Cái nồi canh thịt đỏ trên cái bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ thủy tinh kia vẫn
còn đang sôi sùng sục. Những miếng thịt chuột trơn nhuận tươi ngon cùng
với những loại rau cải xanh tươi ướt át hỗn hợp vẫn còn nhiều trên chiếc đĩa giữa bàn, tùy tiện đợi người khác gắp bỏ lên lò nướng, đó chính là
loại thực phẩm vô cùng cao cấp dùng để nhắm rượu tốt nhất. Một lọ rượu
đế cao độ cũng không mất bao nhiêu thời gian, liền bị Chung Sấu Hổ và
Hứa Nhạc hai người nuốt cả vào trong bụng. Khí thế uống rượu của hai
người bọn họ cùng không cuồng mãnh, cũng không có được uy phong như uống cả đại dương vào miệng, thế nhưng một ly tiếp theo một ly, chậm rãi
nuốt xuống, không ngừng xoay chuyển cổ tay dốc từng ly, tốc độ cũng
nhanh đến cực điểm.
Rượu xuống tới bụng, nhiệt ý không
ngừng dâng trào lên. Chung Sấu Hổ lấy một chiếc khăn lông ướt, dùng sức
lau mạnh đi những mồ hôi tuôn ra trên mặt cùng dưới cổ, đem ba cái nút
trên cùng của chiếc áo sơ mi màu trắng vô cùng bình thường kia cởi ra
cho bớt nóng, lại tựa hồ vẫn cảm thấy không khí ở nơi này hơi có chút bị đè nén. Cặp mày ông ta thoáng nhướng lên, nhìn về phía gã quân nhân sĩ
quan Thượng Tá đứng bên cạnh mình, lại liếc mắt nhìn về phía cái cửa sổ
thủy tinh bên cạnh, cùng với hai hàng cây xanh mát trên con đường ngoài
kia, chậm rãi nói:
- Ta muốn hít thở không khí một chút!
Gã quân nhân sĩ quan Thượng Tá ba một tiếng, thực hành nghiêm lễ với
ông ta, sau đó phất tay ra hiệu cho mấy gã quân nhân sĩ quan gần đó, đi
ra ngoài quán ăn, lấy ra các loại công cụ chuyên dụng, không một chút do dự, nhanh nhẹn mà sạch sẽ lưu loát một phen đem cái cửa sổ thủy tinh
kia hoàn toàn gỡ bỏ đi, chỉ chừa lại một cái khung trống lớn.
Gió đêm nhẹ nhàng thông qua chỗ cửa sổ lớn kia mà thổi vào. Không khí
tươi mát thổi đến đập vào mặt, khiến cho mấy ngón tay đưa lên cởi mấy
cái nút trên cổ áo của Hứa Nhạc thoáng dừng lại một chút, cảm thụ được
luồng không khí thanh lương đang dũng mãnh tiến vào, nhìn một màn này mà không khỏi ngạc nhiên không biết nói gì. Từ sâu trong đáy lòng hắn
chẳng biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên nhớ tới hai năm trước trên con
tàu cao tốc Cao Thiết, Lâm Bán Sơn nửa đường muốn xuống xe, đã làm ra
một loại tư thái cô cùng kiêu ngạo.
- Thoải mái hơn rồi!
Chung Sấu Hổ nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, chiếc cổ áo sơ mi được mở
rộng kia không ngừng lung lay, đón nhận những ngọn gió đêm không ngừng
lùa vào. Ông ta quay đầu nhìn lại, phát hiện ra trong ánh mắt Hứa Nhạc
vẫn còn sót lại một tia tình tự không hề cố ý che giấu kia, khóe môi khẽ bĩu một cái, trào phúng nói:
- Ta ở tại cái quán ăn
này, ăn uống đã hơn mấy chục năm rồi, tự nhiên cũng chẳng hề trả cho ông chủ quán ăn bất cứ một đồng tiền nào cả. Tiểu tử kia, chẳng lẽ ngay cả
một chuyện nhỏ nhặt như thế này, cậu cũng muốn thể hiện ra một chút cái
tinh thần trọng nghĩa đáng yêu kia của cậu hay sao?
