Hứa Nhạc cũng không phải là người bình thường, hắn tuyệt đối không đi
trên con đường tầm thường. Nhưng thân là một gã đào phạm Liên Bang, đang đối diện với sự truy nã điên cuồng của Hoàng Thất Đế Quốc, không ngờ
lại có thể dám một mình một người, mang theo một khẩu súng liền hướng về phía tòa đại viện màu trắng kia mà xông vào. Ngay cả bản thân hắn cũng
phải thừa nhận một chút, cái con đường đi này cũng không tránh khỏi hơi
có chút ngu ngốc, chuyện này cũng không khỏi hơi quá chút điên cuồng
rồi.
Căn cứ vào cái loại mong muốn tâm lý như thế này, cho nên
sau khi hắn thông qua cánh cửa hông Số 3 của phủ Đại Sư Phạm đi vào, dựa theo những tin tức mà hắn nghe trộm được lúc trước, trả lời một số câu
hỏi nhận dạng đơn giản, liền không có bất cứ ngăn cản nào, hoàn toàn dễ
dàng đi thẳng vào bên trong. Trong lòng hắn không khỏi sinh ra rất nhiều cảm tưởng vớ vẫn mà không thể nói nên lời.
- Cậu đến đây để làm gì?
Bên trong phủ Đại Sư Phạm, một vị quản gia mái tóc tràn đầy tóc bạc, vẻ mặt không một chút biểu tình, chậm rãi hỏi.
- Tôi đến đây để tiến hành sửa chữa đường ống cung cấp nước nóng.
Hứa Nhạc khẽ nuốt nuốt mấy ngụm nước miếng, cố gắng khiến cho giọng nói của mình được tự nhiên hơn một chút. Tay hắn đưa ra một tấm danh thiếp mà
tối ngày hôm qua hắn đã cố gắng giả tạo ra, hơi có chút không được tự
nhiên, cố gắng giải thích:
- Vào mùa đông năm trước, hệ thống
đường ống dẫn nước nóng đã từng bể đến hai lần. Bên trong công ty yêu
cầu chúng tôi nhanh tới tu sửa lại, tránh cho mùa đông năm nay lại xảy
ra vấn đề nữa.
Hiện tại cách mùa đông kế tiếp quả thật còn rất
xa, tuy rằng hắn đã xác thực rõ ràng mấy ngày gần đây trong Bộ Công
Trình có những nhân viên tiến vào phủ Đại Sư Phạm tiến hành công tác bảo dưỡng đường ống dẫn nước nóng. Thế nhưng Hứa Nhạc vẫn cứ cảm thấy rằng
cái loại lý do như thế này cũng không thể nào danh chính ngôn thuận
được. Huống chi cái tấm danh thiếp giả mạo làm bằng loại giấy tổng hợp
kia quả thật vô cùng dễ dàng bị người khác phát hiện ra vấn đề.
Thế nhưng không nghĩ đến chính là, cái lão quản gia đầu tóc bạc phơ kia căn bản cũng không thèm liếc mắt nhìn đến cái tấm danh thiếp kia lấy một
cái, đã cau mày phất phất tay mấy cái, xoay người dẫn hắn đi nhanh vào
trong.
Cánh cổng vào của phủ Đại Sư Phạm ngay sau khi hai người
bước vào trong liên đóng lại ngay tức khắc. Hứa Nhạc theo bản năng dùng
dư quan liếc mắt nhìn về phía những hàng cây râm mát bên ngoài phủ Đại
Sư Phạm. Trải qua mấy chục ngày không ngừng quan sát, hắn biết rất rõ
ràng bên trong bóng râm nhìn vô cùng bình thường kia ẩn chứa bao nhiêu
quân cảnh Đế Quốc, những lực lượng vô cùng tinh nhuệ phụ trách công tác
bảo an đang đứng đầy ở đó. Nếu bên bên phía phủ Đại Sư Phạm có thể phát
hiện ra chính mình có vấn đề gì đó, như vậy sẽ không biết có bao nhiêu
viên đạn liền bắn thủng thân thể chính mình.
Thế nhưng dễ dàng
như vậy là đã có thể vào trong được rồi sao? Một chút phương pháp dễ
dàng giống hệt như chơi đùa vậy mà có thể tiến nhập vào phủ Đại Sư Phạm, địa phương thần bí nhất của toàn bộ Đế Quốc rồi sao?
