Gian Khách

Chương 168: Q.3 - Chương 168: Sự kiện không kích và nổ súng




- Chúng ta là tới đây để tìm người!

- Chúng ta tuyệt đối là trung lập!

- Đừng có đánh nhầm người tốt!

Bởi vì lo lắng cho gã Chủ quản Hứa Nhạc nhà mình bị biển người đang không ngừng quần ẩu nuốt mất, mấy chục gã đội viên của Tiểu đội 7 nhất thời thu hết can đảm, chạy sát theo sau lưng Hùng Lâm Tuyền đang không ngừng mắng chửi thô tục, hướng về phía khu vực đang vô cùng hỗn loạn ở chính giữa khu Chợ đêm mà chui thẳng vào. Bọn họ trên đường đi thuận tay nhặt lên những cái ghế sắt hoặc là những cái xoong sắt nằm lung tung dưới mặt đất bên dưới, hoặc là chụp lấy những mảnh bàn vỡ to to một chút, che chắn trên đầu của chính mình, phòng ngờ những nguy hiểm đạn lạc không chỗ nào không có phía trước, đồng thời vẫn vô cùng thành ý hét lên những câu nói tự bảo vệ mình như trên.

Lúc này tình huống hiện trường của tràng ẩu đả khổng lồ trong Chợ đêm Hoa Cúc kia gần như đã dần được xác định, bên phía đám quân nhân Chính phủ rõ ràng đã chiếm được ưu thế. Các chiến sĩ của Thanh Long Sơn bên kia đã bị dồn ép đến một góc nhỏ trong khu Chợ đêm. Đám người Tiểu đội 7 trên người tràn đầy những thứ lung tung lộn xộn, không ngừng hét lên những câu khẩu hiệu không tham chiến, mang trên đầu đủ các loại thiết bị phòng hộ thất tao bát loạn, không ngờ lại thành công chạy xuyên vào bên trong, đến gần khu vực sân khấu chính giữa khu Chợ đêm, nơi sớm đã tràn đầy một mảnh bừa bãi, những dấu chân đầy mặt đất cùng với bùn đất tung tóe.

Ngay bên cạnh cái sân khấu kia, mấy gã quân nhân sĩ quan Chính phủ đang không ngừng đập ầm ầm trên cái bàn tính tiền lớn, tức giận mười phần, khản giọng chỉ huy đám thuộc hạ của mình chiến đấu, hướng về phía đám quân nhân Thanh Long Sơn đã co cụm lại trong một góc nhỏ, nhưng vẫn liều mạng tiếng hành phản kháng, khởi xuống một hồi công kích mạnh mẽ cuối cùng. Trên trán đám quân nhân sĩ quan này vẫn còn mấy dòng máu tươi đổ xuống, rõ ràng trước đây trong tràng không chiến kia cũng đã gặp phải không ít thua thiệt.

Hùng Lâm Tuyền, trên đầu đội một cái mặt ghế bằng sắt, mồ hôi chảy đầy mặt, trên người đã có thêm không ít dấu chân đầy bùn đất. Trên một đường hắn phóng vọt chen vào, chung quy là vẫn bị đá loạn phải mấy đá. Hắn tiến đến bên cạnh một gã quân nhân sĩ quang đang lớn tiếng vỡ họng mắng chửi ở ngay trên cái bàn lớn giữa sân khấu, lớn tiếng hỏi:

- Anh bạn! Anh bạn! Có thấy trưởng quan của chúng tôi ở đâu không? Lúc trước khi các người đánh nhau, hắn vốn đang ở nơi này uống bia!

Gã quân nhân sĩ quan này cả người ngập tràn mùi bia, trên khuôn mặt ngăm đen bởi vì quá mức phẫn nộ cùng với kích động mà trở nên một mảnh đỏ bừng. Nghe được thanh âm rống hỏi của Hùng Lâm Tuyền, căm giận quay đầu lại quát lớn:

- Rống cái gì mà rống! Không phải hiện là đám lão tử đã sắp sửa thắng rồi hay sao? Làm sao có thấy được người nào?

