Gian Khách

Chương 71: Q.3 - Chương 71: Ra đi (1)






- Vậy ở lại Tinh cầu Sl, không phải là rất tốt hay sao?

Hứa Nhạc nói.

- Không, tao muốn đi Bách Mộ Đại.

Lý Duy cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chai bia, nói:

- Tao không muốn cả đời chỉ có thể nhìn thấy một thế giới chỉ lớn như cái miệng chai như thế này... Mặc dù tinh cầu SI cũng được, thủ đô vô cùng phồn hoa, rất lớn, thế nhưng tao càng thích Bách Mộ Đại hơn nhiều.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, cố gắng áp lại những cảm xúc không ngừng dâng trào trong lòng, nói nhanh:

- Bách Mộ Đại hoàn toàn không giống với trong Liên Bang... Giang hồ ở nơi này mới thật sự là giang hồ chân chính. Những người ở nơi đó chuyện gì cũng dám làm cả... Con mẹ nói, như vậy mới giống như lúc trước ở Phố Chung Lâu, quản lý mấy cái quảng trường, đám buôn lậu chợ đêm ở đó, dựa vào việc đánh mấy cái vào bụng người ta, liền cảm thấy bản thân mình dũng mãnh, cao ngạo... Nơi đó cũng không có Đệ Nhất Hiến Chương...

Lý Duy thật sự nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía ánh mắt của Hứa Nhạc, nói nhanh:

- Tao thừa nhận nhìn thấy hiện tại mày đang chói lọi sáng rõ. Tao cũng không cảm thấy ghen tỵ, nhưng tao muốn làm việc, tao không có khả năng đi theo mày như vậy suốt cả đời tao... Tao muốn cuộc đời của tao, luôn phải có một chút gì đó mang tính khiêu chiến mạnh mẽ. Tao không giống như mày, trời sinh ra đã là người làm chuyện đại sự. Nhưng mà tao muốn chơi đùa phấn khích một trận.

Hứa Nhạc trầm mặc cũng không nói gì, lấy tay mở ra nắp chai bia đặt trước mặt, đưa lên miệng hớp vài cái, sau đó đưa ống tay áo lên lau đi mớ bia dính trên mép cùng với mớ nước bọt lúc trước Lý Duy vì quá kích động mà phun đầy lên trên mặt của hắn xen lẫn một chỗ với nhau.

Hứa Nhạc vẫn giương mắt nhìn xuống chai bia của mình, thanh âm dần dần thấp lại, nói:

- Tao không có khả năng quay trở về Đông Lâm nữa. Bởi vì như vậy tao sẽ luôn luôn là một cái phiền toái của mày. Cho nên tao muốn đi đến Bách Mộ Đại... Chẳng qua mày cứ yên tâm đi, mục tiêu lần này của tao, tuyệt đối không phải là đi đánh chiếm mấy con phố...

Hứa Nhạc buông bình rượu trong tay xuống, trầm mặc nhìn chằm chằm vào Lý Duy, nói:

- Mày đến tột cùng là muốn làm cái gì?

Là bạn bè nối khố từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đối với tính tình, tâm lý lẫn nhau có thể nói là hiểu như trong lòng bàn tay vậy. Lý Duy dưới cái nhìn của Hứa Nhạc trầm mặc một lúc thật lâu, rốt cuộc cũng đã nói ra tâm ý chân thật của mình.

- Đừng tưởng rằng hiện tại mày ở trong Liên Bang quang mang vô cùng chói lọi. Thế nhưng tao có thể nhìn ra được, phiền toái của mày cũng không ít chút nào... Đem một chút tài nguyên hiện có trong tay của mày cấp cho tao một chút, để tao đi đến Bách Mộ Đại dốc sức lăn lộn vài năm, tạo dựng lên được chút gì đó... Nếu trong tương lai sau này, Liên Bang muốn ra tay thu thập mày... Tao rất muốn ở bên ngoài Liên Bang để lại cho mày một con đường lui.

