Bởi vì tiến hành lễ tang cho Quân Thần lão nhân gia, cho nên có rất
nhiều những hạng mục sự vụ của Chính phủ Liên Bang bị bắt buộc phải lùi
lại. Nhất là một số loại hoạt động có không khí mâu thuẫn với không khí
nghiêm túc bi thương của lễ tang, ví dụ như là những hoạt động trao
giải, lễ ăn mừng này nọ, thì thời gian bị hoãn lại cũng càng lâu hơn một chút.
Đám bộ đội đầu tiên tiến công về phía bản thổ của Đế Quốc
đã tiến hành luân chuyển, khải hoàn trở về thời gian hơn mấy tháng trời
nay rồi, nhưng mà cũng liền bởi vì cái nguyên nhân này mà hoạt động trao huân chương cùng với nghi thức khen ngợi mãi cho đến ngày hôm nay mới
có thể mời dự họp.
Đám quân nhân sĩ quan binh lính tiền tuyến đã
anh dũng thiện chiến, đạt được những chiến công vô cùng hiển hách, bởi
vậy cho nên nhân số nhận được khen ngợi lần này đặc biệt nhiều, nghi
thức trao huân chương cũng bị bắt buộc phải chia ra cử hành vào hai
ngày. Ngày hôm qua, Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đã cử hành nghi thức trao huân chương cho Sư đoàn Thiết giáp 17 đại biểu cho bộ đội của Quân khu I tiếp nhận khen thưởng. Còn những diễn viên của nghi thức tiếp
nhận huân chương ngày hôm nay, thì lại đến phiên Sư đoàn Thiết giáp 7
đại biểu cho bộ đội của Quân khu III. Mà vị đại nhân vật quan trọng nhất xuất hiện trình diện ngày hôm nay, thì lại chính là Phó Tổng Thống Bái
Luân tiên sinh.
Công bằng mà nói, Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn ta trong lần tiến công chiến lược Đế Quốc lần này
chính là đã đạt được những công lao lớn nhất trong toàn Quân đội Liên
Bang, cho nên mặc dùng rằng Tổng Thống tiên sinh bận bịu những sự vụ
khác không thể đích thân tới được, nhưng mà toàn bộ quy cách tiếp nhận
huân chương có cảm giác còn long trọng hơn ngày hôm qua một chút nữa.
Bên trong tòa nhà Nghị Viện nằm tại một góc của Quảng trường Hiến Chương
lúc này đã tập hợp vô số những quý nhân tai to mặt lớn trong Liên Bang.
Mà tất cả những đài truyền hình lớn bên trong Liên Bang, ngoại trừ những vị phóng viên xuất sắc nhất được đặc cách tiến vào bên trong đại sảnh
ra, ở bên ngoài bậc thềm đá thật dài phía trước cửa cũng được an bày dày đặc các thiết bị camera ghi hình. Bọn họ phải phụ trách công tác một
phen đem hình tượng anh dũng uy vũ của đám quân nhân sĩ quan binh lính
Sư đoàn Thiết giáp 7 kia, truyền đến từng cái màn hình TV của mỗi một
gia đình bên trong Liên Bang này.
Tây Môn Cẩn biết trước rằng
ngày hôm nay chính mình sẽ được trao tặng Huân chương Tử Tín bậc 2 trong hệ thống Huân chương của Quân đội Liên Bang. Đây là một vinh quang phi
thường có được của bất cứ một gã quân nhân sĩ quan nào. Nhưng mà trọng
điểm mà hắn quan tâm hiện tại cũng không phải là chuyện này. Điều mà hắn sầu lo chính là mối quan hệ giữa chính mình cùng với Sư Đoàn trưởng.
Tựa hồ hiện tại quan hệ giữa hai người cũng không thể nào quay trở lại
như những năm tháng trong quá khứ được. Tuy rằng bản thân hắn vĩnh viễn
vô cùng trung thành với Sư Đoàn trưởng, nhưng mà rất rõ ràng chính là,
kể từ sau khi phát hiện ra chính mình trực tiếp lĩnh nhiệm vụ từ trên
kia, sự tín nhiệm của hắn đối với Sư Đoàn trưởng cũng sớm không còn được như năm xưa nữa.
