Không hề để ý đến những cảm xúc biến thành mãnh liệt trên khuôn mặt non nớt, ngây thơ của Lý Phong, Hứa Nhạc chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, tựa hồ không cảm nhận được sự tức giận ngập trời cùng với sát khí vô cùng vô tận của gã Trung tá thiếu niên 16 tuổi này. Hứa Nhạc chỉ là bình thản nhìn chằm chằm vào hắn, chờ câu trả lời của đối phương nà thôi.
Vào đúng thời điểm này, Thi Thiếu tướng, cấp trên tại khu vực căn cứ Hạm đội vành khuyên này, sau khi được thuộc cấp thông báo, đã vội vàng chạy tới. Ông ta là nhân vật cao cấp nhất của Quân đội Liên Bang trong toàn bộ khu căn cứ Hạm đội này. Tuy là Lý Phong xuất thân danh môn, địa vị trong Quân đội Liên Bang cực cao, thế nhưng trước mắt vị Thiếu tướng này cũng không dám quá mức làm càng, có chút ấm ức, khẽ cúi đầu lui sang một bên.
Thi Thiếu tướng lạnh lùng khẽ hết nhìn chằm chằm Hứa Nhạc lại quay sang nhìn Lý Phong. Ở trong mắt ông ta, Lý Phong không hề nghi ngờ là một gã quân nhân cực kỳ ưu tú. Mặc dù tính cách của hắn có vẻ qua mức cuồng bạo bức nhân., thế nhưng Quân đội Liên Bang chính là những nhân tài giống như hắn. Còn Hứa Nhạc, gã phi công đến từ Công ty Cơ khí Quả Xác, trên đỉnh núi sơn mạch Tạp Kỳ giành được thắng lợi cuối cùng trong trận đối chiến robot, cũng đã thành công giành được sự tôn trọng của đám quân nhân Quân đội Liên Bang. Bất luận kẻ nào trong số hai người này, ông ta cũng không muốn quá mức nghiêm khắc. Nhưng mà tình huống thế này, lại khiến ông ta buộc lòng phải lên tiếng răn dạy mấy câu nghiêm khắc.
Một trận xung đột cứ như vậy mà chấm dứt. Nhưng thực tế cũng chưa thật sự chấm dứt được. Ít nhất là trước khi trở về căn cứ Cựu Nguyệt, hồi đánh cuộc lúc trước cuối cùng cũng phải có một câu trả lời thỏa đáng mới được.
Chiếc phi thuyền vũ trụ quân dụng sớm đã đợi lệnh trên tầng thượng của khu căn cứ vành khuyên. Dưới sự hộ tống của mấy gã quân nhân, Hứa Nhạc và Lý Phong lần lượt đi lên phi thuyền, quay trở về khu căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng của khu căn cứ Cựu Nguyệt. Trải qua mấy tiếng đồng hồ phi hành, chiếc phi thuyền đáp xuống giữa sự chào đón của vô số người đứng bên dưới.
Trong vầng ánh sáng bên dưới phần hành lang tự động, đám quân nhân vừa mới đi ra từ chiếc phi thuyền vũ trụ quân dụng, đã nhận được sự của vô số quân nhân ở đây. Mọi người đang vô cùng bận rộn trong căn cứ Cựu Nguyệt, đều đồng thời tạm dừng tất cả những công việc hiện tại của mình, trên vẻ mặt mang vô số cảm xúc khác nhau đồng loạt đi tới.
Dưới những điều luật bảo mật nghiêm ngặt của Quân đội Liên Bang cùng với Cục Hiến chương liên hợp hạ lệnh, tất cả những người trong căn cứ đã từng tận mặt quan sát cuộc chiến đấu trên đỉnh núi Tạp Kỳ, đều bị nghiêm cấm truyền bá tin tức về sự kiện trong các buổi nghị luận cá nhân của mình. Nhưng mà không được nói cũng không có nghĩa là không được nghĩ đến. Những quân nhân trong căn cứ Cựu Nguyệt, nhìn Lý Phong và Hứa Nhạc đi chính giữa đám quân nhân hộ tống, tâm tình mỗi người một khác. Bọn họ đều biết rõ ràng cuộc đánh cuộc lần này giữa hai người trong cuộc đối chiến robot, nghĩ thầm chẳng lẽ truyền nhân của Quân thần đại nhân thật sự sẽ cúi đầu trước gã Chủ quản Kỹ thuật gầy yếu kia sao?
