Gian Khách

Chương 174: Q.2 - Chương 174: Nòng súng to hay nhỏ quyết định độ lớn của âm thanh






Trong mắt nhiều người, Hứa Nhạc chỉ là một gã thanh niên bình thường, ngay cả bề ngoài cũng không hề có chút nổi trội nào. Thế nhưng từ sau khi hắn đi đến Thủ Đô Tinh Quyển, bên cạnh hắn càng ngày càng xuất hiện càng nhiều nhân vật xuất sắc hơn, thu hút sự chú ý nhiều hơn, bất luận là so về ngoại hình hay cá tính hoặc là địa vị cùng với khí thế… Cho nên hắn cũng có thể bắt chước phong cách nói chuyện cao cao tại thượng của những người đó. Lúc này, khi hắn thốt ra những câu nói đầy sức mạnh đó, vị Chủ quản đại nhân cao cấp kiến thức không nhỏ kia cũng không khỏi giật mình, bắt đầu phải nhìn nhận lại hắn bằng một con mắt khác.

Vị Đổng sự Kỹ thuật cao cấp của công ty Quả Xác đón lấy tờ giấy chứng nhận từ tay Hứa Nhạc, đọc lướt qua dưới ánh đèn pha ôtô nhưng cũng không trả lại ngay cho hắn, mà cũng không phát biểu điều gì, chỉ xoay người len ra khỏi đám vệ sĩ áo đen dày đặc, rút điện thoại ra gọi cho một ai đó. Đám cảnh vệ của Tịnh Thủy vẫn bao vây chặt lấy Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan. Không có mệnh lệnh của ông ta, bọn họ cũng không dám tùy tiện thả người.

Viên Chủ quản lấy ra chiếc điện thoại di động, gọi bằng một đường dây riêng đã được mã hóa, nhấn nút gọi, chờ đợi trong vài giây, bắt đầu trầm giọng chất vấn:

- Không phải phía bên ông đã nói là Hứa Nhạc không có quan hệ gì với Trâu Ứng Tinh hay sao, rằng đó chỉ là một sự ngụy trang giả tạo hay sao? Tại sao bây giờ trong tay Hứa Nhạc lại có giấy chứng nhận quyền hạn ra vào Bộ Công Trình do Bộ Quốc Phòng cấp?

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của La thư ký. Vị thư ký riêng thân cận của Viện trưởng Viện Khoa Học Liên Bang có lẽ là cũng không ngờ đến, bên phía mình đã điều động đến một vị Chủ quản Đổng sự cao cấp của Công ty Quả Xác can thiệp vào chuyện này, thế nhưng trong tay Hứa Nhạc lại có được giấy chứng nhận đặc quyền do bên phía Bộ Quốc Phòng cấp. Ông ta mất mấy giây ngỡ ngàng, sau đó mới nói:

- Theo phân tích bên Cục Điều Tra, giữa Hứa Nhạc và thiên kim tiểu thư nhà Trâu Gia đơn thuần chỉ là mối quan hệ hợp tác mà thôi. Chỉ bằng vào loại quan hệ này, làm sao Bộ Quốc Phòng lại có thể can thiệp vào được?

- Liệu đó có phải là ý của vị phu nhân kia hay không?

Viên Chủ quản cao cấp chợt hạ giọng hỏi, trong lòng đột nhiên cảm thấy trận mưa tháng tám này có chút lạnh lẽo.

- Đổng sự tiên sinh, sự việc một khi đã phát triển đến nước này rồi, chúng ta cũng chỉ còn cách là theo đến cùng thôi.

Bên kia, giọng La thư ký nho nhỏ vang lên, hòa lẫn trong tiếng đàn violon du dương.

Địa vị của Đổng sự Kỹ thuật Công ty Quả Xác trong Liên Bang không hề thấp. Đương nhiên đối diện với thư ký của Lâm Viện Trưởng, Viện Trưởng Viện Khoa Học Liên Bang cũng không hề lép vế chút nào, ông ta lạnh nhạt nói:

- Nếu chỉ đơn giản là việc nội bộ công ty Quả Xác, đương nhiên là tôi sẽ theo đến cùng, thế nhưng ở đây lại là liên quan tới bên phía Bộ Quốc Phòng, tôi không có hứng thú đi gây chuyện với Quân đội Liên Bang.

