Gian Khách

Chương 202: Q.2 - Chương 202: Hứa Nhạc đào hoa (1-3)




Trong quá trình đi lại giữa một đám đông nhất định trước sau gì cũng sẽ phát sinh ra những chuyện gì đó, nhất là đối với một cô gái có năng lực khiến cho người khác chú ý mạnh mẽ như Thương Thu vậy. Nhưng mà Hứa Nhạc nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy mình không phải là những thế gia đệ tử có tư cách cùng người ta tranh giành ghen tuông gì, mà cũng không có loại tư cách này đối với Thương Thu, cho nên ông trời chắc cũng không có an bài tình cảnh cũ xưa kiểu như anh hùng cứu mỹ nhân lên trên đầu của mình.

Thế nhưng khi hắn vừa rời khỏi ghế không được mấy bước, đã nhìn thấy cảnh Thương Thu chụp lấy một ly rượu của người nào đó đang đặt trên quầy bar bên cạnh, trực tiếp hất thẳng vào mặt một gã trung niên nhân đứng trước mặt cô ta.

Hứa Nhạc có chút thất kinh, vội vàng chạy lại, đến bên cạnh Thương Thu, đỡ lấy cánh tay của nàng ta. Cảm giác được một cỗ cảm giác băng lạnh, cùng với làn da có chút trơn mềm nhẹ nhàng, thật sự là khiến cho người khác phải động lòng.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Hứa Nhạc cũng không kịp nhìn xem đối phương vừa phát sinh xung đột với cô ta là ai, hắn đã cúi đầu hỏi nhỏ Thương Thu:

- Có ai sờ mó gì cô à?

- Tôi không có say...

Thương Thu cau mày lại, cũng không nhận ra rằng cái áo sơ mi trên người mình đã bị cài nút sai, khẽ phất phất tay nói:

- Cũng không có ai sờ mó gì tôi. Chẳng qua là cái tên gia hỏa này nói cái gì mà thiếu gia nhà hắn muốn mời tôi uống rượu, ngữ khí nói chuyện thật sự là đáng ghét mà.

Hứa Nhạc thoáng có chút khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy đó là một gã trung niên nhân, trên mặt chảy đầy rượu, trông có vẻ vô cùng chật vật. Nhìn cách ăn mặc của gã trung nhiên nhân này, chắc hẳn là một nhân vật có chút năng lực trong xã hội Liên Bang, thế nhưng lại là thay kẻ khác mời người. Không biết kẻ đứng sau lưng người này đến tột cùng là nhân vật như thế nào.

Hắn cũng không hỏi Thương Thu xem cách nói chuyện của người nọ có ngữ khí như thế nào mà bị cô cho là đáng ghét, bởi vì hắn đều hiểu rõ ràng tính cách của đám Công Trình Sư này, cùng với đám nhân vật có chút thế lực trong Liên Bang cũng không hợp nhau cho lắm. Đối với những kẻ nào đó thể hiện rằng ta có tiền, ta có quyền, có thói quen từ trên nhìn xuống, dùng thái độ cao cao tại thượng thể hiện rằng ta đây có thực lực... đối với những người như Thương Thu quả thật không thể nào chấp nhận được.

Đương nhiên Hứa Nhạc cũng sẽ không lo lắng rằng một lát nữa có thể sẽ không thu xếp được cục diện hôm nay. Tuy rằng công lao của bản thân mình trong quá trình nghiên cứu chế tạo con robot MX, bị một bộ phận quyền lực nào đó trong Chính phủ Liên Bang đã tận lực đè nén lại, thế nhưng Thương Thu cùng với các Công Trình Sư trong Bộ Công Trình Quả Xác thì cũng không bị như vậy, công lao của bọn họ trong chuyện này đều đã được công bố rõ ràng, rộng rãi. Theo một góc độ nào đó mà nói, hiện nay Thương Thu đã trở thành một nhân vật anh hùng trong toàn xã hội Liên Bang. Trong khoảng thời gian này, nếu có kẻ nào đó có mắt mà không biết Thái Sơn, vô lễ chọc giận đến nàng ta, cho dù là có làm lớn chuyện lên đi chăng nữa, thì người chịu thiệt cũng sẽ không phải là Thương Thu.

- Tôi chỉ là muốn chuyển lời của thiếu gia tôi, muốn mời vị tiểu thư này lên trên lầu uống mấy ly rượu, không biết vì nguyên nhân gì mà lại bị đối xử một cách vô lễ như thế này?

