- Ngài là Chủ quản Kỹ thuật Hứa Nhạc của Bộ Công Trình Quả Xác?
Một viên sĩ quan mặc quân phục màu đen trong đội lạnh lùng hỏi.
Hai mắt Hứa Nhạc nheo lại, nói:
- Phải!
- Anh có thể vào, còn người này thì phải ở lại.
Viên sĩ quan chỉ vào Bạch Ngọc Lan nói.
Hai mắt Hứa Nhạc càng nheo lại nhiều hơn, hỏi:
- Tại sao?
- Bạch Ngọc Lan năm đó bị nghi ngờ buôn bán trái phép khí giới của Quân Đội Liên Bang ra bên ngoài vì vậy không thể vào khu vực trung tâm.
Viên sĩ quan trả lời.
Hứa Nhạc biết tội danh năm đó của Bạch Ngọc Lan, chỉ là cho tới bây giờ Tòa án Quân sự vẫn chưa có định tội hắn, tại sao đúng lúc quan trọng như thế này, đám người này lại đột ngột chạy tới đòi bắt người? Không cần đoán cũng biết, bên phía Viện Khoa Học Liên Bang lại bắt đầu giở trò rồi. Bọn họ không chỉ ra tay trước mời Lý Cuồng Nhân làm phi công phe mình, bây giờ lại còn định âm mưu loại bỏ Bạch Ngọc Lan ra nữa. Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt lạnh lùng của viên sĩ quan, đột nhiên mở miệng nói:
- Đây là phi công tham gia trận robot đối chiến của Công ty Cơ khí Quả Xác. Không được phép tiến vào khu vực trung tâm? Vậy trận robot đối chiến sẽ bắt đầu kiểu gì? Ông có gánh nổi trách nhiệm này hay không?
- Không những không thể vào khu vực trung tâm, anh ta còn phải lập tức đi theo chúng tôi, tiếp nhận tiến hành điều tra.
Viên sĩ quan mỉm cười:
- Ngài không cần phải mang trận robot đối chiến đó ra mà dọa tôi. Tôi không phải quân nhân thuộc biên chế Quân đội Liên Bang.
- Có thôi ngay đi không? Có thôi ngay đi không?
Cơn giận trong lòng Hứa Nhạc đã hoàn toàn không thể khống chế được nữa, hắn nhìn thẳng vào mặt viên sĩ quan, quát lớn:
- Tôi mặc kệ con mẹ nó ông là là quân nhân của ai. Ông dám ngăn cản bọn tôi đi vào, tôi xem ông giải trình thế nào với Tổng Thống tiên sinh…
- Tôi là quân nhân của Cục Hiến Chương, những việc tôi làm không cần phải giải trình lại với Tổng Thống tiên sinh.
Viên sĩ quan vẫn vô cùng lễ phép, sau khi nói xong khẽ nghiêng người chào Hứa Nhạc một cái, sau đó phất tay ra hiệu cho đám quân nhân phía sau xông lên, chuẩn bị bắt giữ Bạch Ngọc Lan.
Hứa Nhạc đã từng gặp qua không ít đại nhân vật của Liên Bang. Tạm không tính ngài Tổng Giám Đốc của Công ty Cơ khí Quả Xác luôn luôn ân cần niềm nở, nhắc nhở trịnh trọng, từ hai mẹ con Thai Gia, cho đến ngài tướng quân Trâu Ứng Tinh của Bộ Quốc Phòng thì ai ai cũng là đại nhân vật nói một câu cũng có thể khiến cho toàn bộ Liên Bang phải rung chuyển? Hơn nữa, gặp được những đại nhân vật cũng không có nghĩa là hiểu hết được tác phong làm việc của bọn họ. Nói một cách chính xác, từ trong tận xương cốt, hắn vẫn không thể nào thoát ra được khỏi những tiêu chuẩn bình phán đạo đức của một gã công dân dưới đáy của xã hội.
Hắn luôn cho rằng bất luận và các chính trị gia hay là các chính khách thì nhất định đều phải có một khuôn mặt già nua đồng thời phải luôn luôn làm việc theo quy củ của Liên Bang… Cho dù có phải đối diện với xung đột lợi ích mãnh liệt thì những người ấy cũng phải tìm cách cướp lấy lợi ích đó với một phong thái nho nhã, thong dong, tự tin. Giống như cái cách mà Viện Khoa Học Liên Bang nuốt chửng số liệu di sản của Giáo sư Trầm Lão tại Sở Nghiên Cứu Quả Xác vậy. Tất cả các thủ đoạn đều phải sạch sẽ, từ cao đến thấp, nhưng vẫn phải yên lặng, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, không lộ chút dấu vết nào.
