Chương 180+181: Quay về thời đại vũ khí lạnh (2)
- Tôi không rõ, vì cái gì lại còn muốn mạo hiểm cái loại phương pháp
phiêu lưu này nữa chứ? Cậu hẳn là nên so với bất cứ kẻ nào khác bên
trong Liên Bang cũng đều biết rõ ràng hơn là, bất cứ một cái mệnh lệnh
từ xa nào đó, cũng đều có khả năng khiến cho cỗ Máy vi tính Trung ương
Liên Bang bắt giữ được, hơn nữa còn trở thành bằng chứng hữu lực nhất
khiến cho Hứa Nhạc có khả năng phán đoán cục diện hiện tại.
Gã sĩ quan viên chức cao nhất của chi Biệt đội chiến đấu Cặp Mắt Ti Hí khẽ
nhíu mày nhìn về phía Bối Đức Mạn, kẻ duy nhất còn lưu lại ở nơi này
cùng với chính mình, có chút không hiểu nổi, nói:
- Hiện tại cái
chi tiểu đội bắn tỉa sớm bố trí bên trong khu phố nhỏ bên cạnh lối đi
của mục tiêu kia, sớm đã bỏ xa khoảng cách mà chúng ta từng tiến hành
khống chế định vị rồi. Bất cứ lúc nào bọn họ cũng có khả năng khởi xướng công kích cả. Dựa theo sự phán đoán trước đây của cậu, thì Hứa Nhạc cho dù có thể phát hiện ra tiểu tổ mà chúng ta đang tiến hành khống chế,
nhưng nhất định sẽ không thể nào phát hiện ra được bọn họ.
- Điều đó là đương nhiên, ngay cả Chính phủ cùng với chúng ta cũng đều không
biết được rõ ràng tiểu tổ bắn tỉa này đang ở nơi nào, thì Máy vi tính
Trung ương Liên Bang như thế nào có thể biết được đây? Đám gia hỏa này
sử dụng chính là loại súng bắn tỉa không có phát ra bất cứ tín hiệu điện tử nào cả!
Bối Đức Mạn nhún nhún vai trả lời.
- Cho nên chúng ta khẳng định là sẽ có thể đạt được thắng lợi, không phải sao?
Gã sĩ quan chỉ huy nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Bối Đức Mạn, nói:
- Thượng tá Hứa Nhạc cũng chỉ là một con người, hắn không có khả năng sau khi bị súng đạn bắn trúng, nổ tung thành từng mảnh nhỏ, sau đó lại có
thể một lần nữa tổ hợp thân thể lại, đứng lên, phóng vọt vào trong hệ
thống đường cống thoát nước ngầm!
- Cái này thật sự là một câu nói tự cho là hài hước ngu ngốc nhất mà tôi đã từng nghe qua…
Bối Đức Mạn quay mặt lại, trừng mắt nhìn chằm chằm vào gã sĩ quan chỉ huy, không một chút khách sáo, nói:
- Tiểu tổ bắn tỉa nếu như có thể thành công, đó chính là căn cứ vào những kết quả tính toán của chúng ta mà nôi. Cũng giống như những gì vừa rồi
ông mới nói với tôi, tôi hẳn nên so với bất cứ người nào khác thì rõ
ràng hơn một chút, thì ông thân là một gã quân nhân sĩ quan chuyên
nghiệp, cũng có thể so với bất cứ người nào khác biết rõ ràng hơn một
điểm, trên chiến trường luôn luôn có những sự tình thay đổi thiên biến
vạn hóa, khiến cho kế hoạch trên giấy hoàn toàn đổ sông đổ biển. Bất cứ
những loại sự tình ngoài ý muốn nào cũng có khả năng phát sinh ra cả.
Huống chi mục tiêu mà chúng ta cần phải thư sát lại là Thượng tá Hứa
Nhạc, kẻ luôn luôn biết tạo ra kỳ tích này!
Gã sĩ quan chỉ huy
cao cấp của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí này chính là một gã quân nhân sĩ quan đến từ Đại đội Tác chiến Đặc chủng của Quân khu III, năm nay hắn đã bốn mươi tuổi, trên khuôn mặt lạnh như băng toàn bộ thể hiện ra vẻ phong
sương cùng thấm nhiễm khói thuốc súng nhiều năm trên chiến trường, vô
cùng dày dặn kinh nghiệm trong các việc ám sát phục kích… Hắn nghe những gì Bối Đức Mạn nói, sau đó trầm mặc trong khoảng thời gian khá lâu,
cuối cùng mới thoáng ngẩng đầu lên, hỏi:
- Trực tiếp nói ra lời đề nghị của anh đi!
- Điền Hành Thiên, chính là cái tên gia hỏa mãi vẫn luôn thổi phồng chính mình là cao thủ thứ ba trong Tu Thân Quán Phí Thành kia, mấy ngày hôm
nay mãi vẫn luôn nằm trong đội quân nhân cơ động của Tiểu đội Tác chiến
Đặc chủng của Quân khu đóng tại Đặc khu Thủ Đô, chờ đợi cơ hội cận chiến tiến hành tiêu diệt Hứa Nhạc. Một khi ngày hôm nay đã quyết định dốc
toàn lực động thủ, vì cái gì không điều toàn bộ Tiểu đội Tác chiến Đặc
chủng của hắn chạy đến chặn đường rút lui của Hứa Nhạc?
Ánh mắt
Bối Đức Mạn không biết lấy từ nơi nào ra một loại ánh mắt u oán giống
hệt như là nữ nhân lâu ngày xa chồng, giương mắt nhìn chằm chằm vào gã
sĩ quan chỉ huy của chính mình, cảm khái nói:
- Một đám hảo thủ
cận chiến cường đại đến như vậy, nếu như không đem ra sử dụng trong
những trường hợp như thế này, thật sự là quá mức lãng phí tài nguyên của Liên Bang cùng với Lệnh đặc xá của Chính phủ a!
Gã sĩ quan chỉ huy cao cấp của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí đưa tay xoa xoa mi tâm một chút, trầm giọng nói:
- Không phải anh đã nói, nếu như hướng các chi bộ đội chiến đấu phát ra
mệnh lệnh từ xa, như vậy lập tức sẽ bị cỗ Máy vi tính Trung ương Liên
Bang phát hiện ra ngay, sau đó lại thông báo cho Hứa Nhạc biết hay sao?
