Tại thủ phủ Tê Hà Châu cách Đặc khu Thủ Đô chừng 3000 dặm có một cái biệt thự độc lập được mua với danh nghĩa công ty Cổ Chung. Vị trí nằm ngay giữa khu đô thị và ngọn núi Tê Hà Sơn, phong cảnh tráng lệ và tuyệt đối yên tĩnh.
Tại tầng một toà biệt thự, Gã mập họ Điền đang ngồi trên sô pha, tỉ mỉ cắt tỉa mười đầu móng tay của mình. Hai năm đã trôi qua, nhân vật nổi tiếng của Quân Khu IV, thân tín tin tưởng nhất của Chung Tư Lệnh đã không còn phải gánh vác chức vụ Thuyền Trưởng của con tàu Cổ Chung Hào nữa. Cơ thể hắn cũng phát tướng ra rất nhiều. Bàn tay trở nên mũm mĩm, những ngón tay bụ bẫm, trắng hồng trông vô cùng dễ thương. Nhưng chỉ có những vị lão thành trong Quân đội Liên Bang cùng với những kẻ đã bại dưới tay hắn mới biết nhân vật này đáng sợ và nguy hiểm cỡ nào.
Gã mập họ Điền vừa mới bước qua tuổi 39 này phát hiện ra cuộc điện thoại bên kia cuối cùng cũng đã kết thúc, không kìm được sự tò mò, hỏi:
- Chị dâu, là ai gọi vậy ạ? số điện thoại riêng này của chị, đâu phải ai cũng biết đâu.
Và đương nhiên, cái người được hắn gọi là chị dâu không ai hết chính là Chung phu nhân, người vừa nói chuyện điện thoại với Hứa Nhạc. Phu nhân của vị Tư Lệnh Quân Khu IV đương nhiên trong Liên Bang cũng có một vị trí không nhỏ. Chung Gia là gia tộc nắm giữ binh quyền thực tế trong Thất Đại Gia Tộc. Việc này khiến cho Chung phu nhân cũng có vẻ khác biệt so với tất cả các vị phu nhân còn lại.
Người đàn bà hơn 30 tuổi mang trên mình vẻ đẹp chín chắn thân thiện. Nghe gã mập họ Điền hỏi, bà không vội vã trả lời ngay bởi vẫn mãi chìm đắm trong những suy nghĩ miên man. Hôm nay, nhận được điện thoại của chàng trai trẻ đó đúng là bà cũng hơi giật mình. Mặc dù đã hứa sẽ giúp đỡ đối phương, nhưng sau khi ngắt điện thoại rồi thì vẫn còn khá nhiều tình huống phải phân tích.
Kết quả cuối cùng của cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống sắp sửa được công bố. Nhưng với Chung phu nhân mà nói, Hội nghị Thẩm duyệt Tài chính mùa xuân hàng năm mới là sự kiện mà bà quan tâm nhất. Bà phải làm sao thu được từ tay những tên Nghị Viên đó một khoản đóng góp đầy đủ. Có như vậy tiền tuyến Tây Lâm mới ổn định được. Bởi vậy bà mới không có ý định đón năm mới ở Tây Lâm. Dù sao vào lễ nhậm chức của tân Tổng Thống, Chung Tư Lệnh cũng phải quay về Đặc khu Thủ Đô.
- Chú cũng có quen người này.
Chung phu nhân mỉm cười, nói:
- Chàng trai trẻ hai năm trước đã chăm sóc Yên Hoa trên phi thuyền của chú. Lúc đó tôi có đưa cho hắn ta một tấm danh thiếp, nhưng không thấy liên lạc, ai ngờ bây giờ hắn cũng đã gọi đến rồi.
Chiếc bấm móng tay trong tay gã mập họ Điền khẽ rung rung. Cặp mắt híp trên khuôn mặt tròn xoe phúc hậu tưởng như vô hại đang cố che giấu một tia nhìn lạnh lẽo. Im lặng một lát hắn mới chậm rãi nói:
-Hứa Nhạc?