Cho đến hôm nay, trước là nghe nói bên đối phương lựa chọn Lý Cuồng Nhân làm phi công, bây giờ thì bị một tên tự xưng là quan chức của Cục Hiến Chương đem theo binh lính chặn đường Bạch Ngọc Lan, chuẩn bị bắt giữ điều tra. Hứa Nhạc lúc này mới hiểu ra, những đại nhân vật thuộc thượng tầng của Liên Bang, đến lúc bị đụng chạm vào lợi ích căn bản nhất thì cũng không ngại ngần mà hiển lộ ra hình dạng tham lam, độc địa nhất của mình. Chỉ cần bọn họ có trong tay một phần đạo lý nào đó để dựa vào thì bọn họ có thể làm ra thủ đoạn mười phần. Làm đến đâu sạch luôn đến đó, không ngừng mở rộng cái giới hạn vô sỉ của bọn họ.
- Chuyện này thì liên quan cái quái gì đến Cục Hiến Chương các ông? Nếu có liên quan, thì cũng chỉ là chuyện của Tòa án Quân sự, thì cũng là chuyện của Bộ Quốc Phòng.
Bởi vì chính cái nhận thức này mà Hứa Nhạc không còn có thể kìm nén được cơn giận dữ đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay của mình nữa. Hắn nheo mắt lại, nhìn trừng trừng viên sĩ quan đang đứng đối diện, ánh mắt như dao tựa như muốn cắt cái khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm như con người gỗ kia thành vô vàn mảnh nhỏ. Hắn không thể để bản thân tiếp tục diễn vai một Nhân viên Kỹ thuật trầm mặc, lạc quan, trong sáng nữa, mà từ tận sâu trong lòng hắn bắt đầu toát ra hơi thở của một con hồ ly hiểm ác.
- Chuyện có liên quan gì đến Cục Hiến Chương, Cục Hiến Chương không cần phải nói cho ngài biết.
Tên quan chức kia vẫn không thèm để ý gì đến cơn phẫn nộ của hắn, khẽ mỉm cười đáp lời. Cục Hiến Chương thường chỉ phối hợp với các cơ quan Chính phủ để giải quyết một số công việc quan trọng, rất ít khi trực tiếp lộ diện. Hôm nay, sở dĩ có cuộc hành trình đến Cựu Nguyệt mày là bởi vì nghe theo lời yêu cầu của một vài nhân sĩ tai to mặt lớn nào đó trong cơ quan Chính phủ. Trên thực tế, Công ty Cơ khí Quả Xác có một căn cứ lắp ráp chiến hạm trong căn cứ Cựu Nguyệt, hơn nữa lại được Quân đội Liên Bang chuẩn y cho quyền đi vào khu căn cứ lắp ráp quân dụng trung tâm nữa. Lúc này, chỉ có sự tồn tại siêu nhiên của Cục Hiến Chương mới có khả năng khiêu chiến với quy củ của toàn bộ Chính phủ Liên Bang, không ngại ngần phá hỏng cả cuộc đối chiến thử nghiệm con robot thế hệ mới, bỏ mặc mối quan hệ tốt đẹp từ trước đến nay hoàn toàn dẹp ra một bên, để ra tay bắt viên phi công mang tên Bạch Ngọc Lan.
Tên quan chức không hề lo lắng chuyện Công ty Cơ khí Quả Xác sẽ ra tay phản kích. Cục Hiến Chương rất ít khi ra tay, nhưng một khi đã ra tay thì không một cơ quan Chính phủ nào dám phản kháng, nói gì đến một xí nghiệp nho nhỏ. Dưới quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, những quan chức như ông ta dường như cũng được bao phủ bởi một thứ hào quang không thể xâm phạm.
Hứa Nhạc đứng chặn phía trước mặt Bạch Ngọc Lan, không hề khách khí đưa tay hất họng súng trước mặt sang một bên. Lực tay của hắn rất lớn, vì vậy hắn chỉ cần gạt nhẹ một cái, đã khiến cho cổ tay của tên quân nhân đó có chút đau nhức. Không khí hiện trường đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
- Nhìn cái gì?
Hứa Nhạc nheo mắt, ánh mắt quét qua một lượt đám binh lính với thái độ cứng rắn đang bủa vây bốn phía, trầm giọng nói:
- Có bản lĩnh thì giết ta đi.
Lúc này, đột nhiên hắn nhớ lại tình cảnh của cái đêm mưa trong Khu công nghiệp Cảng Đô hôm trước. Chỉ có điều lúc đó hắn và Bạch Ngọc Lan chỉ phải đối diện với đám lính đánh thuê của Công ty Bảo an Bạch Thủy, còn hôm nay lại là một tên quan chức của Cục Hiến Chương cùng với đám quân nhân của Quân Đội Liên Bang.
