Vì cái gì cậu lại cố tình là một người Đế Quốc như vậy chứ?
Hứa Nhạc chậm rãi rút ra một điếu thuốc lá, cười khổ hồi đáp:
- Chủ biên tiên sinh, về chuyện tình này tôi có muốn hay không muốn cũng
chẳng có bất cứ tác dụng gì cả, không phải là cố tình, mà là không thể
nào không phải được. Mỗi người cũng đều không có biện pháp nào mà lựa
chọn chính mình sinh ra như thế nào.
Phóng viên Ngũ Đức ở một
bên, bởi vì bị say máy bay cho nên đầu óc có chú quay cuồng, nghe hai
người nói chuyện đến đây mới xoay người sang, nói thêm một câu bình
luận:
- Cũng không có biện pháp nào lựa chọn chính mình sẽ chết như thế nào.
- Đúng chính là cái đạo lý này!
Hứa Nhạc nhìn một lượt hai vị trung nhiên nhân thân thể đã có chút gầy yếu
bên cạnh mình, thoáng tạm dừng trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói:
- Về chuyện xưa mối liên hệ giữa Đế Quốc cùng với Liên Bang, về sau kiếm
thời điểm có cơ hội thích hợp, chúng ta có thể hảo hảo tán gẫu một chút
được hay không?
o0o
Bông tuyết vẫn như trước chậm rãi rơi
rơi xuống trước Trung tâm Nghệ thuật Kiều Trì Tạp Lâm. Thời điểm khi mà
đám Hiến Binh của các ban ngành có liên quan phụ trách chấp hành nhiệm
vụ quân kỷ chạy đến nơi này, thì Đạt Văn Tây ngồi ở trên xe lăn sớm đã
lặng lẽ không một tiếng động biến mất từ lúc nào rồi.
Thế nhưng
đám dân chúng vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc bi thương phẫn nộ thì vẫn
như cũ còn ở chỗ này. Tất cả bọn họ đều có chút vô tình hữu ý mạnh mẽ
cản trở hành động của bên phía phương diện Chính phủ Liên Bang. Thậm chí bọn họ còn cực kỳ khiêu khích, một phen đem đám Hiến Binh dồn ép không
thể tiến lên được, giống hệt như là một phiến hải dương phẫn nộ đang
trêu đùa một chiếc thuyền đánh cá nhỏ bé cô đơn vậy.
- Lập tức thả ngay Chủ biên Bob!
- Lập tức thả ngay Phóng viên Ngũ Đức!\
- Lập tức giải tán ban ngành điều tra liên hợp!
- Tổ chức điều tra lại vụ án Phi thuyền Cổ Chung Hào!
- Tiến hành điều tra âm mưu phản bội tại tiền tuyến!
- Hủy bỏ dự luật ái quốc trong thời chiến!
- Chấm dứt cái thế giới mà một đám cảnh sát, mật vụ không ngừng lãng vãng khắp nơi đi!
- Tổng thống Mạt Bố Nhĩ hãy từ chức đi!
Một vị nữ nhân viên diễn thuyết nào đó đang đứng trên bục diễn thuyết của
buổi tập họp, thần tình trên mặt đỏ bừng, dùng những từ ngữ, thanh âm
cùng với những ngôn ngữ tứ chi khoa trương mà vô cùng chuyên nghiệp, vừa ôn tồn vừa gào thét khản giọng, thế nhưng lại vẫn không thiếu phần
thành khẩn, lớn tiếng hướng về phía bầu trời xám xịt trên đầu mình mà
không ngừng lên án. Bên dưới đài diễn thuyết, mấy vạn dân chúng Liên
Bang đang phẫn nộ quơ loạn hai nắm tay, cũng đồng dạng khản giọng đáp
lại lời kêu gọi từ trên bục.
Đội ngũ du hành biểu tình từ trước
đến nay vẫn luôn là một loại hoạt động giải trí cực kỳ dài dòng. Bởi vì
quá mức dài lâu, cho nên lòng nhiệt tình của dân chúng rất dễ dàng bị
thời tiết giá lạnh cùng với hanh khô lặp đi lặp lại này mà dần dần bị
tiêu hao đi không ít. Nhưng mà bên phía Bộ chỉ huy của Cuộc hành quân
Trầm mặc vẫn gần như hoàn mỹ khống chế tốt đội ngũ biểu tình. Tình tự
kích động cùng với lý lẽ hùng hồn của các nhân vật diễn thuyết vĩ đại,
còn có lời đáp lại của các thành viên nòng cốt có ý chí kiên định nhất
vẫn luôn giữ cho cái loại tình huống này không có phát sinh.
