- Đợi sau khi chiến dịch lần này chấm dứt, ta sẽ hướng Bộ Quốc Phòng đề nghị cắt bỏ quyền hạn hiện thời của Đông Phương Phái.
Đỗ Thiếu Khanh vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:
- Cậu cũng không cần phải biện hộ cho hắn nữa.
Tây Môn Cẩn thật ra cũng không có định thay Đông Phương Phái mà cầu
tình, bởi vì hắn rất rõ ràng vị Sư Đoàn trưởng mà hai người bọn họ đã
lập chí đi theo trước mặt mình này có được tính tình kiên nhẫn lãnh lệ
đến thế nào. Một khi ông ta đã làm ra một quyết định gì đó, trừ phi có
một vị Tướng quân cấp bậc cao hơn ông ta trực tiếp dùng quân lệnh để áp
chế, bằng không ông ta sẽ tuyệt đối không thay đổi quyết định của mình.
- Vâng, Sư Đoàn trưởng!
Tây Môn Cẩn ngay sau đó sạch sẽ lưu loát mà thay đổi chủ đề:
- Căn cứ theo suy tính, Doanh đoàn tiền trạm của Thanh Long Sơn xâm
nhập vào trong khu vực bão từ bùng nổ mạnh mẽ nhất, rất khó có thể chống đỡ qua được mấy ngày hôm nay. Cho dù là ba cái Doanh đoàn của Sư đoàn
Thiết giáp 17 toàn bộ đuổi kịp đi tới, chỉ sợ là cũng đã muộn rồi. Dù
sao tình hình khí hậu bên kia vô cùng ác liệt. Đám người Đế Quốc lại đã
tập kết toàn bộ các tàn quân của mình lại, sự chênh lệch về mặt lực
lượng vốn dĩ rất lớn.
- Chiến tranh mặc dù là do con người thực hiện, nhưng tuyệt đối cũng không thể bỏ qua tác dụng của trang bị…
Đỗ Thiếu Khanh trầm giọng nói:
- Đạn dược, trang bị của đám tàn quân Đế Quốc có thể duy trì được những luồng sóng công kích cường độ cao liên tiếp hay không, bản thân cũng đã là một vấn đề rồi… Nếu như, Trung Tá Hứa Nhạc có thể tiến hành sửa chữa lại được hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa của Doanh đoàn Thanh Long
Sơn kia, có lẽ bọn họ vẫn còn có thể tiếp tục chống đỡ được.
Hai người ở giữa Sư Bộ tiến hành một hỏi một đáp, cực kỳ giống như là ở trong học viện, một vị Giáo sư cùng với gã học viên của mình đang trao
đổi bài học thực tế với nhau. Trên thực tế thì, từ sau khi Đỗ Thiếu
Khanh bắt đầu nhập ngũ, hắn từ trước đến giờ vẫn luôn đối với đám thuộc
hạ vô cùng sẵn sàng chỉ giáo những tiêu chuẩn chỉ huy chiến lược. Tây
Môn Cẩn thì lại vô cùng chăm chú lắng nghe những phân tích của Sư Đoàn
trưởng, tâm tình thế nhưng lại cùng với trước đây có chút khác biệt.
Trong lòng bất chợt sinh ra một tia nghi hoặc nhàn nhạt.
Lý niệm tác chiến của các chi bộ đội Liên Bang, mãi vẫn luôn mơ hồ chia ra làm hai loại lý niệm hoàn toàn khác nhau. Một cái chính là chú trọng về mặt trang bị, một cái chính là chú trọng vào phong cách chỉ huy tác
chiến. Lý niệm cùng với công tác huấn luyện từ trước đến giờ của Sư đoàn Thiết giáp 7 chính là chú trọng về mặt phương diện chỉ huy chiến lược
này. Năm trước Bộ Quốc Phòng ở trong căn cứ huấn luyện chỉ huy của Bộ
Quốc Phòng đã triển khai một hồi thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp,
chính là muốn hướng về phía các quân nhân sĩ quan cao cấp của Quân đội
Liên Bang thể hiện khả năng đột phá mang tính cách mạng của đầu Robot MX kiểu mới, hầu mong muốn mang đến một hồi cải cách đối với trận chiến
tranh lần này. Nhưng mà tựa hồ như hiệu quả cũng không được quá mức rõ
rệt như mong đợi.
