Gian Khách

Chương 5: Q.4 - Chương 5: Mấy ngày hưởng thụ của vị Thánh (Thượng)




Tinh cầu Cách Phản Tinh, một cái tinh cầu hành chính cấp hai hoàn toàn không chút bắt mắt bên trong lãnh thổ quốc gia khổng lồ của Đế Quốc. Nhờ vào hai đạo chiếu chỉ đặc biệt đến từ tinh cầu Thiên Kinh Tinh mấy năm trước truyền xuống, cho nên dần dần trở nên bất đồng với trước đây. Các biệt khu du lịch của Đế Quốc dần dần mọc lên như nấm sau mưa, các đại cự đầu trong giới thương nhân, các nhà đầu tư của Bộ Tài Chính, bắt đầu khoa trương trút tiền đầu tư xuống. Vô số các quý tộc cùng với các phu thương tiến đến không ngừng đầu tư. Hơn nữa Hoàng đế Bệ hạ lại đặc biệt lựa chọn nơi này làm địa điểm đầu tiên tiến hành thí điểm công tác giáo dục chủng tộc, nên đã hạ mệnh lệnh đặc biệt nghiêm khắc, khiến cho khỏa tinh cầu này biến thành trung tâm của dân chúng Đế Quốc sau khi trà dư tửu hậu không ngừng nghị luận.

Để có thể trở thành một đặc khu du lịch nổi tiếng, tiếp nhận được nguồn tài phú khổng lồ mà các quý tộc phú thương khẳng khái mạnh mẽ thay mặt Hoàng đế Bệ hạ tiến hành xây dựng, Cách Phản Tinh tự nhiên sẽ có được một tràng phong cảnh tuyệt đối duyên dáng xinh đẹp. Bất luận là những luồng xích lăng đồ sộ ở khu vực Tây bán cầu, hay là những vụ chướng bốc lên tràn ngập trên khắp các đỉnh núi cao, những tầng thạch phong cao vút chỉ thẳng lên trên bầu trời của khu vực Sơn mạch Hoàng Thạch Cơ, cũng đều là những phong cảnh xinh đẹp khó có thể nói nên lời, đầy đủ mà chứng minh bản lĩnh điêu khắc giống hệt quỷ thần của tự nhiên kỳ diệu.

Trên tinh cầu Cách Phản Tinh còn có một khu vực phong cảnh xinh đẹp đến tuyệt vời, đó chính là một khu vực cánh đồng dâu đỏ trải dài bát ngát trong khuôn viên một cánh đồng rộng lớn như một đại thảo nguyên. Nguyên một khu vực thảm thực vật dây đỏ trải dài đến hơn hàng vạn km vuông, bị người khác phân cách thành vô số các khu vực vuông vức khác nhau. Mỗi lần có một luồng gió thổi quét qua, những ngọn dâu lại rung động sàn sạt có thể nói xinh đẹp chấn động lòng người, còn nếu như là đi vào đó lúc ban đêm, thì lại là một mảnh thanh u vô tận.

Cây dâu cùng với loại ấu trùng côn trùng hình dạng giống như một loại sâu nào đó chuyên sinh sản bên cạnh những cây dâu này, vốn dĩ chính là một trong những đặc sản nổi tiếng nhất của khỏa tinh cầu này, ngoại trừ các phong cảnh tự nhiên hùng vĩ cùng với các khu du lịch nghỉ mát cao cấp. Rất nhiều năm trước đây, cư dân Đế Quốc đã phát hiện ra, cái loại tơ mỏng manh do loại ấu trùng dạng sâu này phun ra, đem dệt lại, thành một loại vải dệt, chính là loại xa xí phẩm mà các quý tộc cực kỳ ưa chuộng. Mà vô cùng kỳ diệu chính là, ngoại trừ Cách Phản Tinh ra, vô số hành tinh khác trên lãnh thổ Đế Quốc thế nhưng lại không tìm ra bất cứ hoàn cảnh nào khác có thể hoàn toàn thích hợp cho loại ấu trùng nhỏ bé mềm mại đáng yêu này sinh sống được.

