Gian Khách

Chương 229: Q.2 - Chương 229: Nghe thấy tiếng súng (1).






Năm 68 Hiến Lịch 37 ngày 18 tháng 1, Thi Thanh Hải nằm dài bên khẩu ACWW, đầu gối lên đống lá đỏ, mắt dõi lên bầu trời vẫn chưa sáng rõ. Lúc này hắn đang xem một bộ phim cũ trên chiếc máy tính xách tay mang theo theo hòng giết thời gian, miệng vẫn còn hát khe khẽ, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Không hề giống như đi giết người mà giống như đang đi du lịch nhiều hơn.

Một nửa màn hình máy tính chiếu phim, nửa còn lại vẫn không ngừng hiện lên những hình ảnh từ ống ngắm khẩu ACWW. Buổi sáng trong tòa nhà Cơ Kim Hội yên tĩnh một cách kỳ lạ. Thỉnh thoảng chỉ có một tên cảnh vệ trốn vào trong phòng hút thuốc còn cô nhi viện và trung tâm văn hóa nghệ thuật thì vẫn đóng kín cửa. Bọn trẻ và các cô gái vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.

- Lão béo, Thiếu gia ta cửa đêm không ngủ, nằm đây làm mồi cho muỗi cũng coi như hết tình hết nghĩa với ông rồi.

Thi Thanh Hải chu chu cặp môi mỏng, từ đôi mắt hoa đào ánh lên một tia cười tinh nghịch. Một đêm không hút thuốc quả thật khiến hắn có chút khó ngủ nên mới lẩm bẩm nói chuyện với lão Cục Trưởng béo đã nằm yên nghỉ dưới nấm mồ của nghĩa trang. Truyện

Theo những gì hắn được biết về tin tức trong giới chính trị gia thì giờ này Mạch Đức Lâm chắc chắn đang nằm dài trong phòng ngủ theo dõi diễn biến buổi lễ nhậm chức của tân Tổng Thống đang diễn ra trên S1. Thời gian từ lúc Mạch Đức Lâm rời phòng ngủ để bước vào phạm vi ngắm bắn vẫn còn khá dài cho nên Thi Thanh Hải không hề vội vàng mà chỉ thầm cầu nguyện trong đầu sao cho lão hồ ly ấy không xuống thẳng bãi đậu xe và chui tọt vào chiếc xe chống đạn chuyên dụng của hắn.

Mặc dù hắn rất có niềm tin vào uy lực của ACWW nhưng cách xa thế này, lại còn phải xuyên qua lớp thép chống đạn thì việc một phát ăn ngay hắn cũng không dám chắc.

Cứ nằm đợi ở đây, Thi Thanh Hải cảm thấy bản thân mình cũng sắp đi vào giấc ngủ rồi. Nếu như không phải là đám lá khô này có chút cưng cứng, nếu như không phải ánh nắng sớm vẫn còn đang chiếu rọi thẳng vào mặt hắn thì chưa chắc hắn đã nghe thấy tiếng hét dưới chân núi.

Tiếng hét vọng ra từ phía chân núi, có lẽ ngay trong khu nhà Cơ Kim Hội. Bởi vì khoảng cách khá xa nên tiếng hét cũng có phần yếu ớt bớt đi. Hai bàn tay đang nắm chặt màn hình của hắn hơi đờ ra, nín thở nghe ngóng, nhưng chẳng nghe được thêm bất kỳ âm thanh nào nữa.

Là ảo giác chăng?

Hai mắt hắn hơi nheo lại rồi chạm nhẹ vào cái nút đỏ bên cạnh màn hình. Bộ phim đang xem đã tự động tắt, góc ngắm bắn bắt đầu chiếm trọn cả màn hình. Góc nhìn trượt nhanh theo từng cử động ngón tay của hắn trên điểm đỏ. Hắn đang tìm kiếm nơi xuất hiện tiếng hét trong phạm vi kiến trúc xung quanh của tòa nhà Cơ Kim Hội.