Để lại một đường lui? Hứa Nhạc cầm chai bia đưa lên miệng uống mấy hớp, chợt ho khan một tiếng, bị nghẹn lại ở mũi. Cảm giác trên mũi vô cùng khó chịu, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Đồng hương gặp đồng hương, rất có khả năng là nước mắt lưng tròng, ôm nhau thống thiết, nhưng cũng rất có khả năng ở sau lưng đâm một dao. Hứa Nhạc và Lý Duy cũng không hề ôm nhau khóc rống thảm thương, cũng không hề ở sau lưng nhau mà đâm một dao. Mà hai người chỉ là lặng lẽ lau đi hết tất cả những ý niệm âm u trong đầu cùng với những sự tình đã trải qua trong quá khứ. Chỉ là khi nghe đến lời nói như trảm đinh chặt sắt, leng keng có lực về chuyện lưu lại đường lui như thế, cả hai đều bị tâm tình cảm động của chính mình khiến cho hồ đồ một trận.

- Đừng có mà chảy nước mắt đó.

Lý Duy cầm lấy chai bia của mình lên, hớp lấy một ngụm, thổn thức nói.

Hứa Nhạc thoáng cúi đầu nói:

- Tao là loại người rất khó chảy nước mắt.

Tuy rằng cảm động vô cùng, nhưng Hứa Nhạc lại cũng không có khả năng đáp ứng để cho Lý Duy cứ như vậy mà rời đi, chạy đến Bách Mộ Đại đánh ra một mảnh giang sơn hắc đạo mà rất có thể vĩnh viễn cũng sẽ không có khả năng mà đánh hạ ra được. Hiện tại tiền tuyến Tây Lâm đã vô cùng khẩn trương, hắn cũng không có khả năng đi yêu cầu vị phu nhân kia của Chung Gia lại một lần nữa trợ giúp bản thân mình làm cái gì. Còn cái vị Thổ Hoàng đế Lâm Bán Sơn tại Bách Mộ Đại kia cùng với hắn chỉ là một lần gặp mặt thoáng qua trên chuyến tàu hỏa cao tốc Cao Thiết mà thôi, cũng không có bất cứ liên hệ nào cả.

Điều càng quan trọng hơn nữa chính là, Hứa Nhạc cho rằng bản thân mình luôn luôn có được một con đường lui mà không có bất cứ ai có thể tưởng tượng ra nổi. Cho dù sau này trong tương lai Liên Bang có thể vô tình vô nghĩa vứt bỏ hắn, muốn thu thập hắn, hắn còn có cái lão già kia của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương có thể trợ giúp cho mình. Hoặc là nói nếu như cái lão già kia cũng đột nhiên trở mặt với hắn, thì hắn vẫn còn có cái vòng tay kim loại trên tay trái kia nữa. Cho dù có gặp phải sự buồn bực đến như thế nào, tình cảnh gian nan đến thế nào đi chăng nữa, hắn tự tin rằng bản thân mình đều có thể mạnh mẽ đánh ra một con đường lui tràn ngập thiết huyết.

Để cho Lý Duy vì muốn tìm kiếm một con đường lui cho mình ở bên ngoài Liên Bang mà chạy đi mạo hiểm, đây là chuyện tình mà hắn tuyệt đối không thể nào chấp nhận được. Tuy nói rằng điều đó chính là giấc mộng từ thuở nhỏ của Lý Duy.

Cự tuyệt Lý Duy rời đi, Hứa Nhạc cũng không hề quá mức lo lắng. Hắn cho rằng Lý Duy ở Tinh Quyển Thủ Đô cũng chỉ quen biết có mỗi một mình mình mà thôi, cũng không có tiền, không có thế, không có ai nhờ vả, tuyệt đối sẽ không thể nào kiếm ra được con đường cho một người bỏ trốn vượt qua ngân hà, nhập cư trái phép chạy đến tinh vực Bách Mộ Đại xa xôi kia được.

Cho nên ngày hôm sau khi hắn bất ngờ nhìn thấy ở trên bàn có một tờ giấy được một chai bia đè lên, Hứa Nhạc vô cùng tức giận, không thể nào chịu đựng nỗi, trong lòng sinh ra tia xúc động muốn đem cái chai bia kia quẳng luôn ra ngoài cửa sổ. Thế nhưng cuối cùng bởi vì hắn không muốn ném phải một tiểu bằng hữu nào đó đang chơi đùa ở bên dưới, hoặc là ném vỡ phải hoa lá cây cỏ gì đó, cho nên mới ảm đạm dừng tay lại.

