Gian Khách

Chương 22: Q.1 - Chương 22: Gặp mặt






So sánh với việc cái còng bằng plastic đặc chế bị bẻ gãy, thì việc tên lính đặc chủng kia bị bất tỉnh ngược lại cũng không làm cho Tiểu đội trưởng Lai Khắc kinh ngạc. Một gã thiếu niên có thể có một sức mạnh bộc phát cường đại như vậy, một tên lính đặc chủng bình thường sao có thể chống chọi được. Cả đời này của Tiểu đội trưởng Lai Khắc, chỉ gặp qua không quá vài lần.

Vừa nghĩ đến chuyện này, Tiểu đội trưởng Lai Khắc càng tăng thêm lòng hiếu kỳ và sát ý với Cơ Giáp Sư Phong Dư, sự sỉ nhục của quân đội. Gã học việc đã mạnh như vậy, vậy thì tên kia mạnh đến mức nào. Có điều hắn không hề bị dao động, cũng giống như quan niệm mà Hứa Nhạc kiên trì theo đuổi, Tiểu đội trưởng Lai Khắc vốn không hề quá coi trọng sức mạnh thân thể của con người, hắn cho rằng con người có mạnh mẽ đến đâu chăng nữa, khi đối diện với trang bị vũ khí hạng nặng của quân đội Liên Bang thì vẫn không thể nào chịu nổi được một đòn.

Ném chiếc kính râm xuống dưới chân, Tiểu đội trưởng Lai Khắc bước đến trước màn hình chỉ huy của doanh trại lâm thời, im lặng nhìn điểm xanh đang di động trên màn hình. Trên đó có hai quang điểm được đánh dấu màu khác nhau, phân biệt là đỏ và xanh. Hai quang điểm màu xanh, đỏ đại diện cho vị trí của Mục tiêu số 1, 2 đang lẫn trốn, chỉ có điều thời gian định vị quá lâu mà khoảng cách bị chênh lệch mà thôi.

Theo những tiếng tín hiệu báo cáo từ thủ đô Tinh Quyển không ngừng vang lên, khoảng cách giữa hai quang điểm trên màn hình cũng dần dần thu hẹp lại. Tiểu đội trưởng Lai Khắc lạnh lùng theo dõi cả quá trình, hắn không thốt lên lời nào, nhưng trong lòng không ngừng trù trính kế hoạch. Hắn đợi đến lúc khi hai quang điểm trên màn hình cuối cùng hợp lại tại một vị trí cố định.

Bốn phút mười hai giây? Tiểu đội trưởng Lai Khắc bỗng nheo mắt lại, biết mình đã mắc phải một sai lầm cực kỳ ngu xuẩn. Thông tin xác định vị trí mục tiêu giữa Đông Lâm đại khu và thủ đô Tinh Quyển là một quá trình gửi đi và nhận về, nếu muốn xác định vị trí Mục tiêu số 1 và Mục tiêu số 2… Trên thực tế đến cần hơn tám phút!

Mặt hắn tối sầm lại, nhưng cũng không nói với cấp dưới đứng bên cạnh mình về điều này. Hắn chỉ cảm thấy vô cùng bực tức, nhớ đến nhiều năm về trước, sai lầm lớn mà Quân khu IV lần đầu tiên đến Đông Lâm đại khu mắc phải. Lần sai lầm đó, khiến Quân khu IV lập tức bị điều động khỏi Đông Lâm, chuyển tới Tây Lâm, một nơi hoang sơ lạc hậu. Hôm nay mình lại mắc sai lầm, lẽ nào điều này mang theo một tiên đoán không tốt?

Nếu như có Tham mưu Quân sự hoặc Nhân viên Tình báo bên cạnh, sai lầm ngu xuẩn như vậy lẽ dĩ nhiên sẽ không phạm phải, nhưng vấn đề ở chỗ Tiểu đội trưởng Lai Khắc là một Nhân viên tác chiến tiền tuyến, để bảo mật cho hành động lần này, nên cũng không dựa theo nguyên tắc, sắp xếp Tham mưu Quân sự đi theo.

