Từ xưa bên trong Liên Bang vốn có câu ngạn ngữ, gọi là Lương hỏa tương tuyền.
Bởi vì nguyên nhân do thời gian đã trôi qua quá lâu lắm rồi, cho nên hiện
tại tuyệt đại đa số dân chúng Liên Bang cũng không biết bốn chữ này là
có ý tứ như thế nào. Nhưng mà đối với đám người Đại Gia tộc này mà nói,
bọn họ lại phi thường rõ ràng bốn chữ này chính là đại biểu cho nguyên
nhân chân chính bọn họ có thể tồn tại phát triển đến mấy ngàn đời như
thế này, chính là đại biểu cho khát vọng được sinh sôi phát triển không
ngừng.
Trong vô số những năm tháng xa xưa kéo dài này, bất luận
là đám người Thất Đại Gia Tộc Liên Bang cùng với những người chấp chính
trong các cuộc chiến tranh nội bộ bị những sự đả kích trầm trọng đến mức như thế nào, những tổn thương với thực lực đến mức cực đoan như thế
nào, chỉ cần huyết mạch còn có thể tồn tại, những con cháu, đệ tử hậu
đại ưu tú nhất có thể kiên cường sống sót được, như vậy cuối cùng cũng
sẽ có một ngày nhìn thấy lại sự vinh quang trước đây!
o0o
Trong căn nhà trọ nhỏ tại Đặc khu Thủ Đô, đã biến thành Bộ chỉ huy lâm thời
của Cuộc hành quân Trầm mặc, Chủ quản Công ty Bảo an Hắc Ưng Tiết Nghĩa, toàn thân võ trang hạng nặng, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh nhìn về phía Thai Chi Nguyên ở trước mặt chính mình, nói:
- Thiếu gia, ngài xem
bên ngoài đi, tôi đã dẫn theo bốn trăm gã thuộc cấp tinh nhuệ nhất đến
đây! Mục tiêu chúng tôi ngày hôm nay chính là muốn dẫn ngài rời đi, chứ
không phải là bị ngài thuyết phục cùng nhau bàng quan mà nhìn cuộc vận
động dân quyền này đâu!
- Tôi không cần phải thuyết phục anh!
Thai Chi Nguyên nhẹ nhàng cầm lấy cái khăn tay màu trắng bằng tơ tằm nhẹ
nhàng che miệng mình, nhìn thấy đám võ trang gia tộc ở bên ngoài tòa nhà biểu tình nghiêm nghị trầm mặc đứng thẳng người, có chút cười khẽ, sau
đó mới nói:
- Sự thật chính là tôi cũng không nghĩ muốn sẽ rời
đi! Mà anh cũng biết rất rõ ràng là thời điểm khi mà tôi không muốn rời
đi, thì anh cũng sẽ không có bất cứ biện pháp nào để cho tôi rời đi cả!
- Thiếu gia…
Lúc này trên mặt Tiết Nghĩa đã xuất hiện bộ dáng lo âu, lớn tiếng nói:
- Chúng ta cũng không phải là Lợi Gia, cũng không phải là Nam Tương Gia,
Thai Gia cũng chỉ có một mình ngài là huyết mạch truyền thừa duy nhất,
hiện tại Chính phủ đã xé rách mặt mày cả rồi, Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn ngay lập tức sẽ tiến thằng vào Đặc khu Thủ
Đô, nếu như ngài xảy ra chuyện gì, như vậy thì Thai Gia liền xong rồi!
Thai Chi Nguyên chậm rãi buông xuống cái khăn tay tơ tằm màu trắng, chỉ vào
đám nhân viên công tác đang vô cùng bận rộn làm việc bên trong đại sảnh
phía sau, biểu tình nghiêm túc, nói:
- Bên phía Nghị Viện sẽ ngay lập tức đưa ra kết quả, mười vạn, không, hiện tại đã có hơn ba mươi vạn dân chúng Liên Bang ở khắp các đường ngang ngỏ dọc trong Liên Bang chờ
đợi sự thắng lợi cuối cùng hoặc là cái bóng râm của tử vong bao phủ
xuống Chính phủ, mà mấy cái này tất cả đều là trách nhiệm của tôi, ở vào thời điểm như thế này, tôi như thế nào có thể rời đi được đây chứ?
