Gian Khách

Chương 203: Q.3 - Chương 203: Đông Bắc Thiên Bắc (C)




Khắp mặt đất là một mảnh gió tuyết mù mịt, trên bầu trời là một mảnh mây đen nặng nề dày đặc, hơn nữa những luồng khói đen không ngừng bốc lên không trung, theo những luồng gió tuyết mà bay tán loạn khắp nơi xung quanh, khiến cho ánh sáng có chút ảm đạm.

Bốn phương tám hướng thỉnh thoảng lại vang lên một chút thanh âm tiếng súng tạch tạch. Bất luận là đám Quân viễn chinh Đế Quốc đang ẩn nấp trong các hầm hố giữa sông băng, hay là các binh sĩ bộ đội của Thanh Long Sơn, bởi vì sự cố ngoài ý muốn mà lâm vào hồi phục kích, tựa hồ đều bị băng giá đông lạnh, thế nhưng vẫn không ngừng hò hét cùng với dâng trào nhiệt huyết, chỉ là hơi có chút buồn tẻ đơn điệu mà khu động cò súng. Những viên đạn bắn ra về phía trước, đánh văng lên một vài mảnh băng tuyết, hoặc là đánh hạ một gã địch nhân nào đó. Không ai chú ý đến ở phía thắt lưng của đỉnh băng bên sườn ở phương hướng phía Tây Nam, đột nhiên có hai đầu Robot Liên Bang màu tuyết trắng đang trầm mặc im lặng đứng đó trong màn gió tuyết mịt mù.

Sau khi tiến vào khu vực bão địa từ bộc phát mạnh mẽ, hệ thống theo dõi quan sát toàn khu vực SCC của con Robot MXT cùng với hệ thống rada quan sát bán kính nửa km cũng bị quấy nhiễu cực kỳ mãnh liệt, trên màn hình điều khiển thỉnh thoảng hiện lên mấy ký hiệu cảnh báo, ngọn đèn màu đỏ đơn giản bên trong khoang điều khiển cũng không ngừng chớp tắt.

Hứa Nhạc cũng không có để ý đến mấy cái vấn đề này, chỉ là trầm mặc nhìn chăm chú vào màn hình quan sát trên màn hình điều khiển, nhìn chăm chú vào những hình ảnh chiến đấu khiến cho hắn cực kỳ động dung trên chiến trường tuyết vực cách mình gần nhất…

Thương Thu ngồi ngay bên cạnh hắn thì đang tiến hành những thao tác bài trừ sự quấy nhiễu. Động tác của cô nàng vẫn như xưa vô cùng bình tĩnh ngắn gọn mà nhanh chóng. Thân là Công Trình Sư thủ tịch nghiên cứu chế tạo ra con Robot MX, một vị Công Trình Sư thiên tài chân chính. Mặc dù là Hứa Nhạc đến làm những cái động tác này, cũng không có khả năng làm tốt hơn cô nàng được.

Một tiếng vang tích tích nhỏ vang lên, hai con Robot đang bị vây trong trạng thái mất đồng bộ cơ hồ là đồng thời khôi phục lại đại bộ phận cơ năng điện tử của mình, bằng vào những thao tác con người, đối mặt với đại tự nhiên thần bí không thể đối kháng kia, lại có thể vãn hồi lại đại bộ phận những tổn thất nào đó.

Thông qua năng lực tính toán của máy tính điện tử trên con Robot cùng với quan sát bằng mắt thường, Hứa Nhạc đại khái đã xác định được phạm vi khu vực tác chiến trên chiến trường. Chi bộ đội Thanh Long Sơn đang bị vây khốn kia về mặt số lượng nhiều hơn trong đánh giá của hắn rất nhiều, đại khái có khoảng hơn hai ngàn người, hẳn là trước khi bị đám người Đế Quốc phục kích, quân sối đại khái cũng tiếp cận biên chết một Quân đoàn chính quy, nhưng mà…

Chi bộ đội Thanh Long Sơn này hôm nay đúng là đang bị phân tác rải rác thành vô số những chi tiểu đội nhỏ, ở một khu vực sông băng rộng khoảng mấy chục km vuông mà tiến hành chiến đấu ngoan cường. Loại cục diện này thật sự có chút không ổn chút nào. Nếu như không thể mau chóng sửa chữa lại hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa của bọn họ, chỉ sợ chuyện chi bộ đội này bị hủy diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Rầm rầm!

