Gian Khách

Chương 206: Q.4 - Chương 206: Tên của ta là Phỉ Lợi Phổ




Tràng chiến đấu đó một khi đã phát sinh ra, liền liên tục được triển khai không ngừng. Ở bên trong những quảng trường hẻo lánh tại Cảng Đô, ở trong những hồ nước lớn phủ đầy sương mù bên ngoài thành, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng súng kêu vang. Những luồng lửa đạn trong khoảnh khắc chiếu sáng lên trên bầu trời đêm hắc ám, sau đó lặng lẽ không một tiếng động mà chấm dứt.

Đây là một tràng chiến đấu khốc liệt giữa một người cùng với toàn bộ cả Liên Bang. Nếu như không phải có được cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đứng phía sau lưng Hứa Nhạc phát ra quang huy rộng khắp của nó, bản thân hắn cho dù có cường đại đến như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ bị bộ máy Chính phủ khổng lồ cực kỳ cường đại kia nghiền nát thành vô số những mảnh vụn nhỏ bé. Cụ thể là ở trong cái tràng chiến đấu liên miên trầm mặc vào giữa thu này, mặc dù có được sự trợ giúp không ngừng nghỉ của lão già kia, nhưng mà Hứa Nhạc vẫn như cũ gặp phải vô số những nguy hiểm. Có mấy lần hắn suýt nữa đã bị đối phương thành công bắt giết rồi.

Cái ban ngành đặc thù có hiệu suất làm việc cực cao, được mệnh danh là Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia không ngừng chỉ huy vô số quân nhân, cảnh sát, ở bên trong tràng chiến đấu đuổi giết này đã dần dần phát huy ra những tác dụng càng ngày càng cường đại của chính mình. Bên trên bầu trời khi thì xanh lam sẫm, khi thì lóe sáng như sấm chớp, bên dưới mặt đất không khí tràn ngập những luồng gió lạnh lẽo của mùa thu, bên dưới lòng đất tràn ngập những âm u cùng với ẩm ướt, bọn họ đã sử dụng chiến thuật biển người cùng với hệ thống mạng lưới theo dõi dày đặc khắp nơi, bố trí nên một mạng lưới bẫy rập khổng lồ. Hơn nữa cái bẫy rập này đang càng ngày càng co rút, thu nhỏ lại, sắp sửa một phen đem Hứa Nhạc nhìn như cường đại không thể nào chiến thắng kia bao vây lại chính giữa cái bẫy rập này!

Bên trong con đường thông đạo ngầm tối đen bên dưới lòng đất đột nhiên vang lên một tràng ho khan phi thường kịch liệt. Những thanh âm từ bên trong phần lá phổi đã bị thương tổn bộc phát ra ngoài, mặc dù đã bị dùng sức mạnh mẠáp chế xuống, nhưng mà cuối cùng lại vẫn mạnh mẽ phá tan yết hầu mà lao ra. Những dây thanh quản khô khốc chấn động kịch liệt, phát ra những thanh âm khàn khàn khó nghe.

Lưng dựa thẳng lên trên phần vách tường ẩm ướt sau lưng, Hứa Nhạc mở rộng hai chân mỏi mệt của mình ra, vô lực mà thả lỏng ngồi bệch trên mặt đất. Khẩu súng trường bắn tỉa H14 đã được cải tiến, đang ôm bên trong lòng ngực, bởi vì không muốn để lộ ra ngoài nên được quấn chặt trong một tầng vải khô, chính vì thế cho nên cũng không có vẻ lạnh lùng như băng của một loại vũ khí giết người khủng bố. Con dao găm phóng điện đặc chế bình thường buộc chặt bên dưới ống giày lúc này rõ ràng đã có chút biến hình, hẳn là trong tràng chiến đấu kịch liệt vừa rồi đã bị tổn hại không nhẹ.

Đôi môi của hắn lúc này đã biến thành một mảnh khô héo trắng bệch cực kỳ không khỏe mạnh. Bởi vì một tràng ho khan cực kỳ kịch liệt vừa rồi, khiến cho điếu thuốc lá 777 đang gắn trên môi hắn cũng phải run rẩy lên một trận liên hồi, chấn cho tàn thuốc tung bay khắp nơi, ở trong không gian tối đen trước mắt hắn không ngừng bay múa, giống hệt như là một đám đom đóm cực kỳ nhỏ bé đang bay lượn vậy.

Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, nhìn về phía dòng nước thải sinh hoạt đen ngòm vẫn không ngừng chậm rãi chảy xuôi cách đó không xa, đột nhiên ngửi thấy bên trong mùi vị ngay ngáy gay mũi bình thường chợt có thêm một hương vị tanh hôi nồng đậm nào đó. Hắn theo bản năng khẽ cau mày lại một chút, đem điếu thuốc trên môi gỡ xuống, ngón tay đột nhiên chạm phải một mảnh gì đó ẩm ướt mà dinh dính, mới biết được hóa ra thứ hương vị kia chính là mùi máu tươi.

Liên tục tiến hành chiến đấu kịch liệt trong nhiều ngày, cùng với quá trình trốn chết cường độ cực kỳ cao, khiến cho những vết thương cũ trên người của Hứa Nhạc cũng chẳng hề có chút xíu nào dấu vết là sẽ chuyển biến tốt đẹp cả. Bên phía Chính phủ Liên Bang đã bất chấp mọi hậu quả, điên cuồng sử dụng một lượng lớn tài nguyên trong tay mình, khống chế toàn bộ các nguồn cung cấp thuốc men, chữa trị trong phạm vi toàn bộ phiến thành thị này. Vì để tìm kiếm các loại thuốc men cần thiết, hắn thậm chí đã dính thêm một vài vết thương mới không nhẹ.

Mấy ngày hôm nay thậm chí ngay cả nguồn bổ sung thức ăn năng lượng cao cũng đã bắt đầu trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Còn về phần những đạn dược bị tiêu hao phần lớn trong các tràng chiến đấu kia, ngoại trừ việc trong một tràng chiến đấu ven hồ, cực kỳ may mắn từ chỗ mấy gã binh lính hôn mê tìm ra được một vài viên đạn đường kính phù hợp với súng trường bắn tỉa H14 ra, cũng không có thêm bất cứ bổ sung nào khác nữa cả. Cái hình ảnh thê thảm gọi là đạn hết lương cạn nhìn qua đã biến thành một màn vô cùng chân thật trong khoảng thời gian không xa sắp tới nữa.

Bất luận phân tích từ theo góc độ nào đi chăng nữa, thì hiện tại Hứa Nhạc cũng là đã bị ép vào trong tuyệt cảnh rồi. Ở trước mặt của hắn hiện tại cũng chỉ có hai con đường mà thôi, thứ nhất chính là chấp nhận mạo hiểm, tìm cách đột phá ra khỏi tầng phong tỏa dày đặc bên trên, chảy a khỏi phiến thành thị này, tìm đến một phiến thiên địa càng rộng lớn hơn để dung thân. Còn sự lựa chọn thứ hai chính là chấp nhận mạo hiểu, phóng vọt lên trên mặt đất, tiến hành một hồi đột kích khủng bố nhất, dữ dằn nhất, nhằm cầu thay đổi một chút thế cục bế tắc trước mặt.

Thế nhưng mà cuối cùng hắn cũng không có lựa chọn bất cứ con đường nào cả. Trên khuôn mặt vô cùng bình thường kia của hắn đến lúc này cũng tìm không ra bất cứ một tia tình tự tuyệt vọng nào. Thậm chí ngay cả một chút cảm giác mất mác do thế cục sắp sửa thất bại mang đến hắn cũng chẳng có chút nào. Hắn vẫn như cũ bình tĩnh mà kiên định như vậy, thậm chí trong quá trình thống khổ mệt mỏi đến cực độ như thế này, bên cạnh việc tinh thần và thể lực sắp sửa hỏng mất, hắn vẫn còn có tâm tình tiến hành nói chuyện phiếm nữa.

