Gian Khách

Chương 176: Q.2 - Chương 176: Không thể thua






Hứa Nhạc hiểu rất rõ ràng vai trò của mình trong việc nghiên cứu chế tạo robot thế hệ mới bây giờ cũng không còn là một bí mật nữa, nhưng hiện tại ở bên cạnh hắn có biết bao nhiêu binh lính bảo vệ ngày đêm, hắn chợt cảm thấy có chút không được tự do. Thế nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Có Quân đội Liên Bang, hay chí ít cũng là một phần lực lượng của Quân đội Liên Bang đứng phía sau, loại cảm giác an toàn này chưa bao giờ hắn từng dám mơ tưởng đến.

Quân đội Liên Bang tuyệt đối trung thành với Tổng Thống tiên sinh. Dõi theo vô số năm của dòng lịch sử Hiến Chương, đều có thể đảm bảo sự trung thành ấy không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ ngoại lực nào tác động. Nhưng dù sao Quân đội cũng là một hệ thống cực kỳ khổng lồ, mà đặc quyền đặc lợi của mỗi cá nhân khác nhau cho nên bên trong nội bộ Quân đội vẫn tồn tại vô số những phe phái thế lực. Do vị trí đóng quân ở những Đại khu khác biệt, cùng với tình hình tác chiến khác biệt tại thời kỳ đại chiến năm đó, khiến cho Quân đội Liên Bang được phân hóa theo từng khu vực quân sự hoặc theo vài thế lực bộ binh tác chiến, hình thành nên một thế trận chằng chịt trong hệ thống Quân đội Liên Bang.

Trong những thế lực Quân đội này, địa vị tối cao đặc thù nhất, không ai có thể so sánh nổi, đương nhiên sẽ chính là vị nữ Thượng Tướng ba sao, thống lĩnh bốn Quân đoàn đại đội chiến hạm vũ trụ của Liên Bang, không ngừng tuần hành giữa các tinh cầu trong vũ trụ yên tĩnh bao la, độc lập mà tự do hành sự.

Ngoài ra Quân đội Liên Bang còn có 4 Đại Quân Khu. Trong số đó được trang bị tối tân nhất, thực lực mạnh mẽ nhất tất nhiên là Quân Khu I đóng thường trực tại Thủ Đô Tinh Quyển và Quân Khu IV, đóng quân thường trực tại nơi thường xuyên xảy ra tình trạng giằng co với Đế Quốc nhiều năm nay.

Mỗi khi nghĩ đến sự bố trí quân lực của Liên Bang, thân là một cô nhi sinh ra ở Đông Lâm như Hứa Nhạc, trong lòng không khỏi trào dâng lên một tia cảm xúc phức tạp. Đại khu Đông Lâm cũng là một bộ phận nằm trong Liên Bang. Nhưng trên tinh cầu Đông Lâm chỉ có duy nhất một Quân đoàn Cảnh bị. Một tinh cầu tài nguyên vốn đã hoang vu, lại đã bắt đầu cạn kiệt, cũng không có những kẻ địch bên ngoài nguy hiểm như Đế Quốc, khó trách Liên Bang cũng không coi trọng Đông Lâm như vậy.

Gã Thiếu Tá Lan Hiểu Long hiện tại đang tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn cho Hứa Nhạc này, đơn vị Quân đội mà hắn đang chỉ huy đây chính là Tiểu đoàn Quân bọc thép, trực thuộc Sư đoàn Thiết giáp Số 17. Sư đoàn Thiết giáp 17 là một đơn vị tồn tại độc lập, trực thuộc quyền quản lý của Quân Khu I, là một Sư đoàn vương bài có truyền thống cực kỳ vinh quang, đồng thời cũng có một địa vị vô cùng đặc thù trong Quân đội Liên Bang. Bởi vì vị Quân Thần Lý Thất Phu kia chính là xuất thân từ Sư đoàn này. Năm xưa ông ta đã thống lĩnh Sư đoàn Thiết giáp 17, trong cuộc chiến tranh giữa Liên Bang và Quân đội Đế Quốc, đã sáng tạo nên một chiến tích thần thoại.

Rất nhiều năm trước, khi Lý Thất Phu rời khỏi Sư đoàn Thiết giáp 17, một bước lên mây, trực tiếp trở thành Nguyên Soái, chức vụ cao nhất trong Quân đội Liên Bang, cuối cùng sau khi ông ta bắt đầu ẩn cư, Bộ Quốc Phòng cũng như Bộ Tư Lệnh Quân Khu I đã vô cùng đau đầu với việc phải làm sao để an bài cho Sư đoàn Thiết giáp 17.

