- Thật xin lỗi.
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc, biểu đạt vẻ xin lỗi:
- Vọng Đô Y Viện nằm ở trong Lâm Viên, nếu như cô không muốn giữ lại đứa bé này, hiện tại tôi có thể lập tức chở cô vào đó.
- Sau đó anh sẽ đem chuyện này nói lại cho Thai Gia hoặc là cha của tôi?
Trâu Úc dùng ánh mắt như nuốt chửng người khác nhìn hắn.
- Hoặc là chọn con đường thứ hai, sinh đứa nhỏ này ra… Trong thời gian mấy ngày dưỡng thai này, tôi sẽ chăm sóc cho cô…
Hứa Nhạc suy nghĩ một chút, hết sức nghiêm túc nói:
- Kỳ thật, cô vẫn luôn do dự, bằng không cũng sẽ không dùng cồn hay biện pháp đua xe gì đó để thử tạo thành những chuyện ngoài ý muốn… Cô cũng đã thương tiếc đứa nhỏ trong bụng mình, vì sao lại không thử sinh nó ra?
- Sinh nó ra? Sinh nó ra rồi sao đó sẽ làm gì đây?
Sắc mặt Trâu Úc tái nhợt nhìn Hứa Nhạc, nói một cách thê lương. Trong xã hội Liên Bang ngày nay, con không cha, không mẹ cũng có rất nhiều, trong xã hội cũng có các Hội cứu tế, ra ngoài cũng ít khi nào bị người khác kỳ thị… nhưng vấn đề ở chỗ, Trâu Úc cũng không phải là một cô gái gia thế bình thường.
- Tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm ra Thi Thanh Hải…
Hứa Nhạc nói xong câu đó, liền xuống xe, để Trâu Úc ngồi một mình trên xe, suy nghĩ quyết định về lựa chọn khó khăn nhất lúc này.
Hắn lẳng lặng đứng dựa vào cửa xe, đốt một điếu thuốc, loại mà Thi công tử thích nhất, lặng yên hít một hơi thật sâu. Thi Thanh Hải là huynh đệ của hắn, cùng là một cô nhi, là tội phạm bị Chính phủ Liên Bang truy bắt. Thân đã nằm trong cảnh nước sôi lửa bỏng, chính là không ngừng nhảy múa trước mũi đao họng súng, nói không chừng một ngày nào đó sẽ vô thanh vô tức mà tử vong. Hứa Nhạc mấy ngày hôm nay đều luôn luôn lo lắng cho hắn… Hiện giờ lại vô tình biết được, Thi Thanh Hải cư nhiên lại có một đứa con chưa sinh, có huyết mạch kế thừa…
Hứa Nhạc thật sự động tâm, hắn rất muốn đứa con này của Thi Thanh Hải có thể sống sót. Bản thân hắn là cô nhi, so với đại đa số mọi người trong Liên Bang càng quý trọng chuyện hậu đại, huyết mạch hơn một chút. Hắn không muốn Thi công tử đoạn tử tuyệt tôn. Đây đúng là một loại cảm xúc mãnh liệt, khiến cho hắn lúc trước không ngừng bám theo Trâu Úc, hơn nữa tại lối vào Công viên Thanh Sơn còn xảy ra xung đột với đám người kia.
Cho nên hắn phải uy hiếp Trâu Úc. Mặc dù trên thực tế, nếu Trâu Gia Trâu Đại tiểu thư ngồi trong xe kia mà có lựa chọn bỏ đi đứa bé, hắn cũng chỉ biết im lặng đem chuyện này vĩnh viễn giấu dưới tận đáy lòng.
Hai người một trong, một ngoài xe, đều im lặng nhìn về phía ngọn đèn của Vọng Đô Y Viện ở xa xa, chỉ dùng thời gian một điếu thuốc, cũng đã có được quyết định cuối cùng. Trâu Úc cũng không có xuống xe, đã nói lên rằng nàng đã quyết định như thế nào.
- Nếu tôi thật sự không giữ lại đứa bé này, tôi nghĩ anh đại khái cũng sẽ không đem chuyện này truyền ra cho mọi người biết.
Trâu Úc nhẹ nhàng khều nhẹ sợi tóc bám trên trán lấm tấm mồ hôi của mình, cũng không có nhìn hắn, lạnh lùng nói.
Hứa Nhạc trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu, nói:
- Đúng là cô vẫn còn luyến tiếc đứa bé này.
