Gian Khách

Chương 160: Q.3 - Chương 160: Phẫn nộ




Tuy rằng dùng những ngôn ngữ vô cùng đanh đá, chua ngoa, không hề nằm trong bất cứ từ điển nào để mà bộc phát sự phẫn nộ cùng cực của mình, nhưng mà biểu tình trên mặt của Hứa Nhạc lại vẫn luôn bình thản giống hệt như một tảng đá vạn năm vậy, không ai có thể ngờ đến được, không hề có bất cứ dự triệu nào cả, đột ngột bất ngờ, hắn đột nhiên lại ra tay động thủ, giống như một kẻ điên, bất ngờ đánh cho Ngưu Đắc Lục ngã rạp xuống mặt đất, lại dùng chiếc giày quân dụng rắn chắc giẫm lên không ngừng khiến cho gã quan viên Cục Hiến Chương kia không có bất cứ cơ hội nào để mà né tránh.

Chân của Hứa Nhạc giống hệt như là một khẩu súng máy tiểu liên tự động đang không ngừng nã ra từng phát đạn liên thanh cực nhanh vậy, vù vù rung động, điên cuồng oanh thẳng xuống, giống hệt như là đang luyện tập đánh vào bao cát vậy, chỉ khác là nắm tay của hắn biến thành bàn chân, còn cái bao cát thì lại là thân thể của gã quan viên Cục Hiến Chương đang nằm trên mặt đất. Dưới những cú đạp công kích như cuồng phong gió giật của Hứa Nhạc, trên mặt Ngưu Đắc Lục máu tươi ràn rụa, xương cốt trên người không ngừng kêu lên răng rắc, hiện trường nhìn qua cực kỳ tàn nhẫn.

Ngưu Đắc Lục kêu lên thảm thiết từng trận, những thanh âm sợ hãi thê lương vang vọng khớp nơi trong căn phòng trung tâm số liệu, thế nhưng những thanh âm khóc la kia cũng chỉ có thể kéo dài không quá ba giây đồng hồ, sau đó liền im bặt, hắn đã vì đau đớn quá mà ngã xuống ngất đi.

Khiếp sợ, phẫn nộ, hoảng sợ, khó xử… vô số loại biểu tình phức tạp nhất thời xuất hiện trên mặt đám quan viên của Cục Hiến Chương. Tất cả mọi chuyện này phát sinh ra thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ căn bản là phản ứng chẳng kịp, chỉ có thể giương mắt nhìn đồng sự của mình bị đánh đến mức toàn thân tàn tật. Cho dù có một số gã quan viên phản ứng nhanh một chút, nhưng lại bị sự công kích gần như điên cuồng của Hứa Nhạc thể hiện ra, cùng với biểu hiện điên cuồng và bình tĩnh, hai bộ mặt hoàn toàn tương phản lại thay đổi liên tục xen kẽ kia dọa cho đến mức kinh sợ ngây người, toàn thân rét lạnh, không dám tiến lên ngăn cản.

Mãi cho đến lúc này nhìn thấy Ngưu Đắc Lục đã lâm vào hôn mê, thân hình Hứa Nhạc dần dần đứng thẳng lên, đám quan viên Cục Hiến Chương bên trong phòng trung tâm số liệu này mới lớn tiếng phẫn nộ quát lớn lên. Bọn họ bình thường quen làm bạn với các số liệu, điều lệ, sự logic… của Cục Hiến Chương, lúc này đột nhiên bị lâm vào một trường hợp dã man thô bạo không thể nào tin tưởng nổi này, tất nhiên là không dám tiến lên phản ứng, cũng chỉ có thể phẫn nộ quát thét, ra mệnh lệnh cho đám quân nhân sĩ quan trong phòng động thủ mà thôi.

Thế nhưng đám quân nhân sĩ quan Quân đội Liên Bang trong phòng cũng không phản ứng nhanh hơn đám quan viên kia bao nhiêu.