Những tiếng két két nho nhỏ vang lên giữa cánh rừng thu. Ngay cả đám côn trùng dưới lá cũng không dám cử động. Họng súng đồ sộ của khẩu ACWW bắt đầu chuyển động cho người ta một cảm giác vô cùng mềm mại. Nhưng đường kính nòng súng và hệ thống giảm thanh lại dấy lên trong tim người ta một cảm giác chết chóc.

Thi Thanh Hải lại nằm dài trên đám lá khô, cặp mắt hơi khép lại, khóe môi cong lên, tay không ngừng xoa lên điểm đỏ. Ống ngắm của hắn đang hướng thẳng về phía khoảng xanh chính giữa cô nhi viện và trung tâm văn hóa nghệ thuật. Chênh chếch khoảng xanh ấy chính lối vào bãi đậu xe, bên ngoài cửa còn có một toilet sơ sài. Phía sau toilet là một khoảng rừng nhìn có vẻ hỗn độn khó nắm bắt. Trong ánh sáng bình minh yếu ớt, mảng rừng càng thêm phần yên ắng, tĩnh mịch. Truyện

Nòng súng ngừng di động, hình ảnh trên màn hình cũng dừng lại ở chính giữa khoảng rừng. Thi Thanh Hải nhìu mày lặng lẽ quan sát mấy cành cây xanh đang lay động một cách cực kỳ không tự nhiên.

Rồi trong một khoảnh khắc hình như có một bóng người xuất hiện trên màn hình rồi đột ngột biến mất. Người đó khoác trên mình bộ đồ thể thao rộng rãi, lưng đeo balo, vẻ ngoài sáng sủa che đậy bên trong khí chất quỷ dị. Con người này không hề bước ra khỏi khoảng rừng mà tiến thẳng vào căn nhà của trung tâm văn hóa trong Cơ Kim Hội.

Người đó bắt đầu leo lên tường, dường như bề ngoài trơn bóng của tòa kiến trúc chẳng hề ảnh hưởng gì đến hắn. Đám dây leo bên ngoài còn giúp hắn che phủ thân hình. Lúc nghe thấy tiếng hét đó, hắn có lẽ cũng hơi hoảng nên không dám tiến thẳng bằng đường cũ mà chọn cách leo tường.

Mang theo chiếc balo to như vậy mà vẫn có thể leo tường, e rằng quân nhân Đặc chủng của Quân đội Liên Bang cũng không cách nào làm được như vậy. Nếu như không có một cơ thể dẻo dai cường tráng thì cảnh này không bao giờ có thể xuất hiện được.

Người đó mất một khoảng thời gian cực ngắn để leo lên cửa sổ tầng bốn một cách sạch sẽ nhanh nhẹn. Qua ống ngắm, Thi Thanh Hải có thể nhìn thấy tâm trạng người đó không hề có chút dao động mà hắn hành động vô cùng dứt khoát, mạnh bạo.

Lúc nghiêng người leo qua cửa sổ, người đó có để lộ ra một nửa khuôn mặt. Mặc dù những hình ảnh hiện ra trên màn hình có phần mờ ảo nhưng trong mắt Thi Thanh Hải vẫn vô cùng rõ ràng.

Hắn không hề thốt lên đầy kinh ngạc mà chỉ nheo mắt nhìn người đó biến mất trong tòa nhà Cơ Kim Hội. Dựa theo trực giác và những gì vừa nhìn thấy thì hắn có thể khẳng định không chỉ mình hắn muốn giết lão già đó mà cả tên đó cũng có suy nghĩ này.

Thi công tử thì thầm:

- Tên khốn này dám tranh cả chuyện làm ăn của thiếu gia ta nữa.

Hứa Nhạc đã đến rồi, hơn nữa còn đột nhập vào tận bên trong. Không biết đã làm kinh động đến những người trong Cơ Kim Hội chưa nữa.

Theo hệ thống tin tức tình báo, hắn biết rằng kế hoạch hôm nay nhất định phải thực hiện thật nhanh. Chồm dậy khỏi đám lá khô, hắn bước tới phía sau khẩu ACWW, nheo mắt cúi đầu thực hiện những bước điều chỉnh tham số cuối cùng. Sau khi nhập số liệu vào máy tính, hắn mím môi di chuyển khẩu súng lớn nặng nề.