Yêu cầu chính trị khắc nghiệt của Liên Bang, quyết không thể để cái truyền thuyết thần thoại này biến mất, cũng như người ta quyết không thể để nhân vật thần tượng của Quân đội Liên Bang, vị Quân Thần Lý Thất Phu kia bị thất bại dù chỉ một lần. Vì vậy Sư đoàn Thiết giáp 17 đã từ tiền tuyến Tây Lâm bị điều về Thủ Đô Tinh Quyển, biến thành lực lượng quân sự chủ chốt của đơn vị Quân cảnh giới Cảng Đô, thành phố đô thị phồn hoa đô hội nhất trong Liên Bang.

Một khi đã muốn cho một đơn vị thần thoại này trở thành bất bại, vậy thì đừng cho đơn vị này đi chiến đấu nữa, tự nhiên sẽ vĩnh viễn bất bại. Tuân thủ một cách nghiêm ngặt theo cái lý thuyết bí mật không thể nói ra ấy, Sư đoàn Thiết giáp 17 trải qua ngần ấy năm đã không chính thức tham gia bất kì trận chiến nào. Ngay cả việc Quân đội Liên Bang sắp xếp các Quân Khu luân phiên hành quân đóng trú ra tiền tuyến Tây Lâm, cũng không có phần của bọn họ.

Mãi Cho đến một lần vị Quân Thần đại nhân đó đang tại quê nhà Phí Thành đã bày tỏ sự lo lắng đối với sức chiến đấu của lực lượng Quân đội mà ông ta từng phục vụ kia, đám binh lính đồ tử đồ tôn trong Quân đội Liên Bang, giống như những cô vợ trẻ vô cùng ngoan hiền, bắt đầu tiến hành chắt lọc ra một số thuộc cấp trong Sư đoàn, đưa đến Bách Mộ Đại chiến đấu một thời gian, để bày tỏ sự tôn trọng của mình đối với Quân Thần đại nhân.

Sư đoàn Thiết giáp vương bài của Liên Bang, chỉ vì nhu cầu chính trị sắp xếp mà biến thành một vật trang trí, đóng quân dài hạn ở hậu phương không hề có bóng dáng của kẻ địch, chỉ biết tiếp xúc với xã hội, ngập chìm trong những chốn ăn chơi trác táng. Trong chốn phồn hoa đó, dòng máu nóng thiết huyết của đám binh lính mỗi ngày một chìm lắng xuống, ngày một trở nên giống như tên hiệu của nơi bọn họ đang đóng quân vậy, càng ngày càng sa sút phong độ.

- Những phe phái trong Quân đội mặc dù là tương đối nhiều, nhưng Quân Khu I lại là nơi có thể khiến cho tất cả các tướng lĩnh cao cấp đều phải cúi đầu im lặng. Bởi vì Quân Khu I từ trước đến giờ vẫn luôn được bao phủ trong ánh sáng chói lòa của lão nhân gia Quân Thần đại nhân.

Lúc Chu Ngọc nhắc đến cái tên ấy, sắc mặt của hắn thoáng có chút nghiêm lại, tựa hồ như không làm như thế cũng sẽ không diễn tả hết sự kính trọng của một gã quân nhân chuyên nghiệp đối với vị Quân Thần đại nhân kia.

- Nghe nói Lợi Gia cũng có chút ảnh hưởng đối với Quân Khu I. Dù sao đó cũng là thế gia truyền đời. Hơn nữa mấy năm nay bọn họ cũng đều tận tâm tận lực tiến hành tài trợ tài chính cho cuộc sống của Quân Khu I trên Thủ Đô Tinh Quyển, cũng có chút không hề tính toán gì. Chẳng qua cậu cũng không cần phải lo lắng cái gì, Lợi Gia dù sao cũng không phải là Chung Gia, sức ảnh hưởng đối với bên phía Quân đội dù lớn đến bao nhiêu thì vẫn có giới hạn.

Đây đã là chuyện tình của mấy ngày sau đó.

Hứa Nhạc lúc này đang hỏi thăm Chu Ngọc về chuyện những phe phái phức tạp bên trong Quân đội Liên Bang. Những chuyện bên lề và những thông tin bí mật không thể tiết lộ của Quân đội Liên Bang cũng không hề thua kém so với xã hội bên ngoài. Chu Ngọc xuất thân từ Học Viện Quân Sự 1, vốn là một sinh viên cực kỳ xuất sắc, bình thường lại được bạn bè tôn trọng, sư trưởng yêu mến nên cũng hiểu rất rõ những chuyện phe phái bên trong Quân đội Liên Bang này.

Hai bàn tay hắn rời khỏi màn hình cảm ứng của cái máy tính xách tay, thoáng có chút mệt mỏi, khẽ day day hai bên thái dương, ngả người vào ghế, vừa nghe Chu Ngọc giải thích, ánh mắt của hắn lại vừa khép liếc nhìn về phía góc sáng sủa trong phòng.