Gã trung niên nhân đứng cách đó không xa, đang lau đi mớ rượu chảy dài trên mặt hắn, phẫn nộ hỏi một câu.

Hứa Nhạc cũng không biết rõ tình tiết của câu chuyện, tự nhiên cũng không cách nào có thể trả lời cho hắn ta được. Hắn ngẩng đầu lên trên nhìn lại, chỉ thấy bên trên lầu hai, trong căn phòng xa hoa dành cho khách VIP, có mấy gã thanh niên trẻ tuổi quần áo sang trọng đang ngồi trên đó, hạ giọng bàn luận cái gì, hơn nữa còn quay mặt nhìn xuống dưới này, tựa hồ như là đang bàn luận chuyện của hắn hoặc là Thương Thu.

Ánh mắt của hắn chợt nheo lại, nhận ra được khuôn mặt của một kẻ đang ngồi trên đó, hơn nữa còn phát hiện bóng dáng của một người đang ngồi quay lưng về phía mình, nhìn qua tựa hồ cũng có chút quen mắt. Trong lúc nhất thời hắn chợt cảm thấy có chút nghi hoặc. Tuy rằng quán bar này là quán bar cao cấp nổi danh nhất trong khu vực gần Đại học Thủ Đô, thế nhưng với thân phận gia tộc sau lưng của mấy gã thanh niên ngồi trên đó, bọn họ đáng lý ra cũng không nên xuất hiện ở nơi này mới đúng...

Hắn cũng không muốn tiếp tục gây nên phiền toái nữa, thế nhưng cũng không hề chủ động lên tiếng giải thích gì với gã trung niên nhân trước mặt, đỡ lấy Thương Thu chuẩn bị rời đi. Thế nhưng Thương Thu lại thoáng có chút đỏ mặt lên nói khẽ:

- Nhanh lên, tôi hơi gấp...

Hứa Nhạc lập tức nhớ tới mục đích chuyến đi này của Thương Thu, nên vội vàng đỡ cô ta tiến về phía trước. Ngày thường hắn vốn quen nhìn khuôn mặt lạnh nhạt, hình dáng cổ quái khí phách của Thương Thu khi mắng chửi đám Công Trình Sư, khó khăn lắm mới nhìn thấy được cảnh cô ta xấu hổ, đỏ mặt như thế này, cũng xem như là một loại hưởng thụ...

Cái gã trung niên nhân kia rõ ràng cũng không ngờ đến, cái cặp nam nữ này không ngờ giống như không hề nhìn thấy sự tồn tại của mình vậy, nói không giải thích liền lập tức không một câu giải thích, đã ngang nhiên bỏ đi như vậy rồi.

Vì thế khi Thương Thu xong việc cá nhân, cùng với Hứa Nhạc quay trở về chỗ ngồi, trên đường đi liền có thêm vài người nữa, ngăn cản trước mặt bọn họ.

- Quả nhiên là có kinh nghiệm...

Thương Thu vừa nháy mắt vừa cười nói. Lúc nãy trên đường đi, Hứa Nhạc đã từng nói đùa về tình cảnh anh hùng cứu mỹ nhân rất có thể sẽ xảy ra, lúc này liền xảy ra đúng như lời hắn nói.

Không gian của quán bar này khá rộng lớn, cũng không có bao nhiêu người chú ý đến động tĩnh phát sinh ở nơi này. Mà cho dù ngẫu nhiên có ai chú ý đến đi nữa, thì cũng bị một đám người không biết từ nơi nào chạy đến, đã ngăn cách xa khỏi khu vực này. Hứa Nhạc nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào những người vừa mới xuất hiện. Hắn cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên khi đối phương chỉ đi uống rượu giải trí thôi mà cũng mang theo nhiều thủ hạ đến như vậy. Dù sao cũng đều là con cháu thế gia, thỉnh thoảng mới có thể ra ngoài trải nghiệm cuộc sống dân gian như thế này, phương diện bảo vệ an toàn đương nhiên là phải đặc biệt xem trọng rồi.

