Hơn một trăm gã quân nhân đang kích động nhất thời yên tĩnh lại. Tuy nói rằng đám quân nhân con ông cháu cha bên trong gian lễ đường này, từ
thưở nhỏ sớm đã bị các bậc cha chú ủ ấm bên trong các gian phòng ấm áp
rồi, nhưng cũng không phải đều là loại người ngay cả một tia mưa gió
cũng không thể nào chịu nổi, cũng không thể không chịu nổi vài ngày rét
lạnh…
Một khi đã biết tình thế đã định, sau khi trải qua mấy
phút đồng hồ tĩnh lặng, đám công tử thiếu gia lòng dạ luôn luôn cao
ngạo, tâm chí vô cùng cứng rắn này nhất thời có thể lấy lại được tinh
thần. Bọn họ nhanh chóng cầm lên những ly rượu mạnh, bởi vì buổi tiệc
liên hoan chia tay đêm nay mà đặc biệt chuẩn bị, sau khi trải qua một
lúc giật mình sững người, sắc mặt nhất thời lạnh lùng lên, ngửa mặt uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Tuy nói rằng cũng có mấy người đã bật khóc, thế nhưng sau khi khóc một chút xem như là thống khoái, bọn họ đã thành công đem một tia bi thương tuyệt vọng trong lòng biến thành bi
phẫn, một phen đem sự tuyệt vọng hóa thành một loại can đảm mạnh mẽ rất
khó có thể hình dung được.
Thậm chí ngay cả Tích Bằng, lúc trước đã bị đạp cho một cước ngã xuống mặt đất, rõ ràng một khắc trước đây
sắc mặt vẫn còn ủ dột như mới chết cha, sau một lúc thống khổ, thế nhưng lại cũng yên lặng chật vật đứng lên, giãy dụa lết trở về chỗ ngồi của
chính mình. Hắn dùng bàn tay không ngừng run rẩy, nhanh chóng bưng lên
ly rượu mạnh trước mặt mình, giống như một kẻ điên cuồng, dốc mạnh ly
rượu, không ngừng đổ ừng ực vào trong miệng mình.
Uống một hơi
cạn sạch ly rượu lớn này, hắn hung hăng quơ tay lau đi mớ rượu chảy ra
trên môi mình, quay đầu lại, hướng về phía thanh âm khóc lóc vừa mới van lên, hung tợn mắng lớn một câu:
- Khóc gì mà khóc!
Hơn
một trăm tên quân nhân con ông cháu cha này, ai nấy cũng đều là những
cực phẩm trong Sư đoàn Thiết giáp 17 cả, trời sinh vốn là những tên gia
hỏa kiêu ngạo vô cùng. Có những đồng bọn vô năng nhát chết như thế, thật sự khiến cho bọn chúng cảm thấy mất mặt. Nhất là lúc này đang đối diện
với Hứa Nhạc cùng với những thành viên cũ của Tiểu đội 7 mà lại thể hiện ra vẻ mặt ủy khuất như đàn bà thế kia, thật sự làm cho bọn họ cảm thấy
vô cùng đáng xấu hổ.
Đã biết tình thế phát triển đến mức này
cũng không có cách nào cứu vãn được nữa, đám công tử thiếu gia mang theo một tia cảm xúc bi tráng kiêu ngạo mà chấp nhận sự thật. Bọn họ bị rượu mạnh kích thích, khiến cho khuôn mặt có chút đỏ lên, lại cảm thấy xấu
hổ đối với những thanh âm khóc lóc thỉnh thoảng vang lên xung quanh
mình, sắc mặt lại càng đỏ rực lên. Lúc này bọn họ nghe thấy Tích Bằng
mắng chửi như thế, nhất thời cũng mở miệng mắng theo.
Những lời
nói xấu xa, tục tĩu nhất thời bay múa đầy trời, những tiếng mắng tựa hồ
như phát tiết cơn giận trong lòng, rốt cuộc cũng đem mấy thanh âm khóc
lóc của vài tên công tử thiếu gia vô dụng thu hồi lại toàn bộ.
- Uống đi! Uống cho đến chết luôn!
