Lúc này chính là thời điểm sáu giờ sáng, tại phía đường chân trời, ánh
nắng đã bắt đầu ló dạng. Mấy luồng ánh nắng chói chang chiếu thẳng lên
trên bầu trời, tuyệt đại bộ phận thế giới vẫn như cũ là một mảnh tối đen hắc ám. Chiếc Chiến hạm Vũ trụ thuộc loại nhỏ bé nhất bên trong Liên
Bang, so sánh với thân thể của con người vẫn như cũ vô cùng khổng lồ.
Chiến Chiến hạm đã đem ánh mặt trời này hoàn toàn che chắn lại, đem một
mảnh hắc ám chiếu thẳng xuống, không thể chiếu rọi rõ ràng được khuôn
mặt vô cùng tức giận của Hứa Nhạc.
Cục Hiến Chương từ trước đến
giờ vẫn luôn có được quyền hạn cao cấp khó có thể tưởng tượng đến được.
Mặc dù lúc này vẫn là ở trên chiến trường, thế nhưng vẫn như cũ là như
thế. Cái cơ cấu thần bí này đưa nhiệm vụ xuống cho Tiểu đội 7, tự một
góc độ nào đó mà nói, thì chẳng khác nào là quân lệnh cả. Hứa Nhạc bản
thân là một quân nhân, cũng không có bất cứ lý do gì để mà đi cự tuyệt,
càng cũng không nên phẫn nộ mới đúng.
Nhưng mà sau khi trải qua
một đêm tiến hành lắp đặt những thiết bị kỹ thuật cao với cường độ công
việc nặng nề, đám đội viên của Tiểu đội 7 cũng tương đối mệt mỏi. Hơn
nữa đối với một cái nhiệm vụ bất ngờ mà Cục Hiến Chương đưa tới này, bọn họ vốn cũng không có bất cứ giai đoạn chuẩn bị trước nào cả. Cộng thêm
lúc này ánh mặt trời đã bắt đầu ló dạng, cái nhiệm vụ mới tiếp nhận này
khẳng định là phải thực hiện vào ban ngày, mức độ nguy hiểm khẳng định
tăng lên rất nhiều. Có lẽ sẽ xuất hiện tình huống thương vong nghiêm
trọng không đáng có.
Mà bên trong thái độ ra lệnh lạnh lùng của
gã quan viên Cục Hiến Chương tóc xoăn trước mặt này, có vẻ như là cũng
không hề xem tính mạng của các đội viên dưới quyền mình là một thứ gì đó đáng để suy nghĩ tới. Cho nên sự phẫn nộ bên trong ánh mắt của Hứa Nhạc không chút nào che giấu, mãnh liệt phun trào ra.
Gã quan viên
kỹ thuật tóc quăn kia của Cục Hiến Chương cũng không hề để ý đến vẻ tức
giận tràn ngập trên mặt của Hứa Nhạc. Hắn từ bên trong bộ đồng phục
chuyên dụng màu đen của mình lấy ra một cái máy tính xách tay mini,
phóng lên một tấm bản đồ điện tử tuyệt mật, lạnh nhạt nói:
-
Thời gian phát động Tổng tiến công đã được lên kế hoạch vào chạng vạng
hôm nay. Hệ thống theo dõi điện tử mật độ cao đã được lắp đặt cơ bản là
hoàn tất cả rồi. Nhiệm vụ lần này các người sắp sửa đi tiến hành, chính
là đi đến một địa điểm lắp đặt thiết bị tổng hợp tính hiệu trung tâm,
tiến hành công tác khởi động kích hoạt mạng lưới điện tử…
Hứa
Nhạc cũng không cso nói tiếp, chậm rãi đem hai bàn tay chắp lại đằng sau lưng, cặp lông mày rậm rạp như hai thanh phi đao chưa rút khỏi vỏ kia
khẽ nhếc lên một chút, vô cùng bướng bỉnh, ngay cả một lời cũng không
phát ra.
