Cái sự kiện này nhất định sẽ khiến cho toàn bộ cả Liên Bang chấn động
mãnh liệt này, dưới sự xác định cực kỳ mạnh mẽ hữu lực bên trong tòa nhà Cục Hiến Chương kia mà phát triển đúng theo phương hướng của nó. Vị
Thái Tử gia Thai Gia thân thể gầy yếu sắc mặt tái nhợt kia, mang theo vẻ mặt ngơ ngẩn hờ hững mà chậm rãi di chuyển bên dưới làn mưa thu lạnh
như băng.
Không ai biết được, đã có thêm một tên gia hỏa khác
thân thể cũng đồng dạng gầy yếu vô cùng, sắc mặt cũng đồng dạng tái
nhợt, cũng bởi vì một sự kiện khác, đồng thời cũng nhất định sẽ chấn
động toàn bộ vũ trụ này, lại bị mạnh mẽ vùi lấp bên trong đám mảnh nhỏ
chi tiết bên trong một tràng đại sự kiện nào đó, bị người khác đưa vào
trong một bệnh viện chuyên khoa tâm thầm quân dụng nào đó tại khu vực
Nam bán cầu.
Trong cặp mắt trắng bệch phủ đầy những tơ máu đỏ
rực, hai hốc mắt hãm sâu hoắm. Giờ phút này Bối Đức Mạn nhìn qua giống
hệt như là một tên phế vật ở đầu đường, bởi vì hút ma túy rất nhiều mà
trở nên thần trí không ổn định. Bởi vì tận mắt chứng kiến một màn xảy ra ở trong đại sảnh sâu bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương Liên Bang
kia, khiến cho tinh thần bị đả kích một cách phi thường nặng nề, trên
người của hắn lúc này đã có thêm rất nhiều những động tác nhỏ khiến cho
kẻ khác phải cảm thấy phi thường nghi ngờ, ví dụ như là cặp môi thường
xuyên dùng tốc độ cao mà run rẩy, ví dụ như là hắn rất thường xuyên mở
ra mười đầu ngón tay khô gầy quắt queo của chính mình, sợ loạn từ trên
xuống dưới trên người, khoa tay múa chân loạn xạ, bộ dáng chẳng khác nào một người điên cả.
- Ta không có điên!
Bối Đức Mạn thân
hình suy yếu ngồi co ro trên ghế, nhìn về phía gã bác sĩ đang đứng ngay
trước mặt mình, bên trong cặp mắt tràn đầy vẻ đắc ý cùng với bi thương:
- Máy vi tính Trung ương Liên Bang sống lại, ta đã tận mắt nhìn thấy,
nhưng mà ngay tiếp theo sau đó, ta lại tận mắt nhìn thấy… hắn bị người
ta giết chết!
Từ đầu cho đến cuối, cái vị đại thiên tài đối với
phương diện ngôn ngữ máy móc này, vẫn luôn luôn kiên trì xưng hô cái lão già kia bắt đầu có sinh mệnh là hắn. Vào lúc này đây, khi nói đến sự tử vong của cỗ máy móc có trí tuệ cực kỳ vĩ đại kia, khiến cho trên mặt
hắn lại nhịn không được lộ ra một chút biểu tình bi thương nhàn nhạt.
Gã bác sĩ kia mãi vẫn luôn bình tĩnh mỉm cười lắng nghe những gì hắn nói,
nhưng cũng chỉ là đơn giản tiến hành những ghi chép bệnh án chuyên dụng
của mình. Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, gã bác sĩ hướng về phía gã nam
hộ sĩ thân hình cường tráng lực lượng hạ thấp giọng phân phó vài câu gì
đó, sau đó hướng về phía một gã quân nhân sĩ quan Trung tá khá trẻ tuổi ở trước mặt mà nở nụ cười, nói:
- Nơi này là bệnh viện chuyên môn của Quân đội, cậu đã một phen giao người cho chúng tôi, như vậy thì cứ việc an tâm đi.