Khi đi đến phần cuối cùng của hành lang tự động, đi vào căn cứ Cựu Nguyệt, hai bên liền đi về hai phía khác nhau. Đúng là lúc này, đúng là lúc này Lý Cuồng Nhân đột nhiên dừng bước lại.
Hứa Nhạc lúc này cũng dừng bước lại, quay đầu về phía thân hình khôi ngô cường tráng của gã Trung tá thiếu niên, cũng không nói tiếng nào.
Lý Phong chậm rãi xoay người lại, trầm mặc một lúc thật lâu sau, mới mạnh mẽ hít một hơi thật sâu, dùng thanh âm bình thường mà nói:
- Hứa tiểu thúc, hy vọng trong tương lai sẽ có ngày gặp lại…
Hứa Nhạc thoáng sửng sốt 1 chút, sau đó nở nụ cười. Nụ cười của hắn đặc biệt sáng lạng, ánh mắt híp lại, nhìn qua giống như hai mặt trăng lưỡi liềm vậy, mở miệng nói:
- Mỗi lần gặp nhau cậu phải gọi tôi một tiếng tiểu thúc. Tôi nghĩ chắc là cậu cũng không muốn thật sự muốn gặp lại tôi nhiều lần nữa đâu…
Tất cả mọi người trong đại sảnh căn cứ Cựu Nguyệt, từ nãy đến giờ cũng đều giữ một không khí trầm mặc, ngưng đọng đến mức hít thở không thông. Lúc này bọn họ nghe được hai câu nói kia, cũng không cách nào có thể kiềm chế được những cảm xúc phức tạp trong lòng mình nữa, ồ lên một tiếng kinh ngạc. Đám quân nhân đứng chờ đợi nãy giờ, lúc này cũng không phải là xoay sang nghị luận với người xung quanh mình, mà là thở dài một cách thất vọng cùng với bất đắc dĩ.
Đám quân nhân hộ tống hai người bọn họ từ căn cứ vành khuyên của hạm đội Liên Bang đến đây cũng không biết phải nói gì…
…
Đến gặp mặt Chu Ngọc, Hứa Nhạc mới biết được công tác bảo mật thông tin đối với cuộc đối chiến robot lần này của Quân đội Liên Bang được thực hiện tốt đến mức nào. Tất cả các hình ảnh tư liệu ghi chép lại trên đỉnh núi sơn mạch Tạp Kỳ toàn bộ đều được niêm phong lại, cất vào kho lưu trữ của Quân đội Liên Bang. Ngoại trừ một số quân nhân ít ỏi bên trong hai khu căn cứ trên Cựu Nguyệt ra, ngay cả những người trong tổ kỹ thuật của Công ty Cơ khí Quả Xác, mãi cho đến lúc này cũng không hề biết được gã phi công điều khiển con robot Tiểu Bạch Hoa lúc trước đến tột cùng là ai cả. Hứa Nhạc ban đầu còn cho rằng việc giữ bí mật lần này chủ yếu là do Quân đội Liên Bang muốn giữ gìn ánh sáng chói lọi của vị Quân thần đại nhân ở Phí thành kia. Nhưng mà hắn không ngờ ngay cả thân phận của mình cũng được giữ bí mật. Sau khi suy xét lại cẩn thận, hắn mới phát hiện ra, đại khái đây là một số việc do phía bên phu nhân thực hiện.
Chỉ là phu nhân vì nguyên nhân gì mà phải làm như vậy? Hứa Nhạc suy nghĩ thật lâu về vấn đề này, cũng không có cách nào đoán ra được.
Tổ hỗ trợ kỹ thuật của Công ty Cơ khí Quả Xác vào ba ngày trước đây cũng đã rời khỏi khu vực trung tâm của căn cứ mà quay trở về tinh cầu S1 rồi. Chiếc phi thuyền vũ trụ chuyên dành riêng cho Tổng giám đốc của Công ty Cơ khí Quả Xác lúc này vẫn còn được để lại trên căn cứ Cựu Nguyệt, phụ trách việc đón Hứa Nhạc quay trở về mặt đất. Sự đãi ngộ đặc biệt cùng với vinh quang đặc thù này, đủ để chứng minh thắng lợi của cuộc đối chiến robot thí nghiệm lần này, đối với Công ty Cơ khí Quả Xác mà nói, là có ý nghĩa quan trọng đến thế nào.
