Gian Khách

Chương 42: Q.2 - Chương 42: Song Nguyệt Vũ Hội (Hạ)




Một khúc violon trong trẻo pha chút bi thương từ từ vang lên, khi giai điệu kết thúc, hai cột sáng cũng đã ngừng di chuyển.

Khi Hiệu Trưởng nói ra vị khách bí mật đó họ Thai, Hứa Nhạc không dám tin vào tai của mình, kinh ngạc đến há hốc mồm miệng, trong nháy mắt đã đoán được thân phận của người trên lầu hai. Thai Chi Nguyên, một thế gia công tử đáng thương đến nỗi bánh mỡ cũng chưa từng được ăn, chính là nhân vật chính của Song Nguyệt Vũ Hội ngày hôm nay? Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu, nén sự chấn động trong lòng xuống, đêm hôm qua hắn vốn còn đang nghĩ muốn hỏi Thai Chi Nguyên, hôm nay có muốn cùng tham gia vũ hội hay không, hắn nào có thể ngờ đến, đối phương đã đến từ lâu, hơn nữa còn giống như một vị quân vương ngựở trên cao chuẩn bị chọn bạn nhảy cho mình vậy.

Hai vầng trăng đẹp lung linh đang tỏa sáng trên mái vòm trời đêm, chùm sáng trong phòng cũng dần dần chuyển động. Chỉ cần cô gái mà chùm sáng này chiếu vào, đều đang đè nén sự căng thẳng trên mặt. Chính lúc này, giọng nói phá bĩnh của Hiệu Trưởng lại vang lên, hòa trộn vào khúc đàn violon mỹ diệu, mỉm cười thắp sáng lên thân phận thực sự của con robot màu đen sáng nay đã giành vinh quang cho Đại học Lê Hoa.

Hứa Nhạc mù mờ lắng nghe, lòng nghĩ rằng trong con robot rõ ràng là mình, sao lại biến thành Thai Chi Nguyên? Nhưng hắn cũng hiểu rõ rằng, người có thể bước vào biệt khu H1 của trường học này có lẽ chỉ có hai người, mình và Thai Chi Nguyên, nếu đối phương đồng ý che giấu cho mình, hắn đương nhiên sẽ rất vui.

Tin tức này khiến trong hội trường khiêu vũ tối đen phát ra một trận xôn xao, những cô gái vốn còn có chút rụt rè, đang cố ý né tránh chùm sáng, lúc này cũng lộ ra vẻ thích thú. Một nam sinh gia thế kinh người, còn là một nhân vật truyền kỳ có thể khiến Cơ Giáp Sư vương bài của Học Viện Quân Sự I nhụt chí đi về. Vậy thì sao có thể không khiến họ động tâm được?

Chùm sáng vẫn chậm rãi chuyển động. Những nữ sinh đơn thuần chỉ khẩn cầu một cách hưng phấn và khát khao chùm sáng có thể dừng lại ở người mình. Nhưng những người đã biết thân phận thực của Thai Chi Nguyên, diễn biến tâm lý lại kịch liệt dị thường. Người duy nhất cảm thấy không có hứng thú với việc này chính là Hứa Nhạc. Tuy hắn rất đỗi ngạc nhiên về gia thế của Thai Chi Nguyên, khủng khiếp hơn cả những gì mình tưởng tượng, nhưng điều này có liên quan gì đến hắn? Cảnh tượng trước mặt rơi vào trong mắt hắn, giống như một vị Đế vương tuyển chọn Vương phi cho mình. Trong mắt hắn, chuyện này là một sự vô cùng không tôn trọng với phái yếu. Theo đó, hắn cũng nảy sinh sự bất mãn với vị công tử thế gia yếu ớt cùng ăn đêm, cùng dạo kỹ viện với mình.

Không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh. Vô số ánh mắt nhìn theo hai chùm sáng không ngừng di chuyển. Các nam sinh ngưỡng mộ và hơi cảm thấy khó chịu nhìn cảnh tượng này, các nữ sinh rụt rè khao khát nhìn theo… Ánh trăng chiếu rọi, hoàn toàn không phải là một vùng tối, có thể lờ mờ nhìn thấy, ở một góc rộng rãi nhất của tòa kiến trúc, những con em thế gia từ xa đến, phân hàng theo một sự mặc định, các cô gái đứng trên hàng đầu tiên.

Trâu Úc mặc lễ phục màu đỏ đứng ở chính giữa, chỉ là tia sáng tối mờ, không nhìn ra nét mặt của cô lúc này là bình tĩnh hay là cái gì. Cô khép hờ mắt, hơi thởổn định, đợi thời khắc đó tới. Sau khi quen Thai Chi Nguyên nhiều năm về trước, bố, mẹ, anh trai của cô cùng những người xung quanh, dường như đều trong sự hữu ý, vô ý, để cô cảm thấy cả đời này của mình, có lẽ chỉ có thểở bên cạnh chàng trai trẻ hai năm nay ít gặp này… Nhưng trong khoảnh khắc liên quan đến hạnh phúc cả đời cô, trong con mắt đang nhắm chặt của cô lại chợt hiện ra một khuôn mặt anh tuấn đáng ghét và vô lại, chủ nhân của khuôn mặt đáng ghét ấy lại có một trái tim vô cùng độc ác. Lòng cô khẽ nhói lại.

