Ngày hôm nay bên trong quán cà phê trên trạm không gian này, tất cả mọi
người hoặc hoặc là nghị luận, hoặc là trầm mặc, không ngừng luân phiên
chuyển hoán giữa hai loại trạng thái như thế. Đề tài đàm luận thì hoặc
là cái khỏa Tinh cầu tử vong kia, hoặc là bởi vì những màn hình ảnh tin
tức khiến cho kẻ khác cũng phải rung động, hoặc là bởi vì những tiếng
cảm khái khi nhắc tới người kia. Cũng không có bất cứ kẻ nào mở miệng
nói ra cái tên kia, bởi vì cái tên này đối với Liên Bang mà nói đã biến
thành một sự cấm kỵ nặng nề nào đó. Lúc này chính là đang ở trên trạm
không gian của Quân đội, cho dù là những gã thương nhân của Bách Mộ Đại
này đi chăng nữa, cũng không dám phạm vào cái cấm kỵ kia.
Trải
qua một khoảng thời gian dài trầm mặc, rốt cuộc cũng có người đã không
thể đè nén nổi sự tò mò trong lòng mình, thấp giọng nhẹ nhàng nói:
- Các người nói thử xem, người kia hiện tại rốt cuộc là ở nơi đâu rồi? Đã hai năm trời nay, cũng không có nghe nói qua hắn từng xuất hiện ở nơi
nào cả. Chẳng lẽ hắn thật sự đã chết rồi sao?
- Cái loại người khủng bố như thế, làm sao có thể cứ như vậy mà lặng lẽ không một tiếng động chết đi được chứ?
Biểu tình của gã thương nhân buôn lậu tơ lụa cực kỳ nghiêm túc trả lời:
- Có lời đồn đãi là từng gặp qua người đó tại Hà Tây Châu Đại khu Đông Lâm, ở bên cạnh các khu hầm mỏ bỏ hoang…
Gã đồng bạn bên cạnh hắn lắc lắc đầu mấy cái, có chút không đồng ý, nói:
- Người đó không có khả năng vẫn còn ở lại Liên Bang. Căn cứ vào sự phỏng đoán của rất nhiều người, hiện tại hắn khẳng định đã chạy qua bên Bách
Mộ Đại của chúng ta rồi. Với năng lực khủng bố của người đó, chỉ cần rời ra khỏi Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương còn có ai có thể một phen tìm ra
hắn được cơ chứ?
- Lần trước thời điểm khi tôi đi tiếp nhận hàng
hóa, đã từng nghe mấy gã Bảo Dưỡng Sư trên Chiến hạm nói chuyện phiếm đã từng nhắc tới, căn cứ theo những gì mà đám bộ đội lục quân trên Căn cứ
Cựu Nguyệt đồn đoán, đã từng nhìn thấy cảnh chiếc Phi thuyền Chiến hạm
màu đen cổ quái kia bay qua trên đỉnh núi của Sơn mạch Tạp Kỳ. Bọn họ
lại còn chính miệng phát thệ, khẳng định một cách chân thành là mình
không có bị hoa mắt!
- Nói đi cũng phải nói lại, hai năm trước
đây bên phía Đế Quốc bên kia, đã có một gã quý tộc vừa mới được phong
tước vị, ở trong một cái quận nào đó…
Gã thương nhân buôn lậu trẻ tuổi vừa mới mở miệng nói một câu, liền để ý đến những ánh mắt có chút
khác thường mà đám thương nhân ở bốn phía xung quanh đột nhiên quẳng ném qua, có chút xấu hổ giải thích:
- Không phải là tôi muốn thay
đổi chủ đề nói chuyện, mà là chỉ đang suy nghĩ xem chuyện đó và người
kia có quan hệ gì với nhau hay không.
- Ở bên phía Đế Quốc thì
thật ra cũng có khả năng đó. Dựa theo những thuyết pháp của bên Liên
Bang, hắn ta ít nhất cũng là một gã Hoàng tử của Đế Quốc, thậm chí còn
có thể là Thái Tử gia của Đế Quốc nữa. Chẳng qua dựa theo phong cách làm việc của người đó từ trước đến giờ mà xét, thì hắn khẳng định là sẽ
không nhận bất cứ tước vị nào của Đế Quốc, mà là sẽ giống như năm xưa
vậy, lặng lẽ ẩn nấp ở một nơi nào đó bên dưới hệ thống dẫn nước ngầm
dưới lòng đất của một khỏa Tinh cầu, chờ đợi đến lúc nào mà cục diện
không thể thu thập nổi nữa, mới chạy trở ra hô mưa gọi gió một trận.
- Nếu như hiện tại người đó còn ở tại Liên Bang thì tốt rồi!
Có người chợt theo bản năng phát ra một tiếng cảm khái. Hắn liếc nhìn
những ánh mắt xung quanh nhìn về phía mình, khẽ nhún vai mấy cái, nói:
- Quân Thần lão nhân gia năm xưa xem trọng hắn như vậy, nếu như hiện tại
hắn cùng với Tổng thống Liên Bang sóng vai tác chiến, như vậy thì vị
Công chúa Điện hạ kia khẳng định là không thể chống cự lại nổi rồi. Ở
trên Tinh cầu Mặc Hoa cũng sẽ không còn có bất cứ người nào có thể ngăn
cản được bước tiến của Quân đội Liên Bang nữa!
- Hoang đường!
Gã thương nhân buôn lậu tơ lụa không một chút do dự, trào phúng nói:
- Cậu đừng có quên rằng, vị Công chúa Điện hạ kia cực kỳ có khả năng là
tỷ tỷ ruột của hắn ta! Chẳng lẽ cậu lại trông cậy vào chuyện hắn ta sẽ
vì Liên Bang mà cùng với tỷ tỷ ruột của chính mình ngươi sống ta chết
hay sao?