Những loại tơ lụa dị thường sang quý kia, trong một lần xung đụng mãnh liệt giữa hai thế lực ở hai đầu vũ trụ đã tiến nhập vào Liên Bang. Mấy chục năm trôi qua, cũng chỉ có duy nhất một loại hàng hóa có tư cách cùng với các chiến sĩ của Doanh đoàn Robot Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc mạo hiểm nhập cư trái phép tiến vào Bách Mộ Đại, đó chính là tơ lụa.

Đế Quốc bằng vào loại công tác buôn lậu như thế này, đã từ bên phái Bách Mộ Đại cùng với thượng tầng Liên Bang, đã cướp lấy một lượng lớn tài phú từ phía đối phương. Tuy rằng mấy cái tài phú này còn xa cũng không đủ để bù đắp chi phí chi tiêu nào đó bên phía Đế Quốc, nhưng mà có lẽ là bởi vì căn cứ vào một loại suy nghĩ mang tính chất trẻ con về mặt cảm xúc nào đó: Chúng ta có, các người không có. Các ngường cần phải chờ đợi chúng ta cung cấp, như vậy chúng ta so với các người còn ưu việt hơn nhiều. Hoàng thất Đế Quốc mãi vẫn dung túng, thậm chí là còn mạnh mẽ ủng hộ việc buôn lậu tơ lụa này.

Bên phía Liên Bang đã từng thử nghiệm rất nhiều, đã giành được thắng lợi trong cái hồi tranh chấp mang tính trẻ con như thế này. Nhưng mà cái đạo Luật Bảo vệ Động vật Hoang dã cực kỳ khắc nghiệt kia cùng với những gã quan viên của Cục HTD, khi xuất hiện ở các nơi công cộng thì luôn mang trên mặt một cái mặt nạ thiết diện vô tư, đã ngăn cản ngành Sinh vật học của Liên Bang. Họ không thể nào chấp nhận được chuyện trồng cây dâu đỏ, sau đó lại dùng nước nóng đi luộc cái loại ấu trùng dạng sâu nhỏ bé nhằm để lấy ra cái loại tơ nhỏ bé màu trắng kia…

Viện Khoa Học Liên Bang cũng đã từng thử nghiệp sử dụng các phương pháp sinh vật học, tiến hành tái tạo nên loại tơ này. Nhưng mà không có sự ủng hộ về mặt kỹ thuật trên phương diện cấu trúc protein sinh vật từ bên phía Cục Hiến Chương, bọn họ phát hiện muốn thử nghiệm phương pháp này, cần phải tiêu tốn một lượng tiền của vô cùng lớn, vì thế đành phải khổ sở ngưng lại cái kế hoạch này, tiếp tục từ bên phía Bách Mộ Đại mua lậu các loại tơ lụa nội y, tơ lụa gấm, tơ lụa cao cấp… Hết thảy các loại tơ lụa này cuối cùng cũng chỉ có thể phục vụ cho những tầng lớp cao cấp bên trong Liên Bang mà thôi.

Hai cái gã du khách trẻ tuổi dáng người hơi chút gầy yếu, chậm rãi di chuyển trên một con đường ở khu Nam của Thực Nam Châu trên Cách Phản Tinh. Trên người bọn họ chính là mặc một loại y phục làm bằng loại tơ lụa đặc sản, cũng không phải là dễ dàng kiếm được, so sánh với y phục của các cư dân tại bản địa, cũng rất dễ dàng lộ ra ngoài cái thân phận du khách ở nơi này. Chẳng qua mấy năm gần đây, những du khách xuất hiện ở trên tinh cầu Cách Phản Tinh này quả thật nhiều lắm, hơn nữa hai người du khách này, khuôn mặt thật sự quá mức bình thường, cho nên rất khó khiến cho người khác phải chú ý.

Ngoại trừ có hơn một trăm gã quân nhân chuyên nghiệp có tố chất huấn luyện cực kỳ cao đang chia ra, di chuyển xung quanh bọn họ ở bốn phía trên quảng trường này. Đám quân nhân sĩ quan phụ trách công tác bí mật bảo vệ an toàn này, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, chú ý theo mỗi một hành động của hai người du khách, cảnh giác quan sát mỗi một cử động của mỗi một cành cây ngọn cỏ lay động ở bốn phía.