Liên tục lặp đi lặp lại, những âm mưu đen tối của xã hội thượng lưu Liên Bang cứ như những nhát chùy lạnh lùng, tàn ác giáng liên tục xuống đầu hắn, thực sự khiến hắn cảm thấy vô cùng chán nản. Lần trước hắn có quân lệnh của Bộ Quốc Phòng hộ thân, lần này đối diện với Cục Hiến Chương, còn có ai từ trên trời rơi xuống cứu hắn, cứu Bạch Ngọc Lan nữa không?
Ngày kia là Chính phủ Liên Bang sẽ bí mật tiến hành cuộc robot đối chiến thử nghiệm. Trong lúc này, Hứa Nhạc tin rằng đối phương sẽ không dám tùy tiện sử dụng thủ đoạn bạo lực mạnh mẽ. Hắn cũng không thể nào cho phép đám binh lính này bắt giam Bạch Ngọc Lan được. Nếu như viên phi công chủ chốt mà hắn đã ngầm chuẩn bị suốt mấy tháng nay lại bị bắt đi vào đúng thời điểm này thì ngày kia lấy ai mà đối kháng với Lý Cuồng Nhân?
Bạch Ngọc Lan nãy giờ vẫn cúi đầu im lặng đứng sau lưng hắn, không hề tiến lên phía trước chặn những họng súng như những lần trước. Có lẽ bởi vì sự đường đột lần này của đối phương trực tiếp liên quan đến bản thân hắn, cho nên hắn lại càng im lặng hơn so với bình thường. Chỉ đến lúc nhìn thấy Hứa Nhạc phẫn nộ gạt đi mớ nòng súng, khóe mắt hắn mới chợt giật giật nhẹ. Những hình ảnh về những ngày còn ở trong quân doanh được anh em đồng đội che chở, bảo vệ lại chợt hiện về.
Những thành viên Tổ Kỹ Thuật đã đi qua máy quét bảo mật, phát hiện ra những biến động dị thường bên ngoài cửa thì đều chạy ra. Sau khi đã nghe được sự tình câu chuyện, ai nấy đều mặt mày biến sắc, vứt bỏ ngay cái phong độ học giả nho nhã thường ngày, chửi bới kịch liệt tên quan chức của Cục Hiến Chương, lại còn uy hiếp sẽ báo lại việc này với Bộ Quốc Phòng.
Nhưng rất rõ ràng, Bộ Quốc Phòng không đủ để uy hiếp tên quan chức của Cục Hiến Chương kia. Trên thực tế, tên quan chức đó chỉ cần cầm theo một văn kiện của Cục Hiến Chương mà đã có thể yêu cầu những quân nhân đóng tại căn cứ Cựu Nguyệt làm theo ý của mình. Loại quyền hạn này quả thực là cao đến mức đáng sợ.
Hứa Nhạc đang gọi điện cho ngài Tổng Giám Đốc. Đối phương đã dùng đến chiêu số vô lại đáng xấu hổ này thì ngoài ngài Tổng Giám Đốc đích thân xuất hiện ra, những Nhân viên Kỹ thuật như bọn hắn cũng không thể nghĩ ra cách nào khác. Nhưng đầu dây bên kia vẫn không thông được. Bất luận là điện thoại di động của ngài Tổng Giám Đốc hay của viên thư ký đều đang trong tình trạng tắt máy.
Hai mắt hắn lại híp chặt lại. Hắn biết lần này đối phương ra tay là đã chuẩn bị hết cả rồi. Nói không chừng việc Tổng Giám Đốc lúc này lại đột ngột rời đi cũng là nằm trong sự sắp xếp của đối phương.
Bạch Ngọc Lan hai tay từ nãy đến giờ vẫn đút trong tay áo, lúc này đột nhiên thở dài, hai tay cũng từ từ rút ra.
Hứa Nhạc nghe được trong tiếng thở dài đó rất nhiều cảm xúc. Có một chút ấm ức, và cũng có một chút thất vọng, bất lực.
Bạch Ngọc Lan năm mười lăm tuổi đã bắt đầu gia nhập Quân đội Liên Bang, không có bất cứ chỗ dựa hay ảnh hưởng thế lực bối cảnh nào hết, cứ thế tiến thẳng vào Sư đoàn Đặc chủng Bọc thép số 17, Doanh đoàn Robot đặc chủng. Một con dao nhỏ thanh tú và một kỹ thuật điều kiển robot siêu hạng mới chính là bản lĩnh thật của hắn. Cũng chính vì những công trạng mà hắn đã lập được ở tiền tuyến mới khiến hắn sau khi vi phạm quân lệnh, cũng chỉ bị khai trừ quân tịch chứ không bị đưa ra Tòa án Quân sự Liên Bang.