Gã quân nhân sĩ quan nghiêm túc nói:
- Cái gã bên trong kia đối với Liên Bang có công rất lớn, chỉ có điều…
những gì mà hắn biết thật sự quá nhiều rồi, các người nhất định phải hảo hảo chiếu cố hắn tốt một chút.
- Hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp để hắn ở trong này sống thoải mái cho đến tuổi già.
Gã bác sĩ mỉm cười hồi đáp.
- Nếu có bất cứ vấn đề gì, tôi cũng sẽ lập tức thông báo cho cậu ngay.
- Làm phiền ngài rồi!
Gã quân nhân sĩ quan giơ tay phải lên thực hiện động tác kính chào theo
nghi thức Quân đội, sau đó xoay người rời đi cái bệnh viện chuyên khoa
tâm thần rời xa thế giới phồn hoa, tràn ngập mùi vị thuốc sát trùng
khiến cho ngay cả hắn cũng muốn ngay lập tức muốn trốn chạy này.
Gã bác sĩ nhìn theo bóng dáng bỏ đi gần như chạy của gã quân nhân sĩ quan
kia, trên mặt nở nụ cười vô cùng ôn hòa, sau đó thông qua lớp cửa sổ
bằng thủy tinh một chiều, quan sát tình cảnh bên trong gian phòng bệnh.
Bên trong gian phòng bệnh cách một tầng thủy tinh mong manh bên kia, Bối
Đức Mạn đang bị gã nam hộ sĩ cường tráng mặc lên người bộ y phục trói
tay chân, thần tình phi thường hoảng sợ hét lên:
- Ta biết, bên
trong ống tiêm này chính là thuốc phá hủy thần kinh não bộ! Không được
tiêm nó cho ta, ta không cần! Ta van cầu ông, không được tiêm cái thứ
này cho ta, ta không muốn biến thành một kẻ ngu ngốc!
Bối Đức Mạn bởi vì quá mức sợ hãi, khiến cho thân thể suy yếu đang ngồi trên giường không ngừng tránh qua né lại khắp nơi, nhìn qua giống hệt như là một
con cá vừa mới bị ném vào bên trong sa mạc nóng bỏng, không ngừng nhảy
loạn khắp nơi. Hắn cất tiếng van xin phi thường thê lương, khẩn cầu nói:
- Ta biết mình sai lầm rồi, tôi không có mắc bệnh tâm thần, ta cái gì
cũng đều không biết. Cái lão gia hỏa kia cho tới bây giờ chưa từng sống
qua bao giờ cả! Các người hãy bỏ qua cho ta đi!
Gã bác sĩ thông
qua lớp cửa sổ thủy tinh một chiều nhìn thấy một màn này, nhìn thấy phần đầu ống tiêm sắc bén chậm rãi đâm vào bên trong làn da tái nhợt của gã
nam nhân kia, nghe thấy thanh âm kêu rên thảm thiết thê lương truyền ra
từ bên trong cánh cửa, nụ cười mỉm nhàn nhạt trên mặt càng trở nên ôn
hòa hơn rất nhiều.
o0o
Bên trong địa phương sâu nhất bên
trong nhà giam quân sự Khuynh Thành, hai chi bộ đội đặc chủng lệ thuộc
trực tiếp vào Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia, trong ba tầng, ngoài ba tầng,
tiến hành bao vây khống chế công tác giám thị đã được bố trí phi thường
sâm nghiêm nhất một gian nhà giam đơn độc, bất cứ thời khắc nào cũng
tiến hành phòng bị hai gã nam nhân bên trong gian phòng kia bạo phát lên vượt ngục.
Tuy nói rằng giam giữ bên trong nhà giam quân sự
Khuynh Thành toàn bộ cũng đều là những trọng phạm huyết tinh cùng hung
cực ác nhất bên trong toàn bộ lãnh thổ Liên Bang này, các công tác bố
trí an toàn căn bản là không có bất cứ một lỗ hổng nào cả, nhưng mà mỗi
khi nhớ tới những lời đồn đãi liên quan đến hai gã nam nhân bên trong
gian phòng giam này, ngay cả một đám chiến sĩ tinh nhuệ của Liên Bang,
trước đây đã từng theo Tu Thân Quán bên trong Phí Thành gian khổ ma
luyện mà đi qua, vừa tới nhà giam hỗ trợ công tác giam giữ này, cũng khó có thể khống chế nổi cảm xúc khẩn trương bên trong nội tâm của chính
mình được.