Hứa Nhạc cầm lên ly rượu đế trước mặt, một hơi uống cạn, sau đó khẽ nhếch
miệng lên một cái, lại khẽ nhún nhún vai, tỏ vẻ không thèm quan tâm đến
chuyện này. Mấy năm nay hắn đã từng nhìn thấy vô số các loại đặc quyền
xuất hiện trong cái xã hội Liên Bang này, tạm thời vẫn chưa thế hoàn
toàn quen thuộc với chuyện đó, nhưng cũng không thể hiện sự ngạc nhiên
quá mức được.
- Ở trong mắt rất nhiều người trong Liên
Bang này, ta chính là một gã quân phiệt hắc ám, kiêu ngạo nhất. Chính là một Thổ Hoàng Đế tại Tây Lâm, cắt cứ một lãnh địa của Liên Bang, khiến
cho uy nghiêm của Chính phủ Liên Bang bị hao tổn nghiêm trọng.
Chung Sấu Hổ vẻ mặt không một chút biểu tình nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Chung Gia ta thay Liên Bang cố thủ ngàn đời tại biên thùy Tây Lâm
này, cuối cùng lại biến thành bị bêu danh ngàn đời. Một khi đã phải gồng mình hứng chịu sự bêu danh đó, vì cái gì ta lại không hảo hảo cảm thụ
một chút quyền lực được mang đến đó chứ? Nhân viên mà Chính phủ phái đến đóng trú tại Tây Lâm, phải trải qua sự đồng ý của ta, kế hoạch tác
chiến mà Bộ Quốc Phòng định ra, phải cùng ta thương lượng trước. Ta
chính là vị Hoàng đế tại phiến Tinh vực này… Ta, mới là vị Cứu Thế Chủ
của toàn bộ dân chúng Tây Lâm này…
Hứa Nhạc cũng không
hiểu rõ ràng cho lắm vị đại nhân vật vô cùng thành thục ngồi trước mặt
mình này, vì cái gì lại làm trò trước mặt mình, nói với mình những lời
tự đánh giá mình có thể nói là vượt qua sự kiêu ngạo thông thường, gần
như là cuồng vọng ngu xuẩn kia như vậy? Khóe mắt hắn thoáng chú ý đến
mọi người trong quán ăn. Những gã quân nhân Tây Lâm chuyên nghiệp phụ
trách bảo hội đối phương kia lúc này cũng đã lui hết ra ngoài, ở nơi này hiện tại cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ mà thôi.
Căn cứ vào cái lý niệm thanh niên ba có của kiếp sống hơn hai mươi năm của mình, hắn rất nhanh theo bản năng mà phản bác lại:
- Cho tới bây giờ cũng không có bất cứ Cứu Thế Chủ nào cả, cũng không có cái gì mà Thần tiên cùng với Hoàng đế…
- Đúng vậy, xã hội Liên Bang đã thoát khỏi Đế chế mấy vạn năm nay rồi…
Chung Sấu Hổ dùng một loại tư thái có vẻ cảm khái chăm chú nhìn hắn, trào phúng nói
- Nhưng mà ai cũng có thể hiểu rõ ràng, Hoàng đế cho đến bây giờ vẫn
không hề biến mất, bọn họ chỉ có là thay đổi một bộ quần áo khác trên
người mà thôi.
- Kiều Trì Tạp Lâm, buổi nói chuyện trong tiệc trà đầu Thu!
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, rất nhanh đã nói ra xuất xứ của câu danh ngôn
vô cùng nổi tiếng này, trong lòng cũng sinh ra một tia cảm giác quái dị, vô cùng kỳ lạ, cuối cùng cũng nghĩ thấy những lời nói này của Chung Tư
lệnh cũng không phải là đang tự cao chính mình, mà là có ẩn chứa một
thâm ý khác.
- Nghe nói cậu năm đó chính là một gã lính ngồi cầu ở Đông Lâm?