Trong mấy hôm nay, hắn vẫn luôn để ý thấy, hình như cái gã Thiếu Ta tên Lan Hiểu Long kia hình như là có quen biết với Bạch Ngọc Lan. Bởi vì hắn đã quên mất Bạch thư ký từng nói rằng mình vốn xuất thân từ Sư đoàn Thiết giáp 17, cho nên hắn cũng có chút thắc mắc.

Tại cái góc sáng sủa kia, Thiếu Tá Lan Hiểu Long đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, hút thuốc, đang thấp giọng nói chuyện phiếm gì đó với Bạch Ngọc Lan kế bên. Bạch Ngọc Lan thì vẫn có bộ dạng yên lặng hiền hòa như cũ, hai tay đút vào túi quần, cả người dựa vào tường. Đầu hắn hơi cúi xuống, thật lâu sau mới hạ giọng nhỏ nhẹ trả lời một câu.

- Chuyện kia cũng đã là chuyện trong quá khứ, tất cả đều đã phai nhạt rồi, hay là để tôi trở về nói với cấp trên một tiếng, điều anh từ Tịnh Thủy trở về?

Lan Hiểu Long vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất, nói:

- Tiền kiếm được trong Quân đội nhất định cũng không nhiều bằng công việc hiện tại của anh, thế nhưng chí ít cũng có một thân phận, hơn nữa lại còn ổn định hơn rất nhiều.

Bạch Ngọc Lan cúi đầu nhìn xuống mũi giày bóng lộn đến mức có thể soi gương của mình, nhẹ nhàng nói:

- Anh cũng đã làm đến chức Thiếu Tá rồi, tôi quay lại để bắt đầu từ một tên lính quèn hay sao?

- Cái chức Thiếu Tá này của tôi là do quan hệ này nọ mà có thôi. Tại sao lần này tôi lại đưa hai chiếc trực thăng xông thẳng vào đây? Rõ ràng ta biết đây là vấn đề giữa các đại nhân vật trong Liên Bang, thế nhưng lại có chút quan hệ đến anh, cho nên tôi mới vội vã chạy tới. Ngài Phó Bộ Trưởng đại nhân ấy, nói không chừng sang năm có thể từ phó biến thành trưởng thì sao. Tôi sợ gì mà không dám cá một phen?

Lan Hiểu Long lầm bầm nói:

- Bản lĩnh của anh mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều. Năm đó khi còn trong doanh trại tân binh, tôi là doanh trưởng, thế mà mà anh còn có thể ăn tươi nuốt sống tôi. Nếu bay giờ anh quay về Sư đoàn Thiết giáp 17 mài dũa thêm hai năm, lại được ở bên Sư đoàn trưởng làm thuộc hạ cận thân, làm lại một gã Thiếu Tá thì tính là cái gì.

- Binh lính…

Bạch Ngọc Lan hạ giọng nhắc lại phiên hiệu của đơn vị trước đây mình đã phục vụ, mỉm cười giễu cợt, nhẹ nhàng nói:

- Không còn là Sư đoàn Thiết giáp 17 nữa rồi, cuộc sống ở Cảng Đô quá mức an nhàn. Tên tiểu tử nhà ngươi ngày ngày đều nhận lời mời đến mấy cái hội sở mà chơi bời. Tôi không thể nào quen được với cuộc sống ấy, ta cũng thích được hưởng thụ, nhưng lại không muốn mặc quân phục đi làm những chuyện loại như thế.

- Lão tử tôi mỗi lần đi chơi cũng đều mặc thường phục!

Lan Hiểu Long giận dữ nói.

Bạch Ngọc Lan cúi đầu, mỉm cười nói:

- Nhưng tôi chẳng còn mặt mũi nào mà quay về nữa. Quân Thần lão nhân gia đã có lời, Bộ Quốc Phòng mới đồng ý cho Sư đoàn của chúng ta đi luân phiên chiến đấu tại tiền tuyến. Tôi thống lãnh một tiểu đội đi, vậy mà chỉ còn có mình tôi sống sót trở về. Mặt mũi của Sư đoàn Thiết giáp 17 đã bị tôi làm mất hết, khiến cho Quân Khu từ đó về sau thậm chí còn không dám nhắc đến việc được đi luân phiên chiến đấu tại tiền tuyến nữa. Xét theo góc độ này mà nói, tôi còn làm mất mặt cả Quân Thần đại nhân.

- Đừng có mà nói bậy. Ngài Quân Thần lão nhân gia vẫn còn đang câu cá ở Phí Thành, làm sao mà biết loại tôm tép cá cua nhỏ bé như anh chứ.