Cái tên này thốt ra từ miệng hắn một cách vô cùng đơn giản tựa như không cần phải suy nghĩ. Không như Hứa Nhạc tưởng tượng, cả Chung phu nhân và Thuyền Trưởng Điền đều chưa từng quên chàng trai trẻ bèo nước găp nhau kia. Gã mập họ Điền vẫn còn nhớ như in sự kiên trì bướng bỉnh của Hứa Nhạc cũng như một phẩm chất nào đó rất khó gọi tên toát ra từ hắn. Chúng ta nên biết rằng cái nhận xét ‘thanh niên ba tốt’ chính là do vị Thuyền trưởng mập mạp này tặng cho Hứa Nhạc. Chung phu nhân cũng vẫn thường từ những câu nói thủ thỉ của con gái để nhớ về chàng trai trẻ phong phanh trong gió tuyết. Có điều gần một năm nay không còn được nghe thấy nhiều nữa.
Nhưng điều thực sự khiến cho Chung phu nhân và gã mập họ Điền không thể quên được chính là bản thân hắn. Là thế lực quan trọng nhất trong tổ chức Quân đội Liên Bang, là một trong Thất Đại Gia Tộc cho nên tất cả những sự việc lớn nhỏ xảy ra trong Liên Bang họ đều có thể nắm được một cách rõ ràng.
Từ vụ ám sát ở Lâm Hải Châu đến sự việc xảy ra với những số liệu của Sở Nghiên cứu Quả Xác. Từ việc nghiên cứu chế tạo con robot MX đến cuộc chiến trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ... Chung Gia Tây Lâm đều im lặng quan sát. Nhưng cái tên xuất hiện xuyên suốt trong các sự kiện đó lại khiến cho họ không thể nào quên được.
Hứa Nhạc.
- Ai mà ngờ được chàng lính trẻ thân thiện xuất ngũ tại Đông Lâm hai năm trước lại làm được nhiều việc đến như vậy.
Chung phu nhân mỉm cười, nói.
Gã mập họ Điền lắc lắc đầu, cười ha hả:
- Tôi thì không thấy có gì ngạc nhiên cả. Năm đó hắn chỉ dùng mấy công cụ thô sơ đã có thể lắp ráp lại con robot đời cũ. Ngay lúc ấy, tôi đã nhận định tên tiểu tử này đích thị là một thiên tài sửa chữa máy móc.
- Hắn nhờ tôi tìm giúp một người ở Bách Mộ Đại, tôi đã đồng ý rồi.
Gã mập họ Điền im lặng một lúc lâu rồi mới nói:
- Tên này không phải có mối quan hệ rất tốt với Thai Gia sao? Sao lại tìm đến chúng ta? Đương nhiên ai cũng biết là nếu tìm người ở Bách Mộ Đại thì Tây Lâm chúng ta sẽ thuận lợi hơn. Nhưng tôi cứ thấy trong này có chút gì đó kỳ lạ.
- Tôi không quan tâm điều này. Hắn nguyện ý thiếu chúng ta một món nợ ân tình, tôi cảm thấy cũng không tệ.
Chung phu nhân mỉm cười, nói:
- Lai Khắc đợt này đang ở trên Bách Mộ Đại thực hiện một nhiệm vụ bí mật. Chúng ta có thể bảo hắn tiện thể làm luôn việc này.
Đó là nhiệm vụ tuyệt mật của Cục Hiến Chương. Cả Chung phu nhân và gã mập họ Điền đều không biết chân tướng sự thật. Nhưng điều này cũng không cản trở họ biết sự tồn tại của nhiệm vụ. Đối với những quân nhân đóng tại Quân Khu IV Đại khu Tây Lâm mà nói, bất luận là quang huy Đệ Nhất Hiển Chương hay Chung Gia thì đều là những đối tượng đáng được tôn kính, phục tùng nhất.
Đúng lúc đó thì con đường bên ngoài biệt thự bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt bởi tiếng đóng cửa xe nặng nề cùng những giọng trẻ con kêu lên đầy lo lắng.
- Tiểu thư đã về rồi.
Gã mập họ Điền vội vàng đứng dậy.