Khẩu súng nặng nề trượt lui về đằng sau theo lực kéo rồi vang lên những tiếng rắc rắc. Hệ thống đánh lửa tự động bắt đầu làm việc liên tục.

Thi Thanh Hải im lặng cúi đầu chuyển sự chú ý lên hệ thống ngắm bắn và nòng súng. Trong những lối đi chằng chịt bên trong khu nhà Cơ Kim Hội, bất luận là lát nữa, Hứa Nhạc sẽ xuất hiện ở con đường nào thì hắn cũng sẽ ấn cái nút đỏ trên tay và dùng đám thuốc súng giấu trên đỉnh núi để mở đường cho tên huynh đệ dũng mãnh đến có phần ngu ngốc kia.

o0o

Bị đứa trẻ bắt gặp trong rừng là vấn đề vận khí chứ chẳng hề liên quan gì đến kế hoạch ban đầu cả. Bất luận là Hứa Nhạc hay Bạch Ngọc Lan hay là vị lãnh tụ tình báo của tổ chức Phiến Quân bí mật thì cũng không thể ngờ được trẻ con còn chơi trốn tìm vào ban đêm. Và trong đó, có một cậu bé còn ngây thơ hồn nhiên đến độ ngồi cả đêm trong bụi cây chờ người đến tìm mình như thế.

Theo một phương diện ý nghĩa nào đó mà nói thì cậu bé này có một loại phẩm chất ưu tú nào đó. Ví dụ như chuyên chú, ví dụ như chấp nhất, ví dụ như hễ đã nghĩ là phải làm… Những phẩm chất này cũng có trên người gã thanh niên mang tên là Hứa Nhạc này. Nếu đổi lại trong một hoàn cảnh khác nào đó, có lẽ là Hứa Nhạc đã dẫn cậu bé đi công viên chơi và dùng kem làm tế phẩm để mà kết nghĩa huynh đệ. Nhưng đứa bé này đã nhận định rõ ràng Hứa Nhạc là người xấu, đột nhập vào cô nhi viện chắc chắn có âm mưu không tốt, thì trong trường hợp này, loại phẩm chất đó đúng là một sự nguy hiểm chết người. Truyện

Bất luận là những cô giáo xinh đẹp trong cô nhi viện hay ông Mạch Đức Lâm thân thiện tốt bụng trong Cơ Kim Hội thì đều là những nhân vật mà cậu bé này muốn bảo vệ. Nhưng nằm ngoài sự dự đoán của Hứa Nhạc, cậu bé lại lựa chọn hét lên để cảnh báo.

Chương 229: Nghe thấy tiếng súng (2).

Hứa Nhạc dũng cảm có thể sẽ phải bại dưới tiếng hét của một cậu bé dũng cảm nên hắn cũng có chút choáng váng.

Hắn nhanh chóng đánh ngất cậu bé, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng không biết quanh đây có biết bao nhiêu ngươi đã tỉnh giấc và nghe được tiếng hét này.

- Có bảy tên cảnh vệ sắp đi tới chỗ của anh.

Tai nghe vang lên giọng nói gấp gáp mà vẫn cực kỳ bình tĩnh của Bạch Ngọc Lan:

- Tất cả mọi ngả đường đều có người. Anh nên nhanh chóng nấp vào bãi đỗ xe rồi tìm cách đột nhập vào tầng 7 trung tâm văn hóa nghệ thuật.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi kế hoạch đều không thay đổi kịp. Rõ ràng đám cảnh vệ trong khu nhà đã bắt đầu chú ý đến những động tĩnh trong khoảnh rừng nhỏ đó. Trên đỉnh núi, Bạch thư ký cũng chỉ có thể quan sát động tĩnh xung quanh để đưa ra gợi ý chứ không thể giúp hắn chỉ ra con đường nào không có người mai phục.