Chung Sấu Hổ chăm chú nhìn hắn, thoáng cười nói:
- Nói như vậy, cậu cùng với Chung Gia chúng ta quả thật cũng có chút duyên phận…
Đám đại nhân vật chân chính bên trong Liên Bang tựa hồ ai ai cũng rất
am hiểu cái loại chuyển đề tài đột ngột như máy bay như thế này. Tựa hồ
như bọn họ mới là người nắm trong tay toàn bộ trọng tâm của buổi nói
chuyện vậy. Trong bầu không khí u nhã ở sân nhà, trong mấy lần trò
chuyện giữa Hứa Nhạc cùng với vị phu nhân kia ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, đã rất nhiều lần thân thiết lĩnh hội cái loại phương thức trò
chuyện khiến cho người khác phải vô cùng đau đầu này, cho nên hắn cũng
không có quá mức không thích ứng, chỉ là bình tĩnh trả lời:
- Chỉ là canh hầm mỏ hai năm thôi, có duyên phận gì đâu chứ?
- Tinh cầu Đông Lâm… Cái bức tượng chế phẩm chuông lớn theo kiểu dã cổ kia, vẫn còn đặt tại Phố Chung Lâu hay không?
Chung Sấu Hổ lại rót thêm một ly rượu, dốc cạn ly một hơi uống hết. Cái luồng nước nóng liệt như lửa kia, loại chất lỏng tinh khiết như nước
lọc chậm rãi tiến vào trong cơ thể hắn, thế nhưng lúc này tựa hồ lại hóa thành một loại hồi ức cùng với một tia cảm khái cực kỳ xa xôi trước
đây.
Nghe được ba chữ ‘Phố Chung Lâu’ kia, trái tim của Hứa Nhạc thoáng khẽ co rụt lại một chút, giật mình ngạc nhiên nhìn đối
phương một lát, phát hiện trên mặt vị trung niên nhân này chỉ là một vẻ
trầm mặc cảm khái hồi ức, tựa hồ cũng không phải muốn dò hỏi về cái bí
mật lớn nhất của chính mình, cho nên hắn thoáng buông lỏng tâm tình một
chút, chậm rãi trả lời:
- Nghe nói đã đem đặt trong viện bảo tàng rồi.
- Ừm, nhiều năm trôi qua như vậy, xác thực cũng chỉ có thể biến thành
đống rác rưởi bị quẳng vào trong một góc âm u nào đó của viện bảo tàng
mà thôi… Cả cái Liên Bang này, có bao nhiêu người còn có thể nhớ lại
chuyện tình năm xưa cơ chứ?
Ánh mắt Chung Sấu Hổ thoáng cụp xuống, cảm khái nói:
- Năm đó người của Quân khu IV bị phái đến quản lý việc khai thác trên
các tinh cầu quặng mỏ ở Đại khu Tây Lâm. Hạm đội chỉ huy bị rơi thẳng
xuống Chủ tinh Đông Lâm, biến thành một hồi pháo hoa đầy trời. Không ngờ lúc ấy, cái đại chung dã cổ mà vị Tổng Tư lệnh Quân khu IV cố tình mang theo lại bình an không có bị phá hủy.