Đứng phía trước bồn tiểu tiện trong toalet, vẻ
mặt không một chút biểu tình cúi đầu xuống nhìn về phía cái thân ảnh
đang phản xạ trong lớp men sứ màu trắng phía trước mặt, Tây Môn Cẩn nhịn không được thoáng cau mày một chút. Rất nhiều năm trước đây đã từng có
lời đồn đãi rằng, giá cả của một bồn tiểu tiện bằng đồ sứ tráng men
trắng cao cấp cao từ dưới đất kéo thẳng lên đến ngang ngực người bên
trong toalet của tòa nhà Nghị Viện bằng với tiền trợ cấp cứu tế thất
nghiệp hằng tháng của cả một gia đình thợ khai thác mỏ tại khu vực Đại
khu Đông Lâm. Vào thời điểm đó đám người trẻ tuổi trên mạng đã gây náo
loạn cả một khoảng thời gian rất dài, thế nhưng kết quả cuối cùng cũng
không có chuyện gì xảy ra cả.
Nếu như không phải ngày hôm nay
thật sự có cơ hội đi vào trong toalet của tòa nhà Nghị viện, đứng trước
cái bồn tiểu tiện cao lớn bằng đồ sứ tráng men trắng cao cấp này, bản
thân Tây Môn Cẩn cũng có lẽ đã quên luôn đi cái câu chuyện cũ này. Nghĩ
đến bản thân mình năm đó quả thật vô cùng khờ dại mà xúc động nhiệt
huyết, cũng đã từng tham gia vào cái tràng phản đối trên mạng của đám
thanh thiếu niên kia, lại liên tưởng đến sự bình tĩnh cùng với vinh
quang của chính mình ngày hôm nay, hắn khẽ mỉm cười, nghĩ thấy luồng
nước tiểu nóng hổi chảy xuống cái thứ mà trước đây mình từng kịch liệt
phản đối kia, quả thật là thập phần thư sướng.
Đúng vào cái thời
điểm này, phía sau lưng hắn mơ hồ truyền đến một trận tiếng huýt sáo cực kỳ bén nhọn mà có vần có điệu vui tai. Có người đã đẩy cửa phòng vệ
sinh bước vào.
Thanh âm tiếng huýt sáo này cũng không có quá mức
vang dội, nhưng mà đặc biệt lanh lảnh vô cùng, làn điệu hoạt bát không
ngừng toát ra hết sức vui tai, hơn nữa lại có chút quen tai. Ánh mắt
cùng với cái mũi của Tây Môn Cẩn khẽ nhăn lại một chút. Trong lòng hắn
không ngừng nhớ lại, ngẫm nghĩ xem cái giai điệu này là của ca khúc nào, rõ ràng là vô cùng quen tai, thế nhưng trong trí nhớ của mình cũng
không hề có bất cứ ca khúc nào có làm điệu nhanh mà nhẹ nhàng như vậy
cả. Sư Đoàn trưởng hẳn là cũng chưa từng huýt sáo qua cái làn điệu này
a.
Người mới vào sau lưng hắn giẫm lên trên mặt đất ẩm ướt, đi
tới đi lui phát ra thanh âm ba ba vang dội, sau đó hắn nặng nề buông
thùng nước cùng với cây lau nhà xuống, cuối cùng đóng cửa lại, một lần
nữa bắt đầu huýt sáo, dần dần hướng về phía sau lưng Tây Môn Cẩn chậm
rãi đi tới.
Kỳ thật ngay tại thời điểm tiếng huýt sáo kia lần đầu tiên vang lên ngoài cửa phòng vệ sinh, Tây Môn Cẩn đã theo bản năng bắt đầu cảnh giác mà cố gắng đi tiểu nhanh lên một chút. Một cỗ cảm giác
nguy hiểm cực đoan mà không cách nào giải thích nổi chợt dâng lên trong
lòng hắn, khiến cho hắn cuối cùng cũng phải nhanh chóng gián đoạn động
tác bài tiết của mình, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón tập kích.
