Gian Khách

Chương 56: Q.3 - Chương 56: Một đao bất ngờ (Thượng) (1)






Trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, Thai Gia cùng với Tây Lâm Chung Gia trong thế hệ này cũng chỉ có đơn độc một đứa con. Cô đơn là một chuyện, thế nhưng những nguy hiểm mà bọn họ có khả năng phải đối mặt thì lại là một chuyện khác hẳn. Hứa Nhạc cũng thật sự hiểu rõ ràng sự cẩn thận của Chung phu nhân là từ đâu mà đến. Thế nhưng nhìn về phía bả vai nho nhỏ của Chung Yên Hoa, trong lòng hắn đối với cô bé con lớn lên hoàn toàn khác với những cô gái bình thường khác này cũng không khỏi sinh ra mấy tia cảm khái nhàn nhạt.

Liền ngay trong lúc này, trời Tê Hà Châu đột nhiên lại đổ một cơn mưa. Những hạt mưa không ngừng rơi xuống trên mặt kính thủy tinh cửa sổ chiếc xe taxi, vỡ tan thành những đốm lấm tấm nhỏ. Chung Yên Hoa vẫn đang im lặng trầm mặt đột nhiên dần dần mở to mắt ra, mỉm cười nhìn những biến hóa của những hạt mưa.

Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cô bé con kia, trái tim của Hứa Nhạc nhất thời trở nên ôn nhu hơn nhiều. Sau khi chần chờ một chút, hắn vội mang theo một tia hy vọng nói vào trong điện thoại:

- Phu nhân, tôi có thể dắt Yên Hoa ra ngoài chơi đùa vài ngày có được không?

Cô bé con rõ ràng là nghe được những lời nói này, thế nhưng lại vẫn như cũng không hề quay đầu nhìn lại. Chỉ là ánh mắt đang nhìn những giọt mưa đang không ngừng biến hóa bên ngoài cửa sổ thủy tinh kia, chợt dần dần uốn cong lại, nheo nheo vô cùng đáng yêu.

oOo

Trời vẫn mưa gió không ngừng, gió lạnh thổi quét. Nhất là trên khu vực khách bộ hành di chuyển từ chỗ máy bay đáp đến khu vực kiểm soát sân bay, gió mưa mùa thu còn quất sát lên người của những người đang ngồi trên những chiếc xe tự động không ngừng di chuyển nhanh chóng trên trên phi trường, trong khoảnh khắc khiến cho mọi người trở nên rét lạnh, trong lòng tràn ngập tâm tình nôn nóng, muốn sớm nhanh quay trở về nhà tận hưởng bữa cơm tối nóng sốt với người thân.

Đám khách đi máy bay ngồi trên chiếc xe vận chuyển tự động trên máy bay nhìn thấy trên chiếc máy bay di chuyển trở về Đặc khu Thủ Đô có hai thân ảnh một lớn một nhỏ di chuyển trên đó. Trong lòng mọi người thầm nghĩ trong thời tiết rét lạnh như thế này, chẳng lẽ bọn họ lại còn muốn quay trở về Đặc khu Thủ Đô hay sao?

Lúc mới ban đầu, đám hành khách còn cho rằng đây là hai mẹ con. Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của một gã thanh niên mặc quân phục, đành phải từ bỏ cái kết luận này, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Những làn mưa thu lãnh liệt không ngừng rơi xuống, những cơn gió lạnh thổi quét như cắt da cắt thịt.

Trong làn mưa gió này, Hứa Nhạc tay trái cầm một cây dù đen lớn, tay phải thì nắm chặt lấy bàn tay của tiểu thiên kim Chung Gia, hướng về một phía của sân bay mà đi đến. Bởi vì lo lắng cô bé con kia bị mắc mưa, cho nên hắn đem cái dù đen lớn kia khẽ nghiêng về phía cô bé một chút, cho nên toàn bộ phần bên trái của mình hoàn toàn ướt nhẹp. Bộ quân phục màu xanh lục dính bệt lên trên người, giống như là phết lên da của hắn một lớp sơn dày vậy.