Trung tâm văn hóa nghệ thuật là một tòa nhà phụ nối trực tiếp với Cơ Kim Hội bởi một cây cầu vượt trên tầng 7. Hứa Nhạc nheo mắt nhìn tòa nhà cao lớn bên cạnh rồi lại quan sát đám dây leo chằng chịt bên ngoài. Trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng mới.

Lúc bước qua cậu bé vẫn còn đang mê man thì hắn đã hoàn toàn rũ bỏ được cảm xúc phiền não trong lòng. Vốn dĩ đã không thể lặng lẽ đột nhập vào phòng ngủ của Mạch Đức Lâm được nữa rồi, chỉ có điều từ giờ trở đi thời gian sẽ được rút ngắn lại mà thôi.

- Trong tương lai cậu nên hát giọng nam cao.

Hắn nói với cậu bé trước mặt rồi hít một hơi thật sâu, dồn tất cả sức mạnh trong cơ thể vào tứ chi đặc biệt là 10 đầu ngón tay bám chặt vào khe tường rồi bò lên với một sức mạnh và tốc độ không phải ai cũng có thể làm được.

Mặt trời chưa lên, gió thu lành lạnh. Hứa Nhạc bám vào đám dây leo trên tường từ từ bò lên. Chắc chẳng ai có thể tưởng tượng ra được hắn lại đột nhập theo cách này.

o0o

- Mọi chuyện đã ổn. Bây giờ đứa trẻ trong khoảnh rừng vẫn đang bị đám người đối phương thẩm tra. Hệ thống cảnh báo vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Anh phải nhanh lên.

Hứa Nhạc cúi đầu, bước thật nhanh trong dãy hành lang vắng cho đến tận cuối bức tường dây leo thì mới bắt đầu trổ tài, khẽ khàng mở chốt cửa sổ, hắn lách nhanh vào khu vực văn hóa nghệ thuật.

Áp chặt tai nghe, nghe những chỉ thị rõ ràng vang lên trong đó, hắn thấy lòng mình thoải mái hơn rất nhiều.

- Đám cảnh vệ đã bắt đầu tập kết. Bọn Đặc công bên Cục Đặc Cần thì hình như đang nói chuyện qua bộ đàm. Không thể nghe lén được nhưng hình như đang chuẩn bị xuất động tiến hành điều tra.

Giọng nói của Bạch Ngọc Lan cũng bắt đầu nhanh và ổn định hơn:

- Từ bây giờ bắt đầu tăng tốc.

- Ừm.

Hứa Nhạc nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi nhanh chóng tăng tốc. Mặc dù hắn vẫn phải nhẹ nhàng để tránh làm kinh động đến những người trong phòng nhưng tốc độ cũng nâng lên trông thấy.

- Bên phải, lên lầu.

Hứa Nhạc cúi đầu mở một cánh cửa tiến lên lầu 7. Ngay ở cửa lầu 7 hắn đã nghe thấy mệnh lệnh tiếp theo vang lên trong tai nghe.

- Tạm dừng 3s.

Đúng 3s sau, hắn biến mất khỏi khúc giao giữa hai con đường nhanh như một con gió, ánh mắt vẫn còn thoáng nhìn thấy bóng dáng của 2 tên cảnh vệ. Đúng là hú hồn.

Lúc này, trên đỉnh núi, Bạch Ngọc Lan đã hoàn toàn kiểm soát hệ thống theo dõi của toàn bộ khu nhà. Một mặt hắn phải thay đổi lại những hình ảnh Hứa Nhạc xuất hiện trên màn hình camera, mặt khác lại còn phải giúp hắn quan sát từng hành động của đám bảo vệ nhằm đưa ra những mệnh lệnh hợp lý nhất. Truyện

Bất luận là mệnh lệnh kỳ cục đến đâu ví dụ như cuối xuống buộc lại dây giày, dán người lên tường thì Hứa Nhạc cũng đều răm rắp làm theo mà không để lãng phí bất cứ một giây nào cho hoài nghi và do dự. Có thể cũng chính sự phối hợp chặt chẽ này mà Hứa Nhạc có thể đi lại trong trung tâm văn hóa nghệ thuật mà không bị ai phát hiện.