Thế nhưng mà cái người thần bí phía sau lưng kia lại cũng không có khởi
xướng tập kích. Hắn chỉ là trầm mặc im lặng đứng ở sau lưng nhìn chằm
chằm về phía Tây Môn Cẩn mà thôi. Theo hai tiếng ba ba vang dội, hai cái găng tay dài vệ sinh chuyên dụng đã bị ném thẳng xuống giữa hai chân
của Tây Môn Cẩn, chấn cho mớ nước tiểu bên trong bồn tiểu tiện văng lên, rơi thẳng lên hai chiếc giày quân dụng đã được cẩn thận đánh cho bóng
loáng của hắn, nhất thời phá hủy đi luôn cái nghi thức mỹ cảm đầy trang
nghiêm nào đó.
Lắng nghe cái thanh âm huýt sáo từ chỗ bén nhọn
dần dần trở nên khàn khàn hơn một chút ở sau lưng mình, đồng tử trong
mắt Tây Môn Cẩn nhất thời hơi co rút lại một chút, giương mắt nhìn chằm
chằm vào thân ảnh rõ ràng của chính mình trong cái bồn tiểu bằng sứ màu
trắng cao cấp phía trước, cùng với cái bóng dáng mơ hồ của thân cảnh ở
sau lưng. Hắn thật sâu hít mạnh một cái, nhếch môi lên, soạt một cái đem cái khóa quần kéo thẳng lên, sau đó im lặng xoay người lại.
Vị
quân nhân sĩ quan cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 7, Thượng Tá Tây Môn
Cẩn trên người mặc một kiện quân phục mới tinh, hai tay chắp lại sau
lưng, biểu tình lạnh lùng đến cực điểm, nhìn chằm chằm về phía cái gã
nhân viên vệ sinh ở trước mặt, nhìn thấy người này trên đầu đội mũ sùm
sụp, miệng đeo khẩu trang, thế nhưng bên trên cái khẩu trang kia lại là
một cặp mắt trong trẻo mà lại băng lãnh đến cực điểm, mở miệng hỏi:
- Thi Thanh Hải?
Gã nhân viên vệ sinh kia chậm rãi gỡ xuống cái khẩu trang trên mặt mình, nhếch lên cặp môi màu tím tái, nở nụ cười chào hỏi:
- Thượng Tá Tây Môn Cẩn, khỏe chứ?
- Đáng lý ra mày đã chết rồi mới đúng!
Tây Môn Cẩn trầm mặc một lúc sau, đột nhiên mở miệng nói.
Thi Thanh Hải lại một lần nữa đeo lên trên mặt cái khẩu trang bằng vải màu
trắng thật to kia, thanh âm từ bên dưới lớp khẩu trang mà xuyên thấu
quá:
- Vận khí của tao cũng không tệ cho lắm!
Ánh mắt của Tây Môn Cẩn cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm lên trên cái khẩu trang của Thi Thanh Hải, nhàn nhạt nói:
- Chúng tao đã từng nghiên cứu qua mày rất kỹ, biết rằng bản thân mày
luôn luôn quá mức tự tin. Cho nên mày cũng không phải là rất đối phó.
- Một kẻ tự tin đương nhiên là phải có lý do để hắn tự tin!
Thi Thanh Hải dùng cái tay trái hơi chút ẩm ướt của mình đưa lên gãi gãi mũi mấy cái, nói:
- Đây chính là vì cái gì mà hiện tại tao lại có thể xuất hiện trước mặt mày như thế.
- Rượu uống có ngon hay không? Bản thân tao rất ít khi uống những thứ
rượu đắt tiền như thế. Nhưng mà nghe nói rằng mày rất thích, cho nên mới đặt biệt chuẩn bị cho mày một ít.
Tây Môn Cẩn đột nhiên cười rộ lên, bình tĩnh nói:
- Mày nên biết rằng cái đồ gia vị bên trong chai rượu đó, so với toàn bộ
những bình rượu ở trong căn phòng kia còn đắt tiền hơn rất nhiều a.