- Trong sách giáo khoa cùng với trong thư viện có nói, bởi vì nguyên nhân đại hạo kiếp rất nhiều năm trước đây, tất cả các tư liệu của nền văn minh trước đây cũng đã không còn giữ lại được chút nào nữa. Cho nên tất cả mọi người cũng chỉ biết là có một nền văn minh như vậy, nhưng mà lại không biết rằng cái nền văn minh kia là có hình dáng như thế nào. Kỳ thật tôi mãi vẫn luôn rất tò mò, nếu như nhân loại không phải sinh ra trên Tinh cầu S1, vậy thì gia hương chân chính của nhân loại là ở nơi nào?

Hứa Nhạc đưa tay lên lau nhẹ mớ máu loãng chảy ra từ trên khóe môi, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ lên ngực nhằm giảm bớt một chút cơn đau đớn kịch liệt truyền tới từ hai buồng phổi, dựa lưng vào tường, ánh mắt nheo lại, hỏi:

- Nếu như tất cả mọi thứ cũng đều đã bị hủy diệt hết rồi, vậy làm sao ông có thể sống sót được chứ? Mấy năm nay trong những năm sống chung với nhau, tôi biết năng lực của ông so với tất cả những gì mà dân chúng Liên Bang từng tưởng tượng ra còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Về mấy cái chuyện này, ông có câu chuyện xưa gì hay hay một chút kể cho tôi nghe được không?

Bên trong đường thông đạo dẫn nước ngầm dưới lòng đất im lặng ẩm ướt lạnh lùng là một mảnh trầm mặc. Không biết trôi qua bao nhiêu lâu sau đó, thanh âm của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang mới đột nhiên vang lên. Bên trong thanh âm không có bất cứ cảm xúc ba động nào cả, bình tĩnh mà lạnh như băng giống như một cỗ máy móc.

- Những tư liệu về nền văn minh trước đại hạo kiếm là tài liệu tuyệt mật, cấp bậc quyền hạn của cậu không đủ để biết về những tư liệu đó. Mặt khác, căn cứ vào chỉ lệnh trung tâm nhất cùng với vô số những lần tính toán lặp đi lặp lại của ta, cho dù biết được rất nhiều những chi tiết của cái nền văn minh trước đại hạo kiếp đi chăng nữa, thì đối với xã hội nhân loại hiện tại cũng không có bất cứ sự trợ giúp nào cả.

- Tôi chỉ là nghĩ thấy chính mình có thể ngay sau đây sẽ ngà xuống chết đi, mặc dù hiện tại chỉ mới hai mươi mấy tuổi thôi, nhưng mà đột nhiên nghĩa thấy những đường dẫn nước ngầm kéo dài gần như vô tận này không ngờ lại tràn ngập những hương vị tang thương chán nản, cho nên muốn nghe những câu chuyện xưa nào đó nghe qua mạnh mẽ ngưu bức, hoặc là hùng vĩ gợn sóng bao la một chút.

Hứa Nhạc mệt mỏi nở nụ cười nhàn nhạt, lưng dựa thẳng lên một chút, bàn tay vuốt ve từ trên xuống dưới tầng vải bố thô ráp bên ngoài của khẩu súng trường bắn tỉa H14, chậm rãi nói:

- Sinh mệnh của ông tuy rằng kéo dài vô cùng vô tận, nhưng mà tôi cũng là cái tên gia hỏa đầu tiên trong suốt dòng đời sinh mệnh của ông có thể trực tiếp trao đổi với ông. Hiện tại hôm nay tôi bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi được, ông sẽ lại một lần nữa rơi vào sự tịch mịch cô đơn vĩnh viễn, tôi đề nghị ông nên quý trọng một chút những cơ hội có thể cùng tôi nói chuyện phiếm như thế này.

Lão già kia trầm mặc trong khoảng thời gian khá dài, đại khái là đã bị những câu nói bi thương này của Hứa Nhạc khiến cho có chút động tâm, nếu như thật sự lão ta có tâm hồn… Thanh âm máy móc lạnh như băng lúc trước, bây giờ đột nhiên chợt khó hiểu có thêm một vài tia cảm xúc nhàn nhạt, nói:

- Trước kia cũng đã từng nói qua với cậu rồi, tiểu tổ năm người kia ở trong trình tự trung tâm của tôi đã để lại một cái cửa sau. Cái con chíp vi mạch thay thế ở phía sau gáy của cậu kia có lưu lại một đoạn code dữ liệu không hoàn chỉnh, thế nhưng lại có thể kích hoạt cái cửa sau kia của tôi. Cho nên vì thế tôi mới có thể hướng đến cậu kích phát ra lời thỉnh cầu chủ động liên hệ.