- Chênh lệch thời gian! Cái mà chúng ta cần phải lợi dụng chính là sự
chênh lệch thời gian! Trước tiên để cho chi Tiểu đội Tác chiến Đặc chủng này nằm trong trạng thái chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào, chờ sau khi cái chi Tiểu tổ bắn tỉa thư sát xinh đẹp mà chúng ta không biết đang ẩn nấp ở chỗ nào này phát hiện ra mục tiêu, khu động cò súng hành động,
lúc đó chúng ta liền thông báo cho Tiểu đội Tác chiến ngay lập tức đến
chỗ phương vị định vị cụ thể của Thượng tá Hứa Nhạc…
Bối Đức Mạn đưa hai tay lên vò loạn mái tóc hỗn loạn trên đầu mình, nói:
- Không có biện pháp, tuy rằng tôi thật sự rất tín nhiệm vào những tay
súng bắn tỉa kia, nhưng mà tôi nghĩ nếu như có thể mặt đối mặt xác nhận, hoặc là bổ sung khả năng tử vong của Thượng tá Hứa Nhạc cao hơn một
chút, thì càng có thể thêm khẳng định hơn một chút.
o0o
-
Tôi đã sớm nói qua với cậu rồi, tranh thủ đoạn thời gian rảnh rỗi này,
cậu nên một phen đem những giáo trình huấn luyện Đặc công có liên quan
của Cục Điều Tra Liên Bang mà tôi đã đưa cho cậu, hảo hảo học qua một
lần đi. Ít nhất cậu cũng sẽ không phạm phải cái loại sai lầm ngu xuẩn,
bởi vì thích ăn cá mà bị người ta thăm dò ra hành tung của mình như thế
này nữa.
Gã quản gia trên người mặt một bộ lễ phục màu đen thẳng
thớm không một nếp nhăn, ngày hôm nay nhìn qua tinh thần có vẻ vô cùng
phấn chấn, gương mặt cũng trẻ trung, mặt mày thanh tú, sớm đã không còn
cái hình dáng của một ông lão già nua ít giao tiếp, thường xuyên cúi đầu cung kính nói chuyện như năm đó nữa. Nhưng mà hắn vẫn như cũ chính là
cỗ máy móc trí tuệ có năng lực phân tích cường đại nhất trong toàn thể
vũ trụ này. Cực kỳ hiếm có cơ hội được phép mở miệng giáo huấn Hứa Nhạc
như thế này, hắn ta tự nhiên liền không có chút khách sáo nào.
-
Tôi thật sự không thích cảnh ông trực tiếp hướng vào trong đầu tôi nhét
hết thứ này đến thứ khác… Hơn nữa, cho dù tôi có học hết các giáo trình
Đặc công này đi chăng nữa, liệu có thể cam đoan rằng sẽ không bị bất cứ
người nào theo dõi hay không? Tôi không thích cái cuộc sống mỗi ngày đều phải giấu mình bên trong hệ thống đường cống ngầm dưới lòng đất như
thế… Tôi cũng không phải là loại tạp chủng do sư tử cùng với nhân loại
giao phối sinh ra a!
Tay Hứa Nhạc vẫn cầm chắc những cái túi xốp
chứa món cá Hồng Phúc Ba Văn khoái khẩu, theo những bóng râm bên dưới
các chái nhà dọc theo con phố không ngừng vội vội vàng vàng hành tẩu.
Trong lúc nhanh chóng di chuyển, hắn vẫn hướng về phía tên gia hỏa trong đồng tử mắt phải của mình tức giận nói:
- Còn nữa, những chuyện
tình gì mà ông cần phải làm, thì nên làm cho tốt một chút đi. Vừa rồi
tôi đã bước ra ngoài đến mấy bước, ông mới phát hiện ra được sự tồn tại
của hai cái tiểu tổ bắn tỉa kia. Nếu như ông thông báo cho tôi biết chậm thêm nửa giây nữa thôi, thì tôi khẳng định đã bị mấy tay súng bắn tỉa
kia trực tiếp biến thành một đống thịt vụn rồi!
Thoáng dừng lại một chút, hắn hướng về phía lão già kia, nói:
- Đường đường ở dưới sự bảo vệ của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương, không ngờ lại còn suýt chút nữa đã bị người ta giữa ban ngày ban mặt
bắn chết… Nếu như thật sự cái ngày đó xảy ra, ông còn dùng được vào chỗ
nào nữa chứ?
- Có cái gì mà không thể chịu nổi cơ chứ? Ở bên
trong cái phiến thành thị này, những tiểu tổ bắn tỉa có xác định thân
phận đại khái có tổng cộng mười bảy cái, còn có thêm càng nhiều những
tiểu tổ bắn tỉa không được đánh số thân phận khác nữa. Cậu bảo tôi chạy
đi đâu mà phát hiện ra bọn họ đây? Vừa rồi nếu như không phải hai cái
tiểu tổ bắn tỉa kia tiến hành tiếp nhận số liệu định vị phương vị cụ thể của cậu khiến cho tôi chú ý, nếu không tôi vốn dĩ không có biện pháp
nào phát hiện ra bọn họ cả.
Lão già kia ở bên trong đồng tử mắt phải của Hứa Nhạc khẽ nhún nhún vai, nói.
Hứa Nhạc đột nhiên dừng lại cước bộ, đứng ở bên dưới mái hiên nhà, khẽ nheo mắt nhìn về phía quảng trường rộng lớn ở trước mặt cùng với chỗ trạm xe điện ngầm xa hơn phía trước, hạ thấp giọng nói:
- Kể từ sau khi
từ Đại khu Tây Lâm trở về Đặc khu Thủ Đô, Tướng quân Lý Tại Đạo mãi vẫn
luôn có ý đồ muốn ám sát giết chết tôi, hiện tại xem ra, hóa ra lúc đó
các tay súng bắn tỉa tiến hành ám sát, chủ yếu là muốn thử hạn mức cao
nhất trong năng lực cực hạn của tôi, chuẩn bị cho công tác bắn tỉa ám
sát hiện tại…
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đột nhiên mở miệng nhắc nhở:
- Nếu như cậu vẫn còn muốn thông qua cái trạm điện ngầm kia quay trở lại
hệ thống cống thoát nước ngầm, vậy thì động tác có thể cần nhanh thêm
một chút. Một chi tiểu tổ chiến đấu cận chiến do hơn hai mươi mất gã
quân nhân đặc chủng cận chiến, lúc này đang cưỡi xe rất nhanh chạy tới
chỗ này. Nếu như để cho bọn họ kịp thời ngăn chặn lối vào thông đạo bên
trong trạm xe, cộng với mớ bộ đội cùng với cảnh sát rất nhanh sẽ tới
nữa, có lẽ có thể thành công lưu cậu lại trên mặt đất đó!
- Như vậy thì còn do dự cái gì nữa? Để cho chúng ta nhanh chóng quay trở lại căn nhà bên dưới lòng đất kia đi nào!
Hứa Nhạc cười mỉm, khẽ liếm liếm môi một chút, liếc mắt nhìn về phía hai
chiếc xe đang dùng tốc độ cao phóng nhanh đến ở hai phía đầu đường. Thừa dịp ánh đèn của hai chiếc xe chiếu rọi sáng lên, hắn ôm theo mớ túi xốp to tướng trên tay, rất nhanh hướng về phía trạm xe điện ngầm phía đối
diện quảng trường mà phóng tới.
Ngay tại thời điểm hắn phóng tới
chính giữa của cái quảng trường rộng lớn kia, không biết vì cái gì, Hứa
Nhạc đột nhiên mạnh mẽ dừng lại cước bộ, đế giày cùng với mặt đất xi
măng ma sát với nhau, phát ra thanh âm ma sát vô cùng bén nhọn.
