Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy con robot, Hứa Nhạc liền say mê nó luôn rồi. Cũng giống như nhiều năm trước đây, khi hắn ngồi trên lề đường bên ngoài quán cà phê, há hốc mồm nhìn những đường cong xinh đẹp của các cô gái đi lại trên đường. Đây là một loại bản tính có thể nói là trời sinh, khiến hắn chợt cảm giác thấy một chút tê tê trên toàn thân.
Con robot này bề ngoài một màu trắng tinh, được một thứ chất lỏng tẩy rửa màu xanh nhạt chuyên dụng quét sạch sẽ một lần, phát ra màu bóng loáng, giống như là mặt gương vậy. Vẻn vẹn dùng mắt thường mà phán đoán, liền có thể nhìn ra được hệ số ma sát của không khí đối với con robot này, đã được giảm xuống đến mức thấp nhất.
Loại vật liệu màu trắng tinh này vốn là một loại vật liệu tổng hợp mới của Liên Bang. Hứa Nhạc tại trong kho số liệu của Sở Nghiên Cứu Quả Xác cũng đã từng đọc qua tài liệu về loại vật liệu này. Loại vật liệu này có một lớp hạt vật chất cực nhỏ bao trùm bên ngoài lớp vật liệu giống như là kim loại, có khả năng giảm ma sát cực mạnh, hơn nữa có thể chống bụi bặm bên ngoài xâm nhập gây rỉ sét. Ngoại trừ khả năng chống nóng, chịu được nhiệt độ cực cao, lại còn khả năng chống phóng xạ, lại còn có khả năng giảm đi 70% khả năng quấy nhiễu bởi sóng điện tử của địch quân nữa. Loại vật liệu tổng hợp này, bề mặt lại còn có khả năng đổi màu, trang bị cho robot, có thể trong một số hoàn cảnh khác nhau tiến hành những ngụy trang tương đối thô sơ.
Chỉ riêng thiết kế hình dáng bên ngoài của robot thôi, cũng đã tập hợp những thành quả khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất của Liên Bang rồi. Còn hệ thống động lực cùng với những hệ thống truyền lực bên trong, lại tập hợp biết bao nhiêu loại thiết kế khiến người khác phải hoa mắt chóng mặt nữa.
Bốn người lặng yên đứng phía trước tấm vách ngăn trong suốt, trầm mặc nhìn con robot màu trắng tinh thuần bên trong, thứ chất lỏng màu danh nhạt kia chảy dọc theo thân con robot, cũng không dính lại giọt nào, không ngừng chảy từ trên đầu, dọc theo thân lớp hợp kim sáng loáng, rơi xuống mặt đất, trong giây lát cũng đã bị hệ thống hấp thu bên dưới sàn nhà hoàn toàn hút đi hết, cũng không nhìn thấy còn bất cứ giọt nước này tồn tại nữa.
Giống như là một đóa hoa sen sau cơn mưa vậy, giọt sương khẽ chuyển động nhẹ trên bề mặt phiến lá sen xanh ngát, cuối cùng lặng lẽ không một tiếng động rơi xuống hồ nước, làm cho người ta cảm giác một loại lặng yên mỹ cảm đến cực điểm.
Bốn người có mặt ở đây ai cũng đều rất rõ ràng, con robot vượt thời đại im lặng tràn ngập vẻ đẹp mỹ cảm này, một khi được khởi động, sẽ biến thành một thanh đao cực kỳ sắc bén của Liên Bang, cắt qua vũ trụ tinh không đã im lặng hơn mười mấy năm nay.
Thiết kế hệ thống song động cơ mang tính cách mạng kia, có thể phát ra một luồng động lực cường đại, lại được duy trì bởi một số thiết bị ổn định tốc độ cao, thiết kế truyền tải theo kiểu chính, phụ. Nếu như mở ra cặp cánh nhỏ phụ trợ, như vậy tính cơ động của con robot, có thể đạt đến một trình độ khủng bố trước giờ chưa bao giờ có cả.