Tích Bằng ôm chầm lấy bả vai của Tòng Tượng Chinh, vẻ ửng đỏ trong cặp
mắt đã sớm bị vẻ đỏ ửng trên mặt hoàn toàn che giấu đi. Hắn không ngừng
mở miệng mắng chửi um lên, hung hăng nói:
- Dù sao cũng không ai thèm để ý đến chúng ta, bản thân chúng ta càng phải cố gắng sống sót trở về!
Bên trong lễ đường nhất thời dâng lên bầu không khí tràn ngập cảnh ăn
thịt uống rượu hừng hực, tràn ngập ý tứ mạnh mẽ mười phần. Đại khái đó
là một loại cố gắng phát tiết cảm xúc tuyệt vọng trong lòng. Sáng sớm
ngày mai chính thức lên đường chịu tội, cho nên trong đầu bọn họ tràn
ngập tâm lý thả lỏng bản thân, bỏ mặc tất cả.
Hứa Nhạc cảm giác
được cái điện thoại di động trong lòng bàn tay đã không còn rung động
nữa, trong lòng nhất thời thở dài ra một hơi, sau đó liền bị bầu không
khí bên trong lễ đường hấp dẫn ánh mắt. Đám quân nhân con ông cháu cha
kia có thể nhanh chóng như vậy thoát khỏi cảm xúc tuyệt vọng, biến thành điên cuồng một mảnh như vậy, thật sự là có chút khiến cho hắn cùng với
các thành viên Tiểu đội 7 cảm thấy ngoài dự liệu. Tuy nói rằng ánh mắt
của đám quân nhân con ông cháu cha kia nhìn mình cùng với đám người Tiểu đội 7 vẫn tràn ngập một sự oán độc không chút nào che giấu, nhưng mà
cái này dù sao vẫn là ánh mắt cầu sinh, ánh mắt tràn ngập lực lượng, có
gan đi tìm đường sống bên trong cái chết.
Hứa Nhạc mang theo cảm giác ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Tích Bằng một chút, mới biết được cái
đạo lý rằng con cháu thế gia cũng có điểm hơn người. Đám công tử thiếu
gia cao quý tại Thủ Đô Tinh Quyển này, bị Bộ Quốc Phòng chơi một chiêu
lôi đình nhất kích, một đường quẳng sang tiền tuyến, lại bị Tiểu đội 7
chỉnh trị suốt gần mười ngày trời, cho nên mới bộc lộ ra bộ dáng khiếp
đảm không chịu nổi, vốn ẩn sâu bên trong nội tâm của mỗi con người. Mà
đến khi mấy gã thanh niên trẻ tuổi này phát hiện ra tình thế đã không có cách nào thay đổi lại, liền có đầy đủ ý chí để thiêu đốt nhiệt huyết
của bản thân… Cái này cũng không thể phủ nhận có một phần quan hệ đối
với sự giáo dục từ nhỏ của gia đình.
Hứa Nhạc cúi đầu cười cười, cũng không có đủ độ tuổi, sự trưởng thành, sự lịch lãm, hoặc là có hứng thú lấy tư thế cao cao tại thượng, ra vẻ trưởng thành để mà thể hiện ra sự cảm khái đặc biệt đối với vấn đề này. Hắn thoáng cố gắng bình tĩnh
lại tâm tình, chuẩn bị tiến hành lần động viên chiến đấu lần đầu tiên
trong cuộc đời, từ khi sinh ra cho đến nay của chính mình…
Chỉ
là trong lúc hắn đang chuẩn bị cúi đầu hướng về phía micro định nói gì
đó, khóe mắt hắn chợt nhìn thấy có vài tên quân nhân, khiêng trên vai
những chiếc camera mini cùng với những thiết bị thu âm, từ phía cửa của
lễ đường đột ngột đi vào.
Từ trên quân hàm của mấy gã quân nhân
này mà nhìn, hẳn là mấy gã quân nhân văn chức, đại khái là một tiểu tổ
phóng viên chiến trường gì đó, vào trong này để mà tác nghiệp.