Hắn vừa kịp đứng dậy thì một cô bé khoảng chừng 7, 8 tuổi đã hét lên, nhảy chân sáo đến bên cạnh hắn, liền sau đó cô gái nhỏ lại nhảy về phía Chung phu nhân rồi dường như không có ý định dừng lại, vẫn với cái tốc độ thần kỳ ấy, cô bé chạy tót lên trên gác.
- Chào mẹ! Chào chú Điền! A, không kịp nữa rồi, sắp phát xong rồi.
Vừa đùng đùng chạy cầu thang, cô bé vừa dùng cái giọng nói trong trẻo chào hỏi mọi người, nhưng không hề có cảm hứng muốn dừng lại. Bộ váy màu trắng xinh đẹp cứ phập phồng theo mỗi bước chân của nó, dâp dờn như một đám mây nhỏ.
Còn mái tóc của cô bé thì vẫn đen bóng, đẹp đẽ như hai năm trước với phần mái được chải thẳng tắp và mớ tóc dài không hề lộn xộn bởi những bước đi. Tựa như một chiếc vỏ sò màu đen xinh đẹp. Hay như Hứa Nhạc đã từng miêu tả, đẹp như một cái... vỏ dưa hấu.
Liền sau đó là tiếng cửa phòng đóng sầm lại, rồi tivi vang lên đoạn cuối bài hát kết thúc bộ phim ‘Triều dâng cuối thế kỉ’ mà kênh 23 Đài truyền hình Liên Bang đang phát lại.
Chung phu nhân và gã mập họ Điền nhìn nhau một lúc lâu không nói nên lời. Cuối cùng Chung phu nhân mới thở dài một tiếng, nói:
- Không hiểu con bé này có bước vào giai đoạn nỗi loạn sớm quá không nữa.
Gã mập họ Điền chỉ biết nhún vai, lắc đầu, không dám phát biểu bất cứ câu gì.
- Cũng không hiểu nó có còn nhớ chàng trai tên là Hứa Nhạc nữa hay không.
Nhớ lại cuộc điện thoại ban nãy, Chung phu nhân không khỏi bật cười, nói:
- Dạo trước, ngày nào cũng khóc lóc đòi đi tìm anh Hứa Nhạc.
Chung phu nhân dần dần thu lại nụ cười trên mặt, bình thản nói:
- Vì những biểu hiện phẩm chất tốt mà Hứa Nhạc thể hiện trước đây, tôi quyết định giúp hắn một lần.
- Nhưng còn bên phía Thai phu nhân bên kia?
Gã mập họ Điền chau mày, hỏi.
Chung phu nhân vẫn bình tĩnh, nói:
- Thai phu nhân là người mà ai cũng phải kính trọng thậm chí sợ hãi. Nhưng chúng ta đều biết Thai phu nhân có con mắt nhìn người tinh tường nhất Liên Bang. Thu nạp không biết bao nhiêu nhân tài, Trầm thư ký là một trong những số đó... Một năm qua, Thai Gia rõ ràng là đang bồi dưỡng Hứa Nhạc. Tôi không biết giữa Hứa Nhạc và Thai phu nhân đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi rất hoan nghênh chuyện này xảy ra. Người thanh niên mà Thai phu nhân muốn bồi dưỡng nếu như được công ty Cổ Chung hay Quân Khu IV chúng ta thu nạp thì chắc chắn là chuyện không thể tốt hơn rồi.
0O0
- Khi nhìn những tấm hình ấy, đúng là hắn đã giật mình.
Cận quản gia cung kính đứng sau lưng Thai phu nhân. Bữa tiệc tối tại hội sở đã bắt đầu nhưng ngài Phó Chủ tịch Nghị Viện vẫn chưa đến, Thai phu nhân cũng chưa cần phải xuất hiện. Sự ồn ào bên ngoài không hề ảnh hưởng đến không khí lạnh lùng, bình tĩnh trong căn phòng này.
Thai phu nhân gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Bất luận là người bình tình thế nào khi biết việc bí mật lớn nhất của mình lại bị người khác nắm giữ trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiết lộ cho toàn Liên Bang thì cũng sẽ có những phản ứng kích động. Cho nên Thai phu nhân mới cấp cho Hứa Nhạc một khoảng thời gian ở một mình để hắn có thể bình tĩnh đưa ra được phán đoán chính xác nhất.