- Mùi vị quả thật không tệ cho lắm. Chỉ có điều quả thật rất đáng tiếc,
tao vẫn nghĩ rằng mày cũng là một người biết cách uống rượu, lúc ấy còn
đặc biệt nâng ly lên chúc mừng cái năng lực thẩm định rượu của mày nữa
chứ…
Thi Thanh Hải có chút tiếc nuối, nói:
- Hiện tại nghĩ lại ta mới biết rằng mình đã phạm phải một cái sai lầm lớn rồi. Một
người mê rượu chân chính, sẽ không có khả năng ti tiện mà lại nhát gan
giống như mày vậy.
Tây Môn Cẩn chắp hai tay ra sau lưng, dùng ánh mắt thương hại nhìn Thi Thanh Hải, nói:
- Một khi mày đã uống rượu, như vậy thì sớm hay muộn gì thì mày cũng sẽ
phải chết mà thôi. Trừ khi là mày ngay lập tức tiến hành thay máu toàn
diện cùng với tiến hành phẫu thuật thay tủy ống xương thì may ra. Nhưng
mà nếu làm như vậy thì rất có thể sẽ biến thành một người sống đời sống
thực vật cả đời. Thân là một gã sinh viên ưu tú nhất trong Học viện Quân sự I, là nhân viên gián điệp xuất sắc nhất của Khoa IV Thanh Long Sơn,
mày nên biết rõ ràng nhất cái loại hậu quả này mới đúng chứ? Một khi đã
là như vậy, tao đề nghị mày nên ngay lập tức chạy đến bệnh viện đi, chứ
không phải là đứng ở nơi này mà nói chuyện phiếm với tao đâu. Cái loại
dùng ngôn ngữ sỉ nhục người này như thế này, đối với những người như
chúng ta mà nói cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì cả đâu.
- Mày sai lầm rồi. Tao không phải là đang cùng mày nói chuyện phiếm đâu. Tao
chính là muốn sỉ nhục mày, đe dọa mày, làm cho mày cảm thấy sợ hãi. Bởi
vì tao rất thích làm những loại chuyện tình giống như vậy.
Thi Thanh Hải nhẹ nhàng nắm lấy khẩu súng lục, nở nụ cười mỉm nhìn chằm chằm về phía mi tâm của Tây Môn Cẩn, nói:
- Hơn nữa mày cũng bên biết rõ ràng là, chúng ta cho tới bây giờ cũng
chưa từng là cùng một loại người, nhất là hiện tại, trong tay của tao có súng, còn mày thì lại không có. Như vậy thì mày cũng chỉ có thể chấp
nhận sự sỉ nhục của tao mà thôi.
Bởi vì có đến ba tầng bảo vệ
phân hình chíp điện tử nhân thể cùng với một tầng phân hình toàn bộ thân thể, cho nên mãi cho tới bây giờ cũng chưa từng có bất luận kẻ nào có
thể một phen đem vũ khí vào bên trong đại sảnh của Tòa nhà Nghị Viện cả. Nhưng mà ngày hôm nay, Thi Thanh Hải rõ ràng là đã phá vỡ đi cái điều
luật vô cùng sâm nghiêm này. Bởi vì từ trên người của hắn đôi khi có thể phát ra những tia lam quang nhàn nhạt.
Mi tâm Tây Môn Cẩn lúc
này đã bị một cái họng súng tối om nhắm thẳng vào, đuôi lông mày giống
như là đột nhiên bị ngứa vậy, chợt khẽ nhẹ nhàng run rẩy lên một chút.
Hắn khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
- Mày có thể trực tiếp khu động cò súng ngay lập tức!
- Vì cái gì mà lại làm như vậy?
Thi Thanh Hải đột nhiên thoáng cau mày một chút, trầm giọng hỏi.
- Vì Liên Bang, vì công bằng! Những người giống như bọn mày vậy căn bản
không bao giờ biết được, những việc mà chúng ta đang làm chính là một sự nghiệp vĩ đại đến thế nào đâu.
Tây Môn Cẩn khẽ ngẩng đầu lên một chút, nhếch lên một chút cái cằm vô cùng cứng rắn mà cũng vô cùng kiêu
ngạo của chính mình, nhàn nhạt cười, chế giễu nói:
- Chỉ bằng vào một đám người nhỏ bé bọn mày, làm thế nào có thể ngăn cản được dòng thủy triều lịch sử đây cơ chứ?