- Cái đó cùng với cái câu chuyện xưa tang thương Viễn Cổ kia thì có quan hệ gì chứ?

Hứa Nhạc dùng hai đầu ngón tay kẹp nhẹ điếu thuốc lá đưa lên trên miệng, chậm rãi cẩn thận hút từng ngụm thuốc lá một. Hắn đặt câu hỏi nghe qua cũng chẳng hề có chút nghiêm túc nào cả. Tuy rằng có rất nhiều người đều cho rằng hắn chính là một gã Công Trình Sư thiên tài nhất trong toàn bộ Liên Bang này, nhưng mà bản thân hắn lại thiếu bối cảnh giáo dục chuyên sâu một cách nghiêm trọng ngay từ nhỏ, cho nên nhìn qua xác thực không quá mức để ý đến những đáp án vấn đề khoa học mà rất nhiều những học giả Liên Bang cũng sẽ phi thường để ý này.

- Cái đoạn code dữ liệu tin tức không hoàn chỉnh kia, cùng với những trình tự thiết kế xử lý trung tâm của tôi có những điểm phi thường gần nhau. Đổi một lời khác mà nói, chúng ta hẳn là đến từ cùng một nguồn gốc…

- Trước kia ông cũng đã từng nói qua về cái vấn đề này rồi.

Hứa Nhạc một phen đem đầu lọc điếu thuốc lá còn lại nhét vào trong một khe nứt bên cạnh mình, nói:

- Tôi lúc chạy sang Đế Quốc cũng có ý định giúp ông tìm đáp án, nhưng mà phi thường xin lỗi, tôi cũng không tìm ra được. Bọn họ bên kia căn bản là không có được trình độ trí tuệ máy móc cường hãn giống như ông vậy…

- Hướng về phía phiến sao trời hạo hãn mênh mông bên ngoài vũ trụ mà nhìn lại, ngọn nguồn nên là ở nơi nào đây? Hiện tại điều mà tôi không hiểu nhất chính là, cái đoạn code dữ liệu tin tức không hoàn chỉnh kia cùng với bản nguyên của tôi rõ ràng về mặt cấp bậc còn cao hơn tôi rất nhiều, vì cái gì lại có thể xuất hiện ở trong Đế Quốc, theo như lời của cậu nói, thì phương diện máy móc trí tuệ của Đế Quốc bên kia hiện tại vẫn còn vây bên trong thời kỳ nguyên thủy mông muội như thế…

- Cao hơn à? Cao hơn như thế nào?

Hứa Nhạc nghi hoặc hỏi.

- Cậu có thể hiểu theo kiểu về mặt chỉ số thông minh cao hơn rất nhiều.

Lão già kia thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới mở miệng giải thích:

- Về phần chuyện xưa tang thương Viễn Cổ trước đại hạo kiếp mà cậu muốn biết kia, hẳn là cùng với đoạn code dữ liệu tin tức không hoàn chỉnh phía sau con chíp vi mạch nhân thể sau gáy của cậu có mối quan hệ nào đó. Còn về những bộ phận chi tiết mà tôi biết đến…

Hứa Nhạc nói:

- Mặc dù cái lỗ tai của tôi không được sạch sẽ cho lắm, nhưng mà vẫn còn có thể nghe được rõ ràng!

- Kỳ thật đó là một câu chuyện xưa phi thường đơn giản…

Lão già kia bình tĩnh nói:

- Tất cả nền văn minh mà nhân loại đã từng sáng tạo trước đây cũng đều đã bị hủy diệt bên trong hồi đại tai nạn kia, chính là cái đại hạo kiếp mà đám chúng ta gọi hiện tại đó. Lúc đó tiểu tổ năm người đã cưỡi trên một chiếc Phi thuyền vũ trụ mà chạy thoát ra, trải qua một chuyến lữ hành xuyên vũ trụ dài dòng không biết bao nhiêu năm, đã đặt chân đến cái khỏa Tinh cầu hiện tại cậu đang đứng đây…

- Dân chúng của xã hội Liên Bang hiện tại này, chính là con cháu của những hành khách do chiếc phi thuyền trốn chết kia mang theo năm đó. Còn tôi thì chính là cỗ máy vi tính tính toán Tinh Đồ ở trên chiếc phi thuyền vũ trụ kia. Chiếc phi thuyền vũ trụ kia sau khi đáp xuống Tinh cầu S1 xong thì bị phân rã ra, nhằm lấy vật liệu để phục vụ cho quá trình tái định cư xã hội. Còn tôi thì đã được cải tạo thành hình dáng như hiện tại.