- Không
được phát ra bất cứ thanh âm nào cả. Trong phủ có rất nhiều những vị lão học giả đang tiến hành nghiên cứu lịch sử. Bọn họ vô cùng chán ghét đối với kim loại, cho nên nhân tiện cũng vô cùng chán ghét những thanh âm
kim loại va chạm với nhau.
Vị lão quản gia đầu tóc bạc phơ kia rõ ràng là không thèm để ý đến gã công nhân bảo dưỡng có mái tóc nâu nhạt
này, ông ta chỉ chậm rãi đi ở phía trước, lạnh lùng mà giao phó những
vấn đề cần phải đặc biệt để ý đến.
- Không được ho khan. Mọi
người bên trong phủ ai nấy cũng đều lớn tuổi hết cả rồi. Bọn họ ai cũng
thích ho khan, cho nên thật sự không thích nghe người khác ho khan.
- Không được chạy loạn lung tung khắp nơi. Trong phủ mặc dù không có cơ
quan, cũng không có nuôi chó. Nhưng mà trong phủ này cho dù là một nhân
viên vệ sinh bình thường, trong tay cũng đều có giấy phép giết người.
Vạn nhất cậu có chạy loạn lung tung, gây ra động tĩnh gì quá lớn, khiến
cho tâm tình của người khác trở nên không tốt…
Hứa Nhạc cực kỳ
thành thật ôm theo cái thùng dụng cụ chậm rãi đi theo ngay phía sau lưng của vị quản gia tóc bạc trắng kia, nhìn qua bề ngoài giống như là đang
nghiêm túc lắng nghe những lời cảnh cáo mang theo ý tứ hàm xúc đe dọa
kia vậy. Trên thực tế ánh mắt giống như là cụp xuống của hắn lại một mực không ngừng đảo liên tiếp qua xung quanh. Ở bên ngoài phủ Đại Sư Phạm
căn bản không có khả năng quan sát được nhiều lắm những tình huống bên
trong. Lúc này khó khăn mới mới có thể tiến vào nơi này, hắn phải cẩn
cẩn thận thận xem xét tình hình, phân tích chức năng của các khu vực
xung quanh, nhằm để dễ dàng tìm kiếm cái cần thiết… Hoặc là trốn chạy
khi có biến.
- Không được nhìn đông ngó tây!
Lão quản gia
đầu tóc bạc trắng kia tựa hồ như không cần quay đầu nhìn lại cũng biết
rõ ràng Hứa Nhạc đang làm cái gì vậy. Hoặc là cũng có thể trong dĩ vãng
những người bên ngoài sau khi tiến vào trong phủ Đại Sư Phạm cũng đều
giống như hắn vậy, nhịn không được tò mò nhìn đông ngó tây, cho nên ông
ta mới lạnh lùng bỏ thêm một câu như thế.
Một đường chậm rãi đi
qua, những căn phòng dọc theo hành lang đi vào kia cũng không có gì quá
đặc biệt, Hứa Nhạc cũng không có nhìn thấy những thứ gì đó có giá trị,
đáng để cho hắn phải chú ý. Mãi cho đến khi tiến vào bên trong khu vực
các đường ống dẫn chằng chịt của tòa nhà ở tại một góc âm u hẻo lánh nào đó bên trong phủ, vị lão quản gia đầu tóc bạc phơ kia xoay người bỏ đi, để lại hắn đơn độc một mình ở đó.
Cái thùng dụng cụ được đặt một cách nhẹ nhàng xuống mặt đất. Hứa Nhạc nhìn về phía hệ thống đường ống
dẫn ngầm vô cùng phức tạp ở ngay trước mặt mình, cặp mày rất nhanh nhăn
tít lại một trận, ước chừng khoảng hơn mười giây đồng hồ không có bất cứ động tác nào cả.
Hắn cũng không phải bởi vì những đường ống dẫn
ngầm phức tạp vô cùng trước mắt kia khiến cho mơ hồ phải cau mày nhăn
trán như thế. Những hệ thống máy móc dây dẫn cho dù có phức tạp đến thế
nào đi chăng nữa, chỉ cần có được những đánh dấu cần thiết bên ngoài là
hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất mà hoàn toàn nắm vững được
hệ thống cấu tạo của những đường ống dẫn kia rồi, từ đó có thể tìm ra
được những nơi nào cần bảo dưỡng hoặc là nơi nào có thể bỏ qua.