Trong cặp mắt của Trâu Úc đột nhiên xuất hiện một tia mỵ ý mà thường ngày không bao giờ thấy, trong lòng khẽ ôn nhu lại rất nhiều. Nàng cũng không biết mình đến tột cùng là luyến tiếc cái gì. Người yêu đầu đời của nàng cũng đã chết cách đây khá lâu rồi, mặc dù hình ảnh của hắn vẫn còn vương vấn trong lòng nàng, nhưng nàng cũng biết nàng không còn thích gã nam nhân đó như trước nữa, trên thực tế hắn chính là chết dưới súng của chính anh ruột nàng. Nhưng kỳ thật ngay trước khi biết mình mang thai, trong đầu của nàng lúc nào cũng suy nghĩ về gã nam nhân thanh tú có cặp mắt anh đào kia. Nàng cũng từ cha của mình biết được, gã đó là một gã gián điệp của Phiến quân, đang bị Chính phủ Liên Bang truy nã…
Như vậy cũng tốt, ít nhất không cần để ý đến chuyện gã lưu manh kia có thể nào bị quân đội của gia đình mình phái đi giết chết. Bản thân hắn cho dù có ở trong Liên Bang cũng không có con đường nào sống tốt được. Trâu Úc cười nhẹ một tiếng, bên trong tiếng cười ẩn chứa một sự tịch liêu tràn ngập cùng với sự trào phúng không biết dành cho ai. Nàng quay đầu đi, dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Hứa Nhạc, nhẹ giọng nói:
- Nếu anh đã cho mình là bạn thân thiết của hắn, muốn gánh vác chuyện này, vậy trong tương lai có chuyện gì phiền toái, anh phải tự mình gánh lấy…
Cô gái áo đỏ Trâu Úc này, chính là cô con gái mà Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh vô cùng nuông chiều. Vị phu nhân kia của Thai Gia cũng vô cùng thích cô. Bất luận là nàng bỏ nhà ra đi, hay là giận dỗi không chịu quay về… thời gian càng lâu, cái bụng của nàng càng lớn lên, tin tức nàng mang thai chung quy không có khả năng che giấu mãi. Đến lúc đó, bất luận là Trâu Gia hay Thai Gia, chỉ sợ đều sẽ tra hỏi nàng, cha của đứa nhỏ đến tột cùng là ai.
Thi Thanh Hải vẫn tiếp tục sứ mệnh gián điệp của hắn, lẫn trốn sự đuổi bắt của Liên Bang, tự nhiên là không có khả năng trở thành cha của đứa nhỏ. Mặc dù điều này là sự thật, nhưng cái sự thật này sẽ mang đến vô số phiền toái. Lúc này Trâu Úc cười lạnh mà nói như thế, liền đã đưa ra cho Hứa Nhạc một cái nan đề. Nếu như hiện tại hắn đã muốn xen vào, như vậy sau này những cái áp lực kia đổ xuống, hắn làm sao mà gánh đây?
Lúc này chiếc ô tô màu đen đã chậm rãi lăn bánh, rời khỏi khu vực lâm viên xinh đẹp của Vọng Đô Y Viện, hướng về phía đường cao tốc mà chạy đi. Hai tay của Hứa Nhạc vững vàng đặt lên trên vô lăng, nhìn có vẻ hai vai của hắn cũng không thế nào dày rộng mà vững chắc, không biết đến tột cùng hắn có thể gánh vác nổi những phiền toái đó hay không.
Hắn không hỏi vấn đề mà Trâu Úc nói tới là gì, bởi vì thói quen của hắn là làm chứ không phải nói. Nếu hắn đã lựa chọn thay Thi Thanh Hải chiếu cố cho đứa bé này, như vậy có phiền phức gì đó, hắn cũng sẽ lựa chọn đối mặt.
Chiếc ô tô màu đen cũng không có chạy vào đường cao tốc. Trâu Úc tựa hồ có chút không quen với sự trầm mặc trong xe, cau mày hỏi:
- Anh ở đâu?
- Vọng Đô.
- Anh tới Thủ đô làm gì? Làm việc? Việc gì vậy?
- Hôm nay tôi mới tham gia vào kỳ tuyển nhân sự mùa xuân của Công ty Cơ khí Quả Xác, đã được nhận vào Sở Nghiên Cứu.
Nghe hắn trả lời như thế, trong mắt Trâu Úc hiện lên một tia kinh dị. Nhà của nàng cũng thuộc hệ thống Quân đội, tự nhiên là hiểu rõ ràng tình hình bên trong Công ty Cơ khí Quả Xác. Không ngờ nổi tên gia hỏa không gì nổi bật kia cư nhiên có thể đi vào Sở Nghiên Cứu, khiến cho trong lòng nàng dâng lên một tia kinh ngạc cùng với bội phục. Nhưng mà chỉ trong giây lát, sự kinh dị trong tròng mắt của nằng biến thành ý cười có chút cổ quái.