Cô bé con tay trái nắm chặt tay của hắn, còn tay phải thì ôm chặt con búp bê có chút cũ kỹ, trầm mặc không nói lời nào, đi gần như là chạy theo từng bước đi của Hứa Nhạc, cố chạy theo cho kịp hắn. Tuy rằng đi hơi vất vả, thế nhưng cũng không hề mở miệng nói câu nào. Cặp lông mày xinh đẹp khẽ nheo lại, ánh mắt cười tủm tỉm giống như là hai vầng trăng khuyết.

Đôi giày màu đen nhỏ xinh bên dưới cái váy dài màu lam nhạt của cô bé không ngừng dẫm lên đám nước mưa dưới đất, phát ra thanh âm lõm bõm, nhanh chóng bước đi, miễn cưỡng mới có thể đuổi kịp tốc độ của Hứa Nhạc. Cái túi xách nhỏ mang theo từ lúc trốn nhà đi, được đeo bên hông cô bé, không ngừng nhảy dựng lên theo từng bước đi nhanh nhẹn. Mái tóc đen nhánh cắt ngắn một cách thẳng tắp trên đầu cùng theo bước chân của cô bé mà không ngừng nhảy dựng lên, cũng giống hệt như là tâm tình đang nhảy nhót trong lòng của cô bé con này.

Hứa Nhạc rốt cuộc cũng đã phản ứng lại, tốc độ bước đi thoáng chậm lại, đồng thời một phen đem cái dù màu đen nghiêng thêm một chút nữa về phía cô bé. Hai người một lớn một nhỏ suốt trên đường đi cũng không có trò chuyện với nhau nhiều lắm, cũng chỉ là trầm mặc giống hệt như vậy mà im lặng đi tới. Cả hai người có một phần ẩn ý cùng với cảm giác tiết tấu vô cùng tuyệt vời, cũng giống hệt như ba năm trước đây, trong tiểu khu 32 trên chiếc phi thuyền vũ trụ Cổ Chung Hào vậy.

Hai người cũng đi không bao xa, Thiếu Tá Lan Hiểu Long cũng đã lái chiếc ô tô màu đen kia chạy đến, đem cả hai người đón lên chiếc ô tô, còn bản thân mình thì lại leo lên chiếc xe quân đội màu xanh lục chạy theo phía sau.

Bên trong chiếc ô tô màu đen vô cùng ấm áp, đem toàn bộ cơn mưa gió lạnh lẽo hoàn toàn ngăn cách hết ở bên ngoài. Hứa Nhạc lấy ra một cái khăn mặt, khẽ hơ cho ấm lên trên hệ thống sưởi ấm trước xe, sau đó mới nhanh chóng lau mặt, lau người của Chung Yên Hoa cho khô ráo lại. Hắn vốn định giải thích một chút cho cô bé thân phận của đám hán tử Tiểu đội 7 trên hai chiếc xe quân đội phía sau. Thế nhưng khi nhìn thấy trên mặt cô bé kia một vẻ mặt bình thản, cùng với cặp mắt mở to tròn lưu chuyển nhanh nhẹn, xem ra tựa hồ không hề có chút hứng thú gì đối với chuyện này.

Hắn chợt nghĩ, cô bé thân là tiểu thiên kim của Chung Gia, mỗi một lần ra khỏi nhà, chỉ sợ đều sẽ có cả một tiểu đội đặc chủng trang bị võ trang đầy mình, bao vây nàng ở chính giữa, cho nên đối chuyện này cũng thật không hề quan tâm đến.

