Gian Khách

Chương 101: Q.4 - Chương 101: Lão đầu nhi cũng có lực lượng (Thượng)




Hiện tại đã là mùa xuân, hắn được mai táng bên trong một cái phần mộ được những luồng gió xuân không ngừng thổi quét qua này, quả thật đúng như những gì mà hắn mong muốn. Mấy năm trước đây, hắn đã biết được kết cuộc cuối cùng của chính mình rồi, hơn nữa cũng đã tận hết khả năng tiến hành an bày hết thảy chuyện hậu sự của mình. Đại khái cũng chỉ có như vậy, hắn mới có thể thong dong như thế nằm xuống trong lòng đất, tận tình mà nghỉ ngơi…

- Chúng ta thậm chí còn không biết tên thật của hắn là gì nữa…

Hứa Nhạc khẽ hít một hơi thuốc lá, tùy tiện để những luồng khói thuốc đốt cháy buồng phổi của mình, cặp mày trên mặt nhăn lại cực nhanh, thầm nghĩ đến chuyện cái vị đại thúc đáng khinh đang nằm trong cái phần mộ này đã từng gây ra cho mình rất nhiều những phiền toái, còn có rất nhiều những sự bi hoan ly hợp khác nữa… Nhịn không được mở miệng cảm khái, nói:

- Tuy nói rằng những nhân vật tác chiến xuất sắc cũng đều không có những tên tuổi to lớn hùng vĩ gì cả, những tên gia hỏa dũng mãnh chân chính thường thường cũng không có tên. Nhưng mà một khi nghĩ đến trong sử sách tương lai sau này cũng không biết phải miêu tả hắn như thế nào, cảm giác nói thế nào cũng cảm thấy có chút quái dị.

- Hắn là con trai thứ ba của Tào Gia, một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, tên là Tào Thu Đạo!

Cái khu nghĩa địa yên lặng tương đối xa xôi hẻo lánh ở ngoại thành Tượng Thụ Châu này, ngày hôm nay có vẻ đặc biệt náo nhiệt hơn bình thường. Một vị nữ sĩ độ tuổi đã khá cao, thế nhưng trên mặt lại vẫn như cũ trang điểm vô cùng xinh đẹp cùng với tươi tắn, trên người khoác một kiện áo khoác làm bằng loại da hồ ly màu hung đỏ sang quý, chợt từ bên dưới một cái tàng cây rộng lớn của một gốc cây bạch quả chậm rãi đi ra. Trên mặt bà ta cũng không có bất cứ biểu tình gì cả, thế nhưng toàn thân lại toát ra một loại cảm giác lạnh nhạt cô đơn. Câu nói vừa rồi chính là do bà ta phát ra.

Vị nữ sĩ lớn tuổi này được mọi người gọi là Chị Khả, chính là một trong những nhân vật truyền kỳ còn sống tại Hoàn Sơn Tứ Châu trên tinh cầu S2. Tại Tượng Thụ Châu bà ta quản lý một cái câu lạc bộ đêm tên là Khả Khả. Cái câu lạc bộ đêm này đã từng ở trong khói thuốc súng, đạn pháo và huyết hỏa khủng bố thời chiến tranh, chống đỡ suốt mấy chục năm trời rồi. Đúng như những gì trước đây từng nói vậy, những người nào dám cùng chiến đấu với thời gian, cuối cùng cũng sẽ khiến cho người khác kính sợ. Chị Khả này cũng là như vậy.

- Chị Khả, chào chị!

Hứa Nhạc cùng với Thi Thanh Hải đồng thời đứng thẳng người dậy, đem điếu thuốc lá đang cầm trong tay ném đi, khẽ cúi đầu chào hỏi. Đối với hai người bọn họ mà nói, hướng về phía vị nữ sĩ đã bắt đầu bước chân trên con đường tuổi già này mà tỏ vẻ tôn kính, cũng không phải bởi vì những truyền kỳ của bà ta, mà là bởi vì vị nữ sĩ này cùng với cái gã nam nhân đang nằm trong cái phần mộ kia có quan hệ thân thiết.