Cái gã thương nhân vừa rồi mới cảm khái đột nhiên bị hai chữ hoang đường này khiến cho có chút xấu hổ, đỏ mặt đập một cái lên
trên bàn:
- Sao lại hoang đường chứ? Chẳng lẽ ông chưa từng đọc
qua cái lá thư kia sao? Ngay cả chính người kia cũng đã đích thân thừa
nhận rằng Liên Bang chính là gia hương của hắn mà. Ngay cả trong bản
chất thì hắn ta vẫn một phen đem chính mình trở thành một người Liên
Bang mà thôi. Đám binh lính đã chết trên Tinh cầu Mặc Hoa kia tất cả
cũng đều là những chiến hữu hoặc là thuộc cấp của hắn ta cả. Tôi thật sự không tin rằng hắn có khả năng trơ mắt nhìn những hình ảnh này phát
sinh như vậy!
- Trong bản chất cũng là một người Liên Bang sao?
Gã thương nhân buôn lậu tơ lụa nhất thời lạnh giọng nói:
- Thế nhưng dòng máu chảy xuôi trong cơ thể người đó lại chính là dòng
máu của Đế Quốc! Cái hình ảnh mà cậu mong mỏi muốn phát sinh kia, căn
bản là không có khả năng phát sinh ra. Dùng từ ngữ hoang đường cũng
không đủ để hình dung đâu. Hoàn toàn phải nói là vớ vẫn. Theo như tôi
nghĩ, Liên Bang càng phải nên lo lắng chính là chuyện một ngày nào đó
hắn ta đột nhiên xuất hiện bên trong Quân đội Đế Quốc, chỉ huy binh lính Đế Quốc công kích về phía Quân đội Liên Bang mới đúng.
Bầu không khí bên trong quán cà phê phải nói là hết sức kỳ diệu, hoặc là nói hết
sức vi diệu. Không có bất cứ người nào nhắc đến cái tên của người kia
cả, nhưng mà tất cả mọi người ở đây cũng đều phi thường rõ ràng cái
người đang được nghị luận kia là ai. Thậm chí ngay cả trong bầu không
khí nói chuyện phiếm bình tĩnh với nhau, cũng bởi vì sự xuất hiện của
người kia trong câu chuyện, khiến cho đám thương nhân nhàn rỗi đã chia
ra làm hai phe phái khác nhau mà lâm vào một tràng khắc khẩu cực kỳ kịch liệt, hoàn toàn quên mất rằng phía trước kia chính là một đám quân nhân sĩ quan Liên Bang từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc không nói gì.
- Mặc kệ một đám ngu dân mấy người các ngươi một phen đem hắn khoác lác
thành lợi hại đến đâu đi chăng nữa, nếu như cái tên gia hỏa kia thật sự
dám dẫn theo Quân đội Đế Quốc quay lại tiến công Liên Bang, không, chỉ
cần hắn dám quay trở lại Liên Bang thôi, tôi nghĩ sẽ không có bất cứ
người Liên Bang nào bỏ qua cho hắn cả. Mà bản thân ta tuyệt đối sẽ không ngại dùng một viên đạn mà chấm dứt cái sinh mệnh trời sinh tràn ngập
tội ác của hắn đâu!
Bên cạnh cái bàn nằm ở bên phải phía trước,
đột nhiên có một gã quân nhân sĩ quan đứng thẳng người lên, quay đầu lại nhìn về phía đám thương nhân buôn lậu vũ trụ đang kịch liệt tranh luận
phía sau. Biểu tình của hắn tràn ngập vẻ âm trầm lãnh lệ, trên môi thì
phun ra những câu chữ tràn ngập hương vị cực kỳ khinh miệng.
Nghe thấy câu nói đó, biểu tình trên mặt đám thương nhân buôn lậu vũ trụ tại Bách Mộ Đại nhất thời trở nên cực kỳ mất tự nhiên. Bọn họ khiên tốn cúi đầu chào hỏi gã quân nhân sĩ quan một cái, sau đó đều ngồi xuống trở
lại trên ghế của chính mình, tự nhiên cũng không dám tiếp tục đi thảo
luận về cái vấn đề này nữa.
Nhưng mà trong quán cà phê cũng không có một lần nữa quay trở lại cảnh tĩnh mịch tuần hoàn như trước đây,
thanh âm đẩy bàn đột nhiên vang lên từ cái bàn bên trái. Lại có thêm một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang nữa đứng thẳng người lên. Mãi cho đến
khi hắn hoàn toàn đứng thẳng người dậy, tất cả mọi người trong toàn
trường mới phát hiện ra rằng, hóa ra người này không ngờ lại khôi ngô
cường tráng đến như thế. Cơ thể mạnh mẽ phát đạt ẩn chứa bên dưới bộ
quân trang không ngờ lại khiến nó có chút biến hình, phối hợp với mái
tóc được cắt ngắn trên đầu, khiến cho cả người hắn tràn ngập một loại
hương vị cường hãn không nói nên lời.
Cái gã quân nhân sĩ quan
cường tráng này chậm rãi xoay người lại, ánh mắt khẽ nheo lại nhìn chằm
chằm vào gã quân nhân sĩ quan lúc đầu, đột nhiên mở miệng nói:
- Không có bất cứ sinh mệnh gì là trời sinh tràn ngập tội ác cả!
Cái gã quân nhân sĩ quan Liên Bang vừa rồi mới khinh miệt lãnh khốc lên
tiếng kia, độ tuổi đại khái khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, quân hàm trên áo cho thấy hắn đã là một vị Thiếu tá. Một vị Thiếu tá trẻ tuổi như thế này, nếu như không phải có bối cảnh cực lớn sau lưng, như vậy thì đã ở
trên tiền tuyến, trong chiến đấu đạt được vô số chiến công hiển hách mới có được, tích lũy nên vô số những sự tự tin, mới có thể chống đỡ được
sự đánh giá kia của hắn. Nhưng mà khi nhìn thấy cái gã quân nhân sĩ quan dáng người khôi ngô trước mặt này, thế nhưng hắn vẫn không cách nào bảo trì được bộ dáng lạnh lùng như trước nữa, ba một tiếng đứng nghiêm
người kính chào, trên mặt thì lại biểu hiện một tình tự không phục cực
kỳ mạnh mẽ.