0O0

- Anh giúp đỡ cho hắn, anh để cho hắn kết bạn với đám thương nhân buôn lậu tại Bách Mộ Đại... Anh có nghĩ đến hay không? Hắn là bằng hữu của tôi đó... Anh ít nhất cũng nên phải hỏi sự đồng ý của tôi trước chứ!!!

Trong một mảnh đất trống khá lớn trên đường quốc lộ băng xuyên qua Nam Giao Châu tại Đặc khu Thủ Đô, Hứa Nhạc chân giẫm nát trên mấy mảnh lá thu rãi rác dưới chân, biểu tình cực kỳ phẫn nộ giương mát nhìn Lợi Hiếu Thông đang đứng cách đó không xa. Hắn hận không thể một phen đem vị Lợi Thất Thiếu gia gương mặt âm lãnh băng hàn giống như một đóa hoa mai trong tuyết kia đánh thành một mảnh hồng mai tung bay đầy trời khắp nơi.

Chương 071: Ra đi (2)

Lý Duy không một tiếng động rời khỏi Đặc khu Thủ Đô, bước trên con đường lữ trình không biết rõ tương lai tại Bách Mộ Đại xa xôi, chính là nhờ vào tài chính do Lợi Thất Thiếu gia này cung cấp. Ngay cả mấy vị thương nhân buôn lậu tại Bách Mộ Đại kia nữa, cũng chính là nhờ vào buổi tiệc cơm trưa trong trang viên Mộc Cốc hôm trước, mà chấp nhận cho Lý Duy một cơ hội leo lên phi thuyền đi đến nơi đó.

- Hắn bảo là cần phải lên đường gấp. Tôi cũng không biết là anh cũng không biết chuyện này. Tối hôm qua hắn gọi cho tôi vào lúc nửa đêm, tôi cũng không tiện gọi điện thoại báo anh một tiếng.

Lợi Hiếu Thông có thể cảm nhận rõ ràng được sự phẫn nộ trong lòng Hứa Nhạc lúc này, cho nên hắn cũng không dám qua loa, mà nghiêm túc giải thích, nói:

- Chẳng qua anh cũng yên tâm đi, mấy gã thương nhân buôn lậu tại Bách Mộ Đại kia tôi cũng đã từng dặn dò qua một tiếng. Bất luận là trên hành trình hoặc là tận đến khi đi đến Bách Mộ Đại rồi, bọn họ cũng sẽ chiếu cố Lý Duy thật tốt... Kỳ thật là tôi muốn nói, với cái dã tâm to lớn của gã bằng hữu kia của anh, cho dù anh ngăn cản không cho hắn đi thật sự cũng không ngăn cản nổi. Chỉ cần anh và Lâm Bán Sơn lên tiếng một cái, ở Bách Mộ Đại kia còn ai dám trêu chọc vào hắn nữa cơ chứ?

Trong lời nói của Lợi Thất Thiếu gia kỳ thật là vẫn còn che dấu lại một phần sự thật. Hắn tài trợ cho Lý Duy đi đến Bách Mộ Đại tranh đấu giành thiên hạ, kỳ thật cũng nằm trong cái vòng lẩn quẩn muốn tiến thêm một bước trong việc đầu tư trên người của Hứa Nhạc, cho nên hắn muốn đặt thêm một khoản đầu tư ngầm lên trên người của Lý Duy, hơn nữa một phần cũng là bởi vì hắn vô cùng thưởng thức một gã tiểu nhân vật Lý Duy này. Những hành động của tên gia hỏa này trong trang viên Mộc Cốc hôm trước khiến hắn đặt biệt chú ý. Hơn nữa hắn từ trong miệng tên bằng hữu nối khố từ nhỏ cùng lớn lên của Hứa Nhạc này đã biết được thêm một chút về quá khứ của Hứa Nhạc. Nhưng cũng chính vì những nguyên nhân đó mà khiến cho hắn càng thêm thưởng thức Lý Duy hơn nữa.