Hùng Lâm Tuyền cũng không thể tìm ra được Hứa Nhạc, điện thoại lại không thể nào liên lạc được, trong lòng vạn phần lo lắng, làm sao bây giờ lại chịu bỏ qua dễ dàng như vậy được, đưa tay lay nhẹ bả vai gã quân nhân sĩ quan kia để lấy lòng, nói:

- Ca ca, đó là thượng cấp của nhà ta. Tôi cũng không dám để cho hắn gặp chuyện gì không may. Đúng rồi, khi đó bên cạnh hắn còn có một vị cô nương xinh đẹp nữa!

Gã quân nhân sĩ quan thoáng ngẩn người, nhớ lại cái tên gia hỏa lúc đầu có ý đồ đứng ra dàn xếp tình hình.

Trong suy nghĩ của hắn, cái tên kia lúc trước khi bày tỏ thái độ, rõ ràng là có chút thiên hướng về phía đám người Thanh Long Sơn, tự nhiên trong lòng cũng có chút tức giận, một tay đẩy phắt cánh tay của Hùng Lâm Tuyền khỏi bả vai của mình, sau đó lấy tay che lại cái trán đang không ngừng đổ máu trên đầu của mình, khẽ mắng một tiếng nói:

- Mẹ nó! Chính là cái tên gia hỏa chõ mõm vào chuyện của người khác. Tao không biết, nói không chừng bây giờ sớm đã bị đánh thành đầu heo luôn rồi. Tao nói bọn mày mau tránh ra chỗ khác cho tao, còn nói nhiều nữa là đánh luôn bọn mày đó!

Vừa nghe nhưng lời này, sắc mặt Hùng Lâm Tuyền nhất thời tái đi, đám đội viên của Tiểu đội 7 sau lưng hắn cũng đều là trợn mắt trừng trừng. Mấy năm nay, Tiểu đội 7 ở Đại khu Tây Lâm lăn lộn tàn nhẫn đánh ra tên tuổi. Sau khi giải tán một năm, rồi lại trọng tổ trở lại, ngênh đón gã Chủ quản Hứa Nhạc, kẻ mà ngay cả Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh cũng dám ngay mặt chống lại, sự kiêu ngạo bá đạo ngược lại càng hơn năm xưa rất nhiều, đã ăn sâu vào trong xương cốt, bất luận là tân binh hay lão binh, lào sao có thể chịu được loại giọng điệu này cơ chứ?

Nhan Bính Yến trừng lớn cặp mắt giống như một đầu trâu rừng phẫn nộ, cánh tay thô to cứng chắc như một thân cây giơ cao lên, đầu nắm tay lớn như một viên đạn đại bác nắm chặt lại, chuẩn bị đập thẳng tới gã quân nhân sĩ quan trước mặt. Thân là nhân vật mạnh mẽ nhất trong đám Người đẹp thể hình của Sư đoàn Thiết giáp 17, lực lượng thân thể của hắn cực kỳ mạnh mẽ, lúc này trong lòng dâng lên cơn phẫn nộ, khí thế cực kỳ kinh người.

Không ngờ là ngay trong nháy mắt nắm tay của hắn đánh thẳng qua, lại bị Hùng Lâm Tuyền mạnh mẽ ôm chặt lại. Hùng Lâm Tuyền so với Nhan Bính Yến còn thấp hơn nửa cái đầu, thế nhưng sức mạnh lại mạnh hơn hắn rất nhiều.

- Cái gì đây? Muốn đánh nhau à?

Gã quân nhân sĩ quan kia phun một bãi nước bọt xuống mặt đất, lại tiếp tục mở miệng mắng chửi:

- Mẹ nó, tưởng rằng lão tử không dám cùng mấy chục tên gia hỏa bọn mày đánh nhau à? Đám lính đánh thuê trâu bò!

Thân là một quân nhân sĩ quan dày dặn kinh nghiệm bên trong Quân đội Liên Bang, hắn liền có thể dễ dàng thông qua quân phục, quân hàm cùng với khí chất… trên người đối phương mà phán đoán ra được thân phận thật sự của đối phương.

Nếu đổi lại là bình thường, ngay trong thời khắc này Hùng Lâm Tuyền đã một phen đem gã quân nhân sĩ quan này một cước đạp bay đi rồi. Nhưng mà lúc này hắn đang gắt gao ôm chặt lấy Nhan Bính Yến không ngừng quẫy đạp lung tung, không cho hắn động thủ, đồng thời dùng ánh mắt lạnh như băng áp chế đám thủ hạ đang ngo ngoe muốn ra tay phía sau.