Cận quản gia dừng lại một chút, nói tiếp:
- Nhưng mà trong lúc đó, đồng tử của hắn cũng không có khép lại. Phản ứng kiểu này cứng rắn hơn những gì chúng ta dự đoán rất nhiều. Tiếp theo sau đó hắn cứ mãi ngồi ngây ngốc trên quảng trường Hiến Chương. Bạch thư ký cũng có đến, hơn nữa hắn cũng có nhận vài cuộc điện thoại, nhưng dựa theo lời dặn dò của ngài, chúng tôi không tiến hành theo dõi mấy cuộc điện thoại của hắn.
Thai phu nhân khẽ nhíu mày. Đáng lẽ ra bà cũng không phải tốn quá nhiều thời gian cũng như sức lực cho một kẻ tiểu nhân vật như Hứa Nhạc. Cho dù là hắn có xuất sắc đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là một con người mà thôi. Mà trong số hơn trăm triệu dân chúng trong Liên Bang, thứ duy nhất không thiếu, kỳ thật đó chính là nhân tài.
Nhưng Hứa Nhạc là học trò của người đó, hơn nữa đã còn thể hiện những khả năng ngoài mong muốn. Thực sự Thai phu nhân cảm thấy rằng nếu như Thai Chi Nguyên có được một người trợ giúp như hắn, chắc chắn sẽ là một sự lựa chọn không tệ. Cho nên hôm nay Thai phu nhân mới quyết định lựa chọn làm hết tất cả mọi chuyện, nhằm khống chế chứ không phải là phá hủy.
Có tiếng gõ cửa khe khẽ, Cận quản gia bước ra ngoài trao đổi mấy câu rồi quay lại bên cạnh Thai phu nhân, hạ giọng bẩm báo:
- Hứa Nhạc đã quay trở lại. Tại bên cửa có gặp qua Lợi Tu Trúc và Lâm Đấu Hải. Đôi bên đã xảy ra xung đột.
- Tốt lắm.
Thai phu nhân khẽ mỉm cười.
0O0
Bữa thịnh tiệc tại hội sở Lưu Phong Pha không phải là một bữa tiệc quá mức điên cuồng như người ta vẫn nghĩ. Sau một hồi bình tĩnh, những kẻ ăn thịt bắt đầu bưng đĩa của mình lên. Nhưng bọn họ vẫn phải giữ phong độ cùng những lễ nghĩa bên bàn ăn nên càng không thể để máu tươi dính mép rồi mới tán dương món ăn ngon. Bọn họ cố gắng đóng trọn vai diễn trầm mặc của một quốc dân ưu tú, nắn nắn túi áo đầy tiền bạc mình. Cho nên trong buổi thịnh tiệc không đạt được hiệu quả điên cuồng như mong muốn. Nhân vật duy nhất ở đây bị chú ý không ai khác chính là Hứa Nhạc.
Trên hành lang bước vào hội sở, hắn tình cờ đụng phải Lợi Tu Trúc và Lâm Đấu Hải. Hai kẻ thừa kế của Thất Đại Gia Tộc dùng một giọng bình tĩnh mà trào phúng chúc mừng Hứa Nhạc. Nhưng hắn không trả lời mà chỉ im lặng bước qua. Ý của đối phương đã rất rõ ràng, nếu như ngươi ngoan ngoãn bước qua cánh cửa này thì ngay lặp tức ngươi đã tự buộc lên cổ mình một sợi dây cương. Từ nay về sau, ngươi có muốn tung hoành chạy nhảy cũng không được mà phải ngoan ngoãn cho người ta cưỡi.
Cục HTD là nơi mà ngay cả thường dân muốn nuôi vật cưng thì cũng bị thu một khoản phí lớn cùng với những trình tự phê chuẩn hết sức rườm rà. Nhưng trong số những khách nhân trong bữa tiệc tại Lưu Phong Pha này, ai mà không có một cái sân ngựa ở sâu trong hậu viện nhà mình cơ chứ?
- Mày chẳng qua chỉ là con chó mà Thai phu nhân dùng để cắn người.