Nhưng trời mỗi lúc một sáng, người mỗi lúc một đông. Vấn đề mấu chốt là tiếng hét đó đã khiến rất nhiều người bắt đầu đề cao cảnh giác.

Vì vậy phải tăng tốc độ. Chỉ mất chưa đến một phút, Hứa Nhạc đã tiến gần đến cây cầu vượt trên tầng 7, áp sát mục tiêu bên trong tòa nhà Cơ Kim Hội.

- Phía trước chỉ có duy nhất một tên cảnh vệ.

Trên đỉnh núi, Bạch Ngọc Lan vẫn chăm chú quan sát những ô vuông nhỏ trên màn hình, đặc biệt là viên cảnh vệ có dáng người cao lớn, hắn nói:

- Đừng trốn, cướp quần áo mặc vào.

Hứa Nhạc rất nghe lời, tiến thẳng lên phía trước, chân không hề dừng lại. Ở đúng chỗ giao nhau giữa hai lối đi trước mặt tên cảnh vệ lực lưỡng bỗng xuất hiện một người thanh niên mảnh dẻ, đầu đội mũ, hành tung có vẻ rất khả nghi.

Liên tưởng đến những tin tức vừa được thông báo trong bộ đàm, hắn đã chuẩn bị tinh thần để bấm chuông cảnh báo. Theo ngài Nghị Viên bao nhiêu năm nay, nhưng chưa bao giờ hắn thấy thích khách nào dám đột nhập vào Cơ Kim Hội. Chuyện mạo hiểm lần này hắn không muốn tham gia một mình.

Đáng tiếc là Hứa Nhạc không cho hắn cơ hội để thể hiện sự trưởng thành vững chãi của mình. Đôi ủng Quân đội trượt nhanh trên nền đá trơn bóng rồi hai cánh tay vèo vèo lướt qua như hai cành củi khô cứng đập thẳng vào nửa thân trên của tên cảnh vệ.

Rắc rắc hai tiếng, gã cảnh vệ toàn thân cứng đờ, ngã lăn xuống đất. Dưới sự chỉ đạo của Bạch Ngọc Lan, Hứa Nhạc kéo tên cảnh vệ vào một căn phòng không người rồi lột bộ đồng phục trên người hắn.

Trong kế hoạch ban đầu không có chuyện thay đổi trang phục, mọi chuyện xảy ra sớm hơn so với dự định cho nên Bạch Ngọc Lan mới đưa ra mệnh lệnh lâm thời này. Truyện Truyện

Khoác lên mình bộ quần áo cảnh vệ rộng thùng thình, Hứa Nhạc sờ sờ lên lớp bảo vệ cưng cứng trước ngực. Lúc này hắn mới nghĩ may mà tên cảnh vệ cũng khá to cao, nếu không thì e rằng hắn khó mà mặc bộ quần áo này vào người được.

Kéo lê chiếc balo dưới đất, chỉnh lại vành mũ, Hứa Nhạc quang minh chính đại bước lên cây cầu vượt.

o0o

Bên dưới cầu là một hồ nước nhân tạo. Có thể nhìn thấy chỗ bãi đất ven hồ, bọn cảnh vệ đang tập hợp lại ở đó. Những tên bảo vệ vũ trang với vũ khí hạng nặng bắt đầu chiếm vị trí địa hình có lợi hơn. Xa hơn nữa còn có thể nhìn thấy những gã Đặc công mặc áo khoác đen của Cục Đặc Cần hình như cũng đang bàn bạc về một chuyện gì đó.

Hứa Nhạc kéo chiếc balo to đùng bước lên cầu. Từ trên này hắn có thể nhìn thấy những tia nắng vàng óng ánh phía chân trời xa xa. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt hắn ấm áp.