Phía bên kia điện thoại La thư ký trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói:

- Xin ngài đợi một lát, Lâm Viện Trưởng có chuyện muốn nói trực tiếp với ngài.

Viên Đổng sự Kỹ thuật đứng ngay dưới cái ô, tay vẫn cầm chặt cái điện thoại, đột nhiên bỗng cảm thấy có chút lành lạnh trong lòng, ông ta lạnh lùng quay lại nhìn mấy cái gã thuộc cấp đang đứng phía sau, cất giọng khiển trách:

- Che ô cái kiểu gì đấy? Không thấy nước mưa thấm ướt vai áo của tôi rồi à?

Tên thủ hạ cầm ô hốt hoảng, không dám mở miệng biện hộ điều gì, vội vàng nghiêng ô về phía trước thêm một chút. Hắn hoàn toàn hiểu rằng đại nhân vật mà hắn phục vụ đang hoàn toàn bấn loạn vì tờ giấy chứng nhận đặc quyền ra vào Bộ Công Trình của Bộ Quốc Phòng trong tay đối phương.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói già nua, trầm đục:

- Bây giờ mới có bốn giờ sáng… May mà tôi có thói quen dậy sớm kéo đàn violon…

Viên Đổng sự Kỹ thuật lầm bầm mấy tiếng, bụng nhủ thầm, ai mà chẳng biết bình thường ông sáu giờ mới ra khỏi giường, hôm nay ông ngủ không yên giấc, ngay cả La thư ký cũng giữ luôn ở bên mình, đương nhiên là để đợi tin tức từ nơi này rồi… Nhưng vị lãnh tụ Giới Khoa Học Liên Bang kia sau khi nói xong câu đó liền vẫn tiếp tục im lặng, không nói tiếp tiếng nào nữa, hắn đành lên tiếng mở miệng trước:

- Hứa Nhạc đưa ra giấy chứng nhận quyền hạn ra vào Bộ Công Trình do đích thân Bộ Trưởng của Bộ Quốc Phòng cấp… Tôi không còn cách nào khác, đành xin rút lui trước vậy, ngài hãy tìm cách khác…

Giọng nói già nua kia thoáng im lặng trong chốc lát, nhưng bỗng bất ngờ lên tiếng:

- Chứng nhận đặc quyền do Bộ Quốc Phòng cấp thì sao chứ? Hắn ta chẳng phải vẫn là người của Quả Xác hay sao… Tôi không yêu cầu các ông phải đưa hắn đến trước mặt tôi, nhưng tôi cũng không hy vọng tên chuột cống đáng ghét đó một lần nữa chui được vào phân xưởng ngầm của Bộ Công Trình Quả Xác, ông hiểu ý của tôi chứ?

Nghe những lời trách móc bên kia đầu dây, nét mặt của viên Đổng sự Kỹ thuật càng thêm lạnh lùng hơn, trong lòng thầm nghĩ, đến lúc phải đối diện với quyền lợi cực cao thì cái lão cáo già này cũng chẳng quan tâm gì đến phong độ nữa. Hắn nói lạnh băng vào điện thoại:

- Xin lỗi, tôi không thể theo lệnh của ngài được.

- Tôi biết, ông không muốn gánh chịu áp lực từ phía Quân đội… Thế nhưng ông cũng đừng đánh giá quá cao quyền hạn thế lực của Thai Gia…

Vị lãnh tụ Khoa học Liên Bang mềm giọng, nói:

- Thực sự tôi cũng không rõ tên tiểu tử nhà Lợi Gia đã làm thế nào để thuyết phục được ông… nhưng tôi nghĩ ngay từ đầu ông đã đồng ý ủng hộ hắn, thì nhất định hắn cũng hy vọng ông mãi mãi vẫn sẽ đứng về phía hắn.