Lâm Đấu Hải không hề giấu giếm sự thù địch lẫn sự miệt thị trong đôi mắt của mình, gằn giọng quát vào mặt Hứa Nhạc:
- Khi nào chúng tao cần, chúng tao sẽ thả ra cho mày sủa vài tiếng. Khi chúng tao không cần thì mày sẽ phải ngoan ngoãn ngồi trong chiếc chuồng chó của mình thôi.
Lâm Đấu Hải liếc nhìn tấm Huân Chương gắn trên ngực bộ quân phục của Hứa Nhạc, chế giễu:
- Tất nhiên, chúng tao sẽ ban cho ngươi một khúc xương to làm phần thưởng.
Hứa Nhạc không thèm để ý đến gã thanh niên này. Không phải nghi ngờ gì, trong số con cháu của Thất Đại Gia Tộc, hắn chính là kẻ kém cỏi nhất. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào người đứng cạnh Lâm Đấu Hải, Lợi Tu Trúc. Đây là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc trực diện với người thừa kế số một của Thiết Toán Lợi Gia. Hứa Nhạc nheo mắt ngắm khuôn mặt xinh đẹp không thua kém gì Thi Thanh Hải, nhưng tâm tư lại bắt đầu bay đi nơi khác.
Vì sự ổn định của Liên Bang, sau khi Mạch Đức Lâm chịu thua, bất luận là phía Chính phủ Liên Bang hay bên Thai phu nhân đều lựa chọn thỏa hiệp. Quyết định này xem ra thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn, nhưng đằng sau sự thỏa hiệp này đến tột cùng cũng không hiểu những kẻ luôn ủng hộ cho Mạch Đức Lâm như Thiết Toán Lợi Gia hay Lâm Gia có phải đã lo lắng điều gì? Được gọi là gã khổng lồ trong Giới Tài Chính Liên Bang, Gia tộc họ Lợi thực sự lo sợ đám công nhân tay lấm dầu ở Hoàn Sơn Tứ Châu đã bãi công? Không lẽ đúng là bọn họ không còn cách nào khác để giải quyết những biến động có thể sẽ phát sinh?
Quả thực là một câu chuyện nực cười. Đây chẳng qua chỉ là chuyện giữa Liên Bang và Thất Đại Gia Tộc. Thất Đại Gia Tộc một lần nữa chấp nhận thỏa hiệp lại với nhau. Đấy đại khái mới chính là chân tướng thực sự của sự việc. Bởi vì cảm thấy nực cười nên Hứa Nhạc mới híp tịt cả hai mắt lại. Ly rượu trong tay vừa hết, cổ tay lắc một cái, chiếc ly bay thẳng vào mặt Lâm Đấu Hải. Mảnh thủy tinh văng ra tung tóe, máu tươi cũng bắt đầu trào ra, ngắt ngang đoạn độc thoại cay độc, trào phúng của Lâm Đấu Hải.
- Trượt tay!
Hứa Nhạc thản nhiên nói rồi lại tiếp tục bước vào bên trong.
0O0
Cuộc xung đột nhỏ nhanh chóng lắng xuống. Dưới sự sắp xếp của Cận quản gia, không có quá nhiều người biết được chuyện gì đã xảy ra. Trong mắt Thai phu nhân, những người trẻ tuổi có tính tình như Hứa Nhạc phải bực bội khó chịu đến thế nào thì mới ra tay đánh người như vậy. Và cũng bởi vì bực bội khó chịu, tự nhiên hắn sẽ đưa ra một quyết định hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ thật của mình. Vì vậy Thai phu nhân chỉ bình thản nhìn người thanh niên đang bước về phía mình, nói:
- Về nghỉ ngơi hai tháng đi. Chờ khi Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ lên nhậm chức, sẽ có rất nhiều việc cần cậu đi làm đấy.
Hứa Nhạc gật gật đầu, nhận gói văn kiện từ tay Thai phu nhân. Trong đó là lệnh khen thưởng cũng như rất nhiều văn kiện mà lúc nãy hắn còn không chịu nhận lấy. Còn cái túi tài liệu chứa đựng bí mật lớn của hắn và sự an nguy của Lý Duy đương nhiên sẽ chẳng ai đưa cho hắn và hắn thì cũng chẳng cần lấy làm gì.