Thai phu nhân lẳng lặng ngắm nhìn những nếp nhăn dày đặc trên mặt vị lão nhân gia kia, ngữ khí giống như là một tiểu muội muội trào phúng nói với vị lão huynh của mình:
- Vị Quân Thần đại nhân, năm xưa sát phạt quyết đoán, thà rằng đại nghĩa diệt thân, cũng không chấp nhận cho Liên Bang thừa nhận một chút phiêu lưu mạo hiểm nào, đến tột cùng là đã đi đâu mất rồi? Không ngờ lại có thể dùng loại suy luận này để an ủi chính mình, để giúp cho cái gã tiểu tử đơn giản kia mà thoát được tội danh?
- Đương nhiên.
Lão nhân gia nhàn nhạt nói:
- Nếu như tất cả những gì của gã tiểu đệ của ta, Hứa Nhạc đều đã... Ta sẽ không phản đối chuyện cô một phen đem hắn giao cho cục Hiến Chương.
- Ngài làm sao có thể xác nhận được điều này?
- Ta sẽ tự mình đích thân đi gặp hắn.
0O0
Có lẽ đúng như trong câu nói trào phúng của Thai phu nhân đã từng nói, vị Quân Thần Lý Thất Phu của Liên Bang chung quy cũng là đã già rồi. Khi ông ta từ miệng của Lý Phong biết được, cái gã đã chạy đi ám sát Mạch Đức Lâm kìa, chính là đệ tử duy nhất của người đó, hơn nữa tựa hồ như hắn đã kế thừa gần như toàn bộ năng lực của người đó, tâm tình sớm đã lặng yên giống như một miệng giếng không chút gợn sóng của ông ta liền nổi lên vài gợn sóng nhàn nhạt.
Nếu như kẻ đó còn sống, có lẽ vị lão nhân gia này liền có thể mạnh mẽ, cường ngạnh mà lạnh lùng như một mảnh hàn thiết vạn năm, nhưng mà hiện tại kẻ đó đã chết mất rồi, vị lão nhân gia này tự nhiên đối với hậu nhân còn lại duy nhất của người đó cùng sinh ra vài phần quan tâm đặc biệt.
Trong lòng Quân Thần đại nhân ngẫu nhiên nổi lên một ít gợn sóng, đối với Liên Bang mà nói, cũng giống như là những luồng hải lưu ngầm ẩn chứa bên dưới mặt biển trong vắt như ngọc bích vậy.
Lão nhân gia muốn đi đến Nhà ngục Quân sự Khuynh Thành để thăm trọng phạm, bộ Quốc Phòng vội vàng phái ra vô số chuyên cơ quân dụng cùng với những nhân viên tiền trạm đi tiến hành. Những công tác an bài bận rộn liền dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành.
Lão nhân gia đến nhà ngục để gặp Hứa Nhạc, những ý nghía sâu xa trong đó so với vị Thái Tử gia của Thai Gia lại càng thêm quan trọng hơn nhiều, lại tạo thành những oanh động khủng khiếp đối với càng nhiều người hơn nữa.
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, lần gặp gỡ với Hứa Nhạc lần này, chính là quyết định vận mệnh cả đời sau này của hắn. Hoặc sống hoặc chết chính là quyết định trong một lần gặp mặt này.
Hứa Nhạc quả thật không biết được tất cả chuyện này. Hắn được vị trưởng ngục tiên sinh cực kỳ lễ phép mời ra khỏi phòng giam cá nhân, được đối xử giống như một vị khách quý bình thường vậy, được tắm rửa thoái mái, sau đó là dùng cơm, cuối cùng là được hộ tống đến phòng thẩm vấn.
Hắn vốn có chút không thể nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng khi nhìn thấy vị lão nhân gia có chút gầy yếu ngồi đối diện với mình, còn có gã Lý Cuồng Nhân đang cực kỳ có quy củ đứng trầm ngâm phía sau lưng vị lào nhân ấy nữa, hắn liền nhất thời đoán ra được thân phận đích thực của vị lão nhân gia này.