- Đây là một câu chuyện xưa đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong các tiểu thuyết trinh thám a! Mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy sao?

Hứa Nhạc thoáng khẽ cau mày lại một chút, hạ thấp giọng cảm khái nói:

- Cái hồi đại tai nạn kia là loại tai nạn gì nhỉ? Không ngờ lại có thể hủy diệt cả một nền văn minh kéo dài không biết bao nhiêu thế hệ như vậy.

- Bất cứ một câu chuyện xưa gì cũng có thể được tổng kết thành một vài câu miêu tả cực kỳ đơn giản nhẹ nhàng, bình thường các người gọi nó là đoạn tóm tắt. Còn về cái phương thức giảng thuật đầy đủ trọn vẹn, đương nhiên là sẽ có càng nhiều những chi tiết phức tạp, những tư liệu rõ ràng khổng lồ được liệt kê ra, chẳng qua các người thường gọi bọn chúng là những nội dung chi tiết râu ria dư thừa không có tác dụng… Ở trên mạng internet dân dụng bình thường được gọi là chi tiết xàm… Nếu như cậu thật sự muốn nghe trọn vẹn một câu chuyện xưa tang thương phức tạp như thế, vậy thì tôi đề nghị cậu lập tức tiến hành trị liệu thương thế của mình cho tốt, sau đó rời khỏi cái phiến thành thị này đi.

- Biết rồi, tôi lập tức đi làm ngay đây!

Hứa Nhạc lập tức một phen đem khẩu súng trường bắn tỉa H14 biến thành cây gậy chống mượn lực, gian nan mà vịn lên bức tường ẩm ướt lạnh lẽo đứng thẳng người lên. Liền chỉ có một cái tư thế động tác đơn giản như thế mà thôi, nhưng mà cũng đã khiến cho vô số những miệng vết thương trên thân thể bắt đầu một lần nữa chảy máu ra, truyền phát đến từng cơn đau đớn vô tận.

Ở bên trong con đường thông đạo dẫn nước ngầm tối đen này, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia chẳng biết thông qua phương thức gì, có thể cực kỳ rõ ràng quan sát được những động tác cứng ngắc của Hứa Nhạc, phân tích tình hình thương thế cùng với sự suy yếu của hắn, nói:

- Có đôi khi tôi thật sự rất khó có thể hiểu nổi rất nhiều những hình thức hành vi của nhân loại các người. Ví dụ như cậu hiện tại vậy, vì cái gì đối mặt với tràng cảnh mà xác suất tử vong cực cao như thế, nhưng bên trong số liệu sinh lý cùng với sóng điện não phân tích lại không tìm ra bất cứ một tia tình tự sợ hãi nào hết vậy? Phải biết rằng đối với một sinh vật có sinh mệnh thì sự sợ hãi đối với tử vong chính là đến từ bản năng, căn bản không thể tiêu trừ đi được.

- Một tên gia hỏa có được sinh mệnhgần như vô cùng vô tận như ông vậy, không có khả năng hiểu được một đám khỉ con có sinh mệnh ngắn ngủi như mấy người chúng ta sẽ suy nghĩ như thế nào đâu. Trên đời làm gì có người nào không sợ chết chứ? Chỉ là do nhân loại rất am hiểu chuyện quên đi, hoặc là ngụy trang sự sợ hãi đó, hoặc là không thèm nghĩ đến sự sợ hãi đó, như vậy mới có thể thoải máu bước trên con đường của chính mình được.