Thi Thanh Hải khẽ nhún nhún vai mấy cái, nói:
- Cái sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu năm đó, tao đã tiến
hành điều tra suốt năm năm trời, hiện tại rốt cuộc cũng đã tìm đến được
mày rồi. Mày không cần phải chối cái sự thật này nữa.
- Một mình tao thì tính là cái gì?
Tây Môn Cẩn đột nhiên nở nụ cười lớn có chút điên cuồng, dùng ánh mắt giống như là đang nhìn một cái thứ gì đó vô cùng hoang đường, vô cùng buồn
cười, nhìn chằm chằm về phía cái khẩu trang to đùng trên mặt của Thi
Thanh Hải, mở miệng chất vấn:
- Mày cùng với Hứa Nhạc đến tột
cùng là có biết địch nhân chân chính của chính mình là ai hay không? Bọn mày có biết chúng tao là ai hay không?
Thi Thanh Hải lại một lần nữa giơ khẩu súng lục lên, nhắm thẳng vào mi tâm của hắn, bình tĩnh nói:
- Đúng vậy, tao quả thật muốn biết cái vị Nghị viên tiên sinh đứng ở sau
lưng mày kia đến tột cùng là ai. Thời điểm ban đầu tao còn tưởng rằng đó là Bái Luân, nhưng mà cuối cùng sau hai tháng tiến hành điều tra, tao
cũng đã phát hiện ra bản thân mình đã tính toán sai lầm rồi. Cái vị Nghị viên tiên sinh mà mày đang phục vụ kia căn bản là một người khác. Mặt
khác, chuyện mà tao muốn biết nữa chính là, ở trong chuyện tình này, Đỗ
Thiếu Khanh đến tột cùng là có can dự như thế nào?
Tây Môn Cẩn
tựa hồ như có thể đoán được viên đạn từ trong cái nòng súng kia ngay sau đó sẽ tiến thẳng vào trong đại não của chính mình. Hô hấp của hắn đột
nhiên trở nên dồn dập hơn một chút. Một lát sau, cặp mày của hắn chợt
nhăn lại cực nhanh, sau đó lạnh giọng nói:
- Nổ súng đi. Có lẽ
trong tương lai bên dưới lòng đất, tao có thể có đủ thời gian để mà đi
thuyết phục mày, vì cái gì mà con đường chúng tao đang đi là chính xác.
Chúng tao vì cái gì lại xuống tay đối với đám gia tộc kia, cái Liên Bang này…
Cũng không có đợi một đoạn lời nói tràn ngập khẳng khái
nhiệt huyết trào dâng của hắn có thể nói hết lời, một thanh âm nặng nề
mà giòn vang đã vang lên, quanh quẩn bên trong toalet. Trên nòng của
khẩu súng lục này có gắn hệ thống giảm thanh, cho nên viên đạn bắn ra
cũng không phát ra thanh âm quá lớn, nhưng mà thanh âm cơ hoàng đánh lên giòn vang cũng vẫn dễ nghe như thế.
Tây Môn Cẩn đưa một tay lên
ôm chặt lấy phần bụng đang tung tóe máu tươi của chính mình, lảo đảo tựa lưng vào bức tường phía sau, ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn chằm
chằm vào làn khói nhẹ toát ra từ trong nòng súng trong tay của Thi Thanh Hải, tựa hồ như không tưởng tượng nổi không ngờ đối phương lại nổ súng
đột ngột đến như thế. Con dao găm điện tử mà bàn tay phải của hắn chắp
sau lưng đang nắm chặt kia cũng thê thảm rơi thẳng xuống mặt đất.
- Cảm giác được chính mình sắp phải chết đi, cho nên muốn làm ra một bài
diễn thuyết hào hùng hòng để kiên định lại trái tim đang sợ chết của
chính mình hay sao? Hay là ý đồ muốn dùng những lời lẽ này để mà đánh
lạc hướng tao đây?