Trương Tiểu Manh đứng bên cạnh Trâu Úc. Bộ lễ phục màu xanh da trời vốn không gây chú ý cho mọi người là mấy, nhưng trong hoàn cảnh bóng tối che phủ, chất liệu của lễ phục lại bắt đầu lấp lánh ra những tia sáng tối, trông rất bắt mắt, giống như một tiểu tinh linh thuần khiết bất chợt xuất hiện trong rừng sâu… Không biết đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của người xung quanh.

Cô hơi cúi đầu xuống, hai bàn tay thõng tự nhiên hai bên người vô thức nắm chặt lại một cách đáng yêu, tâm trạng cô vô cùng căng thẳng. Đúng vậy, cô có người cô thích, cô vốn không biết vị Thái Tử gia thần bí kia rốt cuộc là thứ gì, nhưng cô bắt buộc phải giúp Nghị Viên Mạch Đức Lâm lôi kéo được quan hệ với người ấy, cho dù là hy sinh tình yêu và cuộc đời của bản thân… Theo tình báo mới đây nhất, thế lực bè phái của quân đội Liên Bang đã bắt đầu tăng tốc bước chiến bị, còn hoạt động du thuyết của Nghị Viên ở thủ đô cũng không được tốt. Vì những chiến hữu và nhân dân thân cận đáng kính ở Hoàn Sơn Tứ Châu, cô bắt buộc phải làm chuyện gì đó.

Cô khẽ nắm chặt hai bàn tay, khống chế ý muốn đột ngột xoay người bỏ đi hoặc tìm kiếm Hứa Nhạc trong bóng tối của bản thân. Cô hoàn toàn không biết Nghị Viên Mạch Đức Lâm tại sao lại tin tưởng mình như vậy. Có nhìn thế nào, vị Thái Tử gia ở lầu hai kia cũng không chắc sẽ lựa chọn mình? Trong lòng Trương Tiểu Manh tự an ủi bản thân như vậy.

Những cô gái khác từ xa đến đứng bên cạnh cô cũng căng thẳng dị thường, dưới sự di chuyển của vòng sáng lộ ra tư thế chờ đợi ngượng ngùng của mình. Họ biết nhiều chuyện hơn những cô gái bình thường khác trong hội trường, biết người trẻ tuổi họ Thai trên lầu hai kia, không chỉ là người thừa kế quỹ Cơ Kim Hội gì đó. Tuy quỹ Cơ Kim Hội đích thực cũng là một quỹ tư nhân hàng đầu trong Liên Bang, nhưng với thực lực và tài phú mà Thai Gia có, có lẽ đó cũng chỉ là một góc nhỏ mà họ tùy tiện bỏ đi mà thôi?

Trong gian phòng được thực vật xanh tươi che phủở lầu hai, Thai Chi Nguyên cầm ly cà phê nhạt nhẽo nhìn biểu hiện của đám nữ sinh dưới chùm sáng thông qua màn hình, bỗng mở miệng nói:

- Đã là năm Hiến Lịch 37 rồi, trong Liên Bang lại vẫn có những hoạt động tuyển phi như thế này, đúng là một chuyện vô sỉ.

Hắn hồn nhiên không cho mình là người trong cuộc, phát biểu cảm khái với cảnh tượng trước mắt mình, Cận quản gia đứng bên cạnh, vô cùng không tán đồng nói:

- Đây là truyền thống của gia tộc, hơn nữa thiếu gia nên biết rõ là, trong Lễ Thành Nhân trước nay đều không có chuyện tự nguyện nào.

Thai Chi Nguyên cười cười, nghĩ tới bốn chữ kết tinh tình yêu vừa rồi được Hiệu Trưởng giới thiệu, tâm trạng có chút quái lạ. Hắn nhìn thấy nét mặt của Trâu Úc trên màn hình, tâm tình hơi sầm xuống, hỏi:

- Tâm trạng của Úc Tử hôm nay hình như hơi kém, có phải cô ấy biết chuyện gì không?

- Không có.

Thai Chi Nguyên gật đầu. Hắn chỉ bày tỏ sự quan tâm với bạn bè theo thói quen, nếu như Cận quản gia nói không có vấn đề gì, vậy dĩ nhiên là không có vấn đề.

Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn hướng về cô gái đang mặc lễ phục màu xanh da trời. Trong bóng tối, bên cạnh Trâu Úc đang mặc một bộ màu đỏ, màu xanh kia là thuần khiết như vậy, thoáng chốc đã khiến cho đôi mắt của người nhìn dịu xuống, bắt đầu có chút thương tiếc cho cô gái ấy.