- Địa điểm lắp đặt thiết bị tổng hợp tín hiệu nằm ở tọa độ 832.113.47. Từ khu căn cứ trung chuyển này dùng Chiến hạm tới đó,
cần 1 giờ 12 phút 34 giây. Tôi muốn các người trước hai giờ chiều nay,
phải hoàn thành xong nhiệm vụ kích hoạt khởi động cuối cùng này.
Dưới bóng râm của chiếc Chiến hạm cỡ nhỏ, cũng chỉ có hai người bọn họ
đứng đó trao đổi. Các chiến sĩ khác của Tiểu đội 7 đứng ở đằng xa xa
nhìn về phía bên này, bên trong ánh mắt dần dần toát ra một tia nghi vấn nhàn nhạt.
Gã quan viên kỹ thuật Cục Hiến Chương tóc xoăn này
rõ ràng cảm nhận được bên trong sự trầm mặc im lặng của gã Trung Tá trẻ
tuổi trước mặt mình ẩn chứa một cỗ cảm xúc phẫn hận mâu thuân, thế nhưng chính là hắn chẳng thèm để ý đến chuyện đó. Hắn chỉ cúi đầu lặng lẽ,
rất nhanh ở trên máy tính xách tay cá nhân của mình diễn giải một lần
những tiến trình thao tác mà sau đó Tiểu đội 7 cần phải tiến hành. Trong suy nghĩ của hắn, bản thân mình chính là đại biểu cho Cục Hiến Chương
cùng với Bộ Quốc Phòng tuyên bố mệnh lệnh, bất cứ một quân nhân nào cho
dù có muốn hay không cũng phải nghiêm chỉnh phục tùng mệnh lệnh.
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên mở miệng nói:
- Con mẹ mày! Khoa học kỹ thuật văn minh tiến bộ nhất trong toàn cõi vũ trụ này, chẳng lẽ còn cần phải có người đi mà dùng tay kích hoạt khởi
động hệ thống tín hiệu hay sao? Tao tuy rằng không phải là quan viên kỹ
thuật của Cục Hiến Chương, nhưng mà mày cũng đừng có quên, tao chung quy cũng là Công Trình Sư của Công ty Cơ khí Quả Xác đó, không phải là một
thằng sinh viên khoa văn mới tốt nghiệp đâu!
Gã quan viên kỹ
thuật tóc xoan khẽ rùng mình một cái, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn
chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Nhạc, lúc này hắn mới chợt nhớ đến bối
cảnh phía sau của gã Trung Tá trẻ tuổi trước mặt mình. Trong lòng hắn
khẽ ba động một trận, trên mặt chợt hiện lên một nụ cười cứng ngắc, vô
cùng mất tự nhiên, chậm rãi giải thích:
- Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương khôi phục lại trên hành tinh đã rơi vào trong tay giặc, đương
nhiên không có khả năng cần phải chủ động kích hoạt khởi động bằng tay.
Nhưng mà trước khi tiến hành bước khởi động cuối cùng, còn cần phải tiến hành một số thao tác này nọ…
Hứa Nhạc cũng không có trả lời, chỉ là sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm lại hắn.
Gã quan viên kỹ thuật tóc xoăn thoáng trầm mặc một lúc, sau đó mới miễn cưỡng nở nụ cười khổ, nói:
- Anh chắc cũng hiểu mà.
Nếu như không phải sau lưng Hứa Nhạc có mấy chỗ dựa vững chắc như tòa
Thái Sơn, bản thân hắn lại là một ngôi sao sáng ngời trong toàn bộ Quân
đội Liên Bang, một gã quan viên cao cấp xuất thân từ Cục Hiến Chương như thế này, căn bản sẽ không hề hạ giọng giải thích nhiều như lúc này,
cũng sẽ không nói một câu lùi bước như thế.
Nhưng mà Hứa Nhạc
cũng không hề cảm kích đối với chuyện này, vẻ mặt hắn cực kỳ ngưng
trọng, còn cặp mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào mặt của gã quan viên kỹ
thuật, nhẹ giọng mắng:
- Hiểu cái gì… Chẳng lẽ mày nghĩ rằng chỉ cần mở máy tính xách tay đưa cho tao xem cái bản đồ, đọc cho tao vài
cái tọa độ là giải thích rõ ràng được mọi chuyện à? Nhiệm vụ, Tiểu đội 7 khẳng định là sẽ thực hiện, nhưng mà ông phải nói cho tôi biết thật sự
rõ ràng, cụ thể tình huống mới được.