- Cần phải nắm chặt thời gian hơn.

Tiểu đội trưởng Lai Khắc nhìn chằm chằm vào hai quang điểm khác màu đang dần tiến đến gần nhau, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần hai quang điểm khác màu này gặp nhau, thì nơi đậm màu nhất, chính là địa điểm gặp mặt của Mục tiêu số 1 và Mục tiêu số 2.

- Một khi định vị xong, lập tức thông báo cho ta… Các đội viên chuẩn bị hành động.

Tiểu đội trưởng Lai Khắc đem công việc của doanh trại lâm thời giao lại cho nhân viên tác chiến Quân phòng bị Đông Lâm, dùng máy bộ đàm thông báo cho các đội viên đang ẩn nấp trong thành phố, ngồi lên xe bọc thép, đi về hướng màu đậm nhất trên màn hình ở đại khu Hà Tây Châu.

o0o

Hứa Nhạc hoảng sợ gấp gáp phóng từ trên chiếc xe quặng xuống, không hề để ý đến vũng nước đen ngòm cao gần đầu gối trong đường hầm. Hắn tìm thấy một chiếc cầu thang sắt, liều mạng bò lên. Hắn cần phải tranh thủ tất cả thời gian. Khi trèo lên đỉnh, hắn dùng sức đẩy chiếc nắp hố lên, sau đó bò ra ngoài. Cách đẩy khuỷu tay của hắn vô cùng thành thục, nhanh chóng bật công tắc nguồn điện lên, ánh sáng tràn ngập cả gian phòng.

Hắn đã sinh hoạt trong căn hầm mỏ này hơn bốn năm nên vô cùng quen thuộc nơi này. Hắn mở chiếc cửa bám đầy bụi của gian phòng, đi xuyên qua đó, đến một gian phòng khách. Ngay lập tức, hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang ngồi tựa vào trường kỷ bằng một dáng điệu vô cùng quen thuộc.

Ông chủ tiệm sửa máy Phong Dư đang uể oải nằm mềm nhũn trên trường kỷ, tựa như một người không có xương vậy. Chiếc bật lửa bạc trong tay vừa vụt tắt, trong không khí mơ hồ vẫn còn phảng phất mùi dầu hỏa. Điếu thuốc trên đôi môi khô khốc vừa được châm xong, đầu thuốc vẫn còn đốm sáng hồng, tàn thuốc vẫn còn nguyên chưa gảy đi.

Tên tội phạm phản quốc đào tẩu chính là đang trong dáng điệu này đón tiếp gã vừa là học trò vừa là người làm thuê quen thuộc nhất trong thành phố này của hắn. Mơ hồ vẫn nhìn ra trên mặt hắn mang theo một sự bình tĩnh khiến cho người khác phải bội phục.

Khuôn mặt của Hứa Nhạc đang ướt đẫm mồ hôi và vết máu, trân trân nhìn hắn, nhìn vết thương thảm hại trên bắp đùi hắn. Không đợi đến lúc hơi thở ổn định lại, hắn đã mở miệng hỏi:

- Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?

Phong Dư yếu ớt nhấc mí mắt lên, nhìn anh bạn nhỏ đã bầu bạn với mình trong bốn năm qua, mỉm cười nói:

- Con chip vi mạch của hệ thống tra xét từ xa, sẽ truyền thông tin về cho Cục Hiến Chương ở thủ đô Tinh Quyển, rồi tiếp tục xác định vị trí chính xác, truyền về cho đám quân nhân ở bên này, ít nhất cũng cần tám phút hai mươi tư giây. Mày ngồi xe quặng chạy qua đây, tốc độ không tệ, nhưng hệ thống định vị vẫn bám sát mày. Đại khái khoảng sáu phút nữa sẽ có thể thông báo cho đám quân nhân tìm ra vị trí chính xác của mày. Tính toán như vậy, mày còn có khoảng hơn ba phút nữa để nói chuyện với tao.