- Trách nhiệm? Như vậy thì trách nhiệm của ngài đối với Gia tộc sẽ như thế nào đây?
Biểu tình Tiết Nghĩa thất vọng nhìn về phía hắn.
- Tôi chưa bao giờ cho rằng tôi cần phải có nghĩa vụ gánh vác bất cứ trách nhiệm nào đối với Gia tộc cả!
Thai Chi Nguyên trầm mặc một lát sau, mới nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy cái lên bả vai đối phương, ôn hòa hồi đáp:
- Tiết Nghĩa, ở trong thế giới của tôi từ trước cho đến bây giờ cũng
không hề có loại khái niệm Chủ tớ này. Bất luận là các người hay là mẫu
thân của tôi, hay là cái vị lão nhân Lợi Gia đã chết đi kia, kỳ thật cho tới bây giờ cũng đều còn chưa có rõ ràng lắm ý tưởng chân thật của tôi
là cái gì!
Vị Nghị viên trẻ tuổi hướng về phía cánh cửa sổ thủy
tinh bên cạnh, nhìn xuống đám đông biển người đang dồn lại chật kín các
con đường ở cách đó không xa, nhìn thấy đám thanh niên nam nữ, già trẻ
lớn bé bất chấp mọi nguy hiểm mà tiến tới, múa may cờ xí reo hò không
ngừng, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, nói:
- Cùng với Tổng thống Mạt
Bố Nhĩ tiến hành chiến đấu, tôi hoặc nhiều hoặc ít cũng đã có mượn dùng
qua lực lượng của Thất Đại Gia Tộc, nhưng mà mục đích của tôi thì vẫn
như cũ không phải là tiếp tục sự truyền thừa cùng với vinh quang của
Thất Đại Gia Tộc, mục đích của tôi rất đơn giản…
- Ai dám vi phạm Đệ Nhất Hiến Chương, ai dám xúc phạm đến Pháp luật Liên Bang, kẻ đó cần phải trả một cái giá thật đắt!
Thai Chi Nguyên xoay người nhìn lại, vươn ngón trỏ tay phải ra nhắm ngay về
phía cặp gò má tái nhợt của chính mình, mỉm cười, nói
- Thật sự
có chút cảm khái a, mãi cho đến ngày hôm nay, tôi tin tưởng rằng bất
luận là Hứa Nhạc hay là Tổng thống Mạt Bố Nhĩ hoặc là các người, cũng
vẫn đều là không muốn tin tưởng rằng tôi cùng với các trưởng bối trong
Gia tộc là không giống nhau.
- Tôi là một con người mới, một con người mới hoàn toàn không giống như trước đây.
- Không cần có ý đồ đánh bất tỉnh tôi, sau đó sẽ mang tôi đi. Nếu không,
bất luận là anh hay là mẫu thân đại nhân, cũng đều không thể nào gánh
vác nổi những hậu quả do tôi tạo thành sau khi tôi tỉnh lại đâu!
Nói xong những lời này, Thai Chi Nguyên cũng không còn tiếp tục nhìn về
phía Tiết Nghĩa cùng với đám thành viên võ trang gia tộc biểu tình ngơ
ngẩn ở phía sau nữa, mà chỉ là yên lặng quay trở về đại sảnh của Bộ chỉ
huy, ngắm nhìn vị Bộ trưởng Bộ Tài Vụ vẫn như cũ bị vây trong trạng thái khiếp sợ, mỉm cười cảm khái, nói:
- Không nghĩ đến bên trong
đống di sản hoa lệ của chính mình, không ngờ còn có cả cái Công ty Cơ
khí Quả Xác này nữa chứ! Phiền toái ngài cùng với các đồng sự của Bộ Tài Vụ vào những thời điểm rảnh rỗi, tính toán một chút xem, nếu như để
toàn thể dân chúng Liên Bang có thể thu mua được khoảng chừng 10% toàn
bộ cổ quyền của Công ty Cơ khí Quả Xác, chia đều cho mỗi người, thì mỗi
người sẽ nhận được bao nhiêu tiền?
