Gian Khách

Chương 90: Q.2 - Chương 90: Khảo hạch




- Lính ngồi cầu! Cậu nói thời thế bây giờ đến tột cùng là chuyện gì đây? Chúng ta gian gian khổ khổ trải qua ma quỷ huấn luyện dưới mưa tên lưới đạn suốt bốn năm rưỡi, người khác chỉ cần đi ngồi cầu một năm rưỡi quân dịch, lại làm dự thính sinh một năm trong một đại học cực chó nào đó, liền có thể cùng chúng ta tham gia thi tuyển rồi.

- Chẳng qua võ vẽ biết sửa chữa chút đồ điện gia dụng, sơ đồ mặt cắt chip vi mạch tổ 37 đầu mối robot cũng đã có thể biến gã tiểu tử kia thành đồ ngốc rồi.

Chu Ngọc im lặng nhìn bóng dáng Hứa Nhạc biến mất sau góc hành lang, nghe được thanh âm nghị luận cùng với tiếng bình luận khinh miệt xung quanh, biểu tình cũng vẫn như trước không chút thay đổi gì. Cuộc sống năm năm trong Học Viện Quân Sự, đã khiến cho gã quân sinh vĩ đại này có được một sự tự chủ cùng với kềm nén cảm xúc vô cùng tốt, cho nên hắn mới có thể bình tĩnh như thế.

Để chuẩn bị sự xâm lược của Đế Quốc, Bộ Quốc Phòng từ mấy năm trước đã bắt đầu thực hiện kế hoạch đào tạo nhân tài toàn diện. Những sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ ba Học Viện Quân Sự, trước khi chính thức gia nhập vào quân đội, đều bắt buộc phải chạy đến các công ty cơ khí để tiến hành việc huấn luyện thực tiễn cùng với kinh nghiệm làm việc. Gã quân sinh Chu Ngọc vốn nên trực tiếp gia nhập vào quân đội trở thành một sĩ quan cấp cao này, cũng là một thành viên thuộc kế hoạch đào tạo toàn diện này.

Công ty Cơ khí Quả Xác, có được bối cảnh quân đội nồng đậm này, tự nhiên là nơi được tuyển chọn làm môi trường đào tạo cho kế hoạch. Chẳng qua là Ban Giám Đốc của Công ty Cơ Khí Quả Xác, chung quy vẫn độc lập với quyền hành của Chính phủ Liên Bang, cho nên cái gọi là kế hoạch phát triển nhân tài toàn diện này, cũng không hề hoàn toàn tuân theo sự mong muốn của đám người cao tầng trong Bộ Quốc Phòng, những sinh viên mới tốt nghiệp của ba Học Viện Quân Sự, vẫn như cũ phải thông qua cuộc khảo hạch tuyển dụng độc lập của Công ty Cơ khí Quả Xác.

Chu Ngọc đương nhiên là vương bài của Học Viện Quân Sự I, trong đám sinh viên có được uy tín cực cao. Hắn vừa rời khỏi bàn ăn, một đám sinh viên tốt nghiệp Học Viện Quân Sự I cơ hồ là đồng thời buông đũa xuống, chạy theo phía sau hắn, do đó cũng nghe được mấy câu đối thoại giữa hắn với Hứa Nhạc.

- Đừng để ý đến cái gã ngốc tử kia làm gì. Chu Ngọc, trong buổi khảo hạch chiều nay, cậu cũng chiếu cố cho huynh đệ một chút a. Khống chế robot không thành vấn đề, thực hành lắp ráp máy cũng không sao, vạn nhất cho ra mấy cái nghiên cứu thiết kế gì, ta cũng điên đầu với nó.

Nghe được hai chữ 'ngốc tử' kia, Chu Ngọc quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn gã An Đạt đứng bên cạnh hắn một cái. Gã tứ chi phát triển này cũng không phải là bạn thân thiết gì của hắn trong Học Viện Quân Sự I, nhưng mà Chu Ngọc cũng tính là có quen biết. Nửa năm trước trong buổi giao lưu với Đại học Lê Hoa, An Đạt là người điều khiển con robot màu lam đen, bị con robot mô hình màu đen kia đánh cho thành bộ dáng ngốc tử.

Lúc Học Viện Quân Sự I giao lưu với Đại học Lê Hoa, trong trận đối chiến robot, Chu Ngọc đã từng cùng với người tiến hành thao tác con robot mô hình màu đen thần bí kia trao đổi với nhau mấy câu đơn giản. Hắn đối với người khống chế con robot đen kia có sự chú ý đặc biệt, đối với thanh âm của người kia cũng nhớ rất rõ ràng.