Lan Hiểu Long lúc này chợt tiến lên trên bục chủ tịch, tiến đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng giải thích vào trong tai hắn mấy câu gì đó.
Ánh
mắt của Hứa Nhạc thoáng khẽ nheo lại một chút, lúc này mới biết hóa ra
cái này chính là ý tứ của Dinh thự Tổng thống cùng với Bộ Quốc Phòng.
Bên phía Chính phủ Liên Bang bởi vì muốn bình ổn sự phẫn nộ của dân
chúng cùng với làn sóng phản chiến, muốn rút ngắn lại vết rách chênh
lệch giữa các giai tầng trong Liên Bang, muốn xúc tiến sự hài hòa cùng
với cân bằng giữa các giai tầng xã hội, nên cố ý ra một chi đội ngũ
phóng viên chiến trường vương bài của Quân đội Liên Bang, tiến hành theo dõi toàn bộ quá trình hành động lần này của Tiểu đội 7. Bọn họ muốn đem những hình ảnh anh dũng giết địch trên chiến trường của các công tử,
thiếu gia, con cháu trong nhà của các đại nhân vật bên trong giai cấp
thượng tầng này, đem những hình ảnh hợp tác chân thành giữa giai cấp
thượng tầng và giai cấp bình dân, trung thực thể hiện ra trước mặt hàng
tỷ dân chúng của Liên Bang…
Đây là động tác chính trị, cũng là
tiến hành tuyên truyền. Hứa Nhạc liền hiểu được Chính phủ Liên Bang
không tiếc đắc tội đến giai cấp thượng tầng xã hội Liên Bang cũng phải
tiến hành loại nhiệm vụ nguy hiểm này, đương nhiên sẽ không thể nào bỏ
qua cơ hội tuyên truyền cực kỳ hiếm có này. Mặc dù là hiểu rõ được điều
này, thế nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng rất khó có thể tưởng tượng
ra được, trên chiến trường lúc nào cũng xảy ra tình huống tử vong thiết
huyết, làm thế nào lại có thể xuất hiện mấy cái tên gia hỏa lăng xăng
chạy đi làm phóng sự như thế này…
- Cảnh tượng này có gì mà tuyên truyền?
Hứa Nhạc nhăn tít cặp mày rậm của mình, nhìn xuống tiểu tổ phóng viên
chiến trường đang không ngừng quay chụp những hình ảnh thực tế, nghĩ
thầm cái cảnh tượng đám công tử thiếu gia này đang điên cuồng uống rượu
ăn thịt như thế này, quả thật là làm mất mặt của bộ đội Liên Bang.
- Hay là bảo bọn họ tạm thời lui ra ngoài một chút?
Lan Hiểu Long nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hứa Nhạc, cũng không rõ lắm hắn vì cái gì lại phản cảm đối với cơ hội tuyên truyền hình ảnh của
Tiểu đội 7, cũng là của chính bản thân mình như vậy, thử thăm dò hỏi.
- Tuy rằng bọn họ là người của Bộ Quốc Phòng phái đến đây, nhưng cũng
không cần phải khách khí với bọn họ. Chúng ta là tiểu tổ chiến đấu của
Quả Xác…
Hứa Nhạc nói.
- Vâng, thủ trưởng, đã hiểu!
Lan Hiểu Long đội lên cái quân mũ của mình, lắc lắc đầu, bước nhanh
xuống bên dưới lễ đường, mang theo mấy tên gia hỏa Hùng Lâm Tuyền, không một chút khách khí, đem toàn bộ tiểu tổ phóng viên chiến trường đuổi
thẳng ra bên ngoài lễ đường, hoàn toàn không thèm chú ý đến sắc mặt khó
coi đến cực điểm cùng với những lời kháng nghị phẫn nộ của gã trưởng
quan Ban Tuyên Truyền.