- Tôi không quen biết với Lâm Bán Sơn.

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm về phía Lợi Hiếu Thông, trong lòng dâng lên một cảm giác muốn một phen đem gã bằng hữu này đẩy bổ nhào xuống mặt đất, đánh cho một trận nên thân, tuy rằng hắn chính là gã bằng hữu duy nhất đến đây tiễn đưa mình. Nhưng mà khi hắn liếc mắt nhìn về phía Tằng Ca đang lạnh như băng đứng sau lưng Lợi Thất Thiếu gia, vẫn như trước giống hệt như một khẩu súng lạnh như băng sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào, cuối cùng cũng chỉ là hít một hơi đè nén cái cảm xúc kia xuống.

Theo đạo lý mà nói, cái thân phận đào phạm Liên Bang của Hứa Nhạc cũng sớm đã bị vị lão nhân gia tại Phí Thành kia mạnh mẽ áp chế, Thai phu nhân hẳn là sẽ không động thủ lần nữa đối với Lý Duy, bởi vì chuyện này không phù hợp với lợi ích của bà ta. Nhưng mà vạn nhất nếu như vị lão nhân gia kia chết đi thì sao? Nếu như phía hậu sơn núi Mạc sầu kia lại ra tay, Lý Duy kia chính là một cái lỗ hổng lớn trong thân phận của Lý Duy. Lần này Thai Gia lại sẽ để cho Chung Gia Tây Lâm hoành thân ra tay, một phen nữa để cho sự tình này trôi qua nữa hay sao?

Có một lần trải qua năm trước rồi, nếu như lại xuất hiện tình huống cực kỳ ác liệt như vậy một lần nữa, trong lòng Hứa Nhạc biết rất rõ ràng, với tính tình cường hãn của một gã giang hồ như Lý Duy kia, chỉ sợ sẽ không để cho tình huống như vậy phát sinh một lần nữa. Nếu như hắn phát hiện bản thân mình không thể nào bảo vệ được cho gã bằng hữu từ thuở nhỏ kia, như vậy trước khi hắn rơi vào tay của đối phương, gã thủ lĩnh cô nhi cường hãn này sẽ dùng tư thế dị thường lạnh lùng, tự mình chấm dứt sinh mệnh của mình.

Bằng hữu rời xa, sinh tử chưa biết, tâm tình có thể như thế nào được chứ? Trong trường hợp như thế, bất luận lúc này là cảm động dạt dào thế nào, tức giận mạnh mẽ ra sao, dĩ nhiên đều hoàn toàn là vô bổ cả. Hứa Nhạc đứng bên cạnh đường quốc lộ cao tốc, đứng đón gió thu, trầm mặc một lát, liền khôi phục lại sự bình tĩnh, chỉ là trong lòng vẫn còn lại một sự cô đơn vô hạn mà thôi.

- Ít nhất là tôi cũng nên cảm ơn anh đã đặc biệt đến tiễn tôi.

Hắn nhìn Lợi Hiếu Thông đang đứng trước mặt, thành khẩn nói.

Lợi Hiếu Thông đem cái áo khoác màu hắc kim dày cộm kia kéo thẳng lên một chút, chặn lại làm gió thu thổi quét vào người, nở một nụ cười âm trầm gần giống như là chế nhạo, nói:

- Tôi cũng không lo lắng lắm chuyện anh có còn sống sót quay trở về từ tiền tuyến Tây Lâm hay không, chỉ là hy vọng anh có thể thỏa mãn giúp tôi một ý niệm hèn mọn trong đầu...

-Hử?

Hứa Nhạc khẽ nhíu mày nhìn hắn, cũng không biết bản thân mình cùng với Giản Thủy Nhi chạy đến Tây Lâm, cùng hắn lại có quan hệ gì hay không.

- Chắc là anh cũng biết rõ ràng rằng, vị đại ca thanh tú kia của tôi chính là đang theo đuổi vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang kia. Tuy rằng anh ta cũng vẫn còn chưa có hoàn toàn thành công, thế nhưng vẫn là một mực thong thả phát triển. Các trưởng bối trong nhà ta cũng thật sự vô cùng xem trọng chuyện này.