Khi
mà ánh hoàng hôn của phiến thành thị Vĩnh Xuân Thị thối lui khoảng chừng gần bốn tiếng đồng hồ sau đó, thì bên phía Đặc khu Thủ Đô cũng bắt đầu
ngênh đón ánh chiều chạng vạng nhuốm đẫm trên bầu trời xám đen. Hiện
trường của buổi tập hợp du hành biểu tình vẫn như trước quanh quẩn những thanh âm gào thét đòi phóng thích Bob cùng với Ngũ Đức ngay lập tức.
Thỉnh thoảng còn có người nào đó cao giọng chậm rãi đọc lại một lần bài
đặc san nổi tiếng kia nữa.
Đúng vào lúc này, một chiếc xe quân
dụng bộ dáng bình thường đã lặng lẽ không một tiếng động chạy đến khu
vực phía Đông Nam của quảng trường tập họp mấy vạn dân chúng này. Sau đó hai gã trung niên mặc trên người một bộ áo khoác sẫm màu, đầu đội mũ
sùm sụp đã dưới sự hộ tống cùng với nâng đỡ của các nhân viên công tác
thuộc Bộ chỉ huy Cuộc hành quân trầm mặc, chậm rãi đi lên trên bục diễn
thuyết.
Những thanh âm hô hào ồn ào phía trước cửa của Trung tâm
Nghệ thuật Kiều Trì Tạp Lâm nhất thời dần dần yên tĩnh lại. Đám dân
chúng đang tập trung cỗ vũ nhiệt liệt chợt mang theo biểu tình nghi hoặc nhìn lên phía trên đài, ý đồ muốn nhận ra đó là những người nào.
Những nhân viên cảnh sát của Tổng cục Cảnh sát Đặc khu Thủ Đô phụ trách công
tác giám thị hiện trường, duy trì trật tự, chỉ trong khoảnh khắc tức
thời đã liền điều tra ra được thân phận của hai gã trung niên mới xuất
hiện kia. Bởi vì bên trong hệ thống camera quan sát tầm xa chuyên dụng
của bọn họ, hai cái khuôn mặt có chút gầy yếu kia được ghi nhận phi
thường rõ ràng.
- Chủ biên Bob, phóng viên Ngũ Đức! Bọn họ như thế nào lại đi tới nơi này chứ?
Ngay sau đó đám người đang tập trung biểu tình bên dưới quảng trường cũng đã dần dần nhận ra thân phận của hai gã nam nhân trung niên kia. Bọn họ
nhất thời khôi phục lại tinh thần hưng phấn, quay sang nói cho những
đồng bạn bên cạnh mình biết được tin tức này. Cũng giống hệt như các
quan viên cảnh sát của Tổng cục Cảnh sát, bọn họ cũng không biết rõ ràng lắm vì cái gì mà hai vị danh nhân tin tức sớm đã bị Chính phủ Liên Bang dùng danh nghĩa cái dự luật ái quốc trong thời chiến kia mà mắt giữ
rồi, hiện tại vì cái gì lại đột nhiên xuất hiện tại hiện trường buổi
biểu tình này cơ chứ?
Ngay sau đó, những thanh âm hoan hô chấn
động rung trời nhất thời vang lên rộng khắp trước cửa Trung tâm Nghệ
thuật Kiều Trì Tạp Lâm.
Đứng ở bên ngoài cùng của đám người biểu
tình, vị Cục trưởng Tổng cục Cảnh sát Đặc khu Thủ Đô mang theo biểu tình tối sầm, nhìn chằm chằm về phía vị quan viên cao cấp nào đó của ban
ngành điều tra liên hợp, sắc mặt so với vị Cục trưởng đại nhân còn khó
coi hơn nhiều, thanh âm phẫn nộ nói:
- Các người có phải là đã phát điên rồi không? Vào lúc này mà còn muốn chúng tôi ra tay bắt bọn họ sao?
- Đương nhiên, bọn họ là tù phạm bỏ trốn mà!
- Tôi biết bọn họ hiện tại chính là tù phạm bỏ trốn, nhưng mà xin mời ông hãy mở to con mắt ra mà nhìn một cái, hiện tại trước mặt chúng ta đang
có mấy vạn dân chúng đang phi thường phẫn nộ, nếu như đám cảnh sát chúng tôi dám đi đến trước mặt mọi người mà tuyên đọc mệnh lệnh bắt giữ, có
lẽ ngay sau đó sẽ liền bị bọn họ trực tiếp xé tan thành từng mảnh nhỏ!