Rất nhiều những năm trước đây, một gã sinh viên thanh niên lập chí dấn thân vào con đường cách mạng vĩ đại, cùng với một cô nương chiêu bài bên trong một câu lạc bộ đêm đã bắt đầu có quan hệ. Cái loại quan hệ này dẫn dần diễn biến thành một loại quan hệ giữa một vị lĩnh tụ cách mạng truyền kỳ cùng với một vị lão thái thái mà cả đời hắn cũng không bao giờ quên lãng… Cái loại quan hệ như thế này mới thật sự chân chính là một truyền kỳ.

Chị Khả năm xưa là một cô nương có nhan sắc trác tuyệt, hiện tại đã là một vị lão thái thái đáng kính, chậm rãi đi đến phía trước cái phần mộ, nhìn thấy câu nói được điêu khắc bên trên cái tấm bia mộ kia, lắc lắc đầu, hơi chút cô đơn nói:

- Từng nghe hắn nói qua, lúc hắn còn ở trong trường học đã từng tổ chức một Câu lạc bộ Văn thơ… Chỉ có điều về sau chung quy hắn cũng không phải là một nhà văn.

Hứa Nhạc cùng với Thi Thanh Hải liếc nhìn nhau một cái, sau đó quay sang nhìn Chị Khả, cũng không biết nên nói cái gì.

- Ngày hôm qua Trương Tiểu Manh có đến đây…

Chị Khả khẽ quay người nhìn lại, ho khan mấy tiếng, nhìn về phía Hứa Nhạc, bình tĩnh nói:

- Nàng ta là đệ tử của hắn, về phần năm đó cô ta giấu diếm cậu tin tức cô ta vẫn còn sống, chính là chủ ý của hắn. Cậu cũng không nên trách cứ cô bé đáng thương kia…

- Tôi hiểu…

Hứa Nhạc trả lời thật ngắn gọn cùng với đơn giản.

Trong một góc khuất của quán bar Lạc Nham Tu, cái quán bar nổi tiếng nhất toàn bộ Tượng Thụ Châu, Hứa Nhạc cùng với Thi Thanh Hải đang dùng nơi này để uống loại bia mạch nha nồng độ cao đặc sản của nơi này. Ở trong mắt của bọn họ, hiện tại đang tràn đầy hình ảnh của loại bia tươi có một màu vàng nhạt trong vắt sóng sánh. Thế nhưng lại tựa hồ còn có một hình ảnh nhàn nhạt của vị lão thái thái cô độc mà bình tĩnh kia, đang lặng lẽ canh giữ bên cạnh cái phần mộ vô cùng bình thường.

Mãi cho đến ngày hôm nay, hai người bọn họ mới biết được rằng cái vị lĩnh tụ tình báo vĩ đại của Thanh Long Sơn kia, cái tên gia hỏa đã từng làm Chính phủ Liên Bang đau đầu suốt hơn mười năm trời nay, kẻ đã lập chí dẫn dắt Phiến Quân Thanh Long Sơn phản kháng chống lại sự thống trị của Chính phủ Liên Bang cùng với Thất Đại Gia Tộc kia… không ngờ lại là một gã hậu nhân của Tào Gia, một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang.

Vào cái thời khắc này, Hứa Nhạc nhất thời nhớ lại cái vị hôn phu họ Tào đã bị Thương Thu thối hôn ngay trước buổi hôn lễ kia, nhớ tới đoạn tình cảm của Điền đại thúc kia, hơi chút cảm khái, nói:

- Mọi người đều nói Lâm Bán Sơn chính là gã hậu nhân phản nghịch xuất sắc nhất của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, nhưng mà cùng với vị… Tào Thu Đạo đang nằm trong phần mộ kia mà so sánh, Lâm Bán Sơn vẫn còn kém rất xa…

Thân là một hậu nhân của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, lại đem toàn bộ cuộc đời của chính mình kính dâng cho sự nghiệp lật đổ sự thống trị của Thất Đại Gia Tộc, vị Tào Thu Đạo đang nằm trong phần mộ kia mới chân chính được xưng là gã hậu nhân phản nghịch vĩ đại nhất.