- Cho dù anh có là một Trung tá đi chăng nữa, cũng không thể nào tùy tiện nghi ngờ lời bình phán của thuộc cấp tôi được!
Trên một cái bàn bên trái phía trước đột nhiên lại có thêm một gã Trung tá
Liên Bang nữa đứng thẳng người lên, bộ dáng cũng có chút khôi ngô, nhưng cực kỳ lạnh lùng. Hắn nhàn nhạt nói:
- Thân là một quân nhân sĩ quan Liên Bang, chẳng lẽ còn muốn thay một gã người Đế Quốc đứng lên chống đối sự bất công hay sao?
Gã Trung tá Liên Bang dáng người khôi ngô thoáng trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói:
- Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, Hùng Lâm Tuyền!
Nghe thấy cái tên đó, biểu tình của cái gã Trung tá Liên Bang mới đứng lên
sau này nhất thời nghiêm túc lại một trận. Hắn chậm rãi đội lên chiếc
quân mũ, cằm hơi ngẩng cao lên, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Sư đoàn Thiết giáp 7, Mộ Dung Biệt!
Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, Sư đoàn Thiết giáp 7, Hùng Lâm Tuyền, Mộ Dung
Biệt, những cái từ ngữ tự khai báo ra đơn vị công tác này lại tựa như
một thanh đao kiếm phi thường sắc bén, ngay từ trong cặp mắt của hai gã
Trung tá Liên Bang đang đứng đối diện với nhau, cực kỳ mạnh mẽ phun trào mãnh liệt ra, đem bầu không khí hơi có chút hàn ý lành lạnh bên trong
quán cà phê nhất thời cắt ra thành từng mảnh nhỏ, nhiệt độ trong đó nhất thời giảm xuống mãnh liệt.
Đám thương nhân vũ trụ từ Bách Mộ Đại ở xa xa đằng kia đối mặt nhìn nhau, một số người cẩn thận có chút nhát
gan đã bắt đầu đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Mộ Dung Biệt, Doanh trưởng Cận Vệ Doanh của Sư đoàn Thiết giáp 7 bình tĩnh nói:
- Tôi đến đâu là để đón nhận tân binh, canh có biết là tổn hại của Sư đoàn chúng tôi vô cùng nghiêm trọng!
Hùng Lâm Tuyền đưa tay lên chỉnh sửa lại cái móc cài trên cần cổ của mình, có chút lạnh lùng nói:
- Đồng dạng, thương vong của Sư đoàn chúng tôi không hề thấp hơn Sư đoàn của các người!
Những con số thương vong nghiêm trọng, ít nhất căn bản phải nên nói ra một
cách bi thương ảm đạm, hoặc là nên có chút nhàn buồn bả nào đó, thế
nhưng trong những lời nói chuyện giữa hai người lại, lại lộ ra một cỗ
cảm giác kiêu ngạo không để cho người ta có cảm giác nghi ngờ nào cả.
Không phải là loại vô cảm chết lặng đối với sự hy sinh của đồng bào, mà
là đại biểu cho những việc Quân đội của Sư đoàn mình ở trên Tinh cầu Mặc Hoa đã thảm liệt đến như thế nào, đã chiến đấu anh dũng như thế nào,
cũng giống như là những huân chương, quân công trên người những vị quân
nhân chân chính, hay là những vết sẹo trên người những nam nhân chân
chính vậy.
- Những lời nói vừa rồi của sĩ quan phụ tá của tôi mới nói, Hùng Trung tá có ý kiến gì hay sao?
Mộ Dung Biệt nhìn chằm chằm vào mắt của Hùng Lâm Tuyền, lạnh lùng nói:
- Vừa rồi tôi nói muốn thay một gã người Đế Quốc đứng lên chống đối lại
sự bất công, xem ra là sai lầm rồi. Nhưng mà tôi nghĩ mãi cũng không rõ, bên trong Sư đoàn Thiết giáp 17 mới các anh, cùng với bên trong Td7 của các anh, lại xuất hiện một người Đế Quốc, đó có phải là một chuyện cực
kỳ nực cười hay không?
- Nếu như cái tên gia hỏa kia trong tương
lai lấy thân phận của một quân nhân Đế Quốc mà xuất hiện trên chiến
trường, như vậy tôi sẽ là người đầu tiên hướng về phía hắn nổ súng! Cho
dù là giết chết hắn, thì cũng chỉ có thể là để cho chúng tôi giết chết
hắn. Hơn nữa trước khi chuyện đó xảy ra, tôi không cho phép bất luận kẻ
nào ở trước mặt tôi mà nói bậy bạ về hắn cả. Nhất là một câu nói cực kỳ
hoang đường như thế kia. Chẳng lẽ cái gã sĩ quan phụ tá kia của anh vẫn
còn là thằng nhóc chưa dứt sữa hay sao?
Bởi vì cái câu nói tràn
ngập hương vị đùa cợt không nghiêm túc như thế kia, khiến cho thanh âm
những cái bàn bị đẩy lung tung mãnh liệt vang lên. Một đám quân nhân sĩ
quan binh lính Liên Bang trên các cái bàn bên cạnh bỗng nhiên đồng loạt
đứng dậy, đều mang theo ánh mắt khẩn trương cảnh giác nhìn chằm chằm về
phía đối phương, theo bản năng nắm chặt lại những cánh tay tràn đầy
những vết chai của mình, không chút nào che giấu chiến ý dâng lên đầy
trên mặt.
Thân là một trong hai chi bộ đội Vương bài nổi tiếng
nhất của Liên Bang, Sư đoàn Thiết giáp 17 mới cùng với Sư đoàn Thiết
giáp 7 trong lịch sử đã có vô số những chuyện xưa ân oán tình cừu cực kỳ sâu sắc. Bọn họ ở trên chiến trường quả thật cũng đã từng kề vai sát
cánh mà chiến đấu, đã từng cùng nhau hợp tác tiến công, thế nhưng ở phía sau hậu phương không biết đã cùng nhau âm thầm phát sinh biết bao nhiêu lần xung đột vô cùng kịch liệt.