Hứa Nhạc nghe
Chung Sấu Hổ nhắc đến chuyện đó, nhất thời nhớ lại cái chuông lớn dã cổ
đặt tại quảng trường trước nhà chính của Chung Gia tại số nhà 36 khu Số
hai kia… Chợt nhớ đến câu chuyện truyền thuyết thuở nhỏ lúc mình còn
sống tại Phố Chung Lâu kia đã từng nghe qua, thân thể không khỏi cứng
lại một chút, trong lòng chợt nhớ đến cái gì đó, bất chợt hiểu được chút gì, không khỏi cảm thấy thế sự này thật sự là khó đoán trước…
Cặp mày hoa râm của Chung Sấu Hổ lại thoáng nhướng lên một cái, sau đó
lại uống thêm một ly rượu mạnh nữa, mang theo một tia hơi thở lạnh thấu
xương, ung dung nói:
- Đây là một câu chuyện nực cười
lớn nhất trong toàn bộ lịch sử của Liên Bang. Bởi vì căn cứ theo sự điều tra sau đó của Chính phủ Liên Bang… À, Chính phủ Liên Bang khi đó hình
như được gọi là Hợp Chủng Quốc cứt chó gì đó… cũng có một cái Ủy ban
Quản lý cứt chó… Đã nói nguyên nhân Chiến hạm Vũ trụ rơi xuống mặt đất
vỡ ta, chính là vì một cái tính toán đo lường trọng lực sai lầm, một cái lý do đơn giản không thể nào đơn giản hơn được nữa…
Ông ta giương mắt chăm chú nhìn hai mắt của Hứa Nhạc, ánh mắt thoáng nghiêm nghị lại:
- Cậu có nghĩ rằng tổ tông của ta lại có thể phạm phải một cái sai lần
yếu hại khiến cho kẻ khác phải tan nát cõi lòng như thế không?
Hứa Nhạc nghĩ đến bản thân mình lúc còn thơ ấu tựa hồ vẫn thường xuyên
cùng với đám bạn bè cô nhi của mình mà cười nhạo đối với vị diễn viên
chính của câu chuyện truyền thuyết này, cái vị đại nhân vật đã lưu lại
một câu danh ngôn về pháo hoa kia, lại theo những lời nói cuối cùng vừa
rồi của Chung Tư lệnh, trong lòng không khỏi cảm thấy chuyện này có chút nghi hoặc…
- Nhưng Chính phủ Liên Bang cố tình lại cho rằng là như vậy, giới truyền thông cũng cho rằng như vậy, đám dân chúng ngu xuẩn vừa mới thoát ly khỏi chế độ Hoàng quyền, hoan thiên địa hỉ
gào rống những từ ngữ muốn hướng về một xã hội tự do công bằng kia cũng
đều cho rằng chính là như vậy…
Chung Sấu Hổ tiếp tục vẻ mặt không chút biểu tình, tiếp tục chậm rãi nói:
- Cho bên Ủy ban Quản lý Liên Bang lúc đó mượn cơ hội, phát động một
hồi chỉnh đốn tác phong bên trong Quân đội Liên Bang. Quân khu IV bị
mạnh mẽ điều ra khỏi Đại khu Đông Lâm vừa mới được khai phá, trong đó
chứa đựng vô số tinh cầu quặng mỏ, đi tới phiến tinh vực Tây Lâm này,
lúc đó vẫn chỉ là một phiến tinh vực hoang dã xa xôi…
Hứa Nhạc thoáng cúi đầu xuống, hai ngón tay đang cầm đũa của hắn nhất
thời có chút cứng ngắc lại, không được tự nhiên. Trong lòng thầm đoán
được vị đại nhân vật này chính là đang muốn nói đến cái gì. Chỉ là từ
sâu nhất trong nội tâm của hắn, nhất thời nửa khắc cũng không thể nào
chấp nhận nổi chuyện này. Cái tên đường tại cố hương mà mình từ thuở nhỏ đã sinh sống lăn lộn, không ngờ lại ẩn chứa một sự thật hắc ám cùng cực của Chính phủ Liên Bang như thế này.
- Cái gì mà tính
toán sai lầm về trọng lực tinh cầu cơ chứ? Chẳng qua chỉ là một tràng âm mưu với vô số người tham gia vào mà thôi.
Những lời
nói không hề có bất cứ dao động cảm xúc nào của Chung Sấu Hổ, cuối cùng
cũng đã khẳng định một lần nữa sự phán đoán của hắn.