- Một cây đinh có thể khiến cho một quân đoàn bị tiêu diệt...
Chủ nhiệm Jose dùng một loại ánh mắt ôn nhu, ngẩng đầu nhìn con robot phía sau bức vách, chậm rãi nói:
- Một con robot, có thể thay đổi tình thế của cả vũ trụ...
Hứa Nhạc có chút không cam lòng đem ánh mắt rời khỏi khung máy móc bên ngoài của con robot nhìn mê người kia, liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Jose. Hắn biết câu nói trước kia, chính là một câu chuyện ngụ ngôn xa xưa của Liên Bang. Một chi tiết cực kỳ nhỏ nhặt không đáng để mắt tới, lại có thể tạo thành những hậu quả xâu xa không cách nào đoán trước được.
Một con robot vượt thời đại thế hệ mới, nếu đưa vào trong Quân đội, nếu xét về mặt chiến lược quân sự, thật sự không đủ để thay đổi sự cân bằng hai bên giữa Liên Bang và Đế Quốc. Cho dù Liên Bang có thể nhanh chóng sản xuất, đem con robot này chế tạo hàng loạt, đưa đến bốn đại Quân Khu, tựa hồ cũng không có quá nhiều tác dụng.
Nhưng mà nhiều năm trước đây, vị Quân Thần kia của Phí Thành Lý Gia, đơn đột một mình điều khiển một con robot, bất ngờ ám sát Hoàng Đế Bệ Hạ của Đế Quốc, Quân đội Liên Bang đã sùng bái đối với robot lên tới một trình độ không có bất cứ thứ gì có thể thay thế nổi.
Đó cũng không đơn thuần là sự cuồng nhiệt về mặt cảm xúc, mà là Bộ Sĩ quan Tham mưu Quân sự phụ trách hoạch định chiến lược của Quân đội, đột nhiên phát hiện ra, khi mà năng lượng vũ khí của các chiến hạm khổng lồ trên không trung đã dần dần mất đi sự uy hiếp võ trang đối với chiến trường. Lúc này sự tranh chấp chiến lược trên các chiến trường tinh cầu, liền phải dựa vào những tiểu đội tác chiến đặc chủng hành quân trên mặt đất, cái mà bọn họ cần, chính là những hậu quả mang tính trí mạng nhất. Loại phương pháp chiến đấu này được đặt tên là chiến lược Đột Chiến Lốc Xoáy. Tuy rằng cũng không phải là loại chiến lược chiến đấu đẩy mạnh đường đường chính chính, nhưng mà nếu quả thật có thể hoàn thành được mục tiêu tác chiến này, như vậy liền có thể mang lại những lợi ích rất lớn cho Liên Bang.
Đáng tiếc, trong cả Liên Bang này, cũng chỉ có mình vì Quân Thần kia của Phí Thành Lý Gia mới có thể có được năng lực để chấp hành loại nhiệm vụ khủng bố này. Những người còn lại trong Liên Bang, chỉ có năng lực điều khiển những con robot tính năng thấp mà thôi. Mà con robot thế hệ mới ở trước mặt mọi người này, lại có thể cung cấp được những tính năng siêu cường hãn của mình, trợ giúp các Chiến sĩ Robot Đặc chủng của Quân đội Liên Bang, hình thành một sức chiến đấu khủng bố... thậm chí cũng không cần phải sử dụng phương pháp tác chiến đặc chủng cực hạn, hoàn toàn có thể ngay lập tức dung nhập vào chiến trường!
Cũng chính là bởi vì như thế, cho nên cả Liên Bang mới có thể bởi vì lần thất bại tại mùa thu năm đó, mà trở nên chấn động phẫn nộ, và cũng chính vì vậy mà Viện Khoa Học Liên Bang cùng với Bộ Công Trình Quả Xác mới vì thế mà bị ép đến tình trạng cấp bách như thế.