Thi Thanh Hải đứng ở trên cao mà nhìn xuống,
ánh mắt nhìn về phía Thi Thanh Hải giống như là đang nhìn thứ gì đó vô
cùng buồn cười vậy. Hắn dùng nòng súng cọ cọ nhẹ lên làn da phía sau cái khẩu trang, bởi vì bị máu mũi chảy xuống khiến cho có chút ngứa ngáy,
trào phúng nói:
- Chẳng lẽ là mày không thấy gì hay sao? Tao chỉ
là đang đùa bỡn với mày mà thôi! Thật là đồ phá hoại mà, cả đời này tao
ghét nhất chính là mấy buổi học chính trị như thế này đó.
Sắc mặt Tây Môn Cẩn tái nhợt, hai tay ôm chặt lấy phần bụng đang không ngừng
chảy máu ào ạt của mình, đau đớn đến mức mồ hôi trên trán chảy xuống
thành từng giọt lớn như hạt đậu tương. Hắn vô cùng suy yếu men theo mặt
tường trơn nhẵn mà ngồi xuống, đặt mông ngồi vào trong cái bòn tiểu tiện bằng sứ cao cấp sang trọng sau lưng mình, hai chân yếu ớt vô lực mở
rộng ra. Hắn thở dốc dồn dập, gương mặt lộ vẻ sầu thảm nở nụ cười nhàn
nhạt:
- Những hạng người giống như bọn mày vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được…
- Tao cũng không cần phải hiểu được mấy cái sứ mệnh vinh quang vĩ đại gì đó của mày.
Vẻ mặt của Thi Thanh Hải không một chút biểu tình nhìn về phía cái ống hãm thanh trên nòng súng lục, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tây Môn Cẩn lấy một cái, nói:
- Mỗi một người cũng đều có cái sứ mạng vinh quang vĩ đại của chính mình. Những cái hành động kia của bọn mày đối với tao
mà nói chính là hành động mưu sát vô sỉ cùng với ti tiện.
Sau đó
hắn nâng chân phải lên, dẫm mạnh lên phần bụng đã bị thương của Tây Môn
Cẩn, xuyên qua cái bàn tay của hắn đè mạnh lên trên miệng vết thương.
Còn tay hắn thì từ trong ba lô lấy ra một khối cầu nhỏ do những sợi dây
kim loại nhỏ cuốn lại tại thành, bắt đầu kéo dài sợi dây ra.
Tây
Môn Cẩn bởi vì một cái động tác đạp mạnh của Thi Thanh Hải khiến cho đau đớn đến mức mặt mày biến thành một mảnh tái xanh. Hắn cố gắng nhịn đau, hỏi:
- Mày nghĩ muốn làm cái gì?
- Trước kia trong khóa
học chính trị của Thanh Long Sơn đã từng có nói qua một câu, công chính
chẳng những phải được thực hiện, hơn nữa vì để kẻ khác phải tin phục, nó còn phải được người khác nhìn thấy nữa.
Thi Thanh Hải cúi đầu
xuống, đem sợi dây kim loại kia vòng qua cổ họng của Tây Môn Cẩn, sau đó vòng qua sau lưng, cuộn lại mấy cuộn nút thắt vô cùng phức tạp, sau đó
lại cố tình buộc lại thành mấy chỗ nối tổ hợp nữa, tiếp theo đó mới tiếp tục giải thích:
- Tác giả của câu nói đó tên là Bỉ Kỳ Khoa Mặc.
Về sau tao đã từng tò mò tiến hành tìm hiểu, cũng không cách nào điều
tra ra được cái gã tên gọi Bỉ Kỳ Khoa Mặc này đến tột cùng là ai. Cho
nên tao rất ngoài nghi rằng đây chỉ là một câu danh ngôn mà Khoa IV
Thanh Long Sơn cố tình giả tạo ra mà thôi. Chẳng qua là ngày hôm nay tao chính là chuẩn bị làm như vậy đó.
Đem sợi dây kim loại vô cùng
dẻo dai cứng cỏi kia buộc thêm vài vòng, cuối cùng mới ràng lại lên trên chốt vặn nước xả của cái bồn tiểu tiện, Thi Thanh Hải hài lòng cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, sau đó nghiêng đầu nhìn xuống gã Tây Môn Cẩn
đang càng ngày càng thở dốc dồn dập hơn, nói:
- Chuyện tình này
cùng với chính nghĩa có quan hệ với nhau. Bởi vì cái này là vì những
người đã chết trong cái sự kiện Sân vận động Lâm Hải Châu, những người
đã chết trong buổi biểu diễn của Giản Thủy Nhi, còn có vì vị lão sư béo
ục ịch đáng yêu kia của tao nữa, tất cả những cái này có quan hệ với
những người vô tội đã chết kia.