Đúng vậy, bên trong gian nhà giam này chính là đang giam giữ hai tên gia hỏa khủng bố nhất toàn bộ Liên Bang kia!
Hứa Nhạc sau khi trọng thương, bị đám binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7
bắt giữ xong, Lý Cuồng Nhân đã trực tiếp bằng chỉ lực cực kỳ cường hãn
của chính mình, phá hủy luôn hệ thống cơ khóa tinh vi của cái còng tay
hợp kim đặc chế kia, thân thể của hai người liền mãi luôn bị còng tay
cùng một chỗ với nhau, cho dù có chìa khóa chuyên dụng tự nhiên cũng
không thể nào mở ra được, trừ phi là đem kềm hợp kim siêu cấp đến cắt
đứt cái còng tay ra, nhưng mà Lý Cuồng Nhân hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào có ý đồ mở nó ra.
Ăn cơm, chữa thương, tắm rữa,
đi WC, ngủ… toàn bộ thời gian bọn họ cũng đều ở cùng một chỗ với nhau.
Mỗi một giây một phút Lý Cuồng Nhân cũng đều canh giữ chặt chẽ ở bên
cạnh của Hứa Nhạc, ánh mắt cảnh giác mà tràn ngập hương vị thô bạo không ngừng đảo quét nhìn khắp bốn phía. Bởi vì hắn tin tưởng rằng, Chính phủ Liên Bang một khi đã dám can đảm thiết kế ra những âm mưu hãm hại vô sỉ cùng cực như thế, tuyệt đối cũng sẽ dám dùng hết mọi biện pháp mà âm
thầm giết chết Hứa Nhạc.
Trên người của Lý Cuồng Nhân chảy xuôi
cái tính tình thối hoắc của một gã quân nhân sĩ quan tiêu chuẩn, tuyệt
đối không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện tình như vậy phát sinh, càng
không thể để cho cô nhỏ, người hiện tại duy nhất trên thế gian này là
còn chân chính yêu thương chính mình, còn chưa có xuất giá đã phải sống
kiếp quả phụ được.
Trải qua mấy ngày nay bên trong nhà giam quân
sự Khuynh Thành, Lý Cuồng Nhân cứ như vậy mà canh giữ sát bên cạnh của
Hứa Nhạc, lúc nào cũng canh giữ bên trong gian nhà giam tối tăm u ám
này, liền giống hệt như một gã chiến sĩ bảo hộ trận địa của chính mình,
một tấc đất cũng không rời.
- Ngay cả hổ dữ cũng không ăn thịt
con, kết quả ngược lại là bị ăn. Chung thúc cứ như vậy bị bọn họ dùng âm mưu vô sỉ hại chết, tôi muốn nhìn thử xem, cái lão già vương bát đản
kia có thể nào xuống tay hạ độc thủ giết chết đứa con trai duy nhất của
hắn hay không?
Lý Phong miệng ngậm điếu thuốc lá, ngồi ở trên
giường, lạnh lùng giương mắt nhìn về phía đám bộ đội đặc chủng thần tình phi thường nghiêm túc ở bên ngoài gian nhà giam, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào trong này, nhớ tới vị phụ thân vừa mới rời khỏi gian nhà giam
kia của chính mình, thanh âm rét lạnh đến cực độ.
Thế nhưng một
tia phẫn nộ cùng với ngơ ngẩn của gã Thượng tá trẻ tuổi kia, cất giấu
rất sâu bên trong thân hình khôi ngô hùng vĩ đến khủng bố của mình, lại
bị Hứa Nhạc linh mẫn rõ ràng bắt giữ được, hắn phi thường rõ ràng biết
đây là vì cái gì.