Cô nhi Đông Lâm vốn là những tảng đá có bỏ xuống biển bao lâu đi nữa cũng không hề bị xói mòn. Thế nhưng dưới tình huống không hề chuẩn bị tâm lý trước như thế này, bất chợt nhìn thấy vị đại nhân vật trong truyền thuyết trước mặt mình, hắn vẫn như trước có chút khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch, đôi môi mím chặt cả nửa ngày cũng không hề nói nên lời nào cả.
Cảm giác tinh thần đánh sâu mãnh liệt như thể khiến cho Hứa Nhạc có cảm giác tinh thần hoảng hốt. Hắn mơ hồ nhớ lại, rất nhiều năm trước đây, khi còn ở trong những hầm mỏ tại Đại khu Đông Lâm cùng với Đại thúc nói chuyện phiếm..
Trong suốt hai năm gần đây, hắn không ngừng phán đoán thân thế của đại thúc... Nhưng khi nhìn thấy vị Quân Thằn Lý Thất Phu, tryền kỳ cua Liên. Bang đang ngồi đối diện với mình, hắn theo bản năng dùng thanh âm có chút khàn khàn thốt lên:
- Lão đầu tử?
oOo
Hơn 10 năm về trước, Lý Thất Phu là sư đoàn trưởng Sư Đoàn Thiết Giáp 17 của Quân Khu I quân Đội Liên Bang. Ông ta tham gia trong cuộc viễn chinh của quân đội Liên Bang đánh sang phía Đế Quốc, đã thư sát Hoàng Đế Đế Quốc, vãn hồi một thế cuộc sóng to gió lớn.
Về sau, trong những trận đại chiến liên miên với Đế Quốc, ông đã chỉ huy quân đội Liên Bang tác chiến như thần, thành lập một công huân không thể nào phục chế nổi, đã trở thành vị nhân vật đệ nhất nhân trong quân đội Liên Bang, thậm chí còn là đệ nhất nhân trong Liên Bang nữa.
Ngay trong thời khắc con robot M37 màu đen tuyền kia giống như một con cuồng long phóng thẳng về phía chiến trường, băng xuyên qua vòng vây của hơn hai trăm chiến sĩ Hoàng Gia Robot Doanh, đột sát Hoàng Đế Đế Quốc, kể từ lúc đó trở đi, trong cả vũ trụ này, cũng không còn bất cứ người nào dám gọi thẳng tên của ông ta nữa.
Bất luận là ở nơi nào, chỉ ông ta cần xuất hiện, nghênh đón hắn chắc chắn đều là ánh mắt kích động mà ngưỡng mộ một cách mãnh liệt. Bởi vì một mình ông ta, cái gia đình Phí Thành Lý Gia vốn chỉ là một gia đình bình thường, mặc dù chỉ là có vài phần truyền thừa cả ngàn năm nay, nhưng cùng đã một bước tiến vào hàng ngũ Thất Đại Gia Tộc, ngạo nghễ đứng sừng sững trong toàn bộ Liên Bang.
Đám người Đế Quốc thì thống hận gọi ông ta là dã thú, còn dân chúng Liên Bang thì lại tôn kính xưng ông ta một tiếng Quân Thần đại nhân. Liên tục mấy đời tổng thống Liên Bang, đều lễ phép xưng gọi ông ấy một tiếng Đại Nguyên Soái.
VỊ Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham mưu trưởng Liên Bang; Tổng tư lệnh Quân Khu I, Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư, Tổng Tư Lệnh Quân Khu IV,nữ thượng tướng Hồng Dư Lương, lãnh đạo Hạm đội Liên Bang, cùng với vô số các tướng lãnh cao cắp khác trong Quân đội Liên Bang, đều là nhân tài do một tay vị Quân Thần đại nhân này đích thân bồi dưỡng ra, đều từng là thuộc cấp của ông ta.