Hứa Nhạc hiểu được điểm này, nên híp mắt nhìn chằm chằm vào con robot màu trắng lộ ra vẻ đẹp trang trọng kia, trong đầu tự nhiên lại xuất hiện một hình ảnh... Một tổ đội robot Đặc công tác chiến bao gồm 30 đầu robot, giống như một thanh đao sắc bén đang không ngừng công kích vào, thành công đột phá hệ thống theo dõi điện tử của Đế Quốc, tiến thẳng vào Bộ Tư Lệnh của kẻ địch...
Nhưng mà hình ảnh ở trong đầu của hắn, lại rất nhanh sau đó chuyển thành một đầu robot cô độc, đứng trên quãng trường rộng rãi của Cục Hiến Chương tại Thủ Đô hoa lệ của Liên Bang, dưới ánh mắt của vô số người cuồng nhiệt, hóa thành một đạo lưu quang, giống như một cây đao khổng lồ, phá vỡ tầng phòng ngự của Quân đội Liên Bang đánh mạnh về phía một gã Chính khách mái tóc hoa râm...
Hắn cũng không biết bản thân mình vì cái gì đột nhiên trong đầu lại xuất hiện hình ảnh này.
- Sửa chữa hoàn thiện thanh đao này, cả Liên Bang sẽ cảm kích cậu...
Chủ nhiệm Jose vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn Hứa Nhạc đang đứng đó, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai của hắn.
Hứa Nhạc đi vào Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác, trợ giúp bọn họ thiết kế lại hệ thống phun lưu khí... tất cả những chuyện này đều được tiến hành dưới tình huống tuyệt đối cơ mật.
Vì để đảm bảo bí mật tuyệt đối, Bộ Công Trình Quả Xác tuy rằng âm thầm cấp cho Hứa Nhạc một quyền hạn lâu dài ra vào đó, nhưng trong số 14 con robot thế hệ mới chế tạo thí nghiệm, bọn họ chỉ có thể cung cấp cho Hứa Nhạc duy nhất con robot đã bị nổ mạnh tại khu vực Tam giác Tinh Vực Bách Mộ Đại mà thôi.
Đồng thời Chủ nhiệm Jose cũng đã cấp cho Hứa Nhạc một nhà xưởng tuyệt mật để cho hắn tùy ý sử dụng, cũng chính là khu vực bên trong vách ngăn trong suốt của căn nhà kho khổng lồ này.
Bức vách trong suốt lúc trước đã được đậy kín lại, không còn trong suốt nữa. Cái hòm da màu đen mà Hứa Nhạc mang theo, đã được tiến hành kết nối với hệ thống máy vi tính của cả nhà kho. Hắn liền bắt tay vào công việc của mình tại trên cái máy tính xách tay kia. Hắn cũng không có cảm thán cái gì, cũng không có kéo dài thời gian chút nào, liền ngay lập tức bắt đầu công việc.
Phía sau bức tường bằng kim loại cực lớn kia, con robot màu trắng tinh được cố định thân thể ở ngay chỗ đó. Có ba cánh tay máy móc tự động thao tác khổng lồ trổ ra từ trên tường, chuyên tiến hành thao tác riêng cho con robot này. Con robot này bị mọi người bỏ vào một góc, gần như quên lãng đi, chính là bởi vì hệ thống song động cơ của nó đã bị nổ mạnh. Cho nên lúc này để điều khiển cho nó khởi động, cũng hoàn toàn phải nhờ vào hệ thống điện cao thế ở phía sau bức tường cung cấp điện năng cho.
Bạch Ngọc Lan lúc nào cũng trầm mặc đứng ở phía sau Hứa Nhạc. Hắn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn những sơ đồ thiết kế phức tạp trên màn hình cái máy tính xách tay cùng với những mệnh lệnh do Hứa Nhạc đưa vào. Sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn con robot kia dưới tác dụng của những mệnh lệnh cùng với số liệu, bắt đầu thực hiện những động tác cứng ngắc.