Cho nên trong phòng ăn khi nãy, thanh âm Hứa Nhạc vừa vang lên, Chu Ngọc liền nhạy cảm nhận ra được thanh âm này, còn chú ý chạy theo, cố tình nói với Hứa Nhạc vài câu nữa.

Nói xong mấy câu kia, Chu Ngọc khẳng định một chuyện, gã dự thính sinh của Đại học Lê Hoa này, chính là người điều khiển trong con robot màu đen kia!

- Nếu ta là cậu, cũng sẽ không quá mức kiêu ngạo trước mặt gã thanh niên tên là Hứa Nhạc kia. Nếu không trong tương lai cậu sẽ kiếm không ra cái lỗ nào để chui xuống đâu.

Chu Ngọc nhìn chằm chằm vào hai mắt của An Đạt, nói:

- Đừng nói là ta không nhắc nhở cậu, lúc thực tập cậu cũng đã đi vào tầng ngầm bên dưới của Công ty Cơ khí Quả Xác, đã biết dưới kia toàn bộ là hợp kim, ta chỉ lo cậu lúc đó không biết làm sao cho đúng thôi.

Lời nói vừa dứt, đám sinh viên Học Viện Quân Sự I xúm bên cạnh Chu Ngọc không khỏi ồ lên kinh ngạc. Bọn họ cũng không biết Chu Ngọc vì sao lại đánh giá cao người kia đến như vậy, trong lòng nói thế nào cũng không thể tin nổi.

Chu Ngọc nhìn biểu tình của đám đồng học bốn phía xung quanh, nửa cười nửa không, nói:

- Nếu các cậu không tin, chúng ta có thể đánh cuộc. Buổi khảo hạch chiều hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ có thể thông qua.

Một gã dự thính sinh của một đại học bình dân, có thể điều khiển robot mô hình bất phân thắng bại với mình, cái này đã chứng tỏ hắn có sự hiểu biết thế nào đối với robot? Chu Ngọc đang nghĩ như thế.

o0o

Phòng khảo hạch thực tế. Không khí vô cùng trầm lặng.

Hứa Nhạc híp mắt, nhìn chằm chằm vào đề thi trên màn hình trước mặt, ngón tay theo bản năng, hơi hơi cử động, giống như trong tay hắn lúc này là một con dao phẫu thuật nguyên thủy vậy. Mỗi khi hắn lâm vào tình huống khó khăn nào đó, hắn luôn luôn có loại động tác bản năng này.

Đề thi trên màn hình cũng không nhiều lắm, chung quy cũng chỉ có ba trang mà thôi. Hứa Nhạc từ khi đọc trang đầu đã bắt tay vào làm luôn. Hắn làm đến câu hỏi thứ tư, cũng đã bắt đầu cảm giác được khó khăn. Đúng như điều mà vị chủ nhiệm Jose của Bộ trưởng Bộ Nhân Sự Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác nói trước vậy, Hứa Nhạc chỉ học dự thính tại Đại học Lê Hoa một năm, trong thư viện biệt khu H1 mới gian gian khổ khổ tiếp xúc với robot cùng với những bản vẽ sơ đồ, cũng chưa từng trải qua quá trình giáo dục chính thống bao giờ, đối với những mệnh đề hệ thống tri thức này, tự nhiên là thập phần xa lạ.

Công ty Cơ khí Quả Xác là một công ty mang đậm sắc thái của Quân đội Liên Bang, mặc dù tất cả giới chuyên môn Cơ khí, đều cũng công nhận công tác sửa chữa, chế tạo robot, đủ để bao quát tuyệt đại bộ phận hệ thống cấu tạo máy móc của toàn bộ Xã hội Liên Bang. Nhưng mà phạm vi ra đề thi của cuộc thi tuyển dụng, lại không có khả năng toàn bộ đề thi đều chỉ giới hạn trong phương diện robot, phạm vi các ngành học trong đó phi thường rộng lớn.

Mấy cái công thức chế tạo kia đối với Hứa Nhạc vốn vô cùng quen thuộc, những cái tham số tính toán kia cũng khắc sâu trong trí nhớ của hắn, không có khả năng quên. Vấn đề là ở chỗ, Đại học Lê Hoa dù sao cũng là một trường đại học dân dụng bình thường, có rất nhiều tư liệu cao cấp của Liên Bang, hắn cũng chưa từng tiếp xúc qua. Nhất là những kiến thức cơ học cơ bản hay là những môn vật lý học cấp hai, hoặc là một số loại thiết bị cơ khí đơn giản ứng dụng trong một số ngành học, trong đầu hắn hoàn toàn là một tờ giấy trắng.