Hứa Nhạc nhẹ nhàng chỉnh lại micro một
chút, thanh âm bén nhọn nhất thời vang lên rõ ràng bên trong không gian
của lễ đường. Một mảnh vô cùng hỗn loạn bên dưới dần dần trở nên an tĩnh trở lại. Đại bộ phận các quân nhân con ông cháu cha bên dưới cũng đã
uống nhiều dến mức ánh mắt hơi mê ly ngơ ngẩn, trong lòng tràn đầy đau
thương bi tráng. Nhưng mà sau khi trải qua gần mười ngày tra tấn chết đi sống lại, khiến cho toàn bộ trong số bọn họ không có bất cứ người nào
dám đứng trước cái gã Trung Tá trẻ tuổi đeo kính râm kia là ra bất cứ sự phản kháng nào, hay là thể hiện ra thái độ ưu việt mười phần của bản
thân.
Liếc nhìn một vòng một trăm hai mươi mấy người, một trăm
hai mươi mấy gương mặt khác nhau, Hứa Nhạc đột nhiên quên mất bản thân
mình cần phải nói cái gì. Những lời nói dùng để phấn chấn sĩ khí mà đêm
qua hắn đã cất công chuẩn bị sẵn, tựa hồ như sắp đối diện với chiến
tranh thật sự, đã trở nên không có chút lực lượng nào để mà nhớ lại nữa.
Đám quân nhân sĩ ban bên dưới lễ đường ai nấy cũng đều là những cực
phẩm bên trong Quân đội Liên Bang, đương nhiên những trang bị tác chiến
của bọn họ so với những Quân đội bình thường còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Những trang thiết bị bình thường cung cấp cho Tiểu đội 7 cũng là những
vật dụng mạnh mẽ nhất của Công ty Cơ khí Quả Xác, lần này căn cứ lắp ráp quân dụng của Bộ Quốc Phòng lại trực tiếp bỏ qua Bộ Chỉ Huy tiền tuyến
Tây Lâm, cung cấp cho bọn họ những trang thiết bị tiên tiến nhất toàn bộ Liên Bang.
Hứa Nhạc hiện tại là một gã quân nhân sĩ quan cấp
bậc Trung Tá. Với quân số bộ đội trực thuộc quyền quản lý của hắn hiện
tại xét theo tiêu chuẩn của Quân đội Liên Bang, thì chi bộ đội Tiểu đội 7 của hắn liền có thể trực tiếp tự xưng là một Đại đội, còn hắn tự xưng
là một Đại Đội trưởng cũng hoàn toàn danh chính ngôn thuận. Nhưng mà hắn chung quy vẫn là còn quá mức trẻ tuổi. Ngoại trừ lần trước một thân một mình điều khiển con Robot chiến đấu ra, hắn cũng không có bất cứ kinh
nghiệm chiến đấu nào khác cả. Mặc dù một vài đại nhân vật chân chính bên trong Quân đội Liên Bang có nhìn vào mặt mũi của Quân Thần Lý Thất Phu, cùng với dựa vào tính tình mạnh mẽ quyết đoán của bản thân hắn đến đâu
đi chăng nữa, cũng không có khả năng chân chính ném cả một chỉnh biên Sư đoàn cấp cho hắn quản lý.
Vì thế hơn một trăm hai mươi mấy
người này, chi bộ đội hoàn chỉnh này, liền chính là lần đầu tiên chân
chính về mặt ý nghĩ, chính là… chi bộ đội của chính hắn.
Cái gì
gọi là chi bộ đội của chính mình? Đó chính là bản thân mình phải có
trách nhiệm đối với sự sinh tử của từng cá nhân bên trong chi bộ đội của chính mình. Hứa Nhạc nheo chặt cặp mắt lại, nhìn xuống những gương mặt
vừa quen thuộc lại vừa có lạ lẫm chưa hoàn toàn nhớ hết bên dưới, hiểu
được bất luận là mình yêu thích hoặc là chán ghét bọn họ, bất luận bọn
họ có là những con cháu của các vị Nghị viên, hoặc là công tử của các
Châu trưởng, hoặc đơn giản chỉ là con cháu của dân chúng bình dân, bản
thân mình cũng cần phải tận hết khả năng khiến cho bọn họ có thể sống
sót từ trên chiến trường mà quay về.