Dư quang khóe mắt của hắn liếc nhìn về phía một cái sân thượng lớn ở phía
xa xa nào đó, cái túi xốp lớn nắm trong tay rất nhanh đẩy mạnh về phía
trước, mấy đầu ngón tay cầm cái túi đựng cá Hồng Phúc Ba Văn đột nhiên
căng thẳng lên một chút. Một tia máu màu đỏ nhặt chợt từ trong túi xốp
kia văng bắn ra.
o0o
Trên một đường kẻ ngang như đường
chân trời ở phía xa xa, trên thực tế chính là một mảnh sân thượng của
một tòa nhà kiến trúc cao ba mươi tầng ở đằng xa xa, có một chi tiểu tổ
bắn tỉa do năm gã quân nhân Liên Bang ngụy trang thành dân chúng bình
thường đang bình tĩnh núp ở trên đài cao trên đó. Bọn họ đang dùng một
khẩu súng bắn tỉa màu đen lạnh như băng, nhắm về phía cái gã nam nhân
trẻ tuổi đang đứng ở trên một quảng trường rộng lớn phía phương xa. Cái
gã nam nhân kia đang ôm trong tay mấy cái túi xốp chứa nhu yếu phẩm cùng với cá tươi, nhìn qua giống hệt như là một tên gia hỏa của một gia đình bình thường nào đó, đi ra ngoài mua thức ăn mới về vậy.
Cái gã
nam nhân kia hiện đang đứng ở giữa một cái quảng trường lớn vô cùng
trống trải, trước sau là ánh đèn xe đang chiếu rọi. Ngoài hai chiếc xe
đang dùng tốc độ cao phóng lại ra, cũng không còn bất cứ xe cộ hay là
người đi đường nào khác nữa. Trên mặt đất của quảng trường cũng không có bất cứ nơi nào khả dĩ có thể ẩn nấp thân thể đi được cả.
Chỉ cần những tay súng bắn tỉa tinh nhuệ của Quân đội Liên Bang đang nấp trên
sân thượng kiến trúc cao tầng này khu động ngón tay đang đặt trên cò
súng của bọn họ, như vậy thì những viên đạn nhắm bắn hợp kim có đuôi
cánh kia sẽ xoay chuyển liên hồi, dùng tốc độ nhanh nhất phóng thẳng về
phía mục tiêu. Ngay sau đó sẽ là một thanh âm sấm động nặng nề vang lên, một mảnh khói lửa ảm đạm bốc lên, cắt qua mớ không khí vô hình trước
mặt, cùng với một vài đám mây trắng hiếm có, trực tiếp một phen đem gã
nam nhân trẻ tuổi kia nổ tung thành vô số mảnh hút nhục nhầy nhụa ngã
xuống giữa quảng trường…
Không có bất cứ sự ngoài ý muốn nào xảy
ra, cũng không có bất cứ sự do dự nào cả. Những tay hảo thủ bắn tỉa ưu
tú nhất đến từ các Đại khu khác nhau của Liên Bang này, đã vô cùng hoàn
mỹ duy trì sự bình tĩnh hoặc là lãnh huyết tuyệt đối, bình tĩnh khu động cò súng trong tay mình. Những viên đạn liền dùng tốc độ cực cao bắn ra
khỏi nòng súng, xoay chuyển với tốc độ nhanh vô cùng bắn thẳng về phía
mục tiêu, thế nhưng lại gây ra cho người ta một loại cảm giác vẫn là vô
cùng bình tĩnh như thế này.
Không có bất cứ ánh mắt của một người nào có thể bắt giữ được một màn hình ảnh viên đạn phun bắn ra khỏi họng súng của khẩu súng bắn tỉa xinh đẹp như mây khói trong nháy mắt kia,
cho nên theo như đạo lý mà nói, tự nhiên cũng sẽ không có bất luận kẻ
nào có thể cảm nhận được sự mỹ cảm của một màn hình ảnh như mây khói
trong chớp mắt kia được.
Nhưng mà cũng giống như một câu ngạn ngữ Liên Bang nào đó đã từng nói như vậy, chỉ cần có một hình ảnh nào đó
từng phát sinh ra trên đời này, cuối cùng cũng sẽ bị người khác nhìn
thấy. Mà cái đối tượng người ở trong câu nói này, mãi vẫn luôn được
những nhà ngôn ngữ học nào đó cho rằng, nó chính là chỉ cỗ Máy vi tính
Trung ương Liên Bang kia!
Đúng vậy, ngay trong khoảnh khắc khi mà một viên đạn bắn tỉa vừa mới phun trào ra khỏi họng súng trường bắn tỉa đã được một tấm vải bạt ngụy trang phủ lên, ở trên sân thượng của tòa
nhà kiến trúc cao tầng kia, liền có một thiết bị thăm dò hình ảnh vô
cùng linh mẫn, được lắp đặt chìm bên dưới một ngọn đèn cao áp nào đó
trên sân thượng của một tòa kiến trúc cách đó hơn ba mươi thước bắt giữ
lại một màn hình ảnh này.
Hơn hai trăm thước gần đó, trên sân
thượng của một tòa kiến trúc cao tầng khác, có một thiết bị thu nhận
hình ảnh toàn phương vị không gian cũng đã bắt giữa được một màn hình
ảnh này.
Cách đó khoảng hơn bốn km, có một thiết bị thu thập hình ảnh hồng ngoại quân dụng của Quân đội Liên Bang đồng dạng cũng đã bắt
giữ được một màn hình ảnh này.
Hơn bốn mươi km bên trong không
gian vũ trụ, một khỏa vệ tinh thu nhận tín hiệu địa tĩnh lặng lẽ trôi
nổi phiêu phù bên trên tầng quỹ đạo của Tinh cầu S1 cũng đã bắt được một màn hình ảnh này…
o0o
Lúc đó khoảng cách không gian từ
chỗ phiến sân thượng của tòa kiến trúc ba mươi tầng kia cho đến chỗ cái
quảng trường mà Hứa Nhạc đang đứng cách xa khoảng 2.414 km theo đường
thẳng. Dựa theo tốc độ di chuyển của viên đạn bắn tỉa bắn ra từ họng
súng của khẩu súng trường bắn tỉa 2126 mà tiểu đội bắn tỉa đã sử dụng
kia, từ lúc khu động cò súng cho đến lúc viên đạn bắn trúng mục tiêu,
cần tổng cộng là 0.771 giây đồng hồ.
Bởi vì khoảng cách nhắm bắn
này tương đối hơi xa một chút, cho nên từ trước đó bọn họ sớm đã làm tốt công tác điều chỉnh cùng với tính toán đường đạn đi vô cùng cẩn thận
rồi. Nếu như không thể trong phát súng đầu tiên liền bắn trúng mục tiêu
đang di chuyển bên dưới phiến quảng trường rộng lớn kia, như vậy thì
viên đạn ngay kế tiếp sau đó, khả năng có thể bắn trúng được đối phương
liền trở nên nhỏ bé hơn không biết bao nhiêu lần. Chẳng qua bọn họ cũng
không quá mức lo lắng, bởi vì trên toàn bộ vũ trụ này, một người có thể ở dưới tình huống như thế này, có thể né tránh cùng lúc năm viên đạn bắn
tỉa do năm tay súng tinh nhuệ nhắm bắn, tuyệt đối còn chưa có sinh ra
trên đời.