Tài liệu giáo dục của Liên Bang đã tận lực theo phương hướng công bằng đối với mọi người, nhưng mà chỉ là giới hạn trong các đại học đại trà bình thường mà thôi. Các Học Viện Quân Sự thì lại khác, có rất nhiều tư liệu, chỉ có ba Học Viện Quân Sự mới có thể tiếp xúc đến. Chỉ nói riêng về các sơ đồ thiết kế robot, những đại học đại trà khẳng định là không thể nào có. Trong thư viện biệt khu H1 của Đại học Lê Hoa có được một số bản vẽ mô hình, điều này đã phi thường đặc biệt rồi, những tài liệu cao cấp làm thế nào có thể có được?

- Tại sao nguyên lý hệ thống trang bị chuyển hướng cho bánh xe phụ lại không thể sử dụng trong thiết kế các ỗng dẫn thiết bị tự động?

- Mô tơ hệ thống tay nắm sơ đồ 12 sẽ tạo thành sự xói mòn cân bằng bao nhiên phần trăm?

- Trong hoàn cảnh áp suất khoang lái tại môi trường dung nham núi lửa ở độ sâu 3000 mét dưới đáy biển, phải sử dụng chất liệu gì thiết kế để có thể tiết kiệm được chi phí nhiều nhất?

- Hệ thống thiết bị chiếu sáng dưới tầng mười hầm mỏ tinh quặng, cần phải sử dụng bộ vi mạch nào để đảm bảo an toàn tốt nhất mà vẫn đủ công suất ánh sáng tốt nhất?

...

Hai trang đầu của đề thi, đã bao hàm gần như hơn mười mấy ngành học tương quan có liên hệ tới cơ khí máy móc. Mặc dù toàn bộ đều là các đề thi khách quan, nhưng mà muốn giải đáp được những câu hỏi này, nhất định phải có thể nắm vững được tài liệu trực tiếp cùng với hệ thống quy nạp. Mà những cái này, cũng chính là thứ mà Hứa Nhạc đang thiếu kiến thức nhất. Ngón tay của hắn không ngừng cử động trên màn hình, cặp mày cũng đã nhíu càng ngày càng chặt hơn.

Mặc dù có một chút cố gắng hết sức, nhưng Hứa Nhạc cũng không hề có chút cảm xúc thất bại nào. Đây là lúc hắn nhận lời tham gia phỏng vấn khảo hạch cũng đã tính đến chuyện này. Phong Dư đại thúc cùng với Giáo sư Chu cho rằng hắn là thiên tài trên phương diện sửa chữa máy móc. Nhưng mà sửa chữa máy móc đối diện chính là máy móc thực tế, thiên về thực tiễn, mà việc tuyển dụng nhân viên nghiên cứu của Công ty Cơ khí Quả Xác, lại thiên về lý luận. Mà tri thức lý luận của hắn, nói thế nào cũng không có khả năng đầy đủ bằng so với đám sinh viên của Học Viện Quân Sự cả.

Hai mươi câu hỏi cơ bản đầu tiên rốt cuộc cũng đã làm xong. Hứa Nhạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, lau đi mồ hôi trên trán. Có một số đề mục, nhất là đề mục đề cập tới phương diện tài liệu học, đối với hắn mà nói cơ bản là không có gì khó khăn. Trong thời gian thao tác sửa chữa trong hầm mỏ Đại khu Đông Lâm, để sửa chữa mấy thứ đồ điện gia dụng kia, Phong Dư đại thúc cũng không biết từ nơi nào lấy ra vô số tài liệu như thế, năm này tháng nọ bắt Hứa Nhạc phải nghiên cứu theo mà làm. Hiện giờ Hứa Nhạc đối với những tài liệu đó đã có một loại cảm giác tự nhiên.

Nhưng cũng có một số đề mục quả thật khiến hắn phải đau đầu. Kiểm tra lại những câu hỏi của hai trang đầu, Hứa Nhạc phát hiện ra mình chỉ có thể khẳng định làm được hai phần ba câu hỏi là trả lời chính xác. Trầm mặc tính toán một chút, nếu như trang đề thi cuối cùng trên màn hình vẫn khó khăn như thế này, như vậy hắn cũng không có khả năng thi đậu.

Hứa Nhạc thoáng thả lỏng một chút, ngón tay nhẹ nhàng ấn nhẹ xuống, đề thi tuyển dụng cuối cùng của Công ty Cơ khí Quả Xác, liền xuất hiện trước mắt hắn.

Đây đúng là câu hỏi cuối cùng của toàn bài thi. Bởi vì trên toàn bộ trang đề thi cuối cùng cũng chỉ có một câu hỏi cùng với một cái bản vẽ.