Ở phương xa nào đó của khu sông băng chợt truyền đến mấy thanh âm nổ mạnh cực kỳ nặng nề, sau đó lại có những tiếng súng tạch tạch vang lên, mơ hồ có thể nghe ra được có người nào đó bị thương, thống khổ kêu gào thảm thiết.

- Tìm được Tổng bộ Doanh đoàn của bọn họ hay không?

Hứa Nhạc hướng vào trong hệ thống rất nhanh hỏi một câu, ánh mắt ở trong cái thế giới tràn ngập một màu xám trắng ở trên màn hình vi tính trước mặt không ngừng tìm kiếm con đường di chuyển đến bụng của khu vực chiến địa. Điều khiến cho hắn cảm thấy có chút khó giải quyết chính là, hỏa lực của đám người Đế Quốc kia hiện tại nhìn qua cũng không mãnh liệt cho lắm, nhưng àm phía trước rõ ràng là có rất nhiều điểm trang bị hỏa lực hạng nặng vẫn còn ẩn núp chưa có bộc phát sức mạnh.

- Hệ thống định vị sóng trắc lọc cũng chỉ có thể chính xác trong phạm vi năm trăm thước mà thôi.

Bên trong khoang điều khiển chợt vang lên thanh âm trả lời của Bạch Ngọc Lan:

- Phương vị đại khái ở hướng đông, cách đây khoảng bảy km… Vận khí của chúng ta cũng rất tốt, Tổng bộ Doanh đoàn của bọn họ cũng không có ở trong khu vực chính giữa chiến địa, hơn nữa cách chúng ta cũng tương đối gần. Nếu như Tổng bộ Doanh đoàn này nằm ở nơi địa phương xa nhất, ai cũng không có cách nào tìm ra được nơi đó cả.

- Thu được rồi!

Hứa Nhạc nhẹ nhàng lẫy động cây gậy điều khiển trước mặt mình, sau đó xoay người ra phía sau, lấy ra cái thùng máy tính xách tay màu đen quen thuộc, bắt đầu chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu. Từ nơi này muốn đi đến khu vực sông băng phương hướng Tổng bộ Doanh đoàn của chi bộ đội Thanh Long Sơn này, hẳn là có rất nhiều cứ điểm hỏa lực của đám người Đế Quốc, nhưng mà sắc trời đã dần dần tối đen, ngoại trừ việc mạnh mẽ tiến lên, tựa hồ cũng không có nhiều sự lựa chọn cho lắm.

- Cái hòm áp cơ của anh tựa hồ như so với trước kia hình như nhỏ hơn một chút thì phải?

Thương Thu đưa tay lên đẩy đẩy cái cặp kính mắt ở trên mũi mình, đột nhiên mở miệng hỏi.

- Đây là lễ vật mà một người bạn vừa mới tặng cho tôi. Những chuyện tình một lát nhìn thấy, phiền cô giữ bí mật giúp tôi.

Hứa Nhạc trả lời, cũng không có giải thích đây là phần lễ vật đặc biệt mà Giản Thủy Nhi thông qua con đường đặc thù mà đưa đến cho mình. Chính là một bộ hệ thống cảm ứng ý nghĩ kiểu mới chuyên dụng của Phí Thành Lý Gia.

Hứa Nhạc cởi bỏ bộ đồng phục phi công của chính mình, lộ ra một cỗ thân thể mạnh mẽ mà vô cùng cân xứng, bắt đầu mặc lên mình một bộ trang bị so với hệ thống cảm ứng ý nghĩ mà chính mình thiết kế thì nhẹ hơn rất nhiều. Thương Thu ngồi bên cạnh thì kinh ngạc mà gỡ xuống cặp kính mắt, thế nhưng cũng không có nói gì, trong ánh mắt chợt hiện lên một chút tia dị sắc.