Tiến hành điều khiển từ bên ngoài thì cần phải bỏ qua tổ hợp vi mạch khống chế bên trong của con robot. Những mệnh lệnh truyền vào cần phải tăng lên gấp đôi, cho nên động tác cử động của con robot cũng không thể nào lưu loát cho được. Đây cũng chỉ là tiến hành điều chỉnh thử nghiệm bước đầu mà thôi.
Hai tay vốn lúc nào cũng đút trong túy quần của Bạch Ngọc Lan, lúc này cũng đã rút ra ngoài, im lặng chắp tay sau người. Hắn cảm giác mình lúc này giống như là quay trở về năm xưa lúc mới vừa nhập ngũ vậy, lặng yên đứng sau lưng cấp trên của mình, đảm nhiệm vai trò của một gã trợ lý.
Hắn có một loại ảo giác, con robot trắng tinh trang trọng cao lớn ở trước mặt này, khi đối diện với Hứa Nhạc, lại giống như là một món đồ chơi con rối lớn vậy, trên người có gắn mấy sợi dây điều khiển. Mà đầu của những sợi dây điều khiển này, lại toàn bộ chính là nằm trong lòng bàn tay của Hứa Nhạc. Chỉ cần Hứa Nhạc muốn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể khiến cho con robot này sống lại.
[CENTER]o0o
Không biết trải qua thời gian bao lâu.
Thanh âm máy móc vận hành liên tục chợt van lên, từ một góc sáng sủa trống trải của nhà kho, một cái thông đạo lớn chợt mở ra. Hệ thống dây chuyền sản xuất tự động bắt đầu chuyển động. Những cánh tay máy tự động bắt đầu tiến hành lắp ráp liên tục. Một hệ thống công cụ tự động trang bị thao tác dùng cho thiết kế hệ thống phun lưu khí điện tử, đang bắt đầu thành hình.
Hứa Nhạc cúi đầu rất lâu, rốt lại cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Trải qua một khoảng thời gian tiến hành điều chỉnh cùng với tìm hiểu này, hắn rốt cuộc cũng có một chút hiểu biết cơ bản đối với cấu tạo bên trong của con robot này. Trước đây khi còn ở trong Sở Nghiên Cứu, hắn đã từng kinh ngạc tán thưởng sự thiết kế tuyệt vời của hệ thống song động cơ. Hôm nay ở trong hệ thống máy tính của Bộ Công Trình, nhìn thấy được những thiết kế còn tuyệt diệu hơn bên trong con robot, cùng những cấu tạo phức tạo thiên tài, nội tâm hắn lại bị chấn động mạnh mẽ.
Hắn rời khỏi bục điều khiển, đi tới phía dưới con robot kia, vươn tay nhẹ nhàng vuốt lên bề mặt của cái bánh xích hợp kim lạnh như băng kia, híp mắt nhìn chằm chằm vào con robot.
Hôm nay, ở trong quá trình hắn nghiên cứu tìm hiểu, bộ áo giáp bằng hợp kim sáng bóng kia, đã được toàn bộ bóc ra từng mảng, giống như là một cô gái đã bị cởi hết quần áo vậy, có chút ngượng ngùng, có chút phẫn nộ, nhưng lại vẫn là trắng noãn đến mê người.
Không có lớp vỏ bên ngoài, chỉ còn lại những trang bị cùng với những hệ thống động lực phát xạ phức tạp bên trong. Những đốt ngón tay bằng hợp kim dạng cầu, thiết kế nằm ngang thiên tàu của song động cơ, những hệ thống dây dẫn chằng chịt cùng với hệ thống chip vi mạch. Nhưng chỉ có như vậy, mới toát ra vẻ đẹp tự nhiên nhất. Hứa Nhạc đã ở trong nhà kho chuyên dụng của Bộ Công Trình, hưng phấn làm việc quên mình suốt hai ngày hai đêm. Trong suốt mười giờ gần đây, hắn đã làm việc không một phút thời gian nghỉ ngơi. Đồ ăn thức uống đều là do Bạch Ngọc Lan bưng tới cho hắn.