Trong một câu nói của Hứa
Nhạc thay đổi hai lần cách xưng hô với đối phương, thế nhưng bên trong
thanh âm lại vẫn tràn ngập một cỗ uy hiếp cùng với áp bức không chút nào che lấp, cũng hoàn toàn không thay đổi. Tuy rằng gã quan viên kỹ thuật
tóc xoăn này cũng không biết rõ ràng lắm, nếu như mình không nói cho đối phương biết tình hình thực tế, thì sau khi thực hiện xong nhiệm vụ, bản thân mình sẽ ngênh đón kết cuộc như thế nào, nhưng mà không biết vì cái gì, gã quan viên Cục Hiến Chương này sau khi trầm mặc một lúc sau, thế
nhưng thật sự mở miệng giải thích:
- Từ sau lần đại chiến trước
đây kết thúc, đã hơn mười mấy năm trời rồi, Cục Hiến Chương cũng chưa
từng tiến hành qua loại công tác đi lắp đặt thiếu bị theo dõi điện tử
trên mặt đất. Nhất là loại lắp đặt trang bị bao trùm toàn bộ mặt đất của tinh cầu giống như 163 cùng với 3320 như thế này, cũng đã mấy trăm nay
năm rồi Cục Hiến Chương chưa từng thực hiện qua…
Trong thanh âm của gã quan viên tóc xoăn này đượm một chút xấu hổ cùng với trầm mặc, chậm rãi nói:
- Tuy rằng bên trong Cục có trang bị đầy đủ những thiết bị tiên tiến nhất… Nhưng mà vẫn xuất hiện chút vấn đề…
- Xảy ra vấn đề gì?
Trong thanh âm của Hứa Nhạc chợt có chút khẩn trương, hỏi.
- Buổi tối ngày hôm qua, Bộ Chỉ Huy trên Chiến hạm cùng với Cục Hiến
Chương đã tiến hành điều chỉnh thử nghiệm việc kích hoạt tín hiệu, phát
hiện bên trong thiết bị tổng hợp tín hiệu điện tử mặt đất kia, có một
con chíp vi mạch liên động… tựa hồ đã xuất hiện vài sai sót nho nhỏ…
Gã quan viên này nhìn thấy sắc mặt của Hứa Nhạc lúc này đã trở nên cực kỳ khó coi, lập tức tiếp tục giải thích, nói nhanh:
- Nhưng mà bên trong Cục đã cấp cho tôi một quyền hạn toàn diện, những
quy trình kỹ thuật thao tác cùng với các tham số quan trọng tương quan
bên trong, đều có trong cái máy tính xách tay này cả. Chúng ta chỉ cần
đi tiến hành một chút công tác sửa chữa đơn giản, khó khăn cũng không
quá lớn.
Biểu tình của Hứa Nhạc dần dần khôi phục lại bình
thường, thế nhưng trong lòng lại càng không ngừng hít từng hơi lãnh khí. Liên Bang đã quyết định vào chạng vạng ngày hôm nay ở trên tinh cầu
phát động một hồi Tổng tiến công. Không ngờ kết quả là mạng lưới chỉ huy theo dõi điện tử toàn bộ phương vị quan trọng nhất, lại xuất hiện tình
huống nguy hiểm không thể kích hoạt được.
Ngày tiến hành Tổng
tiến công đã được xác định rồi, liên quan đến rất nhiều các phương diện
phức tạp khác, như là công tác chỉ huy, hoạch định chiến lược, phân bố
chiến lược, bổ sung hậu cần… Nếu như một phen thay đổi ngày tiến hành,
hoặc chỉ cần chậm trễ phát động, khoan nói đến chuyện bên phía Quân viễn chinh Đế Quốc có thể phát hiện ra manh mối gì không, bản thân những
thiệt hại của việc hoạch định chiến lược quan trọng của một hồi chiến
tranh toàn diện này, cũng sẽ khiến cho Quân đội Liên Bang trả một cái
giá vô cùng thảm trọng.