Bên trong khoang hành khách rộng lớn của chiếc phi thuyền vũ trụ, bởi vì cũng chỉ có hai người ngồi trong đó, nên có vẻ vô cùng rộng lớn và trống trải. Nhìn thấy hình ảnh của Cựu Nguyệt ngày càng trở nên nhỏ dần ở phía sau. Hứa Nhạc chợt nghĩ về cuộc hành trình kinh tâm động phách mấy ngày hôm nay, không kềm được trong lòng thoáng có chút lay động. Một gã tiểu nhân vật đứng giữa một đám đại nhân vật của Liên Bang mà nói chuyện đạo lý, hơn nữa còn nói chuyện một cách trực tiếp, thống khoái đến như vậy, thật đúng là một chuyện vô cùng phiền toái. Vì vậy cho nên hắn cũng không muốn nghĩ đến những phiền toái có thể xảy ra sau những chuyện này.
Nhân viên phục vụ sau khi mang rượu đến cho hai người, liền lui ra ngoài. Chu Ngọc bưng ly rượu thủy tinh trong tay lên, nhẹ nhàng mà hớp một ngụm, sau đó mở miệng cười nhạt, nói:
- Bây giờ nghĩ lại, ngày đó để cho cậu thay thế tôi điều khiển robot, quả là một quyết định sáng suốt. Nếu như lúc đó người điều khiển con robot Tiểu Bạch Hoa là tôi, nói không chừng còn chưa kịp chạy lên đỉnh núi sơn mạch Tạp Kỳ, tôi đã bị đánh bại rồi.
Chu Ngọc lúc trước cũng được phân công ở lại căn cứ Cựu Nguyệt để đón Hứa Nhạc. Hứa Nhạc nhìn thấy biểu tình phức tạp của gã phi công vương bài này, đột nhiên nghĩ lại cảnh hôm đó Bạch Ngọc Lam bị Cục Hiến chương mạnh mẽ bắt đi… Đối với những gã phi công vĩ đại như Chu Ngọc và Bạch Ngọc Lan mà nói, bỏ lỡ cơ hội điều khiển con robot thế hệ mới của Liên Bang trong trận đối chiến thực tế đầu tiên, thật là một sự tiếc nuối khó có thể bù đắp lại trong suốt cả cuộc đời của bọn họ.
Chu Ngọc tựa hồ đoán ra được trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, một hơi uống cạn rượu trong cái ly thủy tinh, khẽ mỉm cười nói:
- Đúng là lúc đầu tôi có chút hơi tiếc nuối. Nhưng mà sau đó khi nhìn thấy tình hình chiến đấu của hai người, trong lòng tôi liền không còn chút nào cái cảm giác đó nữa.
Hắn nhìn Hứa Nhạc, khuôn mặt có chút cảm khái lắc lắc đầu:
- Năm trước khi còn ở đại học Lệ Hoa, lúc anh điều khiển con robot mô hình, rõ ràng là anh chỉ vừa mới tiếp xúc chưa được bao lâu… Hiện tại mới có hơn nửa năm mà thôi… Phải biết rằng Lý Cuồng Nhân điều khiển con robot Tử Hải, thật sự là quá mức khủng bố, không thể nào tưởng tưởng nổi. Vậy mà anh lại có thể mạnh mẽ chống đỡ đến cùng như vậy. Tôi thật sự không thể nào hiểu nổi…
- Có lẽ vận khí của tôi tốt một chút…
Hứa Nhạc mỉm cười, khẽ nhún vai một cái. Kỳ thật trong lòng, hắn cũng hiểu được rõ ràng, sở dĩ trên đỉnh núi sơn mạch Tạp Kỳ mình có thể chống đỡ được lâu như thế, là bởi vì mười tư thế mà Phong Dư đại thúc đã dạy hắn cho hắn từ nhỏ, mơ hồ như có thể khắc chế phong cách chiến đấu của Phí thành Lý gia. Trình độ điều khiển robot của hắn và Lý Phong còn chênh lệch một quãng vô cùng lớn, thế nhưng sự tương khắc mạnh mẽ trong phong cách chiến đấu thế này, lại tạo thành những tác dụng vô cùng lớn.