Nụ cười trên mặt của Lợi Hiếu Thông cũng dần dần thu liễm lại, nhàn nhạt nói:

- Nếu như để cho anh ta thành công, cái vị trí quyền thừa kế này của tôi, liền không cần phải nhắc đến nữa làm gì.

Cặp mày của Hứa Nhạc thoáng hơi nhíu lại. Tuy rằng hôm trước trong biệt thự Thu Minh Sơn cũng đã từng gặp qua thân ảnh của Lợi Tu Trúc, cũng có thể đủ mà đoán được giữa hắn và Giản Thủy Nhi tựa hồ có mối quan hệ gì đó. Thế nhưng mà hắn vẫn như cũ không hiểu rõ, đường đường là Thiết Toán Lợi Gia, không nói đến chuyện có thể hay không ghét bỏ Giản Thủy Nhi là một vị minh tinh, nhưng như thế nào lại có thể một phen đem một cái đại sự như quyền thừa kế quan trọng đến như vậy đặt lên trên cái sự tình này cơ chứ?

- Không cần ở trước mặt tôi làm bộ anh cái gì cũng không biết hết.

Lợi Hiếu Thông nhìn thấy khuôn mặt giật mình ngạc nhiên kia của Hứa Nhạc, nghĩ thầm ngay cả bản thân mình cũng phải trả ra một cái giá thật lớn mới có thể điều tra ra được cái tin tức kia, trầm giọng nói:

- Lần này đi Tây Lâm hành trình dài đăng đẳng, đêm tối cũng dài đăng đẳng... Hai người ngày đêm bên cạnh nhau... Chỉ cần có thể phá hoại được cái hôn nhân này, tôi cảm tạ anh cả đời không hết.

Cặp lông mày của Hứa Nhạc nheo chặt lại, mặt chau mày khổ, nghĩ thầm cũng không nên quá mức kỳ vọng vào mình như thế, bản thân mình cũng chỉ là một gã cận vệ mà thôi... Hắn lắc lắc đầu nói:

- Không hiểu nổi anh đến tột cùng là muốn nói cái gì. Đừng nói là anh trong cậy vào chuyện tôi có thể cướp đi người trong lòng của đại ca anh đó chứ? Mỹ nam kế là chuyện mà tôi không có biện pháp sử dụng ra được rồi. Đối với vị đại ca tuấn lãng thanh tú đến tuyệt mỹ kia của anh, Thi Thanh Hải ra tay có lẽ còn có chút hy vọng hơn nhiều.

- Ở trên thế gian này, không phải cứ hễ mỹ nam liền có thể thành công được đâu. Những kẻ có tính cách trầm mặc nhưng lại phát ra quang mang chói lọi đôi khi cũng rất có sức hút đó.

Lợi Hiếu Thông nhìn hắn cười cười, xoay người phất tay chào tạm biệt, mang theo Tằng Ca bước lên một chiếc ô tô xa hoa, lái đi.

Chương 071: Ra đi (3)

Đứng trong làn gió thu trên con đường cao tốc vắng vẻ. Hứa Nhạc nhìn theo mấy chiếc ô tô đang càng ngày càng xa hơn kia, có chút ngơ ngẩn một chút. Hắn khẽ nắm tay lại. phát hiện ra chuyến hành trình đến Tây Lâm lần này của mình tựa hồ như cắt dấu rất nhiều những nhân tố vô cùng kỳ diệu, vấn đề là ở chỗ tựa hồ như ở bên cạnh mình có rất nhiều người đều biết đến những chuyện này, thế nhưng chính bản thân mình lại hoàn toàn không biết, nhưng lại biết rõ ràng là những người khác đều nghĩ rằng mình đều đã biết...