Hứa Nhạc gỡ xuống cặp kính râm trên mặt, thoáng day day nhẹ hai bên mi tâm có chút cứng đờ, nhìn về phía cái máy tính xách tay mini đang nằm trong tay cái gã quan viên cao cấp kia,
nói:
- Một phen đem các tham số cùng với thao tác kỹ thuật đưa cho tôi xem.
- Không được! Đây là các số liệu tuyệt mật, cũng chỉ có thể do một mình tôi tiến hành bảo quản!
Một khi liên quan đến các điều lệ tương quan của Cục Hiến Chương, gã
quan viên tóc xoăn này liền khôi phục lại vẻ cường ngạnh cứng nhắc của
mình, tuyệt đối không chịu nhượng bộ.
Hứa Nhạc trầm mặc một lát, biết nếu như chuyện tình này lại phát sinh tranh chấp gì đó, cũng không có ý nghĩa gì cả, liền liếc mắt nhìn về phía Bạch Ngọc Lan đang đứng
bên dưới bóng râm của chiếc Chiến hạm xa xa đằng kia, ra hiệu một cái.
Ngay sau đó, Bạch Ngọc Lan, Lan Hiểu Long cùng với đám quân nhân mới cũ của Tiểu đội 7 liền tụ tập lại bên cạnh của Hứa Nhạc. Mọi người cũng
đều tiến đến phía sau cái máy tính xách tay kia, đồng loạt im lặng
nghiêm túc nghe gã quan viên kỹ thuật tóc xoăn kia của Cục Hiến Chương
thuyết minh về nhiệm vụ mới nhận xuống. Sắc mặt của mọi người càng ngày
càng trở nên ngưng trọng hơn.
Hứa Nhạc cũng không có theo dõi.
Hắn đeo trở lại cặp kính râm lên mắt, nhắm chặt hai mắt đứng ở bên ngoài đám người. Nhìn bên ngoài tựa hồ như đang trầm mặc dưỡng thần, nhưng
trên thực tế hắn đang âm thầm tiến hành liên lạc với lão già kia, xác
nhận lại những gì mà gã quan viên kỹ thuật tóc xoăn của Cục Hiến Chương
kia nói cũng đều là sự thật. Cuối cùng hắn từ trong những quang phù lóe
lên trong tròng mắt trái của hắn, xác nhận được một vài tin tức nào đó.
Cũng không có chút xíu nào do dự, đám người của Tiểu đội 7 ôm trong
lòng một sự phẫn nộ cùng cực đối với một cái sai lầm vớ vẩn ngây thơ mà
nghiêm trọng do đám người của Cục Hiến Chương cao thượng thần bí kia mắc phải, đồng loạt quay trở lên Chiến hạm, hướng về phía khu vực mục tiêu
nhiệm vụ mà xuất phát.
Trước khi Chiến hạm xuất phát, Hứa Nhạc có hỏi gã quan viên kỹ thuật tóc xoăn của Cục Hiến Chương kia một câu hỏi:
- Vì sao lại chọn Tiểu đội 7 đi thực hiện nhiệm vụ này?
Gã quan viên Cục Hiến Chương sau khi trầm mặc một lát mới trả lời:
- Cục Hiến Chương cùng với Bộ Quốc Phòng tin tưởng anh cùng với đội ngũ của anh.
o0o
Vầng thái dương sáng ngời treo lơ lửng bên trên tầng khí quyển, phát ra những tia sáng chói chang xuống tinh cầu bên dưới. Một đám quân nhân
trầm mặc cẩn thận hành quân dọc theo bên bờ một con sông phản chiếu ánh
sáng mặt trời bóng loáng. Tay không ngừng lau đi những giọt mồ hôi tươm
ra trên trán, chi đội ngũ trầm mặc hành quân, vô tình tạo ra một đám bụi mù kéo dài như một con rắn đang bò tới.
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Hứa Nhạc, đội ngũ đi tiến hành một cái nhiệm vụ cuối cùng trước khi phát động Tổng tiến công của Quân đội Liên Bang này, đã bị giảm bớt
quân số xuống còn bốn mươi thành viên. Các tân binh còn lại cũng dưới sự dẫn dắt của Lan Hiểu Long, rút trở về căn cứ trung chuyển.