Phong Dư đại thúc, thật đúng là giống như đang đóng trong một vai diễn cực kỳ bí ẩn trong các bộ phim truyền hình vậy. Chờ sai khi cuộc tổng Tuyển cử Tổng thống Liên Bang kết thúc, kết quả được ổn định thật sự, xem ra mình cũng lên chạy đến Phí thành một chuyến xem sao. Chẳng qua đến lúc đó không biết mình có còn sống hay không? Hứa Nhạc nheo cặp mắt lại, bắt chước phong cách uống rượu của Thi Thanh Hải, chậm rãi uống từng chút một ly rượu trong tay mình, để thứ nước cay xè kia chảy chậm chậm qua đầu lưỡi, kích phát một dư vị thanh thuần mãnh liệt trong cổ họng mình.
Cái valy màu đen nặng nề lúc này đã yên vị bên cạnh chân hắn. Nghe Chu Ngọc nói lại, phía bên Trầm thư ký đã tiến hành liên hệ với Cục Hiến chương. Hứa Nhạc biết rõ, trong Liên Bang nếu có người nào có khả năng ảnh hưởng đối với nội bộ của Cục Hiến chương, đại khái cũng chỉ có mình vị phu nhân kia. Trong lòng hắn nhất thời thả lỏng lại, cũng không quá mức lo lắng về vấn đề của Bạch Ngọc Lan nữa.
…..
Đối với những công dân bình thường của Liên Bang, cái cơ cấu nằm ở cuối con đường cụt của đường cao tốc trên quốc lộ tại tinh cầu S1 của thủ đô Tinh Quyển, hoàn toàn không có bất cứ liên hệ gì với cơ cấu của Liên Bang. Mà cái hệ thống máy móc khổng lồ nằm sâu trong lòng đất kia, cùng với trong vũ trụ xa xôi sâu thẳm, còn vô số những vệ tinh điện tử khổng lồ, đem cái máy tính Trung Ương kia cùng với mỗi tấc đất trong Liên Bang, hoàn toàn cột chặt lại làm một, không hề tác rời.
Cục Hiến chương Liên Bang, từ nhiều năm trước đây, còn có một cái tên khác, gọi là Cục Hiến chương Hoàng Gia. Trên thực tế, đây chính là cái cơ cấu quan trọng nhất trong Liên Bang. Bất luận nó có tên gì nữa, thì nguyên tắc cơ bản đầu tiên nhất của nó, chính là trung thành tuyệt đối với văn bản Đệ nhất Hiến chương dài tổng cộng bảy mươi vạn chữ kia, kế tiếp sau đó mới là trung thành với Hoàng đế bệ hạ năm xưa, hoặc là Chính phủ Liên Bang.
Bất luận là tổng thống tiên sinh, Ủy ban quản lý Liên Bang, hoặc là cơ cấu khổng lồ của Thất đại gia tộc ẩn giấu phía sau bức màn đen chính trị kia, đều không thể nào khiến cho bất cứ quan chức nào của Cục Hiến chương có thể thay đổi sắc mặt. Thế nhưng bọn họ dù sao cũng là những con người bằng xương bằng thịt, đều sinh hoạt trong xã hội Liên Bang. Mà hễ là người thì nhất định phải có ăn uống, vui chơi giải trí, liền có giao tiếp với mọi người, liền có những vấn đề liên quan đến những lợi ích cá nhân, tự nhiên cũng liền có phát sinh những chuyện tình vi phạm nguyên tắc của Đệ nhất Hiến chương…
- Đây là những báo cáo điều tra của lão già kia…
Vị Trợ Lý Cục trưởng trung niên, đỉnh đầu có đã có chút hoa dâm, đi vào văn phòng Cục trưởng, nói với vị lão nhân đang ngồi sau bàn làm việc:
- Cục trưởng, có cần xem qua một chút hay không?
- Cuộc đối chiến robot thế hệ mới của Liên Bang, hắn chạy đến căn cứ Cựu Nguyệt làm cái gì? Không ngờ còn đem quyền hạn của mình vươn ra đến cái nơi xa xôi đó nữa. Lợi gia đến tột cùng đã cho hắn bao nhiêu lợi ích, khiến cho lá gan của hắn lớn đến mức đó cơ chứ?