Điều khiến cho hắn phải nhíu mày trầm mặc, lâm vào trầm ngâm ngẫm nghĩ như
thế, nguyên nhân chính là toàn bộ quá trình xâm nhập vào cái tòa đại
viện màu trắng này.
Phủ Đại Sư Phạm, địa phương vô cùng thần bí,
đời đời luôn có những tương quan đặc thù đối với Vương triều Bạch Cận
của Đế Quốc này, chính mình lại có thể nhẹ nhàng lưu loát ra vào dễ dàng như thế này sao?
Cái quá trình thật sự đã phát sinh ra này, quả
thật đã khiến cho hắn cảm thấy có chút không thể nào tin nổi. Không có
bất cứ quá trình điều tra nghiêm mật nào cả, không có những tầng xác
minh thân phận chặt chẽ kỹ càng nào cả. Thậm chí ngay cả cái thùng công
cụ làm việc ở dưới chân mình cũng không thèm mở ra để kiểm tra nữa. Như
vậy cái đám bộ đội tinh nhuệ của bên phía Đế Quốc liên tục tuần tra
không ngừng ở bên ngoài rốt cuộc là để làm gì cơ chứ?
Hắn khẽo
nheo mắt lại nhìn về phía cánh cửa sổ ở bên ngoài căn phòng hệ thống
đường ống dẫn ngầm hơi có chút âm u, yên tĩnh mà bình lặng, cùng với
những cây đại thụ to lớn bên ngoài cửa sổ, tùy tiện để gió xuân thổi
quét qua mà chậm rãi lay động. Hắn mãi nghĩ vẫn thấy tựa hồ như có vấn
đề gì đó, nhưng mà lại không biết nói vấn đề đó là ở chỗ nào. Hắn lại
mãi nghĩ thấy bên trong cái tòa nhà nhìn qua vô cùng an bình lại có cất
giấu một chút cảm giác khác thường gì đó, thế nhưng lại không biết điểm
khác thường là ở chỗ nào.
Nhẹ nhàng không một tiếng động phun ra
một ngụm khẩu khí. Hứa Nhạc ngồi xổm xuống mặt đất, nhanh chóng mở ra
cái thùng dụng cụ nặng nề dưới chân mình, bắt đầu tiến hành công tác đã
định sẵn của chính mình. Một khi đã tiến vào nơi này rồi, như vậy mặc kệ là có vấn đề gì hay không, dù sao cũng phải tiếp tục công việc mà thôi.
Hắn mở ra cái hòm bên cạnh những ống dẫn nước ngầm, lấy những số liệu theo
dõi trước đây từ trong đống hồ sơ trong đó, tìm được một vài cái đường
ống dẫn thoát nước của hệ thống đường ống dày đặc này. Sau đó hắn mở một số van thoát nước bên trong một vài ống dẫn trong phòng, trầm mặc đem
một số mẫu nước trong đó bỏ vào trong hệ thống phân tích mẫu nước, theo
thứ tự bỏ những loại nước đó vào trong những ống nghiệm mang theo.
Trong đó có một đường ống dẫn thoát nước có số liệu ghi nhận lịch sử là lâu
đời nhất. Hơn nữa bên trong đường ống dẫn thoát nước đó có chứa rất
nhiều những loại cặn nước. Cặp mày Hứa Nhạc khẽ nhướng lên một chút, chờ đợi kết quả phân tích của cái công cụ phân tích thành phần nước xuất
hiện trên màn hình thủy tinh nhỏ trước mặt. Hắn xác định rõ ràng loại
nước thải chứa bên trong đường ống dẫn nước này quả nhiên là chứa được
loại ước số K2 nhiều nhất trong số các ống thoát nước.
Trước đó
Hứa Nhạc đã từng nghiên cứu ra, loại K2 chính là một loại nước tẩy vệ
sinh mà bên trong các Thư viện cao cấp của bên phía Đế Quốc thường sử
dụng nhất để bảo trì tài liệu của mình. Vấn đề là vì cái gì bên trong
đường ống thoát nước này lại có nhiều thành phần chất tẩy này đến như
vậy? Chẳng lẽ bên trong phòng hồ sơ của phủ Đại Sư Phạm đến bây giờ vẫn
còn sử dụng các loại giấy thực vật để mà lưu trữ các sổ sách tài liệu
hay sao?