Cho dù tên quân nhân mạnh mẽ đã xuất ngũ này sau khi biết được phi công của đối thủ là Lý Cuồng Nhân, hắn cũng đã từng nảy sinh ra suy nghĩ muốn tránh né. Trong suốt chuyến đi này, không biết Bạch Ngọc Lan đã trải qua bao nhiêu lần đấu tranh tâm lý mạnh mẽ, kích thích vào bộ phận chai lì nhất trong hệ thần kinh mới có thể thốt ra được câu nói lúc nãy với Hứa Nhạc bên bàn trà.
Bạch Ngọc Lan đã quyết định dốc hết sức lực, không hề hối tiếc để xem cháu nội của vị lão nhân gia cựu Sư Đoàn Trưởng kia lợi hại đến mức nào. Thế nhưng chỉ vừa mới kịp điều chỉnh lại khí thế thì lại bị đám sài lang khốn kiếp này nhảy ra chặn lại, không cho hắn tiếp tục bước trên con đường đi lên một tòa hổ sơn khác.
Anh hùng cần phải có đất để dụng võ. Những kẻ này đã chọn đúng thời điểm tinh thần của Bạch Ngọc Lan đang lên cao nhất mà tước đoạt đi cơ hội của hắn một cách vô liêm sỉ nhất. Tiếng thở dài ấy tự thân còn bao hàm cả cái cảm giác lãnh đạm không cam lòng trong đó.
Khóe mắt Hứa Nhạc bắt đầu chú ý đến hai bàn tay Bạch Ngọc Lan vừa rút ra khỏi túi quần, thế nhưng cũng không hề có con dao nhỏ thanh tú nào hết. Bạch Ngọc Lan mi mắt hơi cụp xuống, nói:
- Tôi đi theo các người.
Hắn không thể không đi. Tình huống lúc này không giống với cái đêm mưa hôm nào. Với biểu hiện tận dụng hết tất cả những thế lực của Viện Khoa Học Liên Bang, thậm chí còn không ngại chuyện vận dụng những mối quan hệ nội bộ Cục Hiến Chương nữa, điều đó chứng minh đối phương đã quyết tâm muốn lấy cho bằng được tiêu chuẩn của robot đời mới trong Liên Bang bằng bất cứ giá nào.
Ngọc thạch thiêu đốt nóng lên còn có thể vỡ tan. Vấn đề là đối phương chỉ gom góp được một đống tro tàn còn đối với Hứa Nhạc mà, nói trận thí nghiệm robot đối chiến lần này là một viên bảo ngọc ngàn năm thật sự. Bạch Ngọc Lan không thể trơ mắt đứng nhìn Hứa Nhạc vì quá phẫn nộ mà rơi vào mưu kế của đối phương.
- Anh đi rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Hứa Nhạc giận dữ quát lên.
- Bọn họ chỉ là không muốn tôi tham gia vào trận robot đối chiến lần này.
Bạch Ngọc Lan nhỏ nhẹ nói.
- Cùng lắm thì cũng chỉ nhốt tôi mấy ngày mà thôi. Còn về trận chiến robot ngày mốt… Anh tự mình điều khiển đi.
Mấy chữ cuối cùng, Bạch thư ký nói với thanh âm cực khẽ, chỉ đủ cho mình Hứa Nhạc đang đứng trước mặt hắn nghe thấy mà thôi. Ánh mắt Hứa Nhạc lóe lên một tia dị sắc, không ngờ Bạch Ngọc Lan lại có thể đưa ra lời đề nghị này.
Nói xong câu này, Bạch Ngọc Lan tự giơ hai tay mình ra. Hắn hiểu rằng lúc này bản thân đang phải trả nợ cho những sai lầm ngày xưa trong Quân Đội, mà cụ thể là tại mùa thu năm ngoái ở Bách Mộ Đại. Cục Hiến Chương đã ra mặt rồi thì đương nhiên sẽ tránh được sự phong tỏa của Quân đội, trực tiếp lấy ra những chứng cứ phạm tội xác thực nhất. Không biết lần này mình sẽ bị tòa án Liên Bang phán tội mấy năm nữa.
- Không cần.
Tên quan chức Cục Hiến Chương mỉm cười nói. Hắn cũng hiểu rất rõ ràng ý nghĩa quan trọng của trận robot đối chiến sẽ diễn ra vào hai ngày tới. Trong lòng hắn kỳ thực cũng không phải cứng cỏi như ngoài miệng, vì vậy hắn chỉ nói là yêu cầu Bạch Ngọc Lan phối hợp tiến hành điều tra, chứ không có thể hiện ý muốn trực tiếp bắt giữ. Dù sao thì cũng phải để ý một chút đến cảm xúc của bên phía Công ty Quả Xác.
Bạch Ngọc Lan nhìn thấy nụ cười của ông ta, tuyệt cũng không hề có cảm giác đang được chăm sóc, chiếu cố. Hắn cũng dịu dàng cười lại, rồi rất đột ngột, không một tiếng động, chân hắn giơ lên, trực tiếp đạp thẳng vào bụng tên quan chức kia.