Lúc này cục diện bên trong khu Chợ đêm Hoa Cúc đã quá mức hỗn loạn, nơi nơi đều là những gã binh lính đã bị hơi men cùng với máu tươi kích thích gần như điên cuồng lên. Đám người Tiểu đội 7 mặc dù không sợ đánh nhau, nhưng mà nhân số dù sao cũng không nhiều lắm, càng quan trọng hơn nữa chính là, cuộc quần đả đêm hôm nay lại liên quan đến bên phía Thanh Long Sơn, Hùng Lâm Tuyền thân là một gã đội viên dày dặn kinh nghiệm của Tiểu đội 7, thời khắc này nhất thời đã bình tĩnh lại. Nếu như đám người của Tiểu đội 7 lúc này cũng tham gia vào cuộc ẩu đả, có lẽ sẽ khiến cho Hứa Nhạc rước lấy những phiền toái nào đó từ phía những chính trị gia cấp trên.

Lúc này trên đầu hắn đang đội cái mặt ghế sắt, thế nhưng cũng không có nghĩ là thật sự muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác.

Khu vực đấm đá quần đả kịch liệt nhất đã từ khu vực trung tâm Chợ đêm dần dần chuyển dời đến một góc của Chợ đêm. Các chiến sĩ Thanh Long Sơn lúc này vẫn cắn răng không chịu bỏ chạy hoặc là nhận thua, thể hiện ra tư thế liều mạng chiến đấu, đem không khí giữa đương trường kích phát lên đến cực điểm. Tất cả mọi người đang tham dự trong tràng quần chiến đã dần dần mất đi chút lý tính cuối cùng còn lại, hai mắt đã đỏ bừng lên, thỉnh thoảng lại có thanh âm kêu rên thảm thiết vang lên.

Hứa Nhạc lúc này đang ngồi xổm phía sau tấm chắn lớn ngay bên cạnh cái sân khấu giữa khu Chợ đêm, trong lòng lo âu, đã hút xong điếu thuốc thứ hai. Hắn nhìn xuyên qua một cái khe hở trên cái tấm chắn gỗ, nhìn về phía cuộc chiến đấu ngoài kia. Hắn nhìn thấy song phương đã bắt đầu có người cúi xuống nhặt lên mấy mảnh vỡ thủy tinh sắc bén dưới mặt đất cầm trong tay, thậm chí còn có thể nhìn thấy trong nắm tay một số tên gia hỏa còn vương theo một chút máu tươi nữa, biết rằng tình thế đã phát triển dần dần vượt qua khỏi sự khống chế rồi. Chỉ sợ trước khi đám Hiến Binh kịp chạy đến đây, sẽ xảy ra tai nạn chết người rồi.

Nếu như quân nhân Chính phủ cùng với quân nhân Thanh Long Sơn thật sự xảy ra một cuộc xung đột ác chiến khó có thể dàn xếp được, dưới sự thao tác phía sau của vài nhân vật ác tâm nào đó, có thể sẽ ảnh hưởng đến cục diện đại hòa giải khó khăn lắm mới có được trong Liên Bang hiện nau. Những mũi nhọn lạnh như băng sẽ chỉa thẳng về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với các quan lớn thân cận của ông ta. Hơn nữa nhất định cũng sẽ ảnh hưởng đến hành động quân sự Thắng Lợi lần này của Quân đội Liên Bang nữa.

Trải qua một hồi cân nhắc qua lại giữa những âm mưu chính trị phía sau màn cùng với phương diện lợi ích của Liên Bang, Hứa Nhạc cũng hoàn toàn hiểu được. Cuối cùng hắn cũng làm ra một quyết định mạo hiểm. Hắn nhất định phải ra tay bình ổn lại tình thế ở nơi này, dừng lại ở một kết quả có thể chấp nhận được, ngăn chặn khả năng tử vong bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện ra ở khu Chợ đêm này.