Cái túi xách nhỏ cùng với con búp bê cũ lúc này đã đặt im lặng trên băng ghế phía sau xe. Hứa Nhạc im lặng lau khô thân thể của Tiểu Dưa Hấu, trong lòng lại nhớ lại chuyện ban chiều, trong lòng nổi lên một tia cười khổ. Cũng không biết có phải là do ma xui quỷ khiến hay không, hắn lại bị vẻ mặt u uất của cô bé con nhìn ra bên ngoài cửa sổ khiến cho cảm động, lại giống như là ma xui quỷ khiến vậy, hướng về phía Chung phu nhân bên kia đầu dây điện thoại xin phép dẫn cô bé ra ngoài chơi đùa mấy ngày. Mà điều kỳ diệu khó hiểu hơn nữa chính là, Chung phu nhân sau một lúc im lặng suy nghĩ, lại đã đáp ứng luôn lời thỉnh cầu hoang đường mà cực kỳ vô trách nhiệm của hắn.

Phải biết rằng một đời này của Tây Lâm Chung Gia cùng chỉ có mỗi mình một Tiểu Dưa Hấu là người thừa kế duy nhất. Cô bé một khi chạy đến Thủ Đô Tinh Quyển, cũng sẽ không nhận được sự bảo hộ an toàn như ở bên Tây Lâm Chung Gia, Chung phu nhân như thế nào lại có thể đáp ứng cho Hứa Nhạc mang cô bé đi như vậy?

Chương 056: Một đao bất ngờ (Thượng) (2)

- Bây giờ em đã thỏa mãn chưa?

Hứa Nhạc đem cái khăn mặt màu trắng quẳng ra phía sau xe, có chút nửa cười nửa không nhìn cô bé con nói.

Cặp mắt to tròn đen láy của Chung Yên Hoa hướng về phía trước xe nhìn mông lung giống như là trong lòng đang ngẫm nghĩ vậy, sau đó mới dùng sức gật gật đầu mấy cái, cái mũi cao cao đáng yêu thoáng co lại, phát ra một chữ ‘ừ’ mãn nguyện.

Cô bé dùng sức gật gật đầu một cái, sau đó mỉm cười khanh khách, lắc lắc đầu bốn phía, giống hệt như là một con chó con mắc mưa vừa về tới nhà, đang không ngừng lắc mình giũ cho khô người, vô cùng đáng yêu.

0O0

Khi đến dưới căn nhà trọ tại Vọng Đô, Hứa Nhạc cẩn cẩn thận thận dặn dò kỹ lưỡng mấy gã hán tử bên trong hai chiếc xe quân đội, chủ yếu là phân phó công việc cho Lan Hiểu Long. Hắn quả thật là không thể nào quen nổi với cảnh đám quân nhân này cứ ngày ngày ở bên cạnh không ngừng bảo vệ mình. Nhưng hôm nay nói thế nào cũng đã dắt Tiểu Dưa Hấu về nhà, tiểu thiên kim Chung Gia lần đầu tiên rời xa khỏi cha mẹ, cùng với sự che chở của đám quân nhân Tây Lâm, nếu bên người cũng không có bất cứ quân nhân chuyên nghiệp, bảo vệ sự an toàn của bản thân, hắn quả thật cũng không thể nào yên tâm nổi. Cho dù là theo như lời của Chung phu nhân đã báo lại trong điện thoại, lực lượng bảo hộ sự an toàn của cô bé con này cũng đang rất nhanh đi đến đây.

- Chào Lý thúc đi.

Mở cánh cửa căn nhà trọ ra, Hứa Nhạc chỉ vào Lý Duy đang ngồi trên salon, nói với Chung Yên Hoa.

Chung Yên Hoa liếc mắt nhìn cái gã nam nhân đang ngồi trên salon, ừm nhẹ một tiếng, gọi:

- Lý thúc.

Một tiếng gọi thúc thúc này của cô bé con cũng không hề có chút nào ngữ khí cung kính hay là thân thiết gì cả. Trên khuôn mặt thanh tú của cô bé còn này lộ ra một vẻ kiêu ngạo nhàn nhạt cùng với cảm giác lạnh lùng cách xa ngoài ngàn dặm. Cô bé mặc dù còn thiếu đi một phần thân thiết nhàn nhạt ẩn sâu bên trong như Chung phu nhân, thế nhưng lại đem biểu tình bên ngoài của bà mẹ bắt chước chính xác mười phần. Tuổi mặc dù còn nhỏ, thế nhưng cũng đã có một chút cảm giác khí thế tôn quý bức người.

