Gian Khách

Chương 3: Q.4 - Chương 3: Một hồi kiên ngoan cùng với thảm thiết




Bên trong căn phòng im lặng tĩnh mặc, Hứa Nhạc từ từ mở hí ra hai mắt đang nằm trong tình trạng giả vờ hôn mê. Hắn cố gắng từ cường độ ánh sáng ít nhiều bên trong căn phòng, truyền đến lên trên mí mắt của mình, cố gắng tính toán xem nhiện tại bản thân mình đang ở bộ phận nào trên chiếc phi thuyền vũ trụ này, nhưng mà cũng chỉ phí công mà thôi.

Mãi một thời gian dài cũng không thấy có người Đế Quốc nào xuất hiện cả, dược hiệu của ống thuốc thúc dục tỉnh lại hẳn cũng đã đến lúc phát tác rồi, thế nhưng hắn cũng vẫn như cũ không có mở hai mắt ra, bởi vì hắn cũng không biết trong phòng này có thiết bị tiến hành theo dõi chính mình nào đó hay không, mà cũng là bởi vì hắn cũng không biết sau khi mình tỉnh lại thì sẽ sắm vai như thế nào. Chỉ là lúc này sự ngụy trang của hắn cũng đã biến thành một sự ngụy trang mà ngay cả địch lẫn ta trong lòng cũng đều biết một cách rõ ràng.

Chợt có một tiếng bước chân nhẹ nhàng mà trầm ổn vang lên trong phòng. Đã có một người nào đó chậm rãi đi đến bên giường của hắn.

Chợt cảm giác được có một ngón tay ấm áp của kẻ nào đó nhẹ nhàng đặt lên trên phần cổ tay của chính mình, trong lòng Hứa Nhạc nhất thời sinh ra cảnh giác. Những sợi cơ vốn đã thả lỏng trên thân thể cũng chậm rãi cố gắng ngưng tụ lại năng lượng. Thế nhưng những sợi tế bào bên trong thân thể mình lại vẫn như cũ bị vây trong trạng thái thả lỏng nhàn nhạt.

Liền đúng vào lúc này, chợt một cỗ lực lượng quái dị chợt từ trong đầu ngón tay ấm áp kia phun trào mạnh mẽ mà ra, ngay từ chỗ địa phương da thịt tiếp xúc với nhau, mạnh mẽ hướng cổ tay của hắn phóng vọt mà tới!

Bất luận là người Liên Bang hay là người Đế Quốc cũng thế, nếu như là một người bình thường, gặp phải tình huống giống như thời khắc này, nhất định là sẽ cảm thấy lo sợ nghi hoặc cùng với trong lòng sinh ra cảm giác huyền bí nào đó. Thân thể của con người không ngờ lại có thể sinh ra lực lượng giống như là điện lưu được hay sao? Nhưng mà Hứa Nhạc đối với cái loại cảm giác này cũng không một chút lạ lẫm. Rất nhiều năm trước đây, từ sau khi đi theo Phong đại thúc tu luyện mười cái động tác cứng ngắc thần bí kia, cái loại lực lượng có chút tương tự như thế này liền bắt đầu xuất hiện trong thân thể hắn, không ngừng tuần hoàn liên tục.

Chỉ là cái cỗ lực lượng nóng rực kia trong cơ thể hắn lại vận hành cực kỳ ôn nhu, một khi bộc phát ra mới giống như là một chuôi đại đao sắc bén. Mà giờ phút này, cỗ lực lượng mà ngón tay của người thần bí bên giường kia phun trào ra, cũng lại cuồng bạo mạnh mẽ đến cực điểm. Sau khi cái cỗ lực lượng kia tiến nhập vào bên trong cổ tay của hắn, liền bắt đầu hướng bốn phía kinh mạch của hắn mà xâm phạt!

Ý chí lực của Hứa Nhạc thực chất cực kỳ kiêng cường, năng lực thừa nhận cảm giác thống khổ cũng dị thường cường hãn. Thế nhưng mà khi đối mặt với cỗ lực lượng này, thế nhưng lại nhịn không được sự thống khổ, mở miệng rên khẽ lên một tiếng.