Đối với những vị tướng lãnh cao cấp này mà nói, bọn họ cũng không hề có thói quen gọi vị lão nhân Lý Thất Phu này là Quân Thần, hay là Đại Nguyên Soái. Bởi vì cách gọi đó có vẻ vô cùng xa lạ.
Mỗi người bọn họ đều có phương pháp xưng hô độc đáo riêng của bản thân mình. Ví dụ như Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư có thói quen cung kính gọi ông ta là sư đoàn trưởng, thượng tướng Hồng Dư Lương thì quen gọi ông ta là lão sư, vị bộ trưởng Bộ Quốc Phòng tiền nhiệm thì có thói quen gọi ông ta là thống lĩnh….
Còn những thuộc cấp cũ thì đối với vị lão nhân Lý Thất Phu có cùng một cách xưng hô riêng của mình, cách xưng hô này có vẻ vô cùng thân thiết, hơn nữa lại còn mang theo một tia tôn kính vô cùng nữa. Đó chính là: Lão nhân gia.
Nhưng mà ngày hôm nay, trong Nhà giam Quân sự Khuynh Thành này, cái gã trọng phạm trẻ tuổi này vừa mới nhìn thấy Lý Thất Phu, hắn lại kinh ngạc la lớn một tiếng: Lão đầu tử.
Lão nhân gia và lão đầu tử nhìn qua mặc dù chỉ khác nhau có một chút mà thôi, thế nhưng mà ý tứ hàm xúc mà hai cách gọi này đại biểu thì lại cách nhau một trời một vực.
Vị thiếu tướng Chủ nhiệm của bộ Quốc Phòng cùng hai ông cháu vị Quân Thần đại nhân đì theo vào trong nhà ngục cùng với gã trưởng ngục thần tình giống như là đứa cháu ngoan đứng sau ông nội mình vậy, nghe Hứa Nhạc thốt lên ba chữ kia, biểu tình trên mặt hai người nhất thời trở nên cực kỳ phẫn nộ.
Bọn họ đồng thời giương mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, tựa hồ như bất cứ lúc nào cùng có thể lôi hắn ra ngoài bắn chết tại chỗ vậy.
Nhưng mà vị lão nhân gia Lý Thất Phu ngồi cạnh bàn đối diện với Hứa Nhạc thì lại không hề có bất cứ phản ứng nào cả. Lão nhân gia chỉ là lằng lặng nhìn thấy gã thanh niên đang đứng sững người ở cửa phòng, dần dần có một tia cảm khái chợt dâng lên trên khuôn mặt già nua của ông ta. Cuối cùng tia cảm xúc đó biến thành một loại cảm giác thấu hiểu tận đáy lòng, trên mặt thoáng nở một nụ cười buồn bã nhàn nhạt.
Đã biết bao nhiêu năm rồi không có nghe lại câu xưng hô này? Quân Thần Lý Thất Phu nhìn chằm chằm gã thanh niên trẻ tuổi, suy nghĩ của ông ta thả hồn về rất nhiều năm về trước.
Từ nhỏ ông ta đã có vẻ già trước tuổi, lúc nào ông ta cùng luôn tuân thủ một cách cẩn thận quy củ lễ pháp. Bất luận là lúc còn học tại Trường Quân Sự sơ cấp tại Phí Thành, hay là sau này cùng với đứa em trai đi lại khắp nơi, trải qua hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác trong vũ trụ bao la.
Sau đó trở thành môn hạ học tập của vị lão sư kia, ông ta mãi cùng vẫn cứ quy củ như thế, mỗi bước đi của mình đều tính toán cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không bao giờ chấp nhận sai lầm. Mãi cho đến bây giờ, tính cách của ông ta vẫn chưa hề thay đổi.