Bản thân vị Cục trưởng Tổng cục Cảnh sát đối với việc xử lý các sự kiện du
hành biểu tình này có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, mặc dù trong lòng
ong ta biết rất rõ ràng hai gã phóng viên đang đứng trên bục diễn thuyết trên kia giảng thuật lại kiếp sống tù ngục bi thảm của chính mình, đối
với Chính phủ Liên Bang cùng với Tổng thống tiên sinh mà nói là có ý
nghĩa quan trọng như thế nào. Nhưng mà trong lòng ông ta càng hiểu rõ
ràng hơn, nếu như lúc này có ai đó dám kích khởi lên lửa giận của đám
dân chúng đang tập trung biểu tình, thì sự tình sẽ trở nên càng khó có
thể thu thập hơn rất nhiều.
Chính vì thế cho nên ông ta mới không một chút do dự mà cự tuyệt lời yêu cầu gần như là mệnh lệnh của đối
phương. Ông ta chỉ mang theo biểu tình cực kỳ âm trầm, cười lạnh, nói:
- Căn cứ theo dự luật ái quốc trong thời chiến, thì bọn họ chính là những phạm nhân mà chỉ có mấy người các ông mới có quyền bắt giữ. Mà trên
thực tế thì bọn họ cũng chính là đã ở trong tay của các người mà đào tẩu a! Chuyện này có quan hệ gì với chúng tôi?
Ý tứ trong câu nói
này đã thể hiện rất rõ ràng. Quyền lợi bắt giữ đối phương chính là nằm
trong tay ban ngành điều tra liên hợp, để cho đối phương đào thoát thành công, hơn nữa còn tiến vào trong hội trường du hành biểu tình này chính là sai lầm của ban ngành điều tra liên hợp, cho nên chuyện tình giải
quyết tình huống hiện tại, tự nhiên cũng là sẽ do ban ngành điều tra
liên hợp các người đảm nhận rồi.
Gã quan viên cao cấp của ban
ngành điều tra liên hợp kia trừng mắt nhìn vị Cục trưởng đại nhân một
cái, sau đó quay đầu lại nhìn về phía trên bục diễn thuyết. Lúc này đang đến phiên phóng viên Ngũ Đức lên bục nói chuyện. Hai cánh tay thả dọc
theo hai bên áo khoác của vị quan viên cao cấp kia nhịn không được nắm
chặt lại một chút, khẽ run rẩy, không nói nên lời.
Cho dù có là
bất luận kẻ nào đi chăng nữa cũng đều không có đảm lượng hạ mệnh lệnh
cho đám quân nhân cùng với bộ đội chiến đấu tinh nhuệ của Biệt đội Cặp
Mắt Ti Hí hướng về phía mấy vạn dân chúng đang hoan hô ầm trời kia mà nổ súng, cho nên hắn ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn trước mặt,
sau đó chờ đợi lửa giận của Tổng thống tiên sinh cùng với Lý Chủ tịch
thiêu đốt hắn thành tro tàn.
- Hủy bỏ dự luật ái quốc trong thời chiến!
- Tiến quân về phía Tòa án Tối cao Liên Bang!
- Đệ Nhất Hiến Chương vạn tuế!
- Tiểu đội 7 vạn tuế!
- …
Bóng đêm chậm rãi buông xuống khắp nơi, những bông tuyết trên bầu trời thời
dịp ánh sáng mặt trời tối tăm ảm đạm mà liều mạng đổ xuống không ngừng.
Nhiệt độ không khí lại hạ xuống thêm vài độ nữa, nhưng mà bầu không khí
phía trước tòa nhà Trung tâm Nghệ thuật Kiều Trì Tạp Lâm cũng đã càng
ngày càng trở nên vô cùng cuồng nhiệt. Đám dân chúng hưng phất nhất thời vây quanh lấy Chủ biên Bob cùng với phóng viên Ngũ Đức, không ngừng la
hét các khẩu hiệu.
Cuộc hành quân Trầm mặc cuối cùng cũng đã tiến đến giai đoạn chiến đấu cuối cùng của chính mình. Tất cả mọi dân chúng
thiện lương mưu cầu muốn bãi bỏ dự luật ái quốc trong thời chiến, đã
nghênh đón hai vị chiến hữu có uy tín nhất, đồng thời cũng là mạnh mẽ
hữu lực nhất quay trở về. Nhưng mà màn đêm sớm đã buông xuống rồi, tiến
quân về phía Tòa án Tối cao Liên Bang cũng chỉ có thể là chuyện tình của ngày mai.