Luồng lực lượng phun trào ra từ trong những ngón tay kia, ở bên trong cổ tay của hắn bất chợt giống như là nổ tung vậy, tựa như biến thành vô số những thanh tiểu đao được nung lên nóng rực. Cỗ lực lượng thần kỳ quái dị này ở trong những sợi gân mạch trong thân thể của hắn tùy tiện mà cắt xé. Một cỗ cảm giác máu chảy đầm đìa ở trên phương diện tinh thần cùng với loại cảm giác thịt da mềm mại bị xé rách đến mức khó có thể thừa nhận nổi, làm cho từng sợi lông tơ ở trên cánh tay của hắn cũng đồng thời dựng đứng cả lên.

Nếu như để cỗ lực lượng ăn mòn khủng bố này tùy tiện cắn phá, có lẽ cái luồng lực lượng thần kỳ không biết là cái gì, và xuất hiện từ khi nào mà hắn đã khổ luyện rất nhiều năm này, sẽ ngay sau đó liền từng chút từng chút một hoàn toàn bị hủy diệt hết đi.

Bản thân Hứa Nhạc đối với phương diện này cũng không có quá nhiều sự hiểu biết. Nhưng mà cái loại cảm giác nguy cơ ăn sâu vào bên trong da xương như thế này, liền theo bản năng thúc giục cỗ lực lượng run rẩy thần bí bên trong thân thể, xuất phát từ chỗ bên cạnh xương sống tại thắt lưng của mình… Cỗ lực lượng nóng rực kia nhất thời bùng nổ, dùng tốc độ cực cao chạy xuyên khắp nơi bên trong thân thể, từ trong cánh tay đổ dồn về phía cổ tay, cùng với luồng lực lượng do mấy đầu ngón tay kia truyền vào, đột nhiên mạnh mẽ va chạm với nhau!

Cái luồng sức mạnh như những dòng nước nóng rực tích tụ rất nhiều năm, khi bắt đầu xuất phát từ chỗ hần thắt lưng, cũng chỉ là từng giọt từng giọt nước chảy nhẹ nhàng, thế nhưng khi đem tập trung lên đến cánh tay, thì đã biến thành một dòng đại giang cuồn cuộn tuôn trào. Đến khi truyền đến cổ tay hắn, thì luồng lực lượng nóng rực đó đã biến thành một đầu mãnh thủ khổng lồ mạnh mẽ từ những luồng nước biển lạnh như băng ngưng kết lại, rít gào gầm thét bắt đầu hung hăng cắn xé!

Bên trong gian phòng vẫn như cũ là một mảnh im lặng. Thế nhưng mà lại có từng trận từng trận gió rít gào nổi lên, lớp chiếu bên dưới thân thể của Hứa Nhạc cũng bắt đầu co rúm lại, vỡ vụn ra thành từng phiến từng phiến.

Ngay trên làn da, nơi mà cái ngón tay thần bí kia cùng với cổ tay của Hứa Nhạc tiếp xúc, một khu vực diện tích cực kỳ nhỏ bé, lại chợt xuất hiện một chút vẻ cháy đen kỳ quái, giống hệt như một khỏa hằng tinh cực kỳ nhỏ bé, ở ngay chỗ đó chợt nứt vỡ ra một cảm giác tân sinh mãnh liệt!

Cái ngón tay thần bí nhỏ bé mà khủng bố kỳ lạ kia, bị uy lực của sự va chạm của hai cỗ lực lượng mạnh mẽ mà chấn phải lui về phía sau mấy phân. Chủ nhân của cái ngón tay thần bí kia chợt ân khẽ một tiếng ngạc nhiên, lộ ra một loại tình tự kinh ngạc đối với cái cục diện mặc dù đã dự liệu trước nhưng lại bất ngờ chứng kiến thấy.

Nhưng mà cái ngón tay thần bí này lại cực kỳ nhanh chóng, lại mạnh mẽ ấn hạ xuống tiếp tục. Điểm cực nhanh xuống trung bộ của cánh tay, khuỷu tay, bắp tay, dưới nách, má bàn tay thẳng đến mỗi ngón tay của Hứa Nhạc. Mỗi một lần điểm chí xuống đều mềm mại mà nhanh chóng giống hệt như là luồng gió vậy, căn bản không thể nào nắm bắt được, lại giống như một thanh trường thương, loại binh khí thời cổ đại, mạnh mẽ mà sắc bén đến cực điểm, khí thế căn bản không thể nào chống đỡ nổi!