- Một gã sinh viên thanh niên vẫn còn non nớt, bởi vì muốn trốn tránh một cuộc hôn nhân sắp đặt mà bỏ chạy, kết quả một lần bỏ chạy là trở thành một trong những đại lão cao cấp nhất của Phiến Quân Thanh Long Sơn… Cũng không biết rằng sau đó hắn có bao giờ nghĩ thấy hối hận hay không?

- Cũng không ai có thể biết được điều đó…

- Khi còn sống có thể khiến cho toàn thể thế giới nhấc lên một hồi sóng gió, sau khi chết đi lại còn có thể để cho một nữ nhân trầm mặc canh giữ mộ phần…

Thi Thanh Hải đem mớ bia tươi trong ly lớn trước mặt một hơi uống cạn, đưa tay lau đi mớ bọt bia còn bám lại trên mép mình, tán thưởng nói:

- Cuộc đời này của lão đầu nhi quả thật vô cùng thống khoái. Rất có sức mạnh… Lão đầu nhi cũng có lực lượng a!

Hứa Nhạc cầm lên cái ly bia tràn đầy trước mặt mình, nhún nhún vai mấy cái, đưa lên miệng hớp lấy một hớp to.

- Lần trước khi chúng ta không hẹn mà cùng nhau đi đến S2, chính là muốn đi đến tòa đại lâu Cơ Kim Hội ám sát Mạch Đức Lâm, khi đó hắn… Tào Thu Đạo cũng không có nói cho ta biết kế hoạch lớn của cả nhóm, chúng ta cũng chỉ là những người đi chấp hành mà thôi. May mắn cuối cùng chúng ta cũng không có đi nhầm vào đường rẽ, gây nên hậu quả khó lường…

Thi Thanh Hải chậm rãi nói:

- Lúc ấy ở trong câu lạc bộ đêm Khả Khả, ta vẫn liền một mực suy đoán xem Chị Khả đến tột cùng là sắm vai nhân vật gì trong cái kế hoạch này. Chỉ tiếc rằng mãi cho đến ngày hôm nay ta cũng đều chưa có tìm ra được đáp án…

- Giữa bọn họ có thể gọi là tình yêu hay không?

Cặp mắt hoa đào xinh đẹp mê người của Thi Thanh Hải khẽ nheo lại một chút, những cái ngón tay dài nhỏ thanh tú khẽ búng nhẹ lên trên thành của ly bia trống không, phát ra những thanh âm thanh thúy dễ nghe.

- Từ trước đến giờ ta mãi vẫn luôn cho rằng ta yêu Trâu Úc, hoặc là có thể yêu… Nhưng mà ngày hôm nay ở trước phần mộ kia, ta lại đột nhiên nghĩ tới một cái cô nương… Một cô nương khá xinh đẹp trên một cái đảo nhỏ…

- Là ai thế?

Hứa Nhạc có chút nghi hoặc, hỏi.

- Đó là một cô nương khá xinh đẹp mà ta quen được ngay trước khi chạy đến S2 ám sát Mạch Đức Lâm.

Cặp lông mày tuấn tú của Thi Thanh Hải khẽ nheo chặt lại, mi tâm biến thành một cái khe. Tựa hồ như nếu không làm như vậy hắn cũng sẽ không thể nào nhớ nổi hình dáng của cái cô nương xinh đẹp kia, thậm chí ngay cả tên họ của cô nương kia nữa:

- Tựa hồ như cô nàng đó là một cô giáo thì phải. Mà ta lại quên mất cô nàng làm cô giáo ở nơi nào rồi, thậm chí ngay cả tên họ của cô nàng, ta cũng quên mất rồi…

- Rác rưởi!

Hứa Nhạc liền không một chút khách sáo, đưa ra một lời đánh giá cho bản tính nam nhân của cái gã đối diện.

- Nhân tiện nói đến rác rưởi, cái đám rác rưởi bên trong Chính phủ bên kia, cậu đến tột cùng là định chuẩn bị xử lý như thế nào?

Thi Thanh Hải đột nhiên lơ đãng hỏi.