Hai gã du khách trẻ tuổi này, thoạt nhìn qua cũng không giống như là hai người bạn tốt tri giao cùng nhau đi du lịch khắp nơi. Bởi vì một người trong số đó lúc nào cũng luôn khó chịu ho khan không ngừng, trong cặp mắt ti hí thỉnh thoảng còn tươm ra một ít tia nước mắt. Người kia vẫn chẳng hề có ý thân thiết lo lắng gì cả, vẫn như trước lạnh lùng bước đi ở phía trước, trong cặp mắt khẽ nheo lại vẫn toát ra hàn ý mười phần.

Hứa Nhạc cảm thấy bên trong buồng phổi của mình toàn bộ đều là những luồng sương khói nóng bỏng cùng cực, bên trong khí quản luôn là những cục đá sỏi đã bị nung nóng đỏ rực nằm trong đó, ho khan dị thường vất vả, phi thường khó chịu. Hắn ngồi xổm lên trên mặt đất, dồn dập hô hấp trong khoảng thời gian cực dài, rốt cuộc mới có thể bình ổn được chỗ đau đớn bên trong bụng ngực của mình, cố gắng đứng thẳng người dậy.

Hai vết thương lớn trên vai của hắn đã tạm thời được cầm máu lại. Bên trng thân thể, cỗ lực lượng thần bí nóng bỏng cổ quái kia đã bị gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi kia phong bế lại rồi, hơn nữa lại còn trải qua sự tra tấn không lúc nào ngừng nghỉ, ngăn cản hắn vận hành luồng lực lượng thần bí kia để mà chữa trị thân thể. Giống hệt như là có một khối cự thạch khổng lồ đang chậm rãi luân chuyển vậy, càng không ngừng nghiền nát, như là muốn đem mỗi một tia hy vọng xuất hiện trong đầu hắn mạnh mẽ nghiền nát.

Vô cùng kỳ quái chính là, sau khi rời khỏi chiếc phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi của Hoàng gia kia, đi xuống khỏa tinh cầu Đế Quốc lạ lẫm này, hắn vẫn như cũ không có chết, cũng không có bị quẳng vào bên trong căn nhà ngục tăm tối không thấy ánh mặt trời. Ngược lại… Hắn đã thoát ly khỏi hình phạt thủy hình tàn khốc khiến cho người khác sống không bằng chết, bắt đầu bị gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi kia dắt theo, ở trên khỏa tinh cầu xinh đẹp này không ngừng đi lại khắp nơi thưởng ngoạn phong cảnh.

Chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, hắn đứng ở trên chiếc phi thuyền hạng nhẹ, quan sát những đường xích lăng đồ sộ ở phía Tây bán cầu. Những luồng thủy triều cao gần hơn trăm thước, màu sắc nồng đậm giống hệt như là những luồng máu tươi vậy, giống hệt như là một khỏa trái tim đỏ rực cứng rắn đang không ngừng nhô lên hạ xuống vậy. Hắn đeo trên người các dụng cụ hô hấp chuyên dụng của bên phía Đế Quốc, ở bên trong những luồng sương khói lơ lửng khắp nơi bên trong một sơn cốc cao bút, gian nan leo lên suốt một ngày một đêm, mới có thể xuyên thấu hết sương mù, đứng ở trên đỉnh núi chứng kiến được tia sáng mặt trời buổi sớm. Những luồng sương mai ẩm ướt lành lạnh buổi sáng sớm thổi quét qua buồng phổi đau đớn của hắn, tạo thành từng tia cảm giác sảng khoái. Hắn lại còn đeo trên người những thiết bị phun khí loại nhỏ trên lưng, giống hệt như một đầu cự điểu vậy, bay múa bên trong những tầng không tuyệt mỹ không nói nên lời trên dãy Hoàng Thạch Cơ cao vút tận trời trong những luồng gió.

Tại thời kỳ Thai Thị Hoàng Triều ở Liên Bang trước đây, những tù phạm trước khi bị tử hình nhất định sẽ được cho ăn no nê, uống sảnh khoái. Hôm nay ở bên lãnh thổ Đế Quốc, tuy rằng đồng dạng cũng là chế độ Đế chế, nhưng mà Hứa Nhạc cũng không cho rằng mấy cái này chính là loại phúc lợi của chính mình trước khi bị giết chết. Điều này thật sự là rất vớ vẩn.