Một nhân vật hậu đại của đương sự chứng nhân lịch sử, thân là một đại
nhân vật đương thời, dùng một loại phương thức giảng thuật, đem một bộ
mặt hoàn toàn tương phải với nhận thức trước giờ, xuất hiện ở ngay trước mặt của Hứa Nhạc. Hóa ra năm đó, chi Quân đội đầu tiên tiến đến chiếm
đóng tại cố hương Đông Lâm của mình, lại chính là Quân khu IV của Chung
Gia. Cũng chính là sau khi một hồi sự cố này, Chung Gia mới bị điều đến
biên thùy phía Tây xa xôi này của Liên Bang, sau đó mới có đại danh của
Chung Gia Tây Lâm ngày hôm nay.
Hóa ra cái sự cố lần đó lại chính là một hồi âm mưu dơ bẩn của Chính phủ Liên Bang năm xưa, hóa ra bầu trời trên cao kia cũng không thật sự là một màu lam, và những
đám mây lãng đãng kia cũng không thật sự là một màu trắng. Hóa ra cái sự kiện hòa bình phủ định Đế chế kia, những bậc đại tiên hiện đã được
hưởng đại danh chói lọi trên dòng lịch sử Liên Bang kia, cũng không phải hoàn toàn sạch sẽ, tốt đẹp như vẫn tưởng. Nếu cứ tiếp tục suy luận theo đường lối như thế, chẳng lẽ Kiều Trì Tạp Lâm lại thật sự là Phong Dư
đại thúc? Hay Quân Thần Lý Thất Phu có khi nào là một nữ nhân hay không? Hay Đại sư Tịch Lặc thật sự là một nhân vật trào phúng nào đó trong
tiểu tổ năm người vĩ đại năm xưa? Hay là hai khỏa mặt trăng sáng rọi
trên bầu trời Tinh cầu S1 kia thật sự là một sản phẩm thực nghiệm thất
bại của người ngoài hành tinh hay sao?
Hứa Nhạc trong
lòng thầm nghĩ như thế, trầm mặc thật lâu, sau đó một hơi uống cạn ba ly rượu, cuối cùng cũng mở miệng hỏi một vấn đề mà ngay cả chính bản thân
mình cũng cảm thấy vô cùng ngu xuẩn.
- Vì cái gì?
Có lẽ vị Chung Sấu Hổ, đương kim Gia chủ của một đời Chung Gia này đã
rất nhiều năm rồi không có cơ hội đi giảng thuật lại cái chuyện xưa đã
phát sinh tại vô số năm về trước này, giảng thuật lại chuyện một cái gia tộc bị toàn bộ dân chúng Liên Bang xem là một gia tộc quân phiệt bị
dính phải một hồi âm mưu vô cùng nhục nhã, cho nên khi nghe được một câu hỏi vô cùng ngu xuẩn kia của Hứa Nhạc, vị Chung Tư lệnh trả lời vô cùng bình tĩnh:
- Bởi vì lúc đó vừa mới đạt được một hồi
thắng lợi tuyển cử, cái Chính phủ dân tuyển vừa mới thành công khiến cho Hoàng đế Bệ hạ phải xuống đài kia, vô cùng bức thiết cần có một cái cơ
hội để mà làm suy yếu đi Thất Đại Gia Tộc Liên Bang. Mà điều quan trọng
nhất chính là, Chính phủ mới đó cần phải đjat được sự duy trì mạnh mẽ
của Hoàng tộc tiền nhiệm… Liên hiệp Tinh cầu Quặng mỏ của Liên Bang,
chính là cái giá phải trả cho sự duy trì phía sau này…
Liên hiệp Tinh cầu Quặng mỏ của Liên Bang, chính là cái cơ cấu trụ cột
nhất, có thể khống chế toàn bộ cái mạch máu lữ hành xuyên vũ trụ của
toàn bộ xã hội Liên Bang, chính là một cái tập đoàn khổng lồ quan trọng
nhất, trung tâm nhất của toàn bộ xã hội Liên Bang. Hứa Nhạc sinh ra tại
khu vực khai thác mỏ của Tinh cầu Đông Lâm, nói theo cách khác, thì tổ
tông đời đời trước đây của hắn, cũng là làm việc cho cái tập đoàn khổng
lồ này. Nhưng mà mãi cho đến mấy năm trước đây, hắn vẫn như cũ giống như đám dân chúng bình thường của Đông Lâm vậy, cũng đều cho rằng chính
mình đang làm việc cho xã hội Liên Bang, mãi cho đến lúc hắn quen biết
được với người bạn có thân phận vô cùng tôn quý kia.