Đúng vào thời điểm này, phía trên khu vực bị đám người ngăn cách kia, chợt truyền đến một thanh âm cực kỳ bình tĩnh:

- Không muốn uống rượu cũng không sao. Tại sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại đi học thói chanh chua của mấy ả đàn bà chợ búa như vậy? Thật sự là không tốt đâu. Cô cần phải nói lời xin lỗi đối với thủ hạ của tôi mới được đi.

Có người nào đó trước mặt người khác lại thể hiện ra thái độ văn nhã bình tĩnh, nhưng trong lời nói lại toát ra mùi vị như mũi kim giấu trong tấm chăn bông mềm mại, cũng không biết rằng nói ra những lời nói này nghe thật sự là vô cùng khiếm nhã. Hứa Nhạc thoáng liếc mắt nhìn về phía Bạch Ngọc Lan đang lặng yên không một tiếng động tiến lại phía này. Hắn chợt nghe thấy Thương Thu đứng ở bên cạnh trực tiếp hướng lên trên lầu hô lớn:

- Lão nương mà thèm xin lỗi con mẹ ngươi!

Thương Thu năm nay chỉ mới 24 tuổi mà thôi. Mấy năm gần đây cô ta đều làm việc trong căn hầm ngầm dưới lòng đất của Bộ Công Trình Quả Xác, ít khi nào tiếp xúc với ánh mặt trời, cho nên mới nuôi dưỡng ra được một thân da thịt trắng như tuyết, dung nhan thanh lệ cùng với dáng người cực kỳ nóng bỏng, quả thật là vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác. Nhưng câu nói tự xưng lão nương của cô ta vừa ra khỏi miệng, liền chính thức thể hiện rõ ràng tính cách của cô ta. Thân là một Chủ quản Kỹ thuật của Bộ Công Trình Quả Xác, làm sao lại có thể đơn giản là một tiểu mỹ nhân bình thường được.

Gã thanh niên trên lầu thoáng có chút không chịu được câu nói đó, sắc mặt trầm xuống, chầm chậm bước xuống cái cầu thang bộ dẫn lên lầu. Trên khu vực xa hoa sang trọng kia, có một cô gái vẫn ngồi im lặng nãy giờ, liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt toát ra một tia bất đắc dĩ.

Hứa Nhạc nhìn chầm chằm vào cái gã thanh niên công tử trẻ tuổi đang chậm rãi bước xuống kia, sắc mặt cũng không hề thay đổi. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy Lợi Hiếu Thông cũng theo gã thanh niên kia bước xuống đây, trong lòng không khỏi nảy sinh ra cảm giác thế gian quả thật rất tròn, nơi nào cũng có thể gặp lại người quen. Hóa ra cái bóng lưng nhìn qua vô cùng quen thuộc lúc nãy chính là của vị Lợi Thất Thiếu gia này.

Lợi Hiếu Thông nhìn thấy Hứa Nhạc đứng cạnh Thương Thu, trong lòng thoáng khẽ giật mình một cái, chợt nở nụ cười khổ, quay sang nói với người bên cạnh:

- Đấu Hải, bỏ qua chuyện này đi, đây là bạn của tôi.

Hai vị thiếu gia con cháu của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, cùng lúc xuất hiện trong một quán bar, quả thật là chuyện bình thường hiếm khi xảy ra. Lúc trước bảo thuộc hạ mình xuống mời Thương Thu lên lầu uống rượu, tự nhiên chính là Lâm Đấu Hải.

Lâm Đấu Hải lần này vốn là theo lời của trưởng bối trong gia tộc, chạy đến sau núi Mạc sầu mượn cớ thăm hỏi Thai phu nhân để thăm dò tình hình, không ngờ lại bị bên kia lãnh đạm cự tuyệt. Hắn cũng đành chỉ biết ở lại Đặc khu Thủ Đô thêm mấy ngày, nghe ngóng tin tức xem sao. Lợi Gia, Lâm Gia mấy năm gần đây cũng có quan hệ qua lại với nhau, Lợi Thất Thiếu gia vừa lúc cũng đang ở Đặc khu Thủ Đô, tự nhiên là phải đích thân tiếp đón rồi. Chẳng qua là Lâm Đấu Hải lại không thích đi đến mấy tòa khách sạn cao cấp nhưng im lìm lặng lẽ kia, nên yêu cầu đi một quán bar nào đó để giải trí, Lợi Hiếu Thông đành phải dẫn hắn tới quán bar bên cạnh Đại học Thủ Đô này một chuyến.