Lý Duy lúc này đang ngồi ngã ngớn nửa nằm nửa ngồi trên salong xem TV, trên miệng phì phèo điếu thuốc lá, tay thì bưng ly rượu, bộ dáng giang hồ bại hoại cùng với hình dáng thô bỉ hoàn toàn thể hiện ra hết. Lúc này đột nhiên nhìn thấy Hứa Nhạc dắt theo một cô bé con, khuôn mặt giống hệt như là được khắc bởi băng tuyết đẩy cửa bước vào, nên giật nảy mình lên một cái. Hắn rất nhanh một phen đem điếu thuốc kia dụi tắt đi, hỏi:

- Con cái nhà ai vậy, sau này lớn lên chắc chắn vô cùng xinh đẹp.

Hứa Nhạc cười khổ một tiếng, nghĩ nói thế nào cũng không thể nói thật ra đây chính là tiểu công chúa của Đại khu Tây Lâm được, thoáng lắc lắc đầu thở dài nói:

- Là con gái của một người bạn bên Tê Hà Châu. Trong tiết Trung Thu muốn đến Đặc khu Thủ Đô chơi đùa, cho nên tao mới dắt theo nó về đây.

- Như vậy cũng tốt. Đây cũng là lần đầu tiên tao đến Vọng Đô này chơi bời, cũng đang muốn nhờ mày cùng tao đi dạo chơi một chuyến, lại sợ mày bận bịu công việc. Vừa dịp có thể dắt theo tiểu nha đầu này...

Lý Duy đang nói đột nhiên ngưng bặt, bởi vì hắn nhìn thấy trên khuôn mặt của cô bé con này toát ra một vẻ lạnh lùng nhàn nhạt, trong lòng thầm nghĩ đối phương khẳng định cũng không phải là một tiểu nha đầu con nhà bình thường được.

Chung Yên Hoa quả thật cũng không giống như là Hứa Nhạc đã từng tưởng tượng vậy - tò mò chạy lăng quăng khắp nơi trong phòng, hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc khi được sinh hoạt trong hoàn cảnh xã hội hạ tầng bình dân mộc mạc, sau đó cười nói say mê, hả họng cười sằng sặc, bổ nhào lên salon rồi nhảy nhót lung tung... Đó chính là chuyện mà những cô bé con nhà quyền quý bình thường trong các bộ phim truyền hình chiếu trên TV mà thôi. Thật rõ ràng cái cô tiểu thiên kim này cũng không có sự ham muốn nhàm chán đó. Hắn chỉ là im lặng đi vòng vòng một hồi trong phòng khách, ánh mắt săm soi cẩn thận mọi thứ, trong mắt toát ra một tia tò mò.

Ánh mắt của cô bé con nhanh chóng dừng lại trên một chồng đĩa CD nhỏ ở ngay dưới màn hình chiếc TV kia. Cô bé bắt đầu tò mò nhìn đống đĩa CD tròn tròn như mấy đồng tiền xu, cúi đầu xuống cẩn thận nghiên cứu suốt nửa ngày trời. Một lúc sau cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hai người Hứa Nhạc và Lý Duy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói:

- Là đĩa lậu...

Hứa Nhạc và Lý Duy đồng thời liếc mắt nhìn nhau, cùng cảm thấy hổ thẹn và xấu hổ vô cùng. Bọn họ trước đây đều là cô nhi của Đông Lâm, tự nhiên là tập thành cái thói quen phá hoại xấu xa là hay mua đĩa phim lậu bên ngoài chợ đen. Lúc này lại bị một cô bé con mới tám tuổi nghiêm khắc mà phê bình như vậy, trên mặt thật sự là nhịn không được có chút hổ thẹn đỏ bừng.

Ai ngờ nỗi ngay sau đó Chung Yên Hoa thế nhưng lại bật cười khanh khách thành tiếng!