Tiết Nghĩa chậm rãi buông
xuống cái cỗ máy móc chế thức nặng nề trong tay chính mình xuống, mang
theo vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn về phía bóng dáng gầy yếu kia bên cạnh bàn làm việc. Thân là một thành viên quan trọng trong trung tâm công
tác nhiều thế hệ làm việc cho Thai Gia, lần đầu tiên trong lòng hắn ta
đối với cái khái niệm gọi là Gia tộc ngàn thế kia sản sinh sự lay động.
Chẳng lẽ nói mấy cái này thật sự đúng là cái thứ không chút thú vị nào
mà thiếu gia đã từng nói hay sao?
o0o
Bên trong gia viên
Liên Bang lúc này đã là mưa gió mịt mù, một khi trận chiến tranh này
thật sự nổ ra, như vậy thì bất luận là ai thắng ai bại, cũng tất nhiên
chỉ có thể nghênh đón một kết cuộc khủng bố ảm đạm nhất mà thôi.
Nhưng mà tựa hồ như Đấng Sáng Thế muốn để cho đám người Liên Bang gặp phải
càng nhiều những sự khảo nghiệm hơn, muốn để cho đám người Liên Bang
biết cái gì gọi là khó khăn dồn dập cả trong lẫn ngoài chân chính, vì
thế bên trong Tinh vực Tả Thiên cách xa gia viên Liên Bang cũng đã xảy
ra càng nhiều chuyện nữa.
- Điện hạ, hiện tại Thái tử Điện hạ
đang mất tích bên trong Liên Bang, Tiểu Quận chúa cũng đang khởi sự tại
Tây Lâm, lúc này hướng Chiến khu Liên Bang phát động một hồi tiến công
đại quy mô đến như thế, tôi thật sự lo lắng sẽ khiến cho cục diện của
bọn họ bên kia càng thêm nguy hiểm a!
Vị đại thần Phó Bộ trưởng
Bộ Quân Vụ vừa mới tiếp nhận mệnh lệnh của Hoàng đế Bệ hạ, bộ dáng có
chút sợ hãi nhìn về phía Hoài Thảo Thi đang hướng ra bên ngoài doanh địa mà đi đến, thân mình cúi xuống thật thấp, gần như song song với mặt
đất, thanh âm thì lại không ngừng run rẩy.
- Tự mình chạy đến nơi tha hương thay đám người bên đó vào sinh ra tử, chính là sự lụa chọn
của bản thân hắn. Một khi đã như thế, hắn nhất định cần phải gánh vác
mọi hậu quả của sự lựa chọn này.
Hoài Thảo Thi cũng chẳng thèm xoay người nhìn lại, thanh âm thì lại phi thường bình tĩnh, nói:
- Đế Quốc không có khả năng bởi vì sự sống chết của một mình hắn, mà lại đi từ bỏ một cơ hội chiến đấu tốt đến như thế!
- Hiện tại đám bộ đội xâm lược Liên Bang bên kia lòng người đang hoảng
loạn, sự trợ giúp về mặt hậu cần lại cực kỳ hiếm thấy giảm xuống đến
hiệu suất thấp nhất, nếu như để bỏ lỡ cơ hội hiếm có trước mắt này, ngày sau còn muốn đoạt loại Tinh cầu Mặc Hoa, còn muốn một phen đem kẻ xâm
lược khốn kiếp kia ra khỏi Tinh vực Tả Thiên, ngươi có nghĩ đến sẽ có
bao nhiêu chiến sĩ Đế Quốc vì vậy mà sắp sửa chết đi hay không?