Lý Thất Phu cả đời suy nghĩ cẩn thận, đại sự cũng không hề có chút hồ đồ nào. Lần mạo hiểm không hề cẩn thận duy nhất trong cả đời của ông ta đó chính là hành động ám sát Hoàng Đế Đế Quốc năm đó.
Cái tính tình này của ông ta dùng câu nói trào phúng của gã em trai ông ta năm xưa mà nói, chỉ mới 18 tuổi, thế mà tâm tính đã giống như ông già rồi.
- Năm xưa sau ngày sinh nhật 18 tuổi của ta, ngươi liền bắt đầu gọi ta là lão đầu tử...
Lão nhân gia im lặng; trong lòng âm thầm như muốn nói với người đã khuất. Hơn nữa ông ta vô cùng cảm khái, cũng từ trong ba chữ 'lão đầu tử' này, cuối cùng xác nhận gã thanh niên trê tuổi trước mặt mình, quả thật là có quan hệ chặt chẽ với cái tên gia hỏa năm xưa kia.
- Ngồi đi.
Lão nhân gia phất tay bảo mọi người trong phòng lui ra ngoài hết, sau đó mới đưa tay chỉ Hứa Nhạc ngồi xuống trên ghế đối diện mình.
oOo
Trong thanh âm tiếng xiềng chân leng keng vang lên, Hứa Nhạc ngồi xuống ghế, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút không thể tin nổi những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay.
Hắn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm về phía vị Quân Thần đại nhân đang ngồi đối diện với mình. Trong lòng hắn có cảm giác giống như là năm xưa, khi mới tỉnh lại trong bệnh viện, nhìn thấy Giản Thủy Nhi được bao phủ trong ánh mặt trời chói chang...
Mặc dù chí là một giấc mộng mà thôi, thế nhưng vẫn giống như là đang gặp một nhân vật mà theo đạo lý thì chỉ có thể xuất hiện trong giấc mộng vậy.
Lúc còn ở hậu sơn núi Mạc Sầu, lần đầu tiên nhìn thấy Thai phu nhân, Hứa Nhạc liền đã cảm thấy vô cùng khẩn trương. Thất đại gia tộc Liên Bang, đối với bản thân hắn mà nói, dù sao cùng chỉ là một khái niệm xa xôi vô cùng mơ hồ mà thôi.
Mà vị lão nhân đang ngồi cạnh bàn đối diện này, chính là đối tượng mà vô số công dân Liên Bang luôn luôn kính ngưỡng và sùng bái. Trong hệ thống giáo dục bắt buộc của Liên Bang, có đến mấy chương chính luận nói về sự tích anh hùng của ông ta.
Sự tuyên truyền rộng rãi trong mấy năm nay, những điện ảnh, phim truyền hình, đã khiến cho cái hình tượng này xâm nhập sâu sắc vào trong lòng mọi người, biến thành một tượng đài không cách nào có thể hủy diệt nổi.
Hứa Nhạc cũng không ngoại lệ. Hắn mặc dù nói rằng cũng có tính cách tự do phóng túng, thế nhưng đối diện với vị Đại anh hùng đã từng cứu vớt toàn bộ Liên Bang như thế này, vẫn như cứ từ tận đáy lòng sinh ra một tia sùng kính cùng với nể sợ, hai loại cảm giác tình tự đặc thù này.
- Những năm qua hắn sống ở Đông Lâm như thế nào?
Lý Thất Phu nhìn thay Hứa Nhạc thoáng có chút khẩn trương, đột nhiên mở miệng hỏi một vấn đề có chút hơi đột ngột trong lúc này.
Lúc này tất cả những thiết bị theo dõi bên trong phòng thẩm vấn này, toàn bộ đều đã bị tắt đi hết. Bất luận là điều lệ, quy tắc trong Nhà giam Quân sự có nghiêm khắc đến thế nào đi chăng nữa, thì đối mặt với Quân Thần đại nhân, cũng không cần phải nhắc tới nữa. Cũng không có người nào dám đi theo dõi buổi nói chuyện kỳ dị mà thần kỳ này.