Thật lâu rồi không điều khiển Robot tác chiến…

Thân hình xích lõa nửa thân trên của Hứa Nhạc nhẹ nhàng khẽ dùng sức một chút, phần đầu gối phải hơi cong lên, cảm nhận được trên làn da truyền đến những cảm giác tê tê đau đớn quen thuộc, cảm nhận được mỗi một lỗ chân lông thoáng giãn ra, hữu lực, nghe con Robot dưới chân truyền đến tiếng dịch áp quen thuộc, không khỏi thật sâu hút nhanh một ngụm, cảm giác được một cỗ lực lượng khiến cho kẻ khác phải mê say đang một lần nữa xuất hiện trong thân thể của mình.

Theo động tác của hắn, con Robot MXT màu trắng đang im lặng trầm mặc ẩn núp trong một màn gió tuyết màu trắng, đầu gối khẽ cong lại một chút, chậm rãi đứng thẳng người dậy.

Dựa theo kế hoạch đã định ra sẵn trước đó, mục đích của bọn họ lần này đến đây chính là trợ giúp cho Bộ Chỉ Huy của chi bộ đội Thanh Long Sơn sửa chữa lại hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa, chứ không phải điên cuồng chỉ dựa vào hai con Robot thế hệ mới để mà đi đánh tan cả một chỉnh biên Đại đội của Quân viễn chinh Đế Quốc. Con Robot của Hứa Nhạc đảm nhiệm vai trò tiên phong, hoặc nói chính xác hơn là làm con mồi, hấp dẫn phần lớn hỏa lực của đám người Đế Quốc ở bên ngoài khu vực chiến đấu, mạnh mẽ mở ra một cái thông đạo, yểm trợ cho con Robot của Bạch Ngọc Lan rất nhanh chạy xuyên qua khu vực chiến địa, đến được mục đích là Tổng bộ Doanh đoàn, đem những linh kiện sửa chữa quan trọng đến được nơi đó.

Con Robot MXT ở phía sau bắt chước theo động tác của đầu Robot phía trước, cũng chậm rãi đứng lên, hệ thống song động cơ phát ra thanh âm vù vù trầm thấp, đem mớ bông tuyết rơi đầy trên thân ngoài của mình đánh rơi xuống mặt đất.

Bên trong khoang điều khiển của con Robot, Hùng Lâm Tuyền trầm mặc khởi động hệ thống điều khiển dự bị. Bạch Ngọc Lan thông qua màn hình vi tính điều khiển trước mặt, nhìn thấy những hình ảnh chiến đấu không mấy kịch liệt cho lắm, nhưng lại là một thảm sát đặc biệt tàn khốc ở phía xa xa, ngữ khí trầm trọng hướng vào trong hệ thống mà nói:

- Cẩn thận một chút, cái bọn gia hỏa Đế Quốc này so với những tên mà chúng ta từng gặp qua trước kia còn điên cuồng hơn rất nhiều đó.

Đúng vậy, đám Quân viễn chinh Đế Quốc ở trên ba cái hành tinh hệ cũng đều đã đi đến phía cuối con đường, lúc này cũng đã lâm vào trạng thái điên cuồng cuối cùng trước khi chết đi. Nhất là chi bộ đội thảm thiết ảm đạm nhất ở trên tình cầu 5460 này. Bộ Tư Lệnh Quân viễn chinh Đế Quốc dưới sự cầm đầu của vị lão Tướng quân An Bố Lý tuy rằng vẫn như cũ mạnh mẽ cường lực mà khống chế được mấy vạn danh tàn quân này, nhưng mà cái loại cảnh ngộ không có đường lui, không có đường đi thê thảm như thế này, khiến cho đám quân nhân sĩ quan binh lính Đế Quốc ai nấy cũng đều tiến nhập vào một trạng thái điên cuồng nào đó, thậm chí có thể nói là trạng thái tự sát cũng được.

Bởi vì nguyên nhân của những cơn bão tuyết cùng với trận bão địa từ, khiến cho đám Quân viễn chinh Đế Quốc phi thường may mắn, thành công vây khốn được một chi Quân đội Liên Bang ở nơi này. Bọn họ tập kết binh lực của toàn bộ một chỉnh biên đại đội, hướng về phía chi Quân đội Liên Bang này khởi xướng công kích mãnh liệt.