Hứa Nhạc mặc dù cũng không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng biết ở phía sau con robot này, bên kia lớp vách tường kim loại nặng nề kia, có vô số những nhân viên chuyên nghiệp của Bộ Công Trình Quả Xác, những Công Trình Sư đáng tôn kính bên ngoài, đang dựa theo những yêu cầu của mình, cũng đang vô cùng vất vả giống như mình, chuẩn bị những công thức số liệu cần thiết, sau đó thông qua hệ thông dây chuyền sản xuất ẩn sâu bên dưới, cuồn cuộn không ngừng nghỉ tạo thành những cấu kiện cùng với những bán thành phẩm.
Hứa Nhạc là người chứ không phải Thần, cũng không thể nào hoàn toàn cải tạo lại toàn bộ các hệ thống đã gần như hoàn hảo của hệ thống động lực của con robot thế hệ mới của Liên Bang này. Bằng vào một mình hắn vĩnh viễn cũng không thể nào hoàn thành được. Cũng mag rằng lúc này hắn có được sự giúp đỡ của cả một đội ngũ Công Trình Sư chuyên nghiệp nhất của Liên Bang. Tuy rằng đám Công Trình Sư này có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết, nhân viên thiết kế mà bọn họ đang hợp sức giúp đỡ này đến tột cùng là ai.
Bên trong căn phòng thao tác tuyệt mật của Bộ Công Trình Công ty Quả Xác có một cái hành lang bằng hợp kim trong suốt. Trên cầu hành lang này, Chủ nhiệm Jose đang cầm tách cà phê, nhìn xuyên qua lớp vật liệu trong suốt dưới chân mình, nhìn xuống đám Công Trình Sư đang trầm mặc làm việc ở bên dưới. Nhìn thấy bọn họ đang uống cà phê, đang cau mày ngẫm nghĩ, đang chửi tục, khi thì kinh hô, khi thì ôm lấy đầu.
Hứa Nhạc đưa ra phương án giải quyết vấn đề, nhưng để hoàn thành những phương án này, vẫn phải cần những nhân viên công tác dưới quyền của ông ta. Chủ nhiệm Jose khẽ khép hờ cặp mắt, biết đám cấp dưới vốn có trực giác cực kỳ mẫn cảm của mình, nhất định là đã phát hiện ra bầu không khí của cả Bộ Công Trình này đã hoàn toàn bất đồng. Nhất định là đã nhận thấy công việc nghiên cứu lâu nay đã tạm dừng kia, lúc này đang được một người nào đó trong góc bên trong, đang dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng được mà đẩy nhanh tiến độ.
Chu Ngọc đi đến bên cạnh ông ta, nhìn xuống đám Công Trình Sư đang làm việc khẩn trương bên dưới, nhẹ giọng nói:
- Căn cứ theo kết quả tính toán, những thiết kế của Hứa Nhạc là chính xác. Hơn nữa, những thiết kế cải tiến hệ thống động lực hoàn chỉnh của hắn, cũng không hề ảnh hưởng đến tính cân bằng ban đầu của con robot.
Chủ nhiệm Jose đưa tách cà phê lên hớp một ngụm. Hắn cũng đã hai ngày hai đêm rồi chưa có ngủ. Tuy rằng rất mỏi mệt nhưng lại có chút phấn khởi, trong cặp mắt thâm quầng kia lại phát ra quang mang cao hứng, lặng lẽ nói:
- Không thể không thừa nhận, hắn đúng là một gã thiên tài.
- Nếu như trong năm nay có thể cải tiến thành công... Có lẽ tôi sẽ xin rời khỏi Bộ Công Trình.