Đối mặt với những chỉ phong dày đặc như mưa không ngừng điểm xuống với tốc độ cực kỳ cao như thế, lại còn những cỗ lực lượng khủng bố từ trong đầu ngón tay phun trào ra nữa, thân thể Hứa Nhạc căn bản không thể nào là ra những phản ứng tránh né hữu hiệu được, cũng chỉ có thể theo bản năng điều động những luồng lực lượng cuối cùng trong thân thể mình, không ngừng thiêu đốt biến hóa, bị động rất nhanh trải rộng ra trên toàn cánh tay của hắn, cực kỳ gian nan cố gắng chỗ đỡ những luồng kình đạo sắc bén càng ngày càng dày đặc hơn của ngón tay thần bí kia.

Trong những hình ảnh kiếm hiệp thần thoại trong các vở kịch giả tưởng của đại sư Tịch Lặc khi nói về thời viễn cổ đã từng miêu tả, mỗi một giây có thể bắn ra bao nhiêu lần điểm chỉ cơ chứ?

Mà tại thời khắc này, mỗi một phần giây ngắn ngủi cực kỳ này, cái người thần bí đang đứng bên cạnh giường kia đã điểm ra bao nhiêu lần điểm chỉ đây?

Phốc một tiếng vang lên, một vật gì đó giống hệt như là một thanh cương trụ hung hăng móc ngược từ bên dưới móc lên. Một cánh tay còn lại của Hứa Nhạc rốt cuộc cũng đã năng lên, trong tiếng gió rít mạnh mẽ gào thét, đã thành công chặn lại được một cú điểm chỉ nguy hiểm từ đầu đến giờ!

Hai mắt vốn đang nhắm nghiền của hắn đột nhiên chợt mở ra, một ngụm máu tươi cũng trực tiếp từ miệng hắn phun ra. Thân hình bị bộ quần áo bó chặt đến cực hạn kia, cơ hồ đồng thời từ trên giường phóng thẳng người dậy. Năm ngón tay đang tản ra như hình quạt của bàn tay phải nhất thời cũng vừa lúc thu lại, mạnh mẽ bắt lấy cái ngón tay nhìn qua hơi chút gầy nhỏ nhưng kỳ thực lại cứng rắn như gang thép của người thần bí, đồng thời đầu gối chân của hắn cũng từ bên ngoài mé trái của đối phương hung hăng đá mạnh tới, mục tiêu chính là phần sườn ngoài của phần đùi đối phương.

Ngón tay của người thần bí kia chỉ trong phút chốc đã kịp thu hồi lại, hóa thành một nắm quyền, nhìn qua cực kỳ không chút lý lẽ, kỳ thật lại là chính xác đến cực điểm vừa lúc tránh khỏi cú đấm tay phải của Hứa Nhạc, vẽ thành một đạo đường cong tuyệt mỹ, hướng về phía bên dưới vành tai của Hứa Nhạc mà đập tới.

Cũng lại trong khoảnh khắc, Hứa Nhạc đã kịp khom lưng, cúi đầu, cánh tay trái dựng thẳng lên, vòng qua đầu, che lại hai má, giống hệt như là hai cánh cửa sắt mạnh mẽ đóng chặt lại.

Nắm tay hung hăng nện lên trên má cánh tay, đỉnh đầu hối lại hung hăng nện lên trên phần má ngoài đùi. Công kích của cả hai người đều đồng thời đánh trúng đối phương, đồng thời đột nhiên phóng xuất ra uy lực mạnh mẽ, phát ra hai tiếng trầm đục mạnh mẽ.

Cũng không có bất cứ đình trệ nào cả, hai thân người vốn đã sớm không nhìn thấy rõ thân ảnh lại nhanh chóng đạn động một lần nữa. Cánh tay trái run rẩy, phần đùi cứng chắc như cương thiết, vào thời khắc này cũng sớm đã không còn tồn tại. Còn tồn tại lại chính là một đấm tay tàn nhẫn đập xuống, một đỉnh đầu gối sạch sẽ đến lưu loát đá ra, ngắn gọn mà nhẹ nhàng hất mạnh lên hạ thể, những kỹ năng cầm nã thủ sắc bén âm hiểm đến cực độ, mà càng nhiều hơn vẫn chính là những cú đấm mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi của cả hai người hướng về phía đối phương.