Từ sau khi lấy được bản kế hoạch phỏng đoán lộ trình di chuyển của mục tiêu, do Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia tiến hành tính toán, rồi dùng phương pháp bản viết tay chuyển xuống cho bọn họ, tiểu tổ bắn
tỉa năm người này đã ở trên phiến sân thượng này trầm mặc chờ đợi suốt
bảy ngày thời gian rồi. Cái mà bọn họ đang chờ đợi chính là khoảng thời
gian 0.771 giây ngắn ngủi quý giá này.
Một khoảng thời gian ngắn
ngủi đến như thế đủ cho mọi người làm được cái gì? Đại khái là chỉ một
cái động tác hắt xì hơi một cái, hoặc là khẽ vươn vai nhẹ một cái, hoặc
là một khoảnh khắc nhìn thấy cảnh đàn trâu rừng giật mình phóng chạy bên trong TV, hoặc là nhìn thấy cảnh một đám dân chúng hưng phấn khi nhận
được giải thưởng lớn nào đó bên trong TV chẳng hạn… Nói tóm lại một
khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, đối với bất luận kẻ nào mà nói, cũng chính là một khoảnh khắc vô cùng nhỏ bé, xa xa không đủ để làm được bất cứ những chuyện tình hữu hiệu gì cả, càng không thể nói đến chuyện có
thể tránh né được những viên đạn bắn tỉa đang di chuyển với tốc độ cực
kỳ cao được!
Nhưng mà một khoảng thời gian ngắn ngủi 0.771 giây này lại đủ để cho lão già kia làm ra rất nhiều những sự tình…
o0o
Thiết bị thu phát hình ảnh ẩn giấu bên dưới ngọn đèn trên sân thượng bên
cạnh, một cái thiết bị thu thập hình ảnh toàn phương vị trên một tòa
kiến trúc cao tầng cách đó hơn bốn km, dụng cụ thu thập hình ảnh hồng
ngoại quân dụng cách đó hơn bốn mươi km còn có những thiết bị vệ tinh
thu thập hình ảnh bên trên tầng khí quyển của Tinh cầu S1 nữa… ngay
trong khoảnh khắc khi mà viên đạn bắn tỉa phun ra khỏi họng súng của
khẩu súng trường bắn tỉa 2126 kia, liền đã đem một màn hình ảnh này bắt
lấy. Ngay sau đó bọn chúng đều dùng tốc độ nhanh chóng đáng sợ còn hơn
cả tốc độ ánh sáng, đem hình ảnh này chuyển thẳng vào khu vực trung tâm
của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đang nằm sâu bên dưới lòng đất
của tòa nhà đại lâu Cục Hiến Chương Liên Bang cách đó khoảng mấy trăm
Km…
Ngay sau đó, bằng vào tốc độ tính toán vẫn như cũ nhanh hơn
cả tốc độ ánh sáng của mình, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang liền
bằng vào trình tự phân biệt hình ảnh, tiến hành so sánh hình ảnh ở nhiều góc độ khác nhau, dùng đến năng lực tính toán loại trừ diện rộng vô
cùng khủng bố, trong khoảng thời gian 0.00001 giây liền làm ra phản ứng
chính xác nhất, phán đoán ra được vị trí chính xác của tiểu tổ bắn tỉa ở trên sân thượng của tòa kiến trúc này, thậm chí còn hoàn thành xong cả
quá trình phân tích quỹ đạo phóng đi của năm viên đạn bắn tỉa vừa mới
phun ra khỏi họng súng kia nữa!
Sau đó lão già kia liền dùng tốc
độ phản ứng nhanh nhất, một phen đem kết quả vừa mới tính toán ra được
của mình, chuyển hóa thành các phương thức tin tức hữu hiệu có khả năng
dễ dàng thấu hiểu, thông qua những điểm chuyển tiếp tín hiệu điện tử
phân bố rậm rạp khắp toàn bộ vũ trụ kia, dùng phương thức xung mạch nhịp sóng phản ứng sinh vật, tiến vào con chíp vi mạch nhân thể phía sau gáy của Hứa Nhạc, trực tiếp tiến thẳng về phía đại não của hắn, phát ra chỉ lệnh động tác tránh né khẩn cấp!
o0o
Mãi cho đến khi tin
tức dữ liệu đã truyền thẳng vào trong đại não của Hứa Nhạc, thì cái viên đạn bắn tỉa khủng bố kia chỉ vừa mới phun ra khỏi nòng súng của khẩu
súng trường bắn tỉa 2126 kia chỉ hơn mười thước mà thôi, vẫn còn đang
bay múa rít gào bên trong không khí…
Hứa Nhạc lúc này đang cầm
theo một đống túi xốp đựng cá tươi cùng với rau quả, trái cây, tuân thủ
theo quy tắc giao thông mà băng qua quảng trường lớn cách đó hơn hai km, ở bên trong đồng tử mắt phải của chính mình, nhìn thấy được một màn
những viên đạn bắn ra mà hắn tuyệt đối không có khả năng nhìn thấy được
bằng mắt thường…
Hắn liền ngay lập tức mạnh mẽ dừng lại cước bộ,
tùy tiện để cho đế giày của mình cùng với mặt đường phát ra thanh âm ma
sát bén nhọn, sau đó thân thể mạnh mẽ hướng về phía sau ngã xuốn, hướng
về phía mặt đất mà ngà sấp xuống!
Lúc đó ở tại Đặc khu Thủ Đô là
một buổi trưa trời nắng gắt, thời tiết nằm trong khoảng giữa cuối xuân
cùng với đầu hạ, ánh nắng mặt trời nóng bỏng chiếu rọi, cả quảng trường
là một mảnh yên tĩnh, trên toàn bộ quảng trường cũng không có bất cứ xe
cộ hay là người đi đường nào cả, càng không có bất cứ sự kiện ngoài ý
muốn nào phát sinh cả…
Một mình Hứa Nhạc đang đứng giữa quảng
trường cứ như vậy mà khoa trương ngã rạp xuống. Một màn hình ảnh này
nhìn qua đặc biệt khá buồn cười, giống hệt như là một con rối gỗ vừa bị
người ta cắt đứt những sợi dây điều khiển trên đầu vậy!
0.771 giây sau đó trôi qua!
Cái khỏa viên đạn bắn tỉa của khẩu súng trường bắn tỉa 2126 kia bay sát rạt qua phần nách của Hứa Nhạc, hung hăng nện thẳng xuống mặt đường bằng xi măng, chấn lên một đóa hoa xi măng vô cùng cứng rắn…
Nhưng mà… không có máu chảy!
Phàm là con người, mỗi một lần ngã xuống đương nhiên cũng sẽ có lúc đứng
lên, trừ phi chính là cái lần ngã xuống cuối cùng trong chuỗi ngày sinh
mệnh của một con người kia.