Bọn họ rất rõ ràng trang bị hỏa lực cùng với đạn dược của chính mình lúc này đã tiến đến bên cạnh tình huống khô cạn rồi, cùng với khả năng bổ sung liên tục của Quân đội Liên Bang là kém nhau cực kỳ xa. Một trận phục kích này mặc dù có thể thắng được, nhưng chính là chi bộ đội của chính mình cũng phải trả một cái hậu quả vô cùng thảm trọng. Bọn họ rất rõ ràng mặc dù có thể đem chi bộ đội Liên Bang này toàn bộ tiêu diệt sạch, thế nhưng cũng không có biện pháp nào có thể thay đổi sự thật tàn khốc là Quân viễn chinh Đế Quốc sẽ bị tiêu diệt tại Tây Lâm này…

Nhưng mà cho dù có là như vậy thì thế nào cơ chứ? Ngay trong khoảnh khắc trước khi ngã xuống chết đi, còn đang ở trong trạng thái hồi quang phản chiếu, đột nhiên phát hiện ra được còn có thể giết chết được càng nhiều địch nhân, cái loại cơ hội này bọn họ như thế nào lại không bắt lấy đây cơ chứ? Đám người Đế Quốc thậm chí cũng không thèm quan tâm đến phiên hiệu của chi bộ đội Liên Bang đang bị mình bao vây kia là gì. Trong suy nghĩ của bọn họ, Quân đội của Chính phủ Liên Bang cùng với Phiến Quân Thanh Long Sơn cũng không có gì khác nhau cả, bọn chúng cũng đều là người Liên Bang, và bọn chúng cũng đều đáng chết!

Trên một mảnh sườn dốc phủ đầy tuyết trắng, hơn mười gã binh lính của Quân viễn chinh Đế Quốc đang tiến hành đột tiến ngay trước trận địa của chi bộ đội Thanh Long Sơn. Bọn họ cũng không có hò hét, cũng không có kêu gào khóc thét thảm thiết gì cả, chỉ là khuôn mặt bình tĩnh, cặp mắt đỏ bừng bừng, giẫm lên thi thể của những đồng bọn đã tử vong cứng ngắc nằm im lặng, bị vùi lấp trong tuyết trắng, dùng sức mà khu động cò súng không ngừng. Những cái cò súng bằng kim loại đã bị giá lạnh đông lạnh đến mức có khả năng phá hoại da thịt khủng bố như một cái bàn ủi nóng đỏ bình thường. Những ngón tay của đám binh lính Đế Quốc này sớm đã bị thối rửa đến mức thấy được cả xương cốt bên trong, thế nhưng động tác của bọn chúng lại vẫn như cũ vô cùng chuẩn xác, một giây cũng không hề ngừng lại.

Một tiếng rít vang lên, một viên đạn bay xẹt qua, bắn trúng vào hốc mắt của một gã binh lính Đế Quốc ở hàng đầu. Hoa máu pha trộn với óc màu trắng nhờ nhờ đồng thời bắn phụt ra, thế nhưng hắn cũng không có ngay lập tức ngã xuống, mà là nương dựa vào một cái bản năng trước khi chết nào đó, hướng về phía trước bắn ra hai viên đạn cuối cùng còn sót lại trong khẩu súng của mình, mãi cho đến khi những viên đạn kế tiếp của đám bộ đội Thanh Long Sơn ầm ầm bắn qua, đem lồng ngực của hắn bắn phá thành một mảnh hỗn độn máu xương, lúc này hắn mới cam tâm tình nguyện ngã sấp xuống bề mặt băng tuyết, hai chân chỉ khẽ co nhẹ một cái liền không còn bất cứ động tĩnh gì nữa cả, giống như là đã được giải thoát, liền chết đi…