Cô bé con này đột nhiên hưng phấn hét to lên:

- Thật là tốt quá. Trước giờ cứ nghe mọi người nói hoài về đĩa lậu, thế nhưng mà ngay cả một lần cũng chưa từng được nhìn qua.

Cô bé ôm chặt chồng đĩa CD lậu kia, xoay người nhìn lại, vui vẻ nói:

- Hứa Nhạc ca ca, từ nhỏ tới lớn em cũng chưa từng được lần nào xem qua đĩa phim lậu cả. Đài truyền hình Liên Bang lần nào cũng không chịu phát hoàn chỉnh bộ phim ‘Triều dâng cuối thế kỷ’ mà em vốn thích nhất. Cho nên lần nào em cũng có thể xem đi xem lại cái bộ phim chứa đầy mấy đoạn quảng cáo mà thôi...

Cô bé mang theo vẻ mặt tò mò cùng với khờ dại nghiêm túc hỏi Hứa Nhạc:

- Nghe nói là mấy phim lậu là không có phát quảng cáo, có phải là thật không?

- Ách...

Hứa Nhạc há hốc miệng ra, sau một lúc lâu mới có thể cẩn cẩn thận thận mà nói:

- Hay là... em cứ việc xem thử một chút mấy bộ phim lậu trong truyền thuyết này đi...

0O0

Tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa mang theo sự quật cường cùng với bi thương vô tận, liên tiếp nói ra cảnh một mình của mình từ nhỏ đến lớn, khiến cho trái tim của Hứa Nhạc mềm nhũng, đứt từng đoạn ruột, cho nên dứt khoát kiên quyết, trong sự hồ đồ nhất thời mà dẫn theo cô bé chạy về nhà mình.

Hắn vốn cứ tưởng rằng cô bé này sau khi được rời khỏi căn biệt thự kia thì sẽ hưng phấn hét lên, sau đó vui mừng nhảy cẫng lên, giống như bà đồng bị nhập xác, sau đó là chạy đến công viên trẻ em, suốt đêm chơi trò đua ngựa, chạy đến các quán xá lề đường, điên cuồng ăn các loại thức ăn rẻ tiền, hoặc là chúi đầu vào chơi game không ngừng nghỉ. Thậm chí là hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cùng với cô bé đi chơi trò Tuyết Sơn Phi Long rồi - Tuyết Sơn Phi Long chính là trò chơi đua xe mạo hiểm sốc nhất trong Liên Bang hiện tại.

Chương 056: Một đao bất ngờ (Thượng) (3)

Nhưng mà hắn nói thế nào cũng không thể tin nổi, cô bé con Chung Yên Hoa này cũng chỉ là im lặng, ngoan ngoãn ngồi trên salon, tay bưng một mâm khoai tây chiên vừa mới nhờ người mua về, vô cùng ngoan ngoãn chăm chăm nhìn bộ phim truyền hình trên TV, không, phải nói chính xác là xem đống đĩa phim lậu kia.

- Cô bé này là con nhà nào vậy, ngay cả đĩa phim lậu cũng chưa từng được xem qua. Đáng thương thật đó.

Lý Duy nhìn Hứa Nhạc đang bận rộn dọn dẹp nhà bếp, cảm khái vạn phần nói.

Trên thực tế thì Hứa Nhạc cũng đã sớm đối với cô bé con cả đời chưa từng tiếp xúc qua những chuyện giống như phần lớn quần chúng bình thường kia mà cảm thấy choáng váng. Hắn thầm nghĩ gia giáo của các gia tộc trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang không khỏi có chút quá mức nghiêm khắc. Năm xưa Thai Chi Nguyên lớn đến như vậy mà cũng chưa từng ăn qua cháo trắng với trứng muối coi như cũng có thể chấp nhận được đi. Chưa từng xem qua băng đĩa lậu... Lúc này trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác mãnh liệt, muốn gọi điện cho Gã Thái Tử gia kia một chút, muốn hỏi xem thử xem trước khi hắn đến Hội sở Tinh Thần chơi bời hư thân với cô nương Bạch Kỳ kia, đến tột cùng là đã từng có xem qua phim sex bao giờ chưa.