Lâm Đấu Hải lựa chọn đến nơi này, chính là vì muốn gặp người con gái đang theo học tại Đại học Thủ Đô, nãy giờ vẫn ngồi im lặng trên lầu kia. Mà lúc trước hắn cố tình mời Thương Thu lên lầu uống rượu, cũng chính là vì nhìn trúng dáng người nóng bỏng mê hoặc của Thương Thu, đồng thời cũng muốn mượn cô ta để phát tiết oán khí đối với cô gái đang ngồi trên lầu kia. Thế nhưng hắn cũng không ngờ rằng, cái cô gái dáng người ngạo nhân kia tựa hồ cũng không nể mặt hắn mà lên lầu, hơn nữa lại còn hất cả ly rượu vào mặt thuộc hạ của hắn. Hơn nữa cô ta lại còn được Lợi Thất Thiếu gia gọi là bạn nữa.

Lúc này tình cảnh ở đây chợt trở nên im lặng một chút, Lâm Đấu Hải nhíu mày nhìn lướt qua khuôn mặt của Hứa Nhạc, cảm thấy hình như có chút quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu. Đột nhiên hắn mở miệng lạnh lùng nói:

- Lợi Thất Thiếu gia, tôi nể mặt anh một lần, bảo bọn họ nói lời xin lỗi với tôi là được.

Lợi Hiếu Thông cũng không có mở miệng nói tiếp, chỉ là im lặng đứng xích ra một bên mà thôi.

Lâm Đấu Hải chờ đợi trong chốc lát, phát hiện bên cạnh mình lại là một mảnh im lặng, hắn kinh ngạc quay đầu lại liếc nhìn Lợi Hiếu Thông một cái, nghĩ thầm trong lòng, ngươi cũng không phải là người thừa kế chính thống của Lợi Gia, lúc nãy đối với mình cũng có chút thân thiết, mình đã nể mặt gia tộc ngươi mà nhượng bộ rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa đây?

- Lợi Thất Thiếu gia, tôi nể mặt anh lần này, bảo bọn họ tránh đường ra cho tôi, chuyện này tới đây là chấm dứt...

Hứa Nhạc nãy giờ vẫn im lìm trầm mặc đứng ở đó, đột nhiên lúc này mở miệng nói, chỉ là nói xong câu này, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy lời nói của mình có chút không được tự nhiên cho lắm.

Thế nhưng đối với Lợi Hiếu Thông, câu nói này lại thập phần dễ nghe. Cái khuôn mặt đang trầm mặc im lìm của Lợi Thất Thiếu Gia, đột nhiên giống như một đóa hoa trong đất khô được tưới cho luồng nước mát, nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ, trả lời:

- Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề. Quán bar này là của một thủ hạ nhà tôi. Một lát nữa tôi sẽ bảo hắn mang hai chai rượu ngon tới tạ lỗi với anh.

Từ lúc nhìn thấy trên lầu có mấy người bước xuống, Thương Thu liền biết được cục diện hôm nay hình như có chút không ổn rồi. Cô ta trong Liên Bang cũng đã từng mấy lần gặp qua những con cháu con nhà lắm tiền nhiều của, nhưng mà hôm nay lại rõ ràng có thể cảm giác được, hai gã thanh niên bên phía đối phương, hiển nhiên là so với những người kia còn cao cấp hơn một bậc. Bất luận là từ lời nói hay từ những thứ tin tức lộ ra trong lời nói, cũng đều chứng minh được điều đó. Cho nên cô ta mới trở nên trầm mặc lại, muốn xem thử xem Hứa Nhạc sẽ xử lý tình huống này như thế nào...

Nhưng mà sau khi trải qua hai ba câu đối thoại đơn giản, không chỉ có mình Thương Thu là giật mình kinh ngạc, mà ngay cả Lâm Đấu Hải cùng với thủ hạ của hắn ta, trên mặt cũng hiện rõ ràng biểu hiện kinh ngạc.

Lâm Đấu Hải nói là nể mặt mũi của Lợi Hiếu Thông, mà Hứa Nhạc cũng nói là nể mặt mũi của Lợi Hiếu Thông. Thế nhưng mà trong câu nói sau cùng của Lợi Hiếu Thông, rõ ràng là đã cấp mặt mũi cho Hứa Nhạc chứ không phải cho Lâm Đấu Hải.

Con cháu của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang từ khi nào biết tôn trọng người khác như vậy? Sắc mặt Lâm Đấu Hải âm trầm, tựa hồ như sắp đọng lại thành băng vậy, lạnh lùng nói:

- Một khi đã như vậy, Lợi Hiếu Thông, cũng đừng có trách tôi vì sao không chịu cấp cho anh mặt mũi...

- Nói khó nghe quá đi, mặt mũi là của chính bản thân mình, cũng không phải là do người khác cấp cho.

Hứa Nhạc nheo mắt lại, nói một câu thể hiện ý kiến của mình, sau đó cũng không để ý đến Lâm Đấu Hải nữa, mà là nhìn về phía Khổng Thúc, biểu tình trên mặt ông ta lúc này tựa hồ như đang gặp phải đại địch trong đời vậy, đang đứng sau lưng Lâm Đấu Hải, thản nhiên hỏi:

- Dạo này khỏe không?

Khổng Vũ tự nhiên cũng sẽ không trả lời hắn. Ánh mắt ông ta nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân thanh tú đang đứng sau lưng Hứa Nhạc, cũng không biết gã nam nhân này từ khi nào đã chạy tới nơi này. Ông ta biết rõ ràng hai gã thanh niên này có thực lực khủng bố đến mức nào, nếu bây giờ mà phát sinh xung đột, bản thân ông ta căn bản không có khả năng bảo vệ nổi an toàn cho Lâm Thiếu gia. Cho nên ông ta khẽ bước tới bên cạnh Lâm Đấu Hải, hạ giọng nói mấy câu gì đó với hắn ta.

Sắc mặt Lâm Đấu Hải khẽ biến, nhớ tới buổi tiệc rượu tại Cảng Đô hôm trước, lại liên tưởng đến tình cảnh của Khổng Thúc đêm đó... Một tia phẫn nộ chợt dâng lên trong lòng hắn ta. Nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của Lợi Thất Thiếu gia, đối phương một khi đã lên tiếng rồi, bản thân mình cũng không tiện mà trở mặt làm càn, cũng đành nén lại, đợi sau này tìm cơ hội khác mà phát tiết.

Hứa Nhạc quay sang hỏi Lợi Hiếu Thông:

- Sao hôm nay không thấy Tằng Ca?

Lợi Hiếu Thông mỉm cười nhàn nhạt, nói:

- Mấy ngày nữa hẹn anh uống nước, tôi sẽ nói sau.

Nhìn thấy đôi nam nữ kia vô cùng thản nhiên bỏ đi. Lâm Đấu Hải đứng dưới chân cầu thang, trầm mặc một lúc thật lâu, mới quay người lại, lạnh lùng nhìn Lợi Hiếu Thông, nhàn nhạt nói:

- Anh có lời gì muốn nói với tôi không?

Lợi Hiếu Thông nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, vốn cũng không định giải thích cái gì, thế nhưng biết được gã này đã ghi hận trong lòng đối với Hứa Nhạc rồi. Hắn cũng muốn giúp Hứa Nhạc giảm bớt một chút phiền toái không cần thiết, cho nên mới mở miệng nói:

- Người đó chính là Hứa Nhạc.

- Hứa Nhạc?

Lâm Đấu Hải ngạc nhiên lặp lại cái tên này một lần nữa, âm thầm nhớ kỹ cái tên đó. Hắn lúc này mới hiểu được vì sao lúc nãy Lợi Hiếu Thông lại kiêng kỵ kẻ đó như vậy. Tin tức về cuộc đối chiến robot thí nghiệm mặc dù bị phong tỏa, thế nhưng cũng không cách nào có thể ngăn cản được sự dọ thám của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, Lâm Đấu Hải tất nhiên là đã biết được chi tiết bên trong. Đây là cái tên gia hỏa còn điên cuồng đến mức buộc được Lý Cuồng Nhân cũng phải gọi hắn một tiếng tiểu thúc hay sao?

Lợi Hiếu Thông cũng không hề để ý đến Lâm Đấu Hải nữa, tự nhiên bước lên trên lầu, khóe môi nở một nụ cười lạnh. Nghĩ thầm trong lòng, cái cô gái mà lúc nãy ngươi đòi mời lên uống rượu kia, đại khái chính là Thương Thu của Bộ Công Trình Quả Xác. Ngay cả Lâm Viện Trưởng của gia tộc ngươi còn bị cô gái này đạp cho một cú mất hết danh dự, cỡ như ngươi thì tính là cái gì?

Lâm Đấu Hải mãi cũng cứ đứng im lìm bất động tại chân cầu thang. Từ cái tên Hứa Nhạc này, hắn liên tưởng đến vô số chuyện khác nữa. Hắn cũng nhớ lại sự kiện phong ba mấy ngày hôm trước đã gây nên một trận sóng gió mãnh liệt trong Liên Bang, cộng thêm chuyện ngày hôm nay, hai lần nhục nhã liên tiếp như vậy, khiến cho hắn cũng không còn mặt mũi gì mà ở lại quán bar này nữa. Nhất là khi nghĩ đến cô gái im lặng kia, từ nãy đến giờ vẫn còn ngồi trên lầu nhìn một màn bên dưới này, trong lòng hắn càng cảm thấy phẫn nộ đến cực điểm, liền phất tay mang theo đám thủ hạ nhanh chóng bỏ đi.

0O0

- Đấu Hải vẫn còn tính tình y như con nít vậy. Hy vọng sau này kết hôn rồi có thể sửa đổi được.

Lợi Hiếu Thông nhìn về phía cô gái ngồi trên sopha đối diện, từ đầu đến giờ vẫn im lặng không nói gì.

- Hôn ước giữa tôi và anh ta đã bãi bỏ rồi. Chỉ có điều hôm nay anh ta đặc biệt chạy đến Đại học Thủ Đô là muốn thăm tôi... Dù sao cũng là bạn bè quen biết từ nhỏ đến giờ, hơn nữa biết anh cũng có mặt ở đây, cho nên tôi mới nhận lời đến đây. Không ngờ nổi anh ta lại đột nhiên trở nên thất thố như vậy.

Cô gái lặng yên kia thoáng nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn thả tung trên đầu mình. Trên khuôn mặt thanh tú mang theo một tia thương cảm nhàn nhạt. Đúng là Nam Tương Mỹ.

- Bãi bỏ hôn ước? Bãi bỏ từ lúc nào vậy?

Cặp mày Lợi Hiếu Thông chợt nhíu lại. Chuyện hôn sự giữa Lâm Gia và Nam Tương Gia bị bãi bỏ, đây rõ ràng là một chuyện đại sự trong Liên Bang, vì sao cho đến bây giờ cũng không hề có bất cứ tin tức nào truyền ra ngoài cơ chứ?

Nam Tương Mỹ cũng không muốn giải thích mấy chuyện cá nhân như thế này, càng thấy cũng không tiện lắm khi nhắc lại chuyện Lâm Bán Sơn nửa đêm chạy lên tàu hỏa cao tốc nói chuyện với mình. Dù sao chuyện này đối với hai gia tộc mà nói cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì cho lắm. Cô ta khẽ chớp chớp mắt vài cái, đột nhiên thoáng có chút ngạc nhiên hỏi:

- Người lúc nãy ở dưới lầu... hình như là Hứa Nhạc phải không? Anh có quen biết với anh ta à?

- Cô cũng biết Hứa Nhạc nữa sao?

Lợi Hiếu Thông cảm thấy cả kinh, càng ngày càng phát hiện ra cái gã thanh niên tên Hứa Nhạc này, tựa hồ có chút thâm sâu khó lường. Một gã thanh niên bình dân bình thường trong Liên Bang, làm thế nào lại giống như là có quen biết với toàn bộ người của Thất Đại Gia Tộc, vốn nối tiếng thần bí trong Liên Bang như thế này?

Nam Tương Mỹ im lặng một lát, rồi mới nhẹ nhàng nói:

- Cũng coi như là có chút quen biết...

Sau đó cô ta lại nhẹ nhàng gật gật đầu, ừ nhẹ một tiếng, tựa hồ như là muốn dùng động tác đáng yêu này, để thể hiện chính xác rằng mình đã xác nhận chuyện này là đúng.

- Tôi từng gặp qua anh ta trên một chuyến tàu hỏa cao tốc...

Nam Tương Mỹ khẽ mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng cực đều. Cô ta và Lợi Hiếu Thông cũng không tính là thân thiết cho lắm, nhưng khi phát hiện ra đối phương hình như là quen biết với người kia, cho nên cũng trở nên cởi mở hơn một chút.