Trên mặt Tây Môn Cẩn lộ ra nụ cười sầu thảm, nói:
- Chuyện tình tại buổi biểu diễn của Giản Thủy Nhi cũng không có quan hệ gì với tao cả.
- Úc, thật sự xin lỗi, tao đã vu oan cho mày rồi!
Vẻ mặt Thi Thanh Hải chợt có vẻ khoa trương, mở miệng giải thích, sau đó trầm giọng nói:
- Chuyện này chẳng phải là những chuyện tình mà bọn mày luôn am hiểu nhất hay sao?
- Tao muốn để cho những sự trừng phạt mà mày đang hứng chịu phải bị người khác nhìn thấy. Hơn nữa một lúc sau tao còn phải đi xử lý rất nhiều
chuyện tình khác nữa. Ví dụ như là cái vị Sư Đoàn trưởng băng lãnh của
bọn mày, còn có cái vị tiên sinh thân hình béo ục ịch không chênh lệch
bao nhiêu so với lão sư của tao nữa. Cho nên mày cũng không thể chết quá nhanh được, bằng không đám người bên phía Cục Hiến Chương bên kia khẳng định là sẽ có phản ứng.
Thi Thanh Hải dùng sức tiếp tục công
việc quấn vòng dây kim loại của chính mình, mồ hôi cũng dần dần đẫm ra
sau lưng của hắn, thấm ướt cái áo công nhân vệ sinh. Hắn có chút thở
dốc, nói:
- Trói mày bằng loại nút thòng lọng Nhĩ Phu Tuyết Sơn, có phải là rất chuyên nghiệp hay không?
Tây Môn Cẩn đau đớn đến mức sắp nói không nên lời, thế nhưng vẫn như cũ cường hãn cố gắng gật gật đầu mấy cái.
Thi Thanh Hải từ trên mặt đất ướt sũng bên dưới một phen cầm lên con dao
găm của Tây Môn Cẩn đánh rơi khi nãy, ở trên bụng của Tây Môn Cẩn vẽ vời trêu tức vài cái, sau đó chậm rãi đâm thẳng vào trong. Con dao găm kim
loại sắc bén cùng với thân thể đã bị bó sát kia ma sát với nhau, phát ra thanh âm vô cùng quái dị. Máu tươi từ bên cạnh con dao găm chậm rãi
tươm ra.
- Một phát đạn vừa rồi xuyên thẳng qua ruột non, phá hủy hoàn toàn hệ thống thần kinh cột sống của mày, một đao này vừa vặn đâm
thẳng vào trong thận, xuyên vào một đoạn ba tấc ba phân, dựa theo tốc độ máu chảy ra hiện tại, mày sẽ lập tức lâm vào hôn mê, sau đó nửa tiếng
đồng hồ nữa mày mới chính thức tử vong. Lúc đó bên phía Cục Hiến Chương
mới có thể nhận được tin tức con chíp vi mạch nhân thể của mày đã mất đi hiệu lực…
Thi Thanh Hải cau mày lại, thong thả nhẹ nhàng rút con dao găm ra, hướng về phía cái gã Tây Môn Cẩn bị thương đau đớn đến mức
sắp sửa ngất đi dưới chân mình, tiến hành một lần giải thích kỹ thuật
cuối cùng, sau đó mới hỏi:
- Mày nói xem, tao có phải là rất chuyên nghiệp hay không?
Đem những thứ còn lại ném hết vào trong bồn vệ sinh ngay bên cạnh, Thi
Thanh Hải gỡ xuống cái khẩu trang lớn trên mặt, đưa tay lên lau đi mớ
máu tươi chảy ra từ trong lỗ mũi mình, thở hổn hển mấy cái, sau đó dựa
lưng bên cạnh Tây Môn Cẩn đang ngồi trong cái bồn tiểu tiện bằng sứ cao
cấp kia, châm một điếu thuốc lá, dùng sức hút mạnh mấy hơi.