0O0

Mấy ngày lễ Trung Thu nói thế nào cũng chỉ có được mấy ngày mà thôi. Hứa Nhạc vốn rất muốn để cho Tiểu Dưa Hấu có thể vui vẻ được một chút, tự nhiên là không có khả năng để cô bé ngày nào cũng ngồi một mình ở nhà xem phim lậu được. Hắn tự nhiên là muốn dẫn cô bé ra ngoài chơi đùa một trận, thế nhưng lại nghĩ không ra được nên dẫn cô bé đi đến nơi nào để chơi đùa. Hắn đột nhiên chợt nghĩ đến, trong số đám bạn bè ít đến đáng thương của mình, tựa hồ như là cô gái thích mặc áo đỏ ở Đại viện Tây Sơn kia, cũng đã làm mẹ rồi. Cho nên cô ta liền trực tiếp gọi ngay một cú điện thoại.

- Anh ngay lập tức đến đây lôi đầu cái con chó đốm kia về nhà làm thịt cho cho tôi, thừa dịp trước khi tôi kịp kêu đám vệ binh dùng súng bắn chết hắn.

Điện thoại vừa nhấc lên, thanh âm của cô gái Trâu Úc rét lạnh đến cực điểm, cũng phẫn nộ đến cực điểm đột nhiên vang dội lên, trực tiếp chấn cho lỗ tai của Hứa Nhạc có chút ù ù một trận.

Hắn có chút ngạc nhiên cầm tai nghe điện thoại, mất thời gian hơn hai giây mới có thể suy nghĩ cẩn thận, chó đốm... Chắc là nói về Gã công tử đào hoa kia. Mấy ngày hôm nay cũng không thấy bóng dáng của hắn thì phải, chẳng lẽ là hắn thật sự đã chạy đến Đại viện Tây Sơn rồi sao?

Đại viện Tây Sơn? Một tên gián điệp của Phiến Quân đột nhiên chạy đến trước cửa đại viện sâm nghiêm nhất của Quân đội Liên Bang để làm cái gì? Tuy nói rằng Liên Bang hiện tại đang trên xu thế Đại hòa giải, nhưng mà việc làm lần này của Thi Thanh Hải quả thật cũng không khỏi có chút cuồng ngạo.

- Hắn lăn lộn ở cửa Đại viện thôi thì cũng chẳng sao, thế nhưng lại còn cùng với đám lính gác ở đó xưng anh gọi em, ôm vai bá cổ, cùng nhau hút thuốc... Hứa Nhạc, tôi cảnh cáo anh, thừa dịp đám tướng lĩnh- tướng quân thường xuyên ra vào nơi này còn chưa có kịp đoán ra cái gì, thừa dịp cha của tôi vẫn còn đang công tác chưa về đến, anh sớm làm ơn đến đây lôi đầu hắn về đi. Bằng không cho dù tôi không có cho người bắn chết hắn, thì cũng không tránh khỏi việc đánh hắn một trận ra trò đâu.

Thanh âm của Trâu Úc trong điện thoại lúc này đã vô cùng rét lạnh dị thường, giống hệt như là cô đại tiểu thư lãnh khốc bên ngoài hộp đêm tại Lâm Hải Châu năm nào. Nhưng mà Hứa Nhạc lúc này đang cầm điện thoại cũng chỉ có thể sầu khổ cau mày nhăn trán không biết nói thế nào. Trong lòng hắn thầm nghĩ cái tên lưu manh kia một khi đã muốn đến đó đùa bỡn, bản thân mình có đi khuyên chỉ sợ cũng không có tác dụng gì.

Hắn thoáng do dự một lúc mới nói:

- Chắc là hắn muốn nhìn mặt cô cùng với Lưu Hỏa một chút. Cô cứ măc kệ hắn đi, có gì phải sợ chứ?