Hắn cũng không muốn những suy nghĩ này khiến cho mình trở nên ưu phiền, hắn tiến vào chiếc ô tô màu đen, trầm mặc chạy trở về căn biệt thự Thu Minh Sơn trong khu rừng phong ở phía Nam Giao Châu. Trên đường chạy hắn ngắm nhìn cảnh thu của Đặc khu Thủ Đô, bầu trời xanh mát, nghĩ thầm sắp phải rời khỏi khỏa tinh cầu này rồi, cũng không biết khi nào có khả năng trở về. Thai Chi Nguyên đã đi rồi. Thi Công Tử cũng đã đi rồi. Lý Duy đi rồi. Trâu Úc cũng đi rồi. Bản thân minh cùng với những bạn bè này luôn luôn gặp nhau ngắn ngủi, thế nhưng chia ly thì lại một khoảng thời gian cực dài.

Suy nghĩ đến điều này, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một mảnh ảm đạm.

Nhìn những làn gió lạnh không ngừng thổi quét bên ngoài, chỉ thêm vài ngày nữa sắc thu sẽ biến thành một màu trắng của tuyết rơi, Hứa Nhạc thẳm nghĩ trong lòng, nếu như bản thân mình thật sự có việc gì đó, những người này khẳng định sẽ ngay lập tức quay trở lại bên cạnh của mình. Cuộc đời của một người, có thể có được mấy vị bằng hữu có thể ăn thịt uống rượu, đàm luận chuyện nhân sinh lý tưởng, không nói đến chuyện sinh tử như thế, trong lòng thật sự cũng nên thỏa mãn rồi.

oOo

Đoàn xe gồm 27 chiếc với các loại màu sắc khác nhau đồng thời rời khỏi căn biệt thự nằm tại căn rừng phong của Thu Minh Sơn. Trong đoàn xe có các chiếc xe trọng trang phụ trách chuyên chở các thiết bị chuyên nghiệp, chính là những chiếc xe Ngân Hồ đắt tiền nổi danh nhất Liên Bang về khả năng chống đạn. Còn có vài chiếc xe Tiêu Ba phụ trách vận chuyển mấy gã nhân viên công tác chuyên trách hỗ trợ vấn đề biểu diễn và các thiết bị đạo cụ... Còn có bảy chiếc xe quân dụng được sơn bằng loại màu sơn mặc lục. Đoàn xe này lạnh lùng chạy trên con đường quốc lộ cao tốc tại Nam Giao Châu, có vẻ mênh mông thoáng đãng, khí tức bức người. Ngoài ra còn có một chiếc xe hoàn toàn không chút bắt mắt, không chút sáng bóng, là một chiếc ô tô màu đen, lại chạy ở phía sau cùng của cả đoàn xe.

Hứa Nhạc nhẹ nhàng điều khiển hệ thống rada tự động bên trong chiếc xe, quan sát động tĩnh bốn phía xung quanh, lẳng lặng nhìn về phía mấy chiếc xe chống đạn Ngân Hồ quý báu đang chạy nhanh phía trước cách đó không xa. Đối với trận thế di chuyển như thế này, hắn cũng không khỏi cảm thấy có một chút giật mình.

Bọn họ hiện tại chính là lên đường đi đến khu căn cứ vũ trụ đặc dụng của Quân đội Liên Bang. Giản Thủy Nhi đã biến mất trước mặt công chúng Liên Bang đã hơn một năm rưỡi nay, thế nhưng cũng không hề bị đám người kia quên đi. Lần này cô ta lại nhận lời mời tổ chức một buổi biểu diễn ủy lạo quân đội tại Quân khu Tây Lâm, đã đạt được sự nhất trí tán thưởng cùng với duy trì mạnh mẽ của giới lãnh đạo cao thấp trong Quân đội Liên Bang. Bộ Quốc Phòng đúng là không tiếc tài lực vật lực, để hộ tống vị thiếu nữ thần tượng quốc dân như thế này lên đườna, đã an bày luôn cho một chiếc phi thuyền chuyên dụng lên đường.

Theo đạo lý mà nói thân là một Chủ quản An toàn của Tiểu đội 7, Hứa Nhạc lúc này nên ngồi ở trong chiếc ô tô Ngân Hồ màu bạc ở phía trước kia, ở bên cạnh mà bão hộ cho Giản Thủy Nhi. Nhưng mà hắn cũng không có lựa chọn như vậy. Bởi vì hắn đã từng trải qua sự kiện ám sát trong sân vận động Lâm Hải Châu trước đây, hắn tin tưởng vững chắc rằng, trên thế giới này cũng không có bất cứ chiếc xe nào vững chắc như thành lũy được như chiếc xe ô tô màu đen đặc chế của Thai Gia này.