Trong lòng Hứa Nhạc nao nao, trong tròng mắt hiện lên một vẻ khẩn trương. Bởi vì hiện tại hắn lo lắng nhất chính là câu hỏi này. Trong trang cuối cùng, cũng chỉ có một câu hỏi duy nhất, thế nhưng lại chiếm đến bốn trên mười điểm. Thực sự rõ ràng là một câu hỏi lớn. Nếu câu hỏi cuối cùng này đề cập đến những thiết kế cao cấp của một con robot quân dụng hiện đại, hắn làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, tìm ra được hướng giải quyết vấn đề?

Híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cái sơ đồ thiết kế trên màn hình, trong mắt Hứa Nhạc đã không còn chút khẩn trương nào nửa. Cảm giác xuất hiện cũng chỉ là cảnh giác cùng với sự bất an mãnh liệt, sắc mặt hắn cũng dần dần trở nên có chút tái nhợt. Bởi vì hắn phát hiện ra một chuyện thực tế khiến cho hắn vô cùng bất an... Cái bản vẽ sơ đồ thiết kế này nhìn qua vô cùng quen mắt.

Cái này cũng không phải là sơ đồ thiết kế trong đề thi bằng giấy mà Giản Thủy Nhi để quên trong bệnh viện lúc trước, nhưng mà mơ hồ hình như có một chút tương tự. Mấy ngày nay Hứa Nhạc vẫn còn bị hiện tượng vỏ não phóng điện dị thường, trong tròng mắt đôi lúc sẽ xuất hiện một số hình ảnh kỳ quái, phức tạp. Lúc này hắn lại gặp qua một sơ đồ thiết kế mà mình từng quen biết, nghĩ một chút không khỏi nhớ lại chuyện khiến hắn phiền lòng kia.

Bản sơ đồ thiết kế này, hẳn là một sơ đồ thiết kế của một hệ thống truyền động lực của một cấu trúc phức tạp nào đó, nhưng so với bản vẽ sơ đồ mà Giải Thủy Nhi bỏ quên trong bệnh viện lại có chút khác biệt. Đó không phải là hệ thống nguồn phát điện động lực, mà là hệ thống trang bị phát ra năng lượng cấp tốc công suất cao. Đề thi yêu cầu người thi phải tìm ra những sai sót trong bản thiết kế này, hoăn nữa còn phải theo kiến thức của mình, tiến hành cải tạo lại, đảm bảo trang bị phát năng lượng cấp tốc này phát ra một công suất cao ổn định trong một mức độ nhất định.

Hứa Nhạc căn bản không biết trang bị này là cái gì, chỉ có thể dựa theo những số liệu mà đề thi cung cấp, đoán ra được tính chất, công dụng của hệ thống trang bị này. Hắn chăm chú nhìn một hồi lâu, mơ hồ nắm bắt được chút gì đó. Điểm mấu chốt của sơ đồ trong bài thi này, hẳn là ở phần dưới của bản vẽ, hệ thống phun lưu khí điện tử lớn nhất, tiến hành khống chế những giá trị công dụng của nó... Mà vấn đề là ở chỗ, hắn mặc dù biết rõ nguyên lý hoạt động của hệ thống phun lưu khí điện tử, nhưng chưa từng gặp qua thực tế, ngay cả biểu đồ phân tích ba chiều cũng chưa từng gặp qua lần nào.

Hắn trầm mặc nhìn chằm chằm vào sơ đồ trên màn hình, sắc mặt trở nên càng ngày càng căng thẳng, càng ngày càng trắng bệch, từng giọt mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện trên thái dương.

Bên trong phòng thi tuyển dụng, toát ra một cỗ cảm xúc thất vọng. Xem ra mấy gã sinh viên xuất sắc của ba Học Viện Quân Sự kia, đối với một câu hỏi phức tạp như thế, cũng không có chút nắm chắc nào. Có một số sinh viên thậm chí đã tự giác bắt đầu rời khỏi phòng thi.

Hứa Nhạc vẫn như cũ trầm mặc nhìn màn hình, ngón tay nhẹ nhàng chà xát nhanh lên, ánh mắt dần dần híp chặt lại. Dần dần những sinh viên rời phòng sớm, còn có những nhân viên giám sát của công ty cơ khí, bắt đầu chú ý đến gã thanh niên sắc mặt trắng bệch ngồi ở phía sau kia.

Trong truyền thuyết thần thoại xa xưa trước đây, từng có một người nói ra một câu nói bất hủ... 'Chỉ cần ta muốn ánh sáng, vì thế vũ trụ này liền có ánh sáng'.

Hứa Nhạc trầm mặc, nhìn chằm chằm vào bản sơ đồ thiết kết trên màn hình, trong lòng lặng yên nói, ta muốn sơ đồ phân tích ba chiều hệ thống phun lưu khí điện tử.

Vì thế, trên võng mạc của hắn, liền xuất hiện một cái sơ đồ thiết kế vô cùng phức tạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.