Hoài Thảo Thi có chút nheo mắt lại nhìn về phía mấy trăm đầu Chiến đấu cơ Đế Quốc đang gào thét bay vọt đi trên bầu trời trước mặt, nhìn thấy chằng
chằng chịt chịt vô số đầu Robot Lang Nha di chuyển trên vùng bình nguyên phía trước, nhìn thấy vô số những chiếc xe quân dụng trang bị tiên tiến đang hành quân trên con đường quốc lộ giản dị, nhìn thấy vô số những
binh lính bình thường của Đế Quốc đang trầm mặc mà hưng phấn nắm chặt
súng ống hành quân bên dưới, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:
- Ta quả thật là một tỷ tỷ, nhưng mà trước hết ta vẫn là Công chúa Điện
hạ của Đế Quốc, ta chính là sĩ quan chỉ huy cao cấp nhất của bộ đội tiền tuyến Đế Quốc, ta cần phải đối diện với các đời tiên hiền của Đế Quốc
mà phụ trách cho mỗi một hành động, việc làm của ta!
Nói xong
những lời này, vị Công chúa Điện hạ cường hãn trước giờ chiến đấu chỉ
biết thắng lợi này liền cởi xuống chiếc áo khoác Hoàng bào bằng lông cừu màu đen sang quay trên người xuống, ném cho Thị quan cận thân Bảo La ở
phía sau lưng mình, thân mình nhún khẽ một cái, nhảy thẳng lên trên cửa
khoang điều khiển của đầu Robot Đào Chướng trên cao.
Trước khi Đỗ Thiếu Khanh rời khỏi Tinh vực Tả Thiên, đã để lại cho nàng ta một phần
lễ vật cực kỳ dày nặng. Quân đội Liên Bang ở khu vực chiến khu eo biểu
Tinh cầu Mặc Hoa cùng với chiến khu Tây Nam đạt được hai tràng thắng lợi giòn giã. Tất cả các chuyên gia phân tích quân sự cũng đều kiên định
cho rằng, bộ đội mặt đất Đế Quốc đã bị thương vong thảm trọng cùng với
thiếu khuyết đi sự yểm trợ của Hạm đội không gian, trong khoảng thời
gian ít nhất hai năm trời sẽ không có cách nào tiến hành những tràng
tiến công đại quy mô được. Tình huống tại tuyền tuyến hẳn là sẽ bình
tĩnh trong một khoảng thời gian rất dài.
Nhưng mà vượt ra ngoài
sự phán đoán của Liên Bang, thậm chí là của cả toàn bộ vũ trụ, ngay
trong ngày khi mà bên phía Nghị Viện Liên Bang bắt đầu tiến hành trình
tự buộc tội Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, thì Thống soái quân đội tiền tuyến Đế Quốc Hoài Thảo Thi đã nhạy cảm bắt lấy cơ hội, sau đó liền ngay tức
khắc chuẩn bị tiến hành một hồi đả kích trí mạng tinh chuẩn nhất.
Đám bộ đội mặt đất Liên Bang ở trên Tinh cầu Mặc Hoa dưới thế công mạnh mẽ
cường đại của Quân đội Đế Quốc bị buộc phải liên tiếp triệt thoái về
phía sau, chỉnh thể bộ đội bị phân tách, chia nhỏ ra, biến thành mấy khu vực Chiến khu mới. Có một số chi bộ đội thậm chí còn bị bắt buộc phải
chuyển nhập chiếm đóng tại các khu vực núi non nguy hiểm, bắt đầu cuộc
vận động tác chiến trường kỳ vô cùng thảm đạm.
Ở trong tràng
chiến dịch này, vị Công chúa Điện hạ với thực lực cơ chiến cường hãn vô
song, danh chấn toàn bộ vũ trụ kia, rốt cuộc cũng đã chứng minh được bản thân chính mình ở trên chiến trường cũng đồng dạng có được năng lực chỉ huy chiến đấu thiên tài không kém gì năng lực cơ chiến!