Cho nên đám dân chúng, trong lòng ngực đang tràn ngập
nhiệt tình chiến đấu cùng với tinh thần tất thắng lạc quan, bắt đầu ở
trên cái quảng trường rộng lớn trước Trung tâm Nghệ thuật Kiều Trì Tạp
Lâm mà khiêu vũ ca hát. Bọn họ đã chuẩn bị thức trắng nguyên đêm cuồng
hoan, không ai nguyện ý rời đi ngủ nghỉ ngơi cả. Bởi vì đám người bọn họ biết rõ ràng cũng chỉ có thể dùng thân thể của chính mình cùng với mấy
vạn đồng bạn xung quanh, mới có thể bảo hộ được sự an toàn của Bob cùng
với Ngũ Đức đang ở giữa đám đông cuồng nhiệt kia.
Đột nhiên trong lúc đó chợt có một cột sáng đèn cao áp sáng ngời xuất hiện, chiếu sáng
rực lên trên bục diễn thuyết. Đám đông dân chúng tưởng rằng là đèn pha
của cảnh sát Liên Bang, liền dẫn phát lên một mảnh xôn xao. Nhưng mà
ngay sau đó thanh âm xôn xao kia đã nhanh chóng biến thành những tràng
hoan hô càng thêm cuồng nhiệt hơn.
Cô gái thần tượng quốc dân
Liên Bang Giản Thủy Nhi đã lâu không xuất hiện trước công chúng, lúc này đang đứng thẳng người ngay bên dưới cái cột sáng đèn cao áp sáng choang kia. Hôm nay cô nàng mặc một bộ quần áo màu lam đơn giản mộc mạc, tay
cầm micro, phất phất tay, hướng về phía mấy vạn dân chúng bên dưới mà
mỉm cười chào hỏi.
Trong cùng một trận chiến đấu cũng cần phải có những loại vũ khí khác nhau, bởi vì những chuyện tình mà các người tham gia vào trận chiến đấu am hiểu cũng không ai giống nhau.
Có
người sẽ ôm súng ống trong tay, hô lớn một tiếng, nhằm về phía địch
doanh nguy hiểm nhất mà xung phong, ví dụ như đám đội viên của Tiểu đội
7. Có người sẽ cau mày nhíu mắt, cầm cây bút không ngừng ghi chép trên
giấy tờ, ví dụ như là Chủ biên Bob cùng với phóng viên Ngũ Đức. Có người ở trong Bộ chỉ huy, nhìn bề ngoài giống như chỉ là trầm mặc bình tĩnh
ngồi ở nơi đó, nhưng mà trên thực tế thì lại là không tiếc sức khỏe của
thân thể, đem hết thảy tinh lực mà suy nghĩ an bày ra đủ các loại sách
lược này nọ, ví dụ như là Thai Chi Nguyên. Càng có nhiều người bình
thường khác lại lựa chọn sự ủng hộ của chính mình, quẳng ném ra các
phiếu bầu ủng họ, hoặc là dùng thân thể của chính mình là biểu đạt thái
độ, ví dụ như là mấy vạn dân chúng Liên Bang đang ở trên quảng trường
khiêu vũ ca múa cuồng nhiệt này.
Giản Thủy Nhi cũng không phải là một diễn viên điện ảnh, mà là một nữ ca sĩ vĩ đại, cho nên nàng ta cũng không có nói cái gì mà quá nhiều những lời cỗ vũ nhiệt tình dào dạt này nọ, cũng không có sắm vai một Nữ thần kêu gọi toàn dân nổi lên chiến
đấu, mà chỉ là dùng thái độ cực kỳ thành khẩn nghiêm túc ca xướng một
bài thủ ca mà thôi.
Câu đầu tiên của bài thủ ca này chính là:
- Khi chúng ta phát hiện ra cuộc sống của chúng ta đã quá khốn cùng, thế
nhưng lại vẫn như cũ giống ngày hôm qua, vẫn luôn nhiệt tình yêu thương
hắn nồng nhiệt, như vậy thì chúng ta, cũng chính là anh hùng…
o0o
Cách xa xa bên ngoài đám người đông nghìn nghịt giữa quảng trường, bên dưới
một cái tàng cây hồng sam chịu rét không chút bắt mắt nào đó, Hứa Nhạc,
mặc trên người một cái áo khoác vận động, đưa tay khẽ nâng lên một chút
vành nón rộng trên trán mình, đứng phía sau biển người hàng ngàn hàng
vạn người, nhìn về phía cái dung nhan xinh đẹp mê người khó có thể quên
trên bục biểu diễn, khẽ mỉm cười một cái.