Bọn họ thân là quân nhân của Quân đội Liên Bang, tự nhiên về mặt tâm lý cũng là đứng về phía Hứa Nhạc cùng với Tiểu đội 7, hơn nữa bọn họ cũng phi thường rõ ràng sự sai lầm ngu xuẩn của gã quan viên Cục Hiến Chương kia đã khiến cho đám chiến hữu bọn họ trả một cái giá thê thảm đến mức thế nào, cho nên bọn họ căn bản là không muốn nhúng tay vào việc này. Hoàn toàn ngược lại, nhìn thấy cảnh Hứa Nhạc ra tay đả thương gã quan viên Cục Hiến Chương, trong lòng bọn họ còn có một tia hưng phấn, an ủi khó có thể nói ra ngoài được.

Nhưng dù sao hiện tại cũng là thời kỳ chiến tranh, hơn nữa đây lại là ở trên Chiến hạm chỉ huy vô cùng vinh quang, đám quân nhân sĩ quan cũng không có khả năng trơ mắt nhìn thấy Hứa Nhạc tại đương trường ra tay đánh chết tươi Ngưu Đắc Lục được. Vào thời khắc quan trọng như thế này, một gã quân nhân sĩ quan đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự, ở ban ngày ban mặt lại ra tay đánh chết quan viên của Cục Hiến Chương, cho dù bối cảnh sau lưng của hắn có thâm hậu đến mức nào, cũng không cso khả năng thoát khỏi tai ương bị Quân kỷ chế tài, giam vào ngục quân sự.

Ngưu Đắc Lục nằm hôn mê trên mặt đất, các quân nhân sĩ quan tiến lên, ngăn cản ở phía trước người Hứa Nhạc, đồng thời cao giọng dùng điện thoại gọi gã bác sĩ quân y trên Chiến hạm lập tức đến cấp cứu cho Ngưu Đắc Lục.

Bạch Phó Chủ nhiệm lúc này ánh mắt đã nheo chặt lại, nhìn chằm chằm về phía thân hình có chút cao lớn của Hứa Nhạc, phẫn nộ đến mức cả người run rẩy lên, hai tay nắm chặt lại.

Cô ta cũng không phải là cố gắng bắt chước biểu tình lúc bình tĩnh lúc phẫn nộ đan xen nhau vô cùng đặc biệt của Hứa Nhạc, mà là do cặp mắt kính của cô ta đã bị vỡ lúc trước, cho nên cặp mắt cận thị khiến cho cô ta nhìn mọi vật hơi có chút mơ hồ, không nheo mắt lại thì không thể nào nhìn thấy rõ ràng được hết thảy mọi chuyện phát sinh trước mắt mình – Còn về cảm giác phẫn nộ, thì do cảnh tượng Hứa Nhạc đối với thủ hạ của mình không một chút lưu tình, đả kích một cách nghiêm trọng như thế, cùng với mặt đất tràn ngập máu tươi, vẫn như cũ xuyên thấu qua cặp mắt, đâm thẳng vào nội tâm của cô ta.

Sự tôn nghiêm, kiêu ngạo của Cục Hiến Chương vào thời khắc này đã tạm thời bị sự nghi hoặc cùng với sợ hãi về cái quyền hạn cấp bậc cực cao của Hứa Nhạc áp đảo mất. Cô ta nhìn chằm chằm về phía bàn tay phải còn dính chút máu tươi của Hứa Nhạc, phẫn nộ trầm giọng nói:

- Bây giờ anh cảm thấy vừa lòng rồi chứ?

Hứa Nhạc cũng không có quay đầu lại nhìn cô ta, thân thể bên dưới bộ quân trang có chút bó sát khẽ phập phòng, cũng không phải là do mệt mỏi quá nên thở dốc, mà là do cảm xúc dao động dâng tràn trong lòng, cố gắng dồn ép xuống.

- Ừm! Vừa lòng!

Hai câu đối thoại này nghe qua, tựa hồ mang một loại phong cách quái dị, hoang đường đặc biệt chỉ có những vở hài kịch tưởng tượng của đại sư Tịch Lặc mới có mà thôi. Thế nhưng trong trường hợp trước mắt, mọi người trong phòng cũng đều biết rõ ràng đây không phải là một màn hài kịch, mà là một màn bi kịch thật sự, một màn bi kịch không tên mà không một ai dám dự đoán kết quả cả.