Tuy rằng trong lòng cũng có chút nghi hoặc đối với
chuyện này, thế nhưng động tác của hắn thì lại không có bất cứ sự do dự
nào cả. Hắn từ trong cái thùng dụng cụ dưới chân lấy ra hai khối cao su
thể tích đồng đều, cỡ hai đầu ngón tay, nhẹ nhàng dán lên trên cái ống
dẫn thoát nước vừa mới kiếm ra được, sau đó lôi ra hai sợi dây kim loại, gắn kết hai cái miếng cao su kia lên trên một cái hộp bằng kim loại
nhỏ. Sau đó hắn lại lấy ra thêm một khúc cây cao su nhỏ cỡ hai ngón tay, gõ nhẹ một cái lên trên cái ống dẫn bằng kim loại kia.
Cũng
không có bất luận kẻ nào có thể nghe ra được những thanh âm từ trong cái ống dẫn nước kia thoát ra cả. Sóng địa chấn sinh ra khi cái gậy cao su
kia va chạm cùng với ống dẫn kim loại, rất nhanh đã theo đường ống dẫn
kia lan truyền vào trong lòng đất, tiếp tục truyền thẳng mãi về phía
trước. Mãi cho đến lối ra cuối cùng của cái đường ống, sau đó lại lộn
ngược trở lại. Thông qua hai phiến cao su gắn trên đường ống, xuyên qua
hai sợi dây kim loại, cuối cùng tiến vào trong cái thiết bị tiếp thu
sóng chấn động thô sơ mà Hứa Nhạc tiến hành cải tạo lại.
Phủ Đại
Sư Phạm này thật sự là rất lớn, Hứa Nhạc cũng không có biện pháp nào mà
xác nhận căn phòng của mình muốn tìm là ở chỗ nào, cho nên cũng chỉ có
thể thông qua loại phương pháp này mà tiến hành lựa chọn mà thôi.
Sau khi xác định rõ ràng được gian phòng lưu trữ hồ sơ ở chỗ nào, Hứa Nhạc
cũng không có lập tức rời đi, mà là theo cái thùng dụng cụ dưới chân lấy ra một cái máy tính xách tay thuộc loại thô sơ mà những gã nhân viên
bảo dưỡng thường xuyên sử dụng để tính toán sơ đồ, cùng với cái sợ dây
kim loại lôi ra từ sâu bên trong lòng đất lúc trước hắn móc lên mà tiến
hành gắn kết lại với nhau.
Cái hắn muốn làm chính là muốn xâm
nhập vào trong hệ thống theo dõi của phủ Đại Sư Phạm. Không, càng chính
xác hơn mà nói, hắn chính là muôn đồng bộ hóa cùng với hệ thống theo dõi của phủ Đại Sư Phạm này.
Tuy nói rằng chuyện này thật sự rất dễ
dàng, cái tòa đại viện màu trắng này giống hệt như là một tòa kỹ viện
vậy, không hề bố trí chút xíu phòng vệ nào cả. Nhưng mà nơi này chính là nhà của thầy giáo của sư phụ chính mình. Đối mặt với cái tên thần bí
nhất Đế Quốc kia, Hứa Nhạc cũng phải cảnh giác cẩn thận phi thường. Hắn
căn bản không dám mạo hiểm ở bất cứ một chi tiết nào cả, hắn càng không
tin chính mình xâm nhập vào hệ thống theo dõi phòng vệ của đối phương,
mà lại không thể khiến cho đối phương phát hiện ra được.
Đem cái tai nghe nhỏ gắn lên trên tai, đeo lên mắt trái cái màn hình mini
có thể theo dõi những số liệt bên trong máy tính xách tay truyền đến,
lên đạn cho khẩu súng lục, khẽ hít sâu một hơi, đem lực lượng nóng rực
trong thân thể phát động khắp toàn thân, đề phòng bất cứ lúc nào cũng có thể phát huy ra lực lượng cùng với tốc độ khủng bố nhất của mình. Sau
khi làm tốt hết thảy mọi công tác chuẩn bị sẵn sàng, Hứa Nhạc mới gắt
gao đóng chặt lại cánh cửa dẫn vào gian phòng hệ thống đường ống dẫn
nước, thân thể hắn rất nhanh chợt co rút lại, hóa thành một cái bóng
thân ảnh xuyên qua cửa sổ mà ra, sau đó ẩn vào bên trong một mảnh khóm
hoa có chút um tùm bên ngoài một khoảnh vườn.