Bản thân Lý Cuồng Nhân ngay từ thời thiếu niên
đã rời khỏi nhà, ở tại tiền tuyến Tây Lâm vượt qua cả thời kỳ trưởng
thành của mình, mãi luôn một phen đem vị trưởng bố thân cận duy nhất của chính mình đặt làm mục tiêu phấn đấu của chính mình, là thần tượng của
chính mình, thậm chí còn xem kẻ đó còn thân cận hơn cả phụ thân ruột của chính mình nữa. Nhưng mà một màn độc thủ phía sau màn của vụ nổ mạnh
của Phi thuyền Cổ Chung Hào lúc xưa, hung thủ thật sự giết chết Chung Tư lệnh, lại cũng chính là phụ thân thân sinh của hắn, hắn có thể làm được cái gì bây giờ?
- Cái tên gia hỏa A Nguyên kia, vừa rồi không
ngờ lại rút của tôi nhiều máu đến như vậy, cũng không nghĩ lại tôi bị
thương vẫn chưa có lành hẳn hay sao? Có khả năng tôi sẽ trực tiếp bị hắn rút quá nhiều máu mà tắt thở đó!
Đưa hai ngón tay lên kẹp lấy
điếu thuốc lá trên miệng mình xuống, Hứa Nhạc nở nụ cười nhạt chuyển đề
tài nói chuyện. Nhưng mà nhớ tới vẻ mặt vô cùng ngưng trọng của Thai Chi Nguyên lúc nãy, ngón tay hắn không khỏi khẽ run lên một chút, một ít
khói bụi thuốc lá rơi xuống chiếc chiếu trên giường.
Vào giờ phút này, bên trong tòa nhà Cục Hiến Chương tại Đặc khu Thủ Đô, hẳn là đang
tiến hành công tác đối chiếu dấu hiệu ADN sinh thể lần thứ hai để xác
nhận chứng cứ cuối cùng. Hứa Nhạc cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ
qua chính mình mà người Đế Quốc, thế nhưng cũng không thể làm làm được
bộ dáng không một chút khẩn trương nào được. Giống như là Lý Cuồng Nhân
đã từng nói qua vậy, chết cũng không có đáng sợ, chỉ là bị người ta vu
oan hãm hại thành người Đế Quốc mà chết, thì đó lại là sự tình không thể nào chấp nhận nổi được. Một khi chấp nhận, đó cũng chính là tương đương với việc hướng về phía âm mưu của Chính phủ mà đầu hàng rồi.
Bởi vì nguyên nhân có Lý Phong ở bên cạnh mình, cho nên lần thứ hai Hứa
Nhạc tiến vào nhà giam quân sự Khuynh Thành này, điều kiện sinh hoạt
cũng không quá mức khó khăn như lần trước. Tuy rằng lần này tội danh của hắn so với việc ám sát một gã Nghị viên lại càng khủng bố hơn rất
nhiều. Nhưng mà các đãi ngộ sinh hoạt mà hắn nhận được cũng khiến cho
hắn phi thường thỏa mãn rồi. Bất luận là phòng tắm nước nóng vô cùng
sảng khoái, các bữa ăn đầy dinh dưỡng, chế độ thuốc men điều trị cao
nhất, thậm chí còn có cả thuốc lá cùng với rượu ngon cũng đều không
thiếu. Dù sao bên phía nhà giam quân sự một khi đã không thể đuổi được
Lý Phong đi, thì cũng đương nhiên không dám bạc đãi vị con trai độc nhất của Lý Chủ tịch rồi.
Hít thật sâu một ngụm thuốc lá đầy sảng
khoái, Hứa Nhạc khẽ nheo cặp mắt lại một chút, nhìn về phía bầu trời mùa thu bên ngoài cửa sổ, trên người mặc một kiện áo khoác bông giữ ấm thật dày, phi thường ấm áp. Bởi vì nguyên nhân có còng tay vướng víu, cho
nên cánh tay trái của hắn cũng không thể đút vào trong tay áo được, cũng chỉ có thể khoác hờ bên ngoài. Có lẽ đúng là bởi vì nguyên nhân này,
khiến cho hắn nghĩ thấy có chút lành lạnh.