Trong hai loại lý niệm quân sự này,
Đỗ Thiếu Khanh không hề nghi ngờ chính là nhân vật điển hình nhất của
loại lý niệm thứ hai. Nhưng mà hiện tại xem ra, tựa hồ… chính bản thân
ông ta đã làm ra một loại thay đổi nào đó. Ở trong Sư đoàn Thiết giáp 7
đã trang bị một lượng lớn đầu Robot MX kiểu mới của Quân đội Liên Bang. Ở trong đại đa số các lần chiến dịch quân sự trong hồi chiến tranh này,
hết thảy các điều kiện tác chiến mà ông ta tiến hành, cũng đều phát huy
ra lực công kích siêu cường của đám Robot MX. Cái loại chuyển biến về
mặt lý niệm chỉ huy như thế này, liền trong câu nói vừa rồi kia đã thể
hiện rõ ràng không chút bỏ sót.
- Về mặt tuân thủ kỷ luật, Đông Phương Phái không hề làm sai cái gì. Vấn đề này ta cũng không muốn bàn lại nữa.
Đỗ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn về phía tấm bản đồ điện tử trước mặt mình, lạnh nhạt nói:
- Nhưng mà một khi đã ngay từ đầu quyết định không hành động, như vậy
kế tiếp cũng liền không nên cử động quá nhanh. Sư đoàn Thiết giáp 17 so
với chúng ta đã hành động sớm hơn một bước, cái loại công lao này cũng
không cần mạnh mẽ chiếm đoạt.
- Vâng, Sư Đoàn trưởng!
Tây Môn Cẩn gật gật đầu đáp ứng. Tiếp theo sau đó biểu tình nhất thời ngưng đọng lại, hạ giọng nói:
- Tôi vừa nhận được tin tức từ phía bên tinh cầu S1 bên kia. Có thể một thời gian sắp tới cần phải đi về một chuyến.
Bàn tay đang cầm cây bút ghi chép điện tử của Đỗ Thiếu Khanh khẽ nắm
chặt lại một chút, thoáng trầm mặc một lát, nhưng cũng không có mở miệng nói gì, tiếp tục tiến hành công tác thôi diễn quân sự của chính mình,
tựa hồ như ngầm tỏ vẻ đồng ý.
Tây Môn Cẩn khẽ mỉm cười, đứng sau lưng Đỗ Thiếu Khanh làm ra một động tác kính chào theo tiêu
chuẩn nghi thức của Quân đội Liên Bang, sau đó xoay người đi ra khỏi
gian phòng.
Đỗ Thiếu Khanh lúc này mới ngẩng đầu nhìn
lên, nhìn về phía cánh cửa mở rộng không một bóng người. Suy nghĩ của
ông ta cũng không biết thả đi đến phương trời nào. Trong hai tròng mắt
thường xuyên toát ra những tia quang mang lãnh liệt giống như băng
tuyết, chợt hiện ra một tia nghi hoặc vô cùng hiếm có cùng với một tia
ảm đạm và tự xét.
Những người lập chí trung thành đi
theo hắn như Tây Môn Cẩn cùng với Đông Phương Phái vậy, ở trong Quân đội Liên Bang này, những đối tượng mà Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh thưởng
thức cũng có không ít. Ông ta lúc này cũng thật sự không biết Tây Môn
Cẩn vào thời điểm này quay về Thủ Đô Tinh Quyển để làm cái gì. Nhưng mà
bởi vì đó chính là ý tứ của người đó, cho nên ông ta cũng không khẽ đến
sẽ hỏi đến. Chỉ là trong mơ hồ, ông ta tựa hồ cảm thấy có chút chuyện
tình gì đó không tốt đang phát sinh. Nhưng mà ông ta lại ngầm đồng ý cho cái loại sự tình này phát sinh…
Ở một loại thời khắc
nào đó, không thèm nhắc tới, bản thân chính là một loại bày tỏ thái độ
chân thật nhất. Cặp mắt của Đỗ Thiếu Khanh khẽ nheo lại một chút, nhìn
thấy được một tia bóng râm nhàn nhạt ẩn sâu bên trong nội tâm của chính
bản thân mình. Trong lòng chợt sinh ra một tia tình tự cực kỳ phức tạp
nào đó, tay phải theo bản năng khẽ dùng sức một chút. Rắc một tiếng vang lên, cây bút ghi chép điện tử trong tay ông ta đã gãy làm đôi. Loại mực màu đen bên trong ruột của cây bút nhất thời tuôn trào ra, rơi thẳng
lên trên tấm bản đồ điện tử, đem một khu vực bão tuyết cuồng bạo ở phía
Đông Bắc, vẽ loạn ra thành một mảnh vết bẩn thật to.