Đám quân nhân sĩ quan Quân đội Liên Bang lúc này ngăn cản trước mặt của Hứa Nhạc, chỉ là không muốn hắn thật sự một phen đánh chết Ngưu Đắc Lục mà thôi, nhưng cũng không có khả năng thật sự ra tay bắt hắn, trong lòng cũng là có chút lo lắng.

Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đã phù hộ toàn bộ Liên Bang vô số năm trời, cái cơ cấu Cục Hiến Chương này bên trong Liên Bang là một cái cơ cấu cực kỳ đặc thù, Chính phủ cùng với Nghị viện Liên Bang cũng không thể hướng về phía tòa đại lâu ở cuối con đường cụt kia mà thể hiện ra sự quyền uy gì của mình. Các đời Tổng thống tiên sinh khác nhau, cùng với vị Quân Thần Lý Thất Phu kia cũng đều phải cấp cho Cục Hiến Chương một sự tôn trọng nhất định.

Càng quan trọng hơn chính là, quyền hạn của Cục Hiến Chương cùng với cái con chíp vi mạch nhân thể sau gáy mỗi một công dân Liên Bang kia có mối quan hệ nhất định, khiến cho mỗi một người dân Liên Bang cũng đều theo bản năng cảm thấy e ngại, đồng thời đều tự ép mình mạnh mẽ quên đi sự tồn tại của Cục Hiến Chương, một khi Cục Hiến Chương xuất đầu lộ diện, ngay cả Thất Đại Gia Tộc cũng phải lựa chọn tránh né đường đi của cái cơ cấu này.

Tất cả mọi người ở đây cho đến bây giờ vẫn còn chưa có gặp qua, chưa từng nghe nói qua, trên thực tế là tất cả mọi người tỏng Liên Bang cũng đều không có nghe nói qua bất cứ một ai giống như là Hứa Nhạc vậy, dùng một phương thức tràn ngập thô bạo mà huyết tinh như thế để mà khiêu chiến địa vị của Cục Hiến Chương, dùng phương thức trực tiếp trước mặt bao nhiêu người như vậy để mà sỉ nhục vinh quang của Cục Hiến Chương.

- Anh dám can đảm xúc phạm Đệ Nhất Hiến Chương?

Ngưu Đắc Lục đã được hai gã bác sĩ quân y khiêng ra khỏi phòng, mọi người ở đây cũng nhất thời bình tĩnh lại một chút. Sau khi bình tĩnh lại, thì bắt đầu có thời gian mà nghiền ngẫm lại vấn đề. Một vị nữ quan viên Cục Hiến Chương có khuôn mặt thanh tú giương mắt nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, dùng ngữ khí không thể nào tin tưởng nổi mà nói một câu, giống hệt như là theo lẽ bình thường, Hứa Nhạc hẳn là phải phán định tử hình vậy.

Đám quân nhân sĩ quan trong phòng thì lại trầm mặc lo lắng nhìn về phía Hứa Nhạc, thầm nghĩ cho dù người đứng sau ngươi có là Phí Thành Lý Gia cùng với Bộ Quốc Phòng đi chăng nữa, nhưng mà một khi xúc phạm đến Đệ Nhất Hiến Chương, ai có thể cứu được ngươi? Dù sao ngươi vẫn còn chưa phải là một đời Quân Thần đại nhân thứ hai của Liên Bang.

Từ sau cái thời hạo kiếp cho đến nay, đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng không thể đếm hết, không một ai có thể khiêu chiến Cục Hiến Chương, hơn nữa có thể giành được thắng lợi. Trên thực tế, cơ bản là từ trước đến giờ vẫn chưa từng có ai đủ gan để mà khiêu chiến với Cục Hiến Chương.

Chỉ là Hứa Nhạc lại biết rất rõ, trước đây đã từng có người vô cùng tiêu sái mạnh mẽ mà làm ra loại chuyện tình như thế này, hơn nữa hắn lại còn có thể ngồi bên cạnh các khu hầm mỏ, uống rượu vang đỏ, ăn thịt trâu rừng, cuộc sống nhàn hạ, thỉnh thoảng đi các trung tâm an dưỡng mà chơi kỹ nữ, hưởng thụ nhân sinh tuyệt hảo của mình.