- Không ngờ mày có thể chạy ra đây được.

Khuôn mặt thoáng có chút phờ phạc của Phong Dư hiện ra vẻ tự hào:

- Xem ra tao dạy bừa cho mày mấy chiêu, vậy mà đám phế vật của Bộ Quốc Phòng không thể nào so bì được… Chỉ là không ngờ, mày lại thật sự chạy thoát được, lại còn chạy đến đây tìm tao.

Trong lòng hai người bọn họ sớm đã hiểu rõ nhau, Hứa Nhạc dám can đảm thoát ra từ sự khống chế của quân đội, đã đồng nghĩa với việc đặt bản thân mình vào chỗ đối lập với Liên Bang. Vì chuyện này mà hắn sẽ phải trả một cái giá rất đắt, chỉ là trên khuôn mặt của Phong Dư không hề hiện ra một nét cảm động nào, nếu có cũng chỉ là sự bình tĩnh.

- Ba phút cũng không đủ để nói chuyện, dù gì tôi cũng chưa chuẩn bị nghe di ngôn của ông.

Hứa Nhạc cúi thấp người mở mấy sợi dây trang bị quân dụng màu xanh lục để dưới gầm trường kỷ ra, chuẩn bị để buộc Phong Dư lại:

- Tôi cõng ông chạy cho nhanh.

Phong Dư vẫn không có chút hứng thú nào, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay Hứa Nhạc, trong mắt hiện ra một tia nhìn áy náy:

- Chạy cũng không thoát được đâu. Tao cứ nghĩ rằng nếu mày không đến đây, nhiều nhất cũng chỉ bị tạm giam mấy ngày thôi. Dù gì thì chính phủ Liên Bang cũng không phải những tên tàn ác của Đế Quốc, có thể làm ra những chuyện dã man như thế.

- Tôi biết ông có thể tránh được hệ thống định vị…

Hứa Nhạc có chút không cam tâm, thậm chí là phẫn nộ, nhìn ông chủ mình, nói:

- … Thử còn chưa thử, sao biết là không thoát được?

- Bởi vì tao đã trốn hơn chục năm nay rồi.

Phong Dư húng hắng ho mấy tiếng, rồi cười cười lấy một dụng cụ nhỏ từ trong túi ra, nhét vào túi của Hứa Nhạc, nói:

- Thứ mà mày nói, chỉ có thể duy trì được khả năng che giấu trong vòng nửa tiếng, cũng không thể dùng vĩnh viễn được, sau nửa tiếng đó thì sao? Cả Hà Tây Châu này lớn được bao nhiêu cơ chứ, nếu là chạy trốn một cách vô ích, chi bằng cứ yên ổn ở đây chờ mấy phút qua đi.

Bàn tay Hứa Nhạc đang nắm sợi dây ràng bỗng nhiên cứng đờ lại. Hắn nhìn khuôn mặt tiều tụy của Phong Dư, nghiến răng nói:

- Ông có thể lẫn trốn được Hiến Chương Thứ Nhất mười mấy năm, tại sao không thể tiếp tục lẩn trốn thêm nữa?

Phong Dư cũng không trả lời câu hỏi quan trọng nhất này, khuôn mặt nửa cười nửa không nhìn gã thiếu niên, hỏi ngược lại:

- Với tính cách của mày, hình như có một số chuyện quên hỏi tao?

Hứa Nhạc cúi thấp đầu hỏi:

- Vụ nổ trên chiến trường năm xưa là thế nào? Ông đúng là gian tế của Đế Quốc sao?”

Hắn hỏi vô cùng trực tiếp, Phong Dư cũng trực tiếp trả lời. Đại thúc nhả ra một quầng khói thuốc, uể oải nói:

- Đương nhiên… không phải!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.