Đứng thẳng người bên
dưới tàng cây, Hứa Nhạc im lặng lắng nghe tiếng ca trong trẻo mê người,
tràn ngập sự tĩnh lặng kiên nghị mà ngập tràn cảm xúc của cô nàng nữ tử
xinh đẹp kia, cảm thụ trong lòng căn bản khó có thể nói nên lời, giống
hệt như là năm trước khi lần đầu tiên nghe được cái bài ca từ của cô
nàng sáng tác vì chính mình năm xưa.
Tiếng ca dần dần vang xa,
sau đó chậm rãi tắt dần, Hứa Nhạc lại một lần nữa hạ thấp vành nón, trầm mặc xoay người lại, hướng về phía phiến quảng trường yên tĩnh, cùng với đám người náo nhiệt bên kia tạo thành thế đối lập hoàn toàn mà đi đến.
Một phen đem Bob cùng với Ngũ Đức đưa đến trong tay của Thai Chi Nguyên,
ngay sau đó đám người Tiểu đội 7 liền giải tán rút lui ngay tại chỗ,
phân chia ra làm ba chi đội nhỏ đi chấp hành các nhiệm vụ đã được giao
phó trước.
Hắn tin tưởng rõ ràng là cái tên gia hỏa có dàng người gầy yếu lại thường xuyên ho khan kia, khẳng định là sẽ có những biện
pháp tốt có thể bảo vệ sự an toàn của Bob cùng với Ngũ Đức, cho nên hắn
mới có thể an tâm mà rời đi, đi làm những chuyện hắn cần phải làm.
Trên phiến quảng trường yên tĩnh, những cơn gió lạnh dần dần thổi quét đến,
phá lệ lạnh thấu xương. Với trình độ thân thể của Hứa Nhạc hiện tại tự
nhiên cũng không cần phải lo lắng bị nhiệt độ thấp tổn thương hoặc là do giá rét khiến cho bị bệnh hoạn cảm mạo gì đó, thế nhưng mà hắn vẫn như
cũ theo bản năng kéo cao một chút phần cổ áo khoác của chính mình, sau
đó lại một phen đem hai tay đặt lên trên môi, hà hơi thổi ra một ngụm
khí nóng bỏng.
Trong những tòa kiến trúc hai bên đường đi có
những ngọn đèn dân cư sáng ngời ấm áp, bên trong truyền đến những thanh
âm chơi đùa vui vẻ của đám tiểu hài tử, thanh âm kêu khan nức nở của đám mèo con tranh đấu với nhau. Có một vài căn nhà đã tắt đèn tối om, không biết chủ nhân của những căn nhà này hiện tại đã đi đâu, có phải là đang ở trong đám người cuồng hoan trước của Trung tâm Nghệ thuật Kiều Trì
Tạp Lâm hay không.
Tại một cái góc đường nhỏ ở phía trước có một
cửa hàng tạp hóa nhỏ không chút bắt mắt. Trên bảng hiệu của cửa tiệp vẫn còn đang không ngừng chớp tắt những ngọn đèn màu sắc rực rỡ chào mừng
năm mới. Bởi vì nguyên do những ngọn đèn này đã được treo một khoảng
thời gian khá lâu, cho nên bên trên những ngọn đèn vẫn còn bao phủ một
tầng bụi mù dầy, nhìn bề ngoài có vẻ cổ xưa. Ánh sáng bên trong cửa hàng tạp hóa cũng có chút tối tăm u ám.
Hứa Nhạc bình thản đẩy cửa đi vào cửa hàng tạp hóa kia, đi sát qua bên cạnh một gã nam nhân dáng
người khôi ngô cường tráng. Hắn móc từ trong túi ra một ít tờ tiền lẻ,
đặt lên trên quầy thanh toán, nói:
- Cho một hộp thuốc lá 777 màu lam!