o0o
Trong khu vực giao chiến giữa cánh đồng tuyết trên khu vực sông băng,
vẫn như cũ là những vũ điệu tuyết bạo điên cuồng. Ở chính giữa khu vực
chiến trường, trên một cái gò đất bằng băng tuyết gần sát với trận tuyến của đám người Đế Quốc, một ụ tuyết trắng động lại ở đó bị gió thổi áp
bách quá mức, khiến cho gần cứng như băng. Trong tầm nhìn bị vô số những bông tuyết hỗn loạn hạn chế lại, không thể nhìn thấy được cái gì khác
thường cả. Cũng chỉ có thể nhìn thấy một khối đá tảng màu đen to lớn gì
đó, mơ mơ hồ hồ nổi lên trên phía trước ụ tuyết lớn kia. Tựa hồ như là
bị những luồng cuồng phong mạnh mẽ của đất khách thổi quét mà đến, nên
đành phải bất đắc dĩ chuyển nhà đến tận nơi này.
Chỉ
khi nào tiến sát đến phía trước mặt của khối đá tảng màu đen kia mà cẩn
thận quan sát, đại khái mới có khả năng nhìn ra được bên dưới lớp ngụy
trang của tảng đá kia, chính là một cái thiết bị thăm dò tín hiệu độ
nhắm cao, đặc chế của Quân đội Liên Bang. Nhưng mà đám Quân viễn chinh
Đế Quốc sớm đã mỏi mệt đến mức không chịu nổi, toàn bộ chỉ dựa vào sự
điên cuồng của mình mà cố gắng kiên trì, vốn cũng không có ai ở trong
một trận bão tuyết khủng bố như thế này mà cẩn thận tiến hành dò xét
xung quanh trận tuyến của chính mình cả. Trong suy nghĩ của bọn họ, chi
bộ đội Liên Bang đang bị bao vây bên kia so với chính mình càng thêm yếu ớt hơn nhiều, khó có thể chống đỡ lâu dài được, vốn không thể nào lại
đi tiến sát về phía doanh trại của chính mình để mà thăm dò.
Bên dưới cái tảng đá màu đen thăm dò kia chính là một sợi dây màu trắng cực kỳ tinh tế. Sợi dây màu trắng kia chính là sử dụng loại dây dẫn làm bằng loại vật liệu chịu được nhiệt độ siêu thấp. Ở trong hoàn cảnh cực
kỳ giá lạnh như thế này, vẫn như cũ có thể cam đoan đủ khả năng hoạt
động bình thường. Sợi dây dẫn màu trắng này kéo dài mãi thẳng xuống phía mặt đất bên dưới lớp tuyết dày, cho đến mấy thước sâu bên dưới lòng
đất.
Trong một cái động tuyết ở sâu bên trong lòng đất
là một mảnh u ám. Ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu hơi có chút gian nan
xuyên qua đường ống thông hơi nhỏ bé, căn bản không có khả năng chiếu
rọi ra màu sắc thực tế của vách tường bốn phía cái động tuyết kia.
Không gian của cái động tuyết này cực kỳ nhỏ. Thi Thanh Hải, thân mặc
một bộ trang phục phòng lạnh thật dày, đang ngồi ở trong đó, khẽ nhắm
lại hai mắt, thân thể hơi co lại giống hệt như một con tôm, đang tiến
hành nghỉ ngơi. Trong lòng hắn chính là đang ôm một khẩu súng ACW lớn,
toàn thân phát ra ánh sáng kim chúc sáng bóng mười phần. Lúc này hắn căn bản vốn không hề để ý đến những số liệu bên ngoài thông qua sợi dây dẫn màu trắng kia truyền đến màn hình vi tính ở trước mặt, lại giống như là một con gấu tuyết đang trong thời gian ngủ đông vậy, không biết đến khi nào mới có thể tỉnh lại.