Buồng phổi của nó giống hệt như là bị vô số những thanh đao sắc bén không ngừng cắt vỡ ra vậy, lắc lắc đầu, phun ra một ngụm khí, đứng thẳng người lên, nhìn về phía gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi đang đi ở phía trước hơn mười thước. Hắn vươn hai tay dùng sức xoa bóp nhẹ lên trên khôn mặt hơi chút cứng ngắc của chính mình, cố gắng nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng tựa hồ như không thèm quan tâm, mới cố gắng bước nhanh lên đuổi theo hắn.

Đầu đường có một đám người, đang vây quanh một gã gã hán tử, mái tóc tán loạn trên đầu có một màu xám đặc biệt, trong tay đang cầm lấy bàn tay của một cô bé con, đang nói cái gì đó. Đám người đứng xung quanh đại khái đều là một đám phụ nữ, toàn bộ cũng đều có một cặp mắt xinh đẹp, với cặp đồng tử màu xanh da trời đặc thù. Hơn nữa những đường cong ở trên cằm giống hệt như là cùng được điêu khắc ra vậy. Chỉ là không biết bọn họ bởi vì cái gì mà đang phát sinh tranh chấp, tay ôm một đống quần áo có chút cũ nát, không ngừng chỉ tay về phía cô bé con ở chính giữa mà cau mày nhăn trán la mắng, khiến cho cô bé con phải khóc thét lên.

Từ phía sau một căn nhà hàng ở bên tay phải, ở một góc tường khuất, một con chó đen đang rất nhanh phóng chạy ra, trên miệng, dưới hai hàng răng sắc nhọn đang gặm một khối xương cốt to lớn không biết lấy được từ đâu. Con chó đen kia chạy trốn vô cùng nhanh chóng cùng với kiên quyết, mục đích hết sức rõ ràng. Nó vòng quanh qua một tên khất cái đang nằm trong bóng râm bên cạnh đường, nhấc cái túi rách nát lên kiểm tra bữa cơm tiếp theo của mình, chạy thẳng qua một góc đường đổ nát, hướng về phía mảnh rừng rậm tiêu điều ở chốn ngoại thành mà chạy đi, một đường trầm mặc không phát ra một tiếng. Nói như vậy bản thân nó cũng hiểu rõ ràng rằng, nếu như vui mừng kêu lên thành tiếng, thì khúc xương trong miệng sẽ rơi đi mất.

Ở tại một góc đường xa xa phía trước, có một đại nhân vật thân mặc quần áo hoa lệ giống hệt như là một ông chủ vậy, đang ở tư thế cao cao tại thượng cùng một gã nông dân gầy yếu mà nói chuyện. Sở dĩ nói là thế cao cao tại thượng, chính là bởi vì cái gã nông dân đang cắp nách một cái hòm, lắng nghe những gì hắn nói, thân thể càng ngày càng khom sát xuống, giống như là đang vái lạy vậy.

Ở bên cạnh của hai người đó, một gã trung niên nhân bộ dáng như là đứng xem náo nhiệt, hẳn là một gã quân nhân cải trang. Một tên du khách bộ dáng nhàn hạ ở phía trước nửa hẳn cũng là một gã quân nhân. Cái gã xa phu đã đánh xe ngựa đi theo phía sau hai người đã hơn nửa tiếng đồng hồ kia hẳn cũng là một gã quân nhân. Bốn phía xung quanh quãng trường nhìn qua giống như vô cùng bình tĩnh này, toàn bộ cũng đều là người của hắn cả.

Hứa Nhạc đi ở phía sau lưng gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi kia, trầm mặc chậm rãi đi chuyển, quan sát những hoàn cảnh ở bốn phía xung quanh, nghĩ mãi cũng không hiểu rõ ràng cái gã quân nhân Đế Quốc kia đang nghĩ muốn làm cái gì. Nghĩ mãi không ra cũng không không thèm suy nghĩ nữa. Năng lực ưu tú nhất của hắn vốn dĩ chính là một phen đem những chuyện tình phức tạp nhất biến thành đơn giản.