Với thực lực của
hắn ngày hôm nay, hoặc nói là cảnh giới của hắn, hoặc là nói về tốc độ
bộc phát mạnh mẽ của hắn, nương theo bóng đêm che đậy, những hệ thống
camera theo dõi bình thường rất khó có thể nắm bắt được thân ảnh của hắn khi hắn di chuyển. Một khi hắn dừng lại, mặc dù là có người đi ngang
qua ngay bên cạnh người hắn cũng rất khó có thể phát hiện ra sự tồn tại
của hắn.
Hắn tựa như là một cái bóng đen vậy, ở trong tòa đại
viện không ngừng hành tẩu, cẩn cẩn thận thận né tránh hết thảy mọi nguy
hiểm có thể xuất hiện, hướng về mục tiêu phía trước mà phóng đi. Phủ Đại Sư Phạm so với bên ngoài nhìn qua thì to lướn hơn rất nhiều. Nếu như
muốn đi đến được gian phòng chứa hồ sơ theo như sự phán đoán của hắn,
thì cần phải đi qua rất nhiều địa phương mới có thể tới được.
Trên đường đi tới địa phương mà hắn muốn đi kia, bên trong những căn phòng
mà hắn đi ngang qua thỉnh thoảng lại truyền ra thanh âm tin tức trên TV. Những thanh âm tranh luận, những tiếng gõ lạch cạch trên những cái bàn
phím kiểu cũ, lại thêm những thanh âm ong ong kỳ quái nữa. Những cái
thanh âm này khiến cho hắn có cảm giác được có chút quái dị. Tựa hồ như
cái tòa đại viện màu trắng này cũng không phải là một cái phủ đệ sâm
nghiêm thần bí của một vị quan lớn nào đó, mà giống hệt như là một cái
trường học tràn ngập hương vị thanh xuân nào đó vậy.
Trên con
đường đi tới căn phòng kia, hắn nhìn thấy được rất nhiều tòa kiến trúc
kỳ quái. Mà trên tường bên ngoài của những cái tòa kiến trúc này cũng
không có một chút ngoại lệ nào, đều toàn bộ được sơn bởi một màu trắng
tinh. Cho dù đã có dấu vết trải qua nắng mưa không biết bao nhiêu năm
tháng, thế nhưng vẫn như cũ khiến cho người khác có một loại cảm giác
sạch sẽ đến mức có chút phát lãnh.
Không biết đã di chuyển qua
mấy vòng hành lang, xuyên thấy qua những nhánh cây um tùm trước mặt, Hứa Nhạc đột nhiên nhìn thấy ở trên sườn phía trước chợt xuất hiện một bức
tường đá cũng không phải là màu trắng, thân thể hắn khẽ cứng lại một
chút, dừng lại cước bộ. Trên mặt của bức tường đá kia có khắc một vài
chữ được viết theo một loại chữ cách điệu:
Những người có nội tâm thuần khiết liền sẽ có tiền đồ vô lượng
Ánh mắt của hắn khẽ nheo lại một chút, trong lòng tưởng tượng ra cái tên
gia hỏa khai sáng ra phủ Đại Sư Phạm năm đó khẳng định là một tên thanh
niên văn nghệ, chắc chắn là có bệnh không nhẹ. Một sự oán thầm của một
gã Liên Bang đối với một vị đại nhân vật của Đế Quốc không ngừng xuất
hiện trong đầu hắn, vì thế khiến cho hắn cũng không có chú ý tới tại bên dưới dãy văn tự của Đế Quốc được sắp xếp một cách cách điệu kia lại có
thêm một hàng chữ càng nhỏ hơn một chút.
Trong căn phòng này cũng không có bất cứ ngọn đèn nào cả, cũng không có bất cứ một tia thanh âm
nào cả, cũng không có bất cứ một người nào cả. Bên trong này cũng chỉ có hương vị của loại nước thuốc chống ẩm cùng với loại mùi của giấy thực
vật nhàn nhạt, cùng với thanh âm điện lưu trầm thấp từ một loại công cụ
gì đó đặc biệt mà thôi. Bên trong căn phòng này hẳn là đang lưu trữ một
lượng rất lớn những loại sách nguyên thủy kiểu cũ cùng với tư liệu điện
tử với lượng kiến thức cực kỳ lớn.
