kia nhất thời làm ra một loạt các
động tác né tránh xinh đẹp, thành công tránh khỏi hai khỏa đạn pháo công kích tầm xa từ phía sau vừa mới phóng tới.
Một hồi nổ mạng kịch
liệt vang lên, thế nhưng lại hoàn toàn không thể nào xúc phạm đến đầu
Robot Lang Nha kia lấy một chút nào. Biểu tình của Hứa Nhạc cực kỳ bình
tĩnh, đưa vào một loạt các thao tác mệnh lệnh, hướng về phía ba đầu
Robot Đế Quốc đang dùng tốc độ cao đánh úp tới đằng kia mà phóng vọt
tới.
Chỉ thấy một mảnh điện quang lóng lánh nhất thời phát ra
chói chang. Đầu Robot Lang Nha mà Hứa Nhạc đang điều khiển trong khoảnh
khắc liền tăng tốc lên kịch liệt, kéo theo một dãy tàn ảnh khiến kẻ khác phải hoa mắt chóng mặt, hung hăng đạp một cước cật lực vào bụng của đầu Robot Đế Quốc xông lên trước nhất kia. Đồng thời hai bên cánh tay máy
móc đột nhiên bắn ra một loạt gai nhọn, khủy tay của cánh tay bên trái
đột nhiên xoay nhẹ một vòng, thần không biết quỷ không hai đâm thẳng vào vị trí khoang điều khiển của đầu Robot Đế Quốc thứ hai phóng tới ngay
sau đầu Robot đầu tiên.
Ba đầu Robot Đế Quốc này ngay sau khi
nhận được lời cảnh báo do Hoài Thảo Thi phát ra từ trong tòa đại viện,
liền ngay lập tức hướng tới phía này ngăn chặn Hứa Nhạc lại. Cả ba gã
phi công bên trong ba con Robot cũng đều là những nhân vật tinh nhuệ
nhất của đế quốc. Phản ứng của bọn họ tuyệt đối không thể không nhanh
chóng, hơn nữa áp đụng đội hình đột kích tam giác cũng vô cùng nghiêm
cẩn. Nhưng mà thật đáng tiếng… cũng giống như cái câu nói nhàm chám được lặp đi lặp lại vô số lần trong các kịch bản tiểu thuyết của Tịch Lặc
vậy, kẻ mà bọn họ gặp phải chính là Hứa Nhạc.
Phần đột thứ sắc
bén ở đầu cánh tay của phần cánh tay phải máy móc của con Robot Lang Nha lúc này đang đâm sâu vào bên trong khoang điều khiển của một đầu Robot
Đế Quốc, phát ra điện quang lóng láng vô cùng khủng bố. Đầu Robot Đế
Quốc còn lại bị hắn đạp bay ra phía sau thì không ngừng lui lại một cách thê thảm trong không trung. Con Robot Lang Nha do Hứa Nhạc đang điều
khiển bởi vì điều chỉnh hệ thống cân bằng một cách mạnh mẽ khiến cho
thân thể cả người chợt vặn vẹo lên một cách quái dị. Phần cơ pháo đặt
trên đầu cánh tay trái máy móc của con Robot Lang Nha nhất thời khai
hỏa.
Bồng lớn một tiếng chợt vang lên. Một phát đạn cơ pháo được
bắn ra một cách đơn giản cùng với trực tiếp. Một luồng ánh lửa diễm lệ
sáng ngời nhất thời chiếu rọi cả một khoảng không gian sáng sớm hắc ám.
Đầu Robot Đế Quốc cuối cùng kia trực tiếp bị oanh ngã nặng nề xuống mặt
đất!