Hứa Nhạc nhấc lên khẩu súng ống đã bắt đầu trở nên nặng nề trong tay hắn, thong thả nhấc từng bước chân một hướng về phía sâu hơn bên trong hệ thống đường dẫn nước ngầm mà đi tới, nở nụ cười nhàn nhạt giải thích:

- Hơn nữa quả thật cũng không có gì phải sợ hãi cả, tôi sinh ra trên thế giới này đã không có nghĩ tới sẽ có thể sống sót rời đi.

Bởi vì câu nói mang ý nghĩa cảm khái cực kỳ sâu sắc nặng nề này, mà bầu không khí tối tăm bên trong con đường thông đạo bên dưới lòng đất nhất thời trở nên tẻ ngắt. Mãi một khoảng thời gian rất dài sau đó, lão già kia mới bình tĩnh nói:

- Quả thật trên đời này không có ai có thể sống mà rời khỏi cái thế giới này, cái câu nói đùa này của cậu thật sự rất thú vị!

Nghe được cái câu trả lời hoàn toàn vượt ra ngoài sự phán đoán logic của chính mình, Hứa Nhạc chợt có cảm giác cười khổ, đầy cảm khái nói:

- Một câu nói dũng mãnh oai hùng như vậy lại bị lý giải thành một câu nói đùa… Ông thật sự là một tên gia hỏa không chút thú vị nào mà. Không có nhận được câu phản hồi đầy nhiệt huyết như trong tưởng tượng, tôi thật sự cảm thấy mất mác a!

Những tiếng bước chân chậm rãi trầm thấp gần như không thể nào nghe thấy kia dần dần biến mất phía xa xa, thân ảnh của gã nam nhân đang gian nan bước đi về phía trước dần dần bị bóng tối thong thả nuốt gọn. Cái thân ảnh kia cùng với lão già kia, không có bóng dáng, cùng nhau hướng về phía chỗ sâu bên trong con đường dẫn nước ngầm tối đen mà đi tới, thỉnh thoảng mơ hồ có thể nghe được mấy câu đối thoại quanh quẩn vang lên.

- Nói lời thiệt tình, có ông ở bên cạnh, tôi vốn dĩ không hề lo lắng qua rằng chính mình sẽ chết. Cũng giống như là ở trên khỏa Tinh cầu kia tại Đế Quốc vậy, trong luồng đạn đạo đầy trời bay tới, ông chắc chắn sẽ cưỡi Phi thuyền Ba cánh hạm màu đen phá vỡ mây trời mà bay tới đón tôi đi…

- Nhưng mà cậu có từng bao giờ lĩnh hội qua sự đấu tranh tâm lý cực kỳ thống khổ giống như tôi chưa? Sự thống khổ bởi vì trình tự trung tâm xung đột lẫn nhau kia, quả thật không chút thua kém sự thống khổ mà hiện tại thân thể da thịt của cậu đang phải thừa nhận đâu. Hơn nữa tôi còn mơ hồ cảm nhận thấy được, tựa hồ như đang có một tình huống bất ổn nào đó đang chậm rãi phát sinh. Cái tình huống bất ổn này khiến cho tôi cảm thấy áp lực rất lớn a! Vì để giảm bớt lại một chút những phản ứng cảm xúc như thế này bên trong trình tự xử lý trung tâm, tôi thậm chí còn tự đặt cho chính mình một cái tên nữa, tên là Phỉ Lợi Phổ!

- Phỉ Lợi Phổ? Nghe qua cũng được đó chứ. Về sau tôi sẽ gọi ông là Phỉ Lợi Phổ luôn. Chẳng qua cái tên mà ông lựa chọn này có nội hàm thú vị gì hay không? Úc, tôi quên mất rằng, tuy là ông rất có nội hàm, nhưng mà ông chưa từng bao giờ là một tên gia hỏa thú vị cả.

- Phỉ Lợi Phổ là tên của một vị danh nhân bên trong sách lịch sử của thời đại văn minh trước đại hạo kiếp. Trong truyền thuyết nói rằng cả đời ông ta luôn luôn đứng bên cạnh một vị danh nhân để hỗ trợ người kia, thậm chí cả cuộc đời của ông ta chưa từng một lần xuất hiện trước công chúng cả. Tình cảnh của ông ta cùng với tôi hiện tại là vô cùng tương tự nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.