Kể từ sau khi Quân Thần lão nhân gia tạ thế, cái gã nam nhân với cặp mắt ti hí kia trốn chết, Sư Đoàn
trưởng Đỗ Thiếu Khanh trở thành Tổng Tư lệnh Mặt Trận Liên Bang, ngày
hôm nay Sư đoàn Thiết giáp 7 đã không hề nghi ngờ chiếm cứ thế thượng
phong tuyệt đối. Nhưng mà dưới sự áp chế mạnh mẽ của Đỗ Thiếu Khanh cùng với quân kỷ phi thường nghiêm minh, cái loại so đấu cạnh tranh vẫn luôn bị giới thượng tầng trong Quân đội cố tình lạng lẽ dung túng này, mãi
cũng không có lâm vào tình trạng không thể khống chế, mà là một mực
không ngừng dồn nén xuống trong lòng của quân nhân sĩ quan binh lính
song phương.
Lúc này đám quân nhân binh lính song phương đang
đứng thẳng người bên cạnh bàn, tuyệt đại bộ phận cũng đều là những người mới. Nhưng mà bọn họ ở trong các quân doanh huấn luyện tân binh, cũng
sớm từ chỗ các giáo quan mà tiếp nhận lịch sử quang vinh cùng với cái
chuyện xưa bè phái cả hai tuyệt đối không thể nào cùng tồn tại của đơn
vị chính mình rồi. Lúc này đột nhiên xảy ra tình huống cùng với đối
phương giằng co, bọn họ làm sao dám biểu hiện ra chút do dự nào chứ?
Vẻ mặt của Hùng Lâm Tuyền vẫn như trước phi thường hờ hững, căn bản không
thèm để ý gì đến bầu không khí khẩn trương vô cùng ở nơi này. Ánh mắt
của hắn chuyển dời từ Mộ Dung Biệt sang trên mặt cái gã Thiếu tá trẻ
tuổi của Sư đoàn Thiết giáp 7 kia, khóe môi chợt nở ra một nụ cười có
chút đùa cợt, nói:
- Một viên đạn đã nghĩ có thể tiêu diệt cái gã nam nhân trời sinh tràn ngập tội ác kia à? Trước khi mày nói ra những
lời nói này, cần phải hỏi lại đám Doanh Đoàn trưởng của mày xem, năm đó ở trong khu căn cứ huấn luyện sĩ quan, ở bên ngoài Tòa án Quân sự, ở
trong khu vực sơn dã bên cạnh đường sắt cao tốc, Sư đoàn các người đến
tột cùng là đã xuất động tổng cộng bao nhiêu bộ đội, hao tổn bao nhiêu
viên đạn cũng chưa thể giết được hắn?
- Còn về chuyện quang vinh?
Hắn lại liếc mắt nhìn về phía Mộ Dung Biệt, cặp mày khẽ nhướng lên một chút, hỏi:
- Đường đường là một Sư đoàn Thiết giáp 7 chiến đấu bất bại, năm lần bảy
lượt thua ở trong tay một gã người Đế Quốc, chẳng lẽ các người cho rằng
như vậy là vô cùng quang vinh hay sao?
o0o
Bên cạnh cái
hàng lang dài của khu vực trạm không gian, có một cái sảnh lớn. Lúc này
đang có hơn mười gã quân nhân sĩ quan đang đứng rải rác bên trong khu
vực hút thuốc, nhìn xuyên thấu qua lớp vách tường trong suốt nhìn về
phía phiến vũ trụ hắc ám sâu thẳm mà không có điểm cuối ngoài kia.
Một gã Thiếu úy trẻ tuổi, vừa mới ở trong Đại đội chiến đấu đặc chủng của
Nam Khoa Châu, đột nhiên bị triệu tập tiến vào Sư đoàn Thiết giáp 17
mới, cuối cùng cũng không nhịn được sự nghi vấn phi thường mãnh liệt
trong lòng mình, hướng về phía vị thượng cấp ngay bên cạnh mình, hỏi:
- Hóa ra Hùng Giáo quan thật sự là người của Tiểu đội 7 à? Tôi đã nói vì
cái gì ở trong khu quân doanh huấn luyện sĩ quan nhìn qua có vẻ quen mắt đến như vậy, hóa ra năm đó ở trên TV sớm đã từng gặp qua rồi a!
- Vậy vì cái gì cậu cũng không thấy là ta cũng nhìn thật quen mắt lắm à?
Hay là nói cậu nghĩ thấy lão tử ta tính cách ôn nhu hiền lành có thể khi dễ, cho nên các người cũng không định vỗ mông ngựa lão tử?
Đạt
Văn Tây lấy ra một điếu thuốc nhét vào trong miệng, nhìn về phía đám tân binh đang đứng đằng kia, hàm hồ không rõ ràng mà đùa cợt. Ở trên chiến
trường lăn lộn mấy năm trời, khiến cho cái vị công tử con Châu trưởng
năm xưa kiêu căng quý tộc không chịu nổi, hiện tại về mặt hành xử cùng
với tác phong đã sớm trầm ổn hơn rất nhiều. Chỉ là ngôn ngữ nói chuyện
thì vẫn như cũ ngả ngớn cùng với chua ngoa không đổi chút nào.
Đám tân binh của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới nở nụ cười nịnh nọt, một phen
lấy bật lửa ra, châm lên điếu thuốc lá đang ngậm trên miệng của hắn, có
chút ôn nhu nói:
- Đó là bởi vì phong cách của anh rất hiền hòa,
cho nên mấy tên tân binh chúng em tự nhiên dễ dàng sinh ra cảm giác thân cận… Rất khó có thể nào một phen đem anh cùng với chi bộ đội Tiểu đội 7 thiết huyết trong truyền thuyết năm xưa liên hệ lại với nhau!