Một tiếng trầm đục vang lên, tên quan chức của Cục Hiến Chương ngã lăn quay xuống đất, khuôn mặt trắng bệch. Hắn muốn mở miệng kêu đau nhưng lại bị cơn đau quằn quại ở bụng làm cho nghẹn cứng lại, nói không nên lời.
Một cước này không biết đã làm kinh ngạc bao nhiêu con người đang có mặt ở đó lúc ấy. Đám quân nhân lập tức giơ cao súng hướng về phía Bạch Ngọc Lan. Thế nhưng lúc đó, Bạch Ngọc Lan lại cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Lúc nãy tôi có nói rõ ràng là tôi không kháng cự lại chuyện bị bắt giữ. Còn việc đánh hắn lại là chuyện ân oán cá nhân. Có thể ra tòa kiện tôi vì tội ẩu đả, tôi không ngại đâu.
Hứa Nhạc không vì một cước vừa rồi mà cảm thấy trấn an được chút nào. Hắn im lặng nhìn Bạch Ngọc Lan, chẳng thèm quan tâm đến tên quan chức đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cao giọng nói:
- Tôi sẽ cố gắng đưa anh ra ngoài một cách nhanh nhất.
Bạch Ngọc Lan chỉ khẽ mỉm cười, rồi nhẹ giọng nói:
- Nóng giận thì phải biết kiếm chỗ mà xả. Ngày mốt nếu như anh dùng cái tâm trạng lúc này mà đi làm việc, có lẽ kết quả sẽ nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người, thậm chí là kể cả bản thân anh đấy.
o0o
- Tôi thật sự là vô cùng tức giận.
Hứa Nhạc nheo mắt nhìn con robot màu trắng đang được tiến hành cải tạo giữa gian nhà kho, nghĩ đến cái tên Tiểu Bạch Hoa mà Thương Thu đích thân đặt, lại nghĩ đến chuyện Bạch Ngọc Lan vừa bị đưa đi, hắn nói vào điện thoại:
- Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ kỳ vọng xa vời vào sự công bằng của Liên Bang, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng đối diện với những sự việc quan trọng như thế này lại có những kẻ không hề có một chút cố kỵ nào mà một tay che trời, thao túng quyền thuật như thế.
Tổng Giám Đốc công ty Quả Xác sau khi quay trở về, nhận được tin viên phi công mà bên mình lựa chọn đã bị Cục Hiến Chương đưa đi thì vô cùng giận dữ, thậm chí ông ta còn gọi một cú điện thoại khẩn cấp thẳng cho Tổng Thống tiên sinh nữa. Thế nhưng sự việc một khi đã liên quan đến cả Cục Hiến Chương thì bên phía Văn phòng Tổng Thống cũng không thể nào ra lệnh cho đối phương lập tức thả người. Ông ta không bao giờ ngờ nổi, đối phương lại vô sỉ đến mức không thèm để ý đến thể diện của đối thủ nữa, lập tức gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa cho bên Bộ Quốc Phòng, mắng cho Quân Đội Liên Bang một trận. Thế nhưng cuối cùng cũng không thể thay đổi được bất cứ điều gì. Ngay cả cái việc Công ty Cơ khí Quả Xác muốn mượn việc này để mà yêu cầu dời lại thời gian tiến hành đối chiến robot cũng còn khó thực hiện hơn việc từ chối ý kiến của Cố vấn An toàn Quốc gia lần trước nữa.
Lúc này Hứa Nhạc đang gọi điện thoại cho Trâu Úc, một mặt là để tìm hiểu những động thái hiện tại dưới mặt đất, mặt khác cũng là để xả bớt những phẫn nộ tràn ngập trong lòng hắn lúc này.
- Những đấu tranh về lợi ích sẽ luôn luôn được khoác bên ngoài một lớp áo đấu tranh chính trị ôn hòa. Thế nhưng nếu như những lợi ích đó đủ lớn thì bọn họ cũng không ngại ngần gì mà không xé bỏ lớp áo ấy, trần trụi tiến lên phía trước ăn trọn con mồi. Cũng giống như những con dã thú trong rừng cây bên ngoài bức tường điện tử bảo hộ vậy.
Tiếng Trâu Úc vang lên trong điện thoại:
- Cuộc đối chiến robot lần này liên lụy đến rất nhiều lợi ích lớn trong chính trị, hơn nữa việc này còn liên quan đến danh dự cả đời của Lâm Viện Trưởng. Ông ta đương nhiên không muốn bị mất mặt nên sẽ chẳng bao giờ để ý đến những chuyện như thế này. Nhắc tới mới nói, anh đã có thể giúp Quả Xác ép đối phương đến mức lộ ra cái nguyên hình trần trụi xấu xí như thế, coi như là đã rất giỏi rồi.