Hứa Nhạc là một tên gia hỏa trầm mặc, nhưng đầu óc của hắn kỳ thật lại rất tinh tế. Hắn nghe Trâu Úc hỏi hai câu như thế, liền biết đối phương chuẩn bị tiếp tục ra cho mình thêm một nan đề nữa. Nhưng hắn lại chỉ là mỉm cười, không hề để ý. Vì bạn bè làm một chút chuyện gì đó, hắn chưa bao giờ để ý cả.
- Nghiên Cứu Sư của Công ty Cơ khí Quả Xác, thân phận như thế làm bạn trai của tôi, mặc dù cũng không đủ để cho người nhà tôi thông qua, nhưng ít nhất cũng không quá khó coi.
Trâu Úc nửa cười nửa không nhìn nhìn hắn.
Hứa Nhạc cười cười, nói:
- Loại thủ thuật che mắt này, chỉ sợ lừa không được người nhà của cô.
- Cho nên hôm nay tôi cũng không trở về Đặc khu, mà tới nhà của anh.
Trâu Úc nói xong câu đó, cả người thoáng thả lỏng, hết sức thoải mái dựa vào sau ghế, híp mắt nhìn cảnh đêm yên tĩnh bên ngoài cửa sổ.
Hứa Nhạc chỉ chần chờ trong chốc lát, trực tiếp trả lời:
- Được!
Phản ứng gọn gàng, chém đinh chặt sắt như thế, khiến cho Trâu Úc có chút cảm thấy giật mình. Nàng kinh ngạc nhìn sang phía Hứa Nhạc, có chút không biết rõ, một gã gia hỏa không tính là quen thuộc này, vì cái gì mà đồng ý làm như thế? Chẳng lẽ nói thật sự là bởi vì cha của đứa bé trong bụng mình hay sao? Chỉ là chẳng lẽ hắn không biết nếu làm như vậy sẽ mang đến phiền toái cực lớn hay sao?
- Anh nghĩ cẩn thận chưa? Đây cũng không phải là cuộc tình điện ảnh gì đâu.
Nàng cười lạnh, nói.
Hứa Nhạc giật mình, mỉm cười nghĩ thầm có lẽ mình quả thật đã có chút nhiệt huyết rồi, cũng không phải là cẩu huyết gì. Lúc trước trong khoảng khắc chần chờ trước khi trả lời, hắn cũng đã đem tất cả các vấn đề suy xét qua một lượt rồi. Sau này có lẽ cũng sẽ có chút phiền toái nhỏ, nhưng hắn cũng không quá để ý, cũng không sợ sau này giữa bạn bè phát sinh hiểu lầm gì đó, tạo thành những chuyện không thể vãn hồi như trong phim ảnh. Bất luận là Thi Thanh Hải hay là Thai Chi Nguyên, cũng đều là những tên bình tình vô cùng lý trí, chỉ số thông minh cũng sẽ không thấp hơn 70.
Thai nhi trong bụng cô gái bên cạnh mình phải còn sống, Thi công tử phải có hậu đại, toàn bộ sự tình chính là đơn giản như vậy.
- Đứa bé sau khi sinh ra, để nó nhận tôi làm cha nuôi đi.
Hứa Nhạc nói.
Trâu Úc vẻ mặt phức tạp nhìn hắn một cái, cảm thấy bản thân mình càng ngày càng nhìn không hiểu nổi gã thanh niên bình thường này, đến tột cùng là đã trải qua những chuyện như thế nào, mới có thể tạo thành một tính cách như thế.
o0o
Tại bình nguyên cách căn cứ chiêu mộ tân binh số 3 của Bộ Quốc phòng. Mấy cỗ xe ô tô màu đen im lặng đậu trên bình nguyên bên cạnh sườn núi. Lúc này đã là đầu mùa xuân, nhưng thời tiết nơi này vẫn giá lạnh như cũ. Thai Chi Nguyên khẽ gài chặt áo khoác trên người, nhìn về phía bóng dáng các kiến trúc căn cứ quân sự xa xa, nhịn không được nhẹ nhàng hít một hơi. Sâu trong mắt hắn vẫn như cũ bình tĩnh, cũng bắt đầu toát lên cảm giác kiên nghị.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn, sau khi kết thúc thời gian một năm học tập tại Đại học Lê Hoa, hắn sẽ đi đến Quân khu Tây Lâm, dấn thân vào tiền tuyến giữa những bộ đội biên giới cùng chiến đấu với Đế Quốc, vì cuộc sống nhất định không bình thường sắp tới của mình mà chuẩn bị một nền tảng thật vững chắc. Ít nhất là phải bù vào chỗ trống phục vụ quân đội này. Nhưng mà từ sau sự kiện ám sát tại Lâm Hải Châu, Thai Chi Nguyên đã đem địa điểm phục vụ quân đội của mình từ Quân khu Tây Lâm chuyển thành khu vực phụ cận Hoàn Sơn Tứ Châu,… Thanh Long Sơn.