Câu hỏi này quả thật là vô cùng đột ngột những người khác cho dù có nghe, thì cũng có thể trong nhất thời nửa khắc cùng không biết ông ta đang muốn nói cái gì. Nhưng mà về vấn đề này, Hứa Nhạc đã suy nghĩ rất lâu trước đây.
Từ sau khi cùng với Lý Cuồng Nhân giao thủ với nhau trong Lâm Viên, hắn liền một mực suy nghĩ về vấn đề này. Hôm nay đột nhiên đột nhiên sắp tìm được đáp án, hắn cũng không khỏi mím chặt môi lại, một lát sau mới dùng thanh âm khàn khàn mà nói:
- Cùng không tệ. Mỗi ngày đều là ăn thịt, uống rượu sảng khoái... Ông ta có mở một gian hàng sửa chữa đồ gia dụng, mỗi tuần đều chạy đến mấy trung tâm an dưỡng chơi bời một phen.
- Ừ, hắn từ trước đến giờ đều thích ăn thịt. Chẳng qua là ta cho đến giờ vẫn không thể hiểu nổi, hắn ta đến tột cùng là thích cảm giác ăn thịt, hay là thích cái cảm giác khoái cảm khi phá hỏng những quỵ tắc của Pháp luật Liên Bang.
Lão nhân gia nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, cảm thán nói:
- Cậu là đệ tử của hán à?
Hứa Nhạc có chút khẩn trương, đưa tay lên gãi sãi đầu mấy cái. Tuy rằng vị lão nhân gia trước mặt chỉ mặc một bộ đồ thường phục bình thường, nhìn qua có vẻ già nua mà gầy yếu.
Thế nhưng có lẽ là bởi vì cái tên chói lọi của đối phương, những truyền thuyết truyền kỳ của đối phương, khiến cho hắn cứ mãi cảm thấy trong phòng có một cỗ khí tức nghiêm trang đến dị thường, cỗ khí tức này đang không ngừng đè ép không khí, đè ép lên đại não của chính mình.
- Tôi... Tôi chỉ là một kẻ làm công trong tiệm sửa chữa đồ gia dụng mà thôi, cũng không biết có tính là đệ tử không...
Hắn ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ nói.
- Hắn ta ngay cả thứ bảo bối quý giá nhất của Lý Gia cũng đã truyền cả cho cậu rồi. Hơn nữa cậu cùng đã học xong một cách thành thạo. Cậu tự nhiên chính là đệ tử của hắn ta.
Cặp mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của lão nhân gia thế nhưng lại có khả năng chấn nhiếp hồn phách người khác, ông ta nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, chậm rãi nói:
- Cậu xưng hô với hắn như thế nào?
Bảo bối quí giá nhất của Phí Thành Lý Gia?
Trong lòng Hứa Nhạc thoáng suy nghĩ cực nhanh, thầm nhủ không biết cái này đến tột cùng là ám chỉ cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể của mình, hay là nói về cái vòng tay kim loại đang nằm trên cổ tay của hắn?
Vị Quân Thần đại nhân này hôm nay đến đây có khi nào là muốn đem cái thứ bảo bối quý giá của gia tộc ông ta mà lấy về không? Ngay từ lúc mới bước chân vào trong căn phòng thẩm vấn, hắn đã có chút cố ý đem cánh tay trái, nơi có cái vòng tay kim loại kia, giấu xuống phía dưới tay áo. Lúc này hắn lại theo bản năng khẽ xoay nhẹ cái vòng mấy cái để xác nhận là nó còn nằm trên tay mình
- Tôi gọi hắn là Phong Dư đại thúc.