-
Có tiền đồ đó, bất luận là Sư đoàn chúng ta hay là Tiểu đội 7 năm xưa đi chăng nữa, điều chú ý nhất chính là cái loại thái độ ngoan cường cùng
với vô sỉ không biết xấu hổ là gì như thế. Tuy rằng khi đám cựu binh bọn họ nhìn qua hết sức nghiêm túc, nhưng kỳ thật tron lòng bọn họ so với
chúng ta, ý nghĩa xấu xa thật sự còn nhiều hơn không biết bao nhiêu mà
nói. Cái gì mà Tiểu đội 7 thiết huyết chó má cơ chứ? Cũng chẳng biết nổi là ngoại hiệu do con mẹ nó ai đặt ra cho nữa?
Đạt Văn Tây rít
thật mạnh một điếu thuốc lá, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn khi nhìn thấy biểu
tình kinh ngạc cùng với sùng bái của đám tân binh xung quanh. Hắn đột
nhiên cảm thấy có chút hâm mộ, nói:
- Ở trong căn cứ huấn luyện
quân doanh, các người vẫn đều nói rằng Đại Hùng là gã Giáo quan ma quỷ
tàn nhẫn nhất trong lịch sử của Quân đội Liên Bang, thế nhưng các người
có biết không, năm xưa khi ta mới bắt đầu nhập ngũ, cái gã Giáo quan kia mới thật sự là gã nam nhân đáng sợ nhất trên toàn bộ vũ trụ này!
Đám tân binh của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới ở bên cạnh hắn nhất thời khẽ yên lặng lại một chút, trong lòng thầm tính toán thời gian, sau đó nhớ lại
cái bộ phim phóng sự vẫn như cũ còn lặng lẽ truyền lưu trên mạng
internet, mặc dù trên các kênh đại chúng thì sớm đã bị nghiêm cấm rồi.
Mãi một lúc sau, đột nhiên có người ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc
nói:
- Chẳng lẽ chính là Thượng tá Hứa…
Đạt Văn Tây rất
nhanh gỡ lấy điếu thuốc lá trên môi mình, nhét thẳng vào trong miệng cái gã tân binh vừa mới lên tiếng, ngăn chặn lại nửa câu nói phía sau của
hắn. Sau đó hắn mới nghiêm túc nhìn đám tân binh còn lại, trầm giọng
nói:
- Ta nghiêm trọng cảnh cáo các cậu, trong Sư đoàn của chúng
ta, trên từ Phó Sư Đoàn trưởng Hách Lôi, xuống đến cái gã mập mạp Cố
Tích Phong, cả ngày vẫn luôn ngồi lê la trong bếp ăn vụn thức ăn, cũng
đều cực kỳ không muốn nghe thấy cái tên đó nữa. Một khi bọn họ nghe
thấy, tâm tình trong lòng sẽ trở nên cực kỳ khó chịu, rất có khả năng sẽ ngược đãi một đám gà con mấy người đó. Cho nên sau này khi tiến vào
trong Sư đoàn rồi, tuyệt đối không được hỏi bất cứ ai về chuyện tình
trước kia, nhất là không được nhắc đến cái tên kia nữa!
- Phì! Phì! Phì!
Cái gã tân binh kia cuống quýt gỡ xuống điếu thuốc lá vừa mới bị nhét vào
trong miệng mình xuống, nhìn thấy cái đầu lọc vẫn còn ướt sũng nước bọt
của Đạt Văn Tây, mạnh mẽ đè nén xuống sự ghê tởm trong lòng mình, nhìn
về phía Đạt Văn Tây, vẻ mặt sầu khổ nói:
- Giáo quan à, tôi cũng
không muốn nói gì đến vấn đề vệ sinh, nhưng mà bằng vào tiền lương của
các người, sao lại còn đi hút cái loại thuốc lá 777 màu lam rẻ tiền này
cơ chứ? Cái thứ này mùi vị khét lẹt à, có gì thơm tho đâu?
Khuôn mặt Đạt Văn Tây khẽ cứng lại một chút, dựa lưng vào vách tường, nở nụ cười đầy miễn cưỡng, nhẹ giọng nói:
- Bọn mày thì biết cái gì?
Ánh mắt của hắn chợt trở nên có chút mông lung xa xăm, như là nhớ về những ngày tháng xa xăm.
Có những cái tên không được phép nhắc tới, có những người không thể nào
quên. Bởi vì bất luận là anh có đề cập hay không đề cập đến, thìtên kia
vẫn cứ liền có ở nơi đó. Bất luận là anh có quên hay là vẫn không quên
nổi, thì người kia vẫn là đứng thẳng người ở nơi đó, ánh mắt nheo chặt
lại, trên người khoác một cái áo khoác tràn ngập quang huy lóa mắt,
nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng muốt, nụ cười trên mặt phi
thường sáng lạn, như ánh nắng mặt trời ban mai vậy.
Đột nhiên vào lúc này, hầu như tất cả các màn hình TV ở trên trạm không gian chợt
đồng loạt phát ra cùng một màn hình ảnh như nhau. Đó là hình ảnh của một cô nàng thiếu nữ phi thường xinh đẹp, trên người mặc một kiện váy dài
màu xanh lam nhạt, dưới ngọn đèn sáng ngời, chậm rãi bước ra giữa sân
khấu. Bất luận là cô nàng đã rất lâu rồi không có xuất hiện trước mặt
của dân chúng Liên Bang, bất luận là cô nàng ở trên các bộ phim truyền
hình hóa trang thành một cô gái ngây thơ vô tội với ánh mắt to tròn long lanh, hay là một cô thiếu nữ sĩ quan chỉ huy cao cấp thường xuyên lim
dim gật gù ở trên Phi thuyền Chiến hạm Xí Nghiệp Hào, bất luận là cô gái có mái tóc tím biếc hay mái tóc đen dài bóng mượt đi chăng nữa thì cô
nàng cứ như vậy mà im lặng mê người đứng thẳng ở nơi đó, nghênh đón hàng tỷ hàng tỷ ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, những tràng vỗ tay nhiệt liệt,
thậm chí là những dòng nước mắt không thể nào khống chế nổi.