Trâu Úc liếc nhìn sang đứa bé đang nằm trong lòng bảo mẫu, hạ thấp giọng, nói:
- Thắng làm vua, thua làm giặc… Chỉ cần kết quả thành công thì chẳng mấy ai sẽ quan tâm đến quá trình thực hiện nữa. Bây giờ đối với anh mà nói, vấn đề quan trọng là làm thế nào giúp Tiểu Bạch Hoa giành được thắng lợi trong trận đối chiến robot ngày kia.
- Bộ Quốc Phòng đã điều khẩn cấp một viên phi công vương bài khác đến đây…
Hứa Nhạc im lặng một lát rồi nói tiếp:
- Nhưng phi công mà đối phương lựa chọn lại là Lý Cuồng Nhân… Cho nên tôi mới không hiểu nổi bên đó đang suy nghĩ cái gì. Mặc dù Phí Thành Lý Gia từ trước đến giờ luôn được coi là trung lập, nhưng tôi tin chắc rằng nếu như Thai phu nhân thực sự muốn giúp Quả Xác thì nhất định sẽ có thể làm được rất nhiều chuyện khác nữa. Tôi nhớ rõ ràng là Thai Chí Nguyên đã từng nói, Cục Trưởng Cục Hiến Chương vốn là bà con họ hàng xa bảy đời của hắn.
- Điều này tôi cũng không rõ lắm.
Nghe thấy cái tên Lý Cuồng Nhân, giọng nói của Trâu Úc thoáng có chút cảnh giác:
- Anh bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng người phi công vương bài mà cha tôi đã lựa chọn cho các anh có thể lợi hại hơn viên thư ký của anh mà thôi.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Nhạc bước lại gần, cẩn thận quan sát con robot đang được tiến hành kiểm tra sửa chữa. Đám Công Trình Sư của Bộ Công Trình Quả Xác thì mặt mày u ám, ai ai cũng chỉ im lìm tập trung tại vị trí của mình, nhìn chằm chằm vào đám kỹ sư bảo dưỡng của căn cứ địa lắp ráp của Quân đội Liên Bang đang tiến hành làm suy yếu hệ thống hỏa lực và tiến hành lắp đặt hệ thống cảm ứng tín hiệu bên ngoài con robot, cả buổi ánh mắt không chớp lấy một cái. Đã đi đến căn cứ Cựu Nguyệt rồi mà đối phương vẫn còn dùng thủ đoạn ám muội bắt phi công của mình đưa đi, tất cả các Công Trình Sư của Bộ Công Trình Quả Xác đều hiểu việc này có nghĩa là gì. Đương nhiên, bọn họ còn lo rằng đám kỹ sư bảo dưỡng của căn cứ địa này sẽ có thể động chân động tay gì đó với Tiểu Bạch Hoa.
Hứa Nhạc bước ra khỏi khu nhà kho trung tâm, đi vào khu sinh hoạt kiếm tách trà xanh, rồi đứng dựa cửa chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ. Hắn đăm chiêu ngắm cái bề mặt lồi lõm của mặt trăng thê lương mà rung động lòng người bên ngoài những phiến hợp kim mỏng của khu căn cứ, đốt một điếu thuốc chậm rãi hút.
Cứ hết điếu này nối tiếp điếu kia, đến khi hai mép hắn hơi hơi tê, và làn khói thuốc lá đặc quánh khiến hắn phải nheo mắt lại thì hắn mới cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn được đôi chút. Nghĩ lại những câu nói của Bạch Ngọc Lan trước khi bị đưa đi, hai bàn tay hắn khẽ nắm chặt lại.
Cái thanh âm điện tử bằng giọng nữ dịu dàng lại vang lên, thông báo rằng vừa có phi thuyền mới đáp xuống bên ngoài căn cứ địa lắp ráp thiết bị quân dụng. Hứa Nhạc cũng không thèm quan tâm đến. Tổng Thống Tịch Cách cùng Tổng Tham Mưu và các thành viên khác của Hội nghị Liên tịch vào ngày kia đều sẽ có mặt trong Phòng điều khiển, quan sát từ xa cuộc đối chiến robot lần này.
Hai ngày nay, những chiếc phi thuyền vũ trụ cứ bận rộn bay lên đáp xuống từ căn cứ Cựu Nguyệt, hầu hết những chiếc phi thuyền này đều của các Công Trình Sư và đám nhân viên bảo đảm tiếp tế hậu cần.
Mấy phút sau, từ đường hầm nối giữa bãi đáp phi thuyền với khu căn cứ địa bắt đầu vang lên những tiếng bước chân đầy chắc chắn, đều đặn tựa như một một đám binh sĩ đang diễu binh vậy.