Nhưng mà bản thân hắn chung quy cũng chỉ là một gã thanh niên còn chưa đầy 22 tuổi, một cái trách
nhiệm cùng với gánh nặng trầm trọng như thế đột nhiên đặt lên trên hai
vai của hắn, khiến cho những lời mà hắn nói ra cũng có chút trầm trọng
cùng với tối nghĩa.
- Các người cũng nên biết một số chuyện xưa
của tôi… Thời gian tòng quân của tôi quả thật cũng không dài… Nhưng mà
mấy năm nay quả thật tôi đã trải qua một số sự kiện, trên thực tế tôi
sớm cũng đã phải chết đi rồi, thế nhưng tôi lại vẫn còn chưa có chết…
Hứa Nhạc đem cặp kính râm trên mặt gỡ xuống, đút vào trong túi áo, sau
đó thoáng cúi đầu nói vào trong micro. Thanh âm rõ ràng mà thành khẩn
của hắn quanh quẩn khắp nơi bên trong lễ đường, đám quân nhân ngồi xung
quanh những bàn ăn bên dưới mang theo vẻ mặt tràn đầy phức tạp mà nhìn
lên hắn, lắng nghe những lời nói này.
- Các thành viên cũ của
Tiểu đội 7 các người cũng đều giống như vậy, bọn họ đã từng thay Quân
đội Liên Bang đi làm rất nhiều những nhiệm vụ nguy hiểm, những công tác
thập tử nhất sinh, những sự kiện không thể để người khác biết được…
Nhưng mà tuyệt đại bộ phận bên trong bọn họ chung quy vẫn là còn sống
sót trở về…
Bạch Ngọc Lan lúc này đang ngồi bên cạnh bàn ăn, bên trong cặp mắt hẹp dài thanh tú của hắn chợt hiện lên một tia dị sắc,
cũng không biết có phải là đang nhớ tới những chiến hữu thân thiết đã
ngã xuống trên những tinh cầu quặng mỏ ở Bách Mộ Đại hay không. Hứa Nhạc lại cúi đầu, tiếp tục nói:
- Một người sợ chết, kỳ thật hắn
cũng chính là người dễ dàng chết nhất trên chiến trường. Nếu như anh
ngay cả tử thần cũng không thèm sợ, vậy thì tử thần ngược lại sẽ trở nên sợ anh, sẽ trốn tránh khỏi anh xa hơn một chút. Tuổi tác của tôi so
sánh với một số người trong đám các anh thậm chí còn nhỏ hơn một chút,
chỉ là tôi đã từng trải qua tình cảnh sinh tử, biết cái gì là mùi vị của sự khổ sở thật sự, cho nên tôi cũng sợ… Nhưng mà sau khi tôi cân nhắc
cẩn thận lại, trong lúc tôi tham gia vào trong cái mảnh địa phương mà
sinh tử cách nhau một gang tay kia, cái mà tôi duy trì cũng không phải
là đại não đã bị nhiệt huyết kích thích đến mức u mê, mà chính là bản
năng trực giác cực kỳ chính xác của mình.
- Bởi vì, con người
con sống thì luôn luôn sẽ phải chết đi, đây là chuyện tự nhiên. Mà trên
thế giới này, luôn luôn có những thứ mà so sánh với cái chết càng khiến
cho người khác chán ghét hơn rất nhiều, khiến cho người ta dùng cái chết tất nhiên mà đi đánh nhau một trận… Kỳ thật đó cũng không tính là những hành động vô cùng mạo hiểm.