Hắn đã tiến hành ẩn núp bên
trong cái động tuyết bên dưới gò đất này suốt hai ngày trời. Toàn bộ
những tia nước do hắn thở ra bên dưới chòm râu dưới hàm lúc này cũng đã
ngưng kết thành từng sợi tơ băng mỏng mạnh, nhìn qua có chút buồn cười.
Trên thực tế, nếu như không phải hệ thống chống lạnh trong bộ trang phục phòng lạnh trên người hắn, đem theo loại nước chuyên dụng tự động tăng
nhiệt độ không ngừng tuần hoàn khắp nơi bên ngoài thân thể của hắn, chỉ
sợ lúc này cả người hắn sớm đã bị đông lạnh thành một cái trụ băng rồi.
Chẳng biết bao lâu sau đó, Thi Thanh Hải nhất thời tỉnh lại, mở hai mắt ra, quét mắt liếc nhìn về phía những hình ảnh xuất hiện trên màn hình
vi tính, sau đó lại chợt nhắm mắt lại, cố gắng tiết kiệm hết sức có thể
những tinh lực cùng với thể lực của chính mình, tận lực cam đoan nhiệt
độ cơ thể không được phép giảm xuống đến mức không thể chấp nhận được. Ở bên ngoài phiến quân doanh này ẩn núp thật lâu rồi, mãi cho đến bây giờ vẫn không có phát hiện ra mục tiêu nào đáng giả để cho hắn ra tay, thật sự khiến cho hắn cảm thấy có chút nhàm chán.
Hai ngày
trước đây ở bên ngoài khu vực chiến đấu, hắn đã lặng lẽ không một tiếng
động, bắn tỉa giết chết ba gã quân nhân sĩ quan cơ sở của Đế Quốc, cuối
cùng lại nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục làm mãi như vậy, thật sự là không
chút đã ghiền. Một thành viên của Hiệp hội Ba Nhất, ôm trong tay khẩu
súng bắn tỉa mạnh mẽ nhất khắp cả vũ trụ này, là nhân vật mà ngay cả
Mạch Đức Lâm cũng đã từng ám sát qua, nếu như cũng chỉ bắn tỉa ám sát
một vài gã quân nhân sĩ quan hạ cấp ngu xuẩn của Quân viễn chinh Đế
Quốc, liền phải táng thân bên trong những cơn bão tuyết này… Cái loại
chết đi này thật sự là không có lời mà, không quá đồ sộ, rất là không có mỹ cảm.
Cho nên hắn mới bắt đầu hướng về phía khu vực
quân doanh của Đế Quốc mà di chuyển đến. Trên đỉnh đầu của hắn lần lượt
có vô số những viên đạn vèo vèo bay qua, dưới mí mắt của vô số người,
trầm mặc mà tiến về phía trước, hoàn toàn bỏ mặc chuyện sống chết, nương theo bên cạnh đám người Đế Quốc mà tiến về phía trước, lặng lẽ không
một tiếng động đi vào bên trong cái ụ đất bí mật này.
Rất khó mà tưởng tượng ra được quãng đường dài chín km này, Thi Thanh
Hải là làm thế nào mà có thể tiềm phục đến được, lại là như thế nào
khiến cho không có bất luận kẻ nào có thể phát hiện ra được hành tung
của chính mình. Hành động dũng mãnh như thế, thật sự là khiến cho người
khác không thể nào tin tưởng nổi.
Bên trong động tuyết, hắn đột nhiên mở ra hai mắt, nheo lại cặp lông mi thanh tú vô cùng xinh đẹp, khẽ mở miệng mắng ra một câu thô tục, nhưng lại cũng không phát ra bất cứ thanh âm nào cả. Hắn từ trong cái túi dụng cụ ngay bên cạnh mà
lấy ra một bình phun khí vụ cầm tay, cẩn cẩn thận thận mà phun lên xung
quanh phần miệng của cái động tuyết kia một chút dung dịch nhiệt độ siêu thấp. Lớp vách tuyết xung quanh vừa mới có dấu hiệu xốp xuống, liền
trong khoảnh khắc trở lại cứng rắn vô cùng.