Lão nhân gia trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó mới nhẹ nhàng nói:
- Ta nghĩ cậu đã đi theo hắn lâu như vậy, cuối cùng cùng nên cho cậu biết một ít thông tin. Hắn không phải tên là Phong Dư, cũng không phải tên là Dư Phùng... Hắn họ Lý... Là em trai ruột của ta.
Cho dù trong lòng sớm đã có sự chuẩn bị cùng với phỏng đoán ban đầu, thế nhưng lúc này nghe được đích thân Quân Thần đại nhân chính miệng chứng thực, xác nhận vị đại thúc đã từng dạy mình rất nhiều năm kia, thật sự là cùng với Phí Thành Lý Gia có mối quan hệ vô cùng thân thiết.
Tâm tình của Hứa Nhạc vẫn như cũ, cảm thấy vô cùng chấn động, bàng hoàng không nói nên lời. Cánh tay trái giấu phía dưới bàn bắt đầu không khống chế được, run rẩy mãnh liệt. Đây cũng không phải là chuẩn bị công kích, mà thật sự là do kích động không nói nên lời.
Mười tư thế cận chiến mạnh mè, lừng lẫy kìa, cùng với cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể, dựa vào những tư thế kia mà tạo thành... Những thứ mà nhờ vào đó khiến cho Hứa Nhạc có thể mạnh mẽ xâm nhập vào Thủ Đô Tinh Quyển, tạo thành một mảnh bầu trời riêng, những thắc mắc trong lòng mà hắn ta trước giờ cũng chưa hề suy nghĩ rõ ràng, vào giờ khắc này, hắn đột nhiên lại tìm ra được đáp án.
Vào thời khắc này, hắn chợt nghĩ đến lúc trước, Phong đại thúc đã từng khinh thường vị Quân Thần đại nhân mà mọi người đều luôn luôn kính ngưỡng. Hắn nhớ tới rất nhiều, rất nhiều chuyện trước đây.
Cũng chợt nghĩ tới chuyện năm xưa khi cùng với gã cao thủ cận vệ của Lâm Đấu Hải ở sân khách sạn tại Cảng Đô, cái vị nhân vật lợi hại tên là Khổng Võ kia, sau khi bị đánh ngã bị thương té xuồng đất, khiến hắn vô cùng hoảng sợ la lên:
- Cậu họ Lý! Không phải họ Hứa!
- Cậu là người của Lý Gia!
Hứa Nhạc ngồi bên cạnh bàn, đem cánh tay trái run rẩy đặt lên trên đùi của mình, cúi đầu hồi tưởng lại vẻ mặt kinh khủng của Khổng Vũ vào ngày hôm đó, đó lẽ vẻ mặt kinh hãi đến mức nào cơ chứ...
Nhưng mà cái quá khứ của đại thúc, rồi lần đến trên người của bản thân mình hiện tại, sao những chuyện này lại giống như là một vở hài kịch hoang đường của Kịch gia Tịch Lặc năm xưa đến như thế?
- Trong thời gian sống ở Đông Lâm mấy năm trước, cuộc sống của hắn thế nào? Có vui vẻ không?
Trong thời khắc Hứa Nhạc khiếp sợ đến mức khó mà có thể kiềm chế nổi, thanh âm có chút lạnh nhạt mà tràn ngập hồi tưởng của lão nhân gia lại vang lên, vang vọng trong căn phòng thẩm vấn này, đưa hắn từ trong cái tình tự khó có thể nói nên lời này mà tỉnh táo lại.
Hắn ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn chầm chằm vào nét già nua trên khuôn mặt của vị Quân Thần đại nhân kia, hy vọng có thể tìm được chút nét nào đó của Phong Dư đại thúc trên khuôn mặt nổi tiếng nhất trong toàn cõi Liên Bang này.
- Rất tốt, chỉ là thường xuyên bị đau răng... Ách, răng của ông ta trên cơ bản toàn bộ đều hỏng hết cả rồi.
Hứa Nhạc nhẹ giọng trả lời.