Nghe thấy hai chữ Lợi Gia, viên Đổng sự Chủ Quản Kỹ thuật mặt mày tái nhợt, chậm chạp tắt điện thoại, nhẹ nhàng đi về phía đám người đang nhộn nhạo đằng kia… Trong vẻn vẹn mấy giây ngắn ngủi ấy, trong đầu ông ta xuất hiện vô số ý nghĩ phức tạp. Ông ta nghĩ về những đêm ăn chơi xa hoa ở sòng bạc Mễ Cao Mai Tinh, tại khu vực gần giáp với biên giới Tinh Vực Bách Mộ Đại… Nghĩ về món nợ cờ bạc hơn 3 triệu đồng Liên Bang… Nghĩ về những cuốn băng ghi hình những đêm ăn chơi sa đọa…

Đường đường Chủ quản Kỹ thuật cao cấp Công ty Cơ khí Quả Xác, Đổng sự Kỹ thuật, thành viên Ban Giám Đốc quyền cao chức trọng, thế mà lại bị dắt mũi bởi cái loại thủ đoạn tống tiền cũ rích, tầm thường này, bản thân ông ta nghĩ đến cũng cảm thấy nực cười. Đúng là dù ở bất cứ thời đại nào thì tiền bạc vẫn là con quỷ đáng sợ nhất… Thủ đoạn dù đơn giản, lỗi thời bao nhiêu, nhưng chỉ cần có hiệu quả thì vẫn là thủ đoạn đáng sử dụng. Ông ta chính là một gã tù nhân khốn khổ đã bị con quỷ tiền bạc đánh cắp và giam giữ linh hồn lẫn tự do bằng vào cái thủ đoạn nguyên thủy nhất đó.

Viên Đổng sự Chủ quản Kỹ thuật cao cấp chầm chậm tiến về phía hai người Hứa Nhạc, lạnh lùng đưa lại cho hắn tờ giấy chứng nhận đặc quyền do Bộ Quốc Phòng cấp. Trong giây phút đó, giữa thân bại danh liệt hay là ra mặt chống lại thế lực của Bộ Quốc Phòng, ông ta đã quyết định lựa chọn cách thứ nhất…

Một cách đầy phẫn nộ, ông ta quay lại hất tay cho gã thuộc cấp sau lưng đang cầm ô kia tránh ra chỗ khác, rồi quay lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cực kỳ bình thản của Hứa Nhạc, lạnh lùng nói:

- Bắt bọn họ lại cho tôi.

Nước mưa rơi xuống, làm ướt đẫm mái tóc hoa râm của ông ta, từng dòng chảy uốn lượn theo từng nếp nhăn trên khuôn mặt giận dữ của ông ta khiến cho khuôn mặt của ông ta trông càng thêm dữ tợn hơn.

Trong lúc đối phương bỏ đi gọi điện thoại, Hứa Nhạc thầm nghĩ rằng ông ta đang gọi để kiểm chứng độ chân thực của tờ giấy chứng nhận đặc quyền này. Thế nhưng ngay sau khi đối phương quay lại với nét mặt sắc lạnh, dữ dằn hắn đã hiểu ngay rằng tình thế lúc này cực kỳ không ổn. Không rõ là phía Lợi Gia hay phía Viện Khoa Học Liên Bang, và bằng phương pháp nào lại có thể khiến cho vị Chủ quản Kỹ thuật cao cấp, Đổng sự Ban Giám Đốc của Quả Xác bất chấp sự uy nghiêm của Bộ Quốc Phòng, đưa ra một quyết định điên rồ như vậy.

Với một kẻ đang cực kỳ ngông cuồng thì bất cứ nguyên tắc nào của Pháp luật Liên Bang cũng đều là vô nghĩa. Đối phó với loại người này thì chỉ có một cách duy nhất là phải ngông cuồng hơn hắn… Hứa Nhạc đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống như thế này rồi. Rõ ràng là đại nhân vật ướt đẫm nước mưa đứng trước mặt hắn kia đã bị cuộc thương lượng vừa rồi làm mờ mắt mà xem nhẹ vấn đề, tranh thủ cơ hội này, Hứa Nhạc cũng đưa ra một quyết định.

Dẫm mạnh chân xuống đất, vô số hạt nước mưa bắn lên như những mũi tên óng ánh, càng khiến cho không gian xung quanh hắn càng trở nên mờ mịt hơn. Mưa mỗi lúc một dày đặc hơn, trời không còn sấm sét nữa, mà trở nên tối đen như mực. Chỉ còn có chút ánh sáng huyền ảo duy nhất do ánh đèn pha ô tô phản chiếu qua những giọt nước mưa tung tóe xung quanh. Bước dẫm chân đầu tiên, Hứa Nhạc đã cố ý tạo ra thật nhiều giọng mưa tung bay như hoa, dụng ý chính là muốn tạo thành cảnh tượng này.