Theo phản xạ, Hứa Nhạc quay đầu lại nhìn về phía tiếng những bước chân, nhưng lại bị tòa kiến trúc che khuất mất tầm nhìn. Hắn chỉ nhìn thấy rất nhiều quân nhân và các kỹ sư bảo dưỡng máy móc đều nhất loạt chạy về hướng ấy, khuôn mặt lộ rõ vẻ phấn khích, đứng dạt sang hai bên lối đi.
Xuất hiện đầu tiên trong ánh mắt của hắn là mười mấy vị Giáo sư của Viện Khoa Học Liên Bang. Nhưng hết sức rõ ràng là tiếng bước chân của đám Giáo sư này đều đã bị tiếng bước chân ở đằng sau lấn át đi mất.
Hai mắt Hứa Nhạc hơi hơi híp lại, bưng ly trà nhìn về phía góc quẹo.
Tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên. Tất cả quân nhân trên căn cứ Cựu Nguyệt đều đồng loạt đứng dậy, xếp thành hai hàng chào đón người mới tới.
Dưới sự hộ tống của mấy gã quân nhân, vị Trung Tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử Quân đội Liên Bang dần dần bước ra khỏi miệng căn hầm, bước vào giữa những tiếng vỗ tay rào rào cùng ánh mắt cuồng nhiệt của đám người ở đó, bước vào trong tầm mắt của Hứa Nhạc.
Đối với quân nhân Liên Bang mà nói, truyền nhân của Phí Thành Lý Gia xứng đáng được đón nhận những nghi lễ đón tiếp này. Huống hồ Lý Cuồng Nhân đã dùng những thành tích biến thái của hắn lúc còn ở tiền tuyến Tây Lâm cũng đã đủ chứng minh cho việc trong tương lai hắn cũng sẽ chắc chắn trở thành một nhân vật truyền kỳ trong Liên Bang.
Hứa Nhạc nheo mắt lại nhìn sang bên kia, phát hiện Lý Phong cũng không còn giống một kẻ điên cuồng kiêu ngạo mà hắn đã từng gặp. Gã Trung Tá 16 tuổi ấy đang làm động tác cảm ơn những tiếng vỗ tay của đám quân nhân bốn phía bằng một cử chỉ quân nhân rất phong độ.
Trong sự chú ý cuồng nhiệt của tất cả mọi người, Lý Cuồng Nhân đang chuẩn bị nói điều gì đó, thì đột nhiên cảm nhận thấy phía sau lưng mình có một luồng ánh mắt đang nhìn mình chăm chú. Theo phản xạ, hắn quay đầu nhìn lại và bắt gặp Hứa Nhạc đang đứng đó, lưng dựa vào bức tường, tay bưng tách trà nóng.
Hai mắt Lý Cuồng Nhân thoáng nhíu lại. Một tia khoái chí lóe lên trên khuôn mặt trẻ con của hắn, giống như là một con hổ đói đang hau háu nhìn con mồi ngon lành trước mặt.
Mặc dù việc hắn tham gia vào trận robot đối chiến thí nghiệm lần này đơn giản chỉ là chấp hành quân lệnh từ phía Bộ Quốc Phòng, thế nhưng nếu có thể đập tan con robot của Công ty Cơ khí Quả Xác, khiến cho tên gia hỏa kiêu ngạo này mất mặt một phen, thật sự là động lực lớn nhất của hắn, khiến cho hắn vô cùng khoái chí.
Toàn bộ mấy trăm con người bao gồm các quân nhân và các Nhân viên Kỹ thuật trong khu sinh hoạt đều chú ý đến ánh mắt của vị truyền nhân Phí Thành Lý Gia này. Bọn họ đều rất ngạc nhiên không biết là ai mà có bản lĩnh có thể khiến cho hắn phải thật sự nhìn chăm chú đến như vậy.
Qua những lời bình luận nho nhỏ của một vài người, bọn họ đều đã biết người thanh niên gầy gò đang đứng cạnh tường kia là Chủ quản Kỹ thuật của Bộ Công Trình Quả Xác, chuyên môn phụ trách việc nghiên cứu sửa chữa con robot trong cuộc đối chiến lần này. Lý Phong phất tay ra lệnh cho đám quân nhân phía sau, bước chậm rãi về phía của Hứa Nhạc. Mỗi một bước đi của hắn đều vô cùng vững chắc, đều khiến người khác phải run sợ mười phần.
Thân hình của Hứa Nhạc cũng không thể nói là gầy yếu, chỉ là nếu so sánh với thân hình rắn chắc tràn đầy năng lượng của Lý Phong thì xem ra hắn có chút thanh tú hơn. Hắn cụp mắt xuống, quan sát tách trà trong tay, coi như không hề để ý đến có người đang bước đến phía mình vậy.