Cục trưởng già của Cục Hiến chương Liên Bang, hai tay chống lên một cây quải trượng hình dáng kỳ lạ, trầm giọng nói:
- Chuyện những hồ sơ mà lão già kia điều tra đưa cho Cục Điều tra Liên Bang, để họ mời hắn về uống trà một phen đi. Tiện tay thả cái gã lính đánh thuê kia ra luôn. Tòa án Quân sự Liên Bang còn chưa có tuyên án hắn, chúng ta nhiều chuyện can thiệp làm gì?
- Vâng…
Trợ lý Cục trưởng thu hồi hồ sơ vụ án, nhưng cũng không có xoay người rời đi, mà biểu tình ngưng trọng nói:
- Tối ngày hôm qua, Máy tính chủ Trung ương tự động đưa ra một bản phân tích báo cáo đặc biệt. Nội dung bên trong bản báo cáo đó hiện thời chỉ có một mình tôi đọc qua mà thôi. Bởi vì sự tình quan hệ trọng đại, cho nên tôi cũng chưa có hạ quyền hạn bắt đầu kiểm tra.
Lão cục trưởng thoáng có chút nheo mắt lại, cũng không biết người kế thừa mà bản thân mình đích thân bồi dưỡng suốt mấy năm nay, lại vì cái bản báo cáo phân tích gì của Máy tính chủ Trung ương kia dọa cho khiếp sợ đến như thế, không ngờ dùng cách nói chuyện văn hóa công sở như vậy nói với mình, cũng không xưng hô lão già kia như bình thường nữa.
Bàn tay phải có chút hơi hơi run rẩy của ông ta khẽ rời khỏi cây quái trượng kỳ lạ, nhẹ nhàng gõ mấy cái trên bàn phím bên phải bàn làm việc… Trên màn hình máy tính phía trước mặt ông ta thoáng chớp động vài cái, sau đó xuất hiện trước mặt ông ta, chính là phân tích báo cáo, do cái Máy tính trung tâm của Liên bang sau khi tiến hành phân tích tự động một số thông tin nào đó, tự động phát sinh ra báo cáo, xin cấp quyền hạn tiến hành điều tra chi tiết.
Lão Cục trưởng nheo mắt lại nhìn thật lâu vào bản báo cáo, mãi cũng không nói lời nào. Tuy rằng Cục Hiến chương trên danh nghĩa là tồn tại độc lập với chính phủ Liên Bang, thế nhưng cơ cấu tổ chức cùng với nhân viên công tác của Cục Hiến chương kỳ thật cũng là một bộ phận trực thuộc Chính phủ Liên Bang. Đối tượng hướng đến của bản báo cáo phân tích mà Máy tính chủ Trung ương đưa ra này, mục tiêu hoài nghi của nó, thật sự có chút quá mức đặc thù, vì vậy cho nên ông ta cũng không thật sự không thể nào lập tức đưa ra quyết định được…
- Vị Nghị Viện này hiện tại đang đứng trên vị trí đỉnh cao chính trị, hơn nữa những điểm đáng ngờ ghi trên bản phân tích báo cáo này thật sự cũng quá mức mơ hồ, cách thức hoài nghi cùng chứng cứ đưa ra cũng không rõ ràng cho lắm, làm sao có thể tra xét cơ chứ?
Chương 199 : Mặc dù sợ hãi, nhưng cũng có may mắn (3)
- Nếu như cái đám lão đại ủng hộ hắn ta trong Ủy ban Quản lý Liên Bang mà biết được chúng ta đang điều tra hắn, không chừng sẽ dùng cái tội danh làm chia rẽ sự đoàn kết của công dân Liên Bang, mà cắt đi kinh phí hoạt động năm tới của chúng ta…
Trợ lý Cục trưởng lắc lắc đầu, nói:
- Tôi cũng hiểu được bên trong phân tích báo cáo này có vấn đề… Theo lý mà nói, Máy tính chủ Trugn ương từ trước đến nay cũng đều theo dõi chặt chẽ quá trình Tổng tuyển cử, thế nhưng đến bây giờ cũng chưa từng nghe nói nó sẽ theo dõi quá mức nghiêm ngặt đối với những ứng cử viên tham gia tranh cử chức vụ Tồng thống Liên Bang bao giờ…
Ông ta cau mày một lát, sau đó tiếp tục nói:
- Trong chuyện này nhất định có chút gì cổ quái…
Lão Cục trưởng trầm mặc một lúc thật lâu sau mới nói:
- Một khi lão già kia đã đích thân đưa ra yêu cầu quyền hạn tiếp tục tiến hành điều tra, vậy thì cũng nên tiến hành điều tra một chút đi. Chẳng qua tôi đoán chừng cũng không thể nào điều tra được manh mối gì. Mà cho dù có thể điều tra ra được vị Nghị Viên kia có vấn đề gì đó, kỳ thật cũng không có tác dụng gì cả.