Càng khủng bố hơn nữa chính là, ẩn chứa bên trong những cái kỹ năng chiến đấu cận thân cực kỳ cường hãn này, trong mỗi đột tác sạch sẽ lưu loát mà nhanh chóng, cũng đều có những luồng lực lượng khủng bố đến khó có thể nào tưởng tượng nổi!

Hai cái thân ảnh dùng tốc độ cực kỳ cao giao thủ, khiến cho không khí bên trong gian phòng tĩnh mịch này cũng phải chấn động gào thét. Ngay sau đó là những thanh âm xé rách, đổ vỡ chói tai mãnh liệt. Chiếc giường nằm cứng rắn đã bị những cỗ lực lượng khủng bố lan tràn ra chấn vỡ thành từng mảnh vụn. Những mảnh vụn của chiếc chiếu trải vỡ tan cùng với quần áo rách nát bị những luồng kình phong hất lên cuồng cuộn. Ở bên trong một mảnh bừa bãi hỗn loạn đó, một cái thân ảnh mang theo dáng vẻ suy sụp bay ngược mà ra.

Hứa Nhạc văng ra, thật mạnh té lên trên mặt đất cứng rắn sau lưng hắn, ngay lập tức đã kịp xoay ngược tay phải, chống mạnh lên mặt đất, cố định lại thân thể, thế nhưng lại chung quy cũng không thể nào đứng lên nổi. Hắn cảm nhận được, xác định chỗ xương ngực của chính mình có vài đốt xương bị sai vị trí, càng có khả năng là có chỗ nào bị nứt vỡ rồi. Càng khiến cho hắn cảm thấy rét lại hơn nữa chính là, đại bộ phận những cỗ lực lượng nóng rực trong thân thể, sau khi bị trọng thương đã mất một thời gian dài mới tạm thời tích tụ được một chút ít, lúc này không ngờ lại xuất hiện điềm báo của sự chuyển động tán loạn!

Trong cặp mắt sáng ngời mà hơi chút nheo lại của Hứa Nhạc mang theo một cỗ tình tự ảm đạm, thế nhưng cũng không có tuyệt vọng, mà chỉ có một cỗ cảm giác không cam lòng cùng với quật cường mạnh mẽ. Hắn hung hăng giương mắt nhìn về phía cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi vừa nãy cũng bị chấn lui về phía sau, đang hơi xiêu vẹo đứng ở cách hắn không xa.

Bất chợt Hứa Nhạc hơi có chút quái dị, nhếch miệng lên cười một tiếng. Những luồng tơ máu màu đỏ tươi tươm ra trong kẽ răng phối hợp với nụ cười hai hàm răng trắng tinh dày đặc của hắn, mang theo một tia thảm thiết không chút hài hòa.

Đối phơpng là một gã quân nhân binh lính Đế Quốc trẻ tuổi. Dáng người hơi chút gầy yếu, màu da của hắn cũng không phải là đen theo kiểu một màu cổ đồng, lại cũng không phải là một màu trắng cao quý. Mà chỉ là một loại pha trộn giữa đen và trắng tạo thành một màu vàng nâu nhàn nhạt, giống hệt như là cái cảm giác mà người này gây ra cho người đối diện vậy, bình thường đến cực điểm. Nếu như ném hắn vào bên trong dòng người đông đúc tại tinh cầu Thiên Kinh Tinh, tuyệt đối sẽ không có bất cứ người nào phát hiện ra sự dị thường của người này.

Nhưng mà đối với Hứa Nhạc mà nói, sau khi cùng với người này giao thủ với nhau hai lần, không, phải nói là ba lần giao thủ, gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi này tuyệt đối không chút đơn giản.

Nếu như nói vị Tằng ca lúc nào ở bên cạnh của Lợi Hiếu Thống kia giống như một khẩu súng nguy hiểm đang được bó lại trong bao, như vậy, cái gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi này, căn bản trên cơ thể không hề cố ý bộc phát ra cảm giác uy hiếp cường hãn đối với người khác, thế nhưng bản thân lại có được một độ cứng cùng với thực lực mạnh mẽ không thể nào phá hủy được… Có thể nói hắn chính là một thanh trường thương từ sắt thép tôi luyện ngàn năm mà chế tạo thành.