- Cũng không cần phải sốt ruột.

Hứa Nhạc chậm rãi hồi đáp:

- Lão gia tử đã từng nói qua, những người này chắc chắn sẽ đi vào trong đống rác của lịch sử mà thôi…

Thi Thanh Hải khẽ trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới mỉm cười, tiếp tục nói:

- Nhưng mà Tịch Lặc đã từng nói qua rồi, rác rưởi luôn là thứ chưa bao giờ có sự tự giác, chính mình chạy đi vào trong đống rác cả.

Hứa Nhạc khẽ nhún nhún vai, giương mắt nhìn chằm chằm vào cái ly bia trong tay mình, chăm chú quan sát những bọt khí màu trắng rất nhỏ ở bên trong đám bia màu hoàng kim kia mà giãy dụa trồi lên, sau đó vỡ tan ra thành một đám bọt trắng nhỏ tinh tế ở trên miệng ly bia. Đột nhiên hắn chợt mở miệng nói:

- Nói tóm lại, đây là việc riêng của ta… Lần trước ta đã đặc biệt dặn dò cẩn thận Trâu Úc không được nói cho cậu biết chuyện này, kết quả về sau chính mình lại quên mất lời dặn dò đó, vẫn là một phen đem cái danh sách kia đưa cho cậu.

- Bởi vì cậu cần sự trợ giúp của ta!

- Hiện tại không cần nữa!

- Nếu vậy thì ta chúc cho vận may của cậu được suôn sẻ a!

Lúc này Thi Thanh Hải chợt nhìn thấy cô thiếu nữ tú lệ đang từ bên ngoài cửa quán bước vào, đầu ngoảnh tới ngoảnh lui xung quanh tựa hồ như đang tìm kiếm mục tiêu. Hắn khẽ mỉm cười vỗ vỗ nhẹ bả vai của Hứa Nhạc, có chút trào phúng:

- Hy vọng cậu không đến nổi không có vì nước hy sinh, kết quả cuối cùng lại biến thành vật hy sinh trong vụ án sát nhân vì tình a!

Hứa Nhạc nhìn thấy Thi công tử đem cái hộp thuốc Ba số 7 bằng sắt đặc chế cất lại vào trong túi áo, đứng lên, liền theo bản năng xoay người nhìn lại, vừa lúc bắt gặp ngay cặp mắt ôn nhu của Nam Tương Mỹ đang nhìn thẳng về phía mình.

- Cô đến rồi à?

- Tôi vừa mới đến!

- Uống chút bia nhé?

- Ừm!

Nam Tương Mỹ vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống ở bên cạnh của Hứa Nhạc, hay bàn tay vô cùng quy củ đặt nhẹ lên trên đùi mình, có chút khẽ cúi đầu, có chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng mặt Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc bắt đầu thay cô nàng tiến hành rót bia. Hắn đón từ tay gã hầu bàn một ly bia Tế Cảnh Sưởng mới cùng với một chai bia vừa mới khui, bắt đầu đổ bia vào ly, liền nhìn thấy những cái bọt trắng tuyết tinh tế không ngừng dâng cao lên. Thế nhưng Nam Tương Mỹ lại thủy chung cũng không có bảo hắn dừng lại.

- Từ chỗ của cô đến đây có xa hay không? Cô ở S2 khá lâu rồi chắc là dễ tìm đường hả?

Hắn rốt cuộc cũng tự mình dừng lại động tác rót bia, có chút không được tự nhiên, mở miệng hỏi vu vơ một câu.

Nam Tương Mỹ khẽ ngẩng đầu lên một chút, đưa bàn tay khẽ vén nhẹ mớ tóc nhu mỹ phủ trên trán mình, nở nụ cười ôn nhu, nói:

- Quỹ hội ở ngay bên cạnh đây thôi, cho nên ước hẹn gặp mặt ở nơi này thật ra đúng là vô cùng tiện lợi.