Cái động
tác này của hắn đã làm ra không biết bao nhiêu lần, mới có thể cẩn cẩn
thận thận mà duy trì được bề ngoài của phiến ụ tuyết này không có chú
biến hóa. Nhưng mà có một sự tình khiến cho cái gã Thi công tử không
biết sợ là gì này cảm thấy cực kỳ tức giận chính là, hắn trước đây lợi
dụng hoàn cảnh nửa đêm mà tiến hành thăm dò khắp nơi xung quanh Doanh Bộ của đám người Đế Quốc, không ngờ lại cũng không thể nào phát hiện ra
một địa điểm ngụy trang nhắm bắn tốt hơn trong hoàn cảnh đầy tuyết này.
Sau khi làm xong những công việc theo lệ thường này, hàn ý khắp bốn
phía càng tăng thêm một phần nữa. Ánh mắt của Thi Thanh Hải khẽ liếc
nhìn về phía đồng hồ một cái, phát hiện lúc này đã là thời điểm sáng
sớm, liền mạnh mẽ xốc lại tinh thần, cũng không tiếp tục nghỉ ngơi nữa.
Cái đồng hồ trên cổ tay của hắn nhìn qua bề ngoài cũng là loại đồng hồ
theo tiêu chuẩn của Quân đội Liên Bang mà thôi, nhưng mà trên thực tế nó chính là loại sản phẩm đã được Hứa Nhạc đích thân cải tiến, gửi đến cho hắn. Bản thân nó có rất nhiều các loại ứng dụng thực tiễn khác mà loại
đồng hồ bình thường căn bản không có. Mỗi khi ngồi bên trong cái động
tuyết này nhìn đồng hồi, Thi Thanh Hải cũng đều nhớ tới cái gã huynh đệ
có nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, thế nhưng tính cách lại vô cùng
ngoan cường, đại đa số thời điểm cũng đều ngu xuẩn và bướng bỉnh giống
như một tảng đá kia, có chút im lặng mà nghĩ đến, có lẽ hắn khó có thể
gặp lại gã huynh đệ này nữa.
Nhưng mà phần lớn các thời điểm còn lại, hiện tại Thi Thanh Hải đang suy nghĩ chính là những
chuyện tình mà hắn cần phải làm sắp tới.
Hắn lẳng lặng
nhìn về phía quầng sáng bắn ra từ trên mặt của đồng hồ, nhìn về phía
hình ảnh của một nữ tử thanh mị mặc một bộ quần áo đỏ tươi cùng với một
đứa bé trai xinh xắn tinh nghịch còn nằm trên tay, đang nằm trong lòng
của nữ tử kia, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn chợt hiện lên một tia
tình tự thỏa mãn nhàn nhạt.
o0o
Hai mươi mấy
đầu Robot MX khổng lồ không hề ngụy trang di chuyển lẫn lộn bên trong
đoàn xe thiết giáp càng nhiều hơn, không ngừng di chuyển đi tới bên
trong cơn bão tuyết dày đặc. Vô số những tiếng động cơ gầm rú âm sắc
hoàn toàn bất đồng với nhau xen lẫn cùng một chỗ, chấn động cho những
mảnh tuyết đọng rơi vãi trên bề mặt của đám xe thiết giáp cùng với Robot toàn bộ bằng kim chúc kia rơi thẳng xuống mặt đất.
Cái chi bộ đội toàn bộ là do sắt thép tạo thành này, căn bản không thèm để ý đến chuyện hành tung của chính mình có bị người khác phát hiện hay
không, trầm mặc di chuyển đến mức thậm chí có thể gọi là kiêu ngạo cuồng vọng ở trong mảnh cánh đồng tuyết không ngừng di chuyển khắp nơi. Chỉ
là bọn họ rất kỳ quái, mãi vẫn luôn duy trì tốc độ hành quân cực nhanh
của chính mình, thế nhưng cũng không có cái loại biểu tình lo âu đáng lý phải xuất hiện khi tiến hành tác chiến trên chiến trường bình thường.
Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ của Quân đội Liên
Bang, vị Đội trưởng của bọn họ, Trung Tá Hách Lôi lúc này trong lòng vô
cùng lo âu. Bản thân hắn ngồi trên chiếc xe điều khiển chỉ huy tác
chiến, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, lớn tiếng mắng:
- Cả
một Doanh đoàn Thiết giáp, ở trên mặt cánh đồng băng lăn lộn suốt hai
ngày trời, cuối cùng không ngờ lại quay trở lại chỗ cũ? Ta hỏi mấy tên
gia hỏa các người bình thường làm ăn như thế nào vậy hả?