Hứa Nhạc cũng không phải là loại người giống như gã đại thúc lưu manh kia của hắn, bản thân hắn có bằng hữu, có những cô gái xinh đẹp, mà hắn chưa kịp phát sinh quan hệ gì, lại thêm các chiến hữu thân thiết. Ở trên chiến trường phấn khởi tắm máu quân thù, về nhà xem TV, đọc tiểu thuyết… loại cuộc sống như thế này đủ khiến cho hắn cảm thấy thỏa mãn rồi, cho nên hắn cũng không định sẽ vô duyên vô cớ mà vứt bỏ đi hết thảy, đi đối đầu với Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương.

Chỉ là trong suy nghĩ của hắn, Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương cùng với Cục Hiến Chương, căn bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cục Hiến Chương nói thế nào chung quy cũng chỉ là một cơ cấu thần bí chuyên để phục vụ cho cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang mà thôi. Hắn đã từng vô số lần tắm gội trong cái phiến quang huy kia mà trò chuyện, tâm sự, trêu ghẹo, yêu cầu, ra mệnh lệnh, thậm chí là mắng chửi cái tồn tại vô cùng vĩ đại kia. Một người từng đi lại ngang dọc trên đại dương, làm thế nào lại có thể cảm thấy e sợ khi băng qua một con sông nhỏ cơ chứ? Suy nghĩ hoàn toàn bất đồng, cho nên hắn căn bản là không hề kính sợ Cục Hiến Chương giống như người bình thường vậy.

Nghe được câu nói kia của vị nữ quan viên Cục Hiến Chương mi thanh mục tú gần đó, hắn hoàn toàn không chút nào sợ hãi, chỉ là trầm mặc đội lên đầu chiếc mũ quân dụng, hướng về phía cái màn hình khổng lồ sáng bóng trên tường trước mặt, lúc này đã dính loang lổ vết máu tươi, dựng lên ngón giữa của bàn tay, tựa hồ như là hướng về phía Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đang bao phủ toàn bộ vô số tinh hệ của xã hội Liên Bang vậy, mạnh mẽ nói:

- Đệ Nhất Hiến Chương cái con mẹ mày!

- Gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi này điên rồi!

Bất luận là đám quan viên của Cục Hiến Chương hay là đám quân nhân sĩ quan, cảm tình luôn ngã về phía Hứa Nhạc, lúc này sắc mặt cũng đều trở nên cực kỳ khó coi, hơn nữa trong lòng đều đồng dạng hiện ra một loại ý tưởng.

Ai biết được lúc này Hứa Nhạc vẫn còn chưa có ý định dừng lại, hắn tiếp tục giơ lên giơ xuống cái ngón giữa bất nhã kia, hướng về phía cái màn hình tổng kết số liệu tính toán khổng lồ áp sát bức tường phía cuối gian phòng kia, nói lớn:

- Lão già kia, cái này là cấp cho ông đó!

Nghe thấy ba chữ ‘lão gia kia’, Bạch Phó Chủ nhiệm cùng với đám quan viên của Cục Hiến Chương sắc mặt nhất thời biến đổi, trở nên trắng bệch. Những người khác có lẽ không ai hiểu nổi từ này có ý nghĩa là cái gì, nhưng mà bọn họ đã công tác nhiều năm trong tòa đại lâu Cục Hiến Chương như vậy, đối với ba chữ dường như vô cùng bình thường này lại mẫn cảm phi thường. Chỉ là lúc này ba từ này lại xuất ra từ trong miệng của Hứa Nhạc, khiến cho bọn họ càng thêm giật mình.

Đám Hiến Binh trên Chiến hạm rốt cuộc cũng đã chạy tới. Bọn họ mang theo súng ống cùng với trang bị đầy mình, hướng về phía Hứa Nhạc làm ra một động tác mời ra, tuy rằng cũng không hề sử dụng đến loại còng tay plastic tổng hợp, nhưng cũng đại biểu cho một sự cưỡng chế trong lời yêu cầu này.