Bạch Ngọc Lan nãy giờ chỉ im lặng, đứng che ô ngay sau lưng Hứa Nhạc, lúc này cũng bắt đầu hành động. Dù thời gian quen biết chưa lâu, nhưng Hứa Nhạc và gã nam nhân thanh tú như con gái này đã có thể kết hợp với nhau vô cùng ăn ý. Cũng giống như cái ngày cùng nhau chiến đấu với cái gã Khổng Thú của Tu Thân Quán trước cửa Khách sạn Bán Đảo ở Cảng Đô, Hứa Nhạc vừa nhấc chân lên thì cũng là lúc Bạch Ngọc Lan ném chiếc ô trong tay mình ra xa. Chiếc ô đen khá dày không một tia ánh sáng nào lọt qua, bay lướt đi trong mưa và cũng đồng thời chặn luôn ánh sáng phát ra từ chiếc đèn pha ôtô.

Liền ngay sau đó là sự hỗn loạn của ánh sáng và bóng người. Đám cảnh vệ áo đen đứng bốn phía của Công ty Bảo an Tịnh Thủy còn chưa kịp lên đạn, thì chiếc ô đen và đám ‘tên mưa’ đó đã nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Chỉ trong tích tắc tầm nhìn bị nhiễu loạn ấy thôi, cục diện tại hiện trường đã hoàn toàn thay đổi.

Viên Chủ quản Kỹ thuật lúc này toàn thân ướt sũng, khuôn mặt trắng bệch, cần cổ của ông ta đã bị bàn tay phải rắn chắc của Hứa Nhạc tóm gọn, kéo đến dựa vào cửa trước của chiếc ô tô. Thân thể ông ta bây giờ đã trở thành tấm lá chắn cho Hứa Nhạc trước những họng súng đen ngòm của đám nhân viên cảnh vệ kia.

Giống như một chiếc bóng, Bạch Ngọc Lan không biết tự lúc nào đã xuất hiện trước mặt ông ta, thế nhưng hắn cũng không tìm bất cứ vật gì để làm tấm chắn bảo vệ cho mình, mà chỉ cúi thấp đầu, chăm chú quan sát động tĩnh từ đám cảnh vệ của Công ty Tịnh Thủy xung quanh. Trong tay hắn ta cũng không có súng, nhưng trên bàn tay phải mảnh mai lại chỉ có một con dao nhỏ cực kỳ thanh tú.

- Bỏ súng xuống.

Hứa Nhạc nói với đám cảnh vệ của công ty Tịnh Thủy.

Đám cảnh vệ áo đen kia không kịp có một chút phản ứng nào hết. Tận mắt chứng kiến ngài Đổng sự Kỹ thuật bị hai kẻ đang đứng giữa vòng vây đột ngột bắt làm con tin, ngoài một chút kinh hãi ra, trong lòng đám lính đánh thuê này lại cảm thấy một sự sỉ nhục vô cùng mạnh mẽ. Trong những thời điểm như thế này, bọn họ càng không thể vứt bỏ súng trong tay, mà ngược lại từng bước, từng bước tiến dần về phía chiếc ô tô, tiến dần về phía ba người Hứa Nhạc, đám họng súng đen ngòm vẫn không hề hạ xuống lấy một ly…

Mưa vẫn bắn những giọt nước tới tấp lên những họng súng kim loại, bắn tới tấp lên những bàn tay đang ghìm chặt báng súng, bắn tới tấp lên trái tim của mỗi người một cỗ cảm giác lạnh toát. Không ai có thể biết được giây phút tiếp theo sẽ xảy ra điều gì cả.

Mắt Hứa Nhạc hơi nheo lại… Cục diện hiện tại hình như đã không còn kiểm soát được nữa. Hắn cẩn thận ghé sát vào tai viên Chủ quản cao cấp, thì thào:

- Đây chắc hẳn không phải là kết cục mà ngài mong muốn… Tôi không muốn giết ngài… nhưng cũng không muốn phải đi cùng với ngài… Có cách nào tốt hơn không?

Vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt viên Chủ quản cao cấp dần biến mất:

- Chuyện này hay quá rồi còn gì. Tấn công cấp trên, bắt giữ người làm con tin… Bất luận cậu có rửa sạch được mấy tội danh này hay không đi chăng nữa, thì cậu cũng không còn khả năng bước chân vào Bộ Công Trình Quả Xác nữa rồi. Nếu như cậu giết tôi, tương lai sau này của cậu coi như xong.