- Thuần khiết… động lòng người…

Thai Chi Nguyên ngơ ngẩn nhìn cô gái ấy, im lặng một hồi, rồi khẽ nói:

- Xem bộ dạng có lẽ cô gái này vốn không muốn tới, lúc này lại cố chấp đứng bên cạnh Úc Tử… Cái khí chất cao ngạo cố chấp ấy, ta cảm thấy có chút quen thuộc, ta rất thích.

Cận quản gia ở bên trầm tĩnh nhắc:

- Trương Tiểu Manh… Cách đây một năm, đã từng là nhân viên văn thư trong văn phòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Tuy cục điều tra Liên Bang đã phán định cô ấy là người trở về, nhưng tôi cho rằng cô ấy không phải là một đối tượng thích hợp.

- Ông nhầm rồi, nếu như tôi thích một cô gái, cho dù cô ấy là người Đế Quốc, tôi cũng sẽ không để tâm.

Thai Chi Nguyên khẽ ho hai tiếng, nhìn qua màn hình, cô gái trong trang phục màu xanh ấy nhìn có vẻ như rất trầm tĩnh, nhưng hai bàn tay lại nắm chặt lại, trong mắt hiện ra một cảm xúc dịu dàng nhưng phức tạp, khẽ nói:

- Chỉ đáng tiếc… Tôi biết cô ấy muộn một chút.

Khúc violon đã đến hồi kết. Hứa Nhạc tuy không có kiến thức về phương diện âm luật, nhưng cũng nghe ra, có chút hờ hững nhìn chùm sáng di động. Chùm sáng lúc này đã quét hết một vòng trong hội trường, đến trước đám con em thế gia. Bộ dạng của các cô gái trở nên căng thẳng hơn.

Chỉ có Trâu Úc và Trương Tiểu Manh vẫn giữ được sự bình tĩnh. Trâu Úc tin rằng trong hội trường này không có ai có thể cạnh tranh với mình, bởi vì Thai phu nhân thích mình. Còn Trương Tiểu Manh lại do tâm trạng vô cùng phức tạp, đến nỗi quên mất sự căng thẳng.

Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn chùm sáng di động, Hứa Nhạc vừa rồi còn giữ được sự im lặng, bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Bịch bịch bịch bịch…, hắn chợt có một cảm giác dự liệu không tốt, luôn cảm thấy Trương Tiểu Manh hôm nay đến vũ hội này chỉ là chờ đợi thời khắc này. Còn hai chùm sáng dường như cũng sẽ chiếu vào người cô!

Tiếng tim dồn dập như trống đánh, Hứa Nhạc cuối cùng đã hiểu trong lòng mình vốn không cách nào bỏ cô gái mặc áo xanh, đóng vai ác ma, đeo kính gọng đen, lúc lạnh lẽo như băng tuyết, lúc lại nồng nhiệt như đuốc lửa kia. Hắn vốn không thể nào chấp nhận cô sẽ trở thành bạn nhảy của người khác trong vũ hội này.

Trong giây phút tiếng đàn violon sắp kết thúc, Hứa Nhạc bỗng bước ra từ trong góc, bước nhanh tới hướng Trương Tiểu Manh!

Nhưng chỉ còn ba bước nữa, Hứa Nhạc đã bị một luồng ánh sáng mạnh chiếu rọi vào mặt mình!

Hắn vô thức nheo mắt lại, trong lòng thầm mắng một tiếng, vô cùng lo lắng cho cô gái hồ đồ có tên Trương Tiểu Manh kia, thật sự sẽ vì mình không biết nội tình, mà trở thành bạn nhảy của tên ma ốm bệnh Thai Chi Nguyên. Sau lúc đó, thị lực của hắn trở về bình thường, mắt nhìn về bốn phía, lại phát hiện mình chỉ có thể nhìn thấy một màu tối đen, chỉ có thể nghe thấy những tiếng hoan hô ầm trời.

Bởi vì lúc này hắn đang bị chùm sáng chụp lấy!

Hứa Nhạc đờ đẫn nhìn xung quanh, cúi đầu nhìn bộ lễ phục đắt đỏ mình đang mặc trên người, đang phát sáng như ánh trăng chiếu rọi, nhất thời không biết mình nên làm gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng tiếng hoan hô, tiếng nghị luận sớm đã vang dậy như pháo nổ, xen vào đó là những tiếng kinh hãi không dám tin. Đúng vậy, ai cũng không thể ngờ, một cảnh tượng đẹp như trong truyện cổ tích như vậy, đến cuối cùng, đối tượng được chùm sáng chiếu vào… lại là một nam sinh!

Bị kích thích như vậy, mọi người ồ lên, những tiểu thư thế gia vốn cho rằng mình có hy vọng, lại càng không dám tin vào mắt mình. Một cô con gái của nhà Nghị Viên thậm chí còn đau lòng ngất đi. Tiểu thư Tôn Gia che miệng mình, nhìn vị nam sinh mặt lộ vẻ mù mờ đang bị chùm sáng chụp vào, lắp bắp nói:

- Lẽ nào… Thái Tử gia… là kẻ đồng tính?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.