- Ta đã từng nói đích thân ta sẽ giết chết ngươi. Chẳng qua thật đáng tiếc, ngươi cũng không biết điều khiển robot. Hơn nữa đây là nhiệm vụ của Quân đội, cho dù ngươi có ở trong con robot đi nữa, ta cũng không thể thực sự giết chết ngươi được.
Lý Phong nói một cách rất nghiêm túc:
- Chẳng qua là một khi ta đã đến đây rồi, thì đám Quả Xác các ngươi cũng không còn bất cứ hy vọng gì nữa. Cho dù con robot Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang có tệ đến mức nào đi nữa thì kết quả cũng vẫn như nhau cả thôi.
Những lời ngạo mạn điên khùng này nếu như thốt ra từ miệng của người khác chỉ khiến người ta cảm thấy hoang đường nực cười. Nhưng với một con người 12 tuổi đã ra tiền tuyến đẫm máu giết địch, điều khiển một con robot M52, biến đám quân Robot Đặc chủng Hoàng gia Quân của Đế Quốc xâm lược thành núi xương biển máu, thì những lời này từ miệng hắn nói ra, lại có vẻ nhất định sẽ trở thành chuyện đương nhiên.
- Phi công ban đầu mà chúng ta lựa chọn là Bạch Ngọc Lan. Mấy tiếng trước đây thôi, anh ta vẫn còn đứng đây, chính miệng hứa với tôi là sẽ hạ gục cậu.
Hứa Nhạc vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
- Nhưng mà cái đám khốn nạn mà cậu đang đại diện đứng ra chiến đấu cho đó, đã cướp đi cái cơ hội hạ gục cậu của anh ta rồi… Đánh khắp Quân đội không địch thủ?
- Nhìn bộ dạng tự tin mười phần như vậy của cậu, đột nhiên tôi cũng muốn đánh cuộc với cậu một trận.
Lý Cuồng Nhân dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn hắn, nói:
- Ngươi nói đi.
- Nếu như bên phía Quả Xác mà thua, thì từ nay về sau bất luận tôi gặp cậu ở đâu đều sẽ quỳ xuống, gọi cậu một tiếng Lý Vô Địch… Còn nếu như cậu mà thua thì trong cả cái vũ trụ này, cậu gặp tôi ở đâu cũng phải tránh chỗ khác, không được làm phiền tôi, đồng thời phải gọi tôi một tiếng Hứa tiểu thúc… Hoặc là cậu có thể gỡ cái tấm môn bài bên ngoài trang viên tại Phí Thành xuống mà tặng tôi.
Chậm rãi nói ra những lời này, nhưng Hứa Nhạc vẫn như trước nhìn chăm chú vào tách trà trên tay mình, giống như là đang nhìn vào những khuôn mặt vô cùng xấu xí của rất nhiều đại nhân vật trong Liên Bang.
Giống như tất cả những tình tiết thường diễn ra trong các bộ phim truyền hình, hai người không cùng chung lập trường thì không có gì để nói với nhau. Hai con người trời sinh đã đối địch, giữa đường cho dù có tình cờ gặp nhau thì ngay cả trong những câu nói nhẹ nhàng nhất cũng có tia lửa văng tung tóe khắp nơi. Lúc này, những diễn viên quần chúng xung quanh đương nhiên chỉ có thể hợp thời dùng sự im lặng và kinh ngạc để diễn tả những cảm xúc phong phú bên trong nội tâm của mình, đặc biệt là cảm giác kinh ngạc khó hiểu đối với trận cá cược này.
Liên Bang có khoảng 100 triệu công dân, Quân Đội Liên Bang cũng phải trên trăm vạn quân nhân, anh hùng trong lịch sử Liên Bang cũng không tài nào đếm hết, nhưng tuyệt đối không ai có thể ngờ nổi, một gã Nhân viên Kỹ thuật gày gò bình thường như thế kia lại dám đứng trước mặt của hậu nhân ngài Quân Thần đại nhân mà nói ra lời muốn phá đi tấm bảng hiệu trước cửa nhà của Phí Thành Lý Gia.
Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân nói chuyện, mặc dù cũng không lớn tiếng, ồn ào thế nhưng cũng không có cố ý tránh né đám đông cuồng nhiệt xung quanh, cho nên toàn bộ nội dung của cuộc cá cược đều được mọi người nghe một cách vô cùng rõ ràng, chính xác. Đây là một sự ngạo mạn thậm chí có chút khoa trương đến thế nào. Phí Thành Lý Gia ngạo mạn, kiêu ngạo còn nguyên nhân lịch sử cùng với cơ sở là sự ủng hộ cuồng nhiệt từ phía nhân dân cùng với Quân đội Liên Bang. Nhưng còn cái tên Chủ quản Kỹ thuật kia thì lấy tư cách gì để ngạo mạn chứ?