Đây
là hình ảnh của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, là hình ảnh hiện trường trực tiếp của mạng lưới ba Đài truyền hình tư nhân đồng thời mua bản quyền truyền phát. Đây là truyền hình trực tiếp tại buổi biểu diễn
chính thức cho lần quay trở lại giới nghệ thuật của Cô gái thần tượng
quốc dân Liên Bang Giản Thủy Nhi sau một thời gian dài không biểu diễn.
Thân là cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang đã xâm nhập vào lòng người sâu
nhất của Hiến lịch 37 Liên Bang, Giản Thủy Nhi đã mất tích trong một
khoảng thời gian rất dài rồi. Lần cuối cùng chính thức biểu diễn trước
công chúng là vào mùa xuân năm 70 Hiến lịch 37 Liên Bang, chính là do cô nàng biểu diễn bài hát kết thúc của bộ phim phóng sự truyền hình đã
từng nhận được vô số các giải thưởng Tinh vân. Lần cuối cùng cô nàng
xuất hiện trong tầm mắt của công chúng Liên Bang, chính là ở trong lễ
tang của Quân Thần Lý Thất Phu!
- Sau khi lễ tang của Quân Thần
lão nhân gia chấm dứt xong, một màn hình ảnh Giản Thủy Nhi tiểu thư tay
cầm bức họa chân dung trắng đen kia khóc lóc hành tẩu trên đường, đã
khiến cho không biết bao nhiêu người phải động dung tan nát cõi lòng
cùng với bi thương nồng đậm, nhưng đồng cũng đã dẫn phát nên một ít phán đoán trong dân chúng.
Trên màn hình TV, cô nàng nữ phát thanh
viên của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, trên khóe mắt rõ ràng
đã xuất hiện một vài nếp nhăn nhàn nhạt. Cô nàng vừa xem tờ bản thảo
chương trình vừa mới chuyển tới, cặp mày khẽ nhướng lên một lúc, ngay
sau đó đã lập tức điều chỉnh tốt cảm xúc của chính mình, nhìn về phía
màn ảnh, khẽ mỉm cười tự hào nói:
- Căn cứ theo sự xác nhận của
Thượng tá Lý Phong vừa mới chuyển về từ tiền tuyến, vị Giản Thủy Nhi
tiểu thư xinh đẹp mê người của chúng ta, tên thật là Giản Tiểu Mộc, dòng máu chảy xuôi trên người chính là dòng máu phi thường vĩ đại của Phí
Thành Lý Gia!
- Buổi biểu diễn đầu tiên khi quay trở lại giới văn nghệ của Giản Thủy Nhi tiểu thư sẽ được cử hành tại Sân vận động Lâm
Hải Châu, do quỹ Cơ Kim Hội Tu Thúc tiến hành tài trợ chính. Tất cả
những thu nhập của buổi biểu diễn lần này cũng sẽ được quyên tặng cho
Hiệp hội Cựu chiến binh!
Cô nàng nữ phát thanh viên nhìn thấy
phía người nhắc tuồng đứng phía sau cái camera đưa ra một đoạn lời nói
rõ ràng là vừa mới lâm thời chuyển đến, bộ dạng hơi có chút do dự, nói:
- Tên của buổi biểu diễn văn nghệ lần này, là… Cuộc hành quân trầm mặc!
Ngay sau đó cô nàng liền dùng tốc độ nhanh nhất để điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, thay đổi chủ đề, nói:
- Ngày hôm nay, Giản Thủy Nhi tiểu thư chính thức quay trở lại giới văn
nghệ, hơn nữa sẽ biểu diễn những bài hát vừa mới được sáng tác. Như vậy, để trước khi chúng ta thưởng thức những phần diễn xuất mới nhất của cô
gái thần tượng quốc dân Liên Bang Giản Thủy Nhi, chúng ta hãy lướt qua
một chút, những hình ảnh của cô ấy, bắt đầu từ những năm mười hai tuổi
trở đi, đã từng khiến cho tất cả dân chúng Liên Bang phải cảm động, vui
cười cùng với đổ lệ…
Trên màn hình rất nhanh bắt đầu truyền phát
những hình ảnh như vẫn còn ghi khắc thật sâu trong lòng tất cả những dân chúng Liên Bang. Lời thuyết minh của cô nàng phát thanh viên rất nhanh
đọc lại các vinh dự mà cô nàng thần tượng quốc dân Liên Bang này từng
đạt được, những sự ảnh hưởng do cô nàng tạo thành, nhưng lại phi thường
cẩn thận không hề nhắc tới những tràng biểu diễn văn nghệ đã khiến cho
Giản Thủy Nhi mang cái danh hiệu tai tinh kia. Còn về phần cái vụ
scandal đã từng khiến cho toàn bộ Liên Bang phải cực kỳ náo nhiệt kia,
thì lại căn bản không hề nhắc đến một chữ nào cả!
Trên màn hình,
dưới bối cảnh thác nước tuôn rơi trên sân khấu, Giản Thủy Nhi, trên
người mặc một kiện váy dài màu xanh lam nhạt, chậm rãi bước tới trung
ương của sân khấu. Dưới sự tạo hình cực kỳ chăm chú cẩn thận của thời
gian, cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang năm xưa đã dần dần nhẹ nhàng
mà quẳng ném đi hai chữ thiếu nữ, biến thành một cô gái trưởng thành
xinh đẹp. Mỗi một cái chớp mắt, mỗi một nụ cười mỉm, cũng càng thêm mê
người hơn năm xưa rất nhiều, cũng chỉ có thể dùng mấy chữ hoàn mỹ đến
cùng cực để mà hình dung.