Vị lão nhân kia trào phúng nói:
- Từ vô số năm trước, đám tổ tông vô dụng của ta đã từng nói qua, có một số người cũng không thể nào đụng tới được… Kỳ thật cục diện hiện tại cũng không khác biệt bao nhiêu… Cậu cấp cho lão già kia một cái quyền hạn điều tra đi, để cho hắn tự mình tạo ra sức ép đối với bản thân mình. Cái lão già kia, xem ra cũng đã nhàm chán quá lâu rồi, để cho hắn tung hoành một trận cũng không phải chuyện gì xấu…
Sau khi thoáng lầm bầm nói xong mấy lời đó, Lão Cục trưởng mới thoáng run rẩy đứng dậy, chầm chầm bước ra ngoài cửa phòng. Thứ trong tay ông ta đang cầm cũng không phải là một quái trượng bình thường, mà là một cây gậy đánh golf.
…..
Cục Hiến chương quyết định sẽ không cho phép thế lực nào trong Liên Bang ảnh hưởng đến quyền lực của mình, vì thế cho nên cái gã quan chức cao cấp của Cục Hiến chương lúc trước chạy đến căn cứ Cựu Nguyệt kia, còn chưa kịp hưởng thụ những khoản tiền về Thiết toán Lợi gia tặng cho ông ta, cùng với tòa trang viên lớn tại vùng Tinh vực Bách Mộ Đại, liền đã bị Cục Hiến chương thông báo cho Cục Điều tra Liên Bang, mời lên tinh cầu S2 mà uống trà.
Cục trưởng và Trợ lý Cục trưởng Cục Hiến chương cũng không thể hiểu nào hiểu nổi, vì sao máy tính chủ Trung ương của Liên Bang vì cái gì đột nhiên lại tự động phát sinh báo cáo phân tích đối với cuộc Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang như vậy. Kỳ thực là ngay cả cái cỗ Máy tính Trung ương kia, bản thân nó có lẽ cũng không hiểu rõ vì sao mình lại làm như vậy. Cái sự tồn tại trải qua không biết bao nhiêu năm trời trường tồn, sự kết tinh của trí tuệ không biết bao nhiêu thế hệ nhân loại này, kỳ thật chỉ là một cỗ máy móc mà thôi… Nó chỉ biết dựa theo những trình tự sắp xếp hỗn độn cũng với những trình tự chứng cứ, những danh sách chỉ định, tiến hành thu thập tin tức… Sau đó mới tiến hành chủ động liên hệ với mục tiêu đã định trước, xác nhận lại sự an toàn của mục tiêu, xác nhận quyền hạn mệnh lệnh của mục tiêu… sau đó tiến hành những mệnh lệnh mà mục tiêu đưa ra…
…..
Trong chiếc phi thuyền đang bay từ căn cứ Cựu Nguyệt trở về tinh cầu S1 của thủ đô Tinh Quyển, Hứa Nhạc đột nhiên giật mình tỉnh giấc, đưa tay lau đi tầng mồ hôi lạnh trên trán mình, thế nhưng nỗi khiếp sợ trong lòng hắn vẫn còn chưa tiêu tan đi, nằm trong lòng hắn như những mảnh băng phiến, khiến cho người ta cảm thấy lạnh cả người.
Vào thời khắc này, cuộc chiến giành tiêu chuẩn robot thế hệ mới của Liên Bang cũng đã đạt được thắng lợi, thanh danh của Lâm Viễn Hồ đã hoàn toàn sụp đổ thành một đống hỗn độn, giáo sư Trầm Lão nằm trong lòng đất cũng được an ủi, Lý Cuồng Nhân biến thành cháu của mình… Tất cả những chuyện người khác vô cùng kích động, lại đều không khiến hắn thấy vui vẻ chút nào.