Ngay khi đầu Robot Đế Quốc này ngã té thật mạnh xuống mặt
đất, gã phi công Đế Quốc đang ở bên trong khoang điều khiển kia vẫn như
cũ nghĩ mãi cũng không thể nào hiểu được, trong một khoảng cách ngắn
ngủi đến như thế, Hứa Nhạc dựa vào cái gì lại dám nổ súng bắn mình như
thế? Chẳng lẽ hắn không sợ những mảnh đạn nổ tung sẽ tự làm bị thương
chính mình sao? Chẳng lẽ hắn không sợ hồi nổ mạnh kịch liệt ngay sau đó
sẽ đến hay sao?
Đám người Đế Quốc trên cơ bản vẫn không hiểu biết đầy đủ về Hứa Nhạc, có lẽ Hoài Thảo Thi sẽ hiểu biết hắn rõ hơn một
chút, nhưng mà thân là chiến sĩ Cơ chiến mạnh mẽ nhất vũ trụ, hiện tại
nàng ta lại đang còn ở bên trong tòa đại viện màu trắng kia, biểu tình
nghiêm nghị cùng với lạnh lùng, chậm rãi bước tới con Robot đang ở trước mặt, còn chưa kịp leo lên trên khoang điều khiển.
Đối với Hứa
Nhạc, Lý Cuồng Nhân, Hoài Thảo Thi, những nhân vật cường hãn như vậy mà
nói, chỉ cần để cho bọn họ tiến vào trong con Robot, bọn họ liền có thể
làm ra vô số những sự tích điên cuồng mà người bình thường khác căn bản
không có khả năng tưởng tượng ra nổi. Cho dù là hiện tại Hứa Nhạc cũng
không có hệ thống cảm ứng ý nghĩ trợ giúp hắn tiến hành điều khiển
Robot, nhưng mà một khi tay trái cầm lấy cái thanh điều khiển kim loại
lạnh như băng, tay phải nhẹ nhàng lướt qua trên màn hình điều khiển cảm
ứng bóng loáng, ngồi vào trong khoang điều khiển có chút tối tăm kia,
cảm thụ được cái thân thể kim loại khổng lồ nặng nề ngay dưới thân mình
đang mạnh mẽ run rẩy… Vô số sự tự tin cùng với ý chí chiến đấu khủng bố
sẽ dũng mãnh tuôn trào vào bên trong thân thể của hắn, khiến cho hắn
càng trở nên cường đại hơn bình thường rất nhiều lần, cường đại đến mức
khó có thể chiến thắng nổi.
Ngay trong khoảnh khắc khi mà khẩu cơ pháo kia bắn ra một phát đạn pháo vô cùng mãnh liệt, con Robot Lang Nha mà hắn đang điều khiển kia chợt dùng một tốc độ không thể nào tin nổi
mạnh mẽ lùi nhanh về phía sau, xảo diệu đến cùng cực thoát ly khỏi phạm
vi những mảnh đạn vỡ công kích, ngay sau đó hóa thành một đạo cuồng
phong khủng bố, dùng một tư thái quỷ dị tuyệt nhiên mà rút lui về phía
sau.
Sau khi đụng gãy ba gốc đại thụ chắn ngang đường đi, đạp lên trên một bức tường sụp ở phía trước, hướng về phía Tây một đường mà bỏ
chạy, để lại phía sau một đống bụi mù.
Tề Đại Binh lúc này đang
đứng trên lầu một tòa tiểu viện xa xa, tay cầm kính viễn vọng điện tử,
bình tĩnh mà lạnh lùng tiến hành quan sát hết thảy một màn này xảy ra.
Cái bức mật lệnh Hoàng gia mà tổ chức giả tạo ra kia căn bản không có
khả năng lừa gạt được Quân đội Đế Quốc quá lâu, cho nên hắn phải nhanh
chóng trước khi bọn họ phát hiện ra mà bỏ đi. Nhưng mà không biết vì cái gì, hắn lại cũng không có ngay lập tức rút lui, mà là ở một địa điểm
phụ cận tìm cách quan sát đầu Robot chuyên môn lưu lại đằng kia.