Cô nàng khẽ bình tĩnh mỉm cười nhàn
nhạt, vì thế khiến cho toàn bộ Sân vận động Lâm Hải Châu nhất thời trở
nên tĩnh lặng. Tất cả những khán giả bên dưới, trên mặt đồng dạng cũng
nở ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt. Giản Thủy Nhi vốn dĩ là thần tượng độc
nhất vô nhị bên trong toàn thể Liên Bang, ngày hôm nay lại được chứng
thực trên người đang chảy xuôi huyết mạch của Phí Thành Lý Gia nữa, sắc
thái truyền kỳ trên người cô nàng lại tăng thêm một chút, sắc thái thần
bí mê người bởi vì vóc dáng trưởng thành mà tăng thêm một chút, mỗi một
cái nhăn mày, nhíu mặt, mỗi một cái nháy mắt nâng tay nhấc chân, cũng
đều hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người.
Cũng
không có những lời tâm sự dài dòng thừa thãi, Giản Thủy Nhi trực tiếp
bắt đầu ca hát. Ngay khi cái chữ đầu tiên từ trong cặp môi đỏ mọng của
cô nàng chảy xuôi ra, thông qua cái micro mà vang lên khắp Sân vận động, hơn mười vạn người đang có mặt tại buổi biểu diễn văn nghệ kia gần như
là điên cuồng hò hét lên một trận vang dội.
Trước màn hình TV của hàng ngàn hàng tỷ gia đình khắp cả Liên Bang, có không biết bao nhiêu
vị đại thẫm mang theo lòng yêu thương tràn ngập cõi lòng mà xem cô nàng
biểu diễn, tựa như đang ngắm nhìn cô con gái đã lâu ngày chưa về nhà
vậy, không biết có bao nhiêu vị đại thúc đang ôm chặt cái gối cũ có in
khuôn mặt của cô nàng mà lệ rơi đầy mặc, tựa hồ như là đang nhìn thấy
cảnh cô con gái rượu của chính mình rốt cuộc cũng đã bị một gã thanh
niên thần tình vui tươi hớn hở cướp đi vậy. Thời gian tuy rằng cũng
không phải là con dao chặt thịt vạn ác, nhưng mà thật sự có thể khiến
cho rất nhiều thứ thay đổi…
Tiếng ca thanh thúy động lòng người cứ như vậy quanh quẩn khắp nơi bên trong Liên Bang…
- Trước khi anh rời đi, lão đầu tử đã trước tiên cùng chúng ta chia lìa…
Cái quan tài màu đen nổi lên trên giữa biển người đông nghẹt, em ôm bức
ảnh của ông ấy, rơi lệ đầy mặt, bộ dáng cô đơn đi phía trước cả đám
người…
- Có một vị phụ nhân tuổi già sức yếu, ngồi trong một câu
lạc bộ đêm, lặng lẽ khóc thầm trong lòng, ngồi thủ bên cạnh một mộ bia
không có tên… Có gian nhà hàng tại Bách Mộ Đại, bên trong phục vụ một
món đồ ăn vô danh, bên cạnh bàn ngồi một gã thanh niên xinh đẹp… Gã nam
nhân xinh đẹp nở nụ cười như ánh mặt trời ban mai, cười giống nhe là
tràng pháo hoa đêm đầu năm…
- Em ngồi ở bên bờ hồ nhẹ nhàng vuốt
ve tảng đá bên cạnh mình, nhớ lại những câu chuyện xưa anh đã từng kể em nghe… Nhìn mặt hồ đã có chút chán chê, vì thế em đi đến bên cạnh cánh
cửa sắt, bắt chước người nào đó cách hàng rào đưa qua một điếu thuốc,
nhưng mà anh đã không còn ở nơi đó nữa rồi…
- Những năm qua em đã từng đi đến rất nhiều nơi kỷ niệm, vị đại thẫm mà anh từng đề cập, hiện tại vẫn còn ở dưới chợ rau sau căn nhà trọ Vọng Đô… Lâm Viên đã hủy đi
cái sân bay mà anh từng cho rằng quấy rầy cảm xúc khi ăn tối… Nhưng hãy
nhớ lại thật cẩn thận, ở nơi này cũng không có ánh mắt kỷ niệm của hai
chúng ta lưu lại…
- Em đã từng rất nhiều lần hồi tưởng, tại gia
hương nơi phụ thân cùng với mẫu thân quen nhau, ảo tưởng rằng bọn họ có
một ngày nào đó, ở trong phòng bếp dùng dao xắt rau mà giao tranh lẫn
nhau… Nếu khi đó em có mặt ở đó, hẳn là sẽ trốn sau cái tủ lạnh mà cả
người run rẩy, bộ dáng em khi đó sẽ ra sao nhỉ?
- Từ sau khi anh
ra đi, trong Thư viện Lâm Hải Châu cũng không còn có ai mua cháo trắng
bánh dầu thông, trong lòng đất Sân vận động cũng không còn có giọt mưa…
Bộ phim phóng sự kia cũng không được phát lại nữa… Trong hầm mỏ tại Đông Lâm cũng chỉ còn những tảng đá chân chính mà thôi, tảng đá người là anh đã đi đâu mất rồi…
- Những chỗ ngồi trong Tòa nhà Nghị Viện
không thay đổi, thế nhưng người ngồi trên đó thì lại đã thay đổi cả rồi… Em lại đứng ở nơi năm xưa anh và em nắm tay nhay đi dưới ánh hoàng hôn, lẳng lặng ngắm nhìn chỗ ngồi cùng với dòng người quen thuộc năm xưa,
nhưng lại không thể nào nhìn thấy mặt anh…
- Trong truyện kể về
gã kỵ sĩ máy xay gió, Tịch Lặc ý muốn nói về kẻ đi làm những giấc mộng
không thể nào thực hiện nổi, đi đánh bại những địch nhân không thể nào
chiến thắng, đi nhẫn nại những nổi bi thương khó có thể chịu đựng nổi,
đi đến những phiến địa phương mà không người nào dám dũng cảm bước đi…
- Nhưng mà đứa bé con trước đây thôi, hiện tại đã có thể vác ba lô chạy
đi Tây Lâm ngắm cảnh biển, kết quả mới đi nửa đường đã lâm vào ngủ say
rồi… Anh sau khi cáo biệt đã đi đến phương trời nào? Có phải cũng đã lâm vào giấc ngủ rất say rồi không?