Bất luận là hình thái ý thức cùng với lý niệm chính trị có sự bất đồng, bất luận là năm xưa ở tại Hoàn Sơn Tứ Châu, hai bên đã chảy xuống bao nhiêu máu tươi, nhưng mà ở Đại khu Tây Lâm, trong thời khắc chiến đấu cùng với Quân viễn chinh Đế Quốc, hắn cho rằng máu của mọi người nên đổ xuống trên chiến trường tiền tuyến, chứ không nể đổ xuống trong một hồi nội đấu vì những thù hận xa xưa kia.

Quay sang nói với Lộ Lộ một tiếng, bảo cô ta cùng với gã nhân viên phục vụ thành thành thật thật ngồi lại bên dưới tấm chắn gỗ kia. Hứa Nhạc từ phía sau sân khấu kia chui ra, cả người rung lên một chút, liền giống như một đầu cá chạch trơn tuột chui qua đám binh lính mặt mày kích động đến vặn vẹo kia, đi đến trước mặt của Hùng Lâm Tuyền, trầm giọng nói:

- Đưa súng cho tôi!

Hùng Lâm Tuyền cùng với đám đội viên kinh ngạc mà hưng phấn nhìn thấy hắn, cũng không biết hắn là từ nơi nào chui ra đây, không ngờ ngay cả một chút vết thương trên người cũng không có. Đang lúc bọn hắn chuẩn bị tiến lên dùng hết khả năng bảo hộ cho Hứa Nhạc rời đi, đột nhiên nghe được lời này của hắn, trong lúc nhất thời cũng không kịp có chút phản ứng nào.

Quân đội Liên Bang vẫn luôn nghiêm khắc quản chế súng ống, quân nhân binh lính cũng không hề ngoại lệ. Trong cả Tiểu đội 7 cũng chỉ có mỗi gã Hùng Lâm Tuyền yêu súng như mạng mình, năm đó đem một lần đại quân công đổi lấy cái quyền hạn cùng với bảo chứng đặc thù, trên người được phép mang theo súng bất cứ lúc nào.

Hứa Nhạc biết rõ điểm này, khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh, hai bàn tay nhanh như chớp phóng ra, trực tiếp mò kiếm trên người Hùng Lâm Tuyền, lấy ra một khẩu súng.

Khẩu súng hơi ấm một chút, cầm trong tay Hứa Nhạc có chút nhẹ hẫng. Hắn nhíu mày cúi đầu nhìn xuống, phát hiện khẩu súng này là một khẩu lục tinh, đánh lửa bằng điện mạch, lẫy súng đập mạnh vào phía sau viên đạn, khởi động đẩy ra khỏi nòng.

- Thanh âm bắn ra hơi nhỏ một chút, chỉ sợ không thể khiến toàn bộ đám người đều có thể nghe được.

Trong lòng hắn thoáng nghĩ một chút, một phen đem khẩu lục tinh nhét trở lại trong tay của Hùng Lâm Tuyền, lại không chút khách sáo thò tay sờ mó một hồi, lấy ra một khẩu súng lục. Rốt cuộc cũng hài lòng, nắm chặt trong tay mình, thả cánh tay xuống bên người, xoay người hướng về phía mấy gã quân nhân sĩ quan Chính phủ bên kia đi tới.

Hùng Lâm Tuyền cùng với đám đội viên Tiểu đội 7 nhất thời ngạc nhiên, cũng không biết là hắn chuẩn bị làm cái gì.

Hứa Nhạc đi tới trước mặt mấy gã quân nhân sĩ quan đứng ở bên đó, nhìn chằm chằm vào mấy khuôn mặt đang tràn đầy vẻ thô bạo của bọn họ, tâm tình thoáng có chút trầm xuống. Muốn áp chế cho gần một ngàn gã quân nhân đã bị hơi men, bạo lực cùng với máu tươi kích thích đến điên cuồng yên tĩnh trở lại, đây thật sự là một nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành được.

- Các người đã đánh thắng rồi. Hiến Binh cũng sắp sửa đến đây, bảo thuộc hạ của các người dừng tay lại đi.

Mấy gã quân nhân sĩ quan đầu lĩnh của Quân khu II kia liếc mắt nhìn hắn một cái, cực kỳ sạch sẽ lưu loát dị thường, hung hăng mắng một tiếng:

- Cút ngay!

Khóe mắt Hứa Nhạc liếc nhìn về phía đám binh lính đang quần đả đổ máu bên kia, cũng không thèm do dự chút nào, giơ thẳng khẩu súng lục hướng lên bầu trời đêm, liên tục khu động cò súng!

Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!…

Là loại súng lục kiểu cũ, thế hệ đầu tiên, chỉ có số lượng đạn được cải tiến thêm vào, còn phần thiết kế thì là loại máy móc kích nổ đơn giản nhất, cho nên thanh âm đặc biệt vang dội vô cùng.

Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm về phía mấy gã quân nhân sĩ quan quân Chính phủ, vẻ mặt không chút biểu tình liên tục nổ súng chỉ thiên. Cánh tay hắn không ngừng rung lên, từ trong nòng súng phung ra những tia lửa đạn. Tiếng súng nổ thanh thúy vang vọng khắp nơi trong khu chợ đêm hỗn loạn, giống như vô số những mũi kim châm nhỏ bé, xuyên thấu qua vô số những tạp âm tại hiện trường, mạnh mẽ chấn động lỗ tai của tất cả mọi người đang có mặt.

Quân nhân binh lính đối với thanh âm của súng chính là mẫn cảm nhất. Trong khu Chợ đêm đột nhiên vang lên tiếng súng liên miên thanh thúy như thế, khiến cho đám binh lính đang quần đả, đang không ngừng rống giận bên kia, theo bản năng đình chỉ tất cả những động tác hiện tại. Những mảnh chai đang đâm mạnh về phía trước cũng cứng ngắc lại tại không trung, những chiếc giày quân dụng đang đạp mạnh về phía bụng đối phương nhất thời cũng mất đi toàn bộ lực lượng vốn có.

Tại trong một khắc này, một mảnh hỗn loạn không thể nào thu thập được, rốt cuộc đã đạt được một thoáng thời gian im lặng cực kỳ trân quý như vậy.

Rất nhiều người song phương hỗn loạn bên trong khu Chợ đêm bắt đầu ngó dáo dác, tìm kiếm chỗ phát ra tiếng súng kia. Còn đám người ở xung quanh chỗ của Hứa Nhạc thì lại nhìn thấy rõ ràng một màn này, đều rất nhanh bao vây lại.

Hứa Nhạc giơ cao cánh tay phải lên, chỉa thẳng khẩu súng lục lên trời, từ trong nòng súng bốc ra một luồng khói xanh, nhìn về phía đám quân nhân sĩ quan trước mặt, vẻ mặt không chút biểu tình, nói:

- Lập tức ra mệnh lệnh cho thuộc hạ các người dừng tay!

Đám đội viên của Tiểu đội 7 đã chen vào giữa khu Chợ đêm nhìn thấy một màn này, cảm nhận được ánh mắt tràn ngập địch ý của vô số người xung quanh, lập tức trợn tròn hai mắt, phần phật mấy tiếng liền đi đến đứng sau lưng Hứa Nhạc, hung tợn giương mắt nhìn chằm chằm bốn phía, trấn áp xuống tất cả những công kích bất cứ lúc nào cũng có khả năng bùng nổ về phía Hứa Nhạc.

Bởi vì chế độ quản chế súng ống, cho nên trên người của đám quân nhân ẩu đả trong khu Chợ đêm này cơ bản đều không ai có mang theo súng. Nhưng mà cái gã quân nhân sĩ quan của Quân khu II, trên trán vẫn còn không ngừng chảy máu kia, thì lúc này cũng lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, chậm rãi kéo nhẹ một góc áo của bộ quân phục, lộ ra một cái chuôi súng, trầm giọng nói:

- Tao cũng có súng, nhưng tao cũng không định là sẽ dùng nó.

Gã quân nhân sĩ quan kia chậm rãi móc ra khẩu súng lục của mình, dùng họng súng gãy gãy phần trán bởi vì bị máu tươi chảy ra nên có chút ngứa ngay, nhìn Hứa Nhạc khinh thường nói:

- Bọn kia đã gọi mày là thượng cấp, hẳn là mày cũng biết rất rõ ràng, trong lúc quân nhân đánh nhau mà sử dụng súng… Cái này là đại biểu cho cái gì rồi chứ?