Ở một góc khoảng ba mươi độ ở phía Tây Bắc, một tầng phòng tuyến ở khu vực phía sườn của chi bộ đội Thanh Long Sơn rốt cuộc cũng đã bị đột phá. Hơn ba trăm gã bính lính Đế Quốc hướng về phía trận địa của chi bộ đội cô độc chống đỡ liên tục suốt hai ngày một đêm này mà khởi xướng tiến công mãnh liệt. Đám chiến sĩ Thanh Long Sơn không ngừng bắn, hơn ba trăm gã binh lính Đế Quốc thế nhưng lại cũng không hề tiến hành bắn chống lại, mà là mạnh mẽ đón đỡ những viên đạn tử vong kia, gian nan ở trên mặt đất tràn đầy tuyết trắng mà không ngừng đột tiến về phía trước, cố gắng đạt tới khoảng cách gần nhất có thể bắn phá được, mà hoàn toàn bất kể dến chuyện bên cạnh mình bất cứ thời khắc nào cũng có đồng bạn mình ngã xuống. Mà trên thực tế, ngay khi đám đồng bạn của bọn họ ngã xuống, trên mặt đám binh lính Đế Quốc cũng căn bản không có bất cứ cảm xúc nào cả, chỉ là bình tĩnh cúi người xuống nhặt lên những khẩu súng của đồng bạn, lại hướng về phía trước khởi xướng xung phong.

Đây là bởi vì tất cả bọn họ cũng đều rất rõ ràng, súng ống của chính bản thân mình cũng chỉ có một băng đạn dược duy nhất mà thôi. Mà mỗi một viên đạn trong đó, cũng cần phải được phát huy công dụng lớn nhất của nó. Ở trong loại hoàn cảnh tuyệt vọng như thế này, mạng người vĩnh viễn cũng không thể quan trọng bằng với đạn dược được.

Ba trăm gã binh linh Đế Quốc nhảy vào trong trận địa của liên đội nào đó của chi bộ đội Thanh Long Sơn, lúc này cũng chỉ còn lại có một nữa quân số. Một hồi bắn loạn gần người cực kỳ thảm thiết ở trên mảnh cánh đồng tuyết kia đột ngột được triển khai. Đám binh lính Đế Quốc điên cuồng trên cơ bản cũng không hề quan tâm đến nguy hiểm sẽ bị đột kích trong không gian gần như vậy, lại càng không cần quan tâm việc khai hỏa trong khu vực nhỏ như vậy có thể nào ngộ thương đồng bạn mình hay không!

Tiếng súng nhất thời chợt vang lên, ước chừng ba giây sau đó liền nhất thời dừng lại một cách cô đơn trầm mặc, chỉ còn có một mảnh thi thể cùng với những người trọng thương đang thống khổ kêu rên mà thôi, cũng lại còn có được mười gã binh lính Đế Quốc còn đứng vững, lúc này cặp mắt của bọn họ cũng đều tràn ngập loại quang mang thô bạo điên cuồng…

Liền vào lúc này, một gã chiến sĩ Thanh long Sơn hai chân ghim đầy những mảnh đạn của đám binh lính Đế Quốc, khẽ nhếch môi cười cười một chút, sau đó dùng bàn tay trái còn rảnh rỗi của mình, ấn hạ cái nút lựu đạn cảm ứng bên người, tiến hành bạo liệt cái hòm đạn dược ngay phía sau người mình…

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, một chùm khói lửa mù mịt, một đạo khói đen bốc lên, trận địa của liên đội Thanh Long Sơn nhất thời đình trệ lại một chút, mà hơn ba trăm gã binh lính Đế Quốc cũng toàn thể bỏ mình.

Quân viễn chinh Đế Quốc cùng với bộ đội Thanh Long Sơn quấn bện với nhau trên cánh đồng tuyết tại khu sông băng kia, hỗn chiến thành một tràng chiến đấu thảm khốc vô cùng kịch liệt, đã giằng co với nhau suốt hai ngày một đêm rồi. Những hình ảnh chiến đấu thảm thiết giống như thế kia, hầu như đã phát sinh ở mỗi một góc trong khu vực chiến đấu ở giữa vùng băng tuyết này.

Song phương không ngừng giao chiến kịch liệt, cũng không có được khoảng thời gian rảnh tay để mà đi dọn dẹp các cổ thi thể của những người đã bỏ mình, nhưng bởi vì chiến trường này vô cùng rộng rãi, cho nên thi thể của những chiến sĩ ngã xuống chung quanh cũng không có gây cho người ta một loại cảm giác chồng chồng chất chất dày đặc. Máu từ trong miệng vết thương đổ ra cũng liền bị đông lạnh lại thành hồng tinh, cũng không có quá nhiều hơi máu tanh tiêm nhiễm trên toàn bộ chiến trường. Trên cánh đồng tuyết trắng của khu sông băng trống trải này, đã có mấy ngàn cổ thi thể, liền giống như những ký hiệu dấu ngắt câu màu đen vậy, làm đẹp cho một thiên văn vẻ điên cuồng nào đó…