Chủ nhiệm Jose cau mày quay đầu lại nhìn hắn. Chu Ngọc là do đích thân ông ta tuyển vào trong Bộ Công Trình, tự nhiên là cực kỳ xem trọng hắn. Hơn nữa Chu Ngọc cũng là nhân tài mà Thai phu nhân đã lựa chọn cho sau này, ông ta không hiểu vì cái gì Chu Ngọc lại đột nhiên muốn rời đi.
- Cậu định chuẩn bị đi nơi nào?
- Tiểu đột Robot Đặc chủng của Quân Khu I hai năm trước đã mời tôi.
Chu Ngọc nói.
Chủ nhiệm Jose nhìn hắn, trầm mặc một lúc sau mới nói:
- Với năng lực điều khiển robot của cậu, nếu muốn đi, đã sớm đi lâu rồi. Vì sao hiện tại mới quyết định?
- Đối với phương diện điều khiển robot cùng với phương diện hiểu biết về robot, tôi vẫn luôn cho rằng mình có năng lực không tệ...
Chu Ngọc mỉm cười nói:
- Cho nên từ trước đến giờ, tôi luôn luôn kiêm nhiệm luôn cả hai thứ cùng một lúc... Trong hai ngày nay, khi ngài một mực quan sát công việc cùng với phối hợp của đám nhân viên của Bộ Công Trình kia, tôi vẫn luôn luôn quan sát Hứa Nhạc và vị Bạch thư ký kia.
Chu Ngọc trầm mặc một lúc sau mới nói:
- Quan sát Hứa Nhạc suốt hai ngày hai đêm, tôi không khỏi cảm thấy vô cùng chán nản. Hắn không phải xuất thân từ ba Học Viện Quân Sự, như vậy từ trước đến giờ cũng chưa từng có tiếp xúc qua robot lần nào. Thế nhưng biểu hiện của hắn trong hai ngày này, lại chẳng khác nào từ nhỏ đến lớn đều sống trong robot vậy... Bất luận là cách nhìn hai là ý tưởng giải quyết vấn đề, còn có những hướng đi cùng với cách sắp xếp những hệ thống dây dẫn mà tôi hoàn toàn không biết tại sao lại làm như vậy nữa... Những điều đó cũng đã chứng minh một chuyện, hắn đã bỏ ta rất xa... Phương diện sửa chữa thật sự cũng có khái niệm thiên phú hay sao? Từ trước đến giờ tôi đều không tin điều này, nhưng hiện tại cũng không thể không tin rồi.
Chu Ngọc hít một hơi, nhìn xuống những đồng sự đang khẩn trương làm việc bên dưới cái hành lang trong suốt kia, nói:
- Sự chênh lệch giữa người và người thật sự là quá lớn.
Chủ nhiệm Jose trầm mặc một lúc thật lâu, chợt lắc đầu cười khổ nói:
- Đừng đem mình đi so sánh với một gã quái thai. So sánh như vậy thật sự là đả kích lòng tin vô cùng.
Gánh vác nhiệm vụ nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới của Liên Bang, lại còn phải giúp cấp trên của mình cạnh tranh thời gian với đám người của Viện Khoa Học Liên Bang nữa, đám Công Trình Sư đứng đầu của Bộ Công Trình Quả Xác này, tự nhiên là không có ngày nghĩ Tiết Thử Hỏa gì rồi, vì vậy tâm tình của bọn họ cũng khó tránh khỏi có chút không thoải mái. Nhưng mà đến khi bọn họ phát hiện ra, từ khi bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ từ phía Chủ quản Kỹ thuật ngành giao xuống, một đám tổ viên ai nấy đều có chỉ số IQ trên 170 kia, đều cũng phát hiện ra chuyện khác thường.