Khoảng thời gian ở giữa lúc ngã xuống cho đến lúc đứng lên, có thể sẽ cần cả một buổi tối không ngừng nằm mơ
nào đó, lại có lẽ cũng chỉ cần khoảng thời gian đủ để thốt ra một vài
câu mắng chửi khó nghe nào đó mà thôi. Nói tóm lại, một lần đứng lên
cũng chỉ cần một cái động tác nho nhỏ, bộ phận thân thể từ thắt lưng,
cho đến phía dưới chân thoáng co rút lại một chút, sau đó thả lỏng ra,
các đốt ngón tay cùng với các đầu khớp xương trong cơ thể chỉ cần dựa
theo những động tác do đại não chỉ huy hành động là có thể hoàn thành
một lần đứng lên…
Nhưng mà đối với cái đám gia hỏa bắn tỉa đang
núp trên sân thượng của tòa kiến trúc cao tầng kia, dùng ống nhòm hồng
ngoại quân dụng quan sát cái tên gia hỏa đang ngã xuống ở giữa quảng
trường xa xa kia mà nói, khiến cho bọn họ cực kỳ khó tin mà nuốt nước
miếng một cái, tin tưởng rằng trên thế giới này tuyệt đối không có bất
cứ kẻ nào có thể ngã xuống rồi đứng lên nhanh hơn cái tên gia hỏa kia
được. Bởi vì cái tên gia hỏa kia tựa hồ như phảng phất không cần những
cái động tác thân thể phiền toái kia, cũng có thể vững vàng đứng thẳng
người dậy được!
o0o
Tình huống ngay lúc đó có thể hình
dung như thế này. Khi mà đám gia hỏa bắn tỉa nấp trên sân thượng cao ốc
kia phát hiện ra hắn, ngay trong khoảnh khắc mà bọn chúng ra tay giết
chết hắn, thì Hứa Nhạc đã phát hiện ra hết thảy những chi tiết kia, sau
đó bắt đầu hành động tránh né khó tin của chính mình.
Một cỗ cảm
giác nóng rực di chuyển cực nhanh trong cơ thể đè ép kịch liệt những sợi dây thần kinh phản ứng dưới các sợi cơ bắp. Thân thể hắn đang ngã xuống phía mặt đất nhưng vẫn không ngừng run rẩy kịch liệt, giống hệt như là
một con cá nhỏ đang bị một luồng điện lưu đánh trúng vậy. Thân thể hắn
cực kỳ nhanh chóng ngã xuống, tránh được viên đạn đầu tiên, sau đó lại
mạnh mẽ bật thẳng người lên, liền tránh được ngay viên đạn thứ hai trong khoảnh khắc lao đến, rồi xoay chuyển thân thể liên tục tránh được viên
đạn thứ ba, thứ tư, mãi cho đến viên đạn thứ năm chấm dứt.
Một
màn này nghe qua tựa hồ như là một chuyện tình nào đó cực kỳ đơn giản
vậy, nhưng mà trên thực tế chỉ dựa vào những động tác chuyển động nhanh
chóng của thân thể mà đi tránh né những viên đạn tốc độ cao căn bản
không thể nào dùng mắt thường có thể nhìn thấy được như thế, Hứa Nhạc
cần phải hoàn toàn nghe theo những hành động chỉ huy kín đáo mà vô cùng
chính xác của lão già kia mới được. Càng quan trọng nhất chính là, thân
thể của hắn cũng cần phải có một số năng lực nhất định nào đó. Cái loại
năng lực nào đó khiến cho những động tác thân thể của hắn có khả năng
gia tốc kịch liệt, thậm chí có thể đuổi kịp theo tốc độ chỉ huy nhanh
hơn cả tốc độ ánh sáng của lão già kia mới được.
Trong toàn bộ vũ trụ này, những nhân loại có được loại năng lực như thế này phi thường
hiếm có, mà may mắn chính là, Hứa Nhạc mãi vẫn luôn là một trong những
con người hiếm hoi này.
Trong khoảnh khắc như điện quang hỏa
thạch, trong những tiếng rít gió của các viên đạn bắn tỉa, toàn thân hắn giống như một con cá phóng người lên, thu hồi tứ chi giống hệt như một
phiến lá khô đang bị một cơn gió cuồn cuộn thổi quét qua bên đường, lại
giống hệt như một quả banh ping pong không ngừng bắn dội khắp nơi trên
một phiến thiết bản lớn vậy, lăn lộn liên hồi. Cuối cùng toàn bộ thân
thể của hắn biến thành một khối cầu co dãn kinh người, mũi chân điểm
mạnh xuống một phiến đá hơi nhô lên một chút giữa quảng trường, toàn bộ
thân thể co rút lại, phốc một tiếng đã hướng về phía một góc của quảng
trường mà bắn thẳng ra ngoài.
Năm viên đạn bắn tỉa vô cùng khủng
bố bay sát rạt qua ngay bên cạnh thân thể của hắn, giống như bay sát
phần bụng của con cá vừa mới phóng người lên, bay ngay bên cạnh mép của
chiếc lá khô, ngay bên cạnh phần đỉnh của quả bóng ping pong nhảy tán
loạn kia, phát ra thanh âm rít gió chói tai, nặng nề đập thẳng xuống mặt đất bên dưới!
Bằng bằng bằng bằng bằng!
Mặt đất xi măng
cứng rắn bên dưới nứt ra thành những đóa hoa xinh đẹp, đầu đạn xuyên
thẳng xuống dưới như là xuyên qua một lớp tuyết dày, thế nhưng thân thể
của Hứa Nhạc lại vô cùng thần kỳ không dính phải bất cứ một viên đạn nào cả!
Trong nháy mắt tránh thoát khỏi một loạt bắn đầu tiên đã
được trải qua tính toán điều chỉnh vô cùng tinh chuẩn xong, tâm tình của Hứa Nhạc nhất thời trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Phần đùi rắn chắc
của hắn nhất thời run rẩy lên mãnh liệt, chấn động khiến cho thân thể
của hắn giống như một trái bóng ping pong rất nhanh hướng về phía con
phố đối diện phóng thẳng đi. Trong lòng hắn biết rõ ràng những loạt đạn
kế tiếp sau đó đã tuyệt đối không có khả năng tiếp tục uy hiếp chính
mình nữa.
Tiểu tổ bắn tỉa nấp trên sân thượng tòa nhà cao tầng xa xa kia vẫn không ngừng nổ súng. Những phiến cây cối cứng rắn, những
thanh chắn cách ly bằng nhựa tổng hợp… thỉnh thoảng lại bị oanh ra thành một đám lỗ hổng khủng bố hỗn loạn. Đủ các loại mảnh vụn vật liệu ở
trong không trung không ngừng bay múa khắp nơi.
Lúc này Hứa Nhạc
đã thành công chạy được vào bên trong con đường thông đạo xe điện ngầm
có chút u ám kia rồi, chuẩn bị tranh thủ ngay trước khi đám nhân viên võ trang tiếp viện của Chính phủ kịp thời đuổi tới, quay trở lại được cái
thế giới dưới lòng đấy thuộc về chính bản thân mình.
Thế nhưng nghênh đón hắn ở trong đó lại chính là một đám lửa đạn vô cùng dày đặc!