Quân nhân đánh nhau, sử dụng súng chính là điều tối kỵ nhất. Đây là một quy củ đã tồn tại vô số năm qua bên trong quân doanh. Một là sử dụng súng sẽ dễ dàng chết người, thứ hai là có quan hệ đối với cảm giác tôn nghiêm của quân nhân. Hứa Nhạc đương nhiên là biết rõ ràng điểm này, nhưng mà vẫn đề là cục diện đêm hôm nay, nếu như hắn không sử dụng súng, khẳng định là sẽ có người chết.

Hắn cũng sẽ không hướng về phía gã quân nhân sĩ quan cùng với đám quân nhân Chính phủ tràn ngập địch ý ở xung quanh mà giải thích cái gì. Bốp một tiếng, giẫm mạnh chân xuống mặt đất, cánh tay phải giơ lên, chụp lấy phần cổ tay của gã quân nhân sĩ quan kia, khủy tay hất thật mạnh về phía nách của đối phương, tay trái từ trên cổ tay của đối phương khẽ kéo mạnh một cái, vô cùng nhẹ nhàng đem khẩu súng của đối phương đoạt đi, ngay sau đó đem họng súng lạnh như băng nhắm thẳng vào ngay mi tâm của đối phương.

- Lão Hồ! Mau dừng tay!

Bốn phía chợt dâng lên một trận kinh hô mãnh liệt. Tất cả mọi người trong khu Chợ đêm lúc nãy cũng đều nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, thế nhưng cũng không có bất cứ một ai có thể nhìn ra được những động tác vừa rồi của Hứa Nhạc. Không ngờ hắn lại có thể dễ dàng đoạt lấy súng của thượng cấp mình như vậy. Thân là quân nhân, lại đương trường bị người khác dùng tay không đoạt lấy súng, đây chính là một sự sỉ nhục vô cùng lớn. Huống chi kẻ bị người khác đoạt súng lại chính là thượng cấp của bọn hắn. Sự khiếp sợ trong lòng đám quân nhân binh lính nhất thời biến thành sự phẫn nộ cùng cực, rất nhanh ào tới.

Đám đội viên Tiểu đội 7 đang đứng cả sau lưng Hứa Nhạc nhất thời cảm giác được một sự áp lực lớn đến mức không thể thừa nhận nỗi, biểu tình bắt đầu trở nên khẩn trương mãng liệt.

Gã quân nhân sĩ quan kia bị Hứa Nhạc đánh trúng nách, có chút thống khổ đưa tay che miệng hô khan vài tiếng, nhưng ngay lập tức đã mạnh mẽ đứng thẳng người lên, sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, dùng loại thanh âm lạnh đến tận xương cốt mày nói:

- Con mẹ mày, dám đánh tao!

Vừa nói xong câu này, gã quân nhân sĩ quan này đã cường hãn bước mạnh mấy bước về phía trước, dùng mi tâm hung hăng đẩy mạnh cái nòng súng đang nằm trong tay Hứa Nhạc, chỉ thẳng vào đầu mình.

- Không cần lo đến mấy chuyện cỏn con này. Các anh em, trước một phen đem đám nhà quê trên núi kia đập cho nằm xuống hết cho tôi. Sau đó mới thu thập mấy thằng lính đánh thuê vì tiền mà bán mạng này!

Gã quân nhân sĩ quan cường hãn mặc kệ họng súng lục trên đầu mình, trào phúng mười phần nhìn về phía Hứa Nhạc, lớn tiếng mắng:

- Lão tử thật muốn nhìn xem, hôm nay con mẹ nó có thằng nào dám nổ súng!

- Được!

Thế cực vốn đã tạm thời được bình ổn lại một chút, lại bởi vì một câu nói tràn ngập nhiệt huyết mười phần của gã quân nhân sĩ quan Thiếu Tá này, mà trở nên bùng phát một lần nữa. Đám quân nhân binh lính Chính phủ lại một lần nữa cầm lên các vũ khí thô sơ của mình, chuẩn bị hướng về phía đối phương mà tiến công, còn đám quân nhân của Thanh Long Sơn đang nhân cơ hội mà thở dốc, cũng không thể không một lần nữa cầm lấy vũ khí bên người mình chuẩn bị chống cự.

Đám binh lính căn bản không thèm để ý gì đến Hứa Nhạc đang cầm súng đứng đó, hống lên một tiếng, đám người đã giống như thủy triều dâng tràn lên tấn công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.