Cũng giống như trên cuộc hành trình từ mặt trái của Cựu Nguyệt trở về khu căn cứ lắp ráp thiết Bộ Quốc phòng vậy, Hứa Nhạc một lần ngủ thiếp đi trên cuộc hành trình. Hơn nữa hắn lại một lần nữa nằm mơ, lại một lần nữa ở trong giấc mộng không ngừng nghĩ đến vị Nghị Viện Mạch Đức Lâm bề ngoài đáng kính kia… Chỉ có điều là, phần cuối giấc mộng của hắn lại một lần nữa biến thành thứ mà hắn khiếp sợ nhất, giấc mộng màu đen.
Cái sự tồn tại đáng sợ tự xưng là lão già kia trong giấc mộng màu đen đó lại một lần nữa xuất hiện, lần này cũng không có đưa ra yêu cầu xác nhận chủ động liên hệ với hắn nữa, mà là liền theo cái con đường lần trước hắn đã mở sẵn, bắt đầu tiến hành đối thoại với hắn.
Ở bên trong giấc mộng kia, cái lão già đó muốn minh làm cái gì, hay là muốn hỏi mình chuyện gì đó? Hứa Nhạc há mồm không ngừng hít thở mãnh liệt, cặp mắt thể hiện rõ ràng vẻ kinh sợ. Lần này thật sự là hắn đang nằm mơ, cũng không giống như lần trước trong phòng thí nghiệm. Lúc đó hắn chính là đang trong trạng thái tỉnh táo. Lần này hắn có chút không nhớ rõ ràng những chuyện mình đã trao đổi trong giấc mơ màu đen kia.
Ban ngày suy nghĩ chuyện gì, ban đêm liền nằm mơ thấy chuyện đó. Hứa Nhạc trong lòng im lặng tự hỏi, thầm nghĩ chuyện mà mình mong muốn nhất hiện tại, đương nhiên chính là đem gã Nghị viên Mạch Đức Lâm kia giẫm chân lên mặt đất, cũng giống như mấy ngày hôm trước hắn đẫ giẫm lên Viện trưởng Lâm Viễn Hồ của Viện Khoa học Liên Bang vậy.
Thanh âm điện tử giọng nữ ôn hòa nhẹ nhàng vang lên trong khoang thuyền, yêu cầu hai gã hành khách ngồi trong khoang thuyền chú ý, phi thuyền vũ trụ sắp sửa xuyên qua tầng khí quyển của tinh cầu S1, yêu cầu mọi người mang dây an toàn vào, cùng với không được uống rượu. Thanh âm đó đánh thức Hứa Nhạc bừng tỉnh lại. Hắn theo bản năng quay lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy hình ảnh tinh cầu S1 xinh đẹp đang ngày càng trở lên gần hơn, cùng với tầng khí quyển mong manh bên ngoài, nhìn giống như là một lớp da thịt mềm mại bảo vệ bên ngoài tinh cầu này vậy.
Bên ngoài tầng khí quyển bao gồm các lớp khí màu trắng nhạt này, vô số các loại vệ tinh nhân tạo cùng với thiết bị vũ trụ của nhân loại phiêu phù ở trên đó, trên tầng cao của tinh cầu, giống như những đống cỏ khô bên trong một ruộng lúa mạch khổng lồ vậy. Những vệ tinh nhân tạo được sơn phết những màu sắc đen thẫm cực kỳ không khiến người ta chú ý này, duy trì hoạt động bằng pin năng lượng Tĩnh Nông cao cấp, tựa hồ những vệ tinh nhân tạo này có thể sẽ vĩnh viễn phi hành khắp nơi trong cái vũ trụ bao la này.
Đây là một bộ phận điện tử duy trì hệ thống mạng lưới inte của Liên Bang, là một bộ phận hỗ trợ cho quang huy của Đệ nhất Hiến chương, hay đây là ánh mắt của cái lão già thần bí kia?
Chu Ngọc chú ý tới sắc mặt có chút nhợt nhạt của Hứa Nhạc, trên trán lại cón chảy mồ hôi lạnh, thoáng cau mày hỏi:
- Gặp ác mộng à?
Ngay sau đó hắn liền mỉm cười nói:
- Tôi cũng biết thế tấn công của con robot Tử Hải vào thời khắc cuối cùng là vô cùng khủng bố. Nhưng chung qui anh cũng đã thắng rồi mà.
Hứa Nhạc híp mắt lại nhìn những vệ tinh rải rác khắp nơi bên ngoài cửa sổ, lắc lắc đầu trả lời:
- Không… Trong vũ trụ này có nhiều thứ còn đáng sợ hơn so với Lý Cuồng Nhân nhiều lắm.