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo
lại một chút, mí mắt của hắn cũng híp lại thật chặt, hơi có chút mỏi
mệt. Hắn ở trong bóng tối quan sát một khoảng thời gian thật dài, xác
nhận cái căn phòng toàn bộ làm bằng loại hợp kim này tuyệt đối cũng
không có những công tác an toàn gì quá mức nghịch thiên cả.
Chỉ
bằng vào vài loại động tác thủ công cơ bản đã đủ đem cái loại hệ thống
cảnh báo hoàn toàn giải trừ đi, Hứa Nhạc chậm rãi ngồi xổm xuống bên
ngoài cửa vào của căn phòng thần bí này. Hắn trầm mặc quan sát thời gian trong hơn ba phút đồng hồ, sau đó mới cẩn cẩn thận thận đem cánh cửa
đang đóng lại vô cùng nghiêm mật kia mở ra. Hắn chậm rãi dùng sức đem
cánh cửa kia mở ra một đạo khe hở nhỏ, khẽ lắc mình mà vào.
Hắn
so với bất cứ thời điểm nào trong dĩ vãng cùng đều phải cảm tạ những cái tri thức về các loại khóa mà từ nhỏ Phong đại thúc đã từng bắt mình
phải nghiên cứu cho thật cẩn thận. Đồng thời hắn cũng xác nhận một
chuyện, chỉ cần bản thân mình nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể trở
thành một gã đạo tặc xuất sắc nhất trong toàn bộ vũ trụ này.
Một
chút kiêu ngạo cùng với đắc ý tự đắc dũng mãnh tràn ngập vào trong óc
của hắn, nhưng mà lập tức bởi vì những hình ảnh trước mắt khiến cho ánh
mắt hắn ngưng đọng lại.
Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi bên trong
gian phòng này cũng đều là những bức vải đen che phủ chằng chằng chịt
chịt. Mấy cái loại chất liệu vải tơ màu đen vô cùng dày như thế này, đại khái là có thể che lại ánh sáng đạt đến mức trăm phần trăm. Những mảnh
vải đen dày đặc này từ trên trần nhà phủ thẳng xuống dưới, rủ thẳng luôn bên dưới mặt đất, liền giống như là từng đạo ánh sáng màu đen đem không gian bên trong hoàn toàn ngăn cách ra vậy, mạnh mẽ đem phiến không gian ba chiều này chia cắt ra thành vô số những phần ngăn cách nhỏ vậy.
Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía mấy miếng vải màu đen này, nhìn
thấy những phần ô vuông do những miếng vải đen kia chia cách, cùng với
những bộ sách được sắp xếp thành những hàng ngũ trong những cái ô vuông
kia. Hắn mơ hồ hiểu được những mảnh vải đen nọ đại khái là dùng để ngăn
cách các không gian với nhau, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì lại
phải ngăn cách ra như vậy mà thôi.
Thời gian của hắn cũng không
còn nhiều lắm, đầu tiên rất nhanh xem sơ qua một chút những loại sách
bằng giấy sắp xếp đầy trên những cái giá sách trong phòng, phát hiện bên trong có ghi chép lại rất nhiều sự kiện nào đó của Đế Quốc, chỉ là
những thứ này đối với hắn mà nói cũng không có bất cứ tác dụng nào cả.
Hắn liên trục lật lên bốn mảnh vải đen, đi vào những phần ô vuông khác
nhau, thế nhưng cũng vẫn như cũ giống hệt như thế.
Tâm tình của
hắn thoáng có chút thả lỏng, sau đó tùy tay xốc lên một mảnh vải đen
khác. Đột nhiên có một tia ánh sáng bất chợt đập thẳng vào mắt của hắn!
Đồng tử trong mắt Hứa Nhạc nhất thời co rút lại một chút. Hắn biết chính
mình cũng căn bản không kịp buông miếng vải đen xuống, bày tay nhanh như tia chớp chụp lấy khẩu súng lục, đầu ngón tay rất nhanh đặt lên trên cò súng, nhắm thẳng về phía cái bóng dáng ở ngay phía sau cái tấm vải đen
kia.
Đó là bóng dáng của một gã trung niên nhân.
Gã trung niên nhân kia cũng không có quay đầu nhìn lại, chậm rãi hỏi:
- Cậu đối với những vở hài kịch lúc đầu của Tịch Lặc có cái nhìn như thế nào?