Đầu bên kia điện thoại chợt trầm mặc một lúc. Hứa Nhạc liếc mắt nhìn về phía cô bé con đang ngồi trên salon, mặc dù đã ngáp dài ngáp vắn, thế nhưng lại vẫn như cũ không hề rời mắt khỏi màn hình TV. Hắn nhanh chóng nói lại chuyện phiền não của mình cần phải giải quyết chỗ chơi bời của một vị tiểu thiên kim nào đó. Không ngờ nổi, vị thiên kim tiếu thư Trâu Gia này sau khi ngẩn người một lúc, cực kỳ rõ ràng nói:

-Cút!

oOo

Chiếu cố cho phụ nữ có thai thì Hứa Nhạc rất có lòng. Chiếu cố cho những đứa bé con thì bằng vào tâm tư tinh tế của hắn cũng không phải là chuyện gì quá mức khó khăn. Chỉ là năm đó trên phi thuyền, cùng với cô bé con cùng nhau sinh hoạt trên một khoang thuyền nhỏ, mỗi tối trước khi ngủ cùng kể những câu chuyện cổ tích... cũng không có vấn đề gì. Chỉ là hiện tại Tiểu Dưa Hấu cũng đã sắp chín tuổi rồi, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, khí chất của một cô thiếu nữ vẫn còn chưa có thể hiện rõ ràng ra. Nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng cô bé này đã không còn quá nhiều hứng thú đối với những câu chuyện cổ tích trước khi ngủ nữa rồi.

- Thật sự là rất phiền toái...

Hứa Nhạc nghĩ rằng trong lần nghỉ ngơi này của mình, cũng rất có thể là lần nghỉ ngơi thoải mái cuối cùng trong cuộc đời của mình, đã bị rất nhiều chuyện khiến cho biến thành một mảnh hồ đồ. Tất cả những cảm giác thú vị nhất trong cuộc sống, trong mấy ngày gần đây đã được thể hiện ra rõ ràng đến tận cùng. Bắt đầu từ chuyện Thi công tử được đặc xá, đến chuyện gặp lại Lý Duy, sau đó là gặp lại Tiểu Dưa Hấu. Tất cả những người đã rất lâu không gặp lại, không ngờ lại trong cùng một thời gian, đồng loạt đều xuất hiện trong cuộc sống của hắn. Mặc dù cũng là ấm áp vô hạn, thế nhưng cũng là bận rộn vô cùng. Căn hộ nhỏ tại Vọng Đô đã có bao giờ được nhộn nhịp như thế này đâu?

Phiền toái nhất vẫn chính là Tiểu Dưa Hấu. Hắn cầm tách cà phê đứng dựa lên cửa của gian phòng bếp, nhìn về phía cô bé con đang ngồi trên ghế salon, cặp mắt đã sắp sửa không nâng lên nổi nữa. Hắn nhịn không được thoáng có chút khẽ mỉm cười, không hiểu rõ ràng cho lắm vì cái gì mà cô bé con này đối với mình lại có một niềm tin tưởng, tín nhiệm tuyệt đối đến như vậy. Rõ ràng là ba năm trước cô bé con cũng chỉ mới có 6 tuổi, đã ba năm không gặp rồi, cô bé vẫn như thế nào còn chưa quên được mình?

Loại tín nhiệm cùng với nhớ nhung như thế này có một cảm giác vô cùng ấm áp. Hứa Nhạc chợt nhớ đến lời nói của một vị triết học gia nào đó đã từng nói, đó là một loại cảm xúc hạnh phúc vô cùng sâu sắc. Thế nhưng đồng thời với loại tín nhiệm như thế này cũng chính là một loại áp lực vô cùng lớn. Hơn nữa việc Chung phu nhân có thể dễ dàng đồng ý với lời yêu cầu vô cùng thiếu trách nhiệm này của hắn, điều đó đại biểu cho một sự tín nhiệm vô cùng, mang đến cho hắn một áp lực cực lớn. Chẳng khác nào là một thanh đao sắc bén vô cùng, bất ngờ đâm thẳng lên lòng bàn chân của hắn vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.