Hệ thống theo dõi vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Bạch Ngọc Lan. Hắn khoác trên mình bộ đồ cảnh vệ, quang minh chính đại bước lên cầu mà không hề thu hút sự chú ý của những người bên dưới. Lúc này, hắn không khỏi thầm cảm ơn những người trong văn phòng Mạch Đức Lâm đã không quá mức tin tưởng vào Cục Đặc Cần.

Nếu như Cơ Kim Hội không kiên quyết đòi xếp những Đặc công của Cục Đặc Cần ra vòng ngoài cùng thì với trình độ chuyên môn của mình, Cục Đặc Cần hẳn đã không mắc phải những sai lầm kiểu này. Truyện

Hắn đang cẩn thận bước trên cầu vượt thì bên tai vang lên giọng nói của Bạch Ngọc Lan.

- Đối phương bắt đầu tập kết. Báo động nội bộ cũng đã được khởi động. Bây giờ bọn chúng hẳn đang cho hệ thống theo dõi tiến hành tự kiểm tra. Tôi có lẽ chỉ còn bảo vệ cho anh được thêm 20s nữa thôi.

Hứa Nhạc vẫn không hề dừng lại.

- Tôi tạm thời thoát khỏi mạng lưới theo dõi để tránh bị bại lộ tông tích. Trong vòng 10 phút nữa mới có thể quay lại được. Trong thời gian đó chỉ có một mình anh thôi. Anh phải cẩn thận đấy.

- Hiểu rồi.

- Phải biết bắt đầu giết người rồi đó. Đừng có mà ngây ra như đêm qua nữa. Đám phần tử vũ trang trong Cơ Kim Hội đều là những kẻ đã đi theo Mạch Đức Lâm rất nhiều năm nay. Nếu như anh kiên quyết tin rằng Mạch Đức Lâm có tội thì tôi nghĩ đám người này ắt hẳn cũng có không ít tội lỗi đâu.

- Hiểu rồi.

Chương 229: Nghe thấy tiếng súng (3).

Hứa Nhạc đi qua cầu, tiến thẳng vào khu vực trung tâm của tòa nhà Cơ Kim Hội. Lúc này thời gian 20s cũng đã kết thúc. Hệ thống phòng ngự an oàn của đối phương bắt đầu tiến hành tự kiểm tra. Bạch Ngọc Lan đã thoát khỏi hệ thống theo dõi, bây giờ hắn thực sự phải đơn thương độc mã đối diện với những khó khăn và cản trở trước mắt. Truyện

Cho đến tận lúc này, hệ thống tình báo của Hứa Nhạc dưới sự giúp đỡ chuyên nghiệp của Bạch Ngọc Lan đã xuyên thủng thành công hai lớp bảo vệ bên ngoài, tránh khỏi vòng bảo vệ của những Đặc công Cục Đặc Cần và đám người của Công ty Bảo an. Bây giờ đã sắp tiếp cận được vòng trong cùng, cũng là nơi nguy hiểm nhất trong cả tòa nhà này. Bởi vì những nhân viên bảo vệ phụ trách an ninh nơi này đều là những phần tử vũ trang đã theo Mạch Đức Lâm rất nhiều năm. Phần lớn những phần tử vũ trang này đều xuất thân từ Phiến Quân và đã trải qua đào tạo nghiêm ngặt. Hơn nữa, Hứa Nhạc tin rằng đối phương cũng có sẵn trong mình những tố chất đặc biệt hơn người.

Sâu bên trong tòa nhà Cơ Kim Hội, vì lý do thời gian nên vẫn chưa có quá nhiều nhân viên làm việc xuất hiện. Đứng bên ngoài cánh cửa này vẫn còn nghe thấy tiếng thời sự trên TV. Hứa Nhạc cúi đầu đi trên qua dãy hành lang, tay vẫn kéo theo chiếc balo nặng trĩu. Hắn biết lúc này toàn bộ hình ảnh của mình đều đã lọt vào trong camera theo dõi, chỉ hy vọng đối phương đến chậm hơn chút nữa.

Còi báo động nội bộ sớm đã vang lên. Tòa nhà Cơ Kim Hội cũng đã tăng cường thêm phòng bị nội bộ.

o0o

- Cậu đến đây để làm gì?