Hắn rất rõ ràng một phen đem chính bình thật sự biến thành một gã du khách, cực kỳ khó khăn mới xâm nhập vào trong lãnh thổ Đế Quốc. Hắn trầm mặc nhìn ngắm cái thế giới lạ lẫm này, nghe những ngôn ngữ khó hiểu của mọi hạng người ở trên phố, nhìn thấy hình ảnh những súc vật kéo xe khiến hắn phải giật mình, mơ hồ phát hiện ra được nguyên nhân vì sao năm đó Phong đại thúc đã từng nói mình nguyện ý lưu lạc khắp nơi bên trong vũ trụ. Chỉ là hắn lại cũng không thể nào nói ra rõ ràng được cái loại ý nghĩ chính xác của chuyện này.

Nhìn thấy một mảnh biển dâu một màu mờ mịt mênh mông xanh biếc ở phía trước, Hoài Thảo Thi nhất thời dừng lại cước bộ, giống hệt như một vị lão nhân vậy, chậm rãi chắp hai tay lại sau lưng, khuôn mặt cảm khái, ánh mắt nheo lại thật sâu, hút một ngụm không khí tươi mát mà ẩm ướt.

Ánh mắt hắn khẽ sáng lên. Những luồng gió thổi quét qua trên rừng dâu khổng lồ, tựa hồ như cũng không cần phải dùng đến lỗ tai, chỉ cần dùng đến thị giác là có thể nghe được những thanh âm sàn sạt rồi. Sàn sạt, sàn sạt, những nhành lá dâu bị gió thổi quét cũng là loại thanh âm này, mà những cái lá dâu bị tằm ăn rỗi cũng chính là loại thanh âm này… Gã thanh niên trẻ tuổi thân phận tôn quý nhất của Đế Quốc này, trên khuôn mặt lạnh lùng muôn đời không bao giờ thay đổi được kia, đột nhiên lại hiện ra một nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng, tựa hồ như là đang suy nghĩ đến một ký ức thú vị nào đó của thời thơ ấu.

Nụ cười dần dần thu liễm lại, những ký ức xa xôi ở trong đầu Hoài Thảo Thi lại ngẫu nhiên dũng mãnh tuôn trào vào trong óc, những cảm xúc ngẫu hứng đối với sự cảm khái bốn mùa xuân thu này nọ, liền đã lập tức hồi phục lại sự bình tĩnh tuyệt đối vốn có.

- Tuy rằng thật sự không rõ nguyên nhân vì sao, chẳng qua tao vẫn phải muốn cảm ơn mày đã dẫn theo tao đi ngắm nhìn những cảnh sắc xinh đẹp tuyệt vời đến như thế.

Hứa Nhạc ho khan lên hai tiếng, chuyên chú mà có chút kinh hỉ ngắm nhìn cảnh biển dâu mênh mông ở trước mặt mình. Hắn lúc này đang cùng với Hoài Thảo Thi song song mà đứng, hoàn toàn không hề có chút xíu nào sự tự giác của một gã tử tù sắp chết cả, càng cũng không thèm để ý đến ánh mắt phẫn nộ cùng cực của đám quân nhân sĩ quan mặc thường phục đang đứng khắp nơi xung quanh.

Hoài Thảo Thi lạnh lùng dùng dư quang liếc mắt nhìn sang Hứa Nhạc đang đứng kế bên, nhưng mà cũng không có trả lời, bên trong cặp mắt chợt hiện ra một tia dị sắc nhàn nhạt.

Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, cái gã quân nhân sĩ quan Liên Bang ở bên cạnh này sau khi đã hết giá trị lựa chọn, sẽ gặp phải hình thế xử tử khổ hình, trừ phi hắn đồng ý chấp nhận phản bội Liên Bang. Đối với điểm này, hắn tuyệt đối sẽ không hề có bất cứ ý tướng đồng tình nào cả. Chỉ là trong đầu hắn lại có chút tò mò đối với biểu hiện giờ phút này của Hứa Nhạc.