Trong trận địa chiến đấu thảm liệt không đếm được số lượng thương vong. Mỗi khi một làn khói đen bắt đầu tiêu tán đi, cũng đều có thể nhìn thấy được hình ảnh những binh lính song phương vì ẩu đả lẫn nhau mà cùng chết đi. Thân hình của bọn họ sớm bị đông lạnh lại thành ra cứng ngắc, thế nhưng lại vẫn như cũ gắt gao quấn bện lấy nhau tại một chỗ, tay vẫn cầm lấy dao găm, mạnh mẽ đâm vào thân thể của đối phương, đem bộ quân trang của đối phương xé rách ra thành một mảnh tan nát…

Một doanh đoàn nào đó của bộ đội Thanh Long Sơn với quân số ba nghìn bốn trăm người, hôm nay cũng chỉ còn lại có hai ngàn người. Mà một chỉnh biên đại đội Quân viễn chinh Đế Quốc với quân số một vạn người này, bởi vì cái loại phong cách chiến đấu điên cuồng tự sát như thế này, lại chẳng biết đã có bao nhiêu người ngã xuống chết đi rồi.

Đám người Đế Quốc kia cũng đều điên lên cả rồi. Bọn họ mặc kệ thân thể của chính mình đang bị gió tuyết đông lạnh đến mức run cầm cập, không ngừng hướng về phía trận địa của bộ đội Thanh Long Sơn mà cuồn cuộn không ngừng lao vọt đi, cầm lấy những khẩu súng đã gần cạn kiệt đạn dược, giẫm lên những chiếc giày quân dụng đã rách đến mức lòi cả da thịt ra, không ngừng tiến lên phát động một hồi giết người, hoặc là tự sát.

Những người không có tự mình tham gia vào trận chiến đấu thảm thiết này, vĩnh viễn không thể nào lĩnh hội được loại không khí điên cuồng tuyệt vọng tràn ngập trong các làn gió tuyết lạnh lẽo, vĩnh viễn không thể nào tưởng tượng ra được điểm mấu chốt của một hồi chiến đấu thảm thiết này là cái gì. Đây cũng không phải là một hồi đồng quy ư tận đến một trái lựu đạn cuối cùng mới ngưng, cũng không phải là một con mã tấu sắc bén khi đâm thẳng vào người thì mặt cũng không đổi màu, mà là một loại hoàn cảnh giá lạnh yên tĩnh trầm mặc đến mức khiến người khác phải phát cuồng lên. Một bước cũng không nhường nhau, là một loại lấy mạng đổi mạng theo lẽ thường nào đó, mặt không đổi màu…

Đây là một hồi chiến đấu nhất định sẽ được ghi nhập vào trong lịch sử chiến tranh của Quân đội Liên Bang. Đối mặt với một hồi tiến công điên cuồng của đám người Đế Quốc đã cô đơn tuyệt vọng, chi bộ đội Thanh Long Sơn mà quân số đã rảnh rất nhiều rồi này, mãi vẫn kiên trì đến được hiện tại, giống hệt như một cây xương rồng cứng cỏi, mạnh mẽ chống đỡ đứng vững suốt hai ngày một đêm không ngã!

Bọn họ không có bị sự điên cuồng của đám người Đế Quốc kia dọa cho kinh sợ vỡ mật, mặc dù lúc này ở bên ngoài Tổng bộ Doanh đoàn của khu vực chiến đấu, bởi vì hệ thống liên lạc chỉ huy chiến trường bị hao tổn nghiêm trọng mà mất đi năng lực nắm vững toàn cục, nhưng mà bọn họ cũng vốn không hề nghĩ đến chuyện lui lại.

Bởi vì đám bọn họ chính là đến từ Thanh Long Sơn, đến từ tầng lớp dân chúng vất vả khổ cực ở dưới đáy của xã hội Liên Bang, trầm mặc mà chịu đựng khổ cực, bởi vì đám bọn họ đều là công dân của Liên Bang, mà đây lại chính là lãnh thổ của Liên Bang…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.