Hứa Nhạc khẽ giật mình một cái, có chút không dám tin tưởng, hỏi lại một câu:

- Tòa nhà của Quỹ Cơ Kim Hội Trùng Kiến cùng với Quỹ Cơ Kim Hội Hòa Bình trước đây của Mạch Đức Lâm là… dùng chung cùng một tòa kiến trúc hay sao?

- Đúng vậy!

Nam Tương Mỹ khẽ đưa tay đón lấy cái khăn tay mà bồi bàn vừa mới đưa qua, cẩn cẩn thận thận đem mớ bia vương vãi trên mặt bàn ngay trước mặt Hứa Nhạc mà lau sạch đi, sau đó nhẹ giọng cất lời nói ôn nhu:

- Chẳng qua, chúng ta có thể không tiếp tục nói về cái chủ đề này được không?

- Đương nhiên là có thể!

- Em biết ngày hôm nay anh hẹn em ra đây là muốn nói cái gì…

Nam Tương Mỹ khẽ mỉm cười ôn nhu nhìn Hứa Nhạc, trên mặt nhất thời hiện ra một tia thần sắc kiên định mạnh mẽ. Dưới sự ửng đỏ bởi sự phụ trợ tác dụng của men bia, nhìn qua có chút đáng yêu giống như một đứa bé gái nhỏ xinh xắn:

- Nhưng mà em không nghĩ em sẽ chấp nhận chuyện đó…

Hứa Nhạc có chút bất ngờ, khẽ há hốc miệng ra một chút, thầm nghĩ trong lòng chính mình cũng chưa có nói cái gì cả mà?

Nam Tương Mỹ dùng hai bàn tay cầm chặt cái ly bia Tế Cảnh Sưởng to lớn nặng nề tràn đầy bia vừa mới được rót kia, bắt đầu ừng ực uống bia. Cô nàng cứ mãi ừng ực ừng ực uống cho đến giọt cuối cùng. Sau đó nâng lên cánh tay trái lau nhẹ chút bọt bia còn dính lại trên mép mình, vừa lòng a nhẹ một tiếng, sau đó mới quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mặt của Hứa Nhạc, mượn tác dụng của bia, thu hết can đảm, dùng sức mạnh mẽ, nghiêm túc nói:

- Giản Thủy Nhi mặc dù cũng rất tốt, nhưng mà cô nàng càng không thích hợp làm vợ hơn so với em đâu!

Cô nàng sau khi nói xong còn vô cùng nghiêm túc, dùng âm mũi khẽ ừm nhẹ thêm một tiếng nữa, tựa hồ như là muốn làm tăng mạnh sự nghiêm túc trong lời nói của chính mình, hoặc là đang tự cấp cho chính mình một sự cỗ vũ mạnh mẽ.

- Ừm, đúng là như vậy đó. Cô ấy không có thích hợp làm vợ giống như em đâu.

Cố gắng thu hết tất cả những dũng khí trong lòng mình nói xong những lời nói này, Nam Tương Mỹ nhất thời hoàn toàn thả lỏng tâm tình xuống một chút, mang theo một nụ cười sảng khoái cùng với thanh thúy, gọi bồi bàn mang thêm hai chai bia mới nữa, hồn nhiên không thèm để ý đến chuyện gương mặt vốn trắng nõn ôn nhu như ngọc của chính mình lúc này đã biến thành một đóa mây chiều đỏ rực rồi.

Đây là cái chuyện tình quỷ quái gì đây cơ chứ? Tuy rằng ngày hôm nay hẹn cô thiên kim tiểu thư của Nam Tương Gia này đến đây gặp mặt, xác thực là hắn có mục đích muốn một phen đem một vài chuyện tình còn chưa giải quyết hết nói cho rõ ràng một chút. Nhưng mà Hứa Nhạc nói thế nào cũng không thể nghĩ đến, vừa mới đối mặt với nhau, hắn ngay cả cái gì cũng còn chưa kịp nói ra như thế, liền đã bị cái đề tài vô cùng nghiêm túc về việc công tác có liên quan đến làm vợ như thế này mà đánh ngược trở về như thế.