Hắn mãi vẫn không thể nào hiểu nổi tổ chức đến tột cùng là nghĩ muốn làm
cái gì. Đến khi nhìn thấy cái thân ảnh từ bên trong tòa đại viện màu
trắng kia nhảy tường lướt ra ngoài, hắn đại khái hiểu được sự khẩn
trương của Quân đội cùng với ý nguyện của tổ chức là vì cái gì. Nhưng mà bản thân Tề Đại Binh đối với đám người Liên Bang căn bản không có chút
hảo cảm nào, vì thế trong tiền thức hắn rất muốn nhìn thấy cảnh tên gia
hỏa kia ngã xuống chết đi.
Một đầu Robot Lang Nha cho dù có cường hãn đến thế nào đi chăng nữa, đương nhiên cũng không có khà năng thật
sự chống cự lại một chi bộ đội Thiết giáp có sức chiến đấu khủng bố
được. Nhiều năm nay hắn đã ẩn nấp bên trong Doanh đoàn Đặc chủng Hoàng
gia Đế Quốc, tự nhiên biết rõ ràng sức chiến đấu của đám bộ đội tinh
nhuệ đang bao vây xung quanh phủ Đại Sư Phạm này cường hãn đến mức thế
nào. Cho nên hắn đối với sự an bày của tổ chức cũng không khỏi nghĩ thấy có chút hoang đường cùng với buồn cười.
Hắn tay cầm kính viễn
vọng điện tử, nhìn thấy vô số đầu Robot Đế Quốc mang theo vô số bụi mù,
dùng tốc độ cực kỳ cao hướng về phía phương hướng kia mà đánh giết qua,
trên khóe môi chợt nổi lên một tia nụ cười khinh miệt cùng với lạnh lùng nhàn nhạt, trong lòng bắt đầu thương hại cho vận mệnh của tên người
Liên Bang kia.
Nhưng mà hết thảy những thứ phát sinh kế tiếp,
khiến cho hai bàn tay đang nắm cái kính viễn vọng của hắn nhịn không
được chợt trở nên cứng ngắc hơn một chút.
Bên trong phủ Đại Sư
Phạm chợt bùng nổ lên một thanh âm gầm thét vô cùng khủng bố. Một hồi
đối chiến Robot cực kỳ kịch liệt đang triển khai ở khu vực phế tích tiếp xúc cùng với khu rừng cây đằng xa. Trong khoảnh khắc đã có không biết
bao nhiêu làn mưa đạn trút thẳng xuống đằng kia, không biết bao nhiêu
ánh lửa bùng phát lên, chiếu rọi sáng rực khắp nơi. Thế nhưng bên trong
làn mưa đạn bão lửa khủng bố đó, thân ảnh của đầu Robot Lang Nha kia thế nhưng lại vẫn thủy chung không có ngã gục xuống, mà vẫn mãi sắc bén như lúc ban đầu, dũng mãnh phóng chạy đi về phía xa xa.
Cảm xúc
trong lòng Tề Đại Binh lúc này trở nên vô cùng phức tạp. Hắn buông cái
kính viễn vọng điện tử trong tay xuống. Bóng dáng chiến đấu tiêu sái
kiêu ngạo của đầu Robot Lang Nha kia tựa hồ như vẫn còn dừng lại trong
võng mạc của hắn. Trong lòng hắn chợt dâng lên một tia cảm khái trầm
trọng, cái tên người Liên Bang cướp đường mà chạy kia, hóa ra đúng là
dũng mãnh đến như thế.
Xem ra cái gã người Liên Bang kia thật sự có được một phần mười cơ hội có thể trốn chạy thành công!
Tề Đại Binh thoáng cau lại cặp mày có chút âm trầm của chính mình, sửa
sang lại hết thảy mọi thứ bên trong gian phòng của tòa tiểu viện, sau đó men theo một cái cầu thang bằng gỗ có bộ dáng cũ xưa, đi vào một con
đường thông đạo âm u trong lòng đất, hướng về phía điểm liên lạc đã định sẵn của tổ chức mà đi đến.