- Nghe nói là anh hiện tại đang làm việc trong Quân đội phải không? Khó trách anh nhiễm phải thói quen bất lương thích mang kính râm của đám người kia.

Trên hàng ghế phía sau xe của chiếc ô tô màu đen kia, một cô thiếu nữ trẻ tuổi nhìn về phía bóng dáng của Hứa Nhạc ở phía trước, có chút lãnh đạm nói. Nàng ta mặc một chiếc áo khoác thể thao cùng với một cái mũ khá lớn, che đậy hoàn toàn kín đáo. Trên cái chóp mũi đáng yêu của cô ta còn đeo thêm một cái kính râm thật to, gần như che hơn phản nửa gương mặt của cô ta. Nhìn qua cũng không có vẻ quá mức khoa trương, ngược lại đem phần da thịt lộ ra bên ngoài cặp kính râm càng trở nên nhẵn nhụi mê người hơn nữa.

Giản Thủy Nhi, cô gái thần tượng quốc dân khiến cho cả vũ trụ cũng phải say mê kia, cũng không có ngồi trong chiếc ô tô đặc dụng của mình, mà chỉ là một mình cô đơn ngồi trong chiếc ô tô màu đen, ở phía sau của Hứa Nhạc. Cô nàng nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân có cặp mắt nhỏ mà đã hơn một năm trời không gặp lại kia, nói:

- Vì sao anh lại kiên quyết bắt tôi phải ngồi trong chiếc xe này?

- Bởi vì chiếc xe này rất mạnh.

Nghe được thanh âm của cô thiếu nữ phía sau lưng, Hứa Nhạc liền cảm thấy có chút khẩn trương, cố gắng trấn định tâm tình của mình, trả lời.

- Cũng mạnh giống như anh vậy sao?

Giản Thủy Nhi bên dưới lớp kính râm, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía trước, nói:

- Để bảo vệ cho một tai tinh như ta, cần phải kiếm ra người cường đại nhất Quân đội Liên Bang, chính là anh, có phải là cái đạo lý này hay không?

Về cái thuyết pháp cho rằng Giản Thủy Nhi chính là một cái tai tinh, vốn đã tồn tại rất lâu rồi. Cũng không biết là trong Liên Bang có những nhân sĩ nào rảnh rỗi, hay là những bằng hữu nhàm chán trên inte cũng không tìm ra được những chủ để hưng phấn, đã tổng kết ra loại thiết pháp này. Cái thuyết pháp này nói rằng, từ sau sự kiện ám sát xảy ra tại Sân vận động Lâm Hải Châu, cho đến khủng bố tập kích tại buổi biểu diễn Hoàn Sơn Tứ Châu. .. Phàm là nơi nào có bóng dáng của Giản Thủy Nhi xuất hiện, đó chính là thời khắc có vô số người vô tội bị chết. Mặc dù số lần cũng không nhiều lắm, thế nhưng sự ảnh hưởng lại quá lớn, quá mức ác liệt.

Mọi người hiện tại cũng đều biết rằng những chuyện kia đều là do những hành động dơ bẩn của Nghị Viên Mạch Đức Lâm gây ra, cùng với Giản Thủy Nhi cũng không hề có bất cứ quan hệ nào cả. Thế nhưng mà Liên Bang này quá lớn, những lời đồn đãi như thế này từ trước đến nay cũng không hề thiếu những nơi để mà sinh trưởng và lan truyền. Cuối cùng cũng vẫn sẽ có người nào đó một phen đem những người vô tội chết oan này liên hệ đến lên trên người của Giản Thủy Nhi. Tuy rằng số lần xảy ra không nhiều cho lắm, thế nhưng cũng giống như là một nồi cháo lớn, thế nhưng bị người ta ném vào trong đó một con gián hôi, mặc dù cũng không khiến cho người ta cảm thấy hôi thối, thế nhưng cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ghê tởm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.