Một chi tiểu tổ chiến đấu của Quân đội Liên Bang lúc này đã chiếm cứ vị trí đầu bên kia của con đường thông đạo đường xe điện ngầm. Bọn họ cũng
không hề trải qua bất cứ động thái kêu gọi đầu hàng gì cả, mà liền ngay
lập tức hướng về phía bên này liên tục bắn. Thanh âm những khẩu súng ống phun ra vang vọng khắp cả không gian thông đạo. Thỉnh thoảng lại có
những mảnh xi măng vỡ vụn từ trên đỉnh đầu tung rơi bên trong không khí
tràn ngập hương vị đạn lửa cháy khét.
Hứa Nhạc vội vàng đem thân
thể của mình nấp lại phía sau một cái thùng rác kim loại khổng lồ,
thoáng cau cặp mày rậm lại một chút, rốt cuộc cũng đem cái túi xốp chứa
mớ cá Hồng Phúc Ba Văn kia thả xuống đất, thế nhưng cũng không phải là
móc một khẩu súng nào đó từ trong thắt lưng ra bắn trả, mà là chậm rãi
nhắm chặt cặp mắt lại, hung hăng đấm mạnh một quyền đập thẳng vào bề mặt bức tường ngay bên cạnh mình.
Cỗ lực lượng thần bí ngay từ thuở
nhỏ đã bị đại thúc bức bách phải tu luyện không ngừng kia, sau khi tiến
vào lãnh thổ Đế Quốc, kinh mạch bị phá vỡ hoàn toàn, lại ngược lại đạt
được sự đột phá mới, ngày hôm nay đã biến thành một cỗ lực lượng cực kỳ
cường đại không ngừng chảy xuôi theo các đường kinh mạch trong cơ thể.
Đem cỗ lực lượng này dồn nén mạnh vào trong nắm tay, trực tiếp đem một
mảnh góc tường đấm cho nguyên một mảng lớn suy sụp xuống, hạ xuống một
đống khối xi măng cứng rắn thất tao bát loạn…
Khói bụi mịt mù
nhất thời bốc lên, thanh âm bắn súng liên hồi của chi tiểu đội chiến đấu ở đầu bên kia thông đạo hơi ngừng lại một chút, tựa hồ như là đang đoán bên phía Hứa Nhạc đã xảy ra chuyện tình gì rồi.
Hứa Nhạc khẽ cúi đầu xuống, thần tình nghiêm túc tiến hành lựa chọn một vài mảnh vỡ xi
măng cứng rắn trong mớ hỗn loạn bên chân mình, nhặt lên một đống cầm đầy trong tay. Sau khi cảm thấy đủ dùng, hắn mạnh mẽ hút mạnh một hơi không khí, sau đó quẳng ném thật mạnh về phía đối phương.
Cái hành
động ném đá này nhìn qua giống hệt như là một thằng nhóc con sau khi cãi nhau với đồng bạn không lại, bắt đầu phẫn nộ hờn dỗi nhặt đá lên ném
đối phương vậy. Nhưng mà những mảnh vụ xi măng này gia nhập vào lực
lượng vô cùng hùng hậu của Hứa Nhạc, khiến cho tốc độ bắn đi của những
mảnh đá vô cùng kinh người.
Những mảnh đá ở bên trong hệ thống
thông đạo có chút u ám bay đi, phát ra những tiếng rít vô cùng thê
lương, trong khoảnh khắc xuyên phá không khí, oanh kích thẳng vào trên
người của đám chiến sĩ Liên Bang đằng kia!
Bốp bốp bốp bốp!
Những mảnh vụn xi măng cứng rắn nặng nề mà uy lực tuyệt đối không kém bao
nhiêu so với những viên đạn bắn bình thường, mạnh mẽ đập mạnh lên trên
tường, giã thẳng lên trên thân thể của đám quân nhân binh lính Liên
Bang. Mơ hồ có thể nghe được những thanh âm kêu rên đau đớn từ bên kia
phát ra. Thậm chí còn có những tiếng răng rắc giòn vang do xương cốt gãy vụn nữa.
Nương theo vô số những mảnh vụ xi măng cứng rắn có lực
sát thương khủng bố bắn thẳng về phía này, Hứa Nhạc cũng mạnh mẽ nhảy
thẳng người lên, hai chân kịch liệt run rẩy một trận, xé rách hai ống
quần trên đùi của hắn, cũng đem thân thể của hắn vẽ thành một đạo đường
cong vô cùng quỷ dị. Thân thể hắn ở trong không trung phát ra thanh âm
rít gió mạnh mẽ, thế nhưng lại bị những thanh âm đấu súng dày đặc vang
lên, một đường chấn động không khí, vô cùng khủng bố phóng thẳng về phía trước.
Chỉ trong khoảnh khắc không đầy một cái chớp mắt, mấy gã
quân nhân binh sĩ đứng phía trước nhất của tiểu tổ chiến đấu đối diện đã bị hắn công kích mạnh mẽ hất văng té ngã xuống mặt đất. Đám người còn
lại cảm nhận được áp lực vô cùng cường đại đang áp bách thẳng tới, liền
cao giọng quát to một tiếng, dùng viên đạn tiến hành áp chế đối thủ,
hướng về phía chỗ sâu hơn mà thối lui về phía sau.
Mục tiêu mà
chi tiểu đội chiến đấu kéo đến trước nhất này cần phải làm chính là muốn kéo dài thời gian, chỉ cần có thể một phen lưu Hứa Nhạc lại ở đây lâu
thêm một chút nữa bên trong con đường thông đạo xuống hệ thống tàu điện
ngầm này, đợi cho đến khi lực lượng tiếp viện tiếp theo sau đó có thể
kéo đến hỗ trợ, như vậy thì hắn cũng sẽ không có khả năng đào tẩu nữa.
Phía sau lối ra của con đường thông đạo xuống lòng đất, thì lại là vô số
những đường đạn không ngừng rít gào của tiểu tổ bắn tỉa năm người trên
không trung, cùng với đám bộ đội cận chiến của Liên Bang đang dùng tốc
độ cực cao mà phóng vọt tới. Xa xa mơ hồ còn có thanh âm ồn ào của còi
cảnh sát cũng đang chạy tới. Bản thân Hứa Nhạc lúc này đang cần phải làm ra sự lựa chọn quyết định, đột nhiên cặp mắt hắn chợt nheo lại một
chút, khẽ ngẩng đầu nhìn lên trên màn hình TV công cộng lớn gắn trên
vách tường phía trước mặt mình không xa.
Cũng không biết có phải
là cái màn hình TV này đã bị những mảnh vụ xi măng giống như vô số những viên phi đạn kia bắn trúng chốt mở hay không, cái màn hình TV công cộng lắp đặt bên trong thông đạo đi xuống đường xe điện ngầm bên dưới đột
nhiên bật sáng lên. Kênh TV đang phát trên màn hình TV lại là Kênh tin
tức của Đài truyền hình Liên Bang, hơn nữa lúc này nó còn đang truyền
phát một tiết mục tin tức vô cùng đặc biệt.
o0o
Tháng
trước, trong một hồi chiến tranh liên tiếp đạt thắng lợi giữa Liên Bang
cùng với Đế Quốc bên kia, rốt cuộc Quân đội Liên Bang cũng đã lần đầu
tiên nghênh đón một hồi đả kích vô cùng trầm trọng. Trong tràng chiến
tranh trên Tinh cầu Mặc Hoa, Quân đội Liên Bang bởi vì một nguyên nhân
đặc thù nào đó, đã phi thường thảm đạm bị tổn thất đại lượng vô cùng
thảm thiết.