Nhiệm vụ lần này của bọn họ chính là hỗ trợ kỹ thuật, dựa theo những yêu cầu do từ phía bên trong nhà kho của Bộ Công Trình, phụ trách cung cấp những mô hình số liệu đặc thù, hoặc là tiến hành những tính toán số liệu quy mô lớn... Điều khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng khiếp sợ chính là, sau khi bọn họ cung cấp những số liệu tương quan cùng với những ý kiến tham khảo xong, phía bên kia đều phản hồi trở lại một cách cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong giây lát thôi đã cung cấp trở lại một bản sơ đồ thiết kế hoàn toàn bất đồng với trước đó, hơn nữa lại càng chính xác hơn, rõ ràng hơn rất nhiều.
Đám Công Trình Sư này đều cảm thấy rất ngạc nhiên, nghĩ thầm cho dù là bên trong đó đều là những tên gia hỏa kiêu ngạo của Sở Nghiên Cứu Quả Xác, cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngăn như vậy, đã làm ra những phản ứng chính xác đến như thế. Trong lúc nhất thời, bọn họ lại đối với những đối tượng thần bí đang âm thầm tham dự vào công trình mà phát sinh một sự bội phục sâu sắc.
Đương nhiên, bọn họ cũng không biết bên trong căn nhà kho trống trải cách đó không xa kia, chỉ có một gã nhân viên kỹ thuật trẻ tuổi đang cô độc mà liều mạng làm việc. Bằng không, bọn họ nhất định sẽ giống như Chủ nhiệm Jose và Chu Ngọc vậy, đem đối phương biến thành một gã quái thai.
Chu Ngọc đứng tựa lưng vào trong tay vịnh của cái hành lang trong suống kia, mắt nhìn lên trần nhà cao thăm thẳm của Bộ Công Trình, trong lòng nghĩ về thân ảnh cô đơn đang bận rộn liên tục trong căn nhà kho trống trải kia, ánh mắt có chút phức tạp, thở dài nói:
- Tôi có một ý tưởng vô cùng ngây thơ, khờ dại nhưng cuồng nhiệt... Có phải chăng là, nếu đưa cho gã tiểu tử kia một cây búa sắt, cộng thêm mấy tấn sắt vụn nữa, hắn cũng có thể gõ thành một con robot hoàn chỉnh hay không?
Chỉ dùng một cây búa rỉ sét, đập vào hơn mười tấn sắt vụn, có thể đập thành một con robot hợp kim lóng lánh ánh sáng, mặt trên phát ra quang mang thất sắc... người như thế là Đấng Sáng Thế, chứ không phải là Hứa Nhạc...
Hứa Nhạc lúc ở trong phòng thí nghiệm Quả Xác cũng từng sử dụng qua búa, lúc còn ở Đại khu Đông Lâm, cũng đã từng kiếm được một con chip vi mạch điều khiển robot bên trong một cái đống rác công cộng, nhưng hắn chung quy cũng còn là một con người.
Chẳng qua là lời nói của Chu Ngọc chẳng qua cũng chỉ là một lời than thở mà thôi. Dù sao Hứa Nhạc này thực chất cũng tương đối là một gã quái thai. Hai năm trước trên hành trình rời khỏi Đại khu Đông Lâm, lúc ở trên phi thuyền Cổ Chung Hào, trong một nhà kho chứa đồ phế thải, hắn có thể dựa vào những công cụ đơn giản trong đó, cùng với những linh kiện điện tử gia dụng cũ nát, đã sửa chữa thành công một con robot thế hệ đầu của Hiến Lịch 37.
Tuy rằng lúc đó con robot cũng chỉ có thể bước lên được một bước, sau đó đã vỡ nát thành vô số mảnh vụn, suýt chút nữa làm bị thương Tiểu Dưa Hấu khả ái. Nhưng ít nhất nó có thể chứng minh được Hứa Nhạc trên phương diện máy móc điện tử có một loại thiên phú tự nhiên. Loại thiên phú này sớm đã được Phong Dư đại thúc nhìn ra được từ lúc hắn còn nhỏ.