Hứa Nhạc dưới sự giám sát của đám Hiến Binh, hướng về phía bên ngoài mà đi đến. Liền đúng vào trong lúc này, trong đồng tử bên phải của hắn chợt hiện lên một dãy quang phù màu trắng tươi, đó chính là cái phản ứng đặc biệt mau lẹ mà cực kỳ vô tội của Máy vi tính Trung ương Liên Bang đối với cái động tác ngón giữa của hắn:

- Cái ngón tay đó và tôi có quan hệ gì với nhau vậy?

Nhìn thấy câu trả lời của lão gia hỏa kia, Hứa Nhạc nhịn không được nở nụ cười trào phúng. Lúc hắn sắp sửa bước ra khỏi cửa phòng trung tâm số liệu, chợt dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía mọi người đứng trong phòng.

Đám quan viên Cục Hiến Chương bởi vì động tác dừng lại của hắn mà nhất thời cảm thấy khẩn trương lên một chút, không biết cái gã điên này có khi nào lại nổi cơn nhảy lại đánh người nữa hay không. Còn đám Hiến Binh phụng lệnh đến áp giải hắn đi thì lại theo bản năng khẽ nâng cao họng súng trong tay mình một chút.

- Cái gã quan viên Cục Hiến Chương tóc xoăn phân phối đến tổ chúng ta, tên là gì vậy?

Hắn nhìn Bạch Phó Chủ nhiệm, chậm rãi hỏi.

Bạch Phó Chủ nhiệm thoáng rùng mình một cái, nói ra một cái tên người, sau đó khẽ nheo cặp mắt lại, lạnh giọng nói:

- Vì cái gì lại đi hỏi vấn đề này? Hắn ta đã chết rồi, chẳng lẽ anh còn muốn bắt hắn phải chịu trách nhiệm nữa hay sao?

- Hắn chết trong khi đi làm nhiệm vụ chung với chúng tôi, cho nên tôi muốn biết tên của hắn. Tên của hắn sẽ xuất hiện trong danh sách những đội viên hy sinh của Tiểu đội 7 chúng tôi.

Hứa Nhạc nói xong những lời này, hướng về phía Bạch Phó Chủ nhiệm tiến hành một động tác kính chào theo nghi thức Quân đội, sau đó mới xoay người rời đi.

o0o

Trong quá trình tiếp nhận điều tra nội bộ, một phen đem một gã quan viên của Cục Hiến Chương ẩu đả đến mức tàn phế ngay trên Chiến hạm Bộ Chỉ Huy chiến trường, vô số người tận mắt chứng kiến một màn tràn ngập thô bạo kia, Quân đội Liên Bang cho dù có muốn thay Hứa Nhạc chắn bớt sức ép, tạo cho hắn đường lui, cũng không có khả năng mạnh mẽ đè ép lại lửa giận của Cục Hiến Chương. Bọn họ vẫn chưa đủ khả năng để làm chuyện đó.

Bộ Chỉ Huy tiền tuyến một mặt dùng tốc độ nhanh nhất, đem chuyện này báo lại cho Bộ Quốc Phòng, mặt khác cũng không thể nào không đối với Hứa Nhạc phát ra hành động khiển trách nào cả, nên đành phải tiến hành xử phạt tạm thời theo Quân kỷ, trong lòng thì sầu lo chờ đợi thái độ của Cục Hiến Chương từ phía Thủ Đô Tinh Quyển bên kia.

Xử phạt Quân kỷ mà Hứa Nhạc bị áp dụng chính là tiến hành tạm giam, thời hạn không định trước, mãi cho đến khi nào bên phía Cục Hiến Chương tương quan đưa ra quyết định cuối cùng mới chấm dứt, chờ đợi xử lý tiếp theo. Cái này nhìn qua là một thủ đoạn hơi có chút nghiêm khắc, thế nhưng bản thân hắn thật sự cũng chẳng thèm để ý cho lắm. Phải biết rằng trước đây, sau khi hắn giết chết Mạch Đức Lâm, ngay cả nhà tù vĩnh viễn tăm tối của Tổ Hồ Ly, hắn cũng từng nằm trong đó đến mấy tháng trời.

Cùng lắm thì bảo lão gia hỏa kia đưa đến mấy bộ phim cấp ba, hoặc mấy tấm hình thiếu nữ nóng bỏng giải trí mà thôi.