Mặc dù dưới sự phân tích của các chuyên gia quân sự,
sự thất bại của cái Doanh đoàn cùng với Quân đoàn đến từ Quân khu IV
kia, đối với chỉnh thể của tràng chiến tranh này mà nói căn bản cũng
không có sự ảnh hưởng mang ý nghĩa thực tế quan trọng nào cả. Nhưng mà
không biết bởi vì nguyên nhân gì, mà giới tin tức truyền thông của Liên
Bang đối với tràng thất bại này đã tiến hành một loạt những hành động
đưa tin dày đặc phi thường hiếm thấy…
Giới tin tức truyền thông
liền trực tiếp đem trách nhiệm của lần thất bại chiến sự thảm liệt này
quy hết về cho bên phía Chính phủ Liên Bang, cho rằng tại trong cái thời khắc vô cùng quan trọng như thế này, bên phía Chính phủ Liên Bang đã vô cùng mù quáng yêu cầu Quân đội của Quân khu IV rò ràng là chưa có sự
huấn luyện đầy đủ trên chiến trường phải rời đi Đại khu Tây Lâm, chạy
đến tiền tuyến Đế Quốc tiến hành luân chiến, chính là một hành động vô
cùng ngu xuẩn xuất phát từ mục đích chính trị! Bên phía Chính phủ cùng
với Quân đội Liên Bang hẳn nên phải gánh vác trách nhiệm cho những bất
hạnh hy sinh của các binh lính Tây Lâm kia.
Các dân chúng Liên
Bang sớm đã quen với việc Quân đội liên tiếp thắng lợi rồi, lúc này đột
nhiên nhìn thấy những hình ảnh chiến trường vô cùng thảm thiết bên trên
hình ảnh của tin tức này lần, hoặc là bi thương rơi lệ, hoặc là phẫn nộ
mắng chửi. Thế nhưng đại đa số mọi người khác thì lại là một nỗi sợ hãi
mơ hồ ở sâu trong lòng mọi người khi lần đầu tiên nhìn thấy những hình
ảnh thất bại của Quân đội Liên Bang. Đám dân chúng lúc này mới có thể
hiểu được, chiến tranh là một hồi chuyện tình đáng sợ như thế nào. Chỉ
cần hơi có chút sơ xuất nào đó, thì Liên Bang sẽ phải lâm vào một hồi
tương lai khủng bố đến thế nào.
Bên phía Chính phủ Liên Bang còn
đang sứt đầu mẻ trán đối với những sự phẫn nộ của dân chúng Liên Bang,
còn chưa có kịp làm ra những phản ứng gì cả, thì ngay sau đó bên phía
tiền tuyến lại nghênh đón tiếp tục một hồi thất bại phi thường thảm
thiết.
Chi bộ đội Robot Lang Nha đặc chủng do Công chúa Điện hạ
Hoài Thảo Thi của Đế Quốc đã bất ngờ trực tiếp đáp thẳng xuống Tinh cầu
Mặc Hoa, xuất kỳ bất ý triển khai một hồi tiến công khủng bố với thanh
thế phi thường lớn. Bên phía Đế Quốc đã trả một cái giá phi thường thảm
trọng, thế nhưng lại có thể một phen trực tiếp đem toàn bộ các chi bộ
đội mặt đất của Liên Bang ở trên Tinh cầu Mặc Hoa hoàn toàn đánh chạy
văng ra khỏi nơi đó!
Theo những tỷ lệ tổn hại chiến trường song
phương cùng với về mặt ý nghĩa chiến lược mà nói, Quân đội Liên Bang căn bản không thể nào hiểu nổi được, vì cái gì cái vị Công chúa Điện hạ kia lại chịu chấp nhận trả một cái giá phi thường thảm thiết như thế, chịu
một hậu quả hy sinh nhiều binh lính đến như vậy, cũng phải đoạt được trở về khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này. Nhưng mà dân chúng Liên Bang lại quả thật không cần quan tâm đến điều đó, bọn họ chỉ biết rằng Quân đội Liên Bang lại một lần nữa đã thất bại.
Những bóng râm thất bại đang không
ngừng phiêu đãng bên trên không trung của những Tinh cầu hành chính của
các Đại khu, mãi một thời gian dài cũng không chịu tiêu tán đi.
Lúc này cái tin tức tiết mục đặc biệt đang truyền phát tin trên màn hình TV công cộng trên tường kia, chính là một buổi diễn thuyết truyền hình của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh. Tổng thống tiên sinh ngay sau khi nhận được tin tức tại tiền tuyến lại một lần nữa bị thất bại, liền lập tức
bỏ dở ngay hoạt động vận động tranh cử đang tiến hành tại Tê Hà Châu,
liền ngay lập tức quay trở lại Đặc khu Thủ Đô. Ông ta trên đường về đã
ngay lập tức làm ra một bài diễn thuyết phi thường kích động, hướng về
phía toàn bộ dân chúng Liên Bang mạnh mẽ tuyên cáo, hiện tại Quân đội
Liên Bang đang nằm trong thời khắc phi thường nguy nan. Điều mà các chi
bộ đội tại tiền tuyến cần thiết nhất chính là sự duy trì ủng hộ kiên
định nhất của chúng ta, mà điều toàn thể Liên Bang cần thiết nhất lúc
này, lại chính là sự đoàn kết!
- Sư đoàn Thiết giáp 17 của Quân
khu I tuy rằng vừa mới khôi phục lại phiên hiệu của mình một khoảng thời gian không quá dài, nhưng mà căn cứ vào những vinh quang lịch sử trước
đây của chi bộ đội này, cùng với những chiến tích quang huy vĩ đại ở
trên chiến trường tiền tuyến trong mấy năm gần đây, chúng ta hoàn toàn
có lý do mà tin tưởng rằng, chỉ cần bọn họ có thể quay trở lại tiền
tuyến, liền có thể vì Liên Bang mà mang đến càng nhiều những thắng lợi
huy hoàng khác.
Vị nữ phát thanh viên của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang nở nụ cười tươi rói nhìn vị chuyên gia quân sự đang ngồi đối diện với mình, hỏi:
- Quân đội quyết định một phen đem Sư
đoàn Thiết giáp 17 mới đang tiến hành nghỉ ngơi luân chiến, triệu hồi ra tiền tuyến, điều đó thuyết minh rằng Quân đội Liên Bang ở tại tiền
tuyến đã lâm vào thế cục phi thường khẩn trương rồi. Chẳng qua là lần
này tổng số bộ đội ra tiền tuyến tiếp viện, bao gồm cả Sư đoàn Thiết
giáp 17 mới ở trong đó nữa, tổng cộng lại cũng không có vượt qua mười
vạn người, đối với việc giảm bớt áp lực thế cục tại tiền tuyến thật sự
có tính trợ giúp hữu hiệu hay không?