Lý Thất Phu nghe xong câu nói này, trên khuôn mặt già nua chợt toát ra một tia buồn bã nhàn nhạt. Nhưng chỉ thoáng trong một lát, sau khi cơn hoài niệm trôi qua ông ta liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt ban đầu, cất giọng hỏi:
- Có thể nào làm phiền cậu kể lại một chút về cuộc sống cụ thể của hắn ta lúc còn ở Đông Lâm bên kia hay không? Ta cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này.
Theo như lời Phong Dư đã từng nói trước đây, Hứa Nhạc trời sinh đã có một loại năng lực có thể khiến người khác vô cùng tin tưởng. Đó là bởi vì bản tính của bản thân hắn quá mức đơn giản, trực tiếp cùng với thuần phác.
Cho nên dung nhan của người ngoài đối với hắn mà nói cũng rất khó trở thành chướng ngại. Cho dù ngồi trên bàn đối diện với hắn ngày hôm nay chính là vị đại nhân vật được toàn bộ Liên Bang vô cùng kính ngưỡng đi chăng nữa.
Thế nhưng ở cái nơi lạnh lùng khắc nghiệt này, Hứa Nhạc lại hiểu được rõ ràng vị lão nhân gia này đến tột cùng là muốn biết cái gì. Sau khi suy nghĩ lại cặn kẽ, hắn liền bắt đầu im lặng mà trầm mặc, tường thuật lại mọi chuyện về đại thúc từ lúc còn ở phố Chung Lâu, cuộc sống lúc còn ở trong hầm mỏ.
Cũng giống như sự lười nhác của đại thúc, hay là đại thúc hay ăn lười làm, hay là bình thường đại thúc thích uống loại rượu hiệu gì, thịt bò nướng mấy phần chín mấy phần tái, đại thúc thích xem những bộ kịch truyền hình trên Kênh truyền hình 23, thích nhất là xem cô diễn viên truyền hình có mái tóc màu tím xinh đẹp khả ái kia.
Bên trong căn phòng thẩm vấn là một mảnh hoàn toàn im lặng; chỉ có thanh âm của Hứa Nhạc không ngừng giảng thuật lại cuộc sống sinh hoạt bình thường của một gã đào phạm nguy hiểm vào bậc nhất trong Liên Bang.
Lão nhân gia cùng với gã trung tá Lý Phong trầm mặc đứng sau lưng ông ta, từ đầu đến cuối đều hoàn toàn im lặng trầm mặc đứng nghe. Mãi cho đến cuối cùng, lão nhân gia mới cảm khái nói một câu:
- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nhiều năm như vậy rồi, những gì hắn thích vẫn không hề thay đổi. Chỉ là không nghĩ tới, với bản tính tự nhiên từ nhỏ đến lớn của hắn, lại có thể chịu đựng nổi cảnh tịch mịch trong nhiều năm đến như vậy.
Khi nghe đến chuyện Phong Dư thích nhất là xem cô nữ diễn viên tóc tím kìa, lão nhân gia cũng không hề có biểu tình đặc biệt gì. Thế nhưng Lý Phong nãy giờ vẫn bình thản đứng phía sau lưng ông ta thì lại thoáng nhíu mày một cái.
Những câu chuyện xưa cho dù là có dài dòng, nhiều nhặt đến thế nào thì cũng luôn có lúc kết thúc. Sau đó là một khoảng lặng yên khá lâu trong phòng thẩm vấn. Lý Thất Phu nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, đột nhiên trực tiếp, đơn giản hỏi một câu:
- Tinh đồ nằm trong tay của câu, đúng không?
Vấn đề này được thay đổi một cách vô cùng nhanh chóng. Sau một hồi cảm giác cảm khái ấm áp cùng với tự thuật chuyện xưa, tựa hồ là trong chớp mắt đã bị thay đối một cách hoàn toàn, một bút quét sạch hết tất cả, chỉ còn lại một loại cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương.