Hứa Nhạc dẫn theo cô bé con kia đi chơi những trò chơi trong công viên thiếu nhi tại Mộc Cốc, hưởng thụ một cuộc sống vui vẻ không phải một mình, thế nhưng cũng không biết vì cái gì lại để Lý Duy ở lại đó. Trong gian đại sảnh số 2 của trang viên Mộc Cốc bắt đầu dần dần đông người lên. Lợi Hiếu Thông lại cũng không có thời gian để mà chiếu cố cho nhân vật không biết rõ ràng thân phận này, sau khi phân phó quản gia để mắt đến hắn một chút, sau đó bắt đầu cùng với đám khách nhân bắt chuyện thân mật với nhau.
Mấy gã khách nhân này thoáng nhìn cách ăn mặc bề ngoài cũng khá mộc mạc, thế nhưng nếu là người tinh ý nghiên cứu cẩn thận một chút, nhất định sẽ bị những ký hiệu đại biểu đặc biệt dùng phương pháp thủ công và loại chỉ sợi tơ tằm quý giá thêu ở trên quần áo dọa cho kinh sợ một trận.
Lý Duy cũng không hiểu mấy loại ký hiệu này, hắn chỉ là im lặng an tĩnh lắng nghe mọi người trò chuyện. Tinh thần đặc thù của một tiểu nhân vật, đã giúp hắn chỉ trong thời gian hơn mười phút, liền có thể tinh tường phán đoán ra, những gã thanh niên, trung niên nhân có đủ tư cách xuất hiện trong gian đại sảnh rộng lớn này, cũng đều không phải là người bình thường. Ngoại trừ một số tên gia hỏa bình thường, vẻ mặt khẩn trương giống như hắn ra, còn lại đều là những đại nhân vật cả.
Trong một hoàn cảnh đặc thù như thế này, Lý Duy liền đem sự khẩn trương của mình che dấu hoàn toàn tốt. Trong lòng hắn vô cùng cảm thán, đem cái lỗ tai dựng đứng cực cao, lắng nghe xung quanh. Nhất là khi nghe được đoạn trao đổi của hai gã đại thương nhân thân hình mập mạp, nói về giao dịch gì đó tại Bách Mộ Đại, cặp mày hắn khẽ nheo lại, run rẩy một chút
Cô gái tiểu tiên nữ duy nhất trong tám cô gái còn lưu lại, đang im lặng an tĩnh, tò mò mà ngây thơ lắng nghe một số chủ đề mà bản thân mình tuyệt đối không thể nào nghe được trong Học Viện Văn Nghệ Liên Bang của mình, đột nhiên thấy Lý Duy chạy đến bên cạnh mình.
Lý Duy hạ thấp thanh âm, hỏi nhỏ:
- Em tên là gì vậy? '
- Em tên là.,. Tiểu Thi.
Cô gái có chút khẩn trương, lại mang theo chút đáng yêu trả lời.
Lý Duy lại hỏi nhỏ:
- Có thể nào kiếm cho anh một cây bút cùng với giấy trắng không?
Cô bé Tiểu Thi này nghĩ rằng gã nam nhân này chính là đang muốn lưu lại phương thức liên lạc của mình, trên khuôn mặt thanh tú động lòng người chợt xuất hiện một tia đắc ý nhàn nhạt. Tuy rằng gã nam nhân này ăn mặc quả thật vô cùng mộc mạc, chứ không phải là giống như những người kia, giả vờ mộc mạc, nhưng mà cô ta cũng biết là những người có thể đi đến nơi này cũng không ai là tiểu nhân vật cả. Nói không chừng là gã nam nhân này chính là đang muốn tìm cảm giác lạ với mình...
Nghĩ đến điều này, một tia đắc ý nhàn nhạt trên mặt cô ta nháy mắt biến thành sự ôn nhu thanh thuần, nhẹ giọng nói:
- Xin đợi một lát.
Nhưng mà khiến cô bé cảm thấy thất vọng não nề chính là, gã nam nhân trẻ tuổi này sau khi lấy được giấy bút rồi, cũng không thèm để ý gì đến mình nữa, mà là dùng bộ dạng phục tùng thuận mắt, tiến đến bên cạnh đám khách khứa, bắt đầu cùng đối phương trao đổi danh thiếp với nhau.
Bản thân Lý Duy từ nhỏ đã từng lăn lộn trong giới giang hồ dưới đáy xã hội, lại vừa mới được đám quân nhân ở Tây Lâm cứu từ chỗ Bách Mộ Đại trở về, tự nhiên trong người cũng không có bất cứ danh thiếp nào cả.
Thế nhưng hắn lần đầu tiên tiến vào Thủ Đô Tinh Quyển, tạm thời cũng còn không thể thích ứng với loại cảm giác rung động trong một buổi tiệc chiêu đãi sang quý như thế này. Nhưng mà bản thân hắn cũng là một tiểu nhân vật có đủ dã tâm cùng với dũng khí, tuyệt đối cũng sẽ không buông tha bất cứ cơ hội nào để tiếp xúc với thế giới mới mẻ này. Hắn dùng một tờ giấy trắng cực kỳ bình thường, đi trao đổi với những tấm danh thiếp quý giá làm bằng những sợi thực vật tự nhiên tinh khiết của mọi người. Trên tờ giấy trắng kia viết tên của hắn cùng với phương thức liên hệ.
Đám người đại nhân vật có thực lực đến từ các Châu khác nhau này kỳ thực cũng không biết rõ ràng lắm cái gã thanh niên trẻ tuổi, bộ dáng phục tùng thuận mắt, thậm chí lại còn có chút khiến cho người ta không quá thoải mái này đến tột cùng là ai. Nhưng mà những người có thể xuất hiện tại buổi tiệc chiêu đãi của Lợi Thất Thiếu gia này, mặc dù có thể hiện tại còn yên lặng không chút thanh thế, nhưng mà trong tương lai biết đâu cũng sẽ có những cơ hội một bước thăng thiên... Tự nhiên mọi người ở đây cũng không ai cự tuyệt việc trao đổi phương thức liên lạc có chút chật vật cùng với tầm thường này của hắn. Chỉ là trên khuôn mặt luôn tươi cười của mọi người ở đây đều ngẫu nhiên xuất hiện một tia khinh thường nhàn nhạt mà bình thường khó có thể nhận ra được.
Lợi Hiếu Thông ngay từ đầu cũng đã luôn ngồi trên sopha, bình tĩnh ngắm nhìn một màn này diễn ra. Hắn biết rõ một tia khinh thường xuất hiện trong mắt của các tân khách có mặt ở đây cũng không phải là do cách ăn mặc tầm thường của Lý Duy, mà chính là vì cái bộ dạng phục tùng thuận mắt mà hắn đang thể hiện ra lúc này. Dù sao cái mà Lý Duy thể hiện ra, cũng chỉ là một chút trí tuệ của hạng người dưới tầng chót xã hội cố gắng giãy dụa để bay lên mà thôi. Nếu như hắn thật sự có thể phán đoán chính xác được cục diện của buổi tiệc hôm nay, bất luận như thế nào cũng sẽ không có một phen thể hiện ra thần thái thấp đến như vậy khi tiếp xúc với mọi người.
Nhưng mà mặc dù là như thế, nhìn thấy bộ dạng phục tùng thuận mắt của Lý Duy, cùng với hình dáng nói năng nhỏ nhẹ, lời nói khiêm tốn, Lợi Thất Thiếu gia đối với gã nam nhân tiểu nhân vật này sinh ra một phần thưởng thức, chín phần nghi hoặc. Chín phần nghi hoặc này chính là ở chỗ hắn vô cùng ngạc nhiên, đến tột cùng là một địa phương như thế nào, lại có thể sản sinh ra được Hứa Nhạc cùng với cái gã nam nhân trẻ tuổi tên Lý Duy này, tuổi còn trẻ mà đã sinh ra một đảm lược cùng với dũng khí kinh người, mạnh mẽ mà kiên trì phá hư những quy củ của xã hội thượng tầng, xâm nhập vào cái vòng luẩn quẩn này.
oOo
Trời dần dần chuyển sang xế trưa.
Ở trong khu vực vui chơi của công viên trẻ em, sau khi trải qua trò chơi tàu điện cao tốc, bị những sức ép mạnh mẽ của không khí, khiến cho sắc mặt của Hứa Nhạc lúc này đã có chút trắng bệch. Hắn nắm chặt cánh tay nhỏ bé của Chung Yên Hoa, từ bên phía thang máy lộ thiên xinh đẹp khiến người khác tán thưởng phía bên cạnh vách núi màu đen kia đi xuống phía dưới. Sau khi tùy ý đề những làn gió thu mát lạnh thổi quét lên trên mặt một lúc, thần sắc trên mặt hắn mới thoáng khôi phục lại được một chút. Hắn có chút không hiểu rõ ràng cho lắm, vì cái gì mà trò chơi tàu hỏa cao tốc này cư nhiên lại có thể khủng bố hơn cả việc huấn luyện robot nữa.
Cô bé con Chung Yên Hoa lúc này vẫn còn mặc bộ quần áo con gấu mèo xinh xắn kia, chỉ là cái đầu gấu mèo trên đầu đã bị gỡ xuống. Trên toàn bộ khuôn mặt ửng hồng lúc này đã tràn ngập mồ hôi dính dấp cùng với những lọn tóc bết lại trên cái má xinh xinh của cô bé. Cái miệng nhỏ chúm chím thì cười tủm tỉm, cặp mắt uốn cong lại, trong mắt còn mang theo sự hưng phấn vui vẻ cùng với một tia luyến tiếc chưa muốn nghỉ.
Chương 059: Khách quý gặp dưới vách núi (2)
- Chung phu nhân đã từng nói qua, trưa nào em cũng phải ngủ trưa một giấc. Sau khi ngủ dậy chúng ta lại tiếp tục chơi đùa nhé.
Hứa Nhạc một tay vịn lên trên thanh vịn của cái thang máy, một tay thì lấy ra cái khăn tay, lau đám mồ hôi trên trán của cô bé con. Hắn có chút lo lắng cô bé con bị gió lạnh thổi khiến cho bị cảm mạo, thế nhưng nhìn bộ dáng của cô bé đứng trên cái thang máy chơi vơi giữa vách núi nhẹ nhàng cười hưng phấn, đúng là cũng chẳng có chút xíu gì bộ dáng thần sắc sợ hãi sẽ mắc bệnh cả.
- Được.
Chung Yên Hoa nặng nề mà khẽ gật gật đầu một cái.
Tính luôn cả đám nhân viên võ trang của Tiểu đội 7 đi theo bảo vệ, có tất cả tổng cộng tám người. Đoàn người từ trên vách núi, theo cái thang máy bên hông cửa trang viên Mộc Cốc, đi xuống chân núi, hội họp với đám người Lan Hiểu Long đứng đợi ở bên dưới. Lan Hiểu Long khẽ ghé vào tai của Hứa Nhạc nói mấy câu gì đó, Hứa Nhạc thoáng có chút rùng mình, hướng về một phía gần đó nhìn lại.
Phía sau một bức tường phong cách giả cổ dùng làm bình phong phía trước cửa vào, bên dưới một gốc cổ tùng thoáng có một đám người đang đứng ở phía trước bức bình phong, đưa tay chỉ về phía ngọn núi mà không ngừng nói những lời thiên địa hào khí gì đó. Nhưng mà khi nhìn thấy hai gương mặt kiêu ngạo đang đứng ở giữa đám người kia, Hứa Nhạc chỉ cảm thấy mây mù thanh diệu trong cái sơn cốc này tan ra có chút hơi bị nhanh, như thế nào lại để cho mình nhìn thấy đám người kia cơ chứ, khiến cho phong cảnh nơi này mất cả đẹp đi.
Lợi Thất Thiếu gia đã từng nói là bọn họ cũng sẽ không chạy đến quấy rầy mình, nhưng mà trong Liên Bang cũng đã từng có một câu ngạn ngữ cổ, chính là những kẻ thù chân chính, bình thường lại hay có xu hướng dễ gặp mặt với nhau, tựa hồ như chính là đang nói đến loại tình huống như thế này.
Hứa Nhạc cũng không sợ chuyện này chút nào, nhưng mà hắn cũng không muốn ngày hôm nay gây chuyện phiền phức, huống chi là gây sự với hai gã nam nhân không chút thú vị nào.
Hắn liếc mắt nhìn vị nhị công tử của Lãnh tụ Nam Thủy, Nam Minh Tú cùng với người thừa kế của Lâm Gia, Lâm Đấu Hải, thoáng lắc lắc đầu, nắm chặt bàn tay của Chung Yên Hoa, bước lên chiếc xe điện trong Mộc Cốc, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà hắn chung quy cũng vẫn là đã xem nhẹ kinh nghiệm đúc kết mấy vạn năm cùng với ma lực của câu cổ ngữ Liên Bang kia. Đám người cùng với hai gã thanh niên kia sau khi đứng ở bên phía vách núi chỉ chỉ trỏ trỏ, giả mạo khí khái vương hầu khanh tướng, tinh thần lúc này vô cùng hứng khởi, chuẩn bị đi hưởng thụ thịnh yến nổi danh nhất trong Mộc Cốc này. Đám người kia xoay người lại chuẩn bị đi vào, thì liền nhìn thấy đám người bọn Hứa Nhạc.
Cả hai nhóm người đều đồng thời sửng sốt nhìn chằm chằm vào nhau, cũng không có ai mở miệng nói gì cả. Toàn trường bảo trì vẻ trầm mặc trong khoảng thời gian hơn ba giây đồng hồ, đột nhiên Lâm Đấu Hải thoáng mỉm cười nhạt, nói:
- Xem ra thật đúng là trùng hợp, không ngờ tới ở cái địa phương nhỏ bé của nhà ta, cư nhiên lại có thể đón gót chân cao quý của một đại nhân vật như ngài.
Lâm Đấu Hải lúc này vốn chính là muốn châm chọc Hứa Nhạc vài câu. Nhìn bộ dáng đám hán tử của Tiểu đội 7 đi theo bên cạnh Hứa Nhạc ngay cả nửa bước cũng không rời, khiến cho Hứa Nhạc thật sự là rất giống một vị đại nhân vật trong Liên Bang. Đám thanh niên đứng trong nhóm người kia cũng lộ ra một vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía gã thanh niên này. Cũng có mấy gã công tử xôi thịt may mắn ngày hôm trước đã có cơ hội tham gia vào trong buổi tiệc rượu tối hôm đó trong Hội sở Lưu Phong Pha, đã từng nhìn thấy một màn kịch vui tại ban công hôm trước, thì lại lộ ra vẻ mặt cảnh giác.
Nam Minh Tú mấy ngày gần đây đều luôn được đám công tử tiểu thư xôi thịt trong Liên Bang tiếp đón vô cùng nồng nhiệt, hưởng thụ những loại hảo tửu mà năm xưa ở Thanh Long Sơn nói thế nào cũng không có cơ hội hưởng thụ tới, những tiểu mỹ nhân xinh đẹp mới mẻ, hồn nhiên cảm nhận sự hạnh phúc nhân sinh trong xã hội thượng tầng Liên Bang. Trong lòng hắn vô cùng hối hận, tại sao cha mình lại chậm trễ thực hiện tiến trình Đại hòa giải Liên Bang đến như thế. Hôm nay chạy đến trang viên Mộc Cốc này, hắn lại được Lâm Đấu Hải tiếp đón vô cùng vui vẻ, đang hứng khởi dạt dào vô cùng, thì lại gặp lại cái gã nam nhân khốn kiếp mà cho đến hiện tại hắn vô cùng thống hận nhất.
Nam Minh Tú hiện tại cũng đã biết rõ ràng bối cảnh cường đại phía sau lưng Hứa Nhạc, thế nhưng một kẻ ngu xuẩn, chỉ biết dùng sự ngu xuẩn của mình mà phát triển cho đến bây giờ, tự nhiên chính là cho rằng bối cảnh của chính bản thân hắn còn cao hơn gã nam nhân kia nữa, hơn nữa lại có thói quen dùng bối cảnh cùng với nắm đấm của mình mà nói chuyện với người khác.
Chính phủ Liên Bang ngày nay quản chế súng ống vô cùng nghiêm khắc, súng ống của Quân đội Liên Bang tuyệt đối không được phép lưu truyền ra ngoài, ngoại trừ việc mua súng ống tại chợ đen hoặc là từ Bách Mộ Đại thì không thể khống chế nổi mà thôi. Thế nhưng phái đoàn đại biểu đến từ Thanh Long Sơn lại có thân phận đặc biệt khác thường, cho nên được Chính phủ cấp cho một đặc quyền thật lớn, cho phép bọn họ mang theo một đám quân sự tự quản đến từ Thanh Long Sơn đi lại trong Đặc khu Thủ Đô. Thế nhưng ủy ban Quản lý Trung ương của Thanh Long Sơn cũng hiểu rất rõ ràng sự an bày đặc thù của Chính phủ Liên Bang này, cho nên người mà hai người mang theo bên mình cũng không quá nhiều, cũng chỉ có khoảng ba mươi mấy người mà thôi, phụ trách công tác hộ vệ thường ngày cho phái đoàn đại biểu.
Mà trong đám chiến sĩ Phiến Quân kiêu dũng thiện chiến dũng mãnh đến từ Thanh Long Sơn kia, kết quả là đã bị vị công tử Nam Minh Tú kia mang đi hết hơn mười người. Lúc này hơn mười gã chiến sĩ Phiến Quân toàn bộ đều đang đứng ở sau lưng của hắn.
Ở tại ban công trong buổi tiệc rượu Hội sở Lưu Phong Pha, Hứa Nhạc hiểu được đạo lý kẻ nắm trong tay nòng súng lớn thì có thể an nhiên tự tại không để kẻ khác vào mắt. Vị công tử lãnh tụ Nam Minh Tú này không cần phải hỏi cũng hiểu rất rõ ràng về điều này. Chỉ nên hôm nay vẻ mặt kiêu ngạo của hắn lại càng thể hiện rõ ràng không ai có thể bì nổi. Sự âm trầm tức giận trên người hắn cũng hoàn toàn không chút nào che dấu, đi thẳng đến trước mặt của Hứa Nhạc, lạnh lùng nói:
- Lần trước ở trong buổi tiệc rượu, anh đã cảnh cáo ta một lần. Ngày hôm nay ta muốn đem nguyên lời cảnh cáo đó hoàn trả lại cho anh.
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào vị công tử lãnh tụ đứng trước mặt mình, thầm nghĩ trong lòng có phải là những người xuất thân từ trong Thanh Long Sơn đều là thần kinh có vấn đề hay không. Trương Tiểu Manh vốn là một cô nương vô cùng tốt, thế nhưng lại mạnh mẽ biến thành một kẻ già dặn không hợp tính tình như vậy. Chẳng qua còn may Thi công tử, gã gián điệp chuyên nghiệp nhất của Phiến Quân Thanh Long Sơn, thậm chí là chuyên nghiệp nhất cả Liên Bang kia thì cũng không có ngu xuẩn giống như cô ta. À, đúng rồi, đó là bởi vì cái mảnh đại dương mà vị Trọng Tài tiên sinh kia xây dựng ra căn bản cũng không có nằm ở trong Thanh Long Sơn...
Chương 059: Khách quý gặp dưới vách núi (3)
- Giữa anh và đồng chí Trương Tiểu Manh một khi cũng đã không còn có bất cứ quan hệ gì nữa, vậy thì ta nghĩ là anh từ nay về sau cũng đừng có mà rảnh rỗi chạy đến quấy rầy chuyện giữa ta cùng với nàng ấy nữa.
Nam Minh Tú dùng một ngữ điệu vô cùng âm trầm, tự cho là đã cực kỳ khoan dung và rất có phong độ mà nói một câu. Ngay sau đó hắn lại vô cùng dị thường, âm trầm hạ thấp thanh âm, gằn từng chữ nói với Hứa Nhạc:
- Cho dù anh có bối cảnh gì đi chăng nữa, nhưng mà lại có tư cách gì để mà can thiệp vào chuyện của chúng ta cơ chứ? Những chuyện giữa ta và Trương Tiểu Manh, cũng không tới phiên anh chạy đến mà nhiều chuyện. Anh dù sao cũng chỉ là... bạn trai cũ mà thôi. Yên tâm đi, sau này khi nào ta và nàng ấy chạy đến Thủ đô Tinh Quyển vui chơi, nhất định là sẽ báo cho anh biết một tiếng...
Nam Minh Tú đã phạm vào một cái sai lầm chết người. Hắn chỉ có nghe nói qua là Hứa Nhạc có mối quan hệ đặc thù nào đó với Phí Thành Lý Gia, thế nhưng lại chưa từng nghe nói qua những sự tích dữ dằn của Hứa Nhạc đã làm cho toàn bộ xã hội thượng tầng của Liên Bang cũng phải lâm vào cảm xúc tiến thoái lưỡng nan. Hắn lại càng không biết rõ ràng cái mà Hứa Nhạc am hiểu nhất cũng không phải là công kích bằng mồm mép, mà là công kích bằng nắm tay.
Hai năm trước đây, tại trước cửa lễ hội Song Nguyệt Vũ Hội, gã công tử của Tôn Nghị Viên cũng đã từng nói qua loại lời nói giống như thế này với Hứa Nhạc... Xem ra là bất luận giai tầng đặc quyền của xã hội thượng tầng Liên Bang hay là giai tầng đặc quyền của Phiến Quân Thanh Long Sơn, ở phương diện này cũng là cực kỳ tương tự, vô cùng vô sỉ. Bọn họ biết làm cách nào để khiến cho một gã nam nhân trở nên phẫn nộ, thế nhưng mà lại quên đi mất chuyện sẽ phải trả giá gì cho sự phẫn nộ của gã nam nhân đó.
Vị công tử Tôn Nghị Viên kia đã trả giá bằng mấy cái răng hàm văng mất cùng với một khuôn mặt tràn ngập máu tươi. Còn vị công tử lãnh tụ Thanh Long Sơn này thì sẽ như thế nào? Hứa Nhạc lúc này lại vẫn như cũ chỉ là im lặng khẽ nheo chặt mắt lại nhìn chằm chằm về phía hắn.
Câu chuyện hài kịch bên ngoài ban công của buổi tiệc rượu tại Hội sở Lưu Phong Pha kia sớm cũng đã lan truyền khắp nơi trong Liên Bang rồi. Đám hán tử của Tiểu đội 7 thì lại càng hiểu rõ ràng hơn cái gút mắc tình cảm phức tạp giữa vị chủ quản đại nhân cường đại của mình cùng với bị công tử lãnh tụ Thanh Long Sơn ngu xuẩn mà lá gan không hề nhỏ kia.
Lan Hiểu Long lúc này đang đứng ngay phía sau lưng Hứa Nhạc, khẽ nhún vai một cái, lắc lắc đầu, hạ giọng nói với hắn:
- Ca ca à, tôi cũng không phải là hạng người đem chuyện tình yêu đặt lên trên đỉnh đầu mình, nhưng mà chuyện này nếu như cậu mà còn có thể nhịn được, tôi thật sự cũng không thể nào nhận ra nổi anh luôn đó.
Hắn vừa mới nói dứt lời, ngọn cổ tùng mọc trên lưng chừng núi, ngay phía trước bức tường phong cách cổ xưa kia chợt rung lên một cái, giống như là có một trận gió thổi quét qua vậy. Khi mọi người bình tĩnh trở lại, thì bàn tay của Hứa Nhạc cũng đã nắm chặt cổ họng của Nam Minh Tú, trực tiếp đẩy thẳng hắn đập mạnh lên trên bức tường phía sau lưng, phát ra một thanh âm đùng đục nặng nề!
Đám chiến sĩ võ trang tinh nhuệ đến từ Phiến Quân Thanh Long Sơn từ đầu đến giờ vẫn luôn giương mắt cảnh giác bảo hộ sau lưng Nam Minh Tú, lúc này nhất thời khẩn trương móc súng của mình ra, nhắm thẳng ngay phía sau lưng của Hứa Nhạc. Nhưng mà ngay sau đó, một đám thân ảnh đã nhảy ra, chặn ngay trước đầu ngọn súng của bọn họ lại, không cho họ bắn.
Trong đám hán tử của Tiểu đội 7 này, ngoại trừ Hùng Lâm Tuyền ra, được cấp quyền sử dụng súng đặc biệt cho phép mang theo súng cá nhân tùy thân khi ra ngoài, những người khác cũng không ai mang theo súng cả. Súng ống của đám người đó hiện tại lúc này đều đặt hết bên ngoài hai chiếc xe quân đội đậu ở bên ngoài cửa Mộc Cốc, không thể lúc nào cũng mang theo trong người. Nhưng mà mặc dù là như vậy, nhưng bọn họ vẫn như cũ, vẻ mặt lạnh lùng, lãnh khốc, không chút sợ sệt, không ngại nguy hiểm, đứng ra chắn ngay phía sau lưng của Hứa Nhạc, trước đám súng ống cùa đám quân nhân đến từ Thanh Long Sơn. Đối diện với mớ súng ống kia, tựa hồ như là súng ống của đám chiến sĩ có phun ra hoa đạn đi chăng nữa, bọn họ cũng hoàn toàn không quan tâm đến.
- Mau buông súng xuống!
Lâm Đấu Hải nhìn thấy một màn này xảy ra, một trận hàn ý nhất thời dâng thẳng lên trên đại não, cũng không kịp suy nghĩ, vừa lớn tiếng hét lớn lên, vừa không hề để ý đến thân phận thiên kim chi thể của mình, nhảy vọt ra đứng trước họng súng của đám chiến sĩ Phiến Quân Thanh Long Sơn kia, chặn lại. Đám chiến sĩ Thanh Long Sơn này cũng biết gã nam nhân này cùng với công tử lãnh tụ của mình quan hệ không tệ, cho nên theo bản năng hạ họng súng xuống một chút, thế nhưng vẫn giương mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay giải cứu chủ nhân của mình.
Lâm Đấu Hải lúc này mới thở dài ra một hơi nhẹ nhõm. Tuy rằng hắn lúc nào cũng vô cùng thống hận Hứa Nhạc, mong muốn hắn chết đi hơn bất cứ ai khác. Nhưng hắn lại càng hiểu rõ ràng hơn ai khác ở nơi này, nếu như tùy tiện để mặc cho mấy gã quân nhân Thanh Long Sơn này một phen nổ súng bắn về phía Hứa Nhạc hoặc là bắn chết đám nhân viên an toàn bảo hộ cho Hứa Nhạc, hoặc chỉ là bị thương thôi đi chăng nữa, với thực lực khủng bố của Hứa Nhạc, cũng chưa chắc là làm được gì hắn... Nhưng mà nhất định là sẽ khiến cho vị Lý Thất Phu kia tại Phí Thành nổi cơn giận dữ... Lửa giận của vị lão gia tử tại Phí Thành kia, trong Liên Bang này làm gì có ai có thể thừa nhận nổi cơ chứ?
Riêng bản thân Hứa Nhạc thì lại vốn cũng chẳng hề để ý đến đám họng súng đang chỉa thẳng vào sau lưng của mình. Đây dù sao cũng là địa bàn của Lâm Gia, cho dù là Lâm Đấu Hải ngu xuẩn ỷ lại nơi này là nhà của hắn, cũng sẽ không dễ dàng để mặc cho mấy gã chiến sĩ Phiến Quân Thanh Long Sơn này nổ súng bừa bãi. Huống chi lúc này cổ họng của Nam Minh Tú lại đang nằm trong bàn tay của mình... Đám chiến sĩ Phiến Quân Thanh Long Sơn kia cho dù là trung thành cùng cực, hoặc cũng có thể nói là ngu muội ngoan cố đến như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào dám khinh thường vọng động cho được.
Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã có chút đỏ bừng bừng lên của Nam Minh Tú, nhìn vào cặp mắt dần dần hiện lên vẻ hoảng sợ của hắn, dùng thanh âm có chút trầm thấp gằn từng chữ:
- Anh nói rất chính xác... Hiện tại Trương Tiểu Manh cũng không phải là nữ nhân của ta nữa... Nhưng mà... mặc kệ là ai muốn trở thành nam nhân của nàng ta... Cũng cần phải được ta gật đầu một cái mới được...
Những người hiện tại đang đứng bên cạnh vách núi có rất nhiều, mọi người cho dù là ai nghe xong câu nói đó cũng đều không khỏi biến sắc, thầm nghĩ trong lòng cái gã nam nhân trẻ tuổi gia hỏa này quả thật không khỏi là con mẹ nó quá mức dã man không chịu nói lý lẽ gì cả... Ngay cả cái gã Thiếu Tá Lan Hiểu Long miệng nói cũng không hề quan tâm đến những chuyện tình cảm này nọ, nhưng trên thực tế lại cực kỳ xem trọng thể diện của mình, cũng không khỏi cảm thấy câu nói này của Hứa Nhạc hơi bị bá đạo đến mức vô lý, bị chấn động đến mức không nói nên lời.
-Kinh...
Cô bé con Chung Yên Hoa, lúc này đang ôm cái đầu gấu mèo đáng yêu đứng bên cạnh Hứa Nhạc, nghe hắn nói xong câu nói bá đạo này, mở to cặp mắt tròn xoe đen láy, hạ giọng kinh hô thành tiếng.