Mùa xuân năm 75 Hiến lịch 37
Liên Bang, trên buổi biểu diễn quay lại sân khấu của cô gái thần tượng
quốc dân Liên Bang, trên bối cảnh màn hình chảy xuôi của thác nước,
những lời ca giọng hát với làn điệu đơn giản như là tựa thuật vô cùng dễ nghe. Bài ca từ do Giản Thủy Nhi tự mình sáng tác này, có tên là Năm
xưa, là ca khúc lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng xuất hiện trên màn hình TV của Liên Bang.
Những ca từ của ca khúc này cực kỳ dễ
hiểu, cực kỳ đơn giản, với giọng ca thanh thúy tự nhiên của Giản Thủy
Nhi, cũng không cần có bất cứ phối âm, phối bè nào cả, dùng một loại
giọng điệu bình thản dễ hiểu hướng đến một người nào đó, hoặc là tất cả
mọi người trong Liên Bang, giảng thuật về một đoạn chuyện xưa, cùng với
những ký ức có quan hệ với các chuyện xưa trước đây…
Tất cả những người có mặt tại hiện trường buổi biểu diễn văn nghệ, cùng với rất
nhiều dân chúng Liên Bang đang xem TV cũng đều nghe hiểu được những ca
từ thật dài kia, ít nhất cũng có thể nghe hiểu được những ẩn dụ cũng
không tính là quá mức tối nghĩa khó hiểu bên trong đó. Bọn họ nhất thời
lâm vào một mảnh trầm mặc, cùng với những tình tự phức tạp…
Kênh
tin tức Đài truyền hình Liên Bang nhất thời khẩn cấp gián đoạn truyền
hình trực tiếp buổi biểu diễn văn nghệ quay lại sân khấu này của Giản
Thủy Nhi, bất chấp việc mất đi doanh thu phát hình, bất luận là cô giá
thần tượng quốc dân Liên Bang kia có được bối cảnh quân đội cao đến mức
không thể nào chạm nổi. Đám đại nhân vật của Liên Bang quả quyết không
thể nào cho phép loại sự tình này tiếp tục phát triển đi xuống được.
Bên trong trạm không gian quân sự xa xôi của Liên Bang, đột nhiên vang lên thanh âm phẫn nộ cùng cực của Hùng Lâm Tuyền:
- Đổi kênh!
Cái màn hình TV to lớn trên đỉnh đầu mọi người nhất thời chuyển từ Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, liên tục đổi qua mười mấy kênh khác
nhau, mãi cho đến cuối cùng đổi đến kênh của một đài truyền hình tư nhân nào đó, cũng chỉ có thể nhìn thấy được một đoạn hình ảnh cuối cùng xuất hiện tại hiện trường buổi biểu diễn văn nghệ kia mà thôi. Có thể mơ hồ
nghe thấy được Giản Thủy Nhi tuyên bố ủng hộ Cuộc hành quân trầm mặc nào đó của một vị Nghị viên Châu họ Thai trên một Đại khu nào của Tinh cầu
S2 mà thôi.
o0o
Năm 75 Hiến lịch 37 của Liên Bang, chính
là năm 728 của Vương triều Bạch Cận Đế Quốc. Trên một khỏa Tinh cầu hành chính cấp hai không mấy bắt mắt trong Tinh vực Tả Thiên, Cách Phản
Tinh. Thời tiết lúc này là vào mùa xuân.
Vùng cây dâu tằm rộng
lớn bao la kéo dài từ vùng đồng quê bằng phẳng, lan tràn mãi cho đến
dưới chân núi của Hoàng Thạch Sơn cao vút. Những cơn gió mát nhẹ nhàng
thổi quét qua, khiến cho lá dâu không ngừng kêu la sàn sạt, rung động
lung linh. Những tầng sương trắng đang phiêu đãng đầy trời trong thung
lũng dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời lặng lẽ e lệ rút đi, lộ ra
nhan sắc chân thật của vùng đồi núi.
Cùng với loại phong cảnh an
bình điềm mỹ này hoàn toàn bất đồng, trên con đường đất đã có chút tối
tăm sâu thẳm bên dưới chân núi, có một đôi nam nữ, quần áo trên người
cực kỳ rác rưởi, đang nắm tay kéo nhanh một cô bé con bộ dáng khoảng năm sáu tuổi, thần tình thống khổ mà hoảng sợ không ngừng trốn chết. Đôi
giày rơm dưới chân của người nữ trong số đó sớm đã rơi mất đi một chiếc, chẳng biết là đánh rơi ở nơi nào. Mấy đầu ngón chân dính đầy bùn đất
của bọn họ đã tươm đẫm máu tươi, tốc độ chạy trốn phi thường chậm chạp,
chật vật.
Đột nhiên trong tiếng lá rơi xào xạc, từ trong cánh rừng gần đó chợt có một cô nàng thiếu nữ áo trắng chậm rãi đi ra.
Cô nàng thiếu nữ này ước chừng độ tuổi khoảng mười bốn, mười lăm, mặt mày
thanh lệ, trên khuôn mặt lộ ra một cỗ kiêu ngạo cùng với lạnh lùng nhàn
nhạt, phi thường bình tĩnh. Mái tóc màu nâu đơn giản thả lỏng xuống,
giống hệt như là một tầng thác nước đổ dài xuống tận thắt lưng, không có lấy một sợi tóc rối.
Cô nàng liếc mắt nhìn về phía một nhà ba
người, trên mặt lộ vẻ sợ hãi khi nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện
kia, đột nhiên trên khuôn mặt toát ra một nụ cười tinh nghịch, giống hệt như một đóa hoa mùa xuân vừa mới nở ra khỏi nụ hoa xinh đẹp, hỏi:
- Nô lệ bỏ trốn à? Có cần hỗ trợ không?