- Trung Tá Hứa Nhạc, cảm ơn anh đã chấp nhận tiến hành công tác của chúng tôi.
Gã quan viên Cục Hiến Chương tóc xoăn sớm đã cởi mấy nút trên của cổ
áo, đứng bên cạnh một tảng đá trơn nhẵn, biểu tình vô cùng nghiêm túc
nói. Chỉ là cái máy tính xách tay mini tuyệt mật kia của hắn vẫn được
hắn ôm chặt trong lòng, tuyệt đối không chịu buông ra.
Hứa Nhạc
cũng không thèm để ý đến hắn, thoáng khẽ cau cặp mày lại, tránh cho mồ
hôi trên trán chảy xuống dính vào trong mắt. Ánh mắt thì cản thận quan
sát hoàn cảnh bốn phía xung quanh. Hắn cứ cảm thấy giờ phút này hai bên
bờ của con sông này có vẻ hình như quá mức tĩnh lặng. Không biết có phải nguyên nhân do ánh nắng mặt trời chiếu rọi quá mức mãnh liệt hay không, mà cũng không có bất cứ động vật hoang dã nào lui tới nơi này sinh
hoạt.
Cách chỗ hai người bọn Hứa Nhạc khoảng mấy chục thước,
Tiêu Thập Tam Lâu cùng với gã tân binh Đạt Văn Tây đứng chung với nhau,
ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh, nhưng thỉnh thoảng lại liếc
nhìn về phía Hứa Nhạc, dùng ánh mắt dò hỏi xem có được phép hút thuốc
hay không. Nhưng mà một khi Lão Đại của bọn họ vẫn còn chưa có đem điếu
thuốc dính trên cặp môi kia châm lên, bọn họ cũng không dám có bất cứ
động tác dư thừa nào cả.
Điếu thuốc lá trên cặp môi của Hứa Nhạc không ngừng vung vẩy theo những cái nhếch môi của hắn, nhưng cũng không có châm cháy. Lúc này chính là thời khắc dễ dàng bị quan sát nhất trong ngày, hơn nữa lại còn phải tiến hành nhiệm vụ ở một khu bãi trống bên
cạnh bờ sông, bất cứ ai cũng không thể phiêu lưu mà thả lỏng sự cảnh
giác trong lòng được.
- Trung Tá Hứa Nhạc, tôi họ Tạ, tên là…
Gã quan viên kỹ thuật tóc xoăn của Cục Hiến Chương tựa hồ nghĩ muốn làm dịu đi một chút mối quan hệ không được tốt đẹp giữa chính mình cùng với đám người Tiểu đội 7, nên chần chừ một chút cũng mở miệng bắt chuyện
với Hứa Nhạc.
- Tôi cũng không muốn biết tên của ông…
Hứa Nhạc đem điếu thuốc lá trên cặp môi của mình gỡ xuống, nhét lại vào
trong túi, nhìn thẳng vào mặt của đối phương, trực tiếp nói.
Gã
quan viên tóc xoăn họ Tạ kia thoáng rùng mình một cái, trên mặt nổi lên
một nụ cười khổ không chút tự nhiên. Ngay sau đó nụ cười của hắn liền
thu liễm lại không thấy đâu nữa, bởi vì ở trong cánh rừng bên cạnh con
sông bờ bên kia chợt bay ra một con chim lớn màu trắng.
Đám người Tiểu đội 7 nhất thời khẩn trương đề phòng.
Con chim lớn màu trắng kia lựa chọn một khúc sông không có người, đáp
xuống một bãi cát sát bờ sông, bắt đầu cúi đầu cặm cụi tìm kiếm thức ăn. Nó không thèm để ý đến ánh nắng chói chang chiếu rọi trên đầu cũng muốn ăn uống no nê một trận, khó trách thân thể con chim trắng này cũng có
chút mập mạp.
Đám đội viên Tiểu đội 7 nhất thời thả lỏng lại một chút, ở một hành tinh xa xôi này vẫn có thể nhìn thấy cảnh nhàn hạ hiếm có như thế này, đều đồng thời mỉm cười nhìn một màn này.