Nếu như
không phải Lý Cuồng Nhân cùng với đầu Robot Trảm Hỉ của Sư đoàn Thiết
giáp 17 mới kia dùng những tràng chiến đấu đẫm máu gần như là điên
cuồng, ở khu vực Tây Bắc một đường gắt gao bám trụ lại hai chi Đại đội
Robot Hoàng gia Đế Quốc kia lại, nói không chừng trong khoảng thời gian
không đến hai mươi bốn giờ, Hoài Thảo Thi cùng với đám thuộc cấp của
nàng ta đã giết chết thẳng đến trước mặt Căn cứ Liên Bang!
Trong
ngày hôm nay, tại tiền tuyến Tinh cầu Mặc Hoa khói thuốc súng đầy trời,
không biết có bao nhiêu thương bệnh binh Liên Bang, bao nhiêu chiến sĩ
Liên Bang đã ngã xuống hy sinh. Bên phía Bộ chỉ huy của Đế Quốc ít nhiều cũng có xu hướng dần dần bình tĩnh lại, trong lòng yên lặng suy nghĩ:
- Nếu như hiện tại người chỉ huy Quân đội tiền tuyến Liên Bang vẫn như cũ là Đỗ Thiếu Khanh, hết thảy những chuyện này sẽ phát sinh hay sao?
o0o
Thượng tướng Liên Bang Đỗ Thiếu Khanh vốn dĩ là nên ở tại tiền tuyến chỉ huy
Quân đội Liên Bang cùng với đám người Đế Quốc chiến đấu, bởi vì những
nguyên nhân trên phương diện chính trị nên đã bị bên phía Chính phủ
triệu hồi về Thủ Đô Tinh Quyển, sau đó lúc này đang biến thành một gã
tay súng bắn tỉa trầm mặc bình thường, đứng ở bên cạnh chiếc xe quân
dụng cùng với một người nào đó đứng trên đỉnh núi không ngừng tiến hành
đối súng giống hệt như là đặt cược tính mạng vậy.
Một thanh âm kim chúc va chạm trầm mặc thanh thúy lại một lần nữa mạnh mẽ vang lên.
Một cái đầu đạn dùng tốc độ cực cao giã thẳng lên trên lớp bản che của đầu
Robot MX cứng rắn, cũng không để lại chút dấu vết nào, thì lại văng bắn
ra, bay sát qua hai bên má của Sư Đoàn trưởng Sư đoàn Thiết giáp 7 Lưu
Vĩnh Phúc, phốc một tiếng, đã đánh nát lớp cửa sổ thủy tinh của một
chiếc xe quân dụng ở bên cạnh.
Đồng tử trong mắt Lưu Vĩnh Phúc
nhất thời co rút lại mãnh liệt, theo bản năng muốn tìm một địa phương
nào đó tiến hành yểm trợ, nhưng mà nhìn về phía bóng dáng Tướng quân ở
phía trước mặt vẫn như cũ giữ bộ dáng lạnh lùng ghìm súng nhắm bắn đối
phương, căn bản không dám di động hai chân của chính mình lấy một chút.
Tình hình chiến sự tại tiền tuyến sớm đã truyền báo quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, vẻ mặt hắn cực kỳ phức tạp nhìn về phía bóng dáng nhắm bắn của
Đỗ Thiếu Khanh, phán đoán xem giờ phút này trong lòng của Tướng quân đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Còn Hứa Nhạc đang đứng trên
đỉnh núi thì lại ôm theo khẩu ACW, hướng về phía con đường quốc lộ bên
dưới đỉnh núi mà nổ súng, biểu tình của hắn bình tĩnh đến dị thường.
Phần bên má phải của hắn đã xuất hiện một vết rách lớn bị đá vụn cắt
trúng, máu tươi không ngừng chậm rãi chảy dài xuống.
Giờ phút này trong lòng của hắn cũng không hề suy nghĩ đến điều gì cả, khóe mắt của
hắn liếc nhìn xuống đám Robot MX của Sư đoàn Thiết giáp 7 dùng tốc độ
cực kỳ cao phóng vọt tới. Hắn phi thường rõ ràng, ở dưới tình huống như
thế này, trong lòng suy nghĩ càng nhiều, như vậy thì sẽ càng chết nhanh
hơn một chút.