- Chính là Thai Gia!
Hắn trầm giọng trả lời thay cho Chung Sấu Hổ.
- Chính phủ Liên Bang có thể khiến cho Hoàng tộc Thai Gia giao ra quyền lực tuyệt đối trong tay mình một cách hòa bình… Ta chưa bao giờ thật sự tin tưởng rằng bên dưới tấm màn đen sự thật kia không hề có bất cứ một
cái giao dịch nào. Những cái quặng mỏ trên các tinh cầu ở Đại khu Đông
Lâm kia, chính là càng thêm trân quý hơn so với bất cứ hoàng kim nào. Mà khẳng định những cái tinh cầu quặng mỏ kia, không hề nghi vấn, là một
phần nào đó trong những cái giao dịch ngầm này.
Chung Sấu Hổ vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:
- Khi đó các tinh cầu tại Đông Lâm vẫn chưa được khai thác một cách
toàn diện, Chung Gia ta chính là thế lực tiên phong tiến vào chiếm giữ,
tự nhiên phải trở thành đối tượng bị hy sinh đầu tiên…
Hứa Nhạc từ trước đến giờ đối với giới chính trị vốn không có bất cứ hảo cảm nào cả. Nhưng mà thân là một gã cô nhi xuất thân từ tầng đáy của xã hội Liên Bang, hắn luôn có thói quen đứng về phía hàng ngũ của Chính
phủ dân tuyển, còn đối với bảy gia tộc ngàn thế bí ẩn luôn đứng phía sau bức màn của lịch sử kia cũng không có quá nhiều hảo cảm.
Hắn thoáng trầm mặc một lúc sau, có chút không được tự nhiên, nói:
- Nhưng mà đối với một giai tầng đặc quyền giống như Chung Gia như vậy, đối với xã hội Liên Bang mà nói, vốn cũng không phải là chuyện tốt gì…
- Chẳng lẽ cáo đám chính khách đầu heo, một đám lưu manh chỉ biết thỏa
hiệp cùng với trao đổi lợi ích, chỉ biết giơ tay, vỗ tay tiến hành diễn
thuyết, dùng những từ ngữ xinh đẹp mà hư vô mờ mịt để kích động đám dân
chúng ngu xuẩn, chỉ biết vỗ bàn đập ghế không tiếc lời mắng chửi chúng
ta, sau lưng lại thu gom tiền của chúng ta, chơi đùa những nữ nhân mà
chúng ta đưa đến… đối với xã hội Liên Bang này lại là một chuyện tốt à?
Đây vốn chính là một vấn đề thiếu sót trước mắt của chế độ này cùng với cái xã hội này. Chỉ là bản thân cái chế độ này so ra vẫn còn tốt hơn
rất nhiều Thất Đại Gia Tộc, hoặc là cái chế độ Đế chế Hoàng quyền thời
xa xưa kia. Cho dù đám dân chúng ngu xuẩn kia có được tự bản thân mình
làm ra sự lựa chọn, thì sự lựa chọn đó cũng không quá đúng với cái ý
nghĩa của nó. Thậm chí những đối tượng mà bọn họ thật tâm lựa chọn lại
thật sự đáng buồn cười… Ngoài mặt là bọn họ được phép lựa chọn, thế
nhưng chung quy thì quyền lợi lựa chọn của bọn họ cũng bị giới hạn trong một khuôn khổ đã bị người khác sắp đặt sẵn mà thôi.