Quyết định này là do chính bản thân hắn lựa chọn, ngoại trừ vị phu nhân kia, đại khái cũng không có mấy người có thể hiểu được suy nghĩ của hắn.
Lúc này điện thoại lại vang lên, Thai Chi Nguyên nhìn số điện thoại gọi đến, nhịn không được hơi hơi nở nụ cười. Đã nhiều ngày rồi cũng không nhận được điện thoại của gã kia, không biết cuộc thi tuyển dụng tại Đặc khu Thủ đô của hắn thế nào rồi. Hắn biết rõ năng lực của đối phương, cũng không qua lo lắng, cũng không có nghĩ đến chuyện âm thầm trợ giúp hắn một chút.
Vừa nghe điện thoại, khuôn mặt có chút gầy yếu nhợt nhạt của Thai Chi Nguyên khẽ biến một chút, hơi giật mình, có chút phẫn nộ, có chút kinh ngạc, cuối cùng rốt cuộc biến thành cười khổ.
Sau khi cúp điện thoại, hắn trầm mặc một lúc lâu. Đối với cú điện thoại này của Hứa Nhạc, nghe được kết quả ứng tuyển của hắn, Thai Chi Nguyên rất hài lòng, đối với tin tức mang thai của Úc tử, hắn thật sự giật mình, đối với thân phận thật sự của cha đứa bé kia, hắn có chút phẫn nộ… Đây chỉ là loại phẫn nộ có chút tinh tế mà một nam nhân bình thường hay phẫn nộ mà thôi. Mặc dù Thai Chi Nguyên căn bản cũng không nghĩ đến chuyện cùng với Trâu Úc phát sinh tình cảm giác, nhưng mà khi biết được tin cô gái áo đỏ vốn rất thích mình kia, đột nhiên lại mang thai với gã gián điệp lưu manh kia. Tâm tình của hắn vẫn có chút phẫn nộ.
Nếu không phải lần đó Hứa Nhạc chạy trở về Lâm Hải, gã thanh niên Thi Thanh Hải kia chết đi, có lẽ hắn cũng không quá phẫn nộ như vậy. Thai Chi Nguyên trầm mặc suy nghĩ một chút, sau đó đem điện thoại đưa cho Cận quản gia nãy giờ vẫn im lặng đứng phía sau, chậm rãi nói:
- Nếu Hứa Nhạc lại gọi điện thoại đến, hắn có phiền phức gì ông giúp hắn xử lý một chút.
- Vâng, thiếu gia.
Cận quản gia lặng yên đáp ứng.
Thai Chi Nguyên dỡ mới hành lý trên xe xuống, đeo lên trên lưng của mình. Dưới sự lặng yên nhìn theo của hơn mười gã nhân viên cận vệ trung thành của Thai Gia, bước dọc theo con đường sơn đạo, hướng về phía căn cứ quân sự xa xa đi đến. Đến một chỗ không còn nhìn thấy bóng dáng đám xe ô tô màu đen nữa, hắn mới phất tay đón một chiếc xe buýt đang chạy hướng về phía căn cứ.
Cận quản gia vẫn trầm mặc chăm chú nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ dần của Thai Chi Nguyên, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thiếu gia rốt cuộc cũng đã bước đi những bước chân đầu tiên của mình, chỉ là mai danh ẩn tích, đi vào căn cứ của Quân Khu 2 dốc sức cố gắng, không biết sẽ chịu bao nhiêu cay đắng đây…
Chiếc xe buýt dừng lại bên cạnh Thai Chi Nguyên, gã lái xe vứt đi tàn thuốc lá trong tay mình, vẻ mặt không tốt nhìn hắn, lớn tiếng hỏi:
- Tân binh?
Thai Chi Nguyên trong lòng nao nao, lập tức suy nghĩ cẩn thận nên trả lời thế nào. Nhìn vào mấy gã thanh niên khuôn mặt ngây ngô, đang mạnh mẽ đè nén sự khẩn trương đang ngồi trong xe buýt, khẽ mỉm cười, lớn tiếng nói:
- Báo cáo cấp trên, tân binh họ Thai, xin được đi nhờ xe!