Lan Hiểu Long hạ giọng, mắng:

- Chỉ là do vận khí của anh quá kém thôi. Bộ Quốc Phòng năm đó vì mục đích an toàn thí nghiệm nên mới điều chúng ta đến khu vùng ven của Bách Mộ Đại. Nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì nên trên chiến hạm mới ra quyết định cho tiểu đội của các anh đi xuống. Ai mà ngờ được trên cái tinh cầu quặng mỏ hoang vu mà ngay chim cũng không thèm ỉa này lại gặp phải đám đại đội ăn hại của Hoàng Đế Đế Quốc.

- Một tiểu đội phải đối đầu với một đại đội… Cho dù cái bọn phi công Đế Quốc đều là lũ ranh con ăn hại thật thì chúng ta cũng không tránh khỏi cái kết cục thảm bại. Anh có thể trốn trở về đã coi như may mắn lắm rồi. Bằng không với tính cách của Sư đoàn trưởng, từ sớm đã băm vằm anh ra thành từng mảnh rồi, sao lại nói giúp cho anh trước Tòa án Quân sự?

Liên tục nghe thấy tên Sư đoàn trưởng lặp đi lặp lại, cặp mắt Bạch Ngọc Lan hơi cụp mi xuống, tự nhiên nhớ lại những ngày mới tòng quân, lúc đó mình vẫn còn là một gã thiếu niên nhỏ tuổi, Sư đoàn trưởng vì thích sự im lặng nhưng cơ trí của mình nên đã giữ hắn lại bên cạnh mình cho làm một gã lính liên lạc. Sau đó là những chuỗi ngày kí ức vui vẻ trong Sư đoàn Thiết giáp 17. Chỉ là… hắn ngẩng đầu lên, liếc nhìn Hứa Nhạc nãy giờ vẫn đang im lặng làm việc bên máy tính xách tay trước mặt, trầm giọng nói:

- Tôi vẫn chưa thể về được, bây giờ mạng sống này không còn là của bản thân tôi nữa.

Theo ánh mắt của Bạch Ngọc Lan, Lan Hiểu Long hiểu ra hắn đang nói về cái gì, lông mày không khỏi chau lại. Hắn không nhìn thấy ở vị Chủ quản Kỹ thuật tướng mạo vô cùng bình thường mà hắn đang phải bảo vệ này một chút gì gọi là đặc biệt, càng không hiểu nổi tại sao Bạch Ngọc Lan luôn luôn đi bên cạnh người ấy.

- Tôi đã bán sinh mạng của mình cho hắn với giá 2000 vạn Liên Bang rồi.

Bạch Ngọc Lan mỉm cười, nói.

Lan Hiểu Long ngẩn ra, rồi hạ giọng mắng vài câu gì đó. Nhưng viên quân nhân này cũng nhận ra rằng Bạch Ngọc Lan bây giờ đã chịu nói nhiều hơn mấy năm trước, cũng vui vẻ tươi tắn hơn, hắn không khỏi nghĩ thầm không lẽ tất cả đều do công lao của gã thanh niên kia? Chỉ một tia suy nghĩ ấy thôi cũng khiến cho ấn tượng của hắn về Hứa Nhạc tốt hơn rất nhiều.



o0o

Bên trong Bộ Công Trình không khí bận rộn khác thường. Đúng lúc Bạch Ngọc Lan và ‘đồng chí’ Lan Hiểu Long đang cùng nhau ôn lại chuyện cũ thì Chủ nhiệm Jose vội vàng đi vào căn nhà kho lớn ngầm trống trải, bước chân của ông ta có chút nặng nề, biểu tình trên sắc nặt lại còn nặng nề, trầm trọng hơn.

- Xem tin tức.

Ông nói với Hứa Nhạc, khóe mắt ánh lên vẻ lo âu không giấu giếm.

Hứa Nhạc có chút nao nao, khẽ rùng mình một cái, mơ hồ đoán được đã xảy ra chuyện gì. Máy tính xách tay đã kết nối vào hệ thống mạng của Bộ Công Trình thì không thể vào được mạng. Hắn rút di động, chỉnh tới Kênh tin tức của đài truyền hình Liên Bang.

Chỉ hiện lên trên màn hình hình ảnh người dẫn chương trình nam, đang phát biểu với một vẻ rất kích động:

- Sự ra đời của con robot mang tính cách mạng này có ý nghĩa thế nào, mang lại cho Quân đội Liên Bang ý nghĩa to lớn như thế nào, chúng ta xin được phỏng vấn Giáo sư Trương của Viện Khoa Học Liên Bang.

Hứa Nhạc nhanh chóng đăng nhập vào mục tin tức báo chí tức thời. Đập vào mắt hắn là một cái tít giật gân trên đặc khu nhật báo.

- Viện Khoa Học Liên Bang chính thức tuyên bố, đã chế tạo thành công một con robot hai động cơ thế hệ mới của Liên Bang!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.