Hứa Nhạc trong lòng nghĩ muốn như vậy mà phản bác đối phương, thế nhưng
lại chợt nghĩ đến những cảnh ngộ mà mình gặp phải từ sau khi chạy trốn
đến Thủ Đô Tinh Quyển, lại còn những điều kỳ diệu khó hiểu mà đại thúc
đã từng trải qua, cộng thêm hôm nay nghe được một câu chuyện xưa về sự
kiện dơ bẩn bên phía Chính phủ Liên Bang, nên nhất thời bỏ qua luôn cái ý niệm muốn phản bác lại đối phương.
- Hôm nay ngài
chính là vị sĩ quan chỉ huy cao nhất tại tiền tuyến của Liên Bang. Tổng
thống Mạt Bố Nhĩ mãi cho đến bây giờ vẫn luôn duy trì ngài một cách vô
tư nhất, đưa lưng gánh vác toàn bộ những áp lực cường đại từ bên phía
giới chính trị cùng với Nghị Viện Liên Bang… Theo như tôi biết, Bộ Quốc
Phòng từ trước cho đến bây giờ cũng chưa hề hướng phía ngài tiến hành
bất cứ sự can thiệp chi tiết gì đối với công tác chỉ huy tiền tuyến của
ngài.
Hứa Nhạc nói tiếp:
- Đây đều đã là chuyện lịch sử rồi! Quên đi sự phản bội trong lịch sử… Huống chi lịch sử chính là hiện tại.
- Sau khi Hoàng triều chấm dứt, Chính phủ Liên Bang cùng với Thất Đại
Gia Tộc tiến hành phân chia lợi ích. Chỉ có Chung Gia ta là bị đuổi ra
khỏi Thủ Đô Tinh Quyển giàu có cùng với phồn hoa náo nhiệt kia, tiến đến chiếm cứ cái tinh vực Đông Lâm chó ăn đá gà ăn cứt kia… Đến khi bọn
chúng phát hiện ra Đông Lâm có lợi ích to lớn, chúng ta lại bị một cái
âm mưu thô bỉ mà ghê tởm kia một phen đuổi ra khỏi Đại khu Đông Lâm,
tiến đến cái tinh vực Tây Lâm mà chim cũng không muốn ỉa này… Ngày hôm
nay bọn chúng muốn một phen tiến công về phía Đế Quốc, Tây Lâm liền biến thành một Đại khu quan trọng nhất tại lãnh thổ của Liên Bang, Chính phủ Liên Bang liền chuẩn bị một phen đem Chung Gia chúng ta đuổi chạy đến
nơi nào nữa đây chứ? Ta đặt cho nha đầu kia cái tên Chung Yên Hoa, chính là muốn để cho nó vĩnh viễn nhớ kỹ cái sự kiện nhiều năm trước kia,
Chính phủ Liên Bang vừa mới sinh ra liền từng đối với Chung Gia ta đã
làm ra cái gì. Tiểu tử, hãy tỉnh ngủ lại đi. Tương lai sắp tới, Chính
phủ Liên Bang chắc chắn sẽ còn tiếp tục đối với chúng ta làm ra những
chuyện tình như thế nữa.
Hứa Nhạc trong đầu nhớ đến
Tiểu Dưa Hấu đáng yêu kia, nghĩ đến trên hai vai nhỏ bé của cô bé lại
phải gánh chịu một cái sức nặng khổng lồ như thế này, nghĩ đến tên thật
của cô bé, trong lòng không khỏi im lặng nói ra cái câu nói thở dài nổi
tiếng của vị tổ tiên Chung Gia sau khi Chiến hạm rơi xuống nổ tan, đã
từng lưu truyền rộng rãi tại cố hương:
- Tâm tình của lão tư lúc này, so với yên hoa còn thêm tịch mịch hơn…
- Chính phủ Liên Bang nghĩ muốn hủy diệt Chung Gia ta, hơn nữa bọn họ
đang có ý đồ muốn hủy diệt Chung Gia ta. Tựa như năm xưa, chiếc Chiến
hạm Vũ trụ kia vỡ tan thành một bầu trời pháo hoa vậy…
Cặp lông mày hoa râm của vị Chung Sấu Hổ kia thoáng nhướng lên một cái, bình tĩnh nói:
- Ta thật sự rất chờ mong…