Gã
quan viên tóc xoăn của Cục Hiến Chương vẻ mặt có chút xấu hổ, đưa tay
lên lau lau mớ mồ hôi đẫm ra trên trán, chuẩn bị quay đầu lại tiếp tục
tìm cách bắt chuyện với Hứa Nhạc.
Đúng ngay vào lúc này, đồng tử hai mắt của Hứa Nhạc nhất thời co rụt mạnh, tay phải hất mạnh qua, ý đồ muốn đẩy gã quan viên tóc xoăn này ngã nhào xuống mặt đất!
Động tác của hắn cực nhanh, thế nhưng lại vẫn chậm mất một chút.
Một viên đạn giết chóc không hề có dự liệu trước, từ phương xa bay tới, kéo theo tiếng rít gió chói tai, hung hăng bắn thẳng vào trong ngực của gã quan viên kỹ thuật tóc xoăn của Cục Hiến Chương.
Ngay sau đó là một chùm mưa đạn tàn nhẫn, chính xác mà vô cùng khủng bố, liên tục
oanh thẳng lên trên người của hắn, kể luôn cả cái máy tính xách tay mini cá nhân tuyệt mật đang được hai cánh tay hắn gắt gao ôm chặt luôn ở
trong đó… Một khối thân thể tràn đầy máu thịt như thế này, trong khoảnh
khắc đã bị oanh kích thành vô số khối máu thịt nhỏ bé, rơi sụp xuống
trên mặt đất ngay bên cạnh bãi sông!
Mà đúng lúc này, tiếng đạn
bắn dày đặc ở hai bên bờ sông, mới nhất thời vang lên, khiến cho kẻ khác nghe thấy cũng phải kinh hoảng.
Oanh! Ầm!
Tiếng lửa đạn mãnh liệt trong khoảnh khắc đang bao trùm phạm vi toàn bộ cả bãi sông
rộng lớn. Vô số đất đá bị bắn tung bay cả lên. Vô số những đường đạn
không rõ xuất xứ đã đục thủng vô số cây cối cùng với bắn tan vô số hòn
đá nằm rải rác bên cạnh hai bên bờ sông. Giữa những hình ảnh vỏ cây bay
tán loạn đầy trời kia, thỉnh thoảnh có vài gã đội viên của Tiểu đội 7 bị trúng đạn mà ngã xuống. Bộ quân phục chống đạn cứng cõi cũng bị vỡ ra
thành từng mảnh nhỏ, những nơi bị trúng đạn không ngừng cuồng phun ra
máu tươi xối xả.
- Địch tập kích! Địch tập kích!
- Mau gọi yểm trợ!
- Nhanh chóng tản ra!
Bên trong hệ thống thông tin liên lạc nội bộ chiến địa trên đầu của
những gã nhân viên của Tiểu đội 7, không ngừng vang lên thanh âm truyền
đạt mệnh lệnh liên tiếp, kịch liệt.
Mười mấy gã đội viên dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía khu rừng cây bên cạnh bãi sông mà thối lui vào.
Phốc một tiếng vang lên, Đạt Văn Tây lúc này sắc mặt tái nhợt, đang cực nhanh phóng vọt tới phía trước, đầu gối chợt văng ra một dòng máu tươi, nặng nề ngã rạp xuống mặt đất. Hắn ngay cả kêu la cũng không có, hai
tay ôm lấy một tảng đá ở phía trước mặt, dùng tảng đá làm tấm chắn, chậm rãi bò về phía trước, thoát ly khỏi bãi sông đang là nơi tập trung hỏa
lực dày đặc của đám người Đế Quốc ở phía bờ bên kia.
Hứa Nhạc rút lui rất nhanh ra sau một tảng đá lớn gần đó, tránh né cơn mưa đạn dày đặc trên đỉnh đầu.
Hắn vốn cũng không chú ý đến cánh tay trái đã trúng đạn của mình, chỉ
là giương mắt nhìn chằm chằm về phía thi thể của gã quan viên kỹ thuật
Cục Hiến Chương nằm cách đó không xa.