Cũng giống hệt như ngày hôm đó, thanh trường thương làm bằng hợp kim sắc bén, đã mạnh mẽ đâm thẳng vào trong khoang điều khiển của con Robot MXT Liên Bang màu đen, mạnh mẽ chặt đứt hy vọng quay trở về Liên Bang của Hứa Nhạc vậy.

Hứa Nhạc hơi chút vô lực, xụi lơ ngồi bệch lên trên mặt đất, ánh mắt khẽ nheo lại, giương mắt nhìn chằm chằm về phía gã quân nhân binh sĩnh Đế Quốc trẻ tuổi đang đứng cách đó không xa, cảm nhận được một cỗ nguy hiểm cùng với sự cường hãn gần trong gang tấc, thậm chí có thể nói là ập mặt mà đến. Hắn đã từng mang theo sự khiếp sợ mà dự đoán thân phận của người này, thế nhưng lại bởi vì ngoại hình cùng với tính cách cực kỳ bình thường của đối phương mà không dám xác nhận.

Hoài Thảo Thi nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nâng cáng tay lên, lau đi tia máu tươi chảy ra từ trong cặp môi mỏng của mình, mới phát hiện ra phần tay áo của bộ quân phục trên cánh tay của mình trong lúc đánh nhau đã bị chấn động khiến cho vỡ tan, giống như vô số cánh bướm vỡ vụn bay tán loạn. Sau đó hắn mới chú ý đến nụ cười kỳ quái trên mặt của gã anh hùng Liên Bang kia.

- Tao từng xem qua báo cáo, mày mỗi lần bị quẳng vào trong nước biển, hít thở không thông, trước khi lâm vào hôn mê luôn luôn nở nụ cười kỳ dị. Các nhân viên thẩm vấn đều cảm thấy kỳ quái, ở dưới cái trạng thái sắp chết như thế kia, nụ cười như thế nào lại có thể sinh ra như vậy được.

Hoài Thảo Thi lại đưa tay ôm ngực, ho khan lên hai tiếng, vẻ mặt không một chút biểu tình, nhìn về phía Hứa Nhạc đang ngồi bệch trên mặt đất, hỏi:

- Hiện tại tao nghĩ qua, đại khái cũng có thể hiểu được, mày có năng lực giấu diếm được các dụng cụ điện tử theo dõi, mãi vẫn luôn âm thầm tiến hành khôi phục, chuẩn bị sẵn sàng cho việc bỏ trốn, cho nên mới nhịn không được, trong lòng cảm thấy sung sướng mà mỉm cười. Nhưng mà hiện tại tao đối với mày cảm thấy rất ngạc nhiên, hiện tại mày cũng không có bất cứ biện pháp gì có thể tiếp tục giả vờ nữa, mấy cái luồng khí dơ bẩn trong thân thể mày cũng đã bị tao đánh tan hơn phân nữa, vì cái gì bây giờ lại còn có thể cười được cơ chứ?

Hứa Nhạc hơi chút gian nan di động thân thể một chút, cố gắng chồm người dựa vào trong vách tường phía sau, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, ánh mắt khẽ nheo lại, khàn khàn nói:

- Hiện tại tao cười chính là bởi vì đã có thể xác nhận được một chuyện tình: Ngày đó ở trên chiến hạm bị bại dưới tay của mày, quả thật nguyên nhân chính là bởi vì tao đã trọng thương. Nếu như thân thể của tao hoàn hảo không có bất cứ tổn hao gì, hẳn là sẽ có cơ hội đánh bại được mày.

Hai cái lỗ hổng vết thương khổng lồ ở trên ngực của Hứa Nhạc lúc này không ngừng tươm máu ra, lớp thịt vừa mới kéo da một lần nữa vỡ ra, thê thảm không đành lòng nhìn.

Hoài Thảo Thi tựa hồ như không thèm nhìn thấy, sau khi tạm dừng một lát, tiếp tục nói”

- Lúc trước khi mày chạy đi ám sát Tạp Đốn, con Robot đã bị hư tổn quá lớn. Về sau khoang điều khiển con Robot bị đâm thủng, thân thể mày cũng đã bị trọng thương, năng lực cận chiến suy giảm cực lớn… Nhưng mà trải qua hai lần giao thủ, tao có thể xác nhận, cho dù mày có hoàn hảo không chút tổn hao nào cả, mày cũng không phải là đối thủ của tao.