Gã nam nhân dáng người khôi ngô cường tráng kia tựa hồ như đã mua xong hết những món đồ nhu yếu phẩm mà chính mình cần mua, sau khi thanh toán
xong thì xoay người rời đi. Cái dáng người cực kỳ khôi ngô cao lớn của
hắn khiến cho khi hắn đi ngang qua cái dàn đèn màu cũ kỹ kia cũng phải
cúi đầu xuống một chút mới đi ra được.
Ông chủ cửa hàng tạp hóa
nhận lấy mớ tiền lẻ, quay đầu lại, giẫm chân lên một cái ghế gỗ nhỏ bắt
đầu tìm kiếm thuốc lá trong cái kệ cao sau lưng mình. Ánh mắt của Hứa
Nhạc thì lại dừng lại ở trên lớp kính thủy tinh của tủ hàng bách hóa,
dùng hình ảnh phản chiếu để theo dõi gã nam nhân khôi ngô cường tráng
vừa mới đi qua khỏi cửa, chú ý đến trong nháy mắt khi người này khẽ cúi
người xuống một chút, phía sau gáy hắn chợt lộ ra hình xăm một đóa hoa
cực lớn, cực kỳ xinh đẹp nhưng cũng lộ ra bộ dáng dữ tợn.
- Cám ơn!
Đón nhận lấy gói thuốc lá do ông chủ cửa hàng tạp hóa đưa qua, Hứa Nhạc khẽ cúi người xuống một chút, cầm lên cái hộp màu đen dài nặng nề đặt ngay
bên chân mình, động tác cực kỳ tùy tiện mà thản nhiên, tựa hồ như vừa
rồi do chính mình mới mang vào vậy.
Hắn xách theo cái hộp màu đen dài kia chậm rãi đi ra khỏi cửa hàng bách hóa, thân ảnh dần dần biến
mất bên trong bóng đêm của Đặc khu Thủ Đô!
Bên trong cái hộp dài
màu đen kia cũng không phải là đàn vi-ô-lông, cũng không phải là ống
sáo, mà là một khẩu súng, một khẩu súng cực lớn!
o0o
Cái
hình xăm đóa hoa vừa xinh đẹp vừa dữ tợn phía sau gáy kia kỳ thật kéo
dài từ trên gáy chạy xuống đến lưng, chạy tiếp mãi cho đến cuối thắt
lưng mới chấm dứt, có cả cành lá cùng với đằng mạn khắc sâu vô cùng,
chính là bộ phận đồ án của hình xăm một đóa hoa cực lớn.
Một gã
hán tử thân hình khôi ngô cường tráng, ở trên người lại mang theo hình
xăm một đóa hoa màu xanh khiến cho người khác sợ hãi kia, lại có một cái tên họ cực kỳ mềm mại nhẹ nhàng: Trương Tiểu Hoa!
Vị đại hắc
kình đứng đầu giới Hắc đạo Nam Khoa Châu này, có được một lực lượng cùng với tôn nghiêm khiến cho người khác không thể nào khinh thường. Một
nhân vật giống như hắn vậy, bất luận là tồn tại ở trong thời cuộc nào,
niên đại nào, cũng đều có thể có được một mảnh giang sơn cùng với phong
tình thuộc về chính bản thân mình.
Nhưng mà từ sau khi năm đó rời khỏi ngục giam tiến vào Bách Mộ Đại, gặp được cái gã nam nhân cùng lứa
tuổi với chính mình tên gọi Lâm Bán Sơn kia, hắn liền ngay lập tức cam
tâm tình nguyện biến thành trợ thủ cùng với cánh tay đắc lực của đối
phương, trầm mặc im lặng đứng ở bên cạnh đối phương, chờ đợi thời điểm
cường đại cùng với bạo lực mà xuất đầu.
Năm 75 Hiến lịch 37 Liên
Bang, Lâm Bán Sơn mang theo tất cả các thuộc cấp tinh nhuệ nhất của
chính mình từ Bách Mộ Đại quay trở về Liên Bang, dùng phương thức du
kích mà cùng Chính phủ Liên Bang đối kháng, Trương Tiểu Hoa liền không
một chút do dự đi theo Lâm Bán Sơn trở về.
Hắn ở Thủ phủ Nam Khoa Châu lật tay tạo thành một hồi xung đột mãnh liệt, sau đó ngồi trên xe
cá đông lạnh ngàn dặm đào vong, ở bên ngoài Lâm Viên dùng một khẩu súng
lớn phá hủy một chiếc xe Thiết giáp, sau đó buổi tối ngày hôm nay đã một phen đem khẩu súng kia giao lại cho Hứa Nhạc!