Nhận thấy được cảm
giác khác thường của Hứa Nhạc, cặp lông mày thanh tú mà rậm rạp kia của
Lý Phong khẽ nhướng lên một chút, trên mặt nổi lên một tia cười nhạo,
nói:
- Sợ chết à? Phải biết rằng trong thời kỳ chiến tranh mà lại đi ám sát Tổng thống Liên Bang, đó chính là tội phản quốc a! Anh có bị
phán xử tử hình cũng hoàn toàn không chút oan khuất gì đâu!
-
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ dùng với phụ thân của cậu lập mưu ám sát Chung Tư
lệnh, ngược lại có thể kích phát được sự phẫn nộ trong lòng của dân
chúng Liên Bang, dựa vào khí thế đó mà phát động chiến tranh toàn diện
công kích sang Đế Quốc, cho nên bọn họ cũng không phải là quân phản quốc sao? Nếu như lần trước tôi thật sự có thể giết chết được Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, kỳ thật như vậy cũng có thể một phen đem toàn bộ tội danh đổ
lên trên đầu của đám người Đế Quốc mà.
Hứa Nhạc khẽ hút mạnh một ngụm thuốc lá, có chút hàm hồ không rõ ràng, nói:
- Bọn họ chẳng phải nói rằng tôi là người Đế Quốc hay sao? Dựa theo sự
suy nghĩ logic của bọn họ, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh nên tự mình
hy sinh mới đúng. Người Đế Quốc ám sát Tổng thống Liên Bang, cái này so
với việc chuyện tình Phi thuyền Cổ Chung Hào kia nổ mạnh càng có sức
kích khởi hơn rất nhiều an, một phen có thể khiến cho tình cảm chiến đấu của dân chúng cùng với Quân đội kích động lên đến mức mãnh liệt vô
cùng, Liên Bang khẳng định ở trên chiến trường sẽ càng đạt được những
thắng lợi vĩ đại hơn rất nhiều.
Ngay tại thời điểm Lý Phong chuẩn bị ca ngợi Hứa Nhạc đối với cái câu chuyện cười cực kỳ vẽ mặt đối với
Chính phủ Liên Bang kia, thì điện thoại di động trong túi hắn đột nhiên
vang lên, hắn ngay tại chỗ bắt điện thoại nói chuyện, cũng không có ý
tránh mặt Hứa Nhạc.
Sau khi cắt đứt điện thoại, Lý Phong quay đầu nhìn lại, biểu tình cực kỳ phức tạp nhìn chằm chằm gương mặt Hứa Nhạc,
trầm mặc một khoảng thời gian phi thường lâu, thanh âm có chút tê dại,
nói:
- Có kết quả rồi!
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút…
- Anh thật sự không biết rằng chính mình là người Đế Quốc hay sao?
Lý Phong thu hồi ánh mắt lại, trầm mặc nhìn chằm chằm những luồng sương
khói thuốc lá màu trắng chậm rãi bốc lên, bộ dáng phi thường chuyên chú.
Ánh mắt đang nheo chặt lại của Hứa Nhạc rất nhanh mở lớn ra, trên gương mặt nhìn qua cực kỳ bình tĩnh, cặp lông mày rậm rạp màu đen dày đặc giống
hệt như hai thanh phi đao của hắn khẽ nhướng lên cực kỳ nguy hiểm. Bên
trong cặp mắt bình thường vốn dĩ tràn ngập chân thành dễ thân dễ gần lúc này trong khoảng thời gian cực ngắn rất nhanh co rút lại mãnh liệt, sau đó lại chậm rãi giãn ra một chút.
Hắn cũng không có mở miệng trả lời, bởi vì căn bản không thể nào trả lời được!