- Anh ta là Công Trình Sư của Bộ Công Trình Quả Xác, anh làm thế nào lại quen biết với anh ta vậy?

Bàn tay đang bưng ly rượu của Lợi Hiếu Thông đột nhiên có chút khẽ cứng đờ lại, trong đầu nghĩ lại cảnh đua xe bên ngoài ngoại thành Vọng Đô cùng với ánh đao trong Thanh Đằng Viên lúc trước, không khỏi nở nụ cười tự giễu, hạ giọng nói:

- Hắn ta là sự đầu tư lớn nhất trong đời của tôi. Hơn nữa theo tình hình hiện tại xem ra, đã bắt đầu có thể thu về không ít lợi nhuận rồi...

Lợi Hiếu Thông và Hứa Nhạc thường xuyên tới lui chơi bời, tự nhiên không có khả năng che dấu ánh mắt như ưng như sói của đám trưởng bối trong gia tộc của hắn. Vị cao thủ Tằng Ca do gia tộc đặc biệt mời về bảo vệ cho Lợi Hiếu Thông, mà hôm nay Tằng Ca lại bị người trong gia tộc điều đi, chuyện này xem như là một lần cảnh cáo của gia tộc đối với Lợi Hiếu Thông. Chẳng qua là Lợi Thất Thiếu Gia cũng không hề có chút lo lắng nào về chuyện này. Hứa Nhạc, kẻ mà hắn đã bỏ tiền đầu tư kia, đã bắt đầu thể hiện ra năng lực mạnh mẽ của mình trong Liên Bang, đã phát ra ánh hào quang sáng rọi rồi. Thiết Toán Lợi Gia vốn là gia tộc thương nhân, từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ đem toàn bộ tài nguyên đặt hết lên một cái tinh cầu cả, cũng như vĩnh viễn sẽ không bao giờ một lúc đem toàn bộ lợi thế mà đặt hết vào một phe cả.

Giống như là định hướng đầu tư tiền vậy, Lợi Hiếu Thông ngay từ rất lâu trước đây, đã đổ tiền vào đầu tư Hứa Nhạc, từ sau khi diễn ra trận đối chiến trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, Hứa Nhạc đã thể hiện ra năng lực mạnh mẽ, tất nhiên là nhận được sự tán thưởng của gia tộc rồi. Mặc dù Hứa Nhạc lại trực tiếp tạo thành những ảnh hưởng tiêu cực vô cùng mãnh liệt đối với đại sự mà gia tộc đã khổ công gây dựng nên...

Nam Tương Mỹ nhìn thấy hắn đột nhiên có chút xuất thần, cô chợt hít một hơi lấy dũng khí, khuôn mặt ửng đỏ nhẹ giọng hỏi:

- Anh có thể nào... cho tôi xin cách thức liên hệ với anh ta hay không?

Lợi Hiếu Thông từ trước đến giờ luôn luôn bình tĩnh, thậm chí còn có chút âm trầm, thế nhưng sau khi nghe xong câu yêu cầu này của cô gái đối diện, nhất thời trợn tròn mắt lên. Chẳng phải cô nói hai người quen biết nhau sao? Hóa ra cũng chỉ là bình thủy tương phùng mà thôi. Bây giờ tại sao lại muốn hỏi cách thức liên lạc với Hứa Nhạc cơ chứ?

Tuy hiện tại Lợi Hiếu Thông trên danh nghĩa thì tự cho rằng hắn đã là bạn bè của Hứa Nhạc, thế nhưng lúc này lại có cảm giác cuộc đời này có chút quá không công bằng rồi. Một tên gia hỏa xuất thân là lính ngồi cầu, lại có thể một phen khiến cho Trâu Úc, cô gái mà cả mình và Lý Cuồng Nhân đều cùng thích phải mang bầu, bây giờ lại còn có thể thu hút được thiên kim của Nam Tương Gia, gia tộc nổi tiếng gia giáo nghiêm khắc nhất trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang có thêr thu hết dũng khí để mà hỏi thăm cách thức liên lạc của hắn ta nữa.

Cái tên nam nhân có cặp mắt nhỏ ti hí kia, đến tột cùng là có điểm nào hơn người? Không ngờ có thế khiến cho Thất Đại Gia Tộc tồn tại không biết bao nhiêu năm trong Liên Bang, bởi vì sự xuất hiện của tên tiểu tử này mà khuấy động hẳn lên như thế?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.