Mưa vẫn rơi tới tấp trên mặt Hứa Nhạc, hắn thoáng suy nghĩ trong chốc lát, chợt trầm giọng hỏi:

- Đám người đó đã nắm giữ được bí mật gì của ông vậy?

- Tôi phải nói cho cậu biết hay sao?

Viên Chủ quản Kỹ thuật cao cấp cười nhạt, nét dữ tợn lại quay trở lại trên gương mặt của ông ta, liền ngay sau đó ông ta đã kêu lên thất thanh.

Bước chân của đám cảnh vệ áo đen cũng lập tức dừng lại theo tiếng hét thất thanh đó… Tất cả đều cùng nhìn về phía chiếc ô tô, trong mắt đều không giấu nổi vẻ bất an… Con dao thanh tú trên tay của Bạch Ngọc Lan lúc này đã đâm ngập lút cán vào háng của viên Chủ quản đại nhân, bàn tay thanh tú của hắn vẫn nắm chặt trên cái cán dao nhỏ nhú ra. Hắn ta vẫn thoáng cúi đầu, hoàn toàn không thèm để ý tới những họng súng đen ngòm cách mình trong gang tấc, khẽ trầm giọng:

- Đều là người trong nghề, hẳn các ngươi cũng biết rõ, chỉ cần ta run tay là chạm ngay đến động mạch của ngài Chủ quản đại nhân. Nếu như các ngươi có thể một phát bắn trúng ta, ta ngã xuống, mũi dao này cũng sẽ tiện đường mà cắt theo một đoạn động mạch chủ trên bắp đùi, đến lúc đó động mạch chủ bị đứt sẽ rút sâu vào trong cơ thể, các ngươi có tìm thế nào cũng không tìm ra đâu. Ta vốn dĩ không thích nói nhiều…

Bạch Ngọc Lan từ từ ngẩng đầu, nước mưa cũng theo đó chảy dài trên khuôn mặt hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng vào đám họng súng đen ngòm lạnh lẽ chĩa đến từ bốn phía, hắn nói tiếp:

- … Chỉ là ta lo trong số các ngươi có người mới tay mơ, cũng không biết rõ về điều này…

Đám lính đánh thuê của Tịnh Thủy lần này đến đây đều là những kẻ thân kinh bách chiến. Tên đội trưởng thoáng vẫy tay ra hiệu cho đám thủ hạ dừng bước, từ bỏ ý đồ dùng khí thế để uy hiếp, hòng tránh việc hai gã bắt cóc trẻ tuổi này bởi vì quá mức hoảng sợ mà làm liều, gây ra chuyện đáng tiếc… Bởi vì hắn hiểu rằng mỗi lời Bạch Ngọc Lan nói đều là sự thật. Hơn nữa hắn cảm nhận được rất rõ, bản tính đối phương vốn là lãnh huyết đến cực điểm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng vì hoảng sợ mà vô tình phạm phải sai lầm gì.

- Còn đứng ngây người ra đó làm gì?

Vị Chủ quản Kỹ thuật cao cấp nhăn nhó, lớn tiếng quát nạt:

- Một lũ vô dụng.

Chẳng ai trên cái thế giới này lại không sợ chết. Ngài Đổng sự Chủ quản Kỹ thuật cao cấp đã quen sống an nhàn, người người kính trọng này cũng không phải là một ngoại lệ. Chỉ là ông ta hoàn toàn không hề nghĩ rằng hai tên tiểu tử đang bắt uy hiếp mình đây lại có gan dám giết người. Bởi vì Hứa Nhạc là một kẻ có chỗ dựa, có tiền đồ, tương lai vô cùng tươi sáng… kiểu người như vậy sẽ không bao giờ dám làm những việc gì khiến bản thân mình mất cả chì lẫn chài như thế này.

Cảm giác đau buốt truyền từ dưới bắp chân ông ta là hoàn toàn chân thực. Cảm giác đau đớn này còn dễ dàng khiến cho con người ta trở nên điên loạn. Ông ta hét lên với đám cảnh vệ áo đen trước mặt, đồng thời cũng quay lại giận dữ quát vào mặt Hứa Nhạc:

- Chàng thanh niên… Cậu xong rồi… Bất luận kết cục chuyện này có như thế nào đi nữa, chỉ dựa vào sự việc này thôi, toàn bộ Liên Bang cũng sẽ không tha cho cậu đâu.