- Trong mười ngày gần đây, sau
những bữa cơm chiều, chúng ta đã an bày cho các người xem những buổi
chiếu phim phóng sự trên chiến trường mà Bộ Quốc Phòng đã truyền hình
trực tiếp. Tuy rằng trong số các người có kẻ mệt mỏi quá mà ngủ gục,
nhưng khẳng định ai cũng đã từng xem qua ít nhất một lần. Bên trong các
phim phóng sự kia, các người hẳn là cũng đã nhìn thấy được hình ảnh
những đồng bào của chúng ta bị thảm sát trên các tinh cầu rơi vào bàn
tay xâm lược của kẻ thù Đế Quốc dã man. Các người hẳn đã nhìn thấy hình
ảnh những thành trấn hoang phế không người, hoặc là hình ảnh xương cốt
ngập tràn, thậm chí là những hình ảnh đã được lưu lại từ rất nhiều năm
trước đây. Các người hẳn là cũng đã nhìn thấy những binh lính Liên Bang
có độ tuổi không chênh lệch bao nhiêu so với các người hiện tại, bọn họ
đã anh dũng xung phong như thế nào dưới làn lửa đạn khốc liệt của đám
người Đế Quốc, cho đến thời khắc cuối cùng biết thành nững thương binh
tàn phế, hoặc là những liệt sĩ…
- Tôi biết là các người có thể nhìn thấy được…
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, chậm rãi liếc mắt một vòng đám người đã lặng ngắt không một tiếng động bên dưới, nói tiếp:
- Tôi cũng biết trong số các người có người đã bật khóc khi nhìn thấy
những cảnh tượng đó. Các người khóc là bởi vì sợ hãi, hay là bởi vì phẫn nộ, tôi cũng không muốn tìm hiểu, mà bản thân tôi cũng không cần phải
biết mấy cái này. Nhưng ít nhất, tôi biết được các người còn có cảm
giác. Nếu không có cảm giác, như vậy các người không phải là con người
nữa. Mà nếu không phải là người, liền càng không nên sợ chết…
Đây cũng không phải là một lời chê cười trào phúng. Lần động viên chiến
đấu đầu tiên trong cuộc đời của Hứa Nhạc, chính là nghiêm túc, bình tĩnh mà giảng thuật, mang theo vài tia ấu trĩ và thành khẩn.
Bên trong lễ đường tràn ngập một mảnh im lặng, hắn nhìn xuống đám người đang ngồi bên dưới lễ đường, tiếp tục nhẹ giọng nói:
- Tôi biết trong số các người có rất nhiều người vô cùng thống hận tôi. Nhưng tôi tin tưởng rằng, ở trên chiến trường, các người sẽ không nhàm
chán đến mức hướng vào lưng tôi mà nổ mấy phát súng.
Nói đến
điều này, Hứa Nhạc chợt nhớ đến Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết
giáp 7, nghĩ đến những gã tân binh tiến hành phục kích tại Hoàng Sơn
Lĩnh, Độc Cô Lĩnh, thoáng trầm mặc một lúc sau mới nói tiếp:
-
Tôi không phải là sĩ quan chỉ huy vĩ đại, nhưng tôi có thể cam đaoan các người ở dưới sự thống lĩnh của tôi sẽ không biến thành những đào binh.
Sau này trên chiến trường, những lúc cần phải xung phong, tôi liền xông
lên trước tất cả mọi người, những lúc cần phải lui về, tôi sẽ là người ở lại cuối cùng. Đây chính là lời hứa hẹn duy nhất tôi có thể cam đoan
với các người lúc này.
- Tôi sẽ không nói đến cái tương lai sáng rọi gì cả, cũng không nói những lời hùng tâm tráng chí, mà chỉ dựa vào
mấy câu nói này để mà đánh tan sự sợ hãi trong lòng của các người, cũng
không có ý định muốn biến các người từ những gã thanh niên gào khóc thảm thiết nhất thời biến thành các chiến sĩ thiết huyết. Đó không phải là
một sự hy vọng xa vời mà là một suy nghĩ ấu trĩ.
Hắn khẽ lắc lắc đầu một cái, sau đó lại nghiêm túc nói:
- Nhưng mà một khi đã xác định là phải gia nhập chiến trường mạo hiểm,
vì sao lại không thể ưỡn ngực lên, tiêu sái mà lên đường? Nếu như kết
cuộc là phải ngã xuống trên chiến trường, ít nhất trên con đường đi về
cõi vĩnh hằng, vẫn còn có thể phô bày ra tư thế ra dáng đàn ông một chút hay không?
- Nếu như muốn sống quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển,
các người nhất định cần phải dũng cảm… Hơn nữa, tôi tin tưởng rằng các
người hoàn toàn có thể dũng cảm.