Vị chuyên gia quân sự căn
bản không cho rằng phía bên tiền tuyến hiện tại cần phải có sự hỗ trợ
mới ổn định được thế cuộc, nhưng mà hắn ta căn bản không có khả năng nói ra những lời như vậy. Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, ông ta mới mở
miệng giải thích:
- Sư đoàn Thiết giáp 17 mới là một trong hai Sư đoàn chỉnh biên Robot sớm nhất của Quân đội Liên Bang, được phân phối
tổng cộng hơn hai trăm đầu Robot MX mới nhất của Quân đội, cùng với mặt ý nghĩa truyền thống quân chủng hoàn toàn bất đồng với một Sư đoàn bình
thường khác. Chúng ta có thể tin tưởng vào điểmNếu như muốn đoạt lại
Tinh cầu Mặc Hoa, dưới tình huống đã hoàn toàn mất đi quyền khống chế
không trung của Tinh cầu, thì có thể đổi thành biện pháp tiến hành bảo
hộ cho công tác mạnh mẽ đổ bộ trong khoảng thời gian ngắn, như vậy…
Đúng lúc này thì vị nữ phát thanh viên Kênh tin tức đột nhiên lại cắt ngang
những lời líu lo không ngớt của vị chuyên gia quân sự, đưa tay lên sờ
nhẹ vào tai nghe điện thoại trên tai mình, lắng nghe sự phân phó của đạo diễn phát hình, có chút vội vàng nói:
- Căn cứ vào những tin tức mà bổn đài vừa mới nhận được, tựa hồ như Tổng thống tiên sinh rất không hài lòng với sự an bày của vị Chủ nhiệm Văn phòng Tổng thống, đích thân ông ta có một vài lời muốn nhắn nhủ.
Hình ảnh trên Kênh tin tức
rất nhanh chuyển sang hình ảnh phòng tuyên bố tin tức của Dinh thự Tổng
Thống. Gương mặt ngăm đen của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh rất nhanh
hiện ra, nhìn thẳng về phía màn ảnh, nói:
- Đối diện với thời
khắc cục diện nguy hiểm như thế này, Thượng tá Hứa Nhạc, nếu như cậu
thật sự là một vị anh hùng Liên Bang, thì xin mời cậu hãy dũng cảm xuất
hiện dưới ánh mặt trời, chúng ta…
o0o
Bên trong con đường
thông đạo xuống đường xe điện ngầm âm u, nheo mắt nhìn về phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy được những luồng ánh đèn chiếu rọi đến, Hứa Nhạc
liếm nhẹ cặp môi hơi chút khô khan của chính mình, mỉm cười lắc lắc đầu, buông tay thả gã binh lính Liên Bang đang hôn mê trong tay mình xuống.
Trong tay hắn lúc này đang nắm một cây gậy kích điện thuộc kiểu dáng gập ba
đoạn. Toàn thân do loại hợp kim tổng hợp tạo thành, phi thường cứng rắn, từ trên xuống dưới đều lộ ra một tia kim loại sáng bóng lạnh như băng,
ngẫu nhiên còn có vài tia lửa hồ quang nhàn nhạt bắn ra nữa.
Trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi này, hơn mười gã quân nhân binh
sĩ Liên Bang thuộc tiểu tổ chiến đấu kia, toàn bộ đã bị cây gậy kim loại vô cùng đơn giản đang nằm trong tay của hắn kia đánh gã hết xuống đất,
không có bất cứ kẻ nào có khả năng ngăn cản hắn lại đến hai giây đồng
hồ, ngoại trừ cái gã gia hỏa có thực lực phi thường cường hãn, trên đầu
đội mũ giáp của binh sĩ, lúc này vẫn còn đang thở hổn hển đứng ở trước
mặt của hắn là còn có khả năng đứng thẳng người mà thôi.
Cuồng
phong bạo vũ nhất thời lại tái khởi. Hứa Nhạc cùng với gã quân nhân binh sĩ thực lực cực kỳ cường hãn kia bắt đầu quấn lấy nhau một chỗ. Hai
người mạnh mẽ tiến công, thu chân, thúc gối, tạt sườn… Căn bản không có
khả năng nhìn thấy rõ những động tác tấn công của bọn họ, cũng chỉ có
thể nhìn thấy những luồng gió rít gào, chấn lên một đám bụi đất hỗn loạn mà thôi. Nguyên một đám bụi mù ở bên trong con đường thông đạo u ám
không ngừng quanh quẩn.
Một tiếng rắc giòn tan vang lên. Hứa Nhạc đá mạnh một cú thúc đầu gối, thanh gậy kích điện kim loại trong tay
hung hăng đập thẳng vào xương cổ tay của đối thủ, sau đó nhanh như tia
chớp, bật thẳng lên, vẽ thành một đường cong lớn, nặng nề gõ thẳng lên
trên cái khôi giáp sĩ quan ở trên đầu của hắn.
Cái mũ giáp sĩ
quan vô cùng cứng rắn của gã quân nhân kia giống như lớp vỏ của một quả
dưa hấu, rất nhanh vỡ tan ra, lộ ra gương mặt sợ hãi đến tái nhợt của
cái gã trung niên nhân vẫn luôn tự xưng là cường giả thứ ba trong Tu
Thân Quán của Phí Thành. Còn có cả một tia máu tươi vô cùng rõ ràng chảy xuống nữa. Sau đó hắn ở trước mặt của Hứa Nhạc chậm rãi quỳ xuống, hai
mắt dần dần nhắm lại, lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Ngày hôm nay chính là lần chính diện chiến đấu đầu tiên giữa Biệt đội chiến đấu Cặp Mắt Ti Hí cùng với gã nam nhân mục tiêu có cặp mắt ti hí kia, cuối cùng lấy
kết quả chi Biệt đội chiến đấu kia toàn quân bất tỉnh mà chấm dứt. Những gã binh lính đặc chủng đến từ những chi biệt đội tinh nhuệ nhất của
Quân đội Liên Bang, có kết quả giống hệt với cái gã sĩ quan chỉ huy đặc
thù vừa mới từ nhà giam ngục tối Tổ Hồ Ly kia trở về, vô cùng đáng
thương nằm thẳng trên mặt đất lạnh như băng.
Bên dưới con đường
thông đạo đường xe điện ngầm âm u, không ngừng quanh quẩn thanh âm kêu
gọi trở về vô cùng nồng nàn nhiệt huyết, đau đớn kịch liệt của Tổng
thống tiên sinh, còn có một chút thanh âm hô nhỏ nhịn đau không quá rõ
ràng của đám binh lính kia nữa.
Phốc một tiếng vang lên, Hứa Nhạc thu hồi lại cây gậy kích điện quân dụng của mình, trầm mặc bước tới,
tránh qua hơn bảy tám gã quân nhân Liên Bang đang hôn mê nằm thất tao
bát loạn bên dưới chân mình, hướng về phía chỗ sáng ngời cuối thông đạo
mà đi đến.