Chiến hỏa xảy ra liên miên suốt hơn mười năm trời, bên phía Đế Quốc đã bắt được không ít những quân nhân sĩ quan của Liên Bang, thậm chí là những quân nhân sĩ quan cao cấp nữa. Những quân nhân sĩ quan Liên Bang đã biết rõ ràng nhất định là sẽ phải chết kia, có kẻ gan lỳ sẽ khẳng khái trào dâng, mắng chửi Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc không tiếc lời, có kẻ nhát gan thì lại quỳ rạp xuống mà van cầu đừng giết, cũng có kẻ trầm mặc không nói gì, cũng có kẻ ha ha cười to giả vờ như là không thèm để ý đến vậy. Thế nhưng cũng rất hiếm có người nào giống như gã thanh niên này vậy, trước khi bị giết, không ngờ thật sự lại có thể đầu nhập hoàn toàn vào những phong cảnh trước mặt như thế này.

Chiếc phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi tạm thời tiến hành nghỉ ngơi cùng với hồi phục, Hoài Thảo Thi giống như là một gã du khách, đi lại khắp nơi xung quanh Cách Phản Tinh, mà cũng không vội quay trở về Thiên Kinh Tinh, chính là bởi vì cục diện chính trị của Đế Quốc trong mấy ngày gần đây mơ hồ có xu thế sóng cuộn mạnh mẽ, hắn cần phải đứng ở bên ngoài của cuộc tranh đấu này, thay Phụ hoàng nhìn cục diện tình thế cho rõ ràng hơn một chút. Hơn nữa bản thân hắn chính là người đương sự trong chuyện này, có thể trì hoãn ngày quay về Thiên Kinh Tinh được ngày nào, đối với chuyện xử lý thế cục triều chính của Phụ hoàng nói vậy cũng sẽ có sự trợ giúp nhất định.

Còn về nguyên nhân vì sao đi ngắm cảnh lại phải dắt theo Hứa Nhạc? Cái này thì lại căn cứ vào hai cái lý do vô cùng đơn giản. Một cái trong số đó chính là: Một nhân vật nguy hiểm giống như Hứa Nhạc vậy, cũng chỉ có chính bản thân hắn tự mình trông giữ, mới không cho hắn có cơ hội đào tẩu được.

- Tao đã điều tra qua những tư liệu cá nhân của mày. Mày tựa hồ như là một con người đạo đức toàn vẹn, giống hệt như là một vị Thánh vậy.

Hoài Thảo Thi hơi chút trào phúng nói:

- Không cần phải gấp gáp cự tuyệt những lời này, bên phía Chính phủ Liên Bang bọn mày chính là dựa theo hình tượng của một vị Thánh mà tạo ra mày.

Hoài Thảo Thi chậm rãi bước lên phía trước vài bước, sau đó mới ở trên đỉnh gò đất khẽ xoay người nhìn lại, dùng tư thế cao cao tại thượng mà nhìn hắn:

- Tao thật sự muốn biết, nếu như mày thật sự là một vị Thánh, vậy thì có thể nào từ góc độ tâm lý đạo đức của bản thân, mà cảm thấy hổ thẹn hoặc là xấu hổ, có thể nào trước khi chính mình chết đi mà tự nhận thức lại những tội ác mà chính mình đã gây ra hay không?

- Tội ác? Tao vốn dĩ cũng không phải là con người đạo tức vẹn toàn gì cả. Tao trước đây từng rất nhiều lần rình coi những nữ cảnh sát mặc váy đi dạo rồi. Còn về chuyện muốn nói đến tội ác, ngoại trừ những lúc tao vô tình giết chết những người vô tội ra, lúc đó mới có thể khiến tao cảm thấy có loại nhận thức này, nhưng mà những người gọi là vô tội đó…

Hứa Nhạc trả lời:

- Tuyệt đối không tính đám người Đế Quốc bọn mày ở trong đó.

Hoài Thảo Thi vẻ mặt không một chút biểu tình, đột nhiên mở miệng đặt câu hỏi:

- Mày nói xem phong cảnh của Đế Quốc chúng tao như thế nào?

- Rất mỹ lệ, rất đồ sộ!

Hứa Nhạc thành thật hồi đáp.

- Ý đồ xâm lược vào quốc gia của chúng tao, đem những cảnh trí xinh đẹp tuyệt vời này biến thành địa ngục chiến hỏa, mày thân là quân nhân sĩ quan Liên Bang, chẳng lẽ không cảm thấy đó là một tội ác hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.