Đối với cô thiếu nữ tú lệ ôn nhu ngồi ngay bên cạnh mình này, kỳ thật có thể nói là Hứa Nhạc phi thường rất thích. Chính là cái loại thích này phần lớn ẩn chứa một loại cảm giác như được yên tĩnh, lặng lẽ nghỉ ngơi nhàn nhạt nào đó. Trên thực tế hắn cùng với cô thiếu nữ này có số lần tiếp xúc với nhau thật sự là quá ít ỏi, thậm chí ngay đến cả khái niệm bằng hữu cũng không được tính nữa a… Dù sao trong cuộc sống quá mức gian khổ cùng với chật vật trong mấy năm gần đây, Nam Tương Mỹ thì có thể thông quá mấy tập phim của bộ phim phóng sự truyền hình ‘Tiểu đội 7’ để mà sưu tầm thân ảnh của hắn. Thế nhưng bản thân hắn thì lại không có thời gian đi nhớ tới cái cô thiếu nữ chỉ một lần vô tình gặp nhau trên chuyến xe lửa cao tốc năm nào a.

Chẳng qua, hắn quả thật là rất thích cô nàng a.

Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào cái ly bia ngay ở trước mặt của mình, không dám dời ánh mắt đi chỗ khác. Tình cảm giữa nam và nữ nói thế nào cũng lại phức tạp đến như thế a. Nhất là khi mà những người khác phái mà anh gặp bên trong cuộc sống này cũng đều là những người vô cùng tốt đẹp như thế này, anh làm sao có thể tiến hành lựa chọn được đây cơ chứ?

Những cô thiếu nữ này ai nấy cũng đều vô cùng tốt, thật sự rất tốt a, cũng là chuyện tình mà hắn phải khổ tâm suy nghĩ một phen.

Đột nhiên Hứa Nhạc chợt nghĩ đến một chuyện tình nào đó, ngẩng lên, nhìn về phía Nam Tương Mỹ bên kia, hạ giọng hỏi:

- Bên phía gia tộc của mẫu thân cô bên kia, còn có thân thích gì nữa hay không?

- Ý anh muốn nói đến Tào Gia à?

Nam Tương Mỹ lúc này đã có chút chuếnh choáng say, thế nhưng nụ cười lại vãn như trước vô cùng khả ái, ôn nhu. Cô nàng nhìn Hứa Nhạc, dựng thẳng ngón tay cái lên, có chút vui vẻ nói:

- Em có rất nhiều cậu a!

Hứa Nhạc đột nhiên phát hiện ra những người khác phái mà mình vô tình trêu chọc đến, tựa hồ như cũng đều là những người khác phái phi thường không dễ chọc vào a. Nếu như những người cậu họ Tào này cũng bao gồm luôn cả cái vị đang nằm bên trong phần mộ kia mà nói, như vậy cuộc sống của hắn sau này tựa hồ như không được yên ổn như hắn tưởng rồi.

- Cô đã từng nghe nói qua người nào có tên là Tào Thu Đạo chưa?

- Hình như là… Cậu Ba…

Nam Tương Mỹ khẽ nghiêng đầu một chút, vô cùng đáng yên tiến hành tự hỏi:

- So với mẫu thân của em còn lớn hơn rất nhiều. Nghe nói rất lâu trước đây Cậu Ba cũng đã chết rồi.

- Để tôi dẫn cô đi đến nơi này một chút.

- Được!

Thế nhưng Hứa Nhạc chung quy cũng không thể một phen đem Nam Tương Mỹ đi đến trước một phần của người cậu mà thanh danh không được ai nghe thấy, nhưng mà lại có sức ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ khắp nơi của nàng ta. Bởi vì ngay tại thời điểm khi mà hắn bước chân ra khỏi cái quán bar vô cùng nổi tiếng này, đã nhìn thấy được ba chiếc xe ô tô màu đen hiệu Hưu Lữ đang đậu sẵn ở đó. Ngay sau đó có hơn mười gã nhân viên của Cục Điều Tra Liên Bang, trên người mặc những bộ chính trang màu đen, nhất thời vây quanh đi tới.

- Thượng Tá Hứa Nhạc, xin mời ngài đi theo chúng tôi một chuyến!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.