Hứa Nhạc ở trên Chiến hạm có thể bình tĩnh mà đối diện hết thảy tất cả mọi chuyện, thế nhưng đám đội viên Tiểu đội 7 bên dưới quân doanh thì lại không có cách nào bình tĩnh được.

Trung Tá Hứa Nhạc bởi vì thay mặt cho những chiến hữu đã chết cùng với các thương binh trọng thương mà đòi lại công đạo, đem gã quan viên vô trách nhiệm của Cục Hiến Chương đánh cho một trận nên thân, kết quả là bị thượng cấp bắt tạm giam!

Tin tức này vừa truyền xuống đến mặt đất, trong lúc nhất thời, bên trong toàn bộ doanh trại không ngừng vang lên thanh âm lên đạn, chuẩn bị súng ống sẵn sàng một cách im lặng, trầm mặc mà cực kỳ rợn người. Ngoại trừ những thanh âm lên đạn lách tách, bên trong doanh trại là một mảnh tĩnh mịch, nhưng chẳng biết là vì cái gì, tổng thể lại khiến cho các chi bộ đội thuộc doanh trại khác mỗi lần đi ngang qua nơi đây đều có cảm giác bên trong ẩn chứa vô số đầu dã thú khủng khiếp đang không ngừng kêu gào, bất cứ thời khắc nào cũng có thể sút chuồng phóng ra.

Bạch Ngọc Lan, gã quân nhân lúc nào cũng biểu hiện cúi đầu ôn nhu, trên thực tế cũng là kẻ phệ huyết sắc bén, một trong những kẻ ít ỏi có khả năng chấn trụ đám hán tử tràn ngập xúc động này, lại vẫn luôn duy trì sự trầm mặc. Còn gã quân nhân cao cấp, biểu hiện lưu manh, chanh chua lắm lời, trên thực tế lại luôn khéo léo sắp đặt mọi chuyện theo hướng của mình, Lan Hiểu Long, lúc này cũng vẫn duy trì sự trầm mặc. Thậm chí nhìn từ góc độ tự dưng hạ mệnh lệnh cho đám thuộc hạ tiến hành kiểm tra súng ống, chuẩn bị cho nhiệm vụ kế tiếp, mà không biết khi nào sẽ xảy ra, mà nói, bọn họ chính là đứng phía sau ủng hộ đám đội viên Tiểu đội 7 vùng lên thể hiện sự cuồng bạo của mình.

Bởi vì Bạch Ngọc Lan mà Lan Hiểu Long cũng đều phi thường hiểu rõ, chuyện tình mà Hứa Nhạc đã làm là có ý nghĩa như thế nào, đắc tội với Cục Hiến Chương là có ý nghĩa ra sao. Nếu như lúc này bọn họ không làm ra đại động tĩnh gì đó, vậy thì cái gã nam nhân Lão Đại có cặp mắt hí mà bọn họ đã lập ý đi theo lăn lộn kia, sẽ thật sự xảy ra vấn đề lớn.

Cái cỗ khí tức dị thường bên trong cái doanh trại cực kỳ bình thường này, rốt cuộc cũng xuyên thủng tầng khí quyển của tinh cầu 163, xuyên thẳng lên trên Hạm đội Liên Bang ở giữa bầu trời đầy sao, vào thẳng gian phòng chỉ huy của Bộ Chỉ Huy chiến trường… Sau một hồi lâu tiến hành ngẫm nghĩ, châm chước, rốt cuộc cũng làm ra một phản ứng đáp lại đặc biệt ngoại lệ.

Ngay ngày hôm sau, một chiếc phi thuyền hạng nhẹ từ trên Chiến hạm Vũ trụ đã đáp xuống khu căn cứ hình thoi. Trung Tá Hứa Nhạc, bị tạm thời cắt đi chức vụ quân nhân, đã bị áp giải trở về doanh trại của Tiểu đội 7…

Bên ngoài doanh trại cũng tạm thời tăng phái thêm một chi Hiến Binh, vẫn như cũ là tạm giam, chỉ là thay đổi lại một địa điểm khác mà thôi, vẫn như cũ còn phải chờ phản ứng từ bên phía Thủ Đô Tinh Quyển bên kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.