Ở bên trong căn phòng giam nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh mịch, yên lặng trần mặc. Thời gian lâu dài buồn chán tẻ nhạt, phảng phất như là sắp
sửa ngưng kết lại lại vậy. Trong bầu không khí trầm mặc thong thả tĩnh
mịch như vậy, mãi cho đến khi thanh âm lạnh lùng của Lý Phong lại một
lần nữa vang lên.
- Năm đó cũng chính là ở bên trong cái nhà giam quân sự này, khi mà ông nội lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh hẳn là vẫn
còn nhớ rõ, ở ngay trước mặt của anh, lúc đó tôi đã từng đáp ứng với ông nội, nếu như trong tương lai có một ngày, anh dám phản bội Liên Bang,
tôi nhất định phải đích tay giết chết anh!
Hứa Nhạc vẫn như cũ
không có mở miệng trả lời, chỉ là khẽ lùi lại phía sau trên giường, khẽ
ngã người một chút dựa vào vách tường ngay sau lưng mình, hờ hững nhẹ
nhàng ngắm nghía mớ vết máu đen thui lấm lem trên bức vách tường trắng
tươi như tuyết do những đầu ruồi bọ, muỗi mòng mùa hè khi chết lưu lại,
trong đầu cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Hứa Nhạc, từ
đầu đến giờ tôi mãi vẫn luôn không thích anh. Anh có thể là một người
tốt, nhưng mà khẳng định cũng không phải là một binh sĩ tốt, thường
xuyên thích làm gì thì làm. Đối với anh, tôi phải thừa nhận một chuyện,
tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ nghĩ qua một người như anh sẽ có thể phản bội lại Liên Bang. Cho nên tôi mãi vẫn không hiểu nổi ông
nội lúc đó vì cái gì lại bày ra bộ mặt nghiêm túc như vậy mà nói những
lời nói kia.
Lý Cuồng Nhân thật sâu hút mạnh một ngụm thuốc lá,
dùng đầu lưỡi mạnh mẽ liếm mạnh cặp môi có chút khô khốc của chính mình, tạm dừng lại một lát, sau đó mới tiếp tục nói:
- Hiện tại tôi mới đại khái hiểu được một chút. Có lẽ ông nội so với tất cả mọi người cũng đã sớm biết rõ ràng chuyện này rồi.
Hứa Nhạc vẫn như trước dựa thẳng vào vách tường, ánh mắt cũng không có nheo lại như bình thường, cặp mày rậm rạp giống như hai thanh phi đao lúc
này cũng dần dần giãn ra, cứ như vậy mà trầm mặc nhìn về phía đối diện,
cũng không mở miệng nói tiếng nào.
- Tôi tin tưởng rằng bản thân
anh thật sự không biết chính mình là người Đế Quốc, đương nhiên là không có khả năng phản bội qua Liên Bang, nhưng mà một khi bản thân trong
thân thể của anh chảy xuôi huyết mạch của Hoàng tộc Đế Quốc, thì bản
thân chuyện đó chính là một loại phản bội rồi.
Lý Cuồng Nhân đem
đầu lọc thuốc lá đã không còn bất cứ mùi vị gì nữa ném thẳng xuống mặt
đất, quay đầu lại nhìn về phía gương mặt hờ hững sát bên cạnh mình kia,
chậm rãi nói:
- Tôi sẽ không đích thân ra tay giết anh, bởi vì anh thật sự là người tốt!
- Không, người Đế Quốc căn bản không có người nào tốt cả. Được rồi, cho
dù anh có là người Đế Quốc đi chăng nữa, nhưng khẳng định anh cũng không phải là gián điệp của Đế Quốc, cái lý do này hẳn là đủ rồi!
Nghe thấy mấy lời nói nghe qua có chút hỗn loạn, rõ ràng không hợp logic
chút nào cả, nghe qua cực kỳ đáng buồn cười kia, Hứa Nhạc quay đầu lại
nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một chút, biến thành một nụ cười vô cùng
khó nhìn, nói:
- Đi thôi!
Nụ cười nhìn qua giống hệt như là khóc vậy!