- Cái này không đánh thử qua làm sao biết được?

Hứa Nhạc xoay người sang một bên, phun ra một ngụm nước miếng pha với máu tươi, thẳng lưng lên một chút, khàn khàn trả lời.

Trên khuôn mặt vốn dĩ chưa từng có bất cứ biểu tình gì của Hoài Thảo Thi chợt hiện lên một tia mỉm cười trào phúng, chế giễu nói:

- Tao cho phép cái sự thất bại ấy của mày tự biến thành sự tự kỷ về mặt tinh thần. Chỉ là tao hy vọng mày có thể một phen đem tia sợ hãi bên trong cặp mắt ti hí kia của mày che dấu lại tốt một chút.

Đối mặt với con đường chết chắc, đối diện với đối thủ trẻ tuổi mà cực kỳ cường đại, thân là quân nhân sĩ quan của Quân đội Liên Bang, Hứa Nhạc cần phải biểu hiện ra mạnh mẽ cùng với ngoan lỳ hơn một chút. Nhưng mà chịu đựng được biết bao nhiêu lần thủy hình, chống đỡ hàng ngàn vạn tấn nước biển suốt nhiều ngày đến như vậy, ẫn nhẫn lâu đến như vậy, lại bởi vì một gã địch nhân xuất hiện bất ngờ không chút báo trước thế này, một sự biến cố xảy ra đột nhiên như thế, hết thảy cũng đều biến thành bọt nước cả.

Tâm tình của hắn cũng đã hướng về phía tuyệt vọng trầm luân là phát triển, cũng không còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện hành động gì nữa.

Hứa Nhạc chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ nheo lại, khàn khàn nói:

- Tao thừa nhận bản thân tao thật sự kinh ngạc cùng với e ngại thực lực cường đại mạnh mẽ của mày… Nhưng mà mày tựa hồ cũng có chút sợ hãi đối với tao. Hoặc nói chính xác là mày lo lắng tao có thể khôi phục khỏe mạnh trở lại.

- Cũng có một chút lo lắng, cái đám người Liên Bang bọn mày tựa hồ có được sinh mệnh lực mạnh mẽ ương ngạnh giống hệt như đám động vật bọ cánh cứng vậy.

Hoài Thảo Thi vẻ mặt không chút biểu tình, nói:

- Cho nên tao đang tự hỏi cần phải dùng loại phương pháp gì để mà phá hủy đi cái tinh thần sinh tồn buồn cười kia của mày đây, hoặc là nói hủy hoại đi cái trụ cột sinh tồn kia của mày. Bản thân mày coi như cũng có chút năng lực không tệ.

Nói xong những lời này, hắn quay lại, kiếm một chút trong phòng, miễn cưỡng tìm thấy được một thanh côn kim loại được cho là hoàn hảo, đi tới trước mặt của Hứa Nhạc, không một chút do dự giơ cao thanh côn kim loại lên… sau đó dùng sức cật lực đập mạnh xuống.

Máu tươi phun ra, tiếng xương cốt gãy vỡ vang lên, có cả những mảnh thịt vụn bắn ra nữa.

Đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc đang ở bên ngoài phòng thông qua hệ thống theo dõi nhìn thấy một màn huyết tinh thế này, cũng nhịn không được khẽ cau mày lại một trận.

Vài luồng máu tươi có chút ấm áp chảy xuôi trên khuôn mặt của Hứa Nhạc, hắn trừng lớn cặp mắt vốn dĩ cũng không lớn lắm của hắn, gắt gao nhìn chằm chằm vào cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi trước mặt, khàn khàn nói:

- Tao không phải là muốn uy hiếp mày. Tao thật sự cũng không biết vì nguyên nhân gì mà bọn mày mãi không xuống tay giết chết tao, nhưng mà, tao đề nghị bọn mày tốt nhất nên một phen đem tao giết chết đi. Nếu như không làm vậy, sau này, sự tình khẳng định sẽ trở nên thú vị hơn rất nhiều đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.