Nghe thấy câu nói này, Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, mang theo chút nghi ngại nhìn hai tên nhân viên trước mặt. Nét mặt hai gã này lạnh lùng đến phát sợ, không biết là đã tham gia bao nhiêu trận chiến đấu đẫm máu. Nhưng bọn chúng lại không mặc quần áo cảnh vệ.

Có lẽ nên gọi chúng là phần tử vũ trang thì hợp hơn. Huống hồ Hứa Nhạc còn phát hiện ra hai khẩu súng giấu dưới cái áo khoác bên ngoài của hai gã đó.

Hứa Nhạc lại cúi đầu, lao đến. Trước khi hai tên phẫn tử vũ trang kịp rút súng thì hắn đã uốn mình, len vào giữa rồi giơ tay chặt ngang vào cổ một tên, một đòn tương tự cũng nhanh chóng giáng xuống gáy tên còn lại. Truyện Truyện

Tiếng xương gãy vang lên giòn giã. Hai tên phần tử vũ trang chẳng kịp kêu lên tiếng nào đã ngã gục xuống. Bọn chúng cũng là những chiến sĩ đã từng tắm máu, nhưng trước một Hứa Nhạc nhanh nhẹn, mạnh mẽ, ra tay hiểm độc thì ngay cả một hành động ngăn cản bọn chúng cũng không kịp làm. Truyện

Hứa Nhạc cúi đầu, nhặt chiếc balo dưới chân lên tiếp tục tiến về phía trước. Chỉ cần bây giờ hắn ra tay là sẽ lộ hết tất cả mọi hành tung. Bây giờ hắn phải tranh thủ lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng để lẻn vào phòng ngủ Mạch Đức Lâm thì mới hoàn thành công việc ngày hôm nay được.

Cả tòa nhà Cơ Kim Hội bắt đầu vang lên tiếng còi báo động trầm đục mà rõ ràng. Điều này khác hoàn toàn với những báo động nội bộ trước đấy. Thể hiện với tất cả mọi người rằng kẻ địch đã thâm nhập được vào bên trong và gây nên những tổn hại nhất định.

Rồi theo tiếng còi báo động, những bóng đèn đỏ trên hành lang cũng sáng lên, xoay tít.

Hứa Nhạc bắt đầu lao về phía trước, tốc độ nhanh đến chóng mặt và không hề có ý định dừng lại. Hắn biết lúc này mình đang bị hệ thống camera theo dõi chặt chẽ nên chỉ cần hắn dừng lại sẽ bị bao vây bởi vô số cảnh vệ.

o0o

Cánh cửa bên trái bị đẩy bung ra rồi một họng súng ngắm thẳng về phía Hứa Nhạc, sẵn sàng bóp cò.

Hứa Nhạc quay đầu, súng vừa nâng lên đã nhanh chóng khạc lửa, lực giật xuống lòng bàn tay cũng vô cùng mạnh mẽ. Giữa trán tên phần tử vũ trang nhanh chóng xuất hiện một lỗ đạn nhỏ. Máu tươi từ đó tuôn ra xối xả, nhuộm đỏ cả một mảng tường trắng.

Hắn cúi đầu tiếp tục lao về phía trước rồi đột ngột dừng sang một bên. Chỉ nghe thấy tiếng đạn nổ đì đùng rồi vô số khói xanh xuất hiện ở nơi mà hắn vừa dừng bước.

Tiếng súng vang lên khô khốc, vụn đá bay vèo vèo. Trong bóng tối không ai có thể nắm bắt được dấu vết của viên đạn nhưng trong đầu đều có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của tử thần.

Hứa Nhạc ngồi ngay dưới chân tường, thở ra mấy hơi nặng nhọc, hắn liếm liếm môi, lẩm bẩm trong miệng mấy câu gì đó rồi mở ba lô bên cạnh lôi ra một khẩu súng hợp kim bóng loáng.

o0o

Đám cảnh vệ vũ trang đầy đủ từ từ tiến lên trên lầu theo chỉ thị từ hệ thống giám sát. Mấy tên nhanh hơn còn định xông qua cầu, cắt đứt đường rút từ phía sau. Nhưng đúng lúc bọn chúng vừa ập đến thì đã bị Hứa Nhạc chặn lại nên cũng không còn khả năng sống sót nữa.

Bất ngờ, từ đỉnh núi đằng xa bỗng vang lên những tiếng lạo xạo khe khẽ, đám lá khô đỏ úa thi nhau rớt xuống mặt hồ phẳng lặng. Cảnh tượng hiện ra tuyệt đẹp mà cũng tanh mùi máu.

Ba tên cảnh vệ lao đến đầu tiên chính là ba kẻ hứng đạn sớm nhất. Ba thân hình đột nhiên khựng lại, rồi mềm nhũn, rồi gục xuống, tan tành thành từng mảnh nhỏ.

Tên thứ nhất trúng một viên ở bụng, tên thứ hai trúng một viên ở ngực, tên thứ ba thì trúng một viên ở đầu. Nhưng bất luận là trúng đạn ở đâu thì bọn chúng cũng đều có cùng một con đường duy nhất đó là cái chết. Truyện

Đây chính là uy lực của ACWW.

o0o

Dưới ánh hoàng hôn, Thi Thanh Hải ẩn mình dưới lớp lá khô, nheo mắt quan sát những hình ảnh trên màn hình theo dõi, ngón tay vẫn không rời khỏi cái nút điều khiển màu đỏ. Rồi theo từng theo tác chính xác, nòng của khẩu ACWW uy lực bắt đầu thay đổi phương hướng, ngạo nghễ như ánh mắt của một vị quân vương lạnh lùng quan sát đám con dân dưới chân mình.

Thước định vị trên màn hình giám sát quét liên tục bốn phía xung quanh tòa nhà, tốc độ cực nhanh nhưng không hề bị cản trở. Tầm nhìn của vị quân vương lạnh lùng cũng vô cùng rõ nét.

Theo những cử động tay nhỏ trên nút điều khiển màu đỏ, khẩu ACWW nặng nề như bị kích thích bỗng chốc trở nên vô cùng mãnh liệt. Một tia lửa nhỏ phun ra từ đầu nòng mang theo 3 viên đạn từ báng súng hợp kim. Khẩu súng kim loại giật mạnh về phía sau.

3 viên đạn bay ra khỏi nòng súng, xé toạc không khí, lao thẳng đến địa điểm cách đó chừng vài trăm mét, nơi mà đang bắt đầu hỗn loạn bởi những tiếng la hét. Đối với con người mà nói, khẩu súng này thực sự là một sự tra tấn đáng sợ. Ngoài sức công phá đáng sợ ra thì nó còn được kèm theo bộ phận giảm thanh triệt để.

Thi Thanh Hải nét mặt lạnh lùng vừa theo dõi màn hình vừa nhanh nhẹn thao tác núm điều khiển màu đỏ trong tay. Chỉ cần một cử động nho nhỏ thôi là dưới kia, một sinh mạng nữa lại tan tành xác pháo. Hắn có thể nhìn thấy những hình ảnh chết chóc trên màn hình nhưng không nghe được những tiếng kêu gào thảm thiết. Hơn nữa hình thức điều khiển không khác gì chơi game của ACWW khiến cho xạ thủ như hoàn toàn thoát khỏi thế giới thực mà tiếp tục những thao tác giết chóc lạnh lùng, tàn nhẫn. Truyện

Giữa rừng cây lá đỏ, khẩu ACWW vẫn tiếp tục bắn phá theo một tiết tấu cố định. Rắc rắc tạch tạch, từng đám lá khô đỏ ối bay lên theo những cú giật của khẩu súng. Xa xa dưới kia, cả tòa nhà đã hoàn toàn chìm trong những tiếng la hét. Ẩn trong làn sương sớm mờ ảo là những vết đạn, những tiếng súng đáng sợ. Không khí chết chóc bao trùm lên toàn Cơ Kim Hội và những con đường xung quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.