- Bão địa từ bùng nổ ở khu vực này thật sự là quá mức lợi hại, các
tuyết sóng dài thông tin toàn bộ đều bị cắt đứt, còn cái loại sóng tín
hiệu lọc sóng kia lại mãi cũng không có xuất hiện lần nữa…
Gã Liên trưởng phụ trách khống chế hệ thống liên lạc biểu tình vô cùng buồn bực giải thích một câu.
- Giải thích với ta thì có tác dụng gì cơ chứ? Chúng ta lần này chính
là trộm đi tiến hành hỗ trợ đó. Hoặc nói chính xác hơn là chúng ta kháng lại quân lệnh tiến đến đây hỗ trợ. Nếu như cuối cùng chúng ta cũng
không thể tìm thấy được chi bộ đội Thanh Long Sơn bị phục kích kia,
chúng ta sẽ trở thành trò cười lớn nhất đó!
Hách Lôi
quả thật đã không biết Bộ Chỉ Huy lúc này đã quyết định hỗ trợ cho Doanh đoàn tiền trạm của Thanh Long Sơn. Hắn nghĩ đến tình cảnh hiện tại bây
giờ của chính mình, nghĩ đến những tình huống có thể phát sinh bất cứ
lúc nào trên chiến trường, giận dữ hét lớn lên:
- Nói
trắng ra là, ta không quan tâm đến sự sống chết của đám chó hoang Thanh
Long Sơn kia, nhưng mà nếu bởi vì nhóm chúng ta đến tiếp ứng quá muộn,
để cho Giáo quan xảy ra bất trắc cái gì, như vậy trước khi ta rút súng
tự sát, tuyệt đối sẽ bắn chết toàn bộ các người trước!
Bánh xích của chiếc xe thiết giáp ở trên mặt tuyết khẽ phập phồng một
chút, không khí bên trong thùng xe cũng là thập phần áp lực. Đám binh
lính khống chế hệ thống liên lạc của Doanh đoàn I tâm tình thập phần
buồn bực. Đối với cái loại thiên nhiên bạo ngược như thế này, con người
luôn luôn thể hiện ra vẻ vô năng bất lực của chính mình. Trên thực tế
bọn họ căn bản không tin rằng, hai con Robot của vị Tổng Giám đốc Kỹ
thuật Hứa Nhạc kia, có thể ở trong phiến tuyết vực, dưới hoàn cảnh như
thế này lại có thể tìm ra được vị trí của chi bộ đội Thanh Long Sơn đang bị vây khốn kia, trừ phi vận khí của bọn họ cực kỳ tốt.
Hách Lôi sau khi một phen phát tiết ra sự tức giận của mình, lập tức
khôi phục lại sự bình tĩnh. Thân là một gã quân nhân sĩ quan do Quân đội Liên Bang trọng điểm bồi dưỡng, đại não hắn rất nhanh chuyển động trong chốc lát, liền nghĩ ra được một chuyện tình nào đó…
-
Trở lại địa điểm ban đầu cũng không phải là tệ lắm. Chỉ có cái loại ngu
ngốc giống như chúng ta vậy, mới có thể trong hoàn cảnh như thế này tiến hành cái loại định vị điện tử tiên tiến nhất gì gì đó. Giáo quan chính
là từ nơi này tiến vào khu vực bão địa từ bùng nổ, như vậy thì Cố Tích
Phong có lẽ sẽ biết được phương vị đại khái của tín hiệu sóng lọc kia…
Mau truyền mệnh lệnh của ta đi!
Hách Lôi lớn tiếng rống lên với đám thuộc cấp:
- Toàn bộ Doanh đoàn I tản ra thành hình chữ nhất, đầy cuối song phương duy trì độ rộng khoảng hai mươi km, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới. Đám
Robot MX có thể thoát ly khỏi đội hình bản đội, theo hình quạt, trải
thảm tản ra…
- Các người ban ngày dùng ánh mặt trời
trên không trung mà kiểm tra phương hướng, ban đêm nhìn ánh trăng, cứ
như vậy mà truy tìm cho ta!
- Tên gia hỏa nào có vận
khí tốt, nghe được tiếng súng vang đầu tiên của chiến trường, ta sẽ ghi
công đầu cho hắn trong trận chiến dịch này!
- Phương hướng: Đông Bắc Thiên Bắc!