- Chuyện tình này còn có một cái nguyên nhân quan trọng khác mà hoàn toàn không hề quan hệ gì đến chính nghĩa cả.
Hắn nhìn về phía cái bồn tiểu tiện bằng sứ tráng men màu trắng cao cấp trong căn phòng đối diện, chậm rãi hút thuốc, nói:
- Bản thân mày là một tên gia hỏa vô cùng chuyên nghiệp, bản thân tao
cũng là một nhân sĩ chuyên nghiệp, một khi hai người đã tranh nhau hơn
thua bao nhiêu năm như vậy rồi, cuối cùng nói thế nào cũng có một ngày
hợp lại tranh nhau thắng bại xem ai là kẻ chuyên nghiệp hơn. Nam nhân cả thôi, tranh nhau cả đời không phải là cái này thì là cái gì?
Thi Thanh Hải gỡ xuống điếu thuốc lá trên miệng chính mình, nhét vào trong miệng của Tây Môn Cẩn, vỗ vỗ mặt hắn mấy cái.
Cặp môi trắng bệch khô héo của Tây Môn Cẩn rất nhanh run rẩy mấy cái, có chút tham lam cố gắng hút nhanh mấy hơi thuốc lá.
- Kỳ thật nếu như mày thật sự tin tưởng vào những thứ mà chính mình kiên
trì đi làm kia, vừa rồi tại thời điểm sắp chết, căn bản cũng không cần
nói ra những chuyện đó hòng tự thuyết phục chính mình làm gì.
Thi Thanh Hải từ trong túi quần của mình lấy ra mái tóc giả màu nâu đỏ đã
chuẩn bị từ trước kia, có chút khó khăn đem đội lên trên đầu của Tây Môn Cẩn, sau đó lấy ra điện thoại di động nhắm thẳng vào hắn, còn nghiêm
túc nói một câu:
- Cười một cái nào!
Điếu thuốc lá chậm
rãi rơi xuống bộ quân phục đã từng vô cùng tinh tươm thẳng thớm, sau đó
rơi xuống vũng máu tươi bên dưới mặt đất, cuối cùng tắt ngóm. Tây Môn
Cẩn rốt cuộc cũng lâm vào hôn mê. Toàn thân hắn bị những sợi dây kim
loại bó chặt lại, hai miệng vết thương ở dưới bụng thong thả tuôn máu
ra. Trên cặp môi trắng bệch khô khốc trào ra một vài bọt máu, thân thể
xụi lơ mà nhục nhã ngồi thẳng vào trong cái bồn tiểu tiện, ngồi thẳng
lên trên mớ nước tiểu của chính mình.
- Đây là chuyện tình mà năm đó tao đã từng đáp ứng cái tên gia hỏa kia.
Thi Thanh Hải nhìn xuống cái gã địch nhân đã lâm vào hôn mê dưới đất, có chút tiếc nuối nhún nhún vai mấy cái.
Sau khi ngẫm nghĩ một lúc sau, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh cái bồn tiểu
tiện, đem khuôn mặt chính mình tiến sát bên cạnh khuôn mặt của Thi Thanh Hải, tay giơ cao cái điện thoại di động ra phía trước, tự mình chụp một bức ảnh, sau đó nén lại nhắn thẳng sang cho Hứa Nhạc đang ở tại Tây Lâm xa xa kia.
Tây Môn Cẩn bên trong bức ảnh chụp kia có cặp môi
trắng bệch, đang lâm vào hôn mê, trên miệng còn chảy ra một chút máu
tươi, hơn nữa trên đầu đội một mái tóc giả màu nâu đỏ vô cùng khó nhìn.
Nhìn qua giống hệt như là một nhân vật tà ác trong những vở kịch thời
xưa vậy.
Ngay bên cạnh là khuôn mặt của Thi công tử, trên mặt nở
nụ cười vô cùng sung sướng. Mặt dù hắn có một cặp môi màu tím tái vô
cùng yêu dị, nhưng và lại vẫn vô cùng xinh đẹp như thế, nhìn qua lại có
một loại mỹ cảm tàn nhẫn nhưng lại khờ dại như một đứa bé con.