Chủ nhiệm Jose ngay từ đầu đã bị đám cảnh vệ đẩy sang một bên, lúc này mới cố len qua đám người hỗn loạn, ông ta hét lên với Hứa Nhạc:

- Hứa Nhạc. Đừng làm bậy!

Công tác bảo vệ bên ngoài Bộ Công Trình vốn dĩ là do Công ty Bảo an Tịnh Thủy đảm trách. Chủ nhiệm Jose cho dù là Chủ quản Nhân sự của Bộ Công Trình, nhưng cũng không thể nào ra lệnh cho đám lính đánh thuê này được. Huống chi hiện tại ngài Đổng sự Chủ quản Kỹ thuật lại còn đang nằm trong tay Hứa Nhạc, hơn nữa cái gã Bạch thư ký kia còn ngang nhiên đâm vị Chủ quản đại nhân một dao nữa chứ.

Chuyện này khiến ông cảm nhận được một áp lực nặng nề từ trước đến giờ chưa từng có. Bọn họ đều biết rằng lúc này Hứa Nhạc cũng sẽ không dễ dàng gì bó tay chịu trói, nhưng nếu như cứ tiếp tục kiên trì như vậy, ngộ nhỡ đám cảnh vệ của công ty Tịnh Thủy nổi lên sát tâm thì phải làm thế nào? Chủ nhiệm Jose dự định cử Chu Ngọc đi thông báo tình hình cho Trầm thư ký, bất luận là tình hình có còn kịp hay không. Thế nhưng ai mà ngờ rằng, chỉ mới ngoảnh đi ngoảnh lại một hồi đã không còn thấy Chu Ngọc đâu nữa rồi.

Hứa Nhạc không hề để ý đến tiếng la hét của hai vị Chủ quản đại nhân, một để hù dọa hắn, còn một muốn bảo vệ cho hắn kia. Lúc này cặp mắt của hắn đang nheo lại trong cơn mưa đêm mù mịt, chăm chú quan sát từng cử động của đám cảnh vệ ở trước mặt hắn. Khi hắn nhìn thấy ngón tay của tên đội trưởng đội cảnh vệ đang chầm chậm rời khỏi cò súng, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Nhưng đúng lúc ấy, hắn để ý thấy một tên cảnh vệ giả vờ như vô tình thụt lùi ra khỏi đội hình, lui ra vòng ngoài và hiện giờ đang khẽ khàng nâng cao nòng súng giảm thanh, ngắm thẳng vào trán của Bạch Ngọc Lan. Bạch Ngọc Lan hình như cũng đã nhận ra điều này, hắn ta thoáng cúi đầu thấp hơn chút nữa, cặp mắt liếc xéo về phía ấy. Nếu là trước kia, hắn ta đã sẵn sàng lao về phía đối phương, cho dù đối phương có là lính đánh thuê, và đang cằm súng nhắm vào hắn đi chăng nữa. Nhưng giờ phút này, hắn chỉ đứng im ở đó, lạnh lùng nhìn về phía tay súng kia… bởi vì sau lưng hắn còn có Hứa Nhạc.

Một cảm giác lo sợ chạy dọc sống lưng Hứa Nhạc. Cũng giống như tên Đặc công của Cục Đặc Cần xuất hiện ở Sân Vận Động Lâm Hải Châu hồi đầu năm… Tay súng này chắc chắn cũng không phải là người của viên Đổng sự Chủ quản Kỹ thuật kia. Nếu như hắn nổ súng lúc này, mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn. Chỉ sợ lúc đó cả Hứa Nhạc và vị Đổng sự Kỹ thuật kia đều sẽ chết tại trận, và chẳng ai biết được bàn tay thao túng tất cả phía sau chuyện này là ai.

Trong lòng thì nghĩ đến điều này, nhưng Hứa Nhạc cũng chẳng thể làm được gì. Bây giờ chỉ cần giơ tay đầu hàng thì mọi cố gắng trước đây coi như đổ xuống sông xuống biển. Khi hắn vừa quyết định coi như không nhìn thấy gì, tiếp tục quan sát động tĩnh thì…

Pụp…

Tên cảnh vệ phản phúc kia đã lạnh lùng bóp cò… Viên đạn kim loại sáng loáng lao đi trong màn mưa đêm, sượt qua khung đèn ô tô, xuyên qua những giọt nước mưa, găm vào mặt đất cứng rắn của khu công nghiệp và làm vang lên một tiếng kêu trầm đục.

Cả Hứa Nhạc và Bạc Ngọc Lan đều có thừa thời gian để tránh né, nhưng phát súng vừa rồi rõ ràng là lệch hẳn sang một bên. Bởi vì trước khi hắn bóp cò, có một bóng người đã lợi dụng màn mưa, nhẹ nhàng xuất hiện sau lưng hắn, đẩy mạnh lên lưng hắn, làm lệch đường bắn của hắn, đồng thời cũng kề lưỡi dao sáng choang vào cổ của hắn.

Tay súng kia cũng không phải tay vừa, chỉ trong vài tích tắc hắn đã lấy lại được phản ứng, tránh được lưỡi dao sắc lẻm, đồng thời cũng nhìn rõ được kẻ cả gan tấn công mình là ai. Đó cũng không ai khác, mà chính là gã thanh niên Công Trình Sư hằng ngày hiền lành như cục đất ở Bộ Công Trình. Lúc này hắn cũng không còn tính toán được gì nữa, chỉ có duy nhất một suy nghĩ là ra tay đánh gục gã Công Trình Sư này, rồi thừa lúc tình hình nhộn nhạo mà tìm cách tháo thân.

Nhưng tên cảnh vệ đáng thương kia cũng không hề biết rằng cái tên Công Trình Sư hiền lành như cục đất này lại chính là sinh viên thủ khoa vừa mới tốt nghiệp của Học Viện Quân Sự I. Mặc dù có lẽ cũng không xuất sắc bằng các đàn anh đi trước của hắn như Trầm Cách, Thi Thanh Hải hay Chân Mật Vô Nhị hoặc Kinh Diễm Phong Lưu… nhưng cũng giống như các bậc tiền bối, trong người hắn ta cũng có một sức mạnh kinh hoàng.

Cách một tiếng vang giòn, toàn thân Chu Ngọc ướt đầm nước mưa, chỉ dùng có ba cú đá đơn giản nhanh như điện xẹt đã hạ gục được tên cảnh vệ kia, đồng thời bẻ gãy tay phải của hắn… Các ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Ngay sau khi tiếng súng vang lên, phản ứng đầu tiên của mọi người không phải là tìm ra ai đã bắn, mà là xem phát súng ấy đã bắn trúng ai… Đám lính đánh thuê của Tịnh Thủy đều đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, nên cũng không hề rơi vào tình trạng hỗn loạn, nổ súng bừa bãi. Nhưng tình thế hiện tại lúc này càng trở nên phức tạp hơn, không ai biết chuyện gì đã xảy ra và khi nào những họng súng kia sẽ nhả đạn.

Đúng lúc này, từ xa xa chợt truyền đến những âm thanh ồn ào chói tai, làm vỡ tan thanh âm của trận mưa rào tháng tám, làm kinh động đám người đang đứng trong mưa. Vù vù vù vù, trong thanh âm của cơn gió đêm dữ dội, hai chiếc trực thăng quân dụng khổng lồ đen bóng ầm ầm bay đến. Tiếng đạn nã xuống liên hồi, trong cơn mưa, mặt đất cứng rắn cũng bị những viên đạn từ trên trời bắn xuống, cày lên những vết lủng lỗ sâu hoắm.

- Chúng tôi là lực lượng cảnh giới Cảng Đô, đề nghị những người ở bên dưới hạ vũ khí xuống. Đề nghị hạ vũ khí. Bằng không chúng tôi sẽ bắn.

Từ bộ đàm trên chiếc trặc thăng quân dụng màu đen bóng chợt vang lên một giọng nói đầy ý mệnh lệnh. Tựa hồ như trong mệnh lệnh này đã bao hàm toàn bộ uy quyền và sức mạnh. Những họng súng xoáy nòng Đạt Lâm đặt trên chiếc máy bay trực thăng đã bắt đầu xoay tít, bắt đầu rít